Giờ Này Anh Ở Đâu?

CHƯƠNG 7



Chú Dev đã kể với Elliott Wallace về lá thư ngắn mà Mack bỏ lại trong thùng đựng đồ quyên góp, và vào tối thứ hai, Elliott gặp chúng tôi để dùng cơm tối. Chỉ có cảm giác lo lắng thoáng qua vẻ bề ngoài điềm tĩnh đặc trưng của ông. Elliott là tổng giám đốc và chủ tịch của Wallace và Madison, hãng đầu tư trên phố Wall, giải quyết những vấn đề tài chính gia đình. Ông là một trong những người bạn tốt nhất của cha tôi; Mack và tôi luôn xem ông như một người chú. Elliott đã ly dị nhiều năm, tôi nghĩ ông hiện đang phải lòng mẹ tôi. Tôi cũng tin rằng cái chết của cha tôi, và kế đến là sự biến mất của Mack, khiến mẹ tôi không còn tâm trí đâu mà quan tâm đến Elliott.
Ngay khi đã ổn định chỗ ngồi tại cái bàn mà Elliott ưa thích ở Le Cirque, tôi trao cho ông lá thư ngắn của Mack, và bảo rằng nó đã khiến tôi càng quyết tâm hơn bao giờ hết phải tìm cho ra anh ấy.
Tôi thực sự hy vọng rằng Elliott sẽ ủng hộ tôi trong quyết định cố tìm ra Mack, nhưng ông đã làm tôi thất vọng. “Carolyn”, ông nói, chậm rãi trong khi đọc đi, đọc lại lá thư ngắn đó. “Ta không nghĩ rằng cháu đang đủ công bằng với Mack. Hằng năm cậu ta đều gọi điện để mẹ con cháu biết cậu ta vẫn bình thường. Cháu vừa bảo với ta rằng chính cháu cũng cảm thấy cậu ta tự tín, thậm chí còn hạnh phúc nữa. Cậu ta đã phản ứng ngay lập tức với lời hứa – hay có thể nói là lời đe dọa – của cháu. Với phương tiện trực tiếp nhất trong khả năng có thể làm được của mình, cậu ấy đã ra lệnh cho cháu phải để cậu ấy được yên thân. Tại sao cháu không chiều theo ước muốn của cậu ấy chứ? Và điều quan trọng hơn nữa, tại sao cháu từ chối không cho phép Mack vẫn cứ còn nguyên vẹn trong sự tồn tại của cháu và mẹ cháu?”
Đó không phải là loại câu hỏi mà tôi kỳ vọng từ Elliott, và tôi có thể nhìn thấy nỗ lực của ông khi làm điều đó. Cặp mắt ông bối rối, trán ông cau lại, và ông xoay cái nhìn chằm chằm từ tôi sang mẹ tôi, người có sự biểu cảm không thể đọc được. Tôi vui mừng vì chúng tôi đã ngồi ở một cái bàn trong góc và không ai khác có thể quan sát thấy bà. Tôi e rằng bà sẽ nổi cáu với Elliott như bà đã từng làm với tôi sau cuộc gọi của Mack vào Ngày của Mẹ, hay tồi tệ hơn, sẽ trở thành cơn bão nước mắt.
Khi bà không trả lời, Elliott thúc giục: “Olivia, hãy cho Mack khoảng không gian cậu ấy muốn. Hãy hài lòng rằng cậu ấy vẫn còn sống, và thậm chí hãy cảm thấy thoải mái với thực tế rằng rõ ràng cậu ấy vẫn quanh quẩn đâu đây. Tôi có thể nói với bà ngay lập tức rằng nếu Charley có mặt ở đây, ông ấy sẽ nói với bà như vậy”.
Mẹ luôn làm tôi ngạc nhiên. Bà cầm một cái nĩa lên và vạch ra một cái gì đó bằng những ngạnh nĩa lên trên lớp vải khăn trải bàn. Tôi sẵn sàng cá cược bất kỳ điều gì rằng đó là tên của Mack.
Ngay khi bà nói, tôi ý thức được ngay rằng tôi đã hoàn toàn sai trong việc đánh giá phản ứng của bà trước lá thư ngắn của Mack.
“Kể từ khi Dev đưa cho chúng tôi xem lời nhắn của Mack tối qua, tôi cứ mải suy nghĩ về điều gì đó trong máu thịt mình, Elliott ạ”. Bà nói, nỗi đau thật rõ nét trong giọng nói của bà, nhưng chẳng có dấu hiệu gì của những giọt nước mắt ở đó. “Tôi đã mắng Carolyn như tát nước vào mặt nó chỉ vì nó nổi nóng với Mack. Điều đó thật không phải với con bé. Tôi biết Carolyn lúc nào cũng lo lắng cho tôi. Giờ đây Mack đã cho chúng tôi câu trả lời, không phải là câu trả lời mà tôi muốn có, nhưng đấy là cách của nó”.
Đến đây thì mẹ cố gắng mỉm cười. “Tôi sẽ cố gắng xem nó như đứa con bỏ nhà đi hoang. Nó có thể đang sống trong khu vực này. Như ông nói, nó đã nhanh chóng phản ứng, và nếu nó không muốn gặp chúng tôi, Carolyn và tôi sẽ tôn trọng ước muốn của nó”. Bà ngừng lại, và nói thêm một cách cứng rắn: “Và chỉ thế đó”.
“Olivia, tôi hy vọng bà sẽ giữ quyết định đó”. Elliott nồng nhiệt nói.
“Tôi chắc chắn sẽ cố. Bước đầu tiên, bạn bè tôi, gia đình Clarence sẽ có chuyến hải hành bằng du thuyền của họ, khởi hành ở quần đảo Hy Lạp vào thứ sáu này. Họ cứ thuyết phục tôi đi cùng với họ. Tôi sẽ làm điều đó”. Bà đặt cái nĩa xuống như cử chỉ dứt khoát cuối cùng.
Tôi ngồi lại và trầm tư suy nghĩ về diễn biến sự kiện không được kỳ vọng này. Tôi đã định nói với Elliott về cái hẹn của tôi với những người giám thị tòa nhà của Mack vào thứ Tư. Nhưng hiển nhiên tôi sẽ không nói. Thật mỉa mai, sau cùng, mẹ đã chấp nhận tình trạng của Mack, như tôi đã cầu xin bà trong nhiều năm, và giờ đây tôi lại chẳng hoan nghênh điều đó. Mỗi giờ khắc trôi qua, tôi càng bị thuyết phục rằng Mack đang gặp rắc rối nghiêm trọng và phải đối đầu một mình. Tôi sắp sửa nêu khả năng đó ra, nhưng rồi lại mím chặt đôi môi. Khi mẹ đi rồi, tôi sẽ có thể tìm kiếm Mack mà không cần phải che giấu việc tôi đang làm, hay tồi tệ hơn, phải nói dối bà về điều đó.
“Cuộc du hành có lâu không hả mẹ?” Tôi hỏi.
“Ít nhất là ba tuần”.
“Con nghĩ đó là ý kiến tuyệt vời”. Tôi thành thực nói.
“Tôi cũng nghĩ thế”. Elliott đồng ý. “Còn bây giờ về phần cháu thì sao, Carolyn? vẫn quan tâm đến việc trở thành trợ lý Chưởng lý quận chứ?”
“Tuyệt đối ạ”. Tôi đáp. “Nhưng cháu sẽ chờ một tháng hay hơn mới nộp hồ sơ. Nếu may mắn được tuyển dụng, cháu sẽ không còn rỗi rãi một thời gian nào”.
Buổi tối diễn ra thật thoải mái. Mẹ, trông đáng yêu trong chiếc sơ-mi lụa màu xanh da trời nhạt và chiếc quần tây tương xứng, trở nên linh hoạt và tươi tắn hơn nhiều so với những gì tôi đã thấy về bà trong nhiều năm. Cứ như thể đã đến lúc tình trạng của Mack sẽ tạo cho bà sự bình yên.
Tâm trạng Elliott thật tươi tỉnh khi ông ngắm nhìn bà. Lớn lên, tôi thường tự hỏi không biết Elliott có mặc sơ-mi và đeo cà vạt khi đi ngủ không nhỉ. Ông luôn cực kỳ trịnh trọng, nhưng khi mẹ có vẻ duyên dáng thì ông tan chảy ra thôi. Ông lớn hơn mẹ vài tuổi, điều này khiến tôi tự hỏi không biết cái đầu với mái tóc màu nâu than đá của ông có là tự nhiên không, nhưng tôi cho rằng có thể nó là tự nhiên. Ông có dáng vẻ thẳng đứng của một sĩ quan quân đội chuyên nghiệp. Nét mặt của ông luôn kín đáo, thậm chí hơi xa cách cho đến khi ông mỉm cười hay cười thành tiếng, và lúc đó toàn bộ dáng vẻ bên ngoài của ông trở nên rực rỡ, và thậm chí bạn còn bắt gặp một con người nhiều ngẫu hứng nhất ẩn giấu đằng sau vẻ trịnh trọng cố hữu của ông.
Ông đùa cợt về mình. “Cha tôi, Franklin Delano Wallace, được đặt tên theo người bà con xa của ông, Tổng thống Franklin Delano Roosevelt, người anh hùng của Chúa. Mọi người có biết tại sao tên tôi lại là Elliott không? Vì đó là tên Tổng thống chọn cho một trong những người con trai của ông. Và bất chấp mọi điều mà ông làm cho dân chúng, hãy nhớ rằng Roosevelt là nhà quý tộc số một và đứng hàng đầu. Tôi e rằng cha mình không chỉ là một quý tộc mà còn là loại trưởng giả học làm sang đích thực nữa. Vì thế khi tôi quá sức câu nệ, hãy trách cứ điều đó với con người câu nệ đã nuôi nấng tôi lớn lên nhé”.
Khi chúng tôi dùng xong cà phê, tôi quyết định tuyệt đối không hé lộ cho Elliott biết rằng tôi sẽ tích cực tìm kiếm Mack. Tôi đề nghị sẽ ở lại trong căn hộ của mẹ khi bà đi vắng, một điều làm bà hài lòng. Bà chẳng hề có ấn tượng tốt với căn phòng mà tôi thuê tại làng Greenwich hồi tháng chín năm ngoái, khi tôi bắt đầu công việc trợ lý với vị thẩm phán. Bà chắc chắn không biết lý do tôi muốn ở lại Sutton Place là để sẵn sàng có mặt nếu Mack biết rằng tôi vẫn đang tìm kiếm anh ấy và cố gắng tiếp cận với anh ấy ở đó.
Ra khỏi nhà hàng tôi gọi một chiếc taxi. Elliott và mẹ tôi chọn cách đi bộ về Sutton Place. Lúc chiếc taxi chạy đi, tôi ngoái nhìn lại với những cảm xúc lẫn lộn khi Elliott nắm lấy tay mẹ, vai họ cà sát vào nhau và họ cùng đi xuôi xuống phố.

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.