Đúng thực như lời lão nói, Derek Olsen có mặt ở văn phòng của Elliott Wallace chính xác lúc mười giờ sáng. Dáng đi của lão cứng ngắc, bộ lễ phục sạch sẽ và ủi phẳng phiu, nhưng sáng chói quá so với tuổi tác của lão, mớ tóc trắng còn sót lại dán sát vào hộp sọ, lão có vẻ hăng hái sôi nổi. Elliott Wallace quan sát và nghĩ rằng Olsen nếu thực hiện kế hoạch thanh lý tất cả các cổ phần của lão; thì lão đang nôn nóng, muốn nói với đứa cháu trai Steve, người quản lý các tòa nhà – Howie, và bất kỳ ai khác mà lão có thể nghĩ đến rằng hãy cút xéo.
Với nụ cười thân ái trên mặt, Wallace thúc giục Olsen ngồi xuống ghế. “Tôi biết anh sẽ không từ chối một tách trà đâu nhỉ Derek”.
“Lần trước nó giống như nước rửa bát. Hãy bảo với cô thư ký của anh rằng tôi muốn bốn cục đường và kem nhiều, Derek”.
“Dĩ nhiên rồi”.
Olsen chỉ chờ cho Elliott chỉ thị với cô thư ký xong là lão nói ngay với nụ cười hài lòng. “Anh và những lời khuyên của anh. Còn nhớ là anh đã nói tôi nên tránh xa ba căn nhà xộc xệch đã đóng cửa nhiều năm đó chứ?”
Elliott Wallace biết điều gì sắp đến. “Derek, anh đã trả thuế má và bảo hiểm cho mớ giẻ rách ấy nhiều năm. Dĩ nhiên bây giờ bất động sản đang lên giá, nhưng nếu anh muốn, tôi sẽ chỉ cho anh thấy là nếu anh chịu bán chúng và mua các cổ phiếu mà tôi giới thiệu, anh còn tiến xa hơn nhiều”.
“Không, tôi sẽ không bán! Tôi biết một ngày nào đó người ta sẽ giật sập các tòa nhà ở góc đường 104 và những người triển khai dự án sẽ muốn chỗ của tôi”.
“Những người triển khai dự án dường như đã xoay xở mà không cần có nó. Họ đã động thổ cho các căn hộ tiện nghi nhiều phòng rồi”.
“Chính hãng đó đã quay lại với tôi. Tôi sẽ chốt lại vụ mua bán này chiều nay”.
“Xin chúc mừng”. Wallace chân thành nói. “Nhưng tôi thực sự hy vọng anh nhớ rằng tôi đã đại diện làm cho anh có thật nhiều tiền khi đầu tư”.
“Ngoại trừ quỹ đầu tư mạo hiểm đó”.
“Ngoại trừ quỹ đầu tư đó, tôi đồng ý, nhưng điều đó đã cách đây nhiều năm”.
Trà cho Olsen và cà phê cho Elliott đã đến. “Cái này ngon”. Olsen nói, sau khi thận trọng nhấp một ngụm. “Đây là kiểu pha tôi thích. Bây giờ chúng ta nói chuyện nhé. Tôi muốn bán hết mọi thứ. Tôi muốn thành lập một quỹ ủy thác. Anh có thể điều hành nó. Tôi muốn sử dụng nó để làm những công viên tại New York, các công viên với thật nhiều cây cối. Thành phố này đã có quá nhiều tòa nhà lớn rồi”.
“Anh thật rộng rãi. Anh có định để lại bất kỳ thứ gì cho cháu trai anh hay cho ai khác không?”
“Tôi sẽ để lại cho Steve năm mươi ngàn đô-la. Hãy để nó có một bộ trống hay cây guitar mới. Nó chẳng thể nào nhìn tôi qua đĩa cơm tối mà không cố gắng hình dung xem tôi sẽ còn sống sót được bao lâu. Tôi nghe cặp vợ chồng giám thị tòa nhà của tôi nói rằng nó sẽ đảm đương công việc của Howie như là người quản lý chung của tôi. Nó mua cho tôi một cây bút máy và đưa tôi đi ăn tối, và bởi vì tôi biểu lộ những cảm xúc tốt lành với nó, nó nghĩ rằng nó sẽ có thể đảm đương công việc kinh doanh của tôi. Nó và những hợp đồng biểu diễn ca nhạc của nó. Cứ mỗi lần nó ngừng có việc ở những ổ rác câu lạc bộ đó, nó lại tạo ra một cái tên mới cho chính mình và cho cái ban nhạc thua cuộc của nó, tìm cho ra trang phục kỳ cục mới nhất và thuê mướn một tay làm PR tồi tệ. Nếu không phải là vì mẹ nó, mà cũng là em gái tôi, cầu Chúa cho cô ấy an nghỉ đời đời, thì tôi đã tống một cái vào mông đít nó từ cách đây nhiều năm rồi”.
“Tôi biết cậu ta là nỗi thất vọng của anh, Derek”. Elliott cố gắng giữ vẻ thương cảm trong giọng nói của mình.
“Nỗi thất vọng. A! Nhân tiện, tôi cũng muốn để lại cho Howie Altman năm mươi ngàn đô-la”.
“Tôi chắc chắn là anh ta sẽ cảm kích điều đó. Anh ta có biết những kế hoạch của anh không?”
“Không, hắn ta cũng đang trở nên huênh hoang, tự đắc đấy. Tôi có thể nói rằng hắn ta cũng đang trơ tráo nghĩ rằng mình được quyền có khoản thừa hưởng lớn từ tôi. Đừng hiểu lầm nhé. Hắn đã làm công việc tốt. Và tôi cảm ơn anh vì đã giới thiệu hắn khi gã kia không làm được việc”.
Elliott gật đầu, nhận những lời cảm ơn. “Một trong những khách hàng của tôi lúc đó đang bán tòa nhà và đề cập đến sự sẵn sàng làm việc của anh ta”.
“À, chẳng bao lâu hắn ta sẽ lại sẵn sàng làm việc nữa thôi. Nhưng hắn chẳng phải máu mủ, và hắn không hiểu là khi anh có những người làm việc tốt như gia đình Kramer, anh không được vắt kiệt họ chỉ vì một hay hai căn phòng ngủ dư ra”.
“George Rodenburg vẫn còn là luật sư của anh chứ?”
“Dĩ nhiên. Tại sao tôi phải thay đổi?”
“Điều tôi định nói là tôi sẽ nói chuyện với anh ấy về việc thành lập quỹ. Anh nói anh sẽ chốt lại vụ bất động sản trên đường 104 chiều nay. Anh có muốn tôi có mặt ở đó không?”
“Rodenburg sẽ xử lý chuyện đó. Bảng chào giá đã nằm trên bàn nhiều năm. Vấn đề chỉ là số đô-la khác đi thôi”.
Olsen đứng lên đi. “Tôi chào đời ở đại lộ Tremont trong khu Bronx. Lúc đó nó là một khu lân cận dễ thương. Tôi còn có những tấm hình chụp em gái tôi và tôi ngồi trên bậc tam cấp của một trong những tòa nhà căn hộ nhỏ bé đó, cái loại giờ đây tôi đang sở hữu. Tôi đã lái xe lên khu vực đó tuần trước. Nó khá tồi. Có một lô ở góc gần nơi chúng tôi đã sống. Thật là một khối hỗn độn với cỏ dại, những lon bia và rác rến. Trong khi vẫn còn sống, tôi muốn nhìn thấy nó trở thành một công viên”. Một nụ cười sung sướng thoáng qua trên khuôn mặt khi lão quay ra cửa. “Tạm biệt, Elliott”.
Elliott Wallace đi với khách hàng của ông băng qua phòng tiếp tân, dọc theo hành lang đến chỗ thang máy, rồi quay trở lại văn phòng riêng, và lần đầu tiên trong cuộc đời trưởng thành của mình, ông đi tới tủ lạnh chứa rượu, và vào lúc mười một giờ trưa, tự rót cho mình một ly scotch nguyên chất.