Chuyện Của Ana - Một Hành Trình Hy Vọng

Kỳ 3: Ba điều bí mật của Ana



9. Abuela không muốn nhắc đến HIV/AIDS – bởi vì bà cũng chẳng biết nhiều nhặn gì về nó. Cho nên năm Ana lên mười, abuela đưa em tới bệnh viện nhi đồng để các y tá dạy cho em những gì em cần phải biết. Thoạt đầu Ana rất căng thẳng, em không muốn nói về HIV ngay cả với các y tá.

Ana, bà em đã nói là em nhiễm virus HIV, đúng không?” Cô López hỏi.

Cháu đã biết về nó rồi ạ,” Ana đáp. “Điều bí mật đó, cháu sẽ không được nói với bất cứ ai.”

Vẫn còn khối điều em chưa biết.” Cô y tá nói. Và cô đã dành cả một giờ liền sau đó giải thích cho Ana sự lây nhiễm đã lan truyền thế nào và cách giữ gìn sức khỏe. Cô nói với em, thuốc sẽ giúp khống chế virus để nó không ngay lập tức chuyển thành bệnh AIDS. Cô cũng nói với Ana, khi em lớn lên và sẵn sàng cho việc quan hệ tình dục thì một điều tối quan trọng là phải luôn yêu cầu bạn tình dùng bao cao su.

Ana tiếp tục tới trường. Vài tuần sau, có một nhóm sinh viên tình nguyện đến giới thiệu về HIV/AIDS cho học sinh lớp năm. Nhiều sinh viên đã kể những chuyện vui quanh chủ đề này. Ana thấy điếng người. Em nghe các bạn cùng lớp thì thầm và nghĩ họ đang nói về chính em. Em định bỏ đi, nhưng em lại không muốn hành động ấy gây chú ý cho mọi người.

Thầy cô giáo nói, những người có HIV/AIDS cần được đối xử bình đẳng, nhưng Ana thì lại cảm thấy không phải như thế. Dường như có một ngọn đèn pha cực mạnh chiếu thẳng vào mặt em, làm nó đỏ bừng lên và tố cáo bí mật của em. Các bạn cùng lớp sẽ đối xử thế nào nếu họ biết em có HIV? Em hy vọng mình sẽ không phải trả lời câu hỏi đó.

10. Năm Ana học lớp sáu, em có ba điều bí mật, và điều bí mật này là để bảo vệ cho điều bí mật kia.

Em không nói về cái chết của em gái mình vì em không muốn tiết lộ em gái em có thể đã chết vì AIDS.

Em không muốn nói về cái chết do AIDS của em gái em bởi vì em không muốn tiết lộ mẹ em cũng chết vì AIDS.

Em không muốn nói về cái chết do AIDS của mẹ em bởi vì em không muốn bị lộ ngay từ khi sinh ra em đã có HIV.

Em im lặng bởi vì người lớn dặn em làm như vậy. Em không muốn bị xa lánh và ghẻ lạnh.

11. Ana ngồi trong căng-tin nhà trường tán gẫu với các amigas – lũ bạn, về bọn con trai và những ngày lễ cuối tuần.

Ricardo trông thật guapo – điển trai” một đứa thì thầm vào tai Ana khi một cậu bé ưa nhìn đi ngang qua.

Đấy không phải tuýp người của tớ” Ana đáp, loay hoay với miếng thịt gà trên đĩa.

Ừ, bọn con trai đứa nào chẳng thế” một đứa khác tán đồng, chuyển sang chủ đề khác. “Mira, nhìn con Angélica kìa. Gầy như que củi. Tớ cá là nó bị bệnh AIDS. Tớ cá như vậy đấy.”

Người Ana chợt đông cứng lại. Ngay lúc này, em được chứng kiến sự phân biệt đối xử chống lại người mang bệnh AIDS; em biết lý do em chưa phải đối mặt với sự tàn nhẫn đó chỉ vì em đã giấu kỹ bí mật của mình.

Đúng rồi, chắc chắn nó có HIV, nếu không nó đã chẳng gầy giơ xương thế kia” một đứa trong đám phụ họa. “Hãy nhìn bàn tay xương xẩu của nó kìa. Thật đáng tởm.”

Ê, chica – con kia, Angélica. Tránh xa bọn tao ra với cái bệnh AIDS của mày nhé. Chúng tao không muốn bị lây đâu,” đứa con gái khác nói tiếp, và vung tay ném hộp sữa rỗng bằng giấy về phía Angélica. Angélica đứng bật dậy chạy ra khỏi căng-tin, đôi mắt giàn rụa nước, cúi gằm xuống nền nhà láng bằng xi măng.

Ana muốn gào lên: “Các cậu thôi đi! Chính tớ cũng là người có HIV! Thế thì đã sao? Các cậu có bị lây từ tớ đâu.”

Nhưng thay vì nói ra, Ana đã im lặng. Em căm ghét bản thân vì điều đó, nhưng em không thể vượt qua nỗi sợ hãi sẽ bị cô lập và sống lẻ loi nếu nói cho các bạn nghe sự thật. Hãy nhìn cách họ đối xử với Angélica. Chúng sẽ nói gì nếu biết em cũng bị nhiễm? Không, em sẽ chẳng nói gì cả. Đó là bí mật của em.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.