Đoạn đường để nhớ

Chương 8



Đêm công diễn vở kịch, trời mát mẻ, trong vắt, không một gợn mây. Chúng tôi phải đến trước một tiếng, và cả ngày hôm đó tôi cảm thấy thật bứt rứt vì cái kiểu tôi nói với Jamie tối hôm trước. Tôi biết mình là một thằng tồi vì con bé chẳng có lỗi gì ngoài việc tử tế với tôi. Tôi thấy con bé ngoài hành lang giờ ra chơi và muốn tới xin lỗi vì những gì đã nói, nhưng trước khi tôi có cơ hội, con bé đã lẩn vào đám đông.

Lúc tôi đến, con bé đã có mặt ở nhà hát, qua tấm màn tôi trông thấy nó nói chuyện với cô Garber và Hegbert sau cánh gà. Ai cũng đi đi lại lại, làm nọ làm kia để bớt hồi hộp, nhưng con bé có vẻ thờ ơ kỳ lạ. Con bé vẫn mặc chiếc áo len thường ngày đến trường, chưa mặc phục trang – một chiếc váy trắng mềm rủ để trông giống như thiên thần. Mặc dù run vì không biết con bé sẽ phản ứng ra sao nhưng tôi vẫn tiến đến chỗ ba ngừơi họ.

“Jamie,” tôi nói. “Chào Cha… Thưa cô Garber.”

Jamie quay sang tôi.

“Chào Landon,” con bé nói khẽ. Tôi biết con bé cũng suy nghĩ về tối hôm trước bởi nó không mỉm cười với tôi như thường lệ. Tôi hỏi liệu tôi có thể nói chuyện riêng với nó được không, và hai đứa chúng tôi xin phép đi ra. Tôi có thể thấy Hegbert và cô Gerber nhìn theo khi chúng tôi bước ra cách cánh gà một quãng để không bị nghe thấy.

Tôi bồn chồn liếc quanh sân khấu.

“Mình xin lỗi vì chuyện tối qua,” tôi bắt đầu. “Mình biết những lời mình nói làm cậu buồn, và mình đã sai khi nói vậy.”

Con bé nhìn như thể đang tự hỏi liệu có nên tin tôi không.

“Chuyện tối qua, ý cậu là sao?” cuối cùng con bé hỏi.

“Lúc đó mình không được vui, chỉ có vậy thôi. Thỉnh thoảng mình cứ như bị điên ấy.” Tôi biết mình không thực sự trả lời câu hỏi của con bé.

“Mình hiểu.” con bé nói. Con bé nói y hệt như đêm hôm trước rồi quay về phía những chiếc ghế trống dành cho khán giả ở dưới. Mắt con bé lại lộ vẻ buồn bã.

“Này,” tôi nói, túm lấy tay con bé, “mình hứa sẽ đền bù cho cậu.” Đừng hỏi vì sao tôi nói thế – chỉ là vì đó có vẻ là điều đúng đắn để làm vào lúc ấy.

Lần đầu tiên trong tối hôm đó, con bé mỉm cười.

“Cảm ơn cậu,” con bé nói, quay sang đối diện với tôi.

“Jamie?”

Jamie quay lại. “Vâng, cô Garber?”

“Cô nghĩ chúng ta phải chuẩn bị cho em.” Cô Garber ra hiệu bằng tay.

“Mình phải đi,” con bé nói với tôi.

“Ừ,”

“Trộm vía may mắn nhé?” tôi nói. Chúc một ai đó may mắn trước một vở diễn được xem là điềm xấu. Đó là lý do vì sao tất cả mọi người nói “trộm vía”.

Tôi thả tay con bé ra. “Chúng ta sẽ cùng cố gắng. Mình hứa.”

Sau đó chúng tôi đi theo hai lối riêng biệt để chuẩn bị cho vở diễn. Tôi đi về phía phòng thay đồ của nam. So với một nơi như Beaufort, nhà hát này tương đối phức tạp với những phòng thay đồ riêng khiến chúng tôi có cảm giác mình như diễn viên thực thụ chứ không chỉ là học sinh.

Trang phục của tôi, vốn được cất giữ ở nhà hát, đã ở trong phòng thay đồ rồi. Trước đây trong các buổi tập chúng tôi đã được lấy số đo để sửa lại phục trang, và khi tôi đang mặc đồ thì Eric bước vào phòng mà không báo trước. Eddie vẫn ở trong phòng thay đồ, mặc bộ đồ dành cho nhân vật người gù câm, vẻ sợ hãi ánh lên trong mắt khi nó nhìn thấy Eric. Ít nhất mỗi tuần một lần Eric tẩn nó một trận tơi tả, vậy nên Eddi lẻn ra khỏi phòng thay đồ nhanh nhất có thể, vừa đi vừa xỏ một chân vào phục trang. Eric lờ nó đi và ngồi lên bàn trang điểm trước gương.

“Thế,” Eric nói với một nụ cười rộng ngoác tinh quái trên mặt, “mày định làm gì?”

Tôi nhìn nó tò mò. “Ý mày là sao?” tôi hỏi.

“Về vở kịch ấy, đồ ngốc. Mày sẽ nói sai thoại hay thứ gì đó tương tự chứ?”

Tôi lắc đầu. “Không.”

“Mày sẽ làm hỏng đạo cụ chứ?” Tất cả mọi người đều biết về đám đạo cụ.

“Tao không định làm thế”, tôi trả lời một cách dứt khoát.

“Ý là mày sẽ làm điều này một cách tử tế hả?”

Tôi gật đầu. Những ý nghĩ khác thậm chí không hề xuất hiện.

Nó nhìn tôi một lúc lâu, như thể đang nhìn một người nào khác chưa từng gặp trước đó.

“Tao đoán là cuối cùng mày cũng đang lớn khôn, Landon ạ,” cuối cùng nó nói. Tôi không chắc đó có phải là một lời khen hay không khi mà những lời ấy phát ra từ miệng Eric.

Dù sao đi nữa, tôi biết là nó đúng.

Trong vở kịch, Tom Thornton vô cùng ngạc nhiên khi lần đầu tiên nhìn thấy thiên thần, điều này lý giải vì sao ông đi khắp nơi giúp đỡ cô chia sẻ Giáng sinh với những người kém may mắn hơn. “Cô đẹp quá” là những từ đầu tiên thốt ra khỏi miệng Tom, và tôi cũng được kỳ vọng nói những từ đó như thể xuất phát từ tận đáy lòng mình. Đây là giây phút quyết định trong toàn bộ vở kịch, nó thiết lập giọng điệu cho toàn bộ những gì xảy ra sau đó. Tuy nhiên, vấn đề là tôi vẫn chưa diễn được đoạn thoại này. Dĩ nhiên tôi đã nói những từ này rồi, nhưng chúng không vang lên một cách thuyết phục, có lẽ bởi tôi nói những từ đó giống như bất kỳ ai sẽ nói khi nhìn Jame, ngoại trừ Hegbert. Đó là cảnh duy nhất cô Garber chưa bao giờ nói từ tuyệt hảo, vì thế tôi hồi hộp về cảnh đó. Tôi cứ cố tưởng tượng ra một ai khác giống thiên thần để có thể diễn cho được, nhưng với tất cả những thứ khác tôi đang cố gắng tập trung vào, việc đó cứ trôi đi trong một mớ lộn xộn.

Cuối cùng, khi màn kéo lên, Jamie vẫn ở trong phòng thay đồ. Tôi không nhìn thấy con bé trước đó, nhưng thế cũng chẳng sao. Dù gì, vài cảnh đầu cũng không có con bé mà chủ yếu là về Tom Thornton và mối quan hệ của ông với cô con gái.

Tôi nghĩ mình sẽ không quá hồi hộp khi bước ra sân khấu vì đã tập rất nhiều, nhưng tôi vẫn sốc khi điều đó thực sự xảy ra. Nhà hát chật cứng, người ta phải kê thêm hai hàng ghế ở phía sau như cô Garber dự đoán. Bình thường nhà hát có bốn trăm chỗ, nhưng nhờ kê thêm ghế nên ít nhất thêm năm mươi người nữa có chỗ. Chưa hết, người ta còn đứng dựa vào tường, chật như nêm.

Mọi người tuyệt đối im lặng khi tôi bước ra sân khấu. Tôi nhận thấy khán giả chủ yếu là những quý bà già cả thuộc nhóm tóc bạc, những người chơi bingo và uống nước cà chua pha vodka vào bữa lửng ngày Chủ nhật, tuy nhiên tôi có thể thấy Eric với bọn bạn tôi đang ngồi hàng gần cuối. Thật hết sức đáng sợ khi đứng trước ngần này người và tất cả đều đang chờ mình nói điều gì đó, nếu bạn hiểu ý tôi.

Vì thế tôi cố gắng không nghĩ về khán giả khi tôi diễn những cảnh đầu tiên của vở kịch. Sally, kỳ quan một mắt, đóng vai con gái tôi, nhân tiện nói luôn nó được nhận vai này vì khá nhỏ người, và chúng tôi diễn xong mấy cảnh như đã tập. Mặc dù không xuất sắc hay ghê gớm gì nhưng không đứa nào quên thoại. Lúc hạ màn chuẩn bị cho hồi hai, bọn tôi phải nhanh chóng sắp xếp lại đạo cụ. Lần này tất cả mọi người đều hăng hái bắt tay vào việc, và các ngón tay của tôi thoát khỏi việc bị thương do tôi tránh thằng Eddie bằng mọi giá.

Tôi vẫn chưa nhìn thấy Jamie – tôi đoán con bé được miễn di chuyển đạo cụ vì phục trang của nó được làm từ chất liệu nhẹ nên sẽ rách nếu bị mắc vào đinh – nhưng vì phải luôn chân luôn tay nên tôi cũng không có nhiều thời gian mà nghĩ về con bé. Chưa gì thì màn đã lại kéo lên và tôi lại trở lại thế giới của Hegbert Sullivan, rảo bước qua các cửa hang, nhìn vào cửa kính tìm chiếc hộp nhạc đứa con gái mong ngóng cho Giáng sinh. Tôi quay lưng về phía Jamie nhưng vẫn nghe thấy tiếng khán giả đồng loạt nín thở khi con bé xuất hiện trên sân khấu. Tôi tưởng trước đó đã là im lặng lắm rồi, nhưng lúc này nhà hát mới gọi là lặng như tờ. Ngay lúc đó, qua khóe mắt, tôi thoáng thấy hàm Hegbert run run nơi cánh gà. Tôi chuẩn bị tinh thần để quay lại, và cuối cùng khi quay lại, tôi mới hiểu điều gì gây ra sự im lặng đó.

Lần đầu tiên kể từ khi tôi biết con bé, mái tóc màu mật ong của nó không bị quấn chặt thành búi.

Thay vào đó tóc nó buông nhẹ, chạm tới phía dưới xương bả vai, dài hơn tôi tưởng tượng. Dải kim tuyến trên tóc con bé bắt ánh đèn sân khấu, lấp lánh như một quầng sáng pha lê. Cùng với chiếc đầm trắng mềm rủ được cắt may vừa khéo, cảm giác thật vô cùng kinh ngạc khi nhìn ngắm con bé. Con bé không hề giống như đứa con gái đã lớn lên cùng tôi, cũng không giống đứa con gái tôi biết mới đây. Con bé còn trang điểm nữa – không nhiều, nhưng đủ để làm nổi bật các đường nét mềm mại của nó. Con bé khẽ cười, như thể đang nắm giữ nơi trái tim một bí mật, như thể vai diễn này chỉ dành riêng cho nó.

Con bé thực sự giống một thiên thần.

Tôi biết mình cứ há hốc mồm mà đứng đó nhìn con bé một lúc lâu, sốc đến nỗi không nói lên lời, cho đến khi đột ngột nhớ ra tôi có lời thoại phải nói.Tôi hít một hơi thật sâu, rồi chậm rãi nói lời thoại của mình.

“Cô đẹp quá,” cuối cùng tôi nói với con bé, và tôi nghĩ tất cả mọi người trong nhà hát, từ các quý bà tóc bạc ngồi đằng trước cho tới bọn bạn ngồi phía sau, đều biết rằng tôi thực lòng.

Tôi nói lời thoại đó thành công, lần đầu tiên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.