Sáng sớm thứ Bảy, Gregg Andrews gọi vào điện thoại di động của Larry Ahearn, những từ ngữ lộn xộn tuôn ra từ miệng anh, báo lại rằng có người đã nhìn thấy Leesey bước vào một chiếc Mercedes SUV màu đen trong cái đêm cô ấy biến mất. “Và con bé biết người tài xế”. Gregg nhấn mạnh, giọng anh khào khào vì mệt nhọc và căng thẳng. “Hắn gọi to tên con bé, và thế là con bé nhảy ngay vào xe”.
Sau mười một hay mười hai ngày kể từ khi Leesey được báo cáo là đã mất tích, Ahearn không ngủ nhiều hơn bốn tiếng mỗi đêm. Khi điện thoại reo, anh có mặt ở nhà, đang trong giấc ngủ nặng nề vì mệt lử. Giờ đây phải chiến đấu với chính bản thân để thức dậy, anh nhìn đồng hồ. “Gregg, bây giờ là 4 giờ 30 sáng. Anh đang ở đâu?”
“Tôi đang trên đường tới căn hộ của mình. Tôi có Zach Winters, một người lang thang đi cùng với tôi. Anh ta say rượu. Tôi sẽ để anh ta ngủ qua cơn say trong căn hộ của tôi, rồi tôi sẽ đưa anh ta lại để nói chuyện với anh. Tôi tin rằng anh ta chẳng biết gì nhiều hơn những điều tôi kể với anh, nhưng nó lại chính là điểm dẫn đường vững chắc đầu tiên của chúng ta. Còn chủ nhân của cái hộp đêm đó thì sao, cái gã đã mời Leesey đến ngồi tại bàn của hắn ấy? Hắn lái xe gì?”
Nick DeMarco lái chiếc SUV đêm hôm đó, Ahearn nghĩ. Hắn bảo với bọn ta rằng hắn lái chiếc xe đó vì đang mang các dụng cụ đánh golf. Ta không chắc hắn đã nói nó màu gì. Giờ đây hoàn toàn tỉnh táo, anh ngồi dậy, trượt ra khỏi giường, và đi vào hành lang, đóng cửa phòng ngủ lại phía sau lưng. “DeMarco có ít nhất là ba chiếc xe khác nhau”. Anh thận trọng nói. “Hãy để chúng tôi tìm xem chiếc SUV của hắn có phải là xe Mercedes màu đen không. Tôi cho rằng tôi nhớ nó là như vậy. Gregg, chúng tôi cũng phải kiểm tra người nhân chứng này. Anh nói tên hắn là Zach Winters hả?”
“Đúng đấy”.
“Chúng tôi cũng sẽ kiểm tra hắn. Nếu anh đưa hắn đến căn hộ của mình, hãy cẩn thận nhé. Hắn có vẻ là một kẻ nghiện rượu đấy”.
“Quả đúng vậy. Nhưng tôi không bận tâm. Có lẽ hắn sẽ nhớ thêm cái gì đó về Leesey. Ôi, Chúa ơi!”
“Gregg, có chuyện gì thế?”
“Larry, tôi ngủ gục. Suýt nữa tôi đụng phải chiếc taxi đang cắt ngang phía trước. Tôi sẽ gặp anh khoảng mười giờ tại văn phòng anh”.
Một tiếng lách cách bảo cho Ahearn biết là Gregg Andrews đã cúp điện thoại.
Cánh cửa phòng ngủ mở ra. Vợ Larry, Sheila, vẫn còn đang thắt lại sợi dây thắt lưng áo ngủ của cô, nói nhẹ nhàng: “Em sẽ pha cà phê trong lúc anh đi tắm nhé”.
Một tiếng sau Larry có mặt ở văn phòng với Barrott và Gaylor. “Điều đó có vẻ đáng ngờ đối với tôi”. Barrott thẳng thừng nói.
Gaylor gật đầu. “Tôi dự đoán rằng nếu gã này, tên gã là gì nhỉ, Zach Winters mà có mặt ở khu phố của quán Woodshed tối hôm đó, có lẽ hắn cũng say khướt không thể nhìn thấy, còn nói gì đến việc nghe thấy điều người ta nói. Tôi cá mất bất cứ món gì rằng hắn chỉ đang cố gắng lấy cho được giải thưởng thôi”.
“Đó là cách tôi nhìn vấn đề”. Ahearn đồng ý. “Nhưng chúng ta hãy bắt đầu kiểm tra hắn trước đã. Gregg nói sẽ đem hắn đến đây lúc mười giờ”.
Gaylor đang tham khảo những ghi chú của anh. “Khi DeMarco có mặt ở đây lần đầu tiên, hắn nói về việc có chiếc SUV trong garage căn hộ tiện nghi bởi vì hắn sắp sửa chuyển các dụng cụ đánh golf của hắn ra máy bay sáng hôm sau”. Anh nhìn Barrott và Ahearn. “Chiếc SUV của hắn là một chiếc Mercedes màu đen”. Anh nói gãy gọn.
“Do vậy, có thể sau khi rời câu lạc bộ, anh ta đi đến căn hộ tiện nghi đó, lấy nó, rồi quyết định trở lại và cố tìm cách liên lạc với Leesey”. Môi Ahearn trở thành một đường khép chật hẹp. “Tôi nghĩ đã đến lúc gây áp lực với DeMarco và để cho giới truyền thông biết rằng hắn ta cũng là ‘một kẻ đáng chú ý’ trong vụ Leesey mất tích”.
Barrott đang mở hồ sơ MacKenzie ra. “Nghe này, Larry. Lần đầu tiên người cha đến đây khi đứa con trai bị báo cáo là mất tích, người của ta đã ghi chú những gì ông ta nói. ‘Không có lý do gì để Mack bỏ đi như vậy. Nó đang trên đỉnh cuộc sống rồi. Tốt nghiệp vào hàng “top ten” trong lớp. Trường Luật Duke. Đã mua cho nó một chiếc Mercedes SUV làm món quà tặng tốt nghiệp. Anh chẳng bao giờ thấy một đứa trẻ vui mừng đến thế. Chiếc SUV chỉ mới chạy hai trăm dặm khi hắn biến mất dạng’.”
“Thế thì sao?” Ahearn ngắt lời.
“Hắn ta đã bỏ nó trong garage khi biến mất dạng”.
“Anh có hỏi nó màu gì không?”
“Nó màu đen. Tôi chỉ đang tự hỏi không biết nó có vẫn còn là loại xe Mack ưa thích nhất không?”
“Thế điều gì đã xảy ra cho chiếc mà người cha mua cho hắn?”
“Tôi không biết. Có thể người em gái sẽ bảo cho chúng ta biết”.
“Hãy gọi điện thoại cho cô ấy”. Ahearn ra lệnh.
“Bây giờ thậm chí còn chưa đến sáu giờ”. Gaylor lưu ý.
“Chúng ta đều thức cả, phải không?” Barrott nói.
“Chờ chút”. Ahearn đưa tay lên. “Roy, anh có yêu cầu Carolyn MacKenzie đưa cho anh lá thư ngắn mà anh trai cô ta để lại trong cái rổ đựng đồ quyên góp không?”
“Cô ấy đã trao cho tôi vào ngày cô ấy đến đây gặp tôi cách đây hai tuần”. Barrott nói, hơi có chút gì đó phòng vệ. “Tôi đã trả nó lại cho cô ta. Đó là một mẩu giấy viết chữ in có mười từ trên đó. Tôi nghĩ sẽ chỉ là vô ích nếu cố làm điều gì đó với nó. Chúng ta không có dấu vân tay của anh trai cô ta trong hồ sơ. Chú của cô ta, vị mục sư, ít ra còn có thêm một người dẫn chỗ ở nhà thờ, bản thân MacKenzie, và mẹ cô ta đều đã đụng chạm đến nó”.
“Có lẽ nó chỉ là vô dụng mà thôi, nhưng tôi muốn xuất ra một trát đòi hầu tòa vì điều đó, và cho cả cuộn băng mà cô ta đã không đưa cho anh cái đêm hôm ấy. Bây giờ hãy gọi điện cho Carolyn và hỏi xem điều gì đã xảy ra với chiếc xe hơi của anh trai cô ta. Tôi đoán là sau một hoặc hai năm, họ đã bán nó đi rồi”.
Barrott thừa nhận với chính mình rằng ông cảm thấy có điều gì đó thật thỏa mãn khi đánh thức Carolyn quá sớm. Việc cô ta từ chối không mở cuộn băng hay đưa nó cho ông vào chiều tối thứ Hai đã thuyết phục ông rằng chẳng phải nghi ngờ gì cả, cô ta đang cố bảo vệ anh trai mình. Ông hài lòng khi cô trả lời ngay hồi chuông thứ nhất, cho thấy là cô ta cũng chẳng ngủ được ngon giấc. Có ai trong số chúng ta ngủ được đâu, ông nghĩ. Ông nói chuyện với cô thật ngắn gọn. Từ cái nhìn giật mình trên khuôn mặt ông, Ahearn và Gaylor biết rằng ông đã có được những diễn biến đáng chú ý.
Khi ngắt đường dây, Barrott nói: “Cô ta sẽ kiểm tra với luật sư. Nếu ông ấy đồng ý, cô ta sẽ nộp cuộn băng và lá thư. Các anh có lẽ đã nghe thấy tôi đảm bảo với cô ta rằng ông ấy sẽ đồng ý chứ”.
“Còn về chiếc SUV của anh trai cô ta thì sao?”
“Các anh sẽ không thể tin được điều này. Nó bị đánh cắp khỏi garage Sutton Place trong tòa nhà căn hộ của gia đình khoảng tám tháng sau khi Mack bỏ đi”.
“Bị ăn cắp à?” Gaylor cảm thán kêu lên.
“Những chiếc xe khác có bị lấy không?” Ahearn nhanh chóng hỏi.
“Không, đó là chiếc duy nhất. Đó không phải là một phương tiện lớn. Một đứa trẻ trực ca, ngủ quên trong chòi canh sau nửa đêm. Điều kế tiếp mà nó biết là nó đã bị đập một cái túi vào đầu, băng keo dán lên miệng, và bị cột chặt hai tay vào ghế. Khi người ta tìm ra nó thì chiếc SUV đã biến mất”.
Ba người đàn ông nhìn nhau. “Nếu Mack ăn trộm chiếc xe của chính mình, rất có thể hắn vẫn đang lái nó”. Gaylor gợi ý. “Cha vợ tôi đã lái chiếc Mercedes trong vòng hai mươi năm”.
“Và nếu hắn vẫn đang lái nó, cũng như nếu câu chuyện của gã say rượu kia được kiểm tra, sẽ có cơ hội tốt ngang bằng rằng Leesey có thể đã đi xe với Mack, chứ không phải DeMarco”. Ahearn u ám nói. “Được rồi, chúng ta hãy lấy những trát hầu tòa đã. Có thể cuộn băng mà Mack thực hiện với giáo viên kịch nghệ sẽ có điều gì đó giúp chúng ta làm việc được”.