Khi rời căn hộ ở Sutton Place, chuông điện thoại di động của tôi vang lên. Người gọi xác định danh tánh là thám tử Barrott và mặc dù mạch đập nhanh, tôi vẫn cố tình giữ cho câu trả lời của mình trầm tĩnh với ông. Ông ấy đã phớt lờ tôi hôm thứ Hai, vậy thì vì lý do nào mà bây giờ ông lại gọi cho tôi?
“Cô MacKenzie, như cô có thể biết, một phụ nữ trẻ, Leesey Andrews vừa biến mất dạng tối qua sống ở kế bên nhà cô trên phố Thompson. Bây giờ tôi có mặt ở đó, và đang phỏng vấn những người hàng xóm trong khu phố. Tôi thấy tên cô được liệt kê trong danh bạ của tòa nhà cô ở. Tôi sẽ rất cảm kích nếu có được cơ hội nói chuyện lại với cô. Tôi có thể thu xếp một cuộc hẹn sớm với cô không?”
Giữ điện thoại ở một bên tai, tôi ra dấu cho người gác cổng vẫy giùm chiếc taxi hộ tôi. Có chiếc ở gần đó vừa mới thả một người khách xuống. Trong khi tôi chờ cho người phụ nữ đứng tuổi bước xuống xe, tôi bảo với Barrott rằng tôi đang trên đường quay về căn hộ cũ của tôi, và tùy thuộc vào tình trạng xe cộ, sẽ có mặt ở đó trong vòng khoảng hai mươi phút.
“Tôi sẽ chờ cô ở đó”. Ông nói ngay, chẳng cho tôi cơ hội để nói với ông xem điều đó có thuận tiện cho tôi hay không.
Có những ngày một cuốc taxi từ Sutton Place đến phố Thompson chỉ mất mười lăm phút. Những ngày khác mật độ giao thông lại cứ như bò ra trên đường. Đây là một trong những ngày bò toài ra đó. Không phải vì tôi đang vội vã đi gặp thám tử Barrott – mà chỉ vì một khi đang trên đường đi đến bất kỳ nơi nào, tôi chẳng có kiên nhẫn chờ đến đó, một tính cách mà tôi thừa hưởng từ cha mình.
Và điều đó khiến tôi nghĩ tới nỗi lo lắng của cha tôi về việc Mack biến mất và nỗi lo lắng mà cha Leesey Andrews hẳn đang cảm thấy giờ này. Trong bản tin mười một giờ tối qua, ráng kìm nước mắt, bác sĩ Andrews đưa ra tấm hình con gái ông và van xin được giúp đỡ tìm ra cô ấy. Tôi cho rằng mình có thể hình dung ra những gì ông đang trải qua, rồi tự hỏi không biết điều đó có là thực không. Điều đó cũng tồi tệ như đối với chúng tôi. Rốt cuộc, Mack dường như đã bước ra khỏi cuộc đời anh ấy vào giữa trưa hôm đó. Leesey Andrews chắc chắn còn dễ tổn thương hơn nhiều, một mình trong đêm tối, và chắc chắn không hề cân sức với kẻ háo sắc mạnh mẽ.
Tất cả những điều đó quay cuồng trong tâm trí tôi khi chiếc taxi bò dần đến phố Thompson.
Barrott đang ngồi trên những bậc tam cấp làm bằng đá nâu, một dáng vẻ không thích hợp. Tôi nghĩ thế khi trả tiền cho người tài xế. Buổi trưa trời càng lúc càng nóng dần lên, và ông đã mở nút áo vét, nới cà vạt. Khi nhìn thấy tôi, trong phút chốc, ông nhanh chóng đứng lên, thắt lại cà vạt và cài lại áo vét.
Chúng tôi chào nhau với kiểu cách lịch sự, tôn trọng, và tôi mời ông vào bên trong. Khi vặn chìa khóa cửa ra vào, tôi trông thấy hai cái xe van có nhãn hiệu đài truyền hình đang đậu bên ngoài tòa nhà kế bên, tòa nhà nơi Leesey Andrews sống – hoặc đã từng sống.
Căn hộ một phòng của tôi nằm ở phía sau tòa nhà và là căn duy nhất nằm trên tầng của khu vực tiền sảnh. Tôi thuê nó với hợp đồng một năm hồi tháng chín năm ngoái khi tôi bắt đầu làm việc cho thẩm phán Huot. Trong chín tháng qua, đối với tôi, nó đã trở thành nơi nương náu bình yên ngoài Sutton Place, nơi mà cảm nhận của tôi về sự mất mát người cha và nỗi lo lắng về Mack lúc nào cũng hiển hiện.
Mẹ kinh hoảng vì diện tích nơi này. “Carolyn, với chín trăm bộ vuông con sẽ không thể nào xoay trở được”. Bà than thở. Nhưng tôi thì lại thích thú với cái chỗ bé như hang con này. Nó là cái tổ kén vui vẻ và tôi nghĩ nó là nguyên nhân giúp tôi chuyển biến từ tình trạng muộn phiền và sự lo lắng nội tâm kinh niên sang sự khát khao trỗi vượt, thậm chí một nhu cầu, phải kết thúc tình trạng kia để còn tiếp tục cuộc sống. Nhờ vào khiếu thẩm mỹ tốt của mẹ, tôi đã lớn lên trong một ngôi nhà được trang hoàng tuyệt đẹp, nhưng tôi vẫn có niềm vui khi đi mua sắm hàng giảm giá trong những khu vực bán đồ nội thất.
Phòng ngủ thoáng đãng của tôi ở Sutton Place có một bộ bàn ghế riêng. Trên phố Thompson tôi có một cái ghế trường kỷ có thể kéo ra được, đặc biệt là một cái nệm rất thoải mái. Khi thám tử Barrott theo tôi vào căn hộ, tôi bắt gặp ngay cách ông quan sát căn phòng, với cái bàn đặt sát tường bằng men đen, cái đèn kiểu hiện đại màu đỏ tươi, cái bàn cà phê bằng men đen nhỏ, và hai cái ghế không tay dựa, bọc cùng loại vải màu trắng sáng như cái ghế trường kỷ. Ông để đôi mắt mình lướt qua những bức tường trắng và tấm thảm có họa tiết carô màu đen, trắng và đỏ.
Nhà bếp là nơi chốn chật hẹp tách biệt khỏi phòng khách. Một cái bàn nhỏ như ở tiệm kem và hai cái ghế sắt được chế tác có bọc nệm đặt dưới cửa sổ là tất cả những tiện nghi tối đa cho phòng ăn. Nhưng cửa sổ rất rộng, để cho thật nhiều ánh sáng tràn vào và cây cối cùng cây phong lữ trên bệ cửa sổ đem luồng không khí tươi mát ngoài trời vào nhà.
Barrott tiếp nhận hết mọi điều, lịch sự từ chối lời mời uống nước hay cà phê của tôi, và ngồi xuống đối diện tôi ở một trong những cái ghế bên cạnh. Ông làm tôi ngạc nhiên bằng cách bắt đầu với lời xin lỗi. “Cô MacKenzie,” ông nói, “tôi khá chắc chắn việc cô nghĩ rằng tôi đã gạt bỏ những mối quan tâm của cô khi cô đến gặp tôi vào ngày thứ Hai”.
Tôi để sự yên lặng của mình xác nhận rằng tôi đồng ý với ông ấy.
“Tôi bắt đầu xem xét hồ sơ của anh cô ngày hôm qua. Tôi phải thừa nhận rằng tôi đã không xem xét kỹ lưỡng. Cuộc gọi về Leesey Andrews đã đến, và dĩ nhiên nó có quyền ưu tiên, nhưng rồi tôi lại ý thức được rằng nó sẽ cho tôi một cơ hội khác để nói chuyện với cô. Như tôi đã nói với cô, chúng tôi đang sàng lọc khu vực quanh đây. Cô có biết Leesey Andrews không?”
Câu hỏi khiến tôi ngạc nhiên. Lẽ ra nó không nên được hỏi mới phải, nhưng tôi tự nhủ rằng khi ông ta gọi điện và yêu cầu gặp tôi, nếu tôi biết cô ấy, ngay cả sơ sơ thôi, hẳn là ngay lập tức tôi sẽ nói thế. “Không, tôi không biết cô ấy”. Tôi đáp.
“Cô đã trông thấy hình cô ấy trên truyền hình chứ?”
“Có, tôi đã trông thấy, tối qua”.
“Và cô không có cảm giác đã từng trông thấy cô ấy quanh đây à?”
Ông kiên trì như thể ông không chắc lắm việc tôi có đang né tránh không.
“Không. Nhưng dĩ nhiên, khi sống kế cận nhau, có thể tôi đã đi ngang qua cô ấy trên phố. Có nhiều nữ sinh trẻ trong tòa nhà đó”. Tôi biết mình nói nghe có vẻ bực bội và thực sự tôi đang bực mình. Chắc chắn Barrott không đang gợi ý rằng vì anh trai tôi mất tích, tôi hẳn có mối liên kết nào đó với việc cô gái này biến mất dạng chứ?
Đôi môi Barrott mím lại. “Cô MacKenzie, tôi hy vọng cô nhận ra rằng tôi đang hỏi cô cùng câu hỏi mà tôi và các thám tử khác đang hỏi mọi người trong khu vực quanh đây. Bởi vì chúng ta đã biết nhau và bởi vì cô là một trong những người hiểu được nỗi thống khổ mà cha và anh cô ấy đang trải qua, tôi hy vọng bằng cách nào đó, cô có thể giúp đỡ chúng tôi. Cô là một phụ nữ trẻ trung, cực kỳ quyến rũ, và với tư cách là một luật sư, cô đã được đào tạo để tuân thủ chặt chẽ theo luật lệ”. Ông hơi vươn người tới trước, đôi bàn tay xiết chặt lại với nhau. “Cô có từng bao giờ đi bách bộ quanh khu vực này vào buổi tối không, chẳng hạn như sau bữa cơm tối hay sau một cuốn phim, hoặc có bao giờ cô từng đi ra ngoài rất sớm vào buổi sáng không?”
“Có, có chứ”. Tôi biết giọng mình đã dịu lại. “Hầu hết các buổi sáng tôi chạy bộ lúc sáu giờ, và nếu tôi gặp gỡ bạn bè trong khu vực này vào buổi tối thì tôi thường đi bộ về nhà một mình”.
“Cô có từng bao giờ có cảm giác bị theo dõi, bởi một ai đó đi theo sau cô không?”
“Không, chưa hề. Hay nói một cách khác, tôi có thể nói là tôi hiếm khi đi ra ngoài trễ sau nửa đêm, và khu vực Làng thì khá nhộn nhịp vào giấc đó”.
“Tôi hiểu. Và tôi sẽ cảm kích nếu cô để mắt cho chúng tôi. Những tên háo sắc, hay những kẻ cố ý gây ra hỏa hoạn vì thích thú được ngắm nhìn sự kích động do chúng gây ra. Một thứ gì đó khác. Có một cách khác cô có thể giúp chúng tôi. Người hàng xóm trên lầu hai của cô, bà Carter rất thích cô, đúng không?”
“Tôi rất mến bà ấy. Bà ấy bị chứng thấp khớp khủng khiếp và rất sợ nếu phải đi ra ngoài khi thời tiết xấu”.
Tôi giải thích. “Bà ấy có hai lần bị gục ngã thật hiểm nghèo. Tôi để ý giúp bà và mua những món vặt vãnh từ cửa hàng tạp phẩm nếu bà ấy cần chúng”. Tôi dựa lưng vào cái ghế, tự hỏi không biết ông ta còn đi đến đâu với chuyện này.
Barrott gật đầu. “Bà ấy bảo tôi điều đó. Thực ra bà ấy ca ngợi cô rất nhiều. Nhưng cô biết điều đó có ý nghĩa ra sao đối với một số người già. Họ sợ chính mình sẽ gặp rắc rối nếu chuyện trò với cảnh sát. Người dì của tôi cũng giống như thế. Mặc dù trông thấy người hàng xóm làm móp xe của một người hàng xóm khác, bà đã không thừa nhận điều đó. ‘Đó không phải là việc của tôi’ Bà ấy nói như thế đấy”. Ông trầm tư dừng lại. “Tôi có thể nói rằng bà Carter rất lo lắng khi nói chuyện với tôi”. Ông nói tiếp. “Nhưng bà ấy thực sự đã nói với tôi rằng bà ấy thích thú việc ngồi cạnh cửa sổ. Bà ấy nói rằng bà không nhận ra tấm hình của Leesey. Nhưng tôi có linh cảm rằng bà ấy đã nhận ra. Chỉ có thể là bà ấy đã từng nhìn thấy Leesey đi ngang qua, nhưng lại không muốn bị dính dấp vào vụ điều tra theo bất kỳ cách thức nào, nhưng nếu cô dùng một tách trà với bà ấy, thì có thể bà ta sẽ cởi mở với cô”.
“Tôi sẽ làm điều đó”. Tôi sốt sắng nói. Bà Carter có thể đã già, nhưng bà ấy chẳng để lọt qua mắt một trò gian trá nào, và bà ấy lại là người thích ngồi ở cửa sổ, tôi nghĩ thế. Chắc chắn bà ấy có tất cả những câu chuyện ngồi lê đôi mách của những người hàng xóm sống ở phía bên trên lầu bà, tại tầng ba. Tôi thấy điều mỉa mai là giờ đây tôi đang điều tra cho Barrott trong khi dự định của tôi là để ông điều tra cho tôi.
Barrott đứng lên. “Cám ơn cô vì đã để tôi ghé qua, cô MacKenzie. Như cô có thể hiểu, chúng tôi đang làm việc hai mươi bốn tiếng một ngày cho trường hợp này, nhưng khi nó được giải quyết xong, tôi sẽ quay trở lại xem xét hồ sơ của anh trai cô, và xem thử liệu chúng tôi có thể tìm ra vài phương cách nào mới để theo đuổi vụ việc này không”.
Ông ấy đã đưa tôi danh thiếp vào ngày thứ Hai, nhưng chắc ngờ rằng tôi đã xé bỏ nó, mà quả thực tôi đã xé bỏ. Khi tôi nhận cái danh thiếp khác của ông, ông nói rằng sẽ giữ liên lạc với tôi. Tôi tiễn ông ra ngoài, khóa cửa lại sau lưng ông và nhận ra rằng bất chợt tôi cảm thấy mình thật thiếu dũng cảm. Có điều gì đó trong cách cư xử của ông khiến tôi ngờ rằng thám tử Barrott đã không thành thật. Đối với ông, không phải ngẫu nhiên tôi chỉ là hàng xóm của người phụ nữ trẻ bị mất tích. Ông đang cố tạo ra những lý do để liên lạc với tôi.
Nhưng tại sao chứ?
Tôi hoàn toàn chẳng biết tại sao.