Phía đông vườn địa đàng

Chương 7



Cathy ngồi trên ghế dựa dưới gốc cây sồi, hai bàn tay đặt lên nhau một cách bình thản. Nàng mập bự một cách khác thường. Những người đàn bà sắp sinhđều mập to hứa hẹn sẽ sinh những đứa con bụ bẫm. Adam quấn quýt bên nàng như một con ong bị thu hút quanh đóa hoa. Chàng ngồi sát bên cạnh Cathy nói chuyện này chuyện nọ. Chàng cỡi ngựa ra tận chỗ đặt giàn đào giếng và làm cho công việc chậm lại vì sự chú ý của chàng.

Chàng bàn bạc về việc đào giếng với Cathy, nói nhiều về chuyện sinh sản và nuôi con. Đó là thời gian sung sướng nhất của chàng. Chàng hoàn toàn làm chủ cuộc đời đang mở rộng của mình. Mùa hạ qua mau và đang bước vào mùa thu nóng ấm đầy hương thơm.

*

Mấy cha con Hamiltons vẫn tiếp tục lo việc đào giếng. Sau khi ăn xong bữa trưa, ông Samuel quỳ trên lớp đất cát, nhìn mũi khoan bị mẻ. Ngay trước khi cho mấy con ngừng tay để ăn trưa, mũi khoan đã gặp phải một vật gì rất cứng ở dưới sâu gần mười thước, làm mũi khoan bằng thép bị mẻ như gần bằng chì.

Tom đề nghị.

– Không thể khoan thủng được, chúng ta nên dời qua chỗ khác thì hơn.

– Ba sẽ bỏ xuống một ít cốt mìn. Nếu vẫn không phá thủng được, chúng ta sẽ đào lỗ mới.

Joe chợt kêu lên:

– Xem kìa, có ai đang tiến nhanh đến kìa.

Ba cha con thấy một người đang cúi rạp trên lưng ngựa phi thật nhanh tiến về phía họ. Khi người và ngựa đến khá gần, họ mới nhìn ra đó là chú Lee, hai cùi chỏ cử động không ngừng như hai cánh, lọn tóc đuôi sam vung vẩy như một con rắn. Họ hơi ngạc nhiên không hiểu có chuyện gì mà chú ấy phải phi hết tốc lực như vậy. Chú dừng ngựa lại, thở hổn hển:

– Adam mời ông về gấp. Bà Cathy đang khó ở. Ông về gấp cho.

– Tôi về ngay, chú cứ yên tâm.

– Có chuyện gì vậy ba? – Joe tò mò hỏi.

– Có gì đâu. Bà Trask sắp sinh em bé. Ba có hứa ba sẵn sàng giúp. Anh ấy có biết chính tay ba đem các con ra chào đời, nên anh ấy mới nhờ ba giúp.

*

Toàn thể ngôi nhà màu trắng hoàn toàn yên tĩnh, mọi cánh cửa đều sụp xuống. Samuel xuống ngựa, mở túi đồ nghề và giao ngựa cho Lee. Ông gõ cửa. Dù không nghe trả lời, ông cũng cứ bước vào.

Phòng khách tối thui. Ông gõ nhẹ vào cửa phòng ngủ rồi bước vào. Bên trong cũng tối om, chẳng những mành sáo đều kéo xuống mà các cửa sổ còn che mền kín mít. Cathy nằm trên chiếc giường lớn. Adam đang ngồi bên cạnh, che mặt bằng một chiếc khăn. Chàng ngẩng đầu nhìn ra.

Samuel vui vẻ hỏi:

– Sao anh lại ngồi trong bóng tối thế?

Giọng Adam khàn khàn:

– Cathy không thích ánh sáng.

Samuel bước vào một cách tự tin:

– Cần phải có ánh sáng mới được, – ông nói. – Nếu không muốn, có thể nhắm mắt lại.

Bước tới chỗ cửa sổ, cầm góc mền định kéo xuống, nhưng Adam ngăn lại:

– Đừng kéo mền xuống làm gì. Ánh sáng làm Cathy khó chịu lắm. – Chàng cương quyết.

Samuel quay lại:

– Này anh Adam tôi biết anh ngại, nhưng tôi đã hứa giúp anh việc này thì tôi sẽ làm. Anh nên nghe lời tôi.

Ông kéo mền xuống, cuốn các tấm sáo lên để ánh chiều vàng rực chan hòa.

Cathy rên khẽ một tiếng, Adam vội đến bên nàng:

– Em chịu khó nhắm mắt lại để anh đắp một cái khăn lên mắt cho em nhé.

Samuel thảy gói đồ nghề lên một chiếc ghế cạnh giường.

– Adam, – ông nghiêm giọng nói. – Anh ra ngoài ngồi đợi để tôi rảnh tay lo công việc cho, nếu không tôi sẽ bỏ đi ngay.

Adam đành phải nghe lời. Samuel đóng cửa. Thấy có sẵn chìa khóa trong ổ, ông vặn lại luôn.

– Anh ấy là một người tốt và rất yêu chị. – Ông nói với Cathy.

Đến bây giờ ông mới có dịp nhìn kĩ nàng. Ông thấy trong cặp mắt nàng long lên nét căm tức, hận thù ghê gớm.

Ông nhìn vào mặt Cathy:

– Tôi có mặt ở đây với tư cách một người bạn, thực ra tôi đâu có muốn mó tay vào chuyện khó khăn này. Hi vọng tôi sẽ giúp chị đỡ đau đớn một phần nào. Tôi muốn hỏi chị vài câu. Nếu chị tỏ ra thù ghét tôi, tôi sẽ xin ra khỏi đây ngay để mặc chị thì chị đừng trách.

Mấy câu đó đã lọt vào tai nàng. Nàng tỏ ra hiểu biết hơn. Samuel lấy làm cảm động khi thấy nét mặt nàng thay đổi, đầy vẻ trẻ trung dịu dàng và chịu đựng một cách can đảm, như có một luồng ánh sáng nhiệm màu lướt qua soi sáng một cách thần diệu.

– Chị đã thấy đau quặn chưa?

– Vâng.

– Cách đây bao lâu?

– Tôi không rõ.

– Thôi được. Tôi đã tới đây được mười lăm phút, chắc chị đau trước đó không lâu.

– Tôi bị đau quặn hai lần, nhưng từ khi ông vào tới giờ, chưa bị cơn đau nào dữ dội cả.

– Vậy là tốt rồi, chị sẽ sinh dễ dàng. – Ông dịu giọng nói.

Ông mở túi dụng cụ lấy ra một sợi dây dài bọc nhung màu anh dương thắt hai đầu lại với nhau. Trên nền nhung có thêu hàng trăm đóa hoa hồng.

– Liza gởi cho chị sợi dây này để dùng tạm, – ông nói. – Nhà tôi đã làm sợi dây này hồi chúng tôi đang sửa soạn sinh đứa con đầu lòng. Tôi đã sử dụng sợi dây cho các con tôi, và các con của nhiều bạn hữu lúc chúng chào đời.

Ông tròng sợi dây vào hai trụ giường.

Bỗng hai mắt nàng long lên, lưng nàng cong vòng như cái lò xo. Ông Samuel chờ một tiếng khóc hay tiếng thét từ cổ họng nàng và ông nhìn ra cánh cửa đóng chặt. Nhưng nàng không khóc la gì cả. Sau nhiều giây đồng hồ, cơ thể nàng dịu trở lại. Nét mặt nàng lại đầy vẻ thù hận.

Cơn đau đẻ sắp tái phát dữ dội.

– Sắp đến lúc đứa bé chào đời rồi đó. – Ông dịu giọng nói, và khẽ đặt tay lên trán nàng ngay chỗ vết thẹo thâm xì và sưng tấy. Ông hỏi:

– Vì sao chị bị vết thẹo này vậy?

Nàng ngóc đầu lên há miệng ngoạm chặt vào bàn tay ông. Ông hét lên đau đớn và cố gỡ tay ra nhưng không được, vì nàng cắn quá chặt. Ông tát vào má nàng một tát nhưng vẫn không ăn thua gì. Ông liền áp dụng một cách thức hiệu quả hơn trong trường hợp quá kịch liệt như trường hợp này. Ông đưa tay trái lên bóp mạnh vào cổ nàng. Nhưng khi rút được tay ra thì ông đã lủng thịt và chảy máu. Ông bước lùi xa ra khỏi giường, nhìn nàng với vẻ sợ hãi. Nhưng lúc này nét mặt nàng đã trở lại vẻ bình thường trẻ trung ngây thơ.

– Xin lỗi ông, – nàng nói nhanh. – Tôi ân hận quá!

Ông Samuel nhún vai.

– Chắc ông đau lắm phải không? – Nàng hỏi.

Ông Samuel cười khan mấy tiếng.

– Chắc tôi phải bịt miệng chị lại quá. – Ông nói. – Đã có lần tôi bị một con chó cắn như vậy.

Mắt nàng lại long lên đầy vẻ căm tức, nhưng rồi dịu xuống ngay.

Ông Samuel hỏi:

– Chị có thuốc gì cho tôi bôi lên một chút không? Răng người còn độc hơn rắn…

– Tôi không biết có hay không.

– À, nhà chị có chút rượu huýt ky nào không?

– Trong ngăn tủ thứ hai kia.

Ông ta lấy rượu huýt ky đổ lên vết cắn trên tay. Ông thấy đau buốt tận ruột gan, muốn ứa nước mắt ra.

Sau đó ông nói lớn với Adam ở bên ngoài:

– Chị ấy cắn tôi một miếng ghê quá. Chị ấy sinh may mắn một cách thật bất ngờ trước khi tôi kịp trở tay. Tôi quên dặn đem nước nóng để rửa cho đứa bé. Chị ấy chẳng thèm níu dây cho đỡ đau.

Ông hé cửa gọi Lee đem nước nóng. Nhưng Adam dành phần đem nước nóng vào phòng.

– Một hoàng nam! – Samuel reo lên. – Anh có con trai rồi đấy nhé! Gọi Lee vào đây giúp tôi một tay. Còn anh, nếu chân tay chưa đến nỗi bủn rủn sung sướng, thì làm ơn xuống bếp pha cho tôi một tách cà phê nào.

Adam như người mất hồn, quay lưng rời khỏi phòng.

Ngay sau đó, Lee thò đầu vào. Samuel chỉ vào cái gói bọc bằng khăn đặt trong giỏ đựng áo quần.

– Tắm sơ chú bé bằng nước ấm giùm tôi. Đừng để nó bị lặm gió nhé! Ước gì có Liza ở đây lúc này thì hay biết mấy. – Ông quay lại chỗ giường của Cathy đang nằm trố mắt nhìn vào một cái gì lạ ở đó, vừa cúi xuống ngay vừa reo lên ngạc nhiên:

– Chúa ơi! Còn một đứa thứ hai nữa kìa.

Ông bắt tay vô việc thật nhanh cũng như khi đỡ cho đứa bé thứ nhất. Lee bế đứa bé thứ hai đi tắm rửa, bọc khăn cẩn thận và đặt vào giỏ đựng áo quần.

Samuel thanh toán mọi việc thật nhanh, vì vết cắn trên tay bắt đầu nhức nhối. Ông kéo tấm khăn tắm đắp trắng sạch sẽ lên tận cằm Cathy và nâng đầu lên kê vào một cái gối sạch. Xong xuôi ông mới nhìn lại Cathy một chút.

Mái tóc óng ả của nàng ẩm ướt vì mồ hôi, nhưng nét mặt nàng bình thản như một bức tượng đá.

– Chị vừa sinh đôi hai hoàng nam, – Samuel nói. – Hai chú bé thật kháu khỉnh. Hai đứa không giống nhau. Mỗi đứa nằm trong một cái bọc riêng.

Nàng đưa mắt nhìn ông một cách lạnh lùng không biểu lộ một chút vui mừng nào.

Samuel nói thêm:

– Để tôi bế hai cháu lại cho chị nhìn mặt.

Nàng thản nhiên nói:

– Thôi đừng. Tôi không thích chúng đâu.

– Ồ! Chị đang mệt nên nói vậy chứ một lát khỏe sẽ nghĩ khác.

– Tôi không thích con cái gì cả. Đem chúng ra chỗ khác. Gọi Adam vào đây giùm tôi.

Samuel kinh ngạc, buột miệng nói: – Tôi chưa thấy người đàn bà nào lạ lùng như bà. – Nói xong, ông biết lỡ lời, muốn rút lại câu nói nhưng không kịp nữa. Nhưng câu nói của ông chẳng ăn thua gì với Cathy.

– Gọi giùm Adam vào cho tôi, – nàng nhắc lại.

*

Lee theo Samuel ra phòng khác.

– Bà ấy cắn ông một miếng nặng quá, – Lee nói. – Ông phải săn sóc kĩ mới được. Coi chừng kẻo mất cả một cánh tay chứ không phải chơi.

Samuel tỏ vẻ chán chường nói:

– Này Lee, tim tôi vừa thắt lại vì một nỗi buồn kinh khủng. Tôi đã trọng tuổi không đủ sức chịu đựng nỗi kinh sợ. Tôi thấy như có ma quỷ đang lẫn quất trong nhà này, và cảm thấy một tai họa lớn lao sắp xảy đến tại đây.

– Tôi cũng cảm thấy như vậy.

– Tôi nghĩ anh cũng cảm thấy điều đó. Vụ sinh đôi này quá nhanh chóng, quá dễ dàng, như một con mèo mẹ sinh mấy con mèo con. Tôi lo cho mấy chú mèo con này, – Samuel dằn giọng:

– Ước gì có nhà tôi ở đây lúc này. Tôi muốn có bà ấy ở đây để giúp tôi một chút.

Lee đứng dậy lại chỗ giỏ đồ giặt nhìn hai đứa bé đang nằm trong đó.

– Chúng đang ngủ. – Anh ta nói.

– Chúng sẽ đứng dậy khóc thét lên bây giờ. Chú Lee này, chú có thể đánh xe đến nhà tôi chở giùm Liza, bà xã tôi tới đây được không? Chú nói rằng tôi cần bà ấy đến giúp một tay. Và nhớ nói tôi bị thương ở tay trong lúc đào giếng, chứ đừng nói thật nguyên do vì sao nhé.

Khoảng bốn giờ sáng, bà Liza Hamilton đến, lúc đó ông Samuel đang ngủ chập chờn trên ghế dựa, mơ màng thấy mình bị một thỏi sắt nung đỏ dúi vào tay, không rảy ra được. Liza đánh thức ông dậy xem vết thương trên tay ông trước khi liếc qua hai đứa bé. Ông dặn bà vài việc cần rồi đứng dậy, nhảy lên yên con Dosology đi thẳng tới King City. Mấy giờ mặc kệ, ông cũng phải đánh thức ông bác sĩ bất tài đó dậy chữa bàn tay cho mình. Nếu không có gì nguy hiểm, ông sẽ về nhà làm thuốc tạm cũng được.

Ông ra đi lúc rạng sáng. Khoảng mười một giờ trưa, tay quấn băng xong. Đến năm giờ chiều, ông ngồi trong ghế dựa tại bàn riêng, người phát sốt. Tom đang luộc gà để nấu cháo cho ông. Suốt ba ngày, ông nằm vùi trên giường, chống chọi với những cơn sốt ghê hồn trước khi nhờ sức khỏe đặc biệt của mình lướt được cơn bệnh.

Tom đem cháo gà cho ông ăn để lấy sức. Nhiều người tin rằng cháo gà có thể chữa được bất cứ thương tích hay bệnh tật nào.

Liza xa nhà một tuần lễ. Bà dọn dẹp lau chùi giùm nhà cửa cho vợ chồng Adam Trask từ trong ra ngoài kĩ lưỡng. Giặt giũ mọi thứ. Bà săn sóc hai đứa bé chu đáo và vui sướng thấy chúng hay gào khóc đòi ăn và bắt đầu lên cân.

Liza cũng ngồi bên cạnh Cathy những lúc rảnh tay và nhận thấy rằng nàng là một thiếu phụ nhạy cảm, ít nói trừ khi nào quá cần. Bà để ý thấy nàng hoàn toàn khỏe mạnh, nhưng không có ý định cho hai đứa bé bú.

– Như vậy cũng phải. – Bà nói. – Mấy thằng nhóc háu đói đó sẽ rỉa chị còn nắm xương còn gì!

Bà quên rằng bà còn nhỏ con hơn Cathy nữa, nhưng bà đã cho từng đứa trong bầy con bà lần lượt bú mà đâu có sao.

Đến chiều thứ Bảy, Liza sắp xếp mọi việc, dặn dò lại một số điều cần thiết, gói các vật dụng riêng của mình rồi nhờ Lee đánh xe đưa bà về.

Bà thấy nhà cửa dơ dáy như cái chuồng ngựa, liền ra tay dọn dẹp hùng hục như lột lực sĩ.

Samuel hỏi bà rối rít. – Hai đứa bé sơ sinh ra sao?

– Chúng mạnh khỏe, đang lớn.

– Adam thế nào?

– Anh ta đi đứng trong nhà như một cái bóng.

– Bà Trask thì sao?

– Lặng lẽ kiểu cách như hầu hết phụ nữ giàu có miền Đông (tuy Liza chưa hề biết gì về một phụ nữ miền Đông), nhưng hiền lành dễ chịu.

– Thật là lạ lùng, – Liza nói. – Tôi không tìm thấy ở bà ấy một khuyết điểm cụ thể nào ngoài tính lười biếng, tuy vậy tôi không thấy ưa bà ấy lắm. Có lẽ tại cái sẹo của nàng. Tại sao bà ấy bị cái sẹo đó vậy?

– Tôi không biết, – Samuel trả lời.

Liza lấy ngón tay trỏ chỉ vào giữa trán ông.

– Tôi muốn nói với mình nhận xét này. Bà ấy không có vẻ thương gì Adam lắm. Trong khi đó, Adam lại quấn quýt quanh bà ấy một cách mê mệt. Tôi không thấy Adam tỏ ra chú ý gì lắm đối với hai đứa con sinh đôi.

Samuel chờ cho đến khi bà ấy dứt lời mới nói:

– Ừ, nếu nàng biếng nhác và chàng thì mơ mộng, vậy ai chăm sóc cho hai đứa bé? Chúng cần sự chăm sóc chu đáo.

Liza kéo ghế lại ngồi sát bên ông, hai bàn tay đặt lên đầu gối mình.

– Những gì tôi sắp nói với mình chắc hơi lạ tai và trái với những gì mình nghĩ. Samuel, mình biết chú người Tàu có cặp mắt kì lạ, giọng nói lơ lớ và tóc thắt bím đó không?

– Anh biết chứ. Chú Lee phải không?

– Phải, chắc mình nghĩ rằng chú ấy là người vô tín ngưỡng chứ gì?

– Anh không rõ.

– Chắc ai cũng tưởng như vậy. Nhưng không phải đâu. thẳng người lên.

– Chú ấy là người thế nào?

Bà lấy ngón tay chỉ vào cánh tay chồng một cái:

– Chú ấy là một tín đồ giáo phái Trưởng lão, hiểu biết nhiều. Nếu có dịp gợi chuyện với chú ấy mình sẽ thấy rõ điều đó. Bây giờ mình nghĩ sao?

Ông Samuel cố nín cười, giọng ngập ngừng trả lời:

– Không nghĩ sao cả.

– Theo mình nghĩ thì ai đang săn sóc cho hai đứa bé song sinh? Nếu là một người vô tín ngưỡng thì không đáng tin cậy, nhưng chú ấy là một tín đồ Trưởng lão nên rất tốt. Những gì tôi dặn chú ấy đều chịu khó nhớ hết.

– Hèn gì hai đứa trẻ lên cân. – Ông Samuel nói.

– Đó là điều đáng mừng và đáng cho chúng ta cầu nguyện.

– Cả hai chúng ta nên làm điều đó. – Ông Samuel đồng ý.

*

Nằm nghỉ ngơi chỉ trong vòng một tuần lễ, Cathy đã lại như sức thường. Vào hôm thứ Bảy tuần lễ thứ nhì của tháng Mười, nàng ở lì trong phòng ngủ suốt cả buổi sáng. Adam cố mở cửa, nhưng không được vì đã khóa chặt.

– Tôi bận việc riêng. – Cathy lên tiếng. Chàng đành bỏ đi.

Có lẽ đang đang sắp xếp tủ bàn của nàng trong phòng lại cho ngăn nắp, chàng nghĩ vậy vì nghe tiếng mở và đóng các ngăn kéo. Khoảng xế chiều, Lee đến chỗ Adam đang ngồi trước sân nhà ngập ngừng nói.

– Bà bảo tôi đi ra thị trấn King City mua chai sữa.

– Chú cứ việc đi. – Adam nói. – Bà ấy là nữ chủ của chú mà.

– Bà bảo tôi đến thứ hai hãy về.

Cathy đứng ở ngưỡng cửa nói vọng ra:

– Lâu nay chú ấy chưa được nghỉ trọn một ngày nào, nên để chú ấy nghỉ một hôm cho chú ấy vui.

– Nên lắm chứ, – Adam nói. – Vậy mà anh không nghĩ ra. Chúc vui vẻ nhé. Nếu cần gì tôi sẽ nhờ một anh thợ mộc nào giúp tạm cũng được.

– Nhưng ngày Chủ nhật, thợ nghỉ việc hết thưa ông chủ.

Adam nổi cáu:

– Khỏi cần dài dòng nữa. Chú cứ việc đi, tôi tự liệu được mà.

Lee ngó Cathy đang đứng ở ngưỡng cửa. Gã nhíu mày nói:

– Có lẽ tôi về trễ.

Gã tin rằng mình thấy xuất hiện hai vệt sậm giữa hai mắt nàng rồi biến ngay. Gã vừa quay đi vừa nói: – Chào bà tôi đi.

Cathy trở vào phòng. Lúc bảy giờ rưỡi. Adam gõ cửa.

– Anh đã nấu cho em một ít súp. Em ăn nhé.

Cửa mở ngay như nàng đứng đợi sẵn từ lúc nào. Nàng bận bộ đồ sạch sẽ gọn gàng thường bận để đi xa và đội một chiếc nón rộng có chóp nhỏ xíu. Adam há hốc mồm ngạc nhiên.

Cathy không để chàng kịp hỏi, nói ngay:

– Tôi sắp đi bây giờ đây.

– Em nói đùa, anh không tin đâu.

Giọng nàng lạnh như tiền:

– Tin hay không thây kệ anh. Tôi đi đây.

– Còn các con thì sao?

– Quăng chúng nó xuống mấy cái giếng của anh mới đào cho rảnh nợ.

Chàng quẫn trí lớn tiếng:

– Cathy. Em bệnh rồi đó. Em không thể đi đâu cả. Em không thể bỏ anh mà đi như vậy.

– Tôi có thể làm bất cứ việc gì tôi muốn. Người đàn bà nào cũng có quyền làm như vậy cả. Anh là một gã khùng.

Những lời đó làm chàng điên tiết. Chàng đưa hai tay lên nắm vai nàng đẩy mạnh vào trong phòng. Trong khi nàng loạng choạng ngã lui, chàng rút nhanh chiếc chìa khóa bên trong, đóng sầm cửa khóa lại cẩn thận.

Chàng đứng thở hổn hển, áp tai vào thành cửa. Chàng nghe tiếng nàng di chuyển một cách thầm lặng trong phòng. Một ngăn kéo được mở ra. Chàng hi vọng nàng sẽ ở lại. Rồi chàng nghe một tiếng “cách” thật khẽ, nhưng không đoán ra là tiếng động gì. Tai chàng gần như áp sát vào mặt cửa.

Giọng nói của nàng phát ra gần cửa đến nỗi chàng giật mình thụt đầu ra sau. Chàng nghe tiếng nàng dịu dàng tha thiết.

– Adam, em không ngờ anh giận em đến thế. Cho em xin lỗi nhé.

Chàng cảm động đến nghẹn ngào, tay chàng run run tra chìa khóa vào ổ xoay một vòng. Chiếc chìa khóa rơi xuống sàn ngay sau đó. Chàng xô cửa mở ra. Nàng đứng cách cửa khoảng một thước.

Trong bàn tay phải của nàng là khẩu Colt 44, mũi súng đen ngòm chỉa thẳng vào chàng. Chàng bước tới một bước. Cò súng kéo lui về phía sau.

Nàng nổ súng vào chàng. Viên đạn sượt vào vai, xé rách một mảng thịt. Tia lửa và tiếng nổ làm chàng hoảng vía bật ngửa té xuống sàn nhà. Nàng chậm chạp tiến lại phía chàng một cách thận trọng như người đang lại gần một con thú bị thương. Chàng nhìn sững vào hai mắt nàng, hai con mắt đang ngắm chàng một cách hờ hững. Nàng ném khẩu súng xuống đất cạnh chàng rồi bước thẳng ra khỏi nhà.

Chàng nghe bước chân nàng ngoài thêm giẫm lên đống lá sồi khô cong queo trên lối đi và cuối cùng mất hút. Trong lúc đó, chàng nghe rõ tiếng khóc đều đều của hai đứa bé song sinh vì khát sữa. Chàng đã quên cho chúng bú.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.