Bác sĩ David Andrews đã không hề rời nhà ở Greenwich kể từ khi cú điện thoại của Leesey đến. Mất ngủ, giờ đây chỉ còn là cái bóng hốc hác, thê lương khác với thân hình trước khi con gái mất tích, ông ngồi cảnh giác bên cái máy điện thoại, chụp lấy nó ngay tiếng chuông thứ nhất mỗi khi máy reo lên. Ông luôn cầm theo ống nghe, xách nó đi từ phòng này sang phòng khác. Khi đi ngủ, ông đặt nó trên gối nằm kế đầu ông.
Khi nhận một cuộc điện thoại, ông cắt cuộc nói chuyện xuống còn vài từ, giải thích rằng ông muốn giữ đường dây trống phòng trường hợp Leesey gọi lại một lần nữa.
Người quản gia đã hai mươi năm của ông, thông thường vẫn ra về sau bữa cơm trưa, nay bắt đầu ở lại cho đến chiều tối, cố gắng ép bác sĩ Andrews ăn cái gì đó, thậm chí có khi chỉ là một bát súp, một tách cà phê hay một cái bánh mì sandwich. Ông đã nói rất rõ với bạn bè rằng ông không muốn bất kỳ ai làm bận đường dây, và từ chối cho phép họ ghé qua thăm ông. “Tôi cảm thấy tốt hơn nếu không bị buộc phải có cuộc nói chuyện”. Ông bảo thế với họ.
Vào sáng thứ Bảy, Gregg đưa Zach Winters đến văn phòng Larry Ahearn; lúc ngồi chờ trong khi Aheam thẩm vấn Zach, anh trông thấy câu chuyện về việc bắt gặp Leesey bước vào chiếc Mercedes SUV màu đen bắt đầu được mổ xẻ. Zach đã nói hắn ta có mặt quanh quẩn khu phố đó trong vòng khoảng nửa tiếng, nhưng các nhân viên của Woodshed đi về chỉ vài phút sau Leesey, đều thề thốt rằng họ chẳng trông thấy hắn ta trên phố. Hắn thừa nhận rằng mình là kẻ say sưa nát rượu và có lần từng bị tống ra khỏi Woodshed khi hắn bước vào đó và tìm cách xin xỏ khách hàng. Hắn thừa nhận rất tức giận Nick DeMarco, chủ nhân nơi đó, vì đã cho tống cổ hắn đi, và rằng hắn biết Nick DeMarco có một chiếc Mercedes SUV màu đen.
Sau cuộc thẩm vấn dài dòng, Gregg chở Zach quay trở về nơi anh tìm thấy hắn. Mệt nhoài, Gregg đi thẳng về căn hộ của mình và ngủ cho đến tận chín giờ sáng ngày Chủ nhật. Khi cảm thấy đầu óc đã sáng sủa và có thể tập trung lại được, anh tắm rửa, thay quần áo rồi lái xe về Greenwich.
Sự thay đổi ở cha anh trong một tuần kể từ khi anh nhìn thấy ông lần cuối đã làm anh bị chấn động. Người quản gia của cha anh, Annie Potters, vốn không bao giờ đến vào ngày Chủ nhật, vậy mà cũng có mặt ở đó “Ông ấy không chịu ăn”. Bà thì thào với Gregg. “Bây giờ là mười một giờ, mà ông ấy đã không đụng đến một miếng nào từ hôm qua”.
“Bà có thể làm điểm tâm cho cả hai chúng tôi không hở Annie?” Gregg hỏi. “Tôi sẽ coi xem mình có thể làm gì”.
Sau câu hỏi thăm, cha anh quay ngay về ghế dựa của ông trong phòng khách, chiếc điện thoại luôn ở trong tầm với của ông. Gregg quay trở lại phòng khách và ngồi vào chiếc ghế gần với chiếc ghế dựa nhất. “Cha ơi, con đã đi bộ trên đường phố ban đêm để tìm Leesey. Con không thể làm điều đó nữa, và cha cũng không thể làm điều này nữa! Chúng ta không phải đang giúp đỡ Leesey, mà chúng ta đang hủy hoại chính mình. Con đã đi đến văn phòng Chưởng lý. Tuyệt đối không có gì mà Larry Aheam và người của anh ấy không làm để tìm cho ra Leesey. Con muốn cha đi vào và ăn chút gì đó, rồi chúng ta sẽ ra ngoài đi dạo một chút. Hôm nay là một ngày đẹp trời”. Anh đứng lên, rồi cúi xuống ôm ghì lấy cha mình. “Cha biết con nói đúng mà”.
Bác sĩ David Andrews gật đầu, rồi khuôn mặt của ông co rúm lại. Gregg ôm choàng lấy ông. “Cha ơi, con biết, con biết. Bây giờ, thôi đi nào, hãy để cái điện thoại ở đây. Nếu nó reng, chúng ta sẽ trả lời nó”.
Anh thấy vui khi cha anh ăn được phân nửa phần trứng đánh và thịt ba chỉ hun khói mà Annie đặt trước mặt ông. Gregg đang nhấm nháp một mẩu bánh mì nướng và uống tách cà phê thứ nhì thì chuông điện thoại reng. Cha anh bật dậy và chạy ào ra khỏi cái bàn, nhưng ông đã không đến được cái điện thoại trước khi lời nhắn bắt đầu.
Đó là Leesey, không còn ngờ vực gì cả. “Cha ơi, cha ơi”. Cô kêu gào. “Hãy giúp con. Xin cha, hắn nói hắn sẽ giết con”.
Lời nhắn ngừng lại khi Leesey bắt đầu nức nở.
Bác sĩ David Andrews lao tới điện thoại và vồ lấy nó, nhưng lúc đó ông chỉ còn nghe thấy tiếng tút tút của điện thoại mà thôi. Đầu gối ông oằn xuống. Gregg đã kịp thời xoa dịu và đưa ông về lại chiếc ghế dựa trước khi cơ thể ông đổ xuống.
Gregg đang kiểm tra mạch của cha anh thì điện thoại lại reo nữa. Đó là Larry Aheam.
“Gregg, đó là Leesey, phải không?”
Gregg nhấn nút loa để cha anh cũng có thể nghe được. “Tuyệt đối đúng, Larry. Anh biết điều đó mà”.
“Gregg, cô ấy vẫn còn sống, và chúng tôi sẽ tìm ra cô ấy. Tôi thề điều đó với anh”.
Bác sĩ David Andrews vồ lấy ống nghe. Giọng ông khào khào, ông hét lên: “Anh phải tìm cho ra con bé, Larry. Anh đã nghe thấy nó! Kẻ bắt giữ con bé sắp giết nó. Vì Chúa, hãy tìm nó cho ta trước khi quá muộn!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.