Cho Là Nhận
Chương 3. NHÀ ĐIỀU HÀNH ĐÁNG KÍNH
Đừng “trông mặt mà bắt hình dong”. Nhìn cách thức nhà điều hành nói chuyện, đi đứng, không ai nghĩ ông là một người giàu có. Quả thực, không ai có thể ngờ rằng một ông già thấp bé, bề ngoài hết sức giản dị mà đã xây dựng được cả một hệ thống cửa hiệu sửa chữa và mua bán phụ tùng ôtô lớn ở nhiều tiểu bang. Tất cả bắt đầu từ một ý tưởng đơn giản, nhưng rồi nó mang lại việc làm cho hàng ngàn người. Ông cũng rất nổi tiếng và được nhiều người ngưỡng mộ với bộ sưu tập các loại ô tô quý hiếm được đặt ngay tại tiền sảnh trụ sở chính của ông.
Dù đã đạt tới đỉnh cao của thành công, ông không bao giờ quên đi cội nguồn của mình. Ông hiểu rõ thế nào là sự tranh đấu, là vấp ngã hay thất bại hoàn toàn trong cuộc sống.
Ông sinh ra vào giữa thập niên 1930 trong một nông trại ở Wisconsin. Bố mẹ ông hết sức vất vả mới kiếm đủ tiền trang trải cho gia đình vào thời kỳ kinh tế suy thoái. Cha ông, vì quá nản chí nên đã buông xuôi, bỏ nhà đi và biệt vô âm tín từ đó. Người ta đồn rằng cha ông đã tự vẫn nhưng không ai có chứng cứ gì rõ rệt.
Ở một góc độ nào đó, việc ra đi của người cha lại là một điều tốt đối với ông. Ngày đó, nhà điều hành chỉ toàn nghe thấy những lời lẽ dữ tợn và cay đắng từ người cha không bao giờ hài lòng với những gì mà vợ cùng bốn đứa con, ba trai một gái, đã làm. Dường như ông ấy thích nhìn thấy lũ trẻ phạm sai lầm để trừng phạt chúng bằng chiếc dây da dùng để liếc dao cạo. Từ khi cha ông ra đi, nhà điều hành tương lai mới thật sự biết thế nào là một giấc ngủ ngon!
Sau đó, mẹ ông cùng hai người anh lớn tiếp tục làm việc tại nông trại. Dù làm việc cực nhọc nhưng bà luôn dành thời gian dạy dỗ con cái, nhắc nhở chúng đi nhà thờ đều đặn và khuyến khích chúng khám phá và xây dựng niềm tin trong cuộc sống.
Ông không bao giờ quên những năm tháng cả nhà thường xuyên phải đối mặt với khó khăn và túng thiếu. Khi đế giày của các con quá mòn, người mẹ nghĩ ra cách lèn giấy cứng vào bên trong để chúng dùng tiếp. Bữa trưa ở trường thường là những gì còn sót lại của bữa sáng. Có lần mẹ bảo ông đến một cửa hàng cách nhà hai dặm để mua chịu và ông đã về nhà tay không bởi chẳng có tiệm tạp hóa nào đồng ý tiếp tục bán chịu cho nhà ông, trừ phi những món nợ cũ được thanh toán hết.
Khi đã đủ khôn lớn để hiểu giá trị của đồng tiền, ông quyết định phải làm một điều gì đó để gia đình thoát khỏi cảnh túng bẫn. Ông nhận làm đủ mọi việc linh tinh sau giờ đi học để giúp mẹ có thêm vài ba xu lẻ. Ông đã đến từng nhà để giao báo GRIT, một tờ báo uy tín thời đó. Tiền ông kiếm được không nhiều nhưng cùng mua được vài món nhu yếu phẩm cần thiết cho gia đình.
Dù làm việc vất vả nhưng nhà điều hành vẫn cố gắng học đến lớp mười. Ông muốn tốt nghiệp trung học nhưng Chiến tranh Triều Tiên (1950) nổ ra và hai người anh của ông phải đi lính. Gia đình cần một người lanh lợi để gánh vác việc nông trại và ông không còn sự lựa chọn nào khác là đành phải nghỉ học.
Chiều tối nhất là vào những ngày mùa đông khi nông nhàn, ông nhận làm thêm ở trạm xăng trong thị trấn. Ông học cách bơm xăng, thay dầu bôi mỡ và nhiều kinh nghiệm quý giá khác từ nơi này. Đó là cơ hội cho ông khám phá tầm quan trọng của việc phục vụ khách hàng. Khách hàng của ông luôn nhận được nụ cười nhiệt tình, sự tận tâm chu đáo và những tấm kính được lau chùi sạch bóng. Thế là tiếng lành đồn xa và nhiều khách hàng mới sẵn sàng lái xe thêm vài dặm nữa để được chàng trai trẻ chăm sóc chiếc xe của họ.
Vào một buổi tối tháng Tư, ông đang thay đồng phục làm việc thì có tiếng gõ cửa. Khi bước lên văn phòng, ông nhìn thấy hai quân nhân với nét mặt u ám còn mẹ ông thì đang khóc nức nở. Họ đến để báo tin dữ cho gia đình ông: một trong hai người anh của ông đã vĩnh viễn ra đi. Đó là một quãng thời gian dài đau buồn của gia đình. Nhưng mẹ ông bỗng trở nên mạnh mẽ một cách kỳ lạ từ sau biến cố đó. Không những thế, bà còn tiếp thêm sức mạnh cho hai đứa con ở nhà.
Dù người mẹ hết lòng an ủi, nhà điều hành vẫn thương tiếc anh mình vô hạn. Ông quyết định tưởng nhớ về người anh của mình bằng cách riêng. Năm mười chín tuổi, ông tình nguyện vào quân đội. Và từ đó, lòng ái quốc luôn có một ý nghĩa lớn lao đối với ông.
Nhưng cuộc sống luôn có những biến chuyển của nó. Khi ông hoàn tất khóa huấn luyện thì cuộc chiến ở Triều Tiên đã chấm dứt và quân đội gần như được rút về toàn bộ. Người anh còn lại cũng trở về và nhanh chóng tham gia công việc đồng áng.
Ông được điều tới đóng quân tại pháo đài Carson, phía nam Colorado Springs, bang Colorado và được giao nhiệm vụ bảo dưỡng những chiếc xe mô-tô công. Nơi đây ông đã bộc lộ tài năng về cơ khí khi có thể tháo tung bất kỳ động cơ hay hộp số nào, tìm ra sự cố, sửa chữa và lắp ráp lại để chúng hoạt động trở lại, đôi khi còn hiệu quả hơn lúc mới mua.
Và cũng chính tại nơi đây ông đã tìm thấy tình yêu đích thực của đời mình: tình yêu thiên nhiên đối với vẻ đẹp mê hồn của vùng Colorado và sự dịu dàng của cô quân y trẻ Carolyn. Họ đã đến với nhau và chỉ một thời gian sau, gia đình nhỏ càng thêm hạnh phúc với sự ra đời của đứa con đầu lòng. Trong lúc đó, người anh trai ở nhà quyết định theo đuổi giấc mơ trở thành giáo viên. Dù tiếc nuối nhưng mẹ ông vẫn quyết định bán trang trại để hỗ trợ con trai theo đuổi ước mơ của mình. Cả ba người con đều tán đồng khi bà chuyển về sống ở một căn nhà nhỏ trên thị trấn.
Ngay sau khi xuất ngũ, nhà điều hành cùng vợ chuyển đến Denver, nơi ông làm thợ cơ khí ở một trạm xăng lớn. Với tài năng của mình, ông nhanh chóng được cất nhắc làm trợ lý điều hành. Chưa đầy một năm sau, người chủ quyết định về hưu và lên kế hoạch giúp người nhân viên sáng giá nhất của mình mua lại trạm xăng.
Lúc đó nhà điều hành đang tiến đến vị trí quản lý. Và việc kinh doanh trở nên cực kỳ hưng thịnh khi ông trở thành ông chủ mới. Nhà điều hành nhanh chóng mua thêm một trạm xăng khác, rồi một tòa nhà, và bắt đầu bán phụ tùng và vỏ xe bên cạnh dịch vụ sửa chữa ô tô. Song song đó, ông bắt đầu huấn luyện các nhân viên giỏi nhất để họ có thể tự điều hành công việc. Nhờ đó ông có thời gian tiếp tục xây dựng các trung tâm dịch vụ – sữa chữa mới tại Denver và khắp bang Colorado.
Kết quả là giờ đây ông đã có trong tay hơn tám trăm trung tâm sửa chữa ô tô và cửa hàng bán phụ tùng khắp miền tây nam nước Mỹ.
Nhưng nhà điều hành có một sự khác biệt rất lớn. Thay vì tích lũy của cải và say sưa làm giàu, ông chú tâm theo đuổi một mục tiêu khác hoàn toàn không giống với cách suy nghĩ thông thường. Một buổi sáng tháng Mười, có một cô gái trẻ ghé thăm văn phòng của ông. Cô gái mang theo máy ghi âm, bút và sổ tay. Và, chỉ sau vài câu hỏi và ghi chép, cô đã nhanh chóng nhận ra rằng mình đang trò chuyện với một con người thật sự k
Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.