ĐIỆP VỤ THÀNH BÁT ĐA

Chương XVIII



Lúc Victoria tỉnh dậy, nàng có cảm giác như vừa vượt qua một chặng đường dài bất tận. Một mớ hoài niệm đang quay cuồng trong đầu nàng – chuyến xe lắc lư, xóc nhồi – tiếng cãi nhau chí chóe bằng tiếng Ả Rập – ngọn đèn pha chiếu vào mặt nàng – nôn oẹ đến thắt cả ruột – nàng nhớ mang máng nằm trên giường có ai bước tới đỡ lấy tay nàng – mũi kim nhọn chích vào da thịt – rồi tiếp đến là những giấc mơ hỗn độn và bóng tối rồi như có người thúc giục…

Giờ đây nàng đang mơ màng nhìn thấy lại mình – Victoria Jones… và chuyện gì đã xảy đến cho Victoria Jones – lâu lắm rồi thì phải – bao nhiêu tháng – có lẽ là nhiều năm… – nhưng nghĩ lại chỉ mới một bữa nay thôi.

Nào là Babylon – ánh nắng – bụi đường – đầu tóc – nàng Catherine – Đúng rồi Catherine, nàng đang mỉm cười, đôi mắt tinh quái ẩn dưới những lọn tóc xoắn lại như những thỏi xúc xích – Catherine đưa nàng đến một nơi gội đầu rồi sau đó – chuyện gì nữa? Cái mùi vị ghê tởm – nàng còn ngửi thấy – muốn buồn nôn – cái mùi thuốc gây mê, phải rồi. Nàng bị đánh thuốc mê rồi bọn chứng đưa nàng đi – nhưng đến nơi nào nhỉ?

Victoria lần mò ngồi dậy. Dường như nàng đang nằm trên giường – một chiếc giường gỗ sần sùi – đầu nhức như búa bổ – nàng còn ngái ngủ, nàng thèm ngủ ghê lắm, cái mũi kim chích vào da thịt, bọn chúng tiêm thuôc ngủ… nàng đang còn lâng lâng.

Vậy là nàng vẫn còn sống, nhưng tại sao bọn chúng lại không giết nàng nhỉ? Nàng đang còn lâng lâng mơ màng, hình như nàng vẫn còn say thuốc, tốt hơn hết là ngủ một giấc. Nghĩ vậy nàng ngủ lại ngay.

Vừa thức giấc nàng cảm thấy đầu óc sáng suốt hơn. Ngoài trời sáng sủa, mắt nàng có thể nhìn tỏ mọi thứ, nàng nhìn ra và xem thử mình đang ở đâu.

Nàng đang ở bên trong một căn phòng thoáng mát, sơn màu xanh nhợt nhạt. Sàn nhà là mặt đất nện. Bên trong gian phòng chỉ bày độc nhất mỗi chiếc giường nàng đang nằm, tấm chăn đắp nhớp nhúa, một chiếc bàn lung lay trên đặt cái chậu rửa mặt tráng men rạn nứt bên dưới để cái xô đựng nước bằng kẽm. Căn phòng chỉ có một cửa sổ, gắn thêm bên ngoài một khung cửa mắt cáo. Victoria rón rén bước xuống giường, đầu còn choáng váng nhức nhôi, lần mò đến bên cửa sổ. Đứng bên khung cửa mắt cáo, nàng nhìn thấy cảnh vật bên ngoài, trước mắt nàng là một khu vườn rợp bóng hàng cây cọ thẳng tắp. Một khung cảnh phù hợp cuộc sống phương Đông, vậy mà dưới mắt một người khách Ăng-lê sống ở ngoài thành thì nó bị xem thường. Xen lẫn trong khu vườn là những nhóm cây bông cúc vàng, cây bạch đàn bám đầy bụi và rải rác đó đây những bụi cây liễu bách. Nàng nhìn thấy một đứa trẻ xăm hình đầy mặt, tay chân đeo đầy khoen đang tung hứng vờn trái banh vừa cất tiếng hát giọng mũi nghe như một thứ kèn túi từ xa vọng lại.

Victoria quay qua nhìn về phía cánh cửa rộng lớn ở đằng kia. Nàng nghĩ may ra còn một chỗ này. Nhưng cửa vẫn khóa chặt. Victoria chán nản lùi lại ngồi xuống giường.

Giờ này nàng đang ở đâu? Chắc không phải là Bát Đa. Như vậy nàng liệu tính thế nào đây?

Trong thời khắc này nàng không thể tự lo liệu gì được cả. Hơn nữa liệu còn có ai đến giúp nàng ngay lúc này không? Nàng cảm thấy trong người rất khó chịu, nàng cố nhớ lại lời ông Dakin dặn dò lúc ra đi. Nhưng không làm sao nàng có thể nhớ tất cả được, đầu óc nàng quay cuồng trong cơn say thuốc.

Trong cơn mê chập chờn, nàng chợt nhớ ra một điều là chắc chắn nàng vẫn còn sống. Nhưng liệu nàng có chống chọi nổi để chờ cho đến lúc Edward tìm thấy nàng – và Edward tính sao khi hay tin nàng mất tích? Liệu gã có đi tìm ông Dakin không? Gã có đơn độc lúc này không? Gã có nghi ngờ cho Catherine trong vụ này không? Victoria cố hồi tưởng lại hình ảnh một anh chàng Edward năng động xông xáo, nhưng trong tâm trí nàng chỉ còn nhìn thấy một hình ảnh càng mờ nhạt. Liệu Edward có mưu trí đến cỡ nào? Edward dễ mến, có sức quyến rũ. Nhưng gã có còn đủ tinh thần? Rõ ràng trong lúc sa cơ thất thế nàng nghĩ đến tinh thần là trên hết.

Ngay lúc này, ông Dakin cần phải có đủ tinh thần. Nhưng liệu ông có nhiệt tình không? Hay là chỉ cần gạt tên nàng, xóa bỏ khỏi bộ nhớ rồi ghi thêm vào hàng chữ NƠI ĐÂY YÊN NGHỈ. Dù sao với ông Dakin nàng cũng chỉ là hạt cát trong sa mạc. Bọn chúng thử thời vận và nếu không thành công thì nghĩ cũng tiếc thật. Không, nàng không nghĩ ông Dakin sẽ tìm cách ứng cứu lúc này. Dù sao, ông cũng đã dặn dò nàng trước rồi.

Và ngài Tiến sĩ cũng dặn dò nàng, nhưng thực chất là dặn dò hay dọa dẫm? Đối với nàng, nàng không hề sợ ai dọa dẫm thì chẳng còn ai chần chờ để mà dọa dẫm…

Victoria nhắc lại với chính mình, điều quan trọng là ta còn sống đây và nàng cảm thấy lạc quan hơn.

Bên ngoài nghe có tiếng bước chân người đi rồi tiếng sột soạt tra chìa khóa vào ổ khóa rỉ sét. Cánh cửa lắc lư xoay quanh tấm bản lề chợt mở tung ra. Trước thềm cửa môt người Ả Rập đang đứng đó, tay bưng khay sắt cũ kỹ trên bày mấy đĩa thức ăn.

Gã tươi cười vui vẻ, nói mấy câu tiếng Ả Rập nghe rất khó hiểu, đặt chiếc khay xuống, gã há miệng đưa tay chỉ vào cổ họng rồi lui ra ngoài khóa cửa lại.

Victoria dò dẫm bước tới bên chiếc khay bày sẵn một tô cơm, một món giống như cải nhồi thịt, một khoanh bánh mì Ả Rập. Một bình nước uống với một cái ly.

Victoria uống hết một ly lớn nước, sau đó nàng ăn cơm, bánh mì, thêm mấy lá cải thơm mùi thịt xay. Ăn xong nàng cảm thấy khỏe hẳn ra.

Đến đây nàng cố nhớ lại hết mọi chuyện. Bọn chúng tiêm thuốc mê bắt cóc nàng mang đi. Mấy hôm rồi nhỉ? Trong trí nhớ thẫn thờ nửa tỉnh nửa mê, nàng chỉ nhớ mang máng đâu chừng vài bữa nay. Bọn chúng đưa nàng ra khỏi Bát Đa đến đâu kia? Cho đến lúc này cũng chưa biết. Không biết tiếng Ả Rập làm sao hỏi thăm ai để biết nàng đang ở nơi nào.

Nàng phải chịu đựng cảnh buồn chán này thêm mấy giờ nữa.

Tối hôm đó, người canh giữ nàng lại mang tới một mâm thức ăn nữa, theo sau gã là hai người đàn bà mặc đồ đen che kín mặt đứng chờ bên ngoài. Một người trên tay đang ẵm con, họ đứng đó nhìn nhau cười khúc khích. Qua lớp vải mỏng che mặt nàng đoán ra họ đang nhìn ra nàng là ai. Thật là thú vị gặp được một phụ nữ Tây phương đang bị giam giữ tại nơi này. Victoria hỏi mấy câu bằng tiếng Anh và tiếng Pháp, họ lại nhìn rồi khúc khích cười. Nàng lấy làm lạ sao mình không thể nói chuyện được với người cùng giới. Phải khó nhọc lắm nàng mới nói được mấy chữ, nàng chậm rãi hỏi:

“El hamdu lillah”.

Vừa nói xong nàng được hưởng ứng đáp lại với một tràng tiếng Ả Rập. Hai người phụ nữ gật đầu thích thú. Victoria bước tới phía trước, người đàn ông canh chừng nàng nhanh nhẹn bước lùi lại cản đường. Gã ra dấu cho hai người kia lui ra rồi gã bước theo sau, khép cửa khóa lại. Trước lúc ra đi hắn còn nhắc đi nhắc lại chỉ một chữ “Bukra – Bukra”.

Victoria đã nghe được chữ này có nghĩa là ngày mai.

Nàng ngồi xuống giường hồi tưởng lại mọi thứ. Ngày mai à? Ngày mai liệu có ai đến đây không? Hay là ngày mai việc giam giữ sẽ chấm dứt? Nếu thật sự chấm dứt thì có lẽ đời nàng cũng hết. Xét cho cùng, Victoria không mảy may quan tâm đến ngày mai. Nàng có linh tính sẽ được thoải mái hơn nếu ngày mai nàng đi đến một nơi khác.

Nhưng liệu có được vậy không? Lần đầu nàng thấy lo cho số phận. Nàng bước đến cửa nhìn kỹ mọi thứ. Chẳng tìm thấy lối để trốn thoát, cái ổ khóa khá chắc chắn, nếu tự tay nàng mở ra thì không thể được.

Vậy thì chỉ còn chỗ cửa sổ là có khả năng giải quyết được vấn đề. Khung gỗ mắt cáo che bên ngoài đã đến lúc muốn mục rã. Nàng chắc chắn rằng nàng có thể tự tay bẻ cái khung gỗ mắc cáo để thoát ra ngoài, nhưng nghĩ lại làm sao ngăn tiếng động điều đó khiến bọn chúng sẽ nghe thấy. Hơn nữa căn phòng nơi nàng bị giam giữ lại ở tầng lầu không thể nào nhảy xuống được. Nàng nhớ lại người ta bày cách lấy khăn trải giường làm dây leo. Nhìn tấm chăn bông rách mèm nàng không hy vọng xoay xở gì được. Bởi lẽ tấm mềm rách thì làm sao chịu nổi sức nặng cả thân hình nàng.

“Khốn khiếp thật”, – Victoria quát một tiếng. Ý tưởng thoát ra khỏi nơi này càng nung nấu nàng hơn bao giờ hết. Nàng nghĩ bọn giam giữ nàng chỉ nghĩ đơn giản cửa đã khóa chặt thì nàng chỉ ở đó thôi. Bọn chúng không nghĩ nàng sẽ tìm cách thoát thân bởi nàng là một tội phạm, đơn giản chỉ có vậy. Còn kẻ tiêm thuốc mê vào người nàng chắc chắn giờ này sẽ không có đây. Mọi người đều trông chờ vào “bukra” (ngày mai). Bọn chúng giam nàng một nơi xa xôi chỉ có vài tên dân dã canh gác tuân thủ mọi mệnh lệnh, không nghĩ gì khác hơn, làm sao hiểu được trình độ sáng tạo của một người phụ nữ trẻ Tây phương đang run sợ sắp tới giờ bị hủy diệt.

“Ta đang nghĩ cách thoát ra nơi này”. – Victoria nói một mình.

Nàng bước tới bàn tự tay soạn thức ăn ra. Nàng phải ăn cho có sức. Lại có thêm món cơm, mấy trái cam, vài lát thịt, nước xốt cam.

Victoria ăn hết phần, nàng uống thêm nước, vừa đặt chiếc bình xuống, mặt bàn chênh qua một bên, nước đổ xuống sàn. Nước nhỏ xuống đất hóa thành một lớp bùn nhão nhoẹt. Nhìn thấy vậy chợt một ý tưởng nảy sinh trong bộ óc tưởng tượng đầy sáng tạo của nàng Victoria Jones.

Bây giờ vấn đề đặt ra là chiếc chìa khóa còn gắn bên ngoài ổ khóa.

Bên ngoài trời đang sụp tối, Victoria bước tới cửa quỳ xuống nhìn qua lỗ khóa. Nàng tìm một vật nhọn thọc qua lỗ khóa, nhưng nhìn khắp gian phòng không có một thứ gì. Vật dùng trên bàn ăn chỉ còn một chiếc muỗng. Bây giờ chưa cần ngay, nhưng để dành rồi sẽ dùng tới. Victoria ngồi xuống suy nghĩ để tìm cách. Chợt nàng thốt ra một tiếng than thở, cởi giày rồi lột tấm da lót bên trong ra. Nàng cuộn tròn lại cho thật chặt. Một lát sau nó cứng đơ, rồi bước tới cửa ngồi xổm xuống đất dùng tay thọc thật mạnh vào lỗ khóa. Cũng may chiếc chìa khóa chỉ bám nhẹ, nên vừa thọc mấy cái là chiếc chìa khóa rớt xuống bên ngoài. Nàng nghe thấy một tiếng rơi nhẹ xuống đất.

Victoria nghĩ bụng mình phải ra tay cho thật nhanh trước lúc đèn đóm tắt hết. Nàng quay lại tìm bình nước, khéo tay rót một chút nước xuống ngay khung cửa sát mặt đất gần chỗ chiếc chìa khóa vừa rớt xuống. Với tay lấy chiếc muỗng nàng khoét đất, quanh chỗ vùng đất ẩm. Nhờ đất xốp nên nàng dễ dàng khoét một lỗ cạn sát dưới mé cửa. Cúi sát xuống nhìn chẳng thấy gì. Nàng xắn tay áo thò tay ra ngoài. Dò dẫm một hồi chợt đầu ngón tay chạm vào một vật kim loại, nhưng không làm sao lấy được. Nàng liền lấy cây kẹp tóc bẻ cong luồn vào khúc bánh mì. Nàng tiếp tục tìm kiếm. Dò dẫm một lúc tức thì đầu cây kim móc giáp mí chiếc chìa khóa, khéo tay nàng kéo nó lại chỗ vũng nước gần mép cửa.

Victoria ngồi ngay ngắn lại, nàng tự khen mình sao lại khéo thế. Chiếc chìa khóa nằm gọn trong bàn tay lấm lem bùn đất, nàng đứng dậy tra vào ổ khóa. Đứng đó chờ một lúc, nàng nghe tiếng chó sủa ở xóm nhà gần bên rồi mới vặn chìa khóa. Nàng hé cửa vừa đủ ghé mắt nhìn qua khe hỡ. Nàng nhìn thấy một căn phòng nhỏ cửa để mở ở dãy cuối. Victoria chờ một lúc nàng mới rón rén bước qua. Căn phòng ngoài bìa phía trên mái nhiều lỗ hỏng toác hoác, nhìn xuống sàn cũng thấy mấy lỗ trống. Cánh cửa ở cuối dãy nhà nhìn ra đầu cầu thang lát gạch sần sùi lỗ chỗ, sát vách ngôi nhà dẫn xuống khu vườn phía dưới kia.

Nàng đã nhìn bao quát hết một vòng, sau đó nàng nhón chân bước lại chỗ cũ. Nàng có linh tính đêm nay sẽ có người trở lại đây. Nàng ngồi chờ cho đến khuya lúc cả xóm đã ngủ yên nàng sẽ tính chuyện ra đi.

Bất chợt nàng nhìn thấy gần chỗ cánh cửa cuối dãy nhà chất một đống đồ tạp nhạm bên cạnh là một tấm vải đen nhìn không ra hình dạng. Nàng đoán chừng tấm áo choàng Aba người ta vứt bỏ, nàng nhặt lấy khoác bên ngoài bộ đồ Tây đang mặc trên người. Không biết nàng phải chờ đợi bao lâu nữa đây, đối với nàng lúc này thời gian dài như vô tận. Mọi sinh hoạt của dân làng đã ngừng hẳn. Tiếng máy hát nhạc Ả Rập đã ngưng, nàng còn nghe tiếng nói khàn đặc, tiếng khạc nhổ tiếng cười nói của đám đàn bà con nít.

Đêm càng khuya chỉ còn vẳng lại tiếng tru tréo của loài lang sói và tiếng chó sủa từng hồi suốt cả đêm.

“Ta phải đi thôi!” – Nói xong Victoria đứng ngay dậy. Chờ một lúc nàng khóa cửa rồi để chìa khóa lại. Nàng đi lần theo lối đi bên ngoài tới chỗ đầu cầu thang đắp bằng đất. Trời sáng trăng nhưng ánh trăng rất mờ chỉ đủ để nhìn thấy lối đi. Nàng rón rén bước xuống còn cách bốn bậc tam cấp thì dừng lại. Đầu nàng vừa ngang tầm cao vách tường bao bọc khu vườn. Nếu xuống tới dưới phải đi ngang qua dãy nhà, nàng nghe tiếng ngáy bên trong buồng ngủ ở nhà dưới. Nếu men theo nóc vách tường mà đi thì an toàn hơn.

Nàng tự nhủ sẽ thoát ra theo lối này, nàng bước rất nhanh qua mấy chỗ tường chắn góc. Ra đến bên ngoài nàng mới nhìn rõ một khu vườn cây cọ và một đầu tường đất sụp lỡ. Victoria vừa tìm thấy lối thoát, nàng chuẩn bị tư thế vừa nhảy xuống vừa trượt theo vách tường. Một lát sau nàng len lỏi chui qua mấy hàng cây cọ hướng ra lỗ hổng giữa vách tường. Nàng thoát ra bên ngoài con đường hoang sơ, chật hẹp không đủ một chiếc xe ô-tô chạy lọt qua, con đường nằm dọc giữa những vách tường đắp đất. Victoria nhanh chân cố chạy để thoát thân.

Bỗng đâu tiếng chó sủa vang. Một cặp chó Pi-dog lông vàng hung đứng ở lối cửa sủa theo, Victoria nhặt một nắm sỏi đá ném trở lại, chúng sủa ăng ẳng rồi bỏ đi. Victoria cắm cổ chạy nhanh hơn nữa, nàng chạy vòng qua khúc ngoặt thì gặp ngay con đường lộ. Con đường hẹp, mặt đất lún đi xuyên qua ngôi làng nhà vách đất, nhạt nhòa dưới ánh trăng. Vượt qua rừng cọ cao lêu nghêu khỏi đầu tường, mặc chó gầm gừ sủa vang, Victoria hít thở thật sâu cứ cắm đầu chạy. Chó vẫn sủa theo, có lẽ dân làng chẳng có ai để tâm đến chuyện trong đêm hôm như vậy. Nàng chạy tới một vùng đất trống trải có con suối đục ngầu chảy qua dưới chân cầu vòng xiêu vẹo. Ở phía trước con đường còn xa tít mù khơi, Victoria cứ chạy cho đến lúc không thở ra hơi nữa.

Ngôi làng giờ đã lùi lại xa phía sau nàng. Trăng càng về khuya càng sáng tỏ. Hai bên đường và trước mặt nàng là một vùng đất khô cằn sỏi đá. Không cỏ cây, không một bóng người. Victoria không nhìn ra được điểm mốc ranh giới, không biết con đường trước mặt chạy tới tận đâu. Nàng chưa được học về cách tìm phương hướng nhắm theo địa bàn mà đi. Nàng cảm thấy ớn lạnh khi ở giữa một vùng mênh mông hoang vắng, nhưng cũng không thể quay trở lại, chỉ còn một con đường là tiến về phía trước.

Dừng chân lấy lại hơi thở, ngoái nhìn phía sau xem có động tĩnh gì không. Có lẽ cuộc trốn chạy chưa ai kịp phát hiện, nàng cất bước tiếp tục vô định, trong một giờ nàng vượt qua được ba dặm rưỡi đường.

Trời vừa hừng sáng là lúc Victoria cảm thấy mệt lã, chân đau nhức gần như muốn kiệt sức. Nhìn ánh sáng trên trời cao nàng biết là có thể mình đang nhắm về hướng Tây nam, tuy nhiên nàng vẫn chưa thể xác định rõ vị trí mình đang đứng.

Nhìn chếch về phía bên kia đường trước mắt nàng là dãy đồi đứng trơ trọi. Victoria băng qua về phía đó nhìn quả đồi dốc dựng đứng, nàng leo tới tận trên đỉnh.

Đứng trên đồi nhìn ngắm quanh một vùng đồng quê, chợt đâu cảm giác hoảng sợ từ đâu trở về. Nhìn ra đâu đâu cũng chẳng thấy gì, chỉ có cảnh vật lúc trời vừa hửng sáng thật tuyệt đẹp. Mặt đất chân mây lung linh những sắc màu mận chín pha lẩn sắc kem, sắc hồng. Cảnh trí tuyệt đẹp nhìn muốn rùng mình. “Ta hiểu ra, thiên nhiên với ta là vậy đó”, – Victoria ngẫm nghĩ, “đó là khi con người cảm thấy cô đơn giữa vạn vật…”.

Cỏ cây lưa thưa cằn cỗi rải rác từng mảnh sám sịt, xen lẫn bụi gai khô. Ngoài ra không thấy đất trồng trọt, không có dấu tích của sự sống, chỉ có một người sống sót chính là nàng Victoria Jones.

Nhìn về phía ngôi làng, nơi đó nàng đã bỏ ra đi cũng chẳng thấy dấu tích sự sống. Nhìn lại con đường nàng đi qua trải dài hun hút hoang vu đến vào cùng. Nàng không tín là mình vượt qua được chặng đường khá xa không còn nhìn ra nữa. Chợt nàng hoảng sợ mong được quay trở về. Dù sao chăng nữa cũng để cho nàng được xích gần lại với đồng loại…

Nàng tự siết chặt lấy tay mình. Sự trốn chạy của nàng chưa thật sự an toàn. Hiện tại nàng ở cách xa nơi bị giam giữ chỉ mấy dặm đường, nếu chỉ cần một chiếc xe ô-tô cũ kỹ cũng có thể rút ngắn đoạn đường. Ngay lúc cuộc trôn chạy bị phát hiện nàng sẽ bị truy nã. Và ai mà biết được nàng sẽ tìm cách ẩn núp hay ngụy trang che giấu. Nàng còn mặc trên người tấm áo Aba mà nàng đã nhặt được lúc ra đi. Nàng liền lấy tấm áo choàng qua đầu. Nàng nghĩ nếu tháo bỏ giày vớ ra đi chân không thì có thể không ai phát hiện. Nàng biết phụ nữ Ả Rập chính thống nên ra đường che mạng thì không ai được xâm phạm.

Nàng đã thấm mệt, chưa thể trốn đi tiếp được, cơn khát dữ dội càng làm cho nàng mệt mỏi hơn. Nàng đành nằm lại bên ngọn đồi này. Từ đây nàng nghe thấy tiếng xe chạy qua, nép mình về phía sườn đồi, từ đây nàng có thể nhận dạng được người ngồi trên xe. Nàng núp ở phía sau sườn dồi tránh xa tầm nhìn từ phía dưới đường cái.

Nàng đang cố gắng suy nghĩ miên man, bỗng dâng nàng lăn ra ngủ hồi nào không hay sau một ngày lê bước trên đường mệt nhọc.

Lúc nàng thức giấc thì mặt trời đã đứng bóng. Mình mẩy đờ đẫn, choáng váng, cơn khát nước cồn cào dữ dội. Victoria lầm bầm, miệng mồm khô đắng, vừa rên đưực một hơi chợt nàng ngây người lắng tai nghe. Tiếng xe đang chạy tới từ xa. Nàng lặng lẽ ngóc đầu dậy. Chiếc xe ô-tô đang nhắm hướng về phía ngôi làng, vậy là không phải xe đang rượt đuổi theo nàng. Nhìn xa xa chỉ thấy như một châm đen trên mặt đường. Nàng cố nép mình ẩn nấp dõi theo xe đang tiến lại gần. Ước gì lúc này nàng có được ống nhòm.

Xe bị che khuất một lát rồi lại hiện ra rõ hơn. Ngồi trên xe là một tài xế người Ả Rập và một người đàn ông mặc đồ tây. “Giờ thì” – Victoria nghĩ trong đầu – “ta phải tính thôi, biết đâu một dịp may ban cho nàng? Có lẽ nàng nên chạy trở xuống chặn xe dừng lại”.

Vừa định bụng chạy đi chợt nghĩ sao lại thôi. Biết đâu, biết đâu là bọn ĐỊCH?

Nhưng nếu không chặn lại thì phải biết làm sao con đường vắng vẻ làm gì có một chiếc xe thứ hai. Cũng không thấy đường tàu hay dấu chân lừa qua đây. Chiếc xe nàng nhìn thấy có lẽ của ngôi làng nơi nàng bỏ đi đêm hôm qua…

Nàng đang bối rối vì chưa biết phải tính sao đây? Thật là một quyết định khó khăn ghê gớm. Ngay lúc này, nếu gặp phải kẻ ĐỊCH, coi như đời nàng sẽ hết. Còn nếu đó không phải là kẻ ĐỊCH thì may ra nàng còn sống sót. Nhưng trước sau gì thì cũng chết, nếu không tìm cách ra khỏi nơi này thì nàng cũng sẽ bị chết khát.

Nàng nằm đó co rúm người lại tỏ vẻ do dự, nàng nhìn thấy chiếc xe chạy chậm lại cua ngoặt qua đường sỏi đá hướng về đồi đất nơi nàng ẩn núp.

Nàng cảm tưởng chiếc xe nhìn thấy nàng! Nó đang tìm kiếm nàng! Victoria trườn mình theo khe đất đồi bò quanh ra phía sau né tránh tầm nhìn chiếc xe. Chợt nàng nghe tiếng xe đổ xịch, có người bước xuống xe đóng sầm cửa lại.

Nàng nghe có tiếng nói Ả Rập xì sào dưới đó. Rồi không còn nghe thấy gì nữa. Bất thình lình nàng nhìn rõ một người đàn ông. Ông ta đi vòng qua lưng chừng đồi, mắt nhìn xuống đất chốc chốc lại cúi xuống nhặt một món gì đó. Dù cho ông ta đang tìm kiếm gì đi nữa thì chắc chắn không phải đang tìm nàng. Hơn nữa, là một người Ăng-lê nên nàng cảm thấy được nhẹ hẳn người, nàng cố đứng ngay dậy lao về phía trước. Ông kinh ngạc ngước nhìn nàng.

“Ôi, nhờ ông” – Victoria nói “Ông đến thật đúng lúc”.

Ông vẫn chưa hết kinh ngạc.

“Trời đất quỷ thần ơi”. – Ông cất tiếng “Cô là dân Ăng-lê sao? Nhưng mà…”

Chợt nàng bật cười, tay cởi tấm áo choàng Aba quăng đi.

“Tôi là dân Ăng-lê mà”, – nàng nói ngay – “nhờ ông cho tôi về lại Bát Đa được chứ?”

“Tôi không về Bát Đa, tôi vừa ở đó về đây. Tôi không thể nào tin được cô lại ở một mình giữa sa mạc”.

“Tôi bị bắt cóc”, – Victoria thở hổn hển nói. “Tôi đang gội đầu thì bị bọn chúng tiêm thuốc mê. Lúc tỉnh dậy tôi thấy đang ở trong ngôi làng Ả Rập dưới kia kìa”.

Nàng giơ tay chỉ về hướng chân trời.

“Dưới làng Mandali à?”

“Tôi không biết tên làng. Tôi vừa… trốn ra được tối qua, tôi đã chạy trốn cả đêm và tìm thấy chỗ núp phía sau đồi”.

Vẻ mặt ông chợt biến sắc nhìn nàng. Tuổi ông trạc độ ba mươi lăm, tóc hoe vàng vẻ mặt kiêu ngạo, ăn nói chững chạc. Ông lấy cặp kính kẹp mũi ra đeo nhìn về phía nàng ra vẻ khi dễ. Victoria hiểu ra ngay ông không tin lời nàng vừa nói.

Nàng có vẻ tức giận.

“Tôi nói thật đấy mà” – Nàng nói – “tôi không gạt ông đâu”.

Ông lại càng khó tin hơn.

“Nghĩ cũng lạ thật”. – Giọng ông nói nghe lạnh tanh.

Victoria cảm thấy thất vọng. Nàng không hiểu tại sao người ta lại không thể tin nàng. Một lần nữa nàng lại cố giải thích giọng van lơn, khẩn khoản.

“Nếu ông không tin tôi thì hãy làm ơn cho tôi một ít nước uống, ông bỏ đi có lẽ tôi sẽ chết khát mất”.

“Tất nhiên là tôi không bỏ mặc cô đâu” – Lần này ông nghiêm chỉnh nói “Thật khó chấp nhận được một phụ nữ Ăng-lê lại lang thang nơi chốn hoang vu như thế này. Trời ơi, nhìn cặp môi cô ấy muốn khô nứt cả rồi kìa”.

“Shahib đâu?”

Người lái xe từ phía sau đồi bước tới.

Nghe xong một tràng tiếng Ả Rập gã chạy ngay đến bên chiếc xe, nhanh chân quay lại trên tay xách chiếc bình thủy với một cái ly uống nước.

Victoria uống ực một hơi.

“Ôi! Tuyệt vời” nàng vừa cất tiếng.

“Tôi là Richard Baker”. – Ông tự giới thiệu.

“Tôi là Victoria Jones” – Nàng nói. Trong suy nghĩ của nàng, nàng phải làm sao đổi lấy sự hoài nghi của ông ấy bằng tấm lòng kính phục, nàng lại nói.

“Pauncefoot Jones. Tôi đi tìm ông chú là Tiến sĩ Pauncefoot Jones đang có mặt tại địa diểm khai quật”.

“Thật là một cuộc trùng phùng lạ đời,” – Ông Baker nói vừa ngạc nhiên nhìn nàng “tôi cũng đang trên đường tới địa điểm khai quật đây, ta còn đi tiếp mươi lăm dặm nữa là tới nơi. Vậy chính ta là người đến giải thoát cho cô đây phải không?”

Victoria ngỡ ngàng sửng sốt đến nỗi không nói nên lời. Nàng chỉ biết lặng lẽ bước theo ông Richard ra tới chỗ bãi đậu xe bước vào bên trong.

“Ta cứ nghĩ cô là nhà nhân chủng học” – Richard nói, ông dọn chỗ cho nàng ngồi băng ghế sau “Ta có nghe nói cô sẽ đến đó nhưng không ngờ cô lại đến sớm vậy”.

Ông đứng đó lục tìm trong túi những mảnh vỏ gốm, nhìn thấy vậy Victoria sực nhớ lại ông đã cúi xuống nhặt lúc đang ở trên đồi.

“Hình như là ngọn đồi nhỏ Tell” – Ông nói tay chỉ về hướng ngọn đồi. “Nhưng trên đó chẳng có gì đâu. Nhìn quanh là những mảnh gốm thời Assyrie cổ – một chút ít thời Parthia, thời Kassite”. – Ông cười kể tiếp, “Ta mừng cho cô, dù đang lâm vào cảnh khốn cùng, nhưng bản năng nghề nghiệp đã đưa đẩy đến đây thăm dò cổ vật trên đồi Tell”.

Victoria há hốc mồm, chợt nàng ngậm miệng lại. Tài xế gài số cho xe chạy tới.

Lại một lần nữa nàng không biết phải tính ra sao, có thể nàng sẽ bị lật tẩy ngay lúc toán người về đến Trụ sở Hội thám hiểm. Thà bị lật tẩy ngay lúc này còn hơn là phải chờ đến lúc phải khai ra trước mặt ông Baker và đông đủ mọi người chứng kiến. Cùng lắm là họ sẽ đưa nàng về lại Bát Đa. Cuối cùng nàng nhất quyết thà khai ra với ngài Tiến sĩ Pauncefoot dù ông có là nhân vật như thế nào đi nữa còn hơn phải khai ra trước vẻ mặt luôn nhướng mày khinh khỉnh chẳng thèm tin vào những lời nàng khai báo của Richard Baker.

“Ta chưa vội đi tới làng Mandali” – Ông Baker nói, ông quay lại ngồi chỗ trước xe. “Ta rẽ qua phía này chạy thẳng tới vùng sa mạc đàng kia. Không có đường biên giới nên phải khó khăn ta mới xác định được vị trí đi tới”.

Ông nói vài câu tiếng Ả Rập với Abdul, xe băng qua đường chạy thẳng về hướng sa mạc. Không thể xác định đâu là ranh giới, Victoria biết ngay ông Richard Baker chỉ tay ra dấu cho Abdul chạy tới – gã cho xe rẽ phải – rồi ngoặt lại bên trái. Richard thở dài nhẹ nhõm.

“Rẽ qua đường bên phải!” – Ông ra lệnh.

Ngồi trong xe nhìn ra Victoria chẳng thấy dấu mặt đường nào hết, nàng chỉ nhìn thấy lờ mờ dấu xe in trên mặt đất.

Chiếc xe chạy băng qua một đoạn đường khá bằng phẳng chạy tới trước một đoạn, Richard nói gì đó, Abdul dừng xe lại.

“Nơi đây là một địa điểm lạ mắt” – Ông kể cho Victoria nghe. “Mới đến thì cô chưa thể nhìn thấy được đâu”.

Hai ông khách lạ từ đâu đang đi tới chỗ xe dừng bên đường. Một ông cõng trên lưng chiếc ghế dài, ông kia cõng một chiếc tủ cao như chiếc đàn piano.

Richard vẫy chào, hai ông khách vui mừng chào lại – Richard mời họ hút thuốc, tất cả đều tỏ ra thân thiện.

Richard quay qua nhìn nàng.

“Cô thích xem chiếu bóng chứ? – Ta sẽ chiếu cho cô xem ngay”.

Ông quay lại nói với hai ông khách, họ cười thích thú. Họ đặt ghế ra mời Victoria và Richard ngồi xuống. Sau đó họ lấy đồ nghề ra đặt trên cái giá. Dùng cụ có hai lỗ nhòm, Victoria bước tới nhìn vào chợt nàng kêu một tiếng.

“Nhìn sao giống cảnh trên cầu tàu Người quản gia nhìn thấy gì quá vậy”.

“Phải đấy” – Richard nói – “Đó là cảnh vật đúng như lúc ban đầu”.

Victoria dán mắt vào lỗ nhòm chắn kín phía trước, một ông thong thả điều khiển tay quay còn ông kia cất tiếng hát đều đều.

“Cái gì vậy?” – Victoria hỏi.

Richard thuật lại, ông kia còn hát.

“Xích lại gần cô sẽ ngạc nhiên và thích thú hơn nữa. sắp tới đoạn những kỳ quan và cổ vật rồi”.

Một đoạn phim màu mờ nhạt cảnh người nông dân đang gặt lúa đập vào mắt Victoria.

“Người nông dân Fellahin đang ở trên đất Mỹ” – Ông thuật lại cho nàng nghe.

Tới đoạn khác:

Vợ vua Ba Tư bên xứ Tây phương, – Hoàng hậu Engenie cười đưa tay vuốt mái tóc. Cảnh lâu đài King’Palace ở Montenegro, cảnh Hội chợ Thế giới.

Tiếp theo là những hình ảnh lạ mắt, không liên kết với nhau với những cái tên lạ hoắc.

Hình ảnh chồng của nữ hoàng, Thủ tướng Disraeli, Vịnh Nauy, cảnh người trượt băng ở Thụy Sĩ. Sau khi kết thúc phần trình bày, ông khách nói.

“Chúng tôi đã mang đến cho quý vị một số hình ảnh lạ mắt thời cổ đại. Xin quý vị vui lòng tưởng thưởng cho buổi giải trí này, bởi đó là những hình ảnh rất thật”.

Được xem qua, Victoria thích thú vui mừng.

“Tuyệt quá đi chứ” – Nàng nói – “Thật tôi không thể nào tin được”.

Ông khách chiếu bóng dạo vui vẻ tự hào. Victoria đứng dậy không để ý ông Richard đang còn ngồi đầu kia bị hất té xuống đất đỡ không kịp. Victoria xin lỗi vì sơ ý. Ông Richard trả tiền công người chiếu bóng dạo, lịch sự chào rồi chúc mọi người bình an. Ông Richard trở lại xe cùng với Victoria, hai ông khách tiếp tục cuộc hành trình qua sa mạc.

“Họ còn đi về đâu nữa?” – Victoria hỏi.

“Đi khắp cả nước. Đầu tiên ta gặp một lần ờ vùng Trans Jordan trước đường từ vùng Biển chết đến thủ đô Ammaan. Ta biết họ đi về thánh địa Kerbela băng qua đoạn đường ít ai lui tới, đến các vùng xa giải trí cho người dân ở đó”.

“Nếu có xe chạy ngang qua có cho họ quá giang không?”

Richard cười.

“Họ không xin quá giang đâu. Có một lần ta cho một ông lão đi quá giang từ thành phố cảng Basrah về Bát Đa. Ta hỏi đi bao lâu mới tới, lão nói phải hai tháng. Ta mời lão theo xe, chỉ đến khuya là tới nơi, lão cám ơn không chịu đi. Phải mất hai tháng mới tới nơi, đối với lão là chuyện bình thường. Thời gian chẳng có nghĩa lý gì với người dân ở đây cả. Họ lấy làm thích thú lạ kỳ, vì đã chịu khó như vậy”.

“Dạ, tôi cũng đoán được vậy”.

“Người Ả Rập thường cho là người Tây phương ít chịu khó, chuyện đó thật khó hiểu. Còn thói quen chúng ta thích đi ngay vào vấn đề cần bàn bạc thì họ cho như vậy là bất nhã. Có lúc nào cô thử ngồi quan sát chung quanh trong một tiếng đồng hồ – nếu cần ta không nói chuyện với ai hết”.

“Ở bên London thì không được vậy, kỳ cục làm sao, chỉ mất công thôi”.

“Vậy đó, thôi ta trở lại chuyện của ta nhé. Không biết mấy giờ rồi nhỉ?”

“Ở Tell Aswad, chúng ta đang đứng giữa sa mạc. Ta sẽ chỉ cho cô chỗ ngôi đền Zigcurat. Cô hãy nhìn qua bên trái, đây – nhìn theo tay ta chỉ”.

“Có phải là những cụm mây đàng kia?” – Victoria hỏi lại – “Hình như đó không phải là ngọn núi”.

“Phải chứ. Đỉnh núi tuyết Rurdistan đó. Chờ khi trời tối sẽ nhìn thấy rõ hơn”.

Victoria cứ tưởng là mình đang mơ. Nàng ước gì được đi như thế này mãi. Phải chi nàng không phải là một kẻ nói dối đáng khinh bỉ thì hay biết mấy. Nghĩ đến lúc kết thúc câu chuyện, nàng vội thu người lại như đứa trẻ. Không ngài Tiến sĩ Pauncefoot Jones là người như thế nào nhỉ? Có thể ngài cao lớn, có hàm râu bậc, cái nhíu mày dữ tợn. Nhưng chẳng sao, nếu có vấn đề gì nàng sẽ kéo nàng Catherine, Hội Cành Ô Liu và cả Tiến sĩ Rathbone vào cuộc.

“Kia rồi”, – Richard vừa nói.

Ông chỉ tay về phía trước. Victoria chỉ kịp nhìn ra một châm đen cuối chân trời.

“Thật là xa diệu vợi!”

“Ồ không có đâu, chỉ vài dặm đường là tới nơi thôi”.

Quả thật đúng như vậy, mới đầu là một chấm đen rồi lan rộng rất nhanh cuối cùng là một ngôi làng Tell bề thế hiện ra trước mặt. Hai bên đầu làng là một dãy nhà nối dài xung quanh là tường đất.

“Đây là trụ sở Hội Thám hiểm”. – Richard nói.

Xe vừa trờ tới, một bầy chó sủa vang. Từ bên trong toán người hầu giúp việc xúm nhau lại cúi chào vui cười ríu rít.

Chào hỏi nhau xong, Richard mới nói.

“Họ không ngờ là cô về sớm vậy đâu. Cô hãy chờ một lát, họ sẽ làm giường, nấu nước nóng. Sau đó cô hãy tắm rửa nghỉ ngơi cho khỏe. Ngài Tiến sĩ Pauncefoot Jones đang ở trên đồi Tell. Ta sẽ tới đó ngay, ta nhờ Ibrahim lo chăm sóc cô”.

Nói xong ông bỏ đi, Victoria bước theo gã Ibrahim trở vào nhà. Đang từ chỗ sáng bước vào, nàng thấy mọi thứ đều tối om. Đi qua gian phòng khách bày mấy chiếc bàn lớn và mấy chiếc ghế bành. Nàng bước ra ngoài khoảng sân đi tới căn phòng nhỏ hẹp trổ một cửa sổ. Bên trong bày chiếc giường một tủ nhiều ngăn kéo, một chiếc bàn và một chiếc ghế. Trên bàn đặt một bình nước, một chậu rửa mặt. Gã Ibrahim gật đầu cười và chạy đi xách một bình lớn hơn đựng nước nóng đục ngầu, một khăn tắm sù sì. Như nhớ ra điều gì gã chạy lui ra lát sau mang tới chiếc gương soi mặt xinh xinh rồi cẩn thận máng vào đầu đinh trong tường.

Victoria sung sướng được tắm cho thỏa thích. Bây giờ nàng mới cảm thấy mệt lã muốn kiệt sức, mình mẩy cáu bẩn.

“Nhìn mặt ta chắc là khiếp lắm” – Nàng nói lầm bầm bước tới trước gương soi.

Nàng đứng lặng một hồi nhìn chằm chằm vào gương nhưng không hiểu mình đang nghĩ gì trong đầu. Hình như người trong gương không phải là nàng nữa.

Nàng chợt nhận ra dù vẫn còn những đường nét thanh tú, nhưng tóc nàng đã ngã sang một màu bạc trắng!


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.