First Comes Marriage

Chương 22 part 1



Elliott đã đặt chỗ ở Vauxhall Gardens. Buổi tối ở khu vườn nổi tiếng về sự thú vị chỉ nằm ngay bờ nam sông Thames là một điều không nên bỏ lỡ khi người ta ở lại thành phố trong cả mùa hội, và gương mặt Vanessa đã sáng bừng lên vì phấn khích ngay khi anh hỏi liệu cô có muốn đến đó không.

Làm vui lòng vợ đã trở thành một điều tối quan trọng với anh. Cũng như một niềm yêu thương nào đó mà anh cảm thấy đối với cô. Anh không thể – hoặc sẽ không – đặt tên cho nó. Chắc chắn là anh không yêu cô – nó là một thuật ngữ quá tầm thường. Và dành cho thứ tình yêu đơn giản – ồ, anh đã tiến tới chỗ nghi ngờ tình yêu và không muốn đặt cảm xúc của mình với Vanessa vào phạm trù mong manh đó.

Anh tin tưởng cô. Dường như anh thấy cuộc sống của cô hẳn là luôn lung linh bởi tình yêu vô điều kiện cô hào phóng dành cho tất cả những người ở gần bên cô, bất kể họ có xứng đáng với nó hay không.

Anh không xứng đáng với tình yêu của cô, Chúa biết điều đó.

Vậy mà anh vẫn biết rằng theo cách riêng của cô thì cô đã yêu anh.

Cô đã để anh lại trong thư viện vào buổi tối hôm đó ngay sau khi anh lấy lại sự bình tĩnh, và cô không bao giờ ám chỉ đến tình tiết xấu hổ ghê gớm đó kể từ lúc ấy. Cô đã cho anh thời gian và không gian để phục hồi và hàn gắn lại.

Và anh đã hàn gắn được vết thương. Anh dần hiểu rằng tình yêu đó – nếu anh dám sử dụng từ ngữ ấy – không tồn tại trong bất cứ con người cụ thể nào. Cha anh đã làm anh thất vọng. Con cũng vậy. Nhưng tình yêu thì không.

Tình yêu của cả hai người vẫn còn lại với anh giống như một điều gì đó mà những người khác đã trao cho anh và, quan trọng hơn, như một điều gì đó mà anh có thể trao đi.

Anh sẽ yêu những đứa con của mình với một sự vững chắc mà nhờ đó chúng có thể dựa vào chừng nào anh còn sống. Và mẹ chúng sẽ dạy cho chúng, với những ví dụ không phải bằng lời nói – mặc dù chắc chắn sẽ có rất nhiều từ ngữ – rằng tình yêu là thứ gì đó nằm sâu bên trong mỗi con người, vô tận, một thứ có thể tạo ra niềm vui ngả bóng xuống cuộc đời họ dù trong những ngày đen tối và khó khăn.

Và những đứa con ấy – hay ít nhất là đứa đầu tiên – sẽ không còn quá xa trong tương lai. Vanessa, anh nhận thấy, chắc chắn đã mang thai cho dù cô đã chọn cách không nói với anh ngay. Cô đã không có chu kì kể từ khi họ kết hôn.

Anh đang bắt đầu cảm thấy một sự mãn nguyện thận trọng với hôn nhân của mình.

Tuy nhiên, chuyến thăm Vauxhall không chỉ được sắp xếp vì một mình Vanessa. Mà nó chủ yếu dành cho Miss Huxtable và cậu Merton, những người sẽ trở về Warren Hall trong vài ngày nữa. Vanessa và Elliott sẽ đi với họ, nhưng ngay khi Elliott nhìn thấy cậu bé chính thức ổn định thời gian biểu với các gia sư trở lại, họ sẽ quay lại London trong suốt phần còn lại của mùa vũ hội.

Elliott đã cảm thấy một chút lo lắng với sự thoải mái mà cậu bé thích ứng với London. Cậu vẫn còn quá trẻ để bước hẳn vào cái cuộc sống sau này sẽ là của cậu, nhưng cậu đã kết bạn với một số người lớn tuổi hơn, cả nam lẫn nữ, và đi chơi khắp nơi hầu như mọi ngày – cưỡi ngựa trong công viên, hoặc tới trường đua, hoặc đi xem những con ngựa ở Tatersall, hoặc tham gia một số lượng lớn đến ngạc nhiên những sự kiện xã hội mà cậu được mời.

Cậu quá trẻ, và cậu có lẽ là một con mồi dễ xơi đối với những người như Con, người thường xuyên đồng hành cùng cậu. Đã đến lúc cậu cần được ghìm lại và trở về nhà, nơi việc học tập của cậu sẽ tiếp tục trở lại cho đến khi cậu vào trường Oxford.

Thật đáng ngạc nhiên, Merton khá là sẵn lòng muốn đi. Cậu không dựng lên bất cứ lời phản kháng nào khi Elliott kéo cậu sang một bên để đề cập vấn đề với cậu.

“Em không thể tham gia bất cứ câu lạc bộ nào của đàn ông lúc này,” cậu nói, liệt kê từng ngón tay một, “và em không thể mua những con ngựa hay một chiếc xe song mã hoặc một tá lẻ một thứ khác mà không được sự cho phép của anh, và em không thể ngồi trong thượng viện hoặc tham dự bất cứ vũ hội và dạ hội náo nhiệt nào. Và em bắt đầu nhận thức rõ rằng có một triệu điều em cần phải học trước khi em được làm những việc đó. Hơn nữa, em thấy nhớ Warren Hall. Em hiếm khi có thời gian để cảm thấy nơi đó như nhà mình trước khi đến đây. Em sẽ rất vui mừng được quay về.”

Cậu bé sắp trải qua một giai đoạn khắc nghiệt trước khi có quá nhiều năm nữa trôi qua, Elliott biết chắc. Nhưng cậu sẽ vượt qua tất cả một cách tương đối vô sự, hi vọng là vậy. Cậu có một nhân cách tốt ẩn dưới tất cả nguồn năng lượng hừng hực của mình, kết quả của một quá trình dạy dỗ đúng đắn.

Chị cả của cậu nhất định đòi về quê cùng em trai. Cô đã hoàn thành xong việc ra mắt của mình, cô quả quyết bảo Elliott khi anh gợi ý rằng cô không cần đi với Merton vì cậu bé sẽ có các gia sư trông nom kĩ lưỡng. Giờ đây cô có thể hòa nhập vào giới quý tộc bất cứ khi nào cô muốn – nếu như cô cảm thấy rất muốn. Cô rất vui vì đã tới London trong một phần của mùa vũ hội, nhưng chỗ của cô là ở bên cạnh Stephen, và dù sao đi nữa cũng là trong nhiều năm tiếp theo, cho đến khi nào cậu lấy vợ, thì vị trí của cô còn ở Warren Hall với tư cách là bà chủ của nó. Và cô không cần ở lại London với em gái mình, vì Kate sẽ chuyển tới Moreland House, nơi em ấy sẽ được kèm cặp tốt bởi tử tước phu nhân Lyngate cho đến khi Vanessa trở lại từ vùng quê.

Cô sẽ không dao động khỏi quyết định đó.

Chính Vanessa là người đã kể cho Elliott nghe về lời cầu hôn của Allingham và lời từ chối của chị cô. Đó sẽ là một đám sáng sủa đối với chị ấy, nhưng theo Vanessa, chị cô vẫn còn mê muội cái gã quân nhân lật lọng kia và có lẽ sẽ như thế đến suốt đời.

Katherine cũng muốn trở về Warren Hall ngay khi cô biết tới kế hoạch trở lại đó của em trai và chị gái mình. Cô nhớ không khí tĩnh mịch của miền quê. Nhưng cả Cecily và Vanessa đều đứng ra thuyết phục cô ở lại. Cô đã có một lượng lớn người hâm mộ và sẽ là những người cầu hôn tương lai – thực ra là nhiều ngang với Cecily. Có lẽ, Elliott nghĩ, cô không nhận ra mình may mắn đến mức nào. Rất nhiều cô gái trẻ trong mùa ra mắt đầu tiên của mình sẽ khao khát muốn có số lượng các chàng theo đuổi chỉ cần bằng một nửa của cô.

Nhưng có một điều đang dần trở nên rõ ràng với Elliott. Cuộc sống có thể thay đổi hầu hết vỏ ngoài của nhà Huxtable, nhưng nó đã không biến đổi được họ. Họ sẽ thích nghi – họ đã làm như thế. Nhưng họ sẽ không bị tác động.

Ít nhất, anh hi vọng nó áp dụng vào Merton cũng hữu hiệu như với các chị gái cậu.

Cho nên buổi tối ở Vauxhall đã được sắp xếp, như là một bữa tiệc chia tay dành cho Merton và Miss Huxtable. Mẹ của Elliott, Cecily, Averil và chồng cô, và tất nhiên là Katherine cũng tham gia buổi tiệc.

Elliott đã chọn một buổi tối vào đúng thời điểm sẽ có khiêu vũ và bắn pháo hoa. Và như một dịp may đi kèm, đó là một buổi tối mà bầu trời giữ nguyên vẻ quang đãng khi màn đêm buông xuống và không khí giữ lại hầu hết sự ấm áp và cơn gió nhẹ chỉ vừa đủ lớn để thổi những chiếc đèn lồng trên cây đung đưa nhè nhẹ và tỏa những tia sáng xen lẫn vệt tối nhảy nhót qua những tán lá và qua vô số những con đường nhỏ mà những người có mặt đang tản bộ dọc theo.

Họ đi đến khu vườn từ hướng bờ sông và bước vào bên trong vừa khi bóng tối buông xuống. Dàn nhạc đã bắt đầu chơi trong nhà tròn trung tâm, nơi họ đã đặt chỗ.

“Oh, Elliott,” Vanessa nói, níu chặt cánh tay anh, “ngài đã từng nhìn thấy thứ gì dễ thương hơn chưa.”

Vanessa và những sự so sánh tuyệt đối của cô! Không có thứ gì chỉ đơn giản là đáng yêu hoặc ngon lành hoặc thú vị cả.

“Hơn chiếc áo em đang mặc hay mái tóc mới cắt của em?” anh hỏi, nhìn xuống cô. “Có, tôi đã nhìn thấy thứ đáng yêu hơn. Đáng yêu hơn rất nhiều, thực ra là thế. Chính em!”

Cô ngẩng mặt lên với anh và nét cười quen thuộc thắp sáng nó từ bên trong.

“Ngài ngớ ngẩn làm sao,” cô nói.

“Ah,” anh nói, phản lại. “Hóa ra em định ám chỉ khu vườn ư? Phải, tôi thấy hiện giờ chúng cũng rất đáng yêu nên tôi đã dành cho chúng một cái liếc mắt.”

Cô bật cười thành tiếng, và Miss Huxtable ngoái đầu lại mỉm cười với họ.

“Vui không?” anh hỏi Vanessa, chạm những ngón tay của bàn tay tự do lên những ngón tay cô đang đang khoác cánh tay anh.

Một phần của tiếng cười nhạt đi.

“Có,” cô nói. “Ôi, có, em rất vui.”

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.