HOÀNG HẬU MARGOT

Chương 25 : Chiếc áo choàng màu anh đào



Chiếc áo choàng màu anh đào

Coconnas quả không nhầm. Người đàn bà đã giữ người kỵ mã mặc áo choàng màu anh đào chính là hoàng hậu Navarre. Còn người kỵ mã mặc chiếc áo măng-tô anh đào, chẳng phải ai khác ngoài anh chàng de Mouy can đảm.

Khi nhận ra hoàng hậu Navarre, chàng trai Tân giáo hiểu ngay có chuyện lầm lẫn nhưng không dám nói vì e rằng chỉ cần Marguerite kêu lên một tiếng là chàng sẽ bị lộ ngay. Vậy nên chàng thà để được đưa vào tận trong phòng và đợi khi tới đó chàng sẽ nói với người dẫn đường xinh đẹp của mình rằng: “Tôi xin đổi sự yên lặng của tôi lấy sự yên lặng của lệnh bà”.

Marguerite nhẹ nhàng nắm tay người mà trong tranh tối tranh sáng nàng tưởng là De Mole và nghiêng người xuống bên tai người đó, nàng thì thầm bằng tiếng Latinh:

– Tôi có một mình, vào đi, bạn thân yêu.

De Mouy không trả lời, cứ để mặc cho dẫn đi. Nhưng cửa vừa khép lại sau chàng, và chàng bước vào phòng được chiếu sáng hơn ngoài cầu thang thì Marguerite nhận ra người mình dắt vào không phải là De Mole.

Tiếng kêu nho nhỏ mà chàng trai Tân giáo thận trọng đã e ngại lúc này mới buột ra khỏi miệng Marguerite, may thay chàng không còn phải sợ nó nữa.

– Ông de Mouy! – Nàng thốt lên và lùi lại.

– Thưa lệnh bà, chính tôi. Tôi xin cầu khẩn lệnh bà để cho tôi đi tiếp và đừng nói với ai về sự hiện diện của tôi tại Louvre.

– Ô! Ông de Mouy! – Marguerite lại nhắc lại – Vậy là tôi nhầm.

– Vâng tôi hiểu. Lệnh bà chắc đã nhầm tôi với đức vua Navarre vóc người như thế, cũng chòm lông mũ trắng, và nhiều người, chắc là muốn đẹp lòng tôi, vẫn thường nói tôi có dáng đi giống hoàng thượng.

Marguerite chằm chằm nhìn de Mouy rồi hỏi:

– Ông có biết tiếng Latinh không, ông de Mouy?

– Ngày xưa tôi biết, nhưng bây giờ tôi quên mất rồi – Chàng trai đáp.

Marguerite mỉm cười nói:

– Ông de Mouy, ông có thể tin ở sự kín đáo của tôi. Tuy nhiên, vì hình như tôi biết tên cái người mà ông tìm ở Louvre, tôi xin giúp ông để dẫn ông tới chỗ người đó một cách chắc chắn.

– Xin lệnh bà tha lỗi, tôi nghĩ rằng lệnh bà nhầm và ngược lại lệnh bà hoàn toàn không biết…

– Sao? – Marguerite kêu lên – Chứ không phải là ông tìm đức vua Navarre à?

– Than ôi! Tôi lấy làm tiếc mà xin với lệnh bà đừng để cho đức hoàng thượng biết gì về sự có mặt của tôi ở Louvre.

– Xin hãy nghe tôi, ông de Mouy – Marguerite ngạc nhiên nói – Cho tới lúc này tôi vẫn cho ông là một trong những thủ lĩnh kiên cường nhất của phe Tân giáo, một trong những người ủng hộ trung thành nhất của đức vua chồng tôi, phải chăng tôi nhầm?

– Không, thưa lệnh bà, vì mới sáng nay thôi tôi vẫn còn có đủ tất cả những gì mà lệnh bà vừa nói.

– Vậy nguyên nhân nào đã khiến ông thay đổi từ sáng đến giờ.

– Thưa lệnh bà – De Mouy nghiêng mình thi lễ đáp – Xin lệnh bà miễn cho tôi khỏi phải trả lời và cúi xin Người nhận cho lòng tôn kính của tôi.

Với một thái độ cung kính nhưng dứt khoát, de Mouy tiến vài bước về phía cửa mà chàng đã đi vào.

Marguerite ngăn chàng lại.

– Tuy nhiên, thưa ông, tôi xin ở ông một lời giải thích. Tôi thấy hình như lời hứa của tôi cũng có giá trị đấy chứ.

– Thưa lệnh bà, tôi phải yên lặng. Và nghĩa vụ này thực sự quan trọng nên tôi mới không trả lời lệnh bà.

– Tuy vậy,…

– Lệnh bà có thể khiến tôi gặp nguy nhưng không thể khiến tôi phải phản bội lại những người bạn mới của tôi.

– Nhưng còn những người bạn cũ của ông, phải chăng họ không có chút quyền nào đối với ông?

– Những người vẫn trung thành thì có. Nhưng còn những kẻ đã không những bỏ rơi chúng tôi mà còn buông rơi cả chính bản thân mình nữa thì không.

Marguerite lo lắng suy nghĩ và chắc đang định đặt thêm một câu hỏi nữa thì đột nhiên Gillonne lao vào phòng.

– Đức vua Navarre tới! – Cô kêu lên.

– Tới bằng cửa nào?

– Bằng hành lang bí mật.

– Vậy em đưa ông đây ra cửa đằng kia.

– Thưa lệnh bà, không thể được… Lệnh bà có nghe thấy gì không?

– Có người gõ à?

– Vâng, gõ vào cửa mà lệnh bà muốn em đưa ông này ra đấy.

– Thế ai gõ?

– Em không biết.

– Em đi xem xem rồi quay lại báo với ta.

– Thưa lệnh bà – De Mouy nói – Tôi xin phép lưu ý lệnh bà rằng nếu đức vua Navarre gặp tôi vào giờ này, trong y phục này ở Louvre thì tôi nguy mất.

Marguerite nắm lấy de Mouy và lôi chàng ta tới chiếc buồng con trứ danh.

– Xin ông hãy vào đây – Nàng nói – Ở đây ông được che giấu và được đảm bảo như ở nhà ông vậy, tôi xin hứa danh dự của tôi với ông về điều đó.

De Mouy vội vàng nhảy vào buồng, cửa buồng vừa kịp khép thì Henri xuất hiện.

Lần này Marguerite chẳng còn sự lúng túng nào cần phải che đậy cả nàng chỉ sầm mặt xuống và đầu óc nàng chẳng nghĩ gì tới chuyện yêu đương.

Về phần Henri, ông bước vào vẫn với vẻ nghi ngờ xét nét khến cho trong những lúc ít nguy hiềm, ông vẫn nhận thấy những chi tiết nhỏ nhặt nhất. Henri lại càng là người có đầu óc nhận xét sâu sắc hơn trong tình huống của ông hiện nay.

Vì vậy, ông nhận ra ngay áng mây tối sầm trên vầng trán Marguerite.

– Thưa bà, bà bận ư? – Ông hỏi.

– Thưa bệ hạ, vâng, tôi đang mơ màng.

Bà có lý, mơ mộng hợp với bà lắm. Tôi cũng mơ nhưng khác với bà đang tìm kiếm sự cô tịch, tôi lại cố ý xuống đây chia xẻ với bà về những giấc mơ của tôi.

Marguerite gật đầu chào Henri, chỉ cho ông một chiếc ghế phô-tơi, nàng cũng ngồi xuống chiếc ghế dựa bằng gỗ mun chạm trổ thanh mảnh và vững chắc.

Hai vợ chồng yên lặng một lúc rồi Henri phá tan bầu không khí yên lặng đó:

– Thưa bà, tôi nhớ lại là những giấc mơ của tôi về tương lai có cái chung với những giấc mơ tương lai của bà: vợ chồng chúng ta tuy sống cách biệt nhau nhưng chúng ta lại cùng mong muốn kết hợp vận hạnh của mình với nhau.

– Thưa bệ hạ, đúng vậy.

– Tôi nghĩ rằng bà đã hiểu được tất cả những kế hoạch tôi có thể làm nhằm đưa chúng ta lên cao hơn, bà đã nói với tôi rằng tôi sẽ tìm thấy ở nơi bà không những một người đồng minh trung thành mà còn hăng hái nữa.

– Thưa bệ hạ, đúng thế. Và tôi chỉ yêu cầu có một điều, đó là bệ hạ bắt tay vào việc càng sớm càng tốt và hãy cho tôi sớm có dịp để cùng hành động.

– Thưa bà, tôi rất vui mừng được thấy bà có những suy nghĩ như vậy. Tôi tin rằng không bao giờ bà lại nghi ngờ rằng tôi rời mắt khỏi cái kế hoạch mà tôi đã quyết định thực hiện vào chính cái ngày mà nhờ có sự can thiệp dũng cảm của bà, tôi đã gần tin chắc sẽ được bảo toàn tính mạng.

– Thưa ông, tôi nghĩ sự vô tư nơi ông chỉ là một thứ mặt nạ, và tôi không những chỉ tin vào những lời tiên đoán của các nhà chiêm tinh mà còn cả vào tài năng của ông nữa.

– Vậy thưa bà, bà nghĩ thế nào nếu có kẻ nhảy bổ vào giữa kế hoạch của chúng ta và sẽ đưa chúng ta, tức bà và tôi, vào một tình trạng bi thảm.

– Tôi xin nói rằng tôi sẵn sàng cùng tranh đấu với bệ hạ, hoặc công khai hoặc bí mật, chống lại kẻ thù đó dù hắn là ai.

– Thưa bà, có phải là lúc nào bà cũng có thể vào cung ông d Alençon em bà không? Ông ta tin bà và có tình thân với bà. Tôi mạn phép đề nghị bà tìm hiểu xem trong lúc này ông ta đang có đàm phán bí mật với ai đó hay không?

Marguerite giật mình hỏi:

– Với ai cơ, thưa ông?

– Với de Mouy.

– Tại sao vậy? – Marguerite vừa hỏi vừa cố nén nỗi xúc động.

– Vì nếu thế, thưa bà, xin vĩnh biệt tất cả các dự định của chúng, hay ít ra là của tôi cái đã.

– Thưa bệ hạ, xin nói khẽ thôi – Marguerite đưa mắt và môi ra hiệu, lấy ngón tay trỏ vào buồng.

– Ô hô! – Henri thốt lên – Lại có ai thế? Quả thật là cái buồng này hay có người ở đến nỗi phòng bà trở thành nơi khó mà dung thân nổi.

Marguerite mỉm cười.

– Thế ít ra thì đấy vẫn là ông de Mole chứ – Henri hỏi.

– Không đâu, thưa bệ hạ, đó là ông de Mouy.

– De Mouy? – Henri ngạc nhiên vui sướng thốt lên – Vậy ông ta không ở chỗ quận công d Alençon à? Ồ, xin bà cho ông ta tới để tôi nói chuyện với ông ta…

Marguerite chạy tới buồng, mở ra, rồi chẳng ngại ngùng gì hết, cầm tay de Mouy đưa tới trước mặt vua Navarre.

– A! Thưa lệnh bà – chàng trai Tân giáo nói với giọng trách móc buồn bã nhiều hơn là chua chát – Bà phản bội tôi mặc dầu đã hứa, thật không tốt. Thế nếu tôi trả thù và nói rằng…

– De Mouy, anh sẽ không trả thù – Henri vừa xiết tay chàng trai vừa ngắt lời – Hoặc ít ra thì anh cũng nghe ta nói trước đã.

– Thưa bà – Henri tiếp tục nói với vợ – Xin bà hãy làm sao cho đừng có ai nghe thấy chúng tôi.

Henri vừa dứt lời thì Gillonne hoảng hốt tới thì thầm vài câu vào tai Marguerite khiến cho nàng lao bắn ra khỏi ghế. Trong khi nàng chạy ra phòng ngoài với Gillonne, Henri cũng chẳng quan tâm gì tới nguyên nhân đã kéo vợ ra khỏi phòng. Ông tới bên giường, xem góc thành giường, lật các tấm thảm và lấy ngón tay dò dẫm trên tường. De Mouy hoảng sợ trước tất cả những cử chỉ đó nên cũng thử trước để tin chắc là kiếm mình không bị mắc trong vỏ.

Ra khỏi phòng ngủ, Marguerite lao ra phòng ngoài và gặp luôn De Mole đối diện với mình. Mặc dù Gillonne đã khẩn khoản nhưng anh chàng này vẫn muốn vào phòng Marguerite cho bằng được. Sau lưng chàng là Coconnas sẵn sàng thúc chàng tiến lên hoặc bảo vệ cho chàng rút lui.

– Ôi ông đấy à? Ông de La Mole – Hoàng hậu thốt lên – Ông làm sao vậy, tại sao ông run rẩy và mặt tái mét đi thế kia?

– Thưa lệnh bà, ông de Mole đã gõ cửa mạnh đến nỗi mặc dù có lệnh cấm của lệnh bà, em vẫn buộc phải mở cho ông ta.

– Ô! Thế là thế nào? – Hoàng hậu nghiêm khắc hỏi – Người ta nói vậy có đúng không, ông de Mole?

– Thưa lệnh bà, đó là vì tôi muốn báo với lệnh bà rằng một kẻ lạ, có lẽ là kẻ trộm nữa, đã vào nơi lệnh bà dưới chiếc áo và mũ của tôi.

– Ông điên rồi – Marguerite đáp – Vì tôi thấy áo ông trên vai ông kia kìa và tôi nghĩ là, lạy Chúa tha tội, tôi cũng thấy ông đang đội mũ trên đầu trong khi nói chuyện với một hoàng hậu.

– Ôi! Xin lỗi lệnh bà, xin thứ lỗi! – De Mole thốt lên và hấp tấp bỏ mũ – Xin Chúa chứng giám cho lòng tôi, không phảỉ do tôi thiếu tôn kính.

– Không, ông chỉ thiếu niềm tin thôi, có phải không? – Hoàng hậu hỏi.

– Biết làm thế nào được! – De Mole thốt lên – Khi có một người đàn ông đang ở chỗ lệnh bà, khi người đó lại vào nhà lệnh bà trong bộ y phục của tôi, và nào ai biết được, có khi lại mượn cả tên tôi nữa chứ?

– Một người đàn ông? – Marguerite nói và nhẹ nhàng xiết cánh tay chàng trai si tình tội nghiệp – Một người đàn ông!… Ông khiêm tốn quá, ông de Mole! Ông hãy ghé mắt qua chỗ mở tấm thảm và ông sẽ thấy hai người đàn ông cơ.

Marguerite hé mở tấm thảm treo bằng nhung thêu chỉ vàng.

De Mole nhận ra Henri đang ngồi nói chuyện với người đàn ông mặc áo choàng ngoài màu đỏ. Coconnas tò mò y như thể đây cũng là chuyện của mình, cũng nhìn và nhận ra de Mouy. Cả hai đều sửng sốt.

– Bây giờ thì ông đã yên tâm rồi, ít ra là tôi cũng mong như thế – Marguerite bảo – Ông hãy đứng ở cửa khu phòng của tôi. Dù sống dù chết, ông đừng cho ai vào. Thậm chí nếu có ai đến gần tầng này, ông cũng báo ngay.

Ngoan ngoãn và yếu đuối như một đứa trẻ, de Mole vừa bước ra vừa nhìn Coconnas. Coconnas cũng nhìn bạn và cả hai ra, đến ngoài vẫn còn chưa hết sững sờ.

– De Mouy! – Coconnas thốt lên.

– Henri! – De Mole lẩm bẩm.

– De Mouy với chiếc măng-tô anh đào của cậu, chòm lông mũ trắng và cánh tay lắc lư của cậu.

– Ái chà, này… – De Mole tiếp – Nếu không phải là chuyện tình ái nữa thì chắc chắn là chuyện âm mưu.

– A! Mẹ kiếp! Chúng mình lại nhúng vào chính trị đây! – Coconnas càu nhàu – May quá là trong tất cả cái trò này mình không thấy có phu nhân de Nervers.

Marguerite quay vào ngồi lại gần hai người đang nói chuyện.

Nàng vắng mặt chỉ khoảng một phút và đã tận dụng đầy đủ cái phút đó. Gillonne đứng gác ở lối đi bí mật còn hai nhà quý tộc canh ở cửa chính khiến nàng được bảo đảm hoàn toàn.

– Thưa bà – Henri nói – Bà có nghĩ rằng liệu có ai đó có thể lắng nghe và nghe được chúng ta nói chuyện không?

– Thưa bệ hạ – Marguerite đáp – Phòng này có trải thảm đệm và hai lớp gỗ dát tường đảm bảo việc cách âm.

– Vậy tôi tin tưởng nơi bà – Henri mỉm cười nói.

Rồi ông quay về phía de Mouy:

– Thế nào, anh tới đây làm gì? – Nhà vua thì thầm hỏi, dường như có lời bảo đảm của Marguerite, mối lo ngại của ông vẫn chưa hoàn toàn tan biến hết.

– Ở đây ạ? – De Mouy hỏi.

– Đúng thế, ở đây, trong phòng này – Henri nhắc lại.

– Ông ta không tới đây làm gì hết – Marguerite nói – Chính tôi đã đưa ông ấy về đây.

– Vậy ra bà cũng biết à?

– Tôi đã đoán ra hết.

– Anh thấy chưa de Mouy, người ta cũng có thể đoán được đấy.

– Ông de Mouy cùng với quận công François sáng nay đã ở trong phòng của hai vị quý tộc của quận công – Marguerite tiếp.

– Anh thấy đấy, de Mouy! Người ta biết hết – Henri nhắc lại.

– Thật thế – De Mouy thú nhận.

– Ta đã tin chắc rằng ông d Alençon sẽ vơ lấy anh – Henri bảo.

– Đó là lỗi của bệ hạ. Tại sao bệ hạ cứ khăng khăng từ chối điều mà tôi tới dâng cho Người?

– Bệ hạ đã từ chối! – Marguerite kêu lên – Vậy ra lời chối mà tôi cảm thấy ấy lại là thật à?

– Thưa bà – Henri lắc đầu nói – Còn người, de Mouy, các người làm tôi chết cười với những câu cảm thán của các người. Sao? Một người vào nhà tôi, nói với tôi về ngai vàng, về khởi nghĩa, về lật đổ, nói với tôi, Henri, một ông hoàng được dung thân miễn là phải khúm núm cúi đầu, một kẻ Tân giáo được tha mạng với điều kiện phải đóng vai Giatô giáo! Thế mà tôi đi chấp nhận những lời đề nghị ấy trong một căn phòng không có trải thảm và không có hai lớp gỗ dát tường! Quái thật! Hoặc các người là trẻ con hoặc là điên!

– Nhưng thưa bệ hạ, phải chăng Người không thể tạo cho tôi hy vọng nào, nếu không phải bằng lời thì chỉ bằng dấu hiệu cũng được.

– Em vợ ta nói gì với anh, de Mouy? – Henri hỏi.

– Ồ tâu bệ hạ, đấy không phải là bí mật của tôi.

– Lạy Chúa – Henri nói với vẻ sốt ruột phải tiếp chuyện một kẻ hiểu sai ý ông đến thế – Ta không hỏi anh ông ta đề nghị với anh những gì, ta hỏi là lúc ấy ông ta có nghe trộm không, ông ta có nghe thấy gì không?

– Tâu bệ hạ, ông ta đã lắng nghe và đã nghe thấy.

– Ông ta đã lắng nghe và nghe thấy! Chính anh cũng phải thú nhận như thế! Anh thật là một kẻ âm mưu ngớ ngẩn! Nếu ta chỉ nói một lời thôi, anh sẽ toi mạng ngay. Vì nếu như ta không biết thì ít ra ta cũng ngờ rằng ông ta ở đấy, hoặc nếu không phải ông ta thì là một người nào đấy, quận công d Anjou, Charles IX, Thái hậu chẳng hạn… de Mouy, anh chưa biết những bức tường ở Louvre đâu, tục ngữ có câu “tai vách mạch rừng” là dành cho chúng đấy. Ta biết rõ những bức tường ấy thì làm sao ta dám nói cơ chứ! Thôi đi de Mouy, anh thật không nể trí khôn của vua Navarre tí nào. Ta ngạc nhiên là các anh không đánh giá cao hơn thế cái trí khôn ấy trong đầu óc mình mà lại dám tới dâng cho ông ta một ngai vàng!

– Nhưng, tâu bệ hạ – De Mouy cố vớt vát – Lẽ nào bệ hạ không thể vừa từ chối cái ngai vàng ấy, lại vừa ra hiệu cho tôi. Nếu thế thì tôi đâu có tường mọi việc đã hỏng rồi, đã hết hy vọng rồi.

– Ê! Quỷ quái thật! – Henri thốt lên – Nếu ông ta đã nghe được thì có thể ông ta cũng thấy được chứ, nói hay ra hiệu thì cũng đi đứt như nhau thôi. Này de Mouy – Nhà vua vừa nói tiếp vừa nhìn quanh – Bây giờ ở đây, dù gần anh đến nỗi những lời ta không lọt khỏi vòng chỗ ba chúng ta ngồi, ta vẫn còn lo bị nghe trộm khi ta hỏi anh: de Mouy, hãy nhắc lại những lời đề nghị của Người?

– Nhưng tâu bệ hạ – De Mouy tuyệt vọng thốt lên – Bây giờ tôi bị ràng buộc với ông d Alençon mất rồi.

Marguerite tức tối đập hai bàn tay kiều diễm của nàng vào nhau:

– Vậy là đã muộn mất rồi à?

– Ngược lại là đằng khác – Henri thì thầm – Xin bà hãy hiểu rằng ngay trong việc này rõ ràng có bàn tay che chở của Chúa.

De Mouy, cứ ràng buộc với ông ta, vì cái nhà ông François này là cứu tinh của cả lũ chúng ta. Anh cứ tưởng là vua Navarre đảm bảo được cho cái đầu các anh à? Ngược lại, anh bạn khốn khổ ơi! Chỉ hơi có chút nghi ngờ là các anh đang vì ta là cả lũ các anh sẽ bị tiêu diệt đến tận người cuối cùng. Nhưng một hoàng tử Pháp thì khác. Phải có chứng cớ, de Mouy ạ, phải đòi hỏi các vật đảm bảo. Nhưng ngốc nghếch như người thì chắc người đã lại cam kết hết lòng vì chỉ một lời nói cũng đủ để người tin chứ gì?

– Ôi! Tâu bệ hạ, chính nỗi tuyệt vọng vì bị bệ hạ bỏ rơi đã đẩy tôi vào tay quận công. Tôi cũng sợ bị phản lần nữa vì ông ta đã biết điều bí mật của chúng ta.

– De Mouy, nhưng người lại cũng nắm được điều bí mật của ông ta. Ông ta mong ước gì? Làm vua Navarre à? – Cứ hứa trao cho ông ta ngai vàng. Ông ta muốn gì? Rời khỏi triều đình à?

Tạo cho ông ta các phương tiện để trốn. De Mouy, người hãy làm cho ông ta tựa như người làm cho ta, điều khiển tấm lá chắn sao cho nó đỡ được tất cả những đòn mà người ta sẽ đánh chúng ta. Khi nào phải trốn thì cả hai chúng ta sẽ trốn, khi nào phải chến đấu và trị vì thì ta sẽ trị vì một mình.

– Đừng tin quận công – Marguerite nói – Đó là một người có đầu óc sắc sảo thâm hiểm, không có căm thù cũng không có tình bạn, luôn sẵn sàng đối xử với bạn như thù và coi thù như bạn.

– Ông ta đang đợi anh à, de Mouy – Henri hỏi.

– Tâu bệ hạ, vâng.

– Ở đâu?

– Trong phòng hai vị quý tộc của ông ta.

– Mấy giờ?

– Cho tới nửa đêm.

– Bây giờ còn chưa đến mười một giờ – Henri bảo – Đừng đề mất thì giờ nữa, đi đi, de Mouy.

– Chúng tôi có được lời hứa của ông chứ, ông de Mouy? – Marguerite hỏi.

– Thôi nào! – Henri nói với vẻ tin cậy mà ông rất khéo biết cách tỏ ra trong một vài trường hợp đối với một số người – Bà ạ với ông de Mouy thì đó là điều không cần phải hỏi.

– Bệ hạ nói đúng – Chàng trai đáp – Nhưng tôi lại cần lời hứa của bệ hạ vì tôi phải nói với các thủ lĩnh rằng tôi đã nhận được lời hứa đó. Có đúng bệ hạ không phải là người Giatô giáo không?

Henri nhún vai.

– Bệ hạ không từ bỏ vương quốc Navarre chứ?

– De Mouy, ta không từ bỏ vương quốc nào hết. Tuy nhiên ta chờ dịp để giành lấy cái tốt nhất nghĩa là vương quốc phù hợp nhất với ta và với các người.

– Và nếu trong khi chờ đợi bệ hạ bị bắt, bệ hạ có hứa là sẽ không tiết lộ điều gì dù cho người ta có dùng nhục hình để xâm phạm tới thánh thể hay không?

– Ta xin thề trước Chúa, de Mouy ạ.

– Một câu nữa thôi, tâu bệ hạ, làm sao tôi gặp lại Người được?

– Ngay từ ngày mai, anh sẽ có một chìa khoá phòng của ta. Anh sẽ tới đó mỗi khi cần thiết và vào bất kỳ giờ nào anh muốn. Quận công d Alençon sẽ phải chịu trách nhiệm về sự có mặt của anh ở Louvre. Bây giờ thì anh đi lên bằng lối cầu thang nhỏ, ta sẽ dẫn đường cho anh. Trong khi đó thì hoàng hậu sẽ cho đưa vào đây cái áo măng-tô đỏ giống áo của anh chàng lúc nãy đứng đợi ở phòng ngoài ấy. Cần phải để cho người ta không phân biệt được giữa hai người và người ta không biết được các anh tuy một lại là hai. Có phải thế không, de Mouy? Có đúng vậy không, thưa bà?

Henri vừa nói những lời cuối cùng này vừa cười và nhìn Marguerite.

– Đúng vậy, vì rút cuộc thì ông de Mole ấy lại là người của quận công em tôi – Marguerite nói tỉnh bơ.

– Thế thì xin bà hãy lôi kéo ông ta về cho chúng ta – Henri đáp với vẻ hoàn toàn nghiêm túc – Xin bà đừng tiếc cả vàng lẫn những lời hứa hẹn. Tôi xin đặt tất cả của cải của tôi vào tay ông ta để ông ta sử dụng.

– Vậy nếu đấy là ý bệ hạ – Marguerite nói với một nụ cười chỉ những người đàn bà của Boccace mới có – Thì tôi xin hết lòng tiếp tay với Người.

– Tốt lắm, thưa bà. Còn anh, de Mouy, hãy quay về chỗ quận công và đóng móng vào cho ông ta.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.