Bruce Galbraith và vợ, bác sĩ Barbara Hanover Galbraith, cho đến nay, đã cố gắng tối đa, tránh không chuyện trò gì về Mack MacKenzie. Nhưng rốt cuộc, vào chiều tối thứ Tư, sau khi con cái đã đi ngủ và họ cũng đã xem xong bản tin lúc mười giờ, Bruce biết anh sẽ đưa đề tài này ra.
Họ đang ngồi trong thư viện của căn hộ rộng rãi trên đại lộ Công Viên. Bất cứ khi nào Bruce đi công tác xa, sự nhận thức được niềm hạnh phúc mà anh có về mái ấm và về gia đình đều khiến anh cảm thấy tươi tỉnh. Barbara đã thay bộ đồ ngủ màu xanh lục nhạt và tháo kẹp cài trên mái tóc vàng ánh tro của cô để nó buông lơi trên đôi vai. Từ lâu anh đã vượt qua những ngày tháng vụng về, lúng túng với sự hiện diện của cô, nhưng thậm chí như thế, cảm nghĩ rằng một ngày kia anh có thể thức dậy và thấy mình đã nằm mộng, rằng cuộc đời anh biết chỉ là một ảo ảnh, cứ luôn luẩn quẩn trong tiềm thức của anh.
Anh chứng kiến sự căng thẳng ngày càng tăng ở Barbara trong vòng vài ngày qua kể từ khi giới truyền thông bắt đầu nối kết Mack với việc Leesey Andrews mất tích, cô gái ở Connecticut, rồi sau đó là vụ cướp giết người giáo viên kịch nghệ.
Trong suốt buổi phát hình, với lòng ghen tuông mà chưa bao giờ anh vượt qua được, Bruce quan sát khuôn mặt vợ khi hình ảnh Mack được chiếu sáng trên màn hình. Sau khi anh nhấn nút tắt trên bộ điều khiển từ xa và nhìn màn hình tắt ngúm đi, anh biết rằng đã đến lúc cần phải thảo luận những gì cần được làm.
“Barb,” anh nói, “anh có mặt trong hộp đêm vào cái đêm cô gái thứ nhất biến mất dạng”.
“Em biết, nhưng có đến hai mươi gã khác từ Columbia, kể cả Nick và Mack nữa cũng như thế”. Barbara đáp, lẩn tránh cặp mắt anh.
“Carolyn MacKenzie đã gọi điện thoại cho anh, nhưng anh chưa trả lời điện thoại cô ấy. Anh cá dù mất bất kỳ vật gì rằng cô ta đang theo dõi vụ đó. Khi cuộc điều tra của cảnh sát mở rộng ra, điều không tránh khỏi là họ cũng xét hỏi anh. Suy cho cùng, Nick và anh là những người bạn cùng phòng của Mack”.
Anh quan sát vợ mình đang cố nuốt những giọt lệ vào trong. “Anh đang hướng đến điều gì?” Cô hỏi, giọng run rẩy.
“Anh nghĩ em và các con nên đi thăm cha em ở Martha’s Vineyard. Ông ấy đã bị ba cơn đột quỵ. Chẳng ai đặt vấn đề nếu em bảo với mọi người rằng ông ấy lại trong tình trạng xấu nữa”.
“Thế còn việc học của các con thì sao?”
“Đối với khoản học phí chúng ta đã thanh toán, chúng ta có thể thu xếp để có giáo án và giáo viên dạy kèm riêng. Dẫu sao thì năm học cũng sẽ kết thúc trong khoảng vài tuần nữa”.
Anh trông thấy sự không chắc chắn trên khuôn mặt vợ. “Barbara, em đã tham gia mở phòng mạch với hai bác sĩ nhi khoa khác, vì thế em đã có cách điều khiển, kiểm soát cuộc sống riêng của mình. Anh muốn nói đây là lúc khẳng định sự kiểm soát đó”.
Anh đứng lên, đi về phía cô, khom người xuống, và hôn lên đỉnh đầu cô. “Anh có thể giết Mack vì những gì hắn đã làm với em”. Anh lặng lẽ nói.
“Em vượt qua rồi, Bruce, thực sự em đã vượt qua”.
Không, em chưa vượt qua đâu, Bruce nghĩ. Nhưng anh đã học được cách sống với điều đó, và chẳng bao giờ anh để cho Mack lại làm tổn thương em nữa.
Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.