Đoạn đường để nhớ

Chương 7



Đầu tháng mười hai, mới qua hai tuần tập luyện, trời mùa đông tối trước khi cô Garber cho phép chúng tôi ra về, và Jamie hỏi liệu tôi có ngại đi bộ cùng con bé về không. Tôi không biết tại sao con bé muốn tôi làm điều đó. Hồi đó Beaufort thực sự không phải là một ổ các hoạt động tội phạm, Vụ giết người duy nhất tôi từng được nghe đã xảy ra khoảng chừng sáu năm trước khi một anh chàng bị đâm bên ngoài quán rượu của Maurice, xin nói đó là nơi tụ tập của những người giống như Lew.

Trong khoảng một tiếng đồng hồ, vụ đó gây ra một sự xáo trộn và các đường dây điện thoại lan truyền khắp thị trấn trong khi những người phụ nữ lo âu băn khoăn về khả năng một kẻ mất trí đang đi lang thang trên các đường phố, rình rập các nạn nhân vô tội. Cửa nẻo được khóa chặt, súng ống được lên đạn, những người đàn ông ngồi bên cạnh cửa sổ, tìm kiếm bất kì ai có vẻ bất thường trong số người đang đi trên phố. Nhưng toàn bộ sự việc qua đi trước nửa đêm khi anh chàng đến đồn cảnh sát tự thú, giải thích đó là vụ đánh nhau ở quán bar và mọi chuyện vượt ngoài tầm kiểm soát. Rõ ràng, nạn nhân đã thoái thác một vụ cá độ. Anh ta đã bị kết tội giết người ở cấp độ hai và nhận sáu năm trong nhà tù tiểu bang. Cảnh sát trong thị trấn của chúng tôi có công việc buồn tẻ nhất thế giới, nhưng họ vẫn thích đi khệnh khạng xung quanh với một dáng diệu nghênh ngang hay ngồi trong quán cà phê khi nói về “vụ phạm tội lớn”, như thể họ phá được vụ đứa bé nhà Linbergh vậy.

Nhưng nhà Jamie cũng trên đường về nhà tôi, và tôi không thể từ chối mà không làm tổn thương con bé. Không phải tôi thích con bé hay gì, đừng hiểu nhầm, nhưng khi bạn phải ở bên ai đó vài tiếng mỗi ngày, và phải làm điều đó trong ít nhất là một tuần nữa, bạn sẽ không muốn làm bất cứ điều gì có thể khiến ngày tiếp theo trở nên buồn bã cho một trong hai người.

Vở kịch được trình diễn vào ngày thứ Sáu và thứ Bảy tuần đó, và mọi người đã bắt đầu xôn xao bàn bạc. Cô Garber có ấn tượng mạnh với Jamie và tôi đến mức liên tục nói với mọi người rằng nó sẽ là vở hay nhất trường từng được biểu diễn. Và chúng tôi phát hiện ra cô cũng có khả năng PR thực sự. Thị trấn chỉ có một đài phát thanh và họ đã phỏng vấn cô trên sóng, không chỉ một mà hay lần liền. “Vở kịch sẽ tuyệt hảo”, cô tuyên bố, “cực kì tuyệt hảo”. Cô cũng kêu gọi cả tòa soạn báo, và họ đồng ý viết một bài về vở kịch, chủ yếu là vì mối liên hệ giữa Jamie và Hegbert, mặc dù tất cả mọi người trong thị trấn đều đã biết điều này. Nhưng cô Garber không hề nao núng, chỉ hôm sau cô đã bảo chúng tôi rằng nhà hát sẽ bổ sung ghế để có chỗ cho một lượng lớn khán giả nữa hẳn là sẽ tới. Cả lớp mắt chữ O, mồm chữ A, cứ như việc gì quan trọng lắm, nhưng sau đó tôi đoán cũng chỉ với một vài đứa thôi. Hãy nhớ rằng, chúng tôi có những thằng con trai như Eddie trong lớp. Có thể nó nghĩ rằng đây là lần duy nhất trong đời mình được ai đó chú ý đến. Điều đáng buồn là, có lẽ nó đúng.

Có thể bạn nghĩ tôi cũng trở nên hào hứng về chuyện này, nhưng thực không phải vậy. Bọn bạn tôi vẫn châm chọc tôi ở trường, và tôi không có lấy một buổi chiều nghỉ ngơi, điều này tưởng như kéo dài mãi mãi. Điều duy nhất khiến tôi tiếp tục chính là ý nghĩ rừng tôi đang làm một “việc tốt”. Tôi biết việc này chẳng nhiều nhặn gì, nhưng đó là tất cả những gì tôi làm được. Đôi khi tôi còn cảm thấy vui vui với việc mình đang làm, mặc dù tôi chưa bao giờ thừa nhận điều này với bất kì ai. Tôi hình dung ra các thiên thần trên thiên đường đứng xung quanh chăm chú nhìn xuống tôi rưng rưng nước mắt, khen ngợi sự hy sinh của tôi.

Đêm đầu tiên đưa Jamie về nhà, khi đang suy nghĩ về những chuyện này thì con bé hỏi tôi.

“Có phải cậu và các bạn cậu thỉnh thoảng ra nghĩa địa vào ban đêm không?”

Tôi có phần ngạc nhiên vì con bé quan tâm. Mặc dù không phải là một bí mật, chuyện này không giống những điều mà con bé muốn biết.

“Ừ”, tôi nói, nhún vai “Thỉnh thoảng”

“Cậu làm gì ở đó, ngoài chuyện ăn lạc?”

Tôi đoán con bé cũng đã biết về chuyện đó.

“Mình không biết”, tôi nói. “Nói chuyện…đùa cợt. Chỉ đơn giản đó là nơi bọn mình thích tới thôi.”

“Cậu có sợ không?”

“Không”, tôi trả lời. “Tại sao? Cậu sợ à?”

“Mình không biết”, con bé nói. “Có thể”

“Tại sao?”

“Lo rằng mình sẽ làm điều gì đó sai”

“Bọn mình không làm bất cứ điều gì xấu ở đó. Ý mình là bọn mình không đánh cắp các bia mộ hoặc xả rác xung quanh,” tôi nói. Tôi không muốn nói với Jamie về các cuộc tán gẫu củ bọn tôi về Henry Preston bởi tôi biết đó không phải là con bé muốn nghe. Tuần trước Eric còn băn khoăn về vụ một anh chàng như thế có thể nằm trên giường và…nhanh đến mức nào… bạn biết rồi đấy.

“Cậu có bao giờ chỉ ngồi đó lắng nghe những âm thanh không?” con bé hỏi. “Như tiếng dế kêu, tiếng xào xạc của lá khi gió thổi? Hoặc cậu có bao gờ chỉ nằm ngửa ngắm sao trời không?”

Mặc dù là một thiếu nữ bốn năm trời rồi, Jamie vẫn không biết gì về những đứa cùng trang lứa, và việc cố hiểu một thằng con trai tuổi mới lớn với nó cũng giống như việc cố giải mã thuyết tương đối vậy.

“Không hẳn”, tôi nói.

Con bé khẽ gật đầu. “Mình nghi đó là điều mình làm nếu mình ở đó, nếu mình đến đó, ý mình là vậy. Chỉ nhìn xung quanh để thực sự nhìn ngắm nơi ấy, hoặc ngồi yên lặng và lắng nghe.”

Cuộc nói chuyện này gây ấn tượng với tôi một cách lạ lùng, nhưng tôi không nói thêm gì, và chúng tôi rảo bước trong im lặng một lúc. Vì con bé đã hỏi một phần nào về tôi, tôi phần nào cảm thấy buộc phải hỏi về con bé. Ý tôi là, con bé đã không nói đến các kế hoạch của Chúa hay điều tương tự thì ít nhất tôi cũng phải làm được việc hỏi han chứ, phải không?

“Vậy, cậu làm gì?”, tôi hỏi. “Ý mình là bên cạnh công việc ở trại trẻ mồ côi, giúp đỡ những con vật tội nghiệp hoặc đọc Kinh Thánh ấy?” Tôi thừa nhận, ngay cả đối với tôi câu này nghe có vẻ nực cười, nhưng đó chính là những công việc con bé vẫn làm.

Con bé mỉm cười. Tôi nghĩ nó ngạc nhiên vì câu hỏi, và thậm chí còn ngạc nhiên hơn vì sự quan tâm của tôi dành cho nó.

“Nhiều thứ lắm. Mình học bài, dành thời gian cho bố. Thỉnh thoảng hai bố con chơi bài cùng nhau. Những thứ tương tự như thế. “

“Cậu đã bao giờ tụ tập cùng bạn bè và làm những thứ linh tinh chưa?”

“Chưa,” con bé nói, và tôi có thể nói, qua cách nó trả lời, thậm chí ngay cả với con bé, rõ ràng không có ai muốn con bé bên cạnh.

“Mình cá là cậu hào hứng với việc đi học Đại học vào năm tới,” tôi nói, thay đổi chủ đề.

Mất một lúc con bé mới trả lời.

“Mình không nghĩ mình sẽ đi học đại học”, con bé nói dửng dưng, phũ phàng. Câu trả lời khiến tôi ngạc nhiên. Jamie là một trong những đứa có điểm cao nhất lớp cuối cấp, và nếu cứ như học kỳ trước, thậm chí con bé có thể là người đại diện đọc diễn văn trong lễ tốt nghiệp. Nhân tiện, chúng tôi đang tiến hành dự đoán xem con bé sẽ nói đến kế hoạch của Chúa bao nhiêu lần trong bài phát biếu. Số cá cược của tôi là mười bốn, lý do là con bé chỉ có năm phút thôi.

“Thế còn trường Mount Sermon thì sao? Mình tưởng cậu dự định theo học ở đó. Cậu sẽ thích một nơi như thế,” tôi gợi ý.

Con bé nhìn tôi, nháy mắt “Ý cậu là mình hoàn toàn thích hợp ở đó, đúng không?”

Những phản ứng bất ngờ như thế thỉnh thoảng con bé đưa ra có thể đánh gục bạn ngay lập tức khiến bạn tròn mắt.

“Mình không có ý đó,” tôi nói nhanh. “Chỉ là mình nghe nói cậu thích tới đó học như thế nào vào năm tới.”

Con bé nhún vai không trả lời và thú thật, tôi không biết điều đó có nghĩa là gì. Đúng lúc đó thì đến trước cửa nhà con bé, và chúng tôi dừng lại ngay bên lề đường phía trước. Từ chỗ đang đứng, tôi có thể thấy bóng Hegbert đang đứng trong phòng khách qua rèm cửa. Đèn sáng, và ông ấy đang ngồi trên ghế sofa cạnh cửa sổ (đang đứng sao lại ngồi nhỉ?) Đầu ông cúi xuống, như đang đọc cái gì đó. Tôi đoán đó là Kinh Thánh.

“Cảm ơn cậu đã đưa mình về nhà, Landon” con bé nói, và nó ngước lên nhìn tôi một lúc trước khi đột ngột bước đi.

Trong lúc nhìn theo con bé, tôi không thể làm được việc gì ngoài việc nghĩ đây là cuộc nói chuyện kì lạ chúng tôi từng có trong tất cả những lần tôi nói chuyện với con bé. Bất kể sự kì quặc của vài câu trả lời, thực tế con bé có vẻ bình thường.

Đêm tiếp theo, khi đưa con bé về nhà, con bé hỏi về bố tôi.

“Bố mình bình thường, mình nghĩ vậy,” tôi nói. “Nhưng ông không ở nhà nhiều.”

“Cậu có thấy thiếu vắng không? Lớn lên mà không có bố ở bên cạnh ấy”

“Thỉnh thoảng”

“Mình cũng nhớ mẹ”, con bé nói, “mặc dù mình chưa bao giờ biết bà cả”

Đó là lần đầu tiên tôi cho rằng mình và Jamie có thể có điểm gì đó chung. Tôi để chuyện đó lắng xuống một lúc.

“Hẳn với cậu phải rất khó khăn lắm nhỉ”, tôi chân thành. “Dù bố mình xa lạ với mình, ít nhất mình vẫn còn có ông ấy.”

Con bé ngước sang nhìn tôi khi chúng tôi bước đi, nhưng lại quay mặt về phía trước. Con bé kéo nhẹ mái tóc lần nữa. Tôi bắt đầu nhận thấy con bé làm điều này khi nó hồi hộp hoặc không biết chắc phải nói gì.

“Ừ, thỉnh thoảng. Đừng hiểu sai mình – mình yêu bố với tất cả trái tim, nhưng có những lúc mình tự hỏi sẽ như thế nào nếu có mẹ ở bên. Mình nghĩ bà và mình hẳn có thế nói về những điều mà theo một cách nào đó hai bố con không thể.”

Tôi đồ rằng con bé đang nói về bọn con trai. Không phải đến tận sau này tôi mới biết rằng mình đã sai như thế nào.

“Sống với bố thì như thế nào? Ông ấy có giống như khi ở nhà thờ không?”

“Không. Ông thực sự rất có năng khiếu hài hước.”

“Hegbert ư?” tôi buột miệng. Tôi thậm chí không thể tưởng tượng ra điều đó.

Tôi nghĩ con bé sốc khi nghe tôi gọi ông bằng tên riêng, nhưng nó để tôi thoát khỏi cái bẫy đó và không phản ứng với bình luận của tôi. Thay vào đó nó nói:”Đừng ngạc nhiên thế chứ. Một khi cậu hiểu ông, cậu sẽ thích ông.”

“Mình ngờ rằng mình có thể hiểu ông”

“Landon, cậu sẽ chẳng bao giờ biết”, con bé nói”kế hoạch của Chúa là gì.”

Tôi ghét khi con bé nói về những thứ như thế. Với con bé, bạn chỉ cần biết nó nói về Chúa hằng ngày, và bạn chẳng bao giờ biết nhưng gì mà”Anh chàng To lớn trên lầu” nói với con bé. Thậm chí có thể con bé đã có một tấm vé trực tiếp lên thiên đường vì nó là người tốt như thế, nếu bạn hiểu ý tôi là gì.

“Làm thế nào mình có thể hiểu bố cậu được chứ?” tôi hỏi.

Con bé không trả lời, nhưng mỉm cười một mình, như thể nó biết biết một bí mật nào đó mà nó sẽ không nói với tôi. Như tôi đã nói, tôi ghét khi con bé làm thế.

Đêm tiếp theo chúng tôi nói về cuốn Kinh Thánh của con bé.

“Tại sao cậu luôn luôn mang cuốn Kinh Thánh bên cạnh thế?”, tôi hỏi

Lúc đó, tôi đoán rằng con bé luôn luôn mang cuốn Kinh Thánh bên mình chỉ vì nó là con gái mục sư. Đó không phải là dự đoán gì to tát lắm, dựa trên những cảm nhận của Hegbert về Kinh Thánh và những thứ đại loại như thế. Nhưng cuốn Kinh Thánh con bé mang theo đã cũ và bìa sách có phần rách nát, và tôi cho rằng con bé là kiểu người mua một cuốn Kinh Thánh hằng năm chỉ để giúp cho ngành xuất bản Kinh Thánh hoặc để cho thấy sự yêu mến đối với Chúa của con bé được nhắc lại hoặc đại loại thế.

Con bé bước một vài bước trước khi trả lời:

“Đó là cuốn Kinh Thánh của mẹ mình”, con bé nói đơn giản.

“Ồ,” tôi nói giống như thể tôi vừa đặt chân lên con rùa yêu quí của ai đó, giẫm bẹp dưới giày tôi.

Con bé nhìn tôi. “Landon, không sao mà. Làm sao cậu có thể biết được cơ chứ?”

“Mình xin lỗi vì đã hỏi..”

“Không sao, cậu không có ý gì hết mà.” Con bé ngừng lạ. “Bố mẹ được tặng cuốn Kinh Thánh này trong lễ cưới của hai người, nhưng mẹ là người nhận nó đầu tiên. Mẹ đọc nó suốt, đặc biệt bất cứ khi nào bà phải trải qua một thời điểm khó khăn trong cuộc sống.”

Tôi nghĩ tới những lần sảy thai. Jamie tiếp tục:

“Mẹ thích đọc Kinh vào buổi tối, trước khi đi ngủ, và mẹ có quyển Kinh thánh này trong bện viện khi mình được sinh ra. Khi bố mình biết mẹ mất, ông mang quyển Kinh Thánh cùng với mình ra bệnh viện.”

“Mình rất tiếc,” tôi nói một lần nữa. Bất cứ khi nào ai đó nói với bạn một điều gì đó buồn, đó là điều duy nhất bạn có thể nghĩ ra để nói, thậm chí khi cả bạn đã nói điều đó rồi.

“Chỉ là một cách khiến mình…mình là một phần của mẹ. Cậu có thể hiểu điều đó không? ” Con bé không nói điều đó một cách buồn bã, chỉ thêm vào để tôi biết trả lời cho câu hỏi của mình. Theo cách nào đó, điều này khiến sự việc trở nên tồi tệ hơn.

Sau khi con bé kể câu chuyện, tôi nghĩ về chuyện con bé lớn lên cùng với Hegbert một lần nữa và thực sự không biết phải nói gì. Trong lúc nghĩ về câu trả lời của mình, tôi nghe thấy tiếng còi ô tô bấm ầm ĩ phía sau, cả tôi và Jamie đều dừng bước lại và quay lại cùng lúc khi chúng tôi nghe thấy chiếc xe tạt vào bên lề đường.

Eric và Margaret ở trong xe ô tô, Eric ở phía tay lái và Margaret ở phía gần với chúng tôi.

“Chà, xem chúng ta có ai ở đây nào”, Eric nói khi dựa vào vô lăng để tôi có thể nhìn thấy mặt nó. Tôi đã không cho nó biết chuyện tôi đưa Jamie về nhà, và cái kiểu đầu óc tò mò của bọn mới lớn, bước tiến triển này lấy đi sự quan tâm hơn bất cứ thứ gì mà tôi đang cảm thấy về câu chuyện của Jamie.

“Chào Eric. Chào Margaret” Jamie vui vẻ nói.

“Đưa bạn về nhà hả Landon?” tôi có thể thấy cái con quỉ nhỏ đằng sau câu hỏi của Eric.

“Eric” tôi nói, ước gì nó chưa bao giờ nhìn thấy tôi.

“Thật là một buổi tối tuyệt đẹp cho việc đi dạo phải không?” Eric nói. Tôi cho rằng, vì Margaret ở giữa nó và Jamie, nên nó cảm thấy một ranh giới nhỏ nhoi hơn thường lệ khi có mặt Jamie. Và chẳng đằng nó có thể để cơ hội này trôi qua mà không chọc ngoáy tôi.

Jamie nhìn quanh và mỉm cười “Ừ, đúng vậy”

Eric cũng nhìn với vẻ đăm chiêu trước khi hít một hơi thật sâu. Tôi có thể nói nó đang đóng kịch. “Chà, ngoài này thật dễ chịu”. Nó thở dài rồi liếc về phía chúng tôi rồi nhún vai “Mình định cho hai cậu đi nhờ, nhưng như thế chẳng hay ho bằng một nửa việc đi dạo thực sự dưới những vì sao, và mình không muốn hai cậu bỏ lỡ điều đó.” Nó nói điều này giống như nó đang giúp đỡ cả hai chúng tôi vậy.

“Ừ, dù sao thì cũng gần tới nhà mình rồi” Jamie nói. “Mình định mời Landon rượu táo. Các cậu có muốn gặp bọn mình ở đó không? Bọn mình có rất nhiều.”

Rượu táo? Tại nhà con bé? Con bé đã không nói gì đến chuyện đó…

Tôi cho tay vào túi, tự hỏi liệu chuyện này còn có thể khiến tình hình tồi tệ hơn thế nào nữa.

“Ồ không, không sao. Bọn mình tính tới quán Cecil’s.”

“Vào tối ngày thường ư?” con bé ngây thơ hỏi.

“Ồ, bọn mình không ở ngoài quá muộn đâu” thằng Eric hứa “nhưng có lẽ bọn mình nên đi. Uống rượu táo vui nhé, cả hai cậu.”

“Cảm ơn vì đã dừng lại nói chuyện với bọn mình” Jamie nói, vẫy tay.

Eric khởi động lại xe, nhưng có vẻ chậm rãi. Jamie có lẽ tưởng nó là thằng lái xe cẩn thận. Thực sự thì không đâu, nhưng nó giỏi trong việc thoát khỏi rắc rối khi nó đâm thứ gì đó. Tôi nhớ một lần khi nó nói với mẹ nó rằng có một con bò đã nhảy bổ vào phía trước của chiếc xe và đó là lí do mà sao sườn xe và cái chắn bùn bị hỏng. “Chuyện xảy ra quá nhanh mẹ ạ, con bò thình lình xuất hiện. Nó cứ thế phóng ra ngay trước mặt, và con không thể dừng kịp được.” Hồi đó tất cả đều biết những con bò thực sự không phóng vào bất cứ đâu, nhưng mẹ nó tin. Nhân tiện, bà ấy cũng từng là đội trưởng đội cổ vũ.

Khi bọn chúng đã đi khuất, Jamie quay sang tôi và mỉm cười.

“Landon, cậu có những người bạn thật dễ thương.”

“Chắc chắn là thế rồi.” Hãy chú ý tới cái cách tôi cẩn thận diễn đạt câu trả lời của mình.

Sau khi đưa Jamie về nhà – không, tôi không ở lại vì rượu táo, tôi bắt đầu về phía nhà mình, cằn nhằn bản thân suốt dọc đường. Vào lúc đó, câu chuyện của Jamie đã hoàn toàn rời khỏi tôi, và tôi có thể nghe thấy bọn bạn tôi cười nhạo về tôi, từ quán Cecil’s vọng lại.

Hãy xem điều gì xảy ra khi bạn là một anh chàng tử tế?

Sáng hôm sau, tất cả mọi người trong trường đều biết tôi đưa Jamie về nhà, và điều này bắt đầu một chu kỳ những suy đoán mới về hai chúng tôi. Tồi tệ đến mức tôi phải nghỉ trưa trong thư viện để tránh xa khỏi tất cả những chuyện đó.

Đêm ấy là buổi diễn tập ở nhà hát. Đó là buổi diễn tập cuối cùng trước hôm công diễn, và chúng tôi có rất nhiều việc phải làm. Ngay sau khi tan học, bọn con trai trong lớp kịch phải chất tất cả các đạo cụ trong lớp học lên chiếc xe tải thuê để đưa tới nhà hát. Vấn để là Eddie và tôi là hai thằng con trai duy nhất, và nó chính xác không phải là cá nhân hợp tác nhất trong lịch sử. Chúng tôi đi qua ngưỡng của, mang theo một trong những vật nặng, và cái cơ thể người Hoo của nó chống lại nó. Vào đúng lúc tôi cần sự giúp đỡ của nó để giữ món đồ cho cân, nó lại trượt chân lên một ít bụi bẩn hay một con côn trùng trên sàn, thế là khối lượng của các món đạo cụ nhanh chóng dồn xuống những ngón tay tôi, kẹp chúng về phía khung cửa một cách đau đớn.

“Xi…n lỗ…i” nó sẽ nói, “Có…oooo ddaaaaaau không?”

Tôi kìm những lời chửi rủa đang nổi lên trong cổ họng và cắn răng nói:”Đừng làm thế lần nữa.”

Nhưng không thể ngăn nó đừng trượt chân cũng như làm sao ngăn mưa đừng rơi. Vào lúc chúng tôi hoàn thành việc vận chuyển, và tháo dỡ mọi thứ, các ngón tay tôi trông như ngón tay của Toby, người đàn ông lang thang làm việc vặt. Điều tồi tệ nhất là tôi thậm chí không có lấy một cơ hội để ăn trước khi buổi diễn tập bắt đầu. Vận chuyển đạo cụ mất ba tiếng, và chúng tôi chỉ sắp xếp mọi thứ xong xuôi vài phút trước khi mọi người khác đến để bắt đầu. Với tất cả những chuyện khác xảy ra ngày hôm đó, đủ để nói tôi ở trong một tâm trạng rất tồi tệ.

Tôi chạy qua lời thoại của mình mà thậm chí không thèm nghĩ, và cả tối hôm đó cô Garber không nói từ tuyệt hảo. Sau đó, có cái nhìn lo ngại trong mắt cô, nhưng Jamie đơn giản chỉ mỉm cười và bảo cô đừng lo lắng, mọi thứ sẽ ổn thôi. Tôi biết Jamie chỉ đang cố gắng làm cho mọi thứ tốt hơn đối với tôi, nhưng khi con bé đề nghị tôi đưa nó về nhà, tôi đã nói không. Nhà hát ở giữa thị trấn, và đưa con bé về nhà tôi phải cuốc bộ một quãng khá xa trên đường về nhà tôi. Bên cạnh đó, tôi không muốn bị bắt gặp làm điều đó một lần nữa. Nhưng cô Garber tình cờ nghe được yêu cầu của Jamie và cô nói, rất chắc chắn, rằng tôi sẽ rất vui được làm điều đó.”Hai em có thể nói về vở kịch,” cô nói. “Có lẽ các em có thể giải quyết mọi thứ.” Tất nhiên, ý cô mọi thứ ở đây có nghĩa là tôi.

Vậy là một lần nữa cuối cùng tôi lại đưa Jamie về nhà, nhưng con bé biết tôi thực sự không có tâm trạng để nói chuyện bởi tôi đi trước nó một chút, tay đút túi quần, thậm chí không thèm quay lại để nhìn xem con bé có đang theo sau không. Cứ như thế trong mấy phút đầu, và tôi không nói với con bé một lời.

“Cậu không đựơc vui, đúng không?” cuối cùng con bé hỏi. “Tối nay cậu thậm chí không thèm cố gắng nữa.”

“Cậu không thể để yên một chuyện gì sao?” tôi cáu giận độp lại mà không hề nhìn con bé.

“Có lẽ mình có thể giúp,” con bé đề nghị. Con bé nói điều đó có phần vui vẻ, điều này thậm chí khiến tôi tức giận hơn.

“Mình nghi ngờ điều ấy,” tôi bẻ lại.

“Có thể nếu cậu nói cho mình biết có chuyện gì…”

Tôi không để cho con bé nói hết.

“Nghe này,” tôi nói, dừng bước, quay lại đối diện với con bé. “Mình mất cả ngày chuyển đồ, không ăn gì từ trưa, và bây giờ mình phải đi thêm một dặm để đưa cậu về nhà, cả hai chúng ta đều biết thậm chí cậu không cần mình phải làm điều này.”

Đó là lần đầu tiên tôi lên giọng với con bé. Nói thật với các bạn, tôi phần nào cảm thấy dễ chịu. Mọi sự đã dồn nén trong một thời gian dài. Jamie quá ngạc nhiên để có thể phản ứng lại, và tôi tiếp tục.

“Và lý do duy nhất mình làm điều này là bởi vì bố cậu, người thậm chí không ưa mình. Toàn bộ chuyện này thực ngu ngốc, và ước gì mình chưa bao giờ đồng ý làm điều đó.”

“Cậu chỉ đang nói thế bởi vì cậu hồi hộp về vở kịch…”

Tôi ngắt lời con bé bằng một cái lắc đầu. Một khi tôi đã bắt đầu, thỉnh thoảng thật khó mà dừng lại. Tôi chỉ có thể chấp nhận sự lạc quan và vui vẻ của con bé tới chừng này thôi, và hôm nay thì quá đủ rồi.

“Cậu không hiểu ư?” tôi nói, điên tiết. “Mình không hồi hộp về vở kịch, mình chỉ không muốn ở đây. Mình không muốn đưa cậu về nhà. Mình không muốn bọn bạn tiếp tục tán chuyện về mình, và mình không muốn dành thời gian với cậu. Cậu tiếp tục cư xử như chúng ta là bạn bè, nhưng đâu có phải. Chúng ta chẳng là bất cứ cái gì hết. Mình chỉ muốn tất cả chuyện này kết thúc và mình có thể quay trở lại với cuộc sống bình thường của mình.”

Con bé có vẻ bị tổn thương bởi cơn giận của tôi, và thành thật, tôi không thể đổ lỗi cho nó.

“Mình hiểu,” là tất cả những gì con bé nói. Tôi chờ con bé lên giọng với tôi, bảo vệ chính nó, nêu vấn đề của nó ra một lần nữa, nhưng không. Tất cả những gì nó là làm là nhìn xuống dưới đất. Tôi nghĩ phần nào nó muốn khóc, nhưng nó không khóc, và cuối cùng tôi bước đi, bỏ lại con bé đứng một mình. Mặc dù vậy một lúc sau, tôi cũng nghe thấy con bé bắt đầu di chuyển. Con bé đi sau tôi khỏang bốn năm mét cho hết phần đường còn lại về nhà nó, và con bé không cố nói chuyện lại với tôi cho đến khi bước vào lối vào nhà. Thật ra tôi đang đi xuống phía lề đường khi nghe thấy giọng của con bé.

“Cảm ơn cậu đã đưa mình về nhà, London,” con bé nói theo.

Tôi co rúm lại ngay khi con bé nói điều này. Thậm chí ngay cả lúc tôi xử tệ trước mặt nó và nói những điều hằn học nhất, con bé vẫn có thể tìm thấy lý do nào đó để cảm ơn tôi. Con bé chính là kiểu con gái đó, và tôi nghĩ tôi thực sự ghét con bé vì điều ấy.

Hoặc là hơn thế, tôi nghĩ, tôi ghét bản thân mình.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.