ĐIỆP VỤ THÀNH BÁT ĐA

Chương XXI



Mọi người khởi hành đi Bát Đa thật sớm. Victoria cảm thấy mình đang mất tinh thần một cách kỳ lạ. Ngoái nhìn lại căn nhà Trụ sở Hội Thám hiểm nàng cảm thấy nghẹn ngào. Chiếc xe lắc lư băng qua đoạn đường gồ ghề khiến nàng ê mình quên hết mọi chuyện mà nỗi buồn xa cách lần này khiến nàng cứ ngậm ngùi. Chuyến trở về lần này cũng đi theo con đường lần trước, nhìn thấy bầy lừa, xe tải tung bụi mù mịt. Mất ba tiếng đồng hồ xe mới tới vùng ngoại ô Bát Đa. Xe dừng lại trước khách sạn Tio Hotel để khách xuống, tài xế và người nấu ăn còn đi tiếp để mua sắm các thứ. Bên trong căn phòng chỗ ngài Pauncefoot và ông Richard có rất nhiều những lá thư gởi đến. Chợt nhìn thấy Victoria, Marcus tươi cười trịnh trọng bước tới chào thân mật như ngày nào.

“Chà” – Gã mở lời – “lâu ngày mới gặp lại. Cả tuần nay không thấy cô ở khách sạn Tio. Trưa ở lại ăn cơm nhé, nào muốn ăn món gì? Gà mái tơ hay Bittết, nếu muốn ăn món gà tây hầm ngũ vị với cơm phải dặn trước một bữa”.

Cả khách sạn Tio Hotel không ai hay biết chuyện Victoria bị bắt cóc. Chỉ có Edward biết, nhưng theo lệnh ngài Dakin gã không báo cảnh sát.

“Này Marcus, ngài Dakin đang có mặt tại Bát Đa chứ?” – Nàng hỏi.

“Ngài Dakin à, hình như tôi nhìn thấy ngài hôm qua nhưng không, hôm kia kìa. Cô biết Đại úy Crosbie chứ? Ông ta là bạn của ngài Dakin, ông vừa đi thành phố Kemanshah bên Iran ngày hôm nay”.

“Ông biết văn phòng ngài Dakin không?”

“Biết chứ. Ai mà chẳng biết Hãng dầu Iraq-Iran”.

“Thế à, tôi phải đi ngay đến đó. Tôi sẽ đón taxi. Không biết tài xế taxi có thuộc đường đến đó không?” – Marcus đưa Victoria ra xe, gã dặn dò tài xế rồi lui lại vẫy tay chào.

“Hãy để cho tôi một phòng nhé”. – Victoria nói.

“Được, chúng tôi sẽ dành cho cô một phòng đẹp, ngoài ra có món bit-tết nữa. Đặc biệt tối nay có món trứng cá Caviare. Trước bữa ăn sẽ có rượu uống khai vị”.

“Tuyệt” – Victoria nói – “Này Marcus, ông cho tôi mượn ít tiền tiêu nhé?”

“Được chứ, người đẹp. Có đây, cô cần bao nhiêu cứ nói”.

Chiếc taxi bóp còi phóng tới trước, Victoria ngả ra sau lưng ghế trên tay đang nắm chặt mớ tiền giấy và tiền lẻ.

Năm phút sau Victoria đến văn phòng Hãng dầu khí Iraq-Iran, nàng hỏi thăm ngài Dakin.

Ngài Dakin đang ngồi viết hí hoáy ngước nhìn thấy Victoria bước vào. Ông đứng dậy chào bắt tay xã giao.

“Chào cô – ờ nhỉ – cô Jones phải không? Abdullah, hãy dọn cà phê ra”.

Cánh cửa cách âm vừa khép lại, ông lặng lẽ nói.

“Lẽ ra cô không nên tới đây”.

“Chỉ lần này thôi” – Victoria nói. “Tôi có việc cần đến báo cho ông ngay – tôi lo còn nhiều việc sắp tới nữa”.

“Sắp tới nữa? Cô đang lo chuyện gì vậy?”

“Ông không biết sao?” – Victoria hỏi. “Edward chưa báo lại với ông sao?”

“Theo chỗ ta biết cô đang phục vụ cho Hội Cành Ô Liu. Ta chẳng nghe ai báo cáo gì hết”.

“Catherine đó”. – Victoria chợt kêu một tiếng.

“Con quỷ sứ Catherine! Ta dám chắc con bé đó rỉ tai nhiều chuyện cho hắn nghe, nó tin ngay”.

“Thôi được, cứ nói đi” – Ông Dakin nói – “Ơ kìa – ta muốn nói là” chợt ông đưa mắt lặng lẽ nhìn mái tóc hoe trên đầu nàng “Ta thích nhìn mái tóc nâu của cô hơn”.

“Đó chỉ là một phần câu chuyện”. – Victoria nói.

Có tiếng gõ cửa người hầu phòng mang cà phê tới. Chờ gã bước ra ngoài, ông Dakin mới nói.

“Nào tranh thủ thời gian cô kể cho tôi nghe đi. Ở đây không có ai nghe lén cả”.

Victoria kể ra ngay chuyến phiêu lưu vừa rồi một cách mạch lạc, ngắn gọn. Cuối câu chuyện nàng kể lại Carmichael làm rơi chiếc khăn quàng đỏ và mối liên hệ của phu nhân Defarge với chiếc khăn.

Nàng lo ngại nhìn ông Dakin.

Lúc mới bước vào thấy ông có vẻ ủ rũ mệt mỏi, nhưng lúc này ánh mắt ông lại sáng rỡ.

“Tôi phải đọc thêm Dickens nhiều hơn nữa”. – Ông nói.

“Vậy là ông thấy tôi nói có lý chứ? Ông cho rằng gã nhắc tên Defarge và chiếc khăn đó thêu nội dung một bức điện?”

“Ta cho là” – Ông Dakin nói – “đó là một dịp may nhưng còn một việc hệ trọng nữa đó là chiếc khăn ở đâu?”

“Tôi nhớ tối hôm đó bỏ chung trong ngăn tủ – đến lúc xếp hành lý lẫn lộn đâu đó chưa tìm ra”.

“Vậy là chiếc khăn đó chưa ai nhìn thấy – chưa hề có ai nhìn thấy – nghĩa là chiếc khăn đó của Carmichael?”

“Tôi cũng không nhớ nữa. Tôi nhét nó vào trong vali rồi đi về thành phố Basrah, từ đó đến nay vẫn chưa mở ra”.

“Vậy thì đúng rồi. Cho dù nó còn lẫn lộn trong đồ đạc thì cũng không dính dáng gì tới chiếc khăn len gớm ghiếc kia – trừ khi là nó bị tách rời riêng. Việc phải làm trước mắt là gom tất cả đồ đạc vào một chỗ. À mà cô có chỗ ở nhất định tại nơi nào nhỉ?”

“Tôi có dặn phòng tại khách sạn Tio Hotel”.

Ông Dakin gật.

“Chỗ ở tốt đấy”.

“Tôi có nên trở lại Trụ sở Hội Cành Ô Liu không?”

Ông Dakin gay gắt nhìn nàng.

“Cô ngại à?”

Victoria hất cằm.

“Dạ không” – Nàng bất chấp nói “Nếu ông yêu cầu tôi đi ngay”.

“Cũng chưa cần phải đi – dù ta đã suy tính. Coi vậy mà cũng có kẻ biết đấy, ta đoán chừng bọn chúng biết tỏng cả rồi. Nếu vậy thì, cô không nên tìm hiểu vì sao, cô đã rõ cả rồi”.

Ông cười.

“Nếu không, đến bữa sau gặp nhau tôi lại nhìn thấy lần này tóc cô nhuộm đỏ”.

“Thế nên tôi cần phải hiểu rõ ngọn ngành”. – Victoria kêu một tiếng. “Sao bọn chúng lại nhuộm tóc tôi? Tôi nghĩ đi nghĩ lại chưa tìm ra lời giải. Còn ông?”

“Có thể là chúng muốn xác chết cô khó nhận dạng”.

“Nếu bọn chúng muốn biến tôi thành một xác chết vậy sao chúng không giết ngay đi?”

“Đó mới là chuyện đáng nói, Victoria. Ta cũng đang đi tìm cho ra câu trả lời”.

“Ông không có ý kiến gì sao?”

“Ta chưa tìm ra manh mối”. – Ông Dakin cười nhạt nói.

“Lại chuyện manh mối,” – Victoria nói – “hẳn ông còn nhớ buổi sáng hôm đó tại khách sạn Tio Hotel tôi nhắc ông về một điểm lạ nơi ngài Rupert Crofton Lee”.

“Nhớ chứ”.

“Ông không quen biết ngài, phải không?”

“Ta chưa gặp ông ta lần nào”.

“Tôi cũng nghĩ là không. Bởi ông biết đấy, ông ta không phải là ngài Rupert Crofton Lee”.

“Vấn đề là vậy đó” – Ông Dakin nói. – “Ta không hiểu sao Carmichael lại mất cảnh giác để bị giết chết ngay tối hôm đó. Hắn tiến sát lại gần ngài Crofton Lee – Crofton Lee quay lại cầm dao đâm hắn, hắn cố thoát chạy nhưng không hiểu sao hắn nhào vào trong phòng rồi mới gục ngã. Hắn còn giữ chặt trên tay chiếc khăn quàng – trong tư thế tuyệt vọng”.

“Ông có nghĩ là vì vậy mà bọn chúng bắt cóc tôi không?”

“Ta biết bọn chúng muốn gạt cô ra cho rảnh. Cô đã biết rõ mọi chuyện bên trong trụ sở Hội Cành Ô Liu”.

“Ngài Tiến sĩ Rathbone một lần cảnh báo trước” – Victoria kể “đúng hơn là lời hăm dọa. Bởi lúc đó ông nghĩ tôi không xứng đáng vậy đâu”.

“Rathbone à” – Ông Dakin lạnh lùng cất tiếng “không dễ mắc lừa đâu”.

“Tôi cảm thấy yên tâm hơn nếu không trở lại đó nữa” – Victoria nói – “Nhưng nếu tôi không trở lại Hội Cành Ô Liu làm sao tôi gặp được Edward?”

Ông Dakin cười.

“Nếu Mohammed không trở vào núi, thì núi cũng phải đi tìm Mohammed. Cho nên cô chỉ cần viết giây nhắn lại hắn. Hiện cô đang ở tại khách sạn Tio Hotel, hãy đem hết quần áo và hành lý đến đó. Sáng nay ta vừa liên lạc với ngài Tiến sĩ Rathbone về buổi dạ hội tại Trụ sở Câu lạc bộ – Ta sẽ dúi cái thư nhắn vào tay Edward một cách dễ dàng mà không sợ đối thủ Catherine làm thất lạc. Còn cô trở về lại khách sạn Tio nghỉ ngơi – nhưng mà này Victoria, nếu gặp rắc rối dù là khó khăn đến mây đi nữa cũng hãy cố làm hết sức mình. Cô sẽ được bảo vệ đến cùng, cảnh giác kẻ địch, bọn chúng đều là những tay cao thủ, khổ nỗi cô là người biết quá nhiều. Khi nào hành lý được chuyển về khách sạn Tio Hotel lúc đó nhiệm vụ của cô đã hoàn thành. Nghe rõ chứ”.

“Tôi sẽ trở lại khách sạn Tio Hotel ngay” – Victoria nói – “Nhưng trước hết tôi phải mua sắm thêm son phấn và kem tẩy da, dù sao đi nữa…”

“Có điều,” – Ông Dakin nói “cô không nên tay không đi tìm lại người yêu”.

“Với ông Richard Baker thì tôi không lo, dù sao cũng chỉ là giữ phép lịch sự” – Victoria nói – “Nhưng với Edward…”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.