ĐIỆP VỤ THÀNH BÁT ĐA
Chương X
Nàng Victoria hít phải thứ bụi vàng khè cay cả mũi, nàng có ấn tượng không hài lòng khi vừa đến Bát Đa. Từ phi trường về đến khách sạn Tio Hotel là một chặng đường biết bao nhiêu tiếng ồn tới tấp dồn vào đầy hai lỗ tai. Tiếng còi xe như điên cuồng. Tiếng gọi réo nhau trên đường phố, tệ hơn nữa tiếng còi xe gắn máy nhấn inh ỏi vào tội vạ. Đã vậy nàng còn phải nghe từng tiếng chậm rãi từ cửa miệng bà Hamilton Clipp phát ra.
Về đến khách sạn Tio Hotel, nàng Victoria thấy choáng váng và mệt lã cả người.
Từ nơi ban nhạc kèn đồng ở phố Rashid Street lùi về phía sau ngõ hẹp ra tới bờ sông Tigris. Khách lần theo lối đi trên mấy bậc thềm đến ngay trước cửa khách sạn, một anh chàng khỏe mạnh đứng chờ đón chào khách trên miệng nở một nụ cười, để đón tiếp khách. Cuối cùng nàng Victoria cũng thu hút được Marcus – để đón tiếp ngài Tio chủ khách sạn Tio Hotel.
Gã đang la hét sai khiến bọn hầu hạ lo soạn hành lý chợt quay qua bà Clipp, gã vồn vã hỏi.
“Lại gặp nhau lần nữa thưa bà Clipp – Ủa tay bà làm sao thế kia? Tôi cứ nghĩ rằng hôm nay bà không ghé chứ, tôi sợ máy bay không đáp được xuống phi trường. Nó cứ liệng vòng vòng trên trời. Hôm nay bà đến đây có việc gì không? – Thật tình cô gái đi cùng bà đẹp quá, ở Bát Đa tôi chưa từng thấy ai trẻ đẹp như vậy cả. À, sao Hamison không ra đón bà. Bà ăn món gì đã nhé!” – Miệng gã nói không ngớt.
Nàng Victoria cảm thấy choáng váng đầu óc quay cuồng khi nốc cạn hai ly Whisky mà Marcus nài ép nàng uống. Nàng đang đứng bên trong gian phòng sơn trắng toát, bày chiếc giường khung bằng đồng thau, một chiếc bàn trang điểm cầu kỳ theo kiểu Pháp, một chiếc tủ quần áo thời Victoria, hai chiếc ghế bọc vải, nhung hành lý vỏn vẹn một túi xách đơn giản để ở dưới chân. Đằng kia một lão già mặt mũi vàng khè, chòm râu bạc phơ gật đầu nhìn về phía nàng, đang móc khăn trong buồng tắm hỏi nàng có thích tắm nước nóng không.
“Bao lâu mới có?” – Nàng hỏi lại.
“Hai mươi phút hoặc nửa tiếng. Tôi sẽ chuẩn bị”.
Lão nở một nụ cười nhân từ rồi lui ra. Victoria ngồi xuống giường đưa tay vuốt tóc. Tóc nàng đầy bụi đường, da mặt dần sùi nhám sịt. Nàng soi mặt vào gương. Tóc nàng đen nhánh nay đã ngã sang một màu nâu đỏ. Nàng với tay kéo màn cửa về một bên nhìn ra ngoài hiên thoáng đãng hướng về phía bờ sông. Nàng chẳng thấy đâu là dòng sông Tigris, chỉ lờ mờ một màn sương mù dày đặc, điều đó càng làm cho nàng buồn chán hơn. Victoria từ nhủ rằng ở đây tệ thật.
Nàng đứng dậy bước về phía đầu cầu thang, gõ cửa phòng bà Clipp. Nàng nghĩ ra cần phải nghĩ lại đây dưỡng sức rồi mới tính chuyện tắm rửa phục hồi sức khỏe.
…..
Tắm xong, ăn bữa trưa, ngủ được một giấc sâu, nàng Victoria bước ra bên ngoài ban công, đưa mắt nhìn qua bên kia dòng sông Tigris lòng cảm thấy khoan khoái. Cơn bão cát bụi đã lắng xuống, bầu trời sáng trong. Bên kia sông một hàng câu cọ soi bóng và những dãy nhà chen chúc nhau mái thấp mái cao.
Chợt nghe tiếng gọi từ phía khu vườn dưới kia, Victoria bước tới đầu ban công nhìn qua.
Bà Hamilton Clipp đang nói chuyển để làm quen với một bà người Anh – Bà đang khoe khoang về cô, giọng bà oang oang:
“Cô ấy thật dễ thương và rất là gần gũi. Cô là cháu ngài mục sư xóm đạo Llangow”.
“Mục sư nào?”
“Ồ, mục sư xóm đạo Llangow”.
“Vô lý, làm gì có mục sư ở đó”. – Bà kia vừa nói.
Victoria nhíu mày lại. Nàng biết ngay bà này thuộc giới phụ nữ Ăng-lê tầng lớp quý tộc nên không thích để tai nghe nhắc tới mục sư giả danh.
“Ô kìa, lẽ nào tôi nghe nhầm tên”. – bà Clipp ra vẻ còn hồ nghi.
Nghe đến đây, Victoria vội tìm cách để tránh đụng chạm với bà ấy. Nàng cảm thấy bịa chuyện với mấy bà này coi bộ không nên.
Nàng trở lại phòng, ngồi xuống giường ngẫm nghĩ lại hoàn cảnh của mình.
Nàng đang ở tại khách sạn Tio Hotel và nàng biết rõ là giá không phải rẻ. Trong túi nàng còn bốn đồng bảng với tiền lẻ mười bảy shilling. Nàng ăn một bữa trưa thịnh soạn, chưa thanh toán phiếu ăn, nàng thấy không nên để cho bà Clipp chi trả khoản này. Dù biết là chuyến đi Irag bà Clipp đề nghị. Cuộc mặc cả xong xuôi. Nàng Victoria đã đến được Bát Đa. Bà Clipp được người cháu gái Mục sư chăm sóc tận tình, đã từng làm y tá và là một thư ký có trình độ. Cuộc chơi sòng phẳng, đôi bên cùng có lợi. Tối nay bà Clipp đáp tàu hỏa đi về thành phố Kirkuk – thế là hết. Nàng Victoria nghĩ vu vơ và hy vọng bà Clipp sẽ dành cho nàng một món quà chia tay. Ước chi là một số tiền mặt, nhưng thôi không nên nghĩ đến điều đó. Có lẽ bà Clipp đâu ngờ Victoria lại túng bấn đến thế.
Nhưng nếu vậy thì nàng phải tính thế nào? Có lẽ nàng phải đi tìm Edward thôi.
Nàng cảm thấy khó nghĩ là không nhớ rõ Edward họ gì. Nàng chỉ nhớ Edward – Baghdad. Cũng tương tự như một nàng Saracen qua nước Anh chỉ nhớ tên người yêu là “Gilbert” và “England”. Dù sao nàng Saracen cũng dễ tìm Gilbert vì trong thời kỳ thập tự chinh ở nước Anh không ai mang họ và dân cư thưa thớt.
Chợt nàng không liên tưởng đến chuyện xưa nữa mà quay trở về lại với thực tế. Nàng phải đi tìm Edward ngay, gã sẽ kiếm việc làm giúp nàng. Có lẽ gã cũng đang mong nhớ nàng.
Nàng không biết Edward mang họ gì, chỉ biết gã đến Bát Đa làm thư ký cho ngài Tiến sĩ Rathbone, nàng đoán chừng Tiến sĩ Rathbone là một nhân vật quan trọng.
Victoria trang điểm thêm một chút phấn, vuốt lại mái tóc nàng trở xuống nhà dưới dò la tin tức.
Ông chủ Marcus đi qua hành lang mừng rỡ vẫy tay chào lúc vừa trông thấy nàng.
“Ồ, nàng Jones đây rồi, mời cô ghé lại uống một ly với tôi được chứ? Tôi rất thích phụ nữ người Anh. Mấy bà người Anh ở Bát Đa tôi đều quen biết. Mọi người ai cũng hài lòng khi được ở lại khách sạn. Mời cô theo tôi đến quầy bar”.
Victoria không quen với cách chiêu đãi thoải mái thế này vui vẻ nhận lời ngay.
Ngồi trên chiếc ghế cao trước mặt là một ly gin, nàng bắt đầu dò la tín tức.
“Ông biết ngài Tiến sĩ Rathbone vừa mới đến Bát Đa chứ?”. – Nàng mở lời.
“Ở Bát Đa này tôi quen mặt hết” Marcus Tio vẻ hân hoan nói “Nghe nói tên Marcus là người ta biết ngay. Tôi nói thật đấy. Ối giời, bạn bè tôi nhiều lắm”.
“Tôi biết bạn bè của ông rất nhiều”. – Victoria nói “Vậy ông có quen biết Tiến sĩ Rathbone không?”
Tuân vừa rồi ngài Tư lệnh lực lượng không quân vùng Trung Đông ghé ở lại đây. Gặp tôi ngài mới nói: “Marcus, cậu đểu thật, từ những năm 46 đến nay mới gặp lại cậu. Trông cậu chẳng gầy bớt đi chút nào. – Cô biết không, ông ấy thật tử tế, tôi rất thích ông ấy”.
“Còn tiến sĩ Rathbone? Ngài có tử tế không?”.
“Tôi thích nếp sống một người luôn hài lòng với chính mình. Tôi không thích những bộ mặt cau có. Tôi thích nhìn ai vui vẻ, trẻ trung, dễ chịu, như cô em đây. Ngài Tư lệnh không quân bảo tôi ‘Này Marcus, cậu có tật hay mê gái’. Tôi mới thưa lại ‘khổ nỗi tôi lại mê anh chàng Marcus hơn…’.” Nói xong Marcus phá ra cười, chợt quay lại gọi to “Jesus – Jesus!”
Nàng Victoria kinh ngạc, thì ra Jesus là tên người phục vụ quầy bar. Victoria lại nghĩ các nước ở phương Đông mới lạ kỳ làm sao.
“Thêm một gin cam, với một whisky” – Gã Marcus gọi.
“Tôi không nghĩ là tôi…”
“Phải đấy, cô uống thêm – rượu nhẹ thôi”.
“Tôi cần biết về chuyện Tiến sĩ Rathbone”. – Victoria nài nỉ.
“Còn phần bà Hamilton Clipp – cái tên nghe lạ tai – bà ấy là người Mỹ – đúng không? Tôi cũng thích người Mỹ, nhưng người Anh vẫn hơn. Người Mỹ trông lúc nào cũng có vẻ lo âu. Đôi khi thật tình mà nói cũng có nhiều người biết điều. Ngài Summers – cô biết chứ? – Đến Bát Đa ông uống rượu khiếp lắm, ông ngủ li bì suốt ba ngày chưa dậy”.
“Nhờ ông giúp tôi”. – Victoria nói.
Marcus nhìn ngạc nhiên.
“Được thôi, tôi sẽ giúp cô. Tôi sẵn sàng giúp đỡ bè bạn, tính tôi vậy đó. Cô cần gì nói cho tôi nghe – tôi sẽ giúp ngay. Món bít-tết đặc biệt – hay món gà nâu cháo với nho khô, thuốc bắc – hoặc món gà tơ.
“Tôi không ăn gà tơ” – Victoria đáp – “Bây giờ tôi chưa muốn ăn đâu” – Nàng đáp dè dặt. “Tôi cần gặp ngài Rathbone. – Tiến sĩ Rathbone. Ngài vừa đến Bát Đa và cùng đi với – với một – người thư ký”.
“Tôi không biết” – Marcus nói “Ngài không ở lại khách sạn Tio”.
Đúng như lời lão, nếu khách không ở đây làm thế nào Marcus nhớ được hết.
“Thì còn nhiều chỗ khách sạn khác nữa”, – Victoria nhắc lại “hay là ngài có nhà riêng?”
“Ồ, phải đấy, còn nhiều khách sạn nữa. Như là Babylonian Palace, Senacherib, Zobeide Hotel. Đó là những khách sạn cũng được nhưng so với khách sạn Tio thì không bằng”.
“Dĩ nhiên là không hơn được”. – Victoria nói cho gã yên tâm. “Ông cũng không biết chỗ nào Tiến sĩ đến ở lại hay sao? Tôi biết ngài là người quản lý một số cơ sở – như là văn hóa – và sách báo”.
Marcus nghe nói đến chuyện hoạt động văn hóa gã nghiêm sắc mặt.
“Văn hóa thì cần cho mọi người” – Gã nói “Văn hóa thì nhiều ngành. Nghệ thuật và âm nhạc, rất hay, hay lắm. Tôi thích nghe đàn vĩ cầm dạo nhạc, nhưng chơi với bần nào không quá dài thôi”.
Nãy giờ ngồi trò chuyện với Marcus, nhưng Victoria chưa moi ra được thông tin mới. Nói chuyện với Marcus chỉ để giải khuây, gã là một anh chàng vui tính hồn nhiên, khiến nàng liên tưởng đến nàng Alice trong truyện thần tiên cố tìm lối đi đến ngọn đồi. Nói vòng vo tam quốc rồi trở lại chuyện cũ – cũng Marcus!
Nàng từ chối ly rượu thứ hai, vẻ mặt buồn xo đứng dậy. Nàng thấy hơi choáng đầu. Mặc dù ly cocktail chỉ pha rượu nhẹ thôi. Nàng bước ra ngoài quầy bar đứng tựa vào lan can nhìn qua bên kia sông, chợt nàng nghe tiếng nói từ phía sau.
“Xin lỗi, cô nên đi lấy áo khoác mặc vào đi. Ở đây không như nước Anh, vào những chiều tối mùa hè trời trở lạnh”.
Bất chợt nàng gặp người phụ nữ Ăng-lê ban nãy, bà mặc chiếc áo lông thú, đắp tấm chăn trên đầu gối, bà ngồi uống rượu Whisky pha sô-đa. Thấy nàng bà ta vui vẻ mời nàng một ly, rồi nói:
“Tôi xin tự giới thiệu là Cardew Trench”. (Rõ ràng bà có ý nói, ta có bà con với nhà Cardew Trenches đây). Tôi biết là cô đi cùng với một bà – tên là gì nhỉ? – Hamilton Clipp”.
“Dạ phải” – Victoria đáp. “Tôi đi cùng với bà ấy”.
“Bà kể lại cô là cháu ngài Mục sư xóm đạo Llangow”.
Nàng Victoria nhạo lại.
“Bà ấy nói vậy sao?” – Nàng hỏi lại nét mặt nàng tươi rói.
“Tôi có nghe nhầm chăng?”
Victoria nhoẻn một nụ cười.
“Phần lớn người Mỹ thường gọi nhầm một số tên. Chú tôi là Mục sư xóm đạo Languao”. – Victoria ứng khẩu ngay.
“Languao à?”
“Dạ phải – ở ngoài quần đảo Thái Bình Dương. Ngài làm Mục sư từ thời còn thuộc địa Anh”.
“Ồ, Mục sư thời thuộc địa”. Bà Carden Trench hoàn toàn không biết gì chuyện Mục sư thời thuộc địa.
“Dạ phải đây”.
Victoria tự hào với chính mình, bỗng dưng trong phút chốc câu chuyện được giải thích trọn vẹn.
“Vậy cô qua đây có việc gì không?” – Bà Cardew Trench ân cần hỏi thăm nhưng thực chất là để thỏa mãn cái thói hay tò mò của mình.
“Tôi đến để tìm lại một anh chàng mà tôi đã gặp gỡ chỉ một lần tại công viên ở London”. – Nói xong, chợt nàng nhớ lại mấy dòng tin đọc được trên báo và lời giãi bày với bà chủ Clipp.
“Tôi đi theo cùng với chú tôi, đó là Tiến sĩ Paunce Jones”.
“Ồ, thì ra là vậy”. – Bà Cardew Trench tỏ ra vui vẻ. “Ông ta là một con người khả ái. Năm trước tôi có đến dự một buổi thuyết trình rất tuyệt vời, nhưng tôi chẳng hiểu được một chữ nào. Quả thật, ngài đến Bát Đa cách nay hai tuần. Tôi còn nhớ ngài nhắc tên mấy cô nàng sẽ đến đây trong mùa này”.
Nhanh miệng sau khi đã khai rõ lý lịch, nàng Victoria mới hỏi xen vào.
“Bà có biết ngài Tiến sĩ Rathbone cũng đến đây không?” – Nàng vội hỏi.
“Ông vừa mới đi” – Bà Cardew Trench đáp. “Tôi biết là thứ Năm tuần tới ông được mời thuyết trình tại Học viện. Hình như là một bài thuyết trình về mối quan hệ Quốc tế và Hữu nghị”.
“Bà có biết hiện ông ấy ở đâu không?”
“Ông ta đang ở tại khách sạn Babylonian Hotel, còn trụ sở làm việc thì gần Viện Bảo tàng có tên nghe thật buồn cười Cành Ô Liu. Người ta thường nhìn thấy mấy bà còn trẻ mặc quần tây để hở cổ cáu bẩn, đeo kính mát đến đó”.
“Tôi có quen biết sơ qua người thư ký của ngài?” – Victoria vừa nói.
“Ồ đúng rồi, hắn tên là Edward Thingummy – hắn dễ thương – chọn đúng nghề – trong thời kỳ chiến tranh hắn là chiến binh xuất sắc. Gương mặt điển trai – tôi biết mấy cô nàng nhìn thấy hắn là phải lòng ngay”.
Cơn ghen tức xâm chiếm lấy nàng.
“Cành Ô Liu” – Nàng chợt kêu lên “Thưa bà đó là chỗ nào?”
“Đi ngược chiều qua khỏi khúc ngoặt tới chỗ chiếc cầu thứ hai. Từ đây có ngã rẽ qua khu phố Rashid Street – chỗ hơi khuất tầm nhìn. Cách xa một đoạn đường từ khu phố bán đồ đồng đi tới”.
“Phần bà Pauncefoot Jones thì sao?” – Bà Cardew Trench lại hỏi tiếp.
“Bà sẽ đến sau, tôi nghe nói bà đang ốm thì phải”. – Victoria trả lời.
Moi được thông tin, Victoria không còn nghĩ cách bịa chuyện nữa. Liếc nhìn đồng hồ nàng chợt kêu.
“Ôi chao – 6 giờ rưỡi rồi, đã đến giờ tôi phải gọi bà Clipp dậy và lo phụ bà soạn hành lý đi du lịch. Tôi phải đi ngay”.
Nàng lấy lý do nghe cũng xuôi tai, nàng sửa lại sáu giờ rưỡi thay vì bảy giờ. Nàng cảm thấy hoan hỉ nhanh bước trở về lại phòng trọ. Sáng mai nàng sẽ gặp được chàng Edward tại trụ sở Hiệp hội Cành Ô Liu. Một nơi có mấy cô nàng phây phây để hở cổ lem luốc! Nghe thật không ham chút nào…
Buổi tối trôi qua nhanh. Victoria cùng ăn bữa cơm với bà Hamilton Clipp sớm hơn mọi khi, bà thì lúc nào cũng luôn miệng kể ra đủ chuyện trên đời. Bà căn dặn nàng nhớ ghé thăm bà – Victoria để lại địa chỉ viết cẩn thận bởi có ai biết sau này sẽ ra sao… Nàng tiễn bà Clipp ra nhà ga Baghdad North, đưa bà ngồi vào chỗ an toàn xong rồi bà giới thiệu một hành khách mới quen cùng đi chung một chuyến ghé lại Kirkuk sẽ lo phần vệ sinh cá nhân cho bà sáng ngày mai.
Tiếng đầu máy gầm thét nghe đến não ruột, bà Clipp giúi vào tay nàng một bao thư dày cộm, bà nói: “Gọi là chút quà tình nghĩa, để nhớ những lúc sống thoải mái bên nhau cô Jones ạ, mong cô nhận lấy với tấm lòng biết ơn của tôi”. Victoria thưa lại với bà “Bà thật là tử tế, thưa bà Clipp” giọng nàng nghe dễ thương. Con tàu khởi động một lần cuối, tiếng máy tàu như ai oán sầu thảm, tàu chầm chậm chuyển bánh trên đường ray rời sân ga.
Victoria đón taxi về lại khách sạn, lòng nàng rối như tơ vò vì không biết tính sao.
Trở lại khách sạn Tio, nàng vội trở vào phòng nao nức mở chiếc phong bì ra xem. Bên trong xếp hai chiếc vớ nylon.
Nếu nhằm một dịp khác hẳn là nàng vui mừng lắm – vớ nylon thì ngoài khả năng túi tiền của nàng. Lúc này nàng ước gì mình có được một ít tiền mặt. Phải chi bà Clipp cho nàng một tờ bạc năm dinar thì tốt hơn.
Dù sao đến sáng ngày mai nàng sẽ gặp lại Edward. Nghĩ đến đó, Victoria thay đồ trở vào giường vài phút sau nàng đã ngủ khò, trong giấc mơ nàng thấy mình đứng chờ Edward ngoài phi trường, chợt một nàng đeo mắt kính bước tới kéo giật gã lại hai tay ôm choàng qua cổ, trên đường băng máy bay đang chậm rãi lăn bánh…
Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.