Phía đông vườn địa đàng
Chương 16
– Lâu quá mới cầm bút trở lại chắc ông sẽ lúng túng lắm. – Lee nói.
Lá thư đầu tiên sau hơn mười năm trời được gởi đi cho người em trai làm Adam nóng nảy trông thư trả lời. Trong khi lá thư được chuyển đi tận Cựu Kim Sơn. Adam hỏi Lee.
– Không hiểu tại sao không thấy chú ấy trả lời. Có lẽ chú ấy đã dời đi nơi khác.
– Thư mới gửi đi có mấy hôm mà. – Lee trả lời. – Phải chờ một thời gian đã chứ.
Một hôm vào giữa trưa Will Hamilton bóp còi inh ỏi lái một chiếc xe Ford mới toanh hùng hục chạy tới, xe rề rề chạy số một.
Xe lắc lưc như một con tàu đang nghiêng ngả trên biển sóng.
Will kéo cần thắng ấn xuống, ngồi dựa người ra thành ghế bọc da. Chiếc xe vẫn kêu ằng ặc nhiều lần dù đã tắt máy vì bị quá nóng.
– Cô nàng tới rồi đây. – Will gọi lớn với giọng không lấy gì làm hứng thú.
Gã vốn ghét các loại xe Ford một cách kinh khủng nhưng chính nhờ vào chúng mà mỗi ngày gã mỗi giàu có. Adam và Lee châu đầu vào trong xe chăm chú nghe Will Hamilton giảng giải cách vận chuyển của máy móc mà chính hắn cũng chẳng hiểu gì ráo.
Thật khó mà hiểu cách điều động, cách lái và cách giữ chiếc xe cho vững. Muốn lái được một chiếc xe dường như không phải chỉ cần một ký ức tốt, một cánh tay vững chắc, sự bình tĩnh ghê gớm, và một niềm tin mù quáng mà còn cần một số ảo thuật nào đó…
Will Hamilton giảng đi giảng lại. Hai hành khách của gã trợn dọc mắt ngẩn tò te đứng nghe nhưng khi Will bắt đầu giảng đến lần thứ ba, gã thấy rằng những lời giảng giải của mình chẳng ích lợi gì.
Cuối cùng gã nói:
– Khó giảng cho mấy người hiểu quá. Thôi để ngay mai tôi sẽ phái đến một chuyên viên. Bây giờ tôi chỉ giới thiệu qua về chiếc xe thôi.
Will đã quên mất những lời chỉ dẫn cần thiết. Gã quay máy một hồi không xong bèn mượn một cỗ xe và một con ngựa của Adam ra về.
Ngày hôm sau chưa đưa hai chú bé đi học được vì chiếc xe Ford còn đứng ỳ một đống dưới gốc cây sồi ngay chỗ Will ngừng lại, mấy chủ nhân mới của chiếc xe thỉnh thoảng đến vây quanh rờ rẫm như người ta rờ vào một chú ngựa chứng. Hai chú bé leo lên leo xuống để sờ cái này cái nọ hỏi cha:
– Cái này để làm gì ba?
– Đừng có động tay vào đó.
– Nhưng để làm gì vậy?
– Ba không biết nhưng đừng có sờ vào.
Sáng hôm sau họ thức dậy thật sớm sửa soạn sẵn sàng để chờ người tới dạy lái xe. Mãi đến một giờ anh thợ máy mới đủng đỉnh đánh chiếc xe ngựa tới vừa đúng giờ ăn trưa.
Trong xe, bên cạnh anh ta treo một cúi túi da đựng bộ áo quần thợ và dụng cụ. Anh ta khoảng mười chín tuổi, mồm bõm bẽm nhai thuốc lá. Anh ta nhổ phẹt xuống đất rồi ném dây cương cho Lee bắt.
– Dắt chiếc xe thổ tả này đi khuất mắt cho rồi.
Anh ta leo xuống xe ngựa như một sứ thần bước xuống chuyến tàu hỏa dành cho quốc khách.
Anh chàng chuyên viên được mời ăn bánh mì phó mát, thịt lạnh, bánh nhân thịt cà phê và một miếng bánh sô cô la.
Sau khi ngồi nghỉ trước của một lát anh ta xách chiếc túi da vào phòng ngủ của Adam. Sau mấy phút ở trong đó ra, anh ta đã thay xong một bộ đồ làm việc có sọc và một chiếc mũ có in hiệu Ford trên đó.
– À, ông đã đọc lời chỉ dẫn trong tập sách dưới ghế ngồi chưa?
– Tôi đâu có biết tập sách gì dưới đó. – Adam trả lời.
– Trời đất ơi! – Chàng thanh niên bực mình kêu lên. Anh ta đi thẳng ra chỗ xe đậu hỏi:
– Ông có biết những nguyên tắc về động cơ nổ chưa?
– Không, – Adam đáp.
– Trời đất ơi! – Hắn kéo chiếc mũ lên nói tiếp.
– Cái đây là động cơ nổ!
Lee lẩm bẩm:
– Anh ta còn trẻ mà thông thái quá xá.
Cậu thanh niên chồm về phía Adam hỏi:
– Chú chệt vừa nói gì vậy?
Lee chìa rộng hai bàn tay mỉm cười dịu dàng phân bua bằng giọng ngọng ngịu:
– Tôi “lói” anh “tẻ” thông minh quá xá. Anh đã học “tại” học phải không? “Dỏi” quá mà.
– Gọi tôi là Joe. – Cậu thanh niên nói khơi khơi chẳng ăn nhập vào đâu và tiếp:
– Đại học hả? Những người học ở đó mà biết được cái khỉ mốc gì? Đại học mà làm cái con khỉ gì?
Anh ta nhổ toẹt một bãi nước bọt xuống đất để tỏ thái độ coi thường. Hai chú bé sinh đôi nhìn anh ta với vẻ thán phục.
Adam nói:
– Lee phục cái khả năng nắm vững vấn đề của anh.
Tính thô lỗ của cậu thanh niên đã dịu xuống, nhường chỗ cho sự chất phác. Anh ta ngô nghê nói:
– Cứ gọi tôi là Joe.
Adam ngạc nhiên về lối nói chuyện ngô nghê đó nhưng hai chú bé thì không. Cal nhại lại câu đó một cách tài tình với Aaron: “Cứ gọi tôi là Joe.” Aaron cũng mấp máy môi bắt chước theo “Cứ gọi tôi là Joe.”
Anh thợ máy lấy giọng chuyên môn trở lại, lần này dịu hơn:
– Cái đấy là động cơ nổ.
Mấy người kia cúi xuống nhìn đóng sắt với vẻ sợ sệt nghe anh thợ máy nói tiếp:
– Tốt hơn hết các người nên đọc kĩ quyển sách chỉ dẫn. Bây giờ chúng ta nên bước qua phân vận chuyển của chiếc xe. Các người thấy cái đó không? Đó là cái chìa khóa công tắc. Khi các người vặn cái chìa khóa đó là các người đã sẵn sàng để lái xe chạy tới. Bây giờ, ta đẩy cái cần số này về phía bên trái. Xem đây, chỗ này là máy phát điện.
Mấy người kia chồm đầu vào trong xe. Hai chú bé đã leo vào đứng hẳn trong xe.
Thấy vẻ mặt sững sờ của Adam anh ta từ tốn nói:
– Ông có thể nghiên cứu kĩ hơn trong tập sách chỉ dẫn đó.
Như những thời kìa xa xưa trong Thánh kinh, vào thời đó cũng có những phép lạ đã xảy ra. Sau những lời giảng mơ hồ của anh thợ máy đó chiếc xe Ford đã chạy bon bon trên đường phố King City và lắc lư dừng lại trước cửa bưu điện, Adam ngồi ở tay lái, bên cạnh là Lee, còn hai chú bé thì ngồi thẳng người một cách oai vệ ở băng sau.
Adam cúi xuống sàn xe, nhớ những lời chỉ dẫn để cho xe dừng. Máy xe rồ lên rồi tắt hẳn. Adam dựa người ra thành ghế giây lát có vẻ mệt mỏi nhưng đầy hãnh diện trước khi xuống khỏi xe.
Ông chủ sự sở bưu điện nhìn qua các song sắt sơn vàng của khung cửa quầy làm việc nói:
– Vậy là bây giờ anh cũng đã mua một chiếc xe mắc dịch rồi đó.
– Thì cũng phải theo thời một chút chứ. – Adam đáp.
Ông chủ sự bưu điện nói tiếp:
– Loại xe quỷ đó gây huyên náo khắp nơi. Ngay tại đây chúng tôi cũng bị nghe nhức cả tai. Trước đây người ta chỉ đến sở bưu điện mỗi tuần một lần để hỏi thư từ tin tức. Bây giờ có xe hơi họ đến thường nhật, nhiều khi mỗi ngày hai lần. Người ta không chịu chờ giấy báo, cứ chạy quanh chạy quanh.
Ông ta bày tỏ sự khó chịu của mình hăng hái đến nỗi Adam hiểu rằng ông ta chưa mua được một chiếc xe Ford như chàng ta, nên để lộ giọng ganh tị.
– Vì vậy mà tôi chưa muốn mua một chiếc. – Câu nói của ông chủ sự có nghĩa là vợ ông ta đang đòi mua mà ông ta chưa mua nổi.
Ông chủ sự bưu điện cau có thò tay vào hộp thư vần T lấy ra một phong thư dài ném cho Adam và xẵng giọng nói:
– Coi chừng không khéo tôi phải vào bệnh viện thăm anh đó nghe!
Adam mỉm cười với ông ta rồi cầm lá thư đi ra chỗ chiếc xe Ford đậu. Trên góc trái phong bì có in mấy hàng chữ: Bellows và Harvey cố vấn pháp luật và địa chỉ của họ là thành phố Connecticut, nơi Adam bỏ đi.
Ông lẩm bẩm “Mình hết biết mấy ông Bellows và Harvey nhưng không hiểu họ muốn gì mà lại gửi thư cho mình?”
Đứng bên cạnh chiếc xe, ông mở lá thư ra đọc chậm rãi, lá thư mở đầu một cách cảm động:
“Thưa ông, suốt sáu tháng qua, chúng tôi khổ công tìm đủ mọi cách để tìm địa chỉ của ông mãi đến khi bức thư của ông gửi cho em trai ông được người đưa thư chuyển đến chúng tôi, chúng tôi mới có thể biết chắc địa chỉ của ông.”
Adam thấy sốt ruột, đọc nhanh đoạn kế tiếp, lời lẽ bắt đầu thay đổi giọng:
“Chúng tôi lấy làm đau buồn báo tin cho ông biết, em trai ông là Charles Trask đã qua đời vì chứng đau phổi vào ngày 12 tháng 10 sau hai tuần ngã bệnh.”
Adam hít một hơi dài để kìm hãm bớt nỗi xúc động trong khi đọc lại lần thứ hai.
Cuối cùng ông nói với Lee:
– Charles, em trai tôi đã qua đời rồi.
– Xin thành thật chia buồn cùng ông, – Lee nói.
– Charles là chú của anh em con phải không ba? – Caleb hỏi.
– Phải, Charles là chú ruột của các con. – Adam trả lời.
– Chúng con chưa có dịp gặp mặt chú thì chú đã chết rồi, tiếc thật. – Aaron nói.
Nó nghĩ rằng sau cái chết của người chú chắc nó sẽ giàu thêm một ít nhờ tài sản của chú để lại
– Chú dễ thương không ba? – Nó hỏi.
– Chú ấy dễ mến lắm, – Adam nói.
– Cú có giàu không ba? – Caleb hỏi như vậy.
– Không đâu. – Adam trả lời. – Sao con lại hỏi như vậy?
– Nếu chú ấy giàu chúng ta sẽ được thừa hưởng gia tài của chú phải không ba?
– Trong thời gian có tang chúng ta không nên bàn về chuyện tiền của, không đẹp đâu, cái chết của chú là một cái tang rất buồn đối với chúng ta.
– Làm sao con có thể buồn được trong khi con chưa hề biết mặt chú ra sao? – Caleb hỏi.
Lee bụm miệng để che nụ cười của mình. Adam nhìn vào bức thư, đoạn này lại khác giọng đoạn trước:
“Là cố vấn pháp luật của người chết, vì bổn phận chúng tôi hân hạnh báo tin cho ông biết rằng em trai ông nhờ cần mẫn chăm chỉ đã dành dụm được một số tiền trên một trăm ngàn Mỹ kim. Theo chúc thư của ông ấy thì tất cả tiền bạc, tài sản, chứng khoán của ông ấy sẽ chia làm hai phần đều nhau cho ông và vợ ông. Trong trường hợp nếu vợ ông đã qua đời thì ông sẽ hưởng trọn. Chúc thư cũng nói thêm rằng nếu rủi ông qua đời thì tất cả tài sản sẽ để lại cho vợ ông hưởng. Căn cứ vào bức thư ông gửi thì ông vẫn còn sống, vậy chúng tôi xin gửi lời chào mừng ông. Những người phục vụ cho ông, Bellow, Harvey George B. Harvey kí tên.”
Cuối bức thư là phần tái bút.
“Ông Adam, đừng quên công lao của những người đã phục vụ quyền lợi của ông. Charles chưa trả thù lao cho chúng tôi đồng nào cả. Ông ấy hà tiện từng xu. Tôi mong ông và phu nhân sẽ hài lòng về số của cải được hưởng, chắc ông bà không hẹp hòi gì mà không trích một phần nhỏ để thưởng công cho một luật sự tận tâm là tôi. Người bạn cũ của ông: George Harvey.”
Adam nhướng mày lên nhìn hai cậu con và Lee đang chờ ông đọc tiếp. Adam ngậm miệng hẳn. Ông cất bức thư một cách cẩn thận vào túi trong.
– Có gì rắc rối không? – Lee hỏi.
– Không.
Adam bước lên xe nhìn sững vào các bộ phận trước mắt quên bẵng phải điều động cách nào.
– Ông cần tôi giúp một tay? – Lee hỏi.
– Thật là buồn cười. – Adam nói. – Tôi quên bẵng phải bắt đầu cách nào.
Lee và hai cậu con nhắc lại lời chỉ dẫn của anh thợ máy.
– Ồ, nhớ ra, nhớ ra rồi.
Trong khi chờ bữa tối, Adam ngồi nhìn mông lung trong không gian. Ông thấy mình cần nhờ Lee giúp ý kiến mới được.
Cal đã rủ anh lén ra khỏi nhà để tới nhà để xe. Nó mở cửa xe ngồi vào tay lái bảo anh:
– Leo lên đây đi anh.
Aaron phản đối:
– Ba dặn chúng ta không được phá xe.
– Ba không biết đâu. Lên đi.
Aaron rụt rè leo lên ngồi vào ghế. Cal vặn tay lái bên này, bên kia vừa giả tiếng còi xe “pin… pin…” rồi quay qua nói với anh:
– Anh biết tôi nghĩ gì không? Tôi nghĩ rằng chú Charles của chúng ta khá giàu.
– Chú ấy không giàu.
– Tôi dám cá với anh rằng chú ấy giàu.
Hai đứa im lặng giây lát. Cal bẻ tay lái vòng tròn theo một khúc quanh tưởng tượng rồi nói thêm.
– Tôi dám cá với anh rằng tôi có thể tìm ra sự thật về việc đó.
– Mày nói sao?
– Ba sẽ nói chuyện đó với chú Lee và tôi sẽ nghe lén. – Cal trả lời.
– Mày không dám đâu.
– Có thể như vậy.
– Tao không hiểu tại sao mày lại làm chuyện đó. – Aaron nói.
– Anh định nói gì vậy? Làm chuyện đó là chuyện gì?
– Tất cả những chuyện lén lút xấu xa của mày đó.
– Anh định nói chuyện lén lút nào?
– Chẳng hạn chuyện con thỏ gần đây và vụ lẻn lên xe bây giờ. Chắc mày đã nói gì với Abra. Tao không biết rõ mày nói gì, nhưng nhất định là mày đã xúi cô ấy ném chiếc hộp xuống đất.
– Anh có muốn biết lý do không? – Cal hỏi, nhưng nó ngần ngữ không chịu nói.
Aaron chậm rãi nói:
– Tao muốn biết tại sao mày làm như vậy. Mày luôn luôn thích làm quấy. Tao không hiểu tại sao mày lại thích làm như vậy?
Cal rất xúc động. Nó bỗng thấy kế hoạch của mình có vẻ xấu xa tồi bại. Nó cảm thấy khao khát được Aaron yêu thương mình nhưng không biết phải làm gì.
Aaron mở cửa xe trèo xuống rời khỏi nhà để xe. Cal vẫn còn ngồi vặn qua vặn lại tay lái để tưởng tượng như mình đang lái xe chạy ngoài đường. Nhưng một lát thấy chán, nó cũng rời khỏi xe theo gót anh trở vào nhà.
Ăn tối xong, hai cậu bé bị cha bảo đi ngủ sớm. Adam ngồi lại với Lee. Ông rút lá thư trong túi ra đặt lên bàn nói:
– Chú đọc lá thư này đi.
Lee mang chiếc kính một mắt lên, chú đọc lá thư dưới anh đèn.
– Tôi không hiểu rõ chúc thư đó. – Adam thú nhận.
– Nếu ông không hiểu thì tôi là người chưa hề biết em trai ông làm sao mà tôi hiểu được?
Adam đứng dậy đi vào phòng mình rồi trở lại đặt lên bàn trước mặt Lee một tấm hình bằng kim loại màu nâu đã phai mờ.
Lee nhìn kĩ tầm hình bằng kim loại dưới ánh đèn rồi cuối cùng hỏi:
– Chú ấy có thương ông lắm không?
– Tôi cũng không biết nữa. Đôi khi tôi nghĩ rằng nó thương tôi. Đã có lần nó định giết tôi kia đấy. – Adam nói.
Lee gật gù.
– Vâng, nét mặt chú ấy đã cho thấy rõ vừa hiền lành vừa dữ dằn, có thể giết được người mình thương yêu. Chú ấy có biết vợ ông không?
– Biết.
– Chú ấy có mến bà nhà không?
– Nó ghét bà ấy lắm.
Lee thở dài:
– Theo lời trong lá thư thì chúc thư của chú ấy có dặn rằng bà vợ ông được hưởng phân nửa của cải. Nếu biết những gì bà ấy đang làm, cậu em ông có muốn bà ấy hưởng phần gia tài không?
– Chắc em tôi không muốn như vậy. – Adam nói. Ông chợt nhớ lại vài điều về Charles nên tỏ vẻ phân vân.
– Bà ấy không còn mang tên cũ, không còn là vợ ông nên bà ấy không thể lãnh được phần gia tài đó nếu không nhờ sự giúp đỡ của ông.
-Tôi cũng nghĩ như vậy.
Lee rút ống vố ra nhận đầy thuốc vào.
Chú nhếch mày trố mắt nhìn Adam rồi nói.
– Đó là một vấn đề đạo đức rất tế nhị. – Chú đặt cái ống vố xuống bàn.
– Nhưng ông đâu có cách lựa chọn nào khác phải không?
– Chú nói vậy có nghĩa gì? – Adam hỏi.
Lee mạnh mẽ dằn từng tiếng:
– Nghĩa là đối với ông con đường đã vạch sẵn, những gì ông sẽ làm coi như đã rõ ràng không còn nghi ngờ gì nữa. Dù bà vợ ông là ác phụ thì vẫn không có gì thay đổi cả.
Lee thở dài. Chú chống tay để đỡ thân hình nhỏ bé của mình đứng lên, mệt mỏi bước về phía cửa lớn, lách ra ngoài và khép cửa lại đằng sau mình.
Cal lặng lẽ bò dọc theo hành lang tối thui trở về phòng mà anh nó đang ngủ. Nó thấy hình dạng chiếc đầu của anh nổi bật trên gối trong chiếc giường đôi của hai đứa, nhưng không biết Aaron ngủ hay thức. Nó rón rén nằm vào chỗ mình, đan hai bàn tay lại với nhau kê dưới đầu.
Nó tha thiết ước muốn rằng giá mình đừng làm cho Aaron hờn rời khỏi nhà để xe, bỏ mặc nó ngồi lại một mình. Nó cũng tha thiết muốn rằng giá mình đừng bò đi nghe lén vừa rồi. Nó mấp máy môi trong bóng tối nhưng chỉ nói thầm trong trí nên không để thoát ra ngoài một tiếng nào.
Nó lầm bầm khấn nguyện:
– Lạy chúa, cho con giống như Aaron. Đừng để con xấu xa, con không muốn vậy chút nào. Xin cho con được mọi người yêu mến. Con không muốn tồi tệ. Con không muốn bị cô đơn, nhân danh chúa jesus, Amen.
Những giọt nước mắt nóng hổi tuôn tràn trên hai gò má. Hắn trân người cố gắng chống cự không để một tiếng nấc thoát ra khỏi cổ họng. Aaron nằm ở giường bên cạnh từ trong bóng tối thì thầm:
– Mày bị cảm lạnh rồi đó.
Hắn với tay qua cầm tay Cal khẽ hỏi:
– Chú Charles có nhiều tiền lắm phải không?
– Không, – Cal trả lời.
– Vừa rồi cha nói gì vậy?
Cal nằm im, cố giữ hỏi thở thật bình thường:
– Mày không muốn nói cho tao biết hả? – Aaron hỏi.
– Tôi sẽ nói. – Cal thì thầm. Nó trở mình quay lưng lại với anh rồi mới nói tiếp.
– Ba sắp gửi một tràng hoa đến cho má. Một tràng hoa cẩm chướng thật lớn.
Aaron nhổm người ngồi dậy trên giường hồi hộp hỏi:
– Vậy à? Ông sẽ gửi đi bằng cách nào.
– Bằng xe lửa. Đừng có nói lớn tiếng.
Aaron nằm xuống hỏi thầm:
– Nhưng làm sao có thể giữ cho hoa tươi?
– Bằng nước đá. – Cal đáp. – Họ sẽ ướp nước đá xung quanh.
– Như vậy chắc sẽ tốn nhiều nước đá lắm phải không? – Aaron hỏi.
– Dĩ nhiên tốn cả khối nước đá. Thôi ngủ đi.
Aaron im lặng giây lát lại hỏi:
– Tao hi vọng tràng hoa sẽ đến nơi đến chốn và vẫn còn tươi đẹp.
– Nhất định là vậy rồi. – Cal nói. Nhưng trong thâm tâm hắn thầm nghĩ: “Xin đừng để con xấu xa.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.