Hung thần và đam mê

Chương 17



Gareth đăm đăm nhìn nụ cười khẽ nở trên đôi môi nàng và cảm thấy máu trong người chàng đông lại thành đá.

“Đừng có đùa cợt anh”. Chàng bước dọc căn phòng chỉ bằng vài s chân, đi vòng qua chiếc bàn và tóm lấy Clare bằng cả hai tay, “Nhất là về chuyện này”.

“Thưa ngài, ngài đang làm gì thế?” Nụ cười trên môi Clare tắt ngấm trong một nhịp đập của trái tim. Nàng cố gắng vùng vẫy để thoát khỏi chiếc ghế.

Gareth nắm lấy cánh tay nàng kéo mạnh. Chàng nhấc bổng nàng lên nhìn vào mắt nàng.

“Anh đã cảnh báo em là anh không thấy thích thú gì với những câu đùa ngớ ngẩn có thể khiến người khác phá ra cười”.

“Lạy thánh Hermione che chở, em không đùa thưa ngài”. Clare bấu chặt tay lên bả vai Gareth và trừng trừng nhìn nàng, “Bỏ em xuống, đây chính xác là một trong những hành vi không thể nào chịu nổi em thường thấy ở những gã đàn ông to lớn mà”.

Chàng lờ yêu cầu của nàng đi và ra lệnh, “Hãy nói lại lần nữa”.

“Em nói, đây chính xác là một trong những hành vi không thể chịu đựng nổi…”

“Không phải câu vô nghĩa đó”. Chàng nhìn thẳng vào mắt nàng, “Câu kia cơ”.

“Câu vô nghĩa kia ư?” Nàng yếu ớt lặp lại.

“Quỷ tha ma bắt, thưa bà. Tôi không chịu được hơn nữa đâu”.

Clare mỉm cười nhìn chàng khao khát. “Em yêu anh”.

“Bởi vì anh có mùi thơm ư?”

“Không phải lúc nào cũng thơm”, nàng hòa hoãn nói. “Nhưng anh luôn có mùi phù hợp

“Phù hợp ư?”

“Em biết đối với anh như vậy nghe thật ngốc nghếch, thưa ngài, nhưng em luôn là một người nhận định rất nhiều thứ chỉ dựa vào mùi hương”.

“Bao gồm cả đàn ông ư?”

Mặt Clare chuyển sang màu hồng, “Em biết anh sẽ nghĩ lời giải thích của em thật là khờ khạo”.

“Còn hơn cả khờ khạo, nghe giống một lời nói dối trơ trẽn hơn. Khi anh nhấc em lên khỏi bờ tường chết tiệt đó và đặt em ngồi trước mặt, anh đã trải qua bốn ngày đường không nghỉ ngơi. Suốt thời gian đó anh không hề được tắm, chỉ rửa tay và mặt trên cơ thể anh chỉ có thể bốc mùi của ngựa, mồ hôi và bụi đường mà thôi”.

“Phải, nhưng vẫn còn một mùi khác nữa mà em đã nhận ra”.

“Lúc đó anh không có mùi thơm như một người tình”.

Nàng vươn tay tìm gương mặt chàng, “Một người tình thì có mùi thơm như thế nào thưa ông chủ của em?”

“Anh không biết. Mùi hoa hồng, mùi oải hương và quế, anh nghĩ vậy. Chắc chắn không phải mùi ngựa, bụi đường và mồ hôi”.

“Có lẽ anh nói đúng về mùi hương của những đôi tình nhân khác, thưa ngài, em không rõ”. Clare nhẹ nhàng ôm trọn khuôn mặt chàng trong tay. “Em chỉ biết mùi của anh thôi. Em đã nhận ra ngay ngày đầu tiên chúng ta gặp gỡ cho dù lúc đó em không biết đó là mùi hương của người em yêu và em hiểu mùi hương đó vô cùng phù hợp với em”.

“Vậy anh có mùi gì, nói anh nghe? “Mùi hương của một cơn bão đang lan tỏa trong gió, mùi vị của biển lúc bình minh. Nó như một loại nước hoa kích thích em mãnh liệt, làm mê muội các giác quan của em và làm trái tim em lỗi nhịp”.

“Clare!” Chàng chậm rãi đặt nàng trượt từ từ dọc khắp chiều dài cơ thể mình cho đến khi ngón chân nàng chạm đất. “Clare!” Chàng ngấu nghiến đôi môi nàng.

Có vẻ như chính niềm đam mê đã khiến Clare tin rằng nàng yêu chàng, Gareth nghĩ. Nàng vẫn còn quá mới mẻ và không đủ kinh nghiệm để chống chọi lại. Hay có lẽ bởi bản tính nhân hậu của nàng là muốn che chở, yêu thương những kẻ không nhà. Hay có lẽ…

Phải, hay có lẽ bởi nàng thực sự yêu chàng. Chàng vẫn không dám tin vào điều này, nhưng chàng đâu phải là kẻ ngu ngốc từ chối mỗi khi vận may mỉm cười với mình.

Nàng vòng tay ôm lấy cổ chàng và hé mở đôi môi mềm mại bên dưới môi chàng. Gareth cảm thấy những ngón tay nàng đang luồn vào mái tóc mình, chàng rùng mình run rẩy bởi ham muốn của chính mình.

Một cơn sóng đói khát tuyệt vọng trào dâng khắp cơ thể chàng. Luôn là như vậy mỗi lúc chàng ôm chặt nàng trong vòng tay. Song hành cùng với nó là nỗi điên cuồng muốn bảo vệ nàng, để nàng được bình yên. Clare đã trở thành thứ quan trọng, quý giá nhất đối với chàng trong cuộc đời này.

Chàng siết chặt nàng trong vòng tay bởi niềm thôi thúc không đơn thuần xuất phát từ nhục cảm mà nó còn vượt xa tất cả mọi khao khát trên đời. Gareth muốn ôm nàng chặt hơn cả khi chàng nắm thanh gươm quý giá như sinh mạng mình.

Thanh Cổng Địa Ngục, dù có là gì đi chăng nữa cũng chỉ là một công cụ của cái chết.

Clare mới là bản thân sự sống.

o°•

“Sương mù chết tiệt!” Ranulf lầm bầm. “Dày đặc thế này thì làm sao chúng ta có thể trông thấy tín hiệu đuốc của những người gác dọc theo vịnh đá thưa ngài?”

“Phải”. Gareth chống cả hai tay lên lan can đài quan sát và nhìn ra màn đêm đầy sương, “Mặt khác, sương mù dày như thế này thì không một người đàn ông bình thường nào có thể chèo thuyền từ Seabern tới đây tối nay được. Hắn ta sẽ bị lạc đường trong mê hồn trận này”.

“Người bình thường thì không”, Ranulf đồng ý, “Nhưng một tên phù thủy thì có thể đấy”.

Gareth nhìn Ranulf, “Đừng có nói với ta là cậu đã bắt đầu tin chuyện câu chuyện cổ tích mà chàng hiệp sĩ cận vệ tương lai của ta kể nhé. Chúng ta đứng ở đây không phải là để chờ đợi một tên phù thủy, Ranulf, hắn ta chỉ là một gã đàn ông rất thông minh, không chùn bước trước những gì hắn muốn mà thôi”.

“Vâng, thưa ngài!”

“Cậu sợ chúng ta không thể đối phó với Lucretius de Valemort được à?”

“Không”. Ánh lửa từ lò than hồng gần đó chiếu hồng một bên gương mặt Ranulf, “Như phu nhân của tôi đã nói, tên phù thủy không thể nào so sánh được với ngài, thưa chủ nhân”.

“Cảm ơn cậu, Ranulf”.

“Nhưng tôi cứ không ngừng suy nghĩ về việc sẽ dễ dàng hơn cho chúng ta biết bao nếu có đủ ba người đang hộ tống chuyến hàng lên London trở về?”

“Chính việc thiếu những người đó mà ta tin tên phù thủy sẽ không bỏ lỡ dịp may này”.

Ranulf cau mày, “Ngài nghĩ chúng ta đang trong tình trạng thiếu người ư?”

“Đúng thế”.

Ranulf mở to mắt, “Chẳng lẽ hắn ta quyền năng đến mức có thể nhìn xuyên bóng tối ư?”

“Không”. Nụ cười trên môi Gareth nhạt dần. “Chắc chắn hắn ta không thể tài đến thế mà chỉ giỏi quan sát thôi. Tên phù thủy đã ở hội chợ Seabern vào lần trước và đã do thám được việc ta cử ba người hộ tống người lái buôn chở hàng về London nên chẳng khó để suy luận chúng ta sẽ thiếu hụt nhân lực ở đây, cậu rõ chưa?”

“Dạ, vâng, tất nhiên rồi”. Ranulf khẽ thở phào. “Xin thứ lỗi cho tôi, chủ nhân. Có lẽ tôi đã bị những câu chuyện của Dalian làm cho rối trí mất rồi. Theo như cậu ấy nói thì tên phù thủy có thể làm biến mất một vật nào đó rồi lại khiến chúng hiện ra tùy thích”.

Những tiếng bước chân trên cầu thang gỗ làm Gareth phải quay đầu lại. Clare xuất hiện bên ngưỡng cửa, trên tay cầm hai cốc nước gì đó đang nghi ngút khói. Nàng mặc chiếc áo khoác màu xanh lá cây, đội mũ trùm đầu cho khỏi lạnh. Ánh lửa bập bùng nhảy múa trên khuôn mặt xinh đẹp điềm tĩnh của nàng.

“Em nghĩ hai người sẽ thích uống thứ gì đó ấm nóng trong thời tiết giá lạnh như thế này”, nàng nói.

“Cảm ơn em”. Gareth khẽ chạm lên tay nàng khi đỡ lấy một chiếc cốc vại. Đôi mắt họ gặp nhau và khi thấy ánh lửa lấp lánh trong đôi mắt màu ngọc lam của nàng, lòng chàng chợt thấy ấm áp.

“Cảm ơn phu nhân”. Ranulf nhận lấy một chiếc cốc, “Phu nhân biết cách làm giảm cơn giá lạnh của những người lính gác”.

Clare bước đến gần lan can và nhìn vào làn sương mờ mịt, “Bình minh sẽ đến trong vòng hai tiếng nữa, nhưng ngay cả khi mặt trời mọc cũng khó có thể nhìn thấy được gì qua màn sương này. Làm sao anh có thể nhìn thấy tín hiệu đuốc khi trời mờ mịt thế?”

Gareth nhấp một ngụm súp đặc thong thả trả lời nàng, “Nếu có chuyện gì xảy ra, người của chúng ta sẽ gửi tin nhắn về đây chứ không bằng tín hiệu lửa”.

“Phải, như vậy hợp lí hơn”, Clare nói, “Em đã không nghĩ đến”.

“Lo lắng những chuyện này không phải là trách nhiệm của em”, Gareth nói. “Hãy để những chuyện đơn giản như thế lại cho anh, anh sẽ giải quyết.”

Ranulf khẽ sặc một ngụm súp. Gareth liếc nhìn cậu với vẻ không hài lòng. Cậu lính trẻ ngay lập tức lấy lại bộ dang nghiêm trang.

Clare có vẻ như không để ý, nàng còn đang bận xoa khắp cánh tay mình để giữ ấm, “Anh có cảm thấy một mùi gì đó còn khó chịu hơn cả mùi sương mù này không?”

“Không”. Gareth đặt tay lên đốc thanh Cổng Địa Ngục, “Anh chỉ toàn thấy mùi sương mù ẩm ướt trong đêm thôi”.

Clare hít hít mũi trong không khí, “Em nghĩ còn một mùi nữa lẩn khuất trong sương mù”.

“Mùi gì vậy, thưa phu nhân?”. Ranulf hỏi.

“Tôi không rõ”, Clare trả lời, “Nhưng tôi không quan tâm lắm”.

Tiếng vó ngựa vọng lại từ đằng xa đồng thời với ánh đuốc le lói chuyển động không ngừng trong đêm mù sương.

“Hãy mở cửa ra”, một giọng nói quen thuộc cất lên, “Tôi có tin tức mới”.

Ranulf cúi người sát lan can và nhìn chăm chú xuống người đàn ông đang cưỡi ngựa, “Đó là Comstock, người của chúng ta

“Mở cửa”, Gareth ra lệnh. Chàng nhìn xuống người đang cưỡi ngựa đi qua cổng vào sân trong thắp đuốc sáng trưng, “Có tin gì vậy, Comstock?”

“Thưa chủ nhân, một con thuyền nhỏ chở năm tên có vũ trang đã cập bến cảng trong sương mù. Chúng tôi đã giết hạ hai tên nhưng số còn lại đã trốn trong nhà thuyền”.

“Vậy là tên phù thủy vẫn tìm được đường trong sương mù”. Ranulf thì thầm. “Có lẽ hắn ta thực sự nắm trong tay nghệ thuật hắc ám”.

Gareth lờ câu nói của Ganulf, “Sao lại để cho ba tên còn lại trốn thoát được hả Comstock?”

“Bọn chúng là những tay cung thiện xạ, thưa ngài. Chúng bắn tên như mưa định hạ người của ta. Ngài Ulrich đã lệnh cho chúng tôi chờ đến khi chúng bắn cạn tên. Ngài ấy nói trước sau gì cũng bắt được bọn chúng tôi”.

“Phải, chắc chắn thế rồi. Chúng ta phải chuẩn bị sẵn sàng”. Gareth quay lại nói với Ranulf, “Ta sẽ đi xuống bến cảng, cậu ở đây canh giữ tháp”.

“Vâng, thưa ngài”. Ranulf nhìn có vẻ thất vọng nhưng không dám phản đối, “Ngài có tin một trong số những kẻ bị ngài Ulrich bao vây trong nhà thuyền là tên phù thủy không?”

“Ta không biết được, một khi phải đối phó với một tên giả kim thuật thì không có gì là chắc chắn cả”.

Clare khẽ rùng mình trong bóng tối, “Thưa chủ nhân, xin hãy cẩn trọng. Em không thích chuyện này một chút nào”.

Gareth bước một bước lại gần nàng. Chàng nâng cằm nàng lên và hôn nàng vội vã, “Mọi việc sẽ kết thúc trước khi trời sáng. Hãy quay trở về lâu đài và đóng chặt cửa lại. Đừng bước ra ngoài cho tới khi anh trở về, em hiểu

Nàng khẽ chạm ngón tay lên mặt chàng, “Vâng, thưa chủ nhân”.

Đột nhiên chàng muốn nói với nàng thật nhiều điều, nhưng không đủ thời gian và cũng không phải chỗ thích hợp. Chàng nhìn sâu vào đôi mắt lo lắng của nàng, “Chúng ta sẽ nói chuyện sau”. Nói rồi chàng buông nàng ra và quay đầu đi xuống cầu thang.

Con chiến mã của chàng đã được đóng yên cương đầy đủ sẵn sàng chờ ông chủ của nó. William đang vuốt ve đầu con quái vật.

“Em có thể đi cùng với ngài không, thưa chủ nhân?”

“Không”. Gareth nhảy phắt lên yên ngựa và nắm lấy dây cương, “Em sẽ ở lại đây với phu nhân Clare, mẹ em và những người còn lại đảm nhận trọng trách canh giữ bên trong lâu đài còn Ranulf trấn giữ ở ngoài. Em đã rõ chưa?”

William vươn thẳng đôi vai, “Vâng, thưa chủ nhân”.

Gareth giật cương con chiến mã và quay đầu phi thẳng vào màn đêm, Comstock giơ ngọn đuốc phóng sát theo sau.

Một gia nhân vội vã đóng chặt cánh cổng sau lưng họ.

o°•

Ulrich vừa hoàn thành xong nhiệm vụ khi Gareth và Comstock phi đến bến cảng. Những ánh đuốc bập bùng tỏa ánh sáng ma quái soi trên hai thân thể bất động của những kẻ xâm phạm. Số còn lại đang đứng ủ rũ trong im lặng, hai tay bị trói chặt sau lưng.

Một nhóm dân làng vừa xuất hiện từ những mái nhà ven đường tò mò chạy ra xem cảnh tượng trước mắt.

xuống ngựa và ném dây cương cho Comstock giữ, “Làm tốt lắm, Ulrich”.

“Xử lý bọn chúng không quá khó”, Ulrich nói.

Gareth nhìn vào mặt những tên cung thủ còn sống sót, “Ai trong số bọn mi là Lucretius de Valemort?”

Những tên tù binh nhìn chàng chằm chằm, một trong số đó lắc đầu.

Gareth nhìn bọn chúng vẻ trầm tư, “Có một cách để chết thật sự nhẹ nhàng. Hãy trả lời câu hỏi của ta mau”.

Một trong số những tên cung thủ tuổi trung niên liếc nhìn chàng, “Người của ngài gọi ngài là Hung Thần xứ Wyckmere. Họ nói có đúng không?”

“Đúng”. Gareth trả lời.

“Họ nói lời hứa của ngài cũng có sức nặng như thanh kiếm của ngài đang đeo”.

“Đúng”.

“Nếu chúng tôi khai thật, ngài có hứa sẽ cho chúng tôi được chết một cách mau chóng không?”

“Được”. Chàng chưa bao giờ tra tấn những kẻ cướp của giết người mà chàng bắt được trong suốt cuộc đời mình, Gareth nghĩ. Nhưng có lẽ không cần thiết cho ba tên này biết điều đó”.

Tên cung thủ cân nhắc một lúc rồi nói, “Thưa ngài, vấn đề là chúng tôi không hề biết Lucretius de Valemort là ai. Đó là sự thật, chúng tôi xin thề”.

“Vậy ai đã thuê các người?”

Gã nhún vai. “Một ngài hiệp sĩ tự xưng là trả chúng tôi hậu hĩnh để cập bến cảng này trong đêm. Ông ta nói ông ta biết cách đi xuyên qua làn sương mù”.

“Tại sao hắn lại cử các người đến Ước Mơ này?”

“Ông ta nói chúng tôi sẽ vơ vét được nhiều thứ trong ngôi làng giàu có này. Nhưng tôi thề ông ta chẳng hề nói gì về việc hòn đảo này được Hung Thần bảo vệ cả”.

“Làm sao hắn ta dẫn các người đi xuyên sương mù được?”

Những tên cung thủ nhìn nhau lo sợ, “Ngài Raymond đi với chúng tôi và đưa ra những lời chỉ dẫn sau mỗi lúc ông ta nghiên cứu công cụ ma thuật nào đó giấu trong tay áo choàng”.

“Ma thuật”. Một trong những tên cung thủ kêu lên căm phẫn, “Nói cho mày biết chúng ta lẽ ra không nên nhận lời hắn. Tao chưa bao giờ thích phi vụ này, dù tên hiệp sĩ phản bội đó hứa cho chúng ta bao nhiêu của cải cướp được trong tu viện cũng chẳng đáng để bị chết treo hay chết chìm trên biển”.

Tên thứ ba trừng mắt nhìn hắn, “Mày cũng hăm hở được tham gia như chúng tao nên mới kêu Brock và Dagget vào nhập hội. Mày nói chúng ta sẽ giàu có, thay vào đó chúng ta sẽ bị treo cổ cả đám”.

Gareth đặt tay lên đốc kiếm đột ngột cắt lời cuộc cãi vã của bọn cướp, “Vậy gã Raymond đang ở đâu?”

“Như Brock đã nói, chúng tôi không biết thưa ngài”. Một tên trả lời.

Tên phát ngôn chính run rẩy hoảng sợ, “Ông ta đã ra khỏi thuyền vài chục mét trước khi cập cảng. Ông ta trèo lên một chiếc thuyền con chúng tôi vẫn neo bên mạn tàu và nói sẽ gặp lại chúng tôi sau ở cổng tu viện. Thế rồi ông ta biến mất trong sương mù”.

Gareth hỏi, “Và năm người các ngươi tiếp tục cập bến cảng một mình

“Vâng, chúng tôi chẳng còn biết phải làm gì khác. Chúng tôi làm sao có thể quay lại Seabern trong sương mù dày đặc như thế này mà không có ngài Raymond với dụng cụ ma thuật chết tiệt của ông ta”. Tên cung thủ nhún vai run rẩy, “Và người của ngài đã mai phục sẵn trên bờ kè bắt chúng tôi như ngài thấy đấy”.

“Mẹ tao luôn tiên đoán cuộc đời tao sẽ kết thúc trong một vòng dây thừng”, một tên rên rỉ.

Ulrich nhìn Gareth, “Có lẽ chúng ta có hơn ba vòng dây đang chờ sẵn, thưa chủ nhân”.

“Phải”. Gareth quét mắt qua những gương mặt bọn cướp nhưng chẳng thấy gì ngoài sự ngu độn và cam chịu. Chàng nhìn xuống hai xác chết trên bờ kè và ra lệnh, “Hãy đi tìm Dalian về”.

“Vâng, thưa chủ nhân. Cậu ta sẽ gia nhập với chúng ta ngay bây giờ”, Ulrich quay sang những người đang đứng bên cạnh. “Dalian, lại đây mau cậu bé, chúng ta cần cậu giúp một tay”.

Không có tiếng trả lời.

“Cậu ta không có ở đây, thưa ngài”, một trong số người của chàng nhìn xung quanh bối rối nói, “Có lẽ cậu ấy đã bị thương bởi tên của một trong số chúng”.

“Tôi sẽ đi kiểm tra trong làng”. Comstock nói rồi rảo bước về phía đám dân làng đang tò mò tụ tập.

Một lúc sau Comstock quay lại với đôi mắt mở to nghiêm trọng.

“Sao rồi?” Gareth hỏi.

“Dường như Dalian đã biến mất, thưa chủ nhân”.

Ulrich nhìn trầm ngâm, “Tôi đã cảnh báo anh cậu bé này có thể gây nguy hiểm cho chúng ta mà. Có lẽ cậu ta đã lừa dối chúng ta ngay từ đầu”.

o°•

Clare khơi những viên than hồng làm bùng lên ngọn lửa sưởi ấm căn phòng lạnh lẽo. Nàng đang ngồi với chị Joanna và William, “Chị có thấy đêm nay đột nhiên đặc biệt lạnh không chị Joanna?”

“Mùa hè sẽ sớm đến thôi”. Joanna vẫn không dừng đường kim trên mẫu thêu của mình dưới ánh đèn.

William ngồi cạnh cửa sổ, nhìn chăm chú vào những ánh đuốc trên sân, “Em tự hỏi liệu chúng có xua đuổi được ma thuật của tên phù thủy không? Chị có nghĩ một trong những tên cung thủ bị hạ trên bến cảng là Lucretius de Valemort không?”

Clare cau mày, “Ngài Raymond có nói gì về việc ông ấy là một cung thủ đâu. Bắn cung đâu phải là một trong những môn hiệp sĩ cần phải học”.

Joanna liếc nhìn nàng, “Rất đúng. Hiệp sĩ đâu cần luyện tập với những thứ vũ khí như vậy. Cung tên chỉ dành cho binh sĩ dưới quyền mà thôi”.

William vẫn tiếp tục nhìn ra cửa sổ, “Ngài Gareth từng nói suy nghĩ như vậy thật là ngốc. Ngài ấy còn bảo một người đàn ông muốn tồn tại được phải biết sử dụng thành thạo nhiều loại vũ khí, trong đó có cung tên. Anh Dalian và con cũng được học cung tên với anh Ranulf và những người khác”.

“Con học à?” Joanna giật nảy mình. “Mẹ chẳng hề biết chuyện này, mẹ không hề nghĩ việc luyện tập cho sức khỏe lại bao gồm cả bắn cung”.

Clare vội vàng đổi ngay sang chủ đề khác, “Có lẽ một trong số những tên bị giết là Lucretius de Valemort

“Đâu có giống ạ”, William nói, “Nếu thế anh Dalian chắc chắn sẽ nhận ra hắn ta và như vậy thì anh Comstock đã phải thông báo về rồi”.

“Ừm, em nói có lý”, Clare tiếp tục. “Vậy tên phù thủy hẳn phải là một trong những kẻ sống sót bị bao vây trong nhà thuyền”.

“Phải”. William gật đầu rạng rỡ, “Ngài Ulrich và những người khác chắc chắn sẽ bắt được hắn cho tới khi chủ nhân Gareth tới nơi”.

“Chị hi vọng mọi sự sẽ kết thúc nhanh chóng”, Clare thì thầm.

“Tất nhiên rồi”. Joanna lại tiếp tục thêu một mũi nữa. “Chủ nhân Gareth và ngài Ulrich sẽ xử lý mọi việc êm thấm thôi”.

“Em không biết, nhưng em cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như vậy”. Clare khoanh tay trước ngực, nàng không tài nào xua đuổi nổi cơn giá lạnh nàng luôn cảm thấy suốt buổi tối hôm nay.

Joanna nhìn nàng lo lắng. “Tại sao em nói vậy?”

“Sau tất cả những sự việc náo động hắn ta gây ra, em không tin Raymond… ý em là Lucretius de Valemort sẽ dừng lại dễ dàng đâu”.

William đấm nắm tay nhỏ bé lên thành cửa sổ, “Ngài Ulrich nói rất có thể tên phù thủy đã ám sát ngài Humphrey”.

Clare rùng mình, “Tất cả cũng chỉ bởi vì quyển sách chứa đựng những công thức giả kim đó. Raymond, Lucretius hay bất cứ cái tên nào thì hắn hẳn phải bị điên rồi”.

Joanna đâm mũi kim lên mảnh vải, “Chị chưa bao giờ tin tưởng gã đàn ông đó”.

Clare khẽ liếc nhìn William nhăn nhó. Cả hai đều nhớ lại Joannaừng ca ngợi Raymond de Coleville đến tận mây xanh như thế nào.

Clare tiến lại gần cửa sổ cùng với William nhìn ra bóng đêm và mong mỏi chờ đợi những ánh lửa xuất hiện trên con đường xa.

“Em ước chúng ta biết được những gì đang xảy ra trên bến cảng”. William thì thầm.

Clare khẽ rung động, nàng nhìn lên đài quan sát không có ánh lửa, “Em có nghĩ bó đuốc trên ngọn tháp đang bị tàn không, William?”

William nhìn ra hướng nàng chỉ. “Đúng, chắc có lẽ anh Ranulf không có sẵn đuốc để thay. Liệu em có nên đến đó và mang cho anh ấy một bó đuốc mới không?”

“Không, chị sẽ xuống dưới nhà và tìm bác Eadgar. Bác ấy sẽ cử một gia nhân đi tiếp đuốc cho cậu ấy”.

Clare quay ra phía cửa, háo hức muốn làm việc gì đó để thay đổi không khí.

“Chị sẽ nói bác Eadgar mang cho chúng ta thứ gì đó để ăn chứ?” William nhìn nàng đầy hi vọng, “Em thề là em sắp chết đói rồi”.

Clare mỉm cười. “Được thôi”. Nàng tiến ra mở cửa.

“Chị Clare, chị quay lại đây mau”. Giọng William đột nhiên hoảng sợ.

Clare quay phắt lại nhìn William đang chống cả hai tay vươn người nhìn chằm chằm qua cửa sổ xuống sân trong.

“Cái gì thế?” Nàng vội hỏi. “Có chuyện gì không ổn à?”

“Chị lại đây mà xem này. Có mấy người đàn ông đang ở trong sân. Nhưng cánh cổng vẫn đang đóng chặt mà”.

“Lạy thánh Hermione phù hộ”. Clare vộ băng qua phòng. “Em đang nói gì thế? Ngài Gareth đã trở lại rồi ư?”

“Không phải là ngài Gareth và người của ta. Họ là những người lạ”. William quay gương mặt hoảng sợ lại nhìn nàng. “Chỉ vài giây trước họ đâu có trong sân. Cả chị và em đều thấy sân trống không và chẳng ai mở cửa cả. Đây thực sự là ma thuật rồi.

Joanna đánh rơi bộ đồ thêu, gương mặt chị cứng đờ khiếp sợ, “Tên phù thủy”.

Clare bước lại cửa sổ và nhìn xuống khoảng sân trong ánh đuốc sáng, không thể tin nổi vào mắt mình những gì nàng đang thấy. Khoảng năm, sáu tên đàn ông trùm áo choàng đen kiếm lăm lăm trong tay đang tiến tới cửa lâu đài.

Gió thổi bay những tấm áo choàng đen của một vài tên để lộ ra những bộ giáp sắt lấp loáng trong ánh lửa.

Tên cầm đầu đang nắm chặt một con dao găm kề vào cổ một hình dáng quen thuộc bị kéo lê đi cùng.

“Đó là anh Dalian”, William thì thầm. “Hắn ta đã bắt được anh Dalian”.

“Lạy chúa”. Giọng chị Joanna vỡ ra.

Gã đàn ông đang tóm chặt Dalian trong tay ra hiệu cho một tên khác. Tên này liền bước tới đập mạnh chuôi kiếm lên cánh cửa lâu đài.

“Hãy mở cửa ra mau, nhân danh chủ nhân vĩ đại của hòn đá Ma thuật. Mở ra hay là chết”.

Clare nắm lấy bậu cửa, những ngón tay run rẩy. Nàng nghiêng đầu ra cố gắng cất giọng cứng cỏi, “Kẻ nào ngoài đó vậy?”

Tên cầm đầu đang gí dao găm vào cổ Dalian nhìn lên cửa sổ. Hắn chậm rãi cởi mũ trùm đầu v

Clare lạnh toát cả người và nhận ra kẻ nàng đã từng biết dưới cái tên Raymond de Coleville.

“Chào buổi tối, phu nhân Clare”. Giọng nói lịch sự trơn như mỡ của Lucretius cất lên cùng với nụ cười vẫn bóng bẩy duyên dáng như mọi khi.

Clare chằm chằm nhìn hắn, trong một khoảnh khắc nàng vẫn không tin nổi hắn ta đang thực sự xuất hiện sau cánh cổng đóng kín kia.

Nhưng nàng buộc phải chấp nhận sự thật.

Ánh lửa của những ngọn đuốc bập bùng soi sáng gương mặt đẹp trai như ma quỷ của Lucretius, gương mặt góc cạnh như chim ưng. Hắn ta vẫn mảnh mai và duyên dáng như nàng nhớ, một gã đàn ông gây ấn tượng và hấp dẫn với những ngón tay dài, Chương 17

Gareth đăm đăm nhìn nụ cười khẽ nở trên đôi môi nàng và cảm thấy máu trong người chàng đông lại thành đá.

“Đừng có đùa cợt anh”. Chàng bước dọc căn phòng chỉ bằng vài s chân, đi vòng qua chiếc bàn và tóm lấy Clare bằng cả hai tay, “Nhất là về chuyện này”.

“Thưa ngài, ngài đang làm gì thế?” Nụ cười trên môi Clare tắt ngấm trong một nhịp đập của trái tim. Nàng cố gắng vùng vẫy để thoát khỏi chiếc ghế.

Gareth nắm lấy cánh tay nàng kéo mạnh. Chàng nhấc bổng nàng lên nhìn vào mắt nàng.

“Anh đã cảnh báo em là anh không thấy thích thú gì với những câu đùa ngớ ngẩn có thể khiến người khác phá ra cười”.

“Lạy thánh Hermione che chở, em không đùa thưa ngài”. Clare bấu chặt tay lên bả vai Gareth và trừng trừng nhìn nàng, “Bỏ em xuống, đây chính xác là một trong những hành vi không thể nào chịu nổi em thường thấy ở những gã đàn ông to lớn mà”.

Chàng lờ yêu cầu của nàng đi và ra lệnh, “Hãy nói lại lần nữa”.

“Em nói, đây chính xác là một trong những hành vi không thể chịu đựng nổi…”

“Không phải câu vô nghĩa đó”. Chàng nhìn thẳng vào mắt nàng, “Câu kia cơ”.

“Câu vô nghĩa kia ư?” Nàng yếu ớt lặp lại.

“Quỷ tha ma bắt, thưa bà. Tôi không chịu được hơn nữa đâu”.

Clare mỉm cười nhìn chàng khao khát. “Em yêu anh”.

“Bởi vì anh có mùi thơm ư?”

“Không phải lúc nào cũng thơm”, nàng hòa hoãn nói. “Nhưng anh luôn có mùi phù hợp

“Phù hợp ư?”

“Em biết đối với anh như vậy nghe thật ngốc nghếch, thưa ngài, nhưng em luôn là một người nhận định rất nhiều thứ chỉ dựa vào mùi hương”.

“Bao gồm cả đàn ông ư?”

Mặt Clare chuyển sang màu hồng, “Em biết anh sẽ nghĩ lời giải thích của em thật là khờ khạo”.

“Còn hơn cả khờ khạo, nghe giống một lời nói dối trơ trẽn hơn. Khi anh nhấc em lên khỏi bờ tường chết tiệt đó và đặt em ngồi trước mặt, anh đã trải qua bốn ngày đường không nghỉ ngơi. Suốt thời gian đó anh không hề được tắm, chỉ rửa tay và mặt trên cơ thể anh chỉ có thể bốc mùi của ngựa, mồ hôi và bụi đường mà thôi”.

“Phải, nhưng vẫn còn một mùi khác nữa mà em đã nhận ra”.

“Lúc đó anh không có mùi thơm như một người tình”.

Nàng vươn tay tìm gương mặt chàng, “Một người tình thì có mùi thơm như thế nào thưa ông chủ của em?”

“Anh không biết. Mùi hoa hồng, mùi oải hương và quế, anh nghĩ vậy. Chắc chắn không phải mùi ngựa, bụi đường và mồ hôi”.

“Có lẽ anh nói đúng về mùi hương của những đôi tình nhân khác, thưa ngài, em không rõ”. Clare nhẹ nhàng ôm trọn khuôn mặt chàng trong tay. “Em chỉ biết mùi của anh thôi. Em đã nhận ra ngay ngày đầu tiên chúng ta gặp gỡ cho dù lúc đó em không biết đó là mùi hương của người em yêu và em hiểu mùi hương đó vô cùng phù hợp với em”.

“Vậy anh có mùi gì, nói anh nghe? “Mùi hương của một cơn bão đang lan tỏa trong gió, mùi vị của biển lúc bình minh. Nó như một loại nước hoa kích thích em mãnh liệt, làm mê muội các giác quan của em và làm trái tim em lỗi nhịp”.

“Clare!” Chàng chậm rãi đặt nàng trượt từ từ dọc khắp chiều dài cơ thể mình cho đến khi ngón chân nàng chạm đất. “Clare!” Chàng ngấu nghiến đôi môi nàng.

Có vẻ như chính niềm đam mê đã khiến Clare tin rằng nàng yêu chàng, Gareth nghĩ. Nàng vẫn còn quá mới mẻ và không đủ kinh nghiệm để chống chọi lại. Hay có lẽ bởi bản tính nhân hậu của nàng là muốn che chở, yêu thương những kẻ không nhà. Hay có lẽ…

Phải, hay có lẽ bởi nàng thực sự yêu chàng. Chàng vẫn không dám tin vào điều này, nhưng chàng đâu phải là kẻ ngu ngốc từ chối mỗi khi vận may mỉm cười với mình.

Nàng vòng tay ôm lấy cổ chàng và hé mở đôi môi mềm mại bên dưới môi chàng. Gareth cảm thấy những ngón tay nàng đang luồn vào mái tóc mình, chàng rùng mình run rẩy bởi ham muốn của chính mình.

Một cơn sóng đói khát tuyệt vọng trào dâng khắp cơ thể chàng. Luôn là như vậy mỗi lúc chàng ôm chặt nàng trong vòng tay. Song hành cùng với nó là nỗi điên cuồng muốn bảo vệ nàng, để nàng được bình yên. Clare đã trở thành thứ quan trọng, quý giá nhất đối với chàng trong cuộc đời này.

Chàng siết chặt nàng trong vòng tay bởi niềm thôi thúc không đơn thuần xuất phát từ nhục cảm mà nó còn vượt xa tất cả mọi khao khát trên đời. Gareth muốn ôm nàng chặt hơn cả khi chàng nắm thanh gươm quý giá như sinh mạng mình.

Thanh Cổng Địa Ngục, dù có là gì đi chăng nữa cũng chỉ là một công cụ của cái chết.

Clare mới là bản thân sự sống.

o°•

“Sương mù chết tiệt!” Ranulf lầm bầm. “Dày đặc thế này thì làm sao chúng ta có thể trông thấy tín hiệu đuốc của những người gác dọc theo vịnh đá thưa ngài?”

“Phải”. Gareth chống cả hai tay lên lan can đài quan sát và nhìn ra màn đêm đầy sương, “Mặt khác, sương mù dày như thế này thì không một người đàn ông bình thường nào có thể chèo thuyền từ Seabern tới đây tối nay được. Hắn ta sẽ bị lạc đường trong mê hồn trận này”.

“Người bình thường thì không”, Ranulf đồng ý, “Nhưng một tên phù thủy thì có thể đấy”.

Gareth nhìn Ranulf, “Đừng có nói với ta là cậu đã bắt đầu tin chuyện câu chuyện cổ tích mà chàng hiệp sĩ cận vệ tương lai của ta kể nhé. Chúng ta đứng ở đây không phải là để chờ đợi một tên phù thủy, Ranulf, hắn ta chỉ là một gã đàn ông rất thông minh, không chùn bước trước những gì hắn muốn mà thôi”.

“Vâng, thưa ngài!”

“Cậu sợ chúng ta không thể đối phó với Lucretius de Valemort được à?”

“Không”. Ánh lửa từ lò than hồng gần đó chiếu hồng một bên gương mặt Ranulf, “Như phu nhân của tôi đã nói, tên phù thủy không thể nào so sánh được với ngài, thưa chủ nhân”.

“Cảm ơn cậu, Ranulf”.

“Nhưng tôi cứ không ngừng suy nghĩ về việc sẽ dễ dàng hơn cho chúng ta biết bao nếu có đủ ba người đang hộ tống chuyến hàng lên London trở về?”

“Chính việc thiếu những người đó mà ta tin tên phù thủy sẽ không bỏ lỡ dịp may này”.

Ranulf cau mày, “Ngài nghĩ chúng ta đang trong tình trạng thiếu người ư?”

“Đúng thế”.

Ranulf mở to mắt, “Chẳng lẽ hắn ta quyền năng đến mức có thể nhìn xuyên bóng tối ư?”

“Không”. Nụ cười trên môi Gareth nhạt dần. “Chắc chắn hắn ta không thể tài đến thế mà chỉ giỏi quan sát thôi. Tên phù thủy đã ở hội chợ Seabern vào lần trước và đã do thám được việc ta cử ba người hộ tống người lái buôn chở hàng về London nên chẳng khó để suy luận chúng ta sẽ thiếu hụt nhân lực ở đây, cậu rõ chưa?”

“Dạ, vâng, tất nhiên rồi”. Ranulf khẽ thở phào. “Xin thứ lỗi cho tôi, chủ nhân. Có lẽ tôi đã bị những câu chuyện của Dalian làm cho rối trí mất rồi. Theo như cậu ấy nói thì tên phù thủy có thể làm biến mất một vật nào đó rồi lại khiến chúng hiện ra tùy thích”.

Những tiếng bước chân trên cầu thang gỗ làm Gareth phải quay đầu lại. Clare xuất hiện bên ngưỡng cửa, trên tay cầm hai cốc nước gì đó đang nghi ngút khói. Nàng mặc chiếc áo khoác màu xanh lá cây, đội mũ trùm đầu cho khỏi lạnh. Ánh lửa bập bùng nhảy múa trên khuôn mặt xinh đẹp điềm tĩnh của nàng.

“Em nghĩ hai người sẽ thích uống thứ gì đó ấm nóng trong thời tiết giá lạnh như thế này”, nàng nói.

“Cảm ơn em”. Gareth khẽ chạm lên tay nàng khi đỡ lấy một chiếc cốc vại. Đôi mắt họ gặp nhau và khi thấy ánh lửa lấp lánh trong đôi mắt màu ngọc lam của nàng, lòng chàng chợt thấy ấm áp.

“Cảm ơn phu nhân”. Ranulf nhận lấy một chiếc cốc, “Phu nhân biết cách làm giảm cơn giá lạnh của những người lính gác”.

Clare bước đến gần lan can và nhìn vào làn sương mờ mịt, “Bình minh sẽ đến trong vòng hai tiếng nữa, nhưng ngay cả khi mặt trời mọc cũng khó có thể nhìn thấy được gì qua màn sương này. Làm sao anh có thể nhìn thấy tín hiệu đuốc khi trời mờ mịt thế?”

Gareth nhấp một ngụm súp đặc thong thả trả lời nàng, “Nếu có chuyện gì xảy ra, người của chúng ta sẽ gửi tin nhắn về đây chứ không bằng tín hiệu lửa”.

“Phải, như vậy hợp lí hơn”, Clare nói, “Em đã không nghĩ đến”.

“Lo lắng những chuyện này không phải là trách nhiệm của em”, Gareth nói. “Hãy để những chuyện đơn giản như thế lại cho anh, anh sẽ giải quyết.”

Ranulf khẽ sặc một ngụm súp. Gareth liếc nhìn cậu với vẻ không hài lòng. Cậu lính trẻ ngay lập tức lấy lại bộ dang nghiêm trang.

Clare có vẻ như không để ý, nàng còn đang bận xoa khắp cánh tay mình để giữ ấm, “Anh có cảm thấy một mùi gì đó còn khó chịu hơn cả mùi sương mù này không?”

“Không”. Gareth đặt tay lên đốc thanh Cổng Địa Ngục, “Anh chỉ toàn thấy mùi sương mù ẩm ướt trong đêm thôi”.

Clare hít hít mũi trong không khí, “Em nghĩ còn một mùi nữa lẩn khuất trong sương mù”.

“Mùi gì vậy, thưa phu nhân?”. Ranulf hỏi.

“Tôi không rõ”, Clare trả lời, “Nhưng tôi không quan tâm lắm”.

Tiếng vó ngựa vọng lại từ đằng xa đồng thời với ánh đuốc le lói chuyển động không ngừng trong đêm mù sương.

“Hãy mở cửa ra”, một giọng nói quen thuộc cất lên, “Tôi có tin tức mới”.

Ranulf cúi người sát lan can và nhìn chăm chú xuống người đàn ông đang cưỡi ngựa, “Đó là Comstock, người của chúng ta

“Mở cửa”, Gareth ra lệnh. Chàng nhìn xuống người đang cưỡi ngựa đi qua cổng vào sân trong thắp đuốc sáng trưng, “Có tin gì vậy, Comstock?”

“Thưa chủ nhân, một con thuyền nhỏ chở năm tên có vũ trang đã cập bến cảng trong sương mù. Chúng tôi đã giết hạ hai tên nhưng số còn lại đã trốn trong nhà thuyền”.

“Vậy là tên phù thủy vẫn tìm được đường trong sương mù”. Ranulf thì thầm. “Có lẽ hắn ta thực sự nắm trong tay nghệ thuật hắc ám”.

Gareth lờ câu nói của Ganulf, “Sao lại để cho ba tên còn lại trốn thoát được hả Comstock?”

“Bọn chúng là những tay cung thiện xạ, thưa ngài. Chúng bắn tên như mưa định hạ người của ta. Ngài Ulrich đã lệnh cho chúng tôi chờ đến khi chúng bắn cạn tên. Ngài ấy nói trước sau gì cũng bắt được bọn chúng tôi”.

“Phải, chắc chắn thế rồi. Chúng ta phải chuẩn bị sẵn sàng”. Gareth quay lại nói với Ranulf, “Ta sẽ đi xuống bến cảng, cậu ở đây canh giữ tháp”.

“Vâng, thưa ngài”. Ranulf nhìn có vẻ thất vọng nhưng không dám phản đối, “Ngài có tin một trong số những kẻ bị ngài Ulrich bao vây trong nhà thuyền là tên phù thủy không?”

“Ta không biết được, một khi phải đối phó với một tên giả kim thuật thì không có gì là chắc chắn cả”.

Clare khẽ rùng mình trong bóng tối, “Thưa chủ nhân, xin hãy cẩn trọng. Em không thích chuyện này một chút nào”.

Gareth bước một bước lại gần nàng. Chàng nâng cằm nàng lên và hôn nàng vội vã, “Mọi việc sẽ kết thúc trước khi trời sáng. Hãy quay trở về lâu đài và đóng chặt cửa lại. Đừng bước ra ngoài cho tới khi anh trở về, em hiểu

Nàng khẽ chạm ngón tay lên mặt chàng, “Vâng, thưa chủ nhân”.

Đột nhiên chàng muốn nói với nàng thật nhiều điều, nhưng không đủ thời gian và cũng không phải chỗ thích hợp. Chàng nhìn sâu vào đôi mắt lo lắng của nàng, “Chúng ta sẽ nói chuyện sau”. Nói rồi chàng buông nàng ra và quay đầu đi xuống cầu thang.

Con chiến mã của chàng đã được đóng yên cương đầy đủ sẵn sàng chờ ông chủ của nó. William đang vuốt ve đầu con quái vật.

“Em có thể đi cùng với ngài không, thưa chủ nhân?”

“Không”. Gareth nhảy phắt lên yên ngựa và nắm lấy dây cương, “Em sẽ ở lại đây với phu nhân Clare, mẹ em và những người còn lại đảm nhận trọng trách canh giữ bên trong lâu đài còn Ranulf trấn giữ ở ngoài. Em đã rõ chưa?”

William vươn thẳng đôi vai, “Vâng, thưa chủ nhân”.

Gareth giật cương con chiến mã và quay đầu phi thẳng vào màn đêm, Comstock giơ ngọn đuốc phóng sát theo sau.

Một gia nhân vội vã đóng chặt cánh cổng sau lưng họ.

o°•

Ulrich vừa hoàn thành xong nhiệm vụ khi Gareth và Comstock phi đến bến cảng. Những ánh đuốc bập bùng tỏa ánh sáng ma quái soi trên hai thân thể bất động của những kẻ xâm phạm. Số còn lại đang đứng ủ rũ trong im lặng, hai tay bị trói chặt sau lưng.

Một nhóm dân làng vừa xuất hiện từ những mái nhà ven đường tò mò chạy ra xem cảnh tượng trước mắt.

xuống ngựa và ném dây cương cho Comstock giữ, “Làm tốt lắm, Ulrich”.

“Xử lý bọn chúng không quá khó”, Ulrich nói.

Gareth nhìn vào mặt những tên cung thủ còn sống sót, “Ai trong số bọn mi là Lucretius de Valemort?”

Những tên tù binh nhìn chàng chằm chằm, một trong số đó lắc đầu.

Gareth nhìn bọn chúng vẻ trầm tư, “Có một cách để chết thật sự nhẹ nhàng. Hãy trả lời câu hỏi của ta mau”.

Một trong số những tên cung thủ tuổi trung niên liếc nhìn chàng, “Người của ngài gọi ngài là Hung Thần xứ Wyckmere. Họ nói có đúng không?”

“Đúng”. Gareth trả lời.

“Họ nói lời hứa của ngài cũng có sức nặng như thanh kiếm của ngài đang đeo”.

“Đúng”.

“Nếu chúng tôi khai thật, ngài có hứa sẽ cho chúng tôi được chết một cách mau chóng không?”

“Được”. Chàng chưa bao giờ tra tấn những kẻ cướp của giết người mà chàng bắt được trong suốt cuộc đời mình, Gareth nghĩ. Nhưng có lẽ không cần thiết cho ba tên này biết điều đó”.

Tên cung thủ cân nhắc một lúc rồi nói, “Thưa ngài, vấn đề là chúng tôi không hề biết Lucretius de Valemort là ai. Đó là sự thật, chúng tôi xin thề”.

“Vậy ai đã thuê các người?”

Gã nhún vai. “Một ngài hiệp sĩ tự xưng là trả chúng tôi hậu hĩnh để cập bến cảng này trong đêm. Ông ta nói ông ta biết cách đi xuyên qua làn sương mù”.

“Tại sao hắn lại cử các người đến Ước Mơ này?”

“Ông ta nói chúng tôi sẽ vơ vét được nhiều thứ trong ngôi làng giàu có này. Nhưng tôi thề ông ta chẳng hề nói gì về việc hòn đảo này được Hung Thần bảo vệ cả”.

“Làm sao hắn ta dẫn các người đi xuyên sương mù được?”

Những tên cung thủ nhìn nhau lo sợ, “Ngài Raymond đi với chúng tôi và đưa ra những lời chỉ dẫn sau mỗi lúc ông ta nghiên cứu công cụ ma thuật nào đó giấu trong tay áo choàng”.

“Ma thuật”. Một trong những tên cung thủ kêu lên căm phẫn, “Nói cho mày biết chúng ta lẽ ra không nên nhận lời hắn. Tao chưa bao giờ thích phi vụ này, dù tên hiệp sĩ phản bội đó hứa cho chúng ta bao nhiêu của cải cướp được trong tu viện cũng chẳng đáng để bị chết treo hay chết chìm trên biển”.

Tên thứ ba trừng mắt nhìn hắn, “Mày cũng hăm hở được tham gia như chúng tao nên mới kêu Brock và Dagget vào nhập hội. Mày nói chúng ta sẽ giàu có, thay vào đó chúng ta sẽ bị treo cổ cả đám”.

Gareth đặt tay lên đốc kiếm đột ngột cắt lời cuộc cãi vã của bọn cướp, “Vậy gã Raymond đang ở đâu?”

“Như Brock đã nói, chúng tôi không biết thưa ngài”. Một tên trả lời.

Tên phát ngôn chính run rẩy hoảng sợ, “Ông ta đã ra khỏi thuyền vài chục mét trước khi cập cảng. Ông ta trèo lên một chiếc thuyền con chúng tôi vẫn neo bên mạn tàu và nói sẽ gặp lại chúng tôi sau ở cổng tu viện. Thế rồi ông ta biến mất trong sương mù”.

Gareth hỏi, “Và năm người các ngươi tiếp tục cập bến cảng một mình

“Vâng, chúng tôi chẳng còn biết phải làm gì khác. Chúng tôi làm sao có thể quay lại Seabern trong sương mù dày đặc như thế này mà không có ngài Raymond với dụng cụ ma thuật chết tiệt của ông ta”. Tên cung thủ nhún vai run rẩy, “Và người của ngài đã mai phục sẵn trên bờ kè bắt chúng tôi như ngài thấy đấy”.

“Mẹ tao luôn tiên đoán cuộc đời tao sẽ kết thúc trong một vòng dây thừng”, một tên rên rỉ.

Ulrich nhìn Gareth, “Có lẽ chúng ta có hơn ba vòng dây đang chờ sẵn, thưa chủ nhân”.

“Phải”. Gareth quét mắt qua những gương mặt bọn cướp nhưng chẳng thấy gì ngoài sự ngu độn và cam chịu. Chàng nhìn xuống hai xác chết trên bờ kè và ra lệnh, “Hãy đi tìm Dalian về”.

“Vâng, thưa chủ nhân. Cậu ta sẽ gia nhập với chúng ta ngay bây giờ”, Ulrich quay sang những người đang đứng bên cạnh. “Dalian, lại đây mau cậu bé, chúng ta cần cậu giúp một tay”.

Không có tiếng trả lời.

“Cậu ta không có ở đây, thưa ngài”, một trong số người của chàng nhìn xung quanh bối rối nói, “Có lẽ cậu ấy đã bị thương bởi tên của một trong số chúng”.

“Tôi sẽ đi kiểm tra trong làng”. Comstock nói rồi rảo bước về phía đám dân làng đang tò mò tụ tập.

Một lúc sau Comstock quay lại với đôi mắt mở to nghiêm trọng.

“Sao rồi?” Gareth hỏi.

“Dường như Dalian đã biến mất, thưa chủ nhân”.

Ulrich nhìn trầm ngâm, “Tôi đã cảnh báo anh cậu bé này có thể gây nguy hiểm cho chúng ta mà. Có lẽ cậu ta đã lừa dối chúng ta ngay từ đầu”.

o°•

Clare khơi những viên than hồng làm bùng lên ngọn lửa sưởi ấm căn phòng lạnh lẽo. Nàng đang ngồi với chị Joanna và William, “Chị có thấy đêm nay đột nhiên đặc biệt lạnh không chị Joanna?”

“Mùa hè sẽ sớm đến thôi”. Joanna vẫn không dừng đường kim trên mẫu thêu của mình dưới ánh đèn.

William ngồi cạnh cửa sổ, nhìn chăm chú vào những ánh đuốc trên sân, “Em tự hỏi liệu chúng có xua đuổi được ma thuật của tên phù thủy không? Chị có nghĩ một trong những tên cung thủ bị hạ trên bến cảng là Lucretius de Valemort không?”

Clare cau mày, “Ngài Raymond có nói gì về việc ông ấy là một cung thủ đâu. Bắn cung đâu phải là một trong những môn hiệp sĩ cần phải học”.

Joanna liếc nhìn nàng, “Rất đúng. Hiệp sĩ đâu cần luyện tập với những thứ vũ khí như vậy. Cung tên chỉ dành cho binh sĩ dưới quyền mà thôi”.

William vẫn tiếp tục nhìn ra cửa sổ, “Ngài Gareth từng nói suy nghĩ như vậy thật là ngốc. Ngài ấy còn bảo một người đàn ông muốn tồn tại được phải biết sử dụng thành thạo nhiều loại vũ khí, trong đó có cung tên. Anh Dalian và con cũng được học cung tên với anh Ranulf và những người khác”.

“Con học à?” Joanna giật nảy mình. “Mẹ chẳng hề biết chuyện này, mẹ không hề nghĩ việc luyện tập cho sức khỏe lại bao gồm cả bắn cung”.

Clare vội vàng đổi ngay sang chủ đề khác, “Có lẽ một trong số những tên bị giết là Lucretius de Valemort

“Đâu có giống ạ”, William nói, “Nếu thế anh Dalian chắc chắn sẽ nhận ra hắn ta và như vậy thì anh Comstock đã phải thông báo về rồi”.

“Ừm, em nói có lý”, Clare tiếp tục. “Vậy tên phù thủy hẳn phải là một trong những kẻ sống sót bị bao vây trong nhà thuyền”.

“Phải”. William gật đầu rạng rỡ, “Ngài Ulrich và những người khác chắc chắn sẽ bắt được hắn cho tới khi chủ nhân Gareth tới nơi”.

“Chị hi vọng mọi sự sẽ kết thúc nhanh chóng”, Clare thì thầm.

“Tất nhiên rồi”. Joanna lại tiếp tục thêu một mũi nữa. “Chủ nhân Gareth và ngài Ulrich sẽ xử lý mọi việc êm thấm thôi”.

“Em không biết, nhưng em cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như vậy”. Clare khoanh tay trước ngực, nàng không tài nào xua đuổi nổi cơn giá lạnh nàng luôn cảm thấy suốt buổi tối hôm nay.

Joanna nhìn nàng lo lắng. “Tại sao em nói vậy?”

“Sau tất cả những sự việc náo động hắn ta gây ra, em không tin Raymond… ý em là Lucretius de Valemort sẽ dừng lại dễ dàng đâu”.

William đấm nắm tay nhỏ bé lên thành cửa sổ, “Ngài Ulrich nói rất có thể tên phù thủy đã ám sát ngài Humphrey”.

Clare rùng mình, “Tất cả cũng chỉ bởi vì quyển sách chứa đựng những công thức giả kim đó. Raymond, Lucretius hay bất cứ cái tên nào thì hắn hẳn phải bị điên rồi”.

Joanna đâm mũi kim lên mảnh vải, “Chị chưa bao giờ tin tưởng gã đàn ông đó”.

Clare khẽ liếc nhìn William nhăn nhó. Cả hai đều nhớ lại Joannaừng ca ngợi Raymond de Coleville đến tận mây xanh như thế nào.

Clare tiến lại gần cửa sổ cùng với William nhìn ra bóng đêm và mong mỏi chờ đợi những ánh lửa xuất hiện trên con đường xa.

“Em ước chúng ta biết được những gì đang xảy ra trên bến cảng”. William thì thầm.

Clare khẽ rung động, nàng nhìn lên đài quan sát không có ánh lửa, “Em có nghĩ bó đuốc trên ngọn tháp đang bị tàn không, William?”

William nhìn ra hướng nàng chỉ. “Đúng, chắc có lẽ anh Ranulf không có sẵn đuốc để thay. Liệu em có nên đến đó và mang cho anh ấy một bó đuốc mới không?”

“Không, chị sẽ xuống dưới nhà và tìm bác Eadgar. Bác ấy sẽ cử một gia nhân đi tiếp đuốc cho cậu ấy”.

Clare quay ra phía cửa, háo hức muốn làm việc gì đó để thay đổi không khí.

“Chị sẽ nói bác Eadgar mang cho chúng ta thứ gì đó để ăn chứ?” William nhìn nàng đầy hi vọng, “Em thề là em sắp chết đói rồi”.

Clare mỉm cười. “Được thôi”. Nàng tiến ra mở cửa.

“Chị Clare, chị quay lại đây mau”. Giọng William đột nhiên hoảng sợ.

Clare quay phắt lại nhìn William đang chống cả hai tay vươn người nhìn chằm chằm qua cửa sổ xuống sân trong.

“Cái gì thế?” Nàng vội hỏi. “Có chuyện gì không ổn à?”

“Chị lại đây mà xem này. Có mấy người đàn ông đang ở trong sân. Nhưng cánh cổng vẫn đang đóng chặt mà”.

“Lạy thánh Hermione phù hộ”. Clare vộ băng qua phòng. “Em đang nói gì thế? Ngài Gareth đã trở lại rồi ư?”

“Không phải là ngài Gareth và người của ta. Họ là những người lạ”. William quay gương mặt hoảng sợ lại nhìn nàng. “Chỉ vài giây trước họ đâu có trong sân. Cả chị và em đều thấy sân trống không và chẳng ai mở cửa cả. Đây thực sự là ma thuật rồi.

Joanna đánh rơi bộ đồ thêu, gương mặt chị cứng đờ khiếp sợ, “Tên phù thủy”.

Clare bước lại cửa sổ và nhìn xuống khoảng sân trong ánh đuốc sáng, không thể tin nổi vào mắt mình những gì nàng đang thấy. Khoảng năm, sáu tên đàn ông trùm áo choàng đen kiếm lăm lăm trong tay đang tiến tới cửa lâu đài.

Gió thổi bay những tấm áo choàng đen của một vài tên để lộ ra những bộ giáp sắt lấp loáng trong ánh lửa.

Tên cầm đầu đang nắm chặt một con dao găm kề vào cổ một hình dáng quen thuộc bị kéo lê đi cùng.

“Đó là anh Dalian”, William thì thầm. “Hắn ta đã bắt được anh Dalian”.

“Lạy chúa”. Giọng chị Joanna vỡ ra.

Gã đàn ông đang tóm chặt Dalian trong tay ra hiệu cho một tên khác. Tên này liền bước tới đập mạnh chuôi kiếm lên cánh cửa lâu đài.

“Hãy mở cửa ra mau, nhân danh chủ nhân vĩ đại của hòn đá Ma thuật. Mở ra hay là chết”.

Clare nắm lấy bậu cửa, những ngón tay run rẩy. Nàng nghiêng đầu ra cố gắng cất giọng cứng cỏi, “Kẻ nào ngoài đó vậy?”

Tên cầm đầu đang gí dao găm vào cổ Dalian nhìn lên cửa sổ. Hắn chậm rãi cởi mũ trùm đầu v

Clare lạnh toát cả người và nhận ra kẻ nàng đã từng biết dưới cái tên Raymond de Coleville.

“Chào buổi tối, phu nhân Clare”. Giọng nói lịch sự trơn như mỡ của Lucretius cất lên cùng với nụ cười vẫn bóng bẩy duyên dáng như mọi khi.

Clare chằm chằm nhìn hắn, trong một khoảnh khắc nàng vẫn không tin nổi hắn ta đang thực sự xuất hiện sau cánh cổng đóng kín kia.

Nhưng nàng buộc phải chấp nhận sự thật.

Ánh lửa của những ngọn đuốc bập bùng soi sáng gương mặt đẹp trai như ma quỷ của Lucretius, gương mặt góc cạnh như chim ưng. Hắn ta vẫn mảnh mai và duyên dáng như nàng nhớ, một gã đàn ông gây ấn tượng và hấp dẫn với những ngón tay dài, thanh nhã. Chiếc áo choàng đen như mun của một loài chim săn mồi về đêm đang rình mò những con mồi tội nghiệp.

“Làm sao ngươi vào được bên trong bức tường?” Clare hỏi.

“Thật là một câu hỏi ngớ ngẩn. Ta là bậc thầy phù thủy mà”. Nụ cười của Lucretius sáng lấp lánh, “Mở cửa ra, thưa bà. Ta muốn lấy lại quyển sách mà thằng nhóc ngu đần này đã không thể mang tới cho ta”.

“Đừng làm vậy, phu nhân Clare”, Dalian hét, “Đừng để hắn lọt vào trong lâu đài”. Cậu thét lên, nghẹn lời bởi lưỡi đao Lucretius đang kề sát cổ.

Clare cẩn trọng ngắm khuôn mặt Lucretius, “Nếu ngươi thực sự là bậc thầy phép thuật, thưa ngài, tại sao ngươi không hóa phép để bước vào trong lâu đài của tôi và tự mình lấy cuốn sách?”

Lucretius bắt đầu mỉm cười, “Hóa phép để hiện ra và biến mất là một công việc phức tạp kể cả đối với bậc thầy phù thủy như ta cho nên ta ưa dùng những phương sách đơn giản và hiệu quả

“Ngươi có bị điên không?”

“Cô sẽ tự tay mang cho ta cuốn sách của cha mình hay để ta giết tên nhạc sĩ của cô ngay bây giờ?” Lưỡi dao trong tay Lucretius lóe lên, “Rồi ta sẽ bước vào lâu đài và giết chết từng người một ngay trước mắt cô cho đến khi cô chịu mang cho ta quyển sách”.

“Hãy cứ để hắn ta giết em, phu nhân Clare”, Dalian nài nỉ, “Em cầu xin chị hãy cứ để hắn giết chết em đi. Đừng mở cửa lâu đài cho hắn”.

Nụ cười của Lucretius trở nên lạnh giá, “Chúc mừng cô, Clare. Ta không nghĩ cô có thể thu phục được thằng nhãi Dalian này dễ dàng đến thế, nhưng rõ ràng nó đã nguyện chết vì cô. Ta đã nghĩ thằng bé này đủ thông minh để không chống đối lại ta, nhưng có lẽ nó ngu ngốc hơn ta nghĩ nhiều”.

“Đừng đưa cho hắn cuốn sách”, Dalian khóc, “Em không quan tâm đến việc hắn có giết em hay không”.

Lucretius không rời mắt khỏi Clare, “Mày không hiểu rõ phu nhân của mày rồi, thằng nhãi. Cô ta quá nhân hậu. Cô ta sẽ không để cho mày phải chết vì một cuốn sách đâu, có phải vậy không Clare? Cuốn sách chẳng là cái gì so với tính mạng một người mà cô ta quan tâm, đúng thế chứ?”

“Không”, Clare vội vàng nói. “Ta sẽ đưa cuốn sách cho ngươi nếu ngươi hứa sẽ thả Dalian”.

“Cô sẽ có lại thằng nhạc sĩ nhãi của mình chừng nào ta nắm trong tay cuốn sách của ngài Humphrey. Thằng nhóc vụng về này chẳng bao giờ làm được chuyện gì nên hồn cả”.

“Được thôi, ta sẽ thả cuốn sách xuống chỗ ngươi qua cửa sổ này”, Clare nói.

“Không dễ thế đâu thưa cô, cô sẽ tự tay mang cuốn sách xuống cho ta. Ta muốn có cả hai

“Ta ư? Tại sao ngươi lại muốn ta?”

“Bởi ta là một người đàn ông khôn ngoan chứ sao. Ta muốn giữ một con tin giá trị hơn thằng nhỏ Dalian này để đảm bảo cho việc rút lui của ta. Cô sẽ đi cùng cho đến khi ta an toàn rời hòn đảo này”.

“Nhưng tại sao?” Clare tuyệt vọng hỏi.

“Ta biết rằng Hung thần sẵn sàng trả giá đắt hơn cho mạng sống của cô thay vì thằng nhãi. Đối với ngài Gareth cô quý giá hơn nhiều, phải vậy không? Hơn tất cả, cô chính là nguồn lợi nhuận đáng giá của hòn đảo này”.

“Ta sẽ mang cho ngươi cuốn sách”, Clare quay đi khỏi cửa sổ và chạy lại vào cửa ra vào.

“Clare, em không được mở cửa lâu đài”. Joanna kêt thất thanh. “Em sẽ mạo hiểm tất cả mạng sống của chúng ta mất”.

Mắt William mở to khiếp hãi, “Có lẽ hắn ta thực sự là một tên phù thủy. Nếu thật vậy, tất cả chúng ta đều sẽ chết”.

“Thật là nực cười. Hắn ta không phải là phù thủy gì hết. Không có gì thực sự là phép thuật ở đây cả. Ngài Gareth đã đúng. Lucretius đơn giản chỉ là một tên giả kim biết vài mánh lới mà thôi”, Clare mở cửa và sải bước chạy xuống phòng làm việc của mình.

Joanna và William vội vã theo sau.

“William, mang cho chị một cái túi da to có nắp”. Clare nói.

“Vâng”. Cậu bé vội vã chạy ngược lại theo hướng khác.

Clare lao vào phòng làm việc và chộp lấy cuốn sách bìa da nặng nề nằm trên kệ. Nàng với lấy chiếc bình đựng hoa khô gần đó và mở nắp

Joanna chằm chằm nhìn nàng. “Em đang làm gì đấy?”

“Trong hỗn hợp này chứa một lượng lớn hoa tử đinh hương”. Clare vốc vài nắm đầy hoa khô rắc vào trong bìa và giữa những trang sách, “Tên phù thủy bị dị ứng nặng với mùi tử đinh hương, cái này sẽ khiến cho hắn ta hắt xì hơi không kiểm soát được”.

William xuất hiện bên ngưỡng cửa. “Chiếc túi da đây chị Clare”.

“Đưa cho chị”. Clare với lấy chiếc túi da và dốc toàn bộ số hoa khô còn lại trong bình vào đó.

Sau khi đóng nắp túi và đeo nó lên vai, nàng liền ôm lấy cuốn sách bằng cả hai tay,

“Lucretius sẽ muốn nhìn thấy nó để chắc hẳn không bị lừa trước khi bỏ vào trong túi”.

“Clare đừng làm vậy, chị xin em”, Joanna thì thầm. “Việc này quá nguy hiểm”.

Clare nhìn chị, “Em sẽ đi một mình. Hãy đóng chặt cửa và cài chốt ngay tức khắc sau khi em bước ra. Đừng mở cửa cho đến khi Lucretius và đám lâu la của hắn đi khỏi”.

“Nhưng còn em thì sao?” Joanna rên rỉ.

“Ngài Gareth sẽ sớm nhận thấy chuyện gì đang xảy ra. Anh ấy chắc chắn sẽ quay về để chiếm lại lâu đài và anh ấy sẽ đi tìm em”. Clare mỉm cười buồn bã. “Tên phù thủy nói đúng. Em quý giá đối với Hung thần, mảnh đất này sẽ trở nên vô giá trị nếu thiếu em”.

Nàng nhanh chóng bước qua Joanna và William, đôi giày da mềm của nàng không gây nên một tiếng động nào trên nền đá dọc hành lang khi bước xuống cầu thang.

Dưới cầu thang, trên đại sảnh nàng thấy bác Eadgar và gia nhân đang túm tụmên lò sưởi. Mặt ai nấy cứng đờ vì sợ hãi.

“Mở chốt ra, bác Eadgar”.

“Nhưng thưa phu nhân”.

“Hãy làm như cháu bảo”.

“Vâng, thưa phu nhân”. Bác Eadgar cúi đầu và bước ra mở cửa.

Chị Eunice và bà Agnes lập bập làm dấu cầu nguyện.

Bác Eadgar nhấc thanh sắt nặng chốt cửa chính lên.

Clare bước ra ngoài bóng đêm và nói nhanh, “Đóng chặt cửa lại. Mau lên, bác Eadgar”.

Cánh cửa lập tức đóng chặt lại sau lưng nàng. Clare nghe thấy tiếng chốt sắt nặng nề quay trở về vị trí cũ.

Chưa bao giờ trong cuộc đời mình nàng lại cảm thấy đơn độc như vậy.

“Cô có quyển sách đó chứ?” Lucretius hỏi.

“Đây!” Clare giơ cao cuốn sách lên để hắn nhìn cho rõ. “Và một chiếc túi để đựng nó”. Nàng mở nắp túi và cho cuốn sách vào trong nằm gọn gàng giữa đám hoa tử đinh hương khô, “Bây giờ hãy thả Dalian ra”.

“Tới đây với ta, Clare”. Lucretius ra lệnh.

“Đừng”, Dalian thét lên van xin nàng.

Clare bước bậc tam cấp.

Đột nhiên một trận mưa tên lửa khủng khiếp bắn xối xả xuống sân. Những tên hiệp sĩ mặc áo trùm đen hét lên hoảng sợ.

“Cái quái quỷ gì thế này?” Tấm áo choàng của Lucretius bay phần phật khi hắn vội vã quay đầu để xem chuyện gì đang xảy ra.

Gareth và người của chàng hiên ngang hiện ra trên nóc xưởng sản xuất của Clare, ba trong số họ đang giương cao cung tên.

“Gareth”, Nàng thì thầm.

“Hung thần đáng ghét”, Lucretius lầm bầm. Hắn vội ném Dalian đi, “Chúng mày hãy bắt lấy chúng”. Hắn hét lên. “Bọn chúng không thể nào bì lại được với Hiệp sĩ của hòn đá Ma thuật. Bắt lấy chúng ngay, ta ra lệnh cho lũ ngươi”.

Gươm giơ lên, những tên hiệp sĩ áo trùm đen thận trọng bước lại gần xưởng sản xuất.

Trước khi chúng có thể tiến lên được vài bước, hàng loạt những mũi tên lửa găm trên sân bỗng nổ tung như sấm, bụi đất mịt mù khắp nơi.

Chương 17

Gareth đăm đăm nhìn nụ cười khẽ nở trên đôi môi nàng và cảm thấy máu trong người chàng đông lại thành đá.

“Đừng có đùa cợt anh”. Chàng bước dọc căn phòng chỉ bằng vài s chân, đi vòng qua chiếc bàn và tóm lấy Clare bằng cả hai tay, “Nhất là về chuyện này”.

“Thưa ngài, ngài đang làm gì thế?” Nụ cười trên môi Clare tắt ngấm trong một nhịp đập của trái tim. Nàng cố gắng vùng vẫy để thoát khỏi chiếc ghế.

Gareth nắm lấy cánh tay nàng kéo mạnh. Chàng nhấc bổng nàng lên nhìn vào mắt nàng.

“Anh đã cảnh báo em là anh không thấy thích thú gì với những câu đùa ngớ ngẩn có thể khiến người khác phá ra cười”.

“Lạy thánh Hermione che chở, em không đùa thưa ngài”. Clare bấu chặt tay lên bả vai Gareth và trừng trừng nhìn nàng, “Bỏ em xuống, đây chính xác là một trong những hành vi không thể nào chịu nổi em thường thấy ở những gã đàn ông to lớn mà”.

Chàng lờ yêu cầu của nàng đi và ra lệnh, “Hãy nói lại lần nữa”.

“Em nói, đây chính xác là một trong những hành vi không thể chịu đựng nổi…”

“Không phải câu vô nghĩa đó”. Chàng nhìn thẳng vào mắt nàng, “Câu kia cơ”.

“Câu vô nghĩa kia ư?” Nàng yếu ớt lặp lại.

“Quỷ tha ma bắt, thưa bà. Tôi không chịu được hơn nữa đâu”.

Clare mỉm cười nhìn chàng khao khát. “Em yêu anh”.

“Bởi vì anh có mùi thơm ư?”

“Không phải lúc nào cũng thơm”, nàng hòa hoãn nói. “Nhưng anh luôn có mùi phù hợp

“Phù hợp ư?”

“Em biết đối với anh như vậy nghe thật ngốc nghếch, thưa ngài, nhưng em luôn là một người nhận định rất nhiều thứ chỉ dựa vào mùi hương”.

“Bao gồm cả đàn ông ư?”

Mặt Clare chuyển sang màu hồng, “Em biết anh sẽ nghĩ lời giải thích của em thật là khờ khạo”.

“Còn hơn cả khờ khạo, nghe giống một lời nói dối trơ trẽn hơn. Khi anh nhấc em lên khỏi bờ tường chết tiệt đó và đặt em ngồi trước mặt, anh đã trải qua bốn ngày đường không nghỉ ngơi. Suốt thời gian đó anh không hề được tắm, chỉ rửa tay và mặt trên cơ thể anh chỉ có thể bốc mùi của ngựa, mồ hôi và bụi đường mà thôi”.

“Phải, nhưng vẫn còn một mùi khác nữa mà em đã nhận ra”.

“Lúc đó anh không có mùi thơm như một người tình”.

Nàng vươn tay tìm gương mặt chàng, “Một người tình thì có mùi thơm như thế nào thưa ông chủ của em?”

“Anh không biết. Mùi hoa hồng, mùi oải hương và quế, anh nghĩ vậy. Chắc chắn không phải mùi ngựa, bụi đường và mồ hôi”.

“Có lẽ anh nói đúng về mùi hương của những đôi tình nhân khác, thưa ngài, em không rõ”. Clare nhẹ nhàng ôm trọn khuôn mặt chàng trong tay. “Em chỉ biết mùi của anh thôi. Em đã nhận ra ngay ngày đầu tiên chúng ta gặp gỡ cho dù lúc đó em không biết đó là mùi hương của người em yêu và em hiểu mùi hương đó vô cùng phù hợp với em”.

“Vậy anh có mùi gì, nói anh nghe? “Mùi hương của một cơn bão đang lan tỏa trong gió, mùi vị của biển lúc bình minh. Nó như một loại nước hoa kích thích em mãnh liệt, làm mê muội các giác quan của em và làm trái tim em lỗi nhịp”.

“Clare!” Chàng chậm rãi đặt nàng trượt từ từ dọc khắp chiều dài cơ thể mình cho đến khi ngón chân nàng chạm đất. “Clare!” Chàng ngấu nghiến đôi môi nàng.

Có vẻ như chính niềm đam mê đã khiến Clare tin rằng nàng yêu chàng, Gareth nghĩ. Nàng vẫn còn quá mới mẻ và không đủ kinh nghiệm để chống chọi lại. Hay có lẽ bởi bản tính nhân hậu của nàng là muốn che chở, yêu thương những kẻ không nhà. Hay có lẽ…

Phải, hay có lẽ bởi nàng thực sự yêu chàng. Chàng vẫn không dám tin vào điều này, nhưng chàng đâu phải là kẻ ngu ngốc từ chối mỗi khi vận may mỉm cười với mình.

Nàng vòng tay ôm lấy cổ chàng và hé mở đôi môi mềm mại bên dưới môi chàng. Gareth cảm thấy những ngón tay nàng đang luồn vào mái tóc mình, chàng rùng mình run rẩy bởi ham muốn của chính mình.

Một cơn sóng đói khát tuyệt vọng trào dâng khắp cơ thể chàng. Luôn là như vậy mỗi lúc chàng ôm chặt nàng trong vòng tay. Song hành cùng với nó là nỗi điên cuồng muốn bảo vệ nàng, để nàng được bình yên. Clare đã trở thành thứ quan trọng, quý giá nhất đối với chàng trong cuộc đời này.

Chàng siết chặt nàng trong vòng tay bởi niềm thôi thúc không đơn thuần xuất phát từ nhục cảm mà nó còn vượt xa tất cả mọi khao khát trên đời. Gareth muốn ôm nàng chặt hơn cả khi chàng nắm thanh gươm quý giá như sinh mạng mình.

Thanh Cổng Địa Ngục, dù có là gì đi chăng nữa cũng chỉ là một công cụ của cái chết.

Clare mới là bản thân sự sống.

o°•

“Sương mù chết tiệt!” Ranulf lầm bầm. “Dày đặc thế này thì làm sao chúng ta có thể trông thấy tín hiệu đuốc của những người gác dọc theo vịnh đá thưa ngài?”

“Phải”. Gareth chống cả hai tay lên lan can đài quan sát và nhìn ra màn đêm đầy sương, “Mặt khác, sương mù dày như thế này thì không một người đàn ông bình thường nào có thể chèo thuyền từ Seabern tới đây tối nay được. Hắn ta sẽ bị lạc đường trong mê hồn trận này”.

“Người bình thường thì không”, Ranulf đồng ý, “Nhưng một tên phù thủy thì có thể đấy”.

Gareth nhìn Ranulf, “Đừng có nói với ta là cậu đã bắt đầu tin chuyện câu chuyện cổ tích mà chàng hiệp sĩ cận vệ tương lai của ta kể nhé. Chúng ta đứng ở đây không phải là để chờ đợi một tên phù thủy, Ranulf, hắn ta chỉ là một gã đàn ông rất thông minh, không chùn bước trước những gì hắn muốn mà thôi”.

“Vâng, thưa ngài!”

“Cậu sợ chúng ta không thể đối phó với Lucretius de Valemort được à?”

“Không”. Ánh lửa từ lò than hồng gần đó chiếu hồng một bên gương mặt Ranulf, “Như phu nhân của tôi đã nói, tên phù thủy không thể nào so sánh được với ngài, thưa chủ nhân”.

“Cảm ơn cậu, Ranulf”.

“Nhưng tôi cứ không ngừng suy nghĩ về việc sẽ dễ dàng hơn cho chúng ta biết bao nếu có đủ ba người đang hộ tống chuyến hàng lên London trở về?”

“Chính việc thiếu những người đó mà ta tin tên phù thủy sẽ không bỏ lỡ dịp may này”.

Ranulf cau mày, “Ngài nghĩ chúng ta đang trong tình trạng thiếu người ư?”

“Đúng thế”.

Ranulf mở to mắt, “Chẳng lẽ hắn ta quyền năng đến mức có thể nhìn xuyên bóng tối ư?”

“Không”. Nụ cười trên môi Gareth nhạt dần. “Chắc chắn hắn ta không thể tài đến thế mà chỉ giỏi quan sát thôi. Tên phù thủy đã ở hội chợ Seabern vào lần trước và đã do thám được việc ta cử ba người hộ tống người lái buôn chở hàng về London nên chẳng khó để suy luận chúng ta sẽ thiếu hụt nhân lực ở đây, cậu rõ chưa?”

“Dạ, vâng, tất nhiên rồi”. Ranulf khẽ thở phào. “Xin thứ lỗi cho tôi, chủ nhân. Có lẽ tôi đã bị những câu chuyện của Dalian làm cho rối trí mất rồi. Theo như cậu ấy nói thì tên phù thủy có thể làm biến mất một vật nào đó rồi lại khiến chúng hiện ra tùy thích”.

Những tiếng bước chân trên cầu thang gỗ làm Gareth phải quay đầu lại. Clare xuất hiện bên ngưỡng cửa, trên tay cầm hai cốc nước gì đó đang nghi ngút khói. Nàng mặc chiếc áo khoác màu xanh lá cây, đội mũ trùm đầu cho khỏi lạnh. Ánh lửa bập bùng nhảy múa trên khuôn mặt xinh đẹp điềm tĩnh của nàng.

“Em nghĩ hai người sẽ thích uống thứ gì đó ấm nóng trong thời tiết giá lạnh như thế này”, nàng nói.

“Cảm ơn em”. Gareth khẽ chạm lên tay nàng khi đỡ lấy một chiếc cốc vại. Đôi mắt họ gặp nhau và khi thấy ánh lửa lấp lánh trong đôi mắt màu ngọc lam của nàng, lòng chàng chợt thấy ấm áp.

“Cảm ơn phu nhân”. Ranulf nhận lấy một chiếc cốc, “Phu nhân biết cách làm giảm cơn giá lạnh của những người lính gác”.

Clare bước đến gần lan can và nhìn vào làn sương mờ mịt, “Bình minh sẽ đến trong vòng hai tiếng nữa, nhưng ngay cả khi mặt trời mọc cũng khó có thể nhìn thấy được gì qua màn sương này. Làm sao anh có thể nhìn thấy tín hiệu đuốc khi trời mờ mịt thế?”

Gareth nhấp một ngụm súp đặc thong thả trả lời nàng, “Nếu có chuyện gì xảy ra, người của chúng ta sẽ gửi tin nhắn về đây chứ không bằng tín hiệu lửa”.

“Phải, như vậy hợp lí hơn”, Clare nói, “Em đã không nghĩ đến”.

“Lo lắng những chuyện này không phải là trách nhiệm của em”, Gareth nói. “Hãy để những chuyện đơn giản như thế lại cho anh, anh sẽ giải quyết.”

Ranulf khẽ sặc một ngụm súp. Gareth liếc nhìn cậu với vẻ không hài lòng. Cậu lính trẻ ngay lập tức lấy lại bộ dang nghiêm trang.

Clare có vẻ như không để ý, nàng còn đang bận xoa khắp cánh tay mình để giữ ấm, “Anh có cảm thấy một mùi gì đó còn khó chịu hơn cả mùi sương mù này không?”

“Không”. Gareth đặt tay lên đốc thanh Cổng Địa Ngục, “Anh chỉ toàn thấy mùi sương mù ẩm ướt trong đêm thôi”.

Clare hít hít mũi trong không khí, “Em nghĩ còn một mùi nữa lẩn khuất trong sương mù”.

“Mùi gì vậy, thưa phu nhân?”. Ranulf hỏi.

“Tôi không rõ”, Clare trả lời, “Nhưng tôi không quan tâm lắm”.

Tiếng vó ngựa vọng lại từ đằng xa đồng thời với ánh đuốc le lói chuyển động không ngừng trong đêm mù sương.

“Hãy mở cửa ra”, một giọng nói quen thuộc cất lên, “Tôi có tin tức mới”.

Ranulf cúi người sát lan can và nhìn chăm chú xuống người đàn ông đang cưỡi ngựa, “Đó là Comstock, người của chúng ta

“Mở cửa”, Gareth ra lệnh. Chàng nhìn xuống người đang cưỡi ngựa đi qua cổng vào sân trong thắp đuốc sáng trưng, “Có tin gì vậy, Comstock?”

“Thưa chủ nhân, một con thuyền nhỏ chở năm tên có vũ trang đã cập bến cảng trong sương mù. Chúng tôi đã giết hạ hai tên nhưng số còn lại đã trốn trong nhà thuyền”.

“Vậy là tên phù thủy vẫn tìm được đường trong sương mù”. Ranulf thì thầm. “Có lẽ hắn ta thực sự nắm trong tay nghệ thuật hắc ám”.

Gareth lờ câu nói của Ganulf, “Sao lại để cho ba tên còn lại trốn thoát được hả Comstock?”

“Bọn chúng là những tay cung thiện xạ, thưa ngài. Chúng bắn tên như mưa định hạ người của ta. Ngài Ulrich đã lệnh cho chúng tôi chờ đến khi chúng bắn cạn tên. Ngài ấy nói trước sau gì cũng bắt được bọn chúng tôi”.

“Phải, chắc chắn thế rồi. Chúng ta phải chuẩn bị sẵn sàng”. Gareth quay lại nói với Ranulf, “Ta sẽ đi xuống bến cảng, cậu ở đây canh giữ tháp”.

“Vâng, thưa ngài”. Ranulf nhìn có vẻ thất vọng nhưng không dám phản đối, “Ngài có tin một trong số những kẻ bị ngài Ulrich bao vây trong nhà thuyền là tên phù thủy không?”

“Ta không biết được, một khi phải đối phó với một tên giả kim thuật thì không có gì là chắc chắn cả”.

Clare khẽ rùng mình trong bóng tối, “Thưa chủ nhân, xin hãy cẩn trọng. Em không thích chuyện này một chút nào”.

Gareth bước một bước lại gần nàng. Chàng nâng cằm nàng lên và hôn nàng vội vã, “Mọi việc sẽ kết thúc trước khi trời sáng. Hãy quay trở về lâu đài và đóng chặt cửa lại. Đừng bước ra ngoài cho tới khi anh trở về, em hiểu

Nàng khẽ chạm ngón tay lên mặt chàng, “Vâng, thưa chủ nhân”.

Đột nhiên chàng muốn nói với nàng thật nhiều điều, nhưng không đủ thời gian và cũng không phải chỗ thích hợp. Chàng nhìn sâu vào đôi mắt lo lắng của nàng, “Chúng ta sẽ nói chuyện sau”. Nói rồi chàng buông nàng ra và quay đầu đi xuống cầu thang.

Con chiến mã của chàng đã được đóng yên cương đầy đủ sẵn sàng chờ ông chủ của nó. William đang vuốt ve đầu con quái vật.

“Em có thể đi cùng với ngài không, thưa chủ nhân?”

“Không”. Gareth nhảy phắt lên yên ngựa và nắm lấy dây cương, “Em sẽ ở lại đây với phu nhân Clare, mẹ em và những người còn lại đảm nhận trọng trách canh giữ bên trong lâu đài còn Ranulf trấn giữ ở ngoài. Em đã rõ chưa?”

William vươn thẳng đôi vai, “Vâng, thưa chủ nhân”.

Gareth giật cương con chiến mã và quay đầu phi thẳng vào màn đêm, Comstock giơ ngọn đuốc phóng sát theo sau.

Một gia nhân vội vã đóng chặt cánh cổng sau lưng họ.

o°•

Ulrich vừa hoàn thành xong nhiệm vụ khi Gareth và Comstock phi đến bến cảng. Những ánh đuốc bập bùng tỏa ánh sáng ma quái soi trên hai thân thể bất động của những kẻ xâm phạm. Số còn lại đang đứng ủ rũ trong im lặng, hai tay bị trói chặt sau lưng.

Một nhóm dân làng vừa xuất hiện từ những mái nhà ven đường tò mò chạy ra xem cảnh tượng trước mắt.

xuống ngựa và ném dây cương cho Comstock giữ, “Làm tốt lắm, Ulrich”.

“Xử lý bọn chúng không quá khó”, Ulrich nói.

Gareth nhìn vào mặt những tên cung thủ còn sống sót, “Ai trong số bọn mi là Lucretius de Valemort?”

Những tên tù binh nhìn chàng chằm chằm, một trong số đó lắc đầu.

Gareth nhìn bọn chúng vẻ trầm tư, “Có một cách để chết thật sự nhẹ nhàng. Hãy trả lời câu hỏi của ta mau”.

Một trong số những tên cung thủ tuổi trung niên liếc nhìn chàng, “Người của ngài gọi ngài là Hung Thần xứ Wyckmere. Họ nói có đúng không?”

“Đúng”. Gareth trả lời.

“Họ nói lời hứa của ngài cũng có sức nặng như thanh kiếm của ngài đang đeo”.

“Đúng”.

“Nếu chúng tôi khai thật, ngài có hứa sẽ cho chúng tôi được chết một cách mau chóng không?”

“Được”. Chàng chưa bao giờ tra tấn những kẻ cướp của giết người mà chàng bắt được trong suốt cuộc đời mình, Gareth nghĩ. Nhưng có lẽ không cần thiết cho ba tên này biết điều đó”.

Tên cung thủ cân nhắc một lúc rồi nói, “Thưa ngài, vấn đề là chúng tôi không hề biết Lucretius de Valemort là ai. Đó là sự thật, chúng tôi xin thề”.

“Vậy ai đã thuê các người?”

Gã nhún vai. “Một ngài hiệp sĩ tự xưng là trả chúng tôi hậu hĩnh để cập bến cảng này trong đêm. Ông ta nói ông ta biết cách đi xuyên qua làn sương mù”.

“Tại sao hắn lại cử các người đến Ước Mơ này?”

“Ông ta nói chúng tôi sẽ vơ vét được nhiều thứ trong ngôi làng giàu có này. Nhưng tôi thề ông ta chẳng hề nói gì về việc hòn đảo này được Hung Thần bảo vệ cả”.

“Làm sao hắn ta dẫn các người đi xuyên sương mù được?”

Những tên cung thủ nhìn nhau lo sợ, “Ngài Raymond đi với chúng tôi và đưa ra những lời chỉ dẫn sau mỗi lúc ông ta nghiên cứu công cụ ma thuật nào đó giấu trong tay áo choàng”.

“Ma thuật”. Một trong những tên cung thủ kêu lên căm phẫn, “Nói cho mày biết chúng ta lẽ ra không nên nhận lời hắn. Tao chưa bao giờ thích phi vụ này, dù tên hiệp sĩ phản bội đó hứa cho chúng ta bao nhiêu của cải cướp được trong tu viện cũng chẳng đáng để bị chết treo hay chết chìm trên biển”.

Tên thứ ba trừng mắt nhìn hắn, “Mày cũng hăm hở được tham gia như chúng tao nên mới kêu Brock và Dagget vào nhập hội. Mày nói chúng ta sẽ giàu có, thay vào đó chúng ta sẽ bị treo cổ cả đám”.

Gareth đặt tay lên đốc kiếm đột ngột cắt lời cuộc cãi vã của bọn cướp, “Vậy gã Raymond đang ở đâu?”

“Như Brock đã nói, chúng tôi không biết thưa ngài”. Một tên trả lời.

Tên phát ngôn chính run rẩy hoảng sợ, “Ông ta đã ra khỏi thuyền vài chục mét trước khi cập cảng. Ông ta trèo lên một chiếc thuyền con chúng tôi vẫn neo bên mạn tàu và nói sẽ gặp lại chúng tôi sau ở cổng tu viện. Thế rồi ông ta biến mất trong sương mù”.

Gareth hỏi, “Và năm người các ngươi tiếp tục cập bến cảng một mình

“Vâng, chúng tôi chẳng còn biết phải làm gì khác. Chúng tôi làm sao có thể quay lại Seabern trong sương mù dày đặc như thế này mà không có ngài Raymond với dụng cụ ma thuật chết tiệt của ông ta”. Tên cung thủ nhún vai run rẩy, “Và người của ngài đã mai phục sẵn trên bờ kè bắt chúng tôi như ngài thấy đấy”.

“Mẹ tao luôn tiên đoán cuộc đời tao sẽ kết thúc trong một vòng dây thừng”, một tên rên rỉ.

Ulrich nhìn Gareth, “Có lẽ chúng ta có hơn ba vòng dây đang chờ sẵn, thưa chủ nhân”.

“Phải”. Gareth quét mắt qua những gương mặt bọn cướp nhưng chẳng thấy gì ngoài sự ngu độn và cam chịu. Chàng nhìn xuống hai xác chết trên bờ kè và ra lệnh, “Hãy đi tìm Dalian về”.

“Vâng, thưa chủ nhân. Cậu ta sẽ gia nhập với chúng ta ngay bây giờ”, Ulrich quay sang những người đang đứng bên cạnh. “Dalian, lại đây mau cậu bé, chúng ta cần cậu giúp một tay”.

Không có tiếng trả lời.

“Cậu ta không có ở đây, thưa ngài”, một trong số người của chàng nhìn xung quanh bối rối nói, “Có lẽ cậu ấy đã bị thương bởi tên của một trong số chúng”.

“Tôi sẽ đi kiểm tra trong làng”. Comstock nói rồi rảo bước về phía đám dân làng đang tò mò tụ tập.

Một lúc sau Comstock quay lại với đôi mắt mở to nghiêm trọng.

“Sao rồi?” Gareth hỏi.

“Dường như Dalian đã biến mất, thưa chủ nhân”.

Ulrich nhìn trầm ngâm, “Tôi đã cảnh báo anh cậu bé này có thể gây nguy hiểm cho chúng ta mà. Có lẽ cậu ta đã lừa dối chúng ta ngay từ đầu”.

o°•

Clare khơi những viên than hồng làm bùng lên ngọn lửa sưởi ấm căn phòng lạnh lẽo. Nàng đang ngồi với chị Joanna và William, “Chị có thấy đêm nay đột nhiên đặc biệt lạnh không chị Joanna?”

“Mùa hè sẽ sớm đến thôi”. Joanna vẫn không dừng đường kim trên mẫu thêu của mình dưới ánh đèn.

William ngồi cạnh cửa sổ, nhìn chăm chú vào những ánh đuốc trên sân, “Em tự hỏi liệu chúng có xua đuổi được ma thuật của tên phù thủy không? Chị có nghĩ một trong những tên cung thủ bị hạ trên bến cảng là Lucretius de Valemort không?”

Clare cau mày, “Ngài Raymond có nói gì về việc ông ấy là một cung thủ đâu. Bắn cung đâu phải là một trong những môn hiệp sĩ cần phải học”.

Joanna liếc nhìn nàng, “Rất đúng. Hiệp sĩ đâu cần luyện tập với những thứ vũ khí như vậy. Cung tên chỉ dành cho binh sĩ dưới quyền mà thôi”.

William vẫn tiếp tục nhìn ra cửa sổ, “Ngài Gareth từng nói suy nghĩ như vậy thật là ngốc. Ngài ấy còn bảo một người đàn ông muốn tồn tại được phải biết sử dụng thành thạo nhiều loại vũ khí, trong đó có cung tên. Anh Dalian và con cũng được học cung tên với anh Ranulf và những người khác”.

“Con học à?” Joanna giật nảy mình. “Mẹ chẳng hề biết chuyện này, mẹ không hề nghĩ việc luyện tập cho sức khỏe lại bao gồm cả bắn cung”.

Clare vội vàng đổi ngay sang chủ đề khác, “Có lẽ một trong số những tên bị giết là Lucretius de Valemort

“Đâu có giống ạ”, William nói, “Nếu thế anh Dalian chắc chắn sẽ nhận ra hắn ta và như vậy thì anh Comstock đã phải thông báo về rồi”.

“Ừm, em nói có lý”, Clare tiếp tục. “Vậy tên phù thủy hẳn phải là một trong những kẻ sống sót bị bao vây trong nhà thuyền”.

“Phải”. William gật đầu rạng rỡ, “Ngài Ulrich và những người khác chắc chắn sẽ bắt được hắn cho tới khi chủ nhân Gareth tới nơi”.

“Chị hi vọng mọi sự sẽ kết thúc nhanh chóng”, Clare thì thầm.

“Tất nhiên rồi”. Joanna lại tiếp tục thêu một mũi nữa. “Chủ nhân Gareth và ngài Ulrich sẽ xử lý mọi việc êm thấm thôi”.

“Em không biết, nhưng em cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như vậy”. Clare khoanh tay trước ngực, nàng không tài nào xua đuổi nổi cơn giá lạnh nàng luôn cảm thấy suốt buổi tối hôm nay.

Joanna nhìn nàng lo lắng. “Tại sao em nói vậy?”

“Sau tất cả những sự việc náo động hắn ta gây ra, em không tin Raymond… ý em là Lucretius de Valemort sẽ dừng lại dễ dàng đâu”.

William đấm nắm tay nhỏ bé lên thành cửa sổ, “Ngài Ulrich nói rất có thể tên phù thủy đã ám sát ngài Humphrey”.

Clare rùng mình, “Tất cả cũng chỉ bởi vì quyển sách chứa đựng những công thức giả kim đó. Raymond, Lucretius hay bất cứ cái tên nào thì hắn hẳn phải bị điên rồi”.

Joanna đâm mũi kim lên mảnh vải, “Chị chưa bao giờ tin tưởng gã đàn ông đó”.

Clare khẽ liếc nhìn William nhăn nhó. Cả hai đều nhớ lại Joannaừng ca ngợi Raymond de Coleville đến tận mây xanh như thế nào.

Clare tiến lại gần cửa sổ cùng với William nhìn ra bóng đêm và mong mỏi chờ đợi những ánh lửa xuất hiện trên con đường xa.

“Em ước chúng ta biết được những gì đang xảy ra trên bến cảng”. William thì thầm.

Clare khẽ rung động, nàng nhìn lên đài quan sát không có ánh lửa, “Em có nghĩ bó đuốc trên ngọn tháp đang bị tàn không, William?”

William nhìn ra hướng nàng chỉ. “Đúng, chắc có lẽ anh Ranulf không có sẵn đuốc để thay. Liệu em có nên đến đó và mang cho anh ấy một bó đuốc mới không?”

“Không, chị sẽ xuống dưới nhà và tìm bác Eadgar. Bác ấy sẽ cử một gia nhân đi tiếp đuốc cho cậu ấy”.

Clare quay ra phía cửa, háo hức muốn làm việc gì đó để thay đổi không khí.

“Chị sẽ nói bác Eadgar mang cho chúng ta thứ gì đó để ăn chứ?” William nhìn nàng đầy hi vọng, “Em thề là em sắp chết đói rồi”.

Clare mỉm cười. “Được thôi”. Nàng tiến ra mở cửa.

“Chị Clare, chị quay lại đây mau”. Giọng William đột nhiên hoảng sợ.

Clare quay phắt lại nhìn William đang chống cả hai tay vươn người nhìn chằm chằm qua cửa sổ xuống sân trong.

“Cái gì thế?” Nàng vội hỏi. “Có chuyện gì không ổn à?”

“Chị lại đây mà xem này. Có mấy người đàn ông đang ở trong sân. Nhưng cánh cổng vẫn đang đóng chặt mà”.

“Lạy thánh Hermione phù hộ”. Clare vộ băng qua phòng. “Em đang nói gì thế? Ngài Gareth đã trở lại rồi ư?”

“Không phải là ngài Gareth và người của ta. Họ là những người lạ”. William quay gương mặt hoảng sợ lại nhìn nàng. “Chỉ vài giây trước họ đâu có trong sân. Cả chị và em đều thấy sân trống không và chẳng ai mở cửa cả. Đây thực sự là ma thuật rồi.

Joanna đánh rơi bộ đồ thêu, gương mặt chị cứng đờ khiếp sợ, “Tên phù thủy”.

Clare bước lại cửa sổ và nhìn xuống khoảng sân trong ánh đuốc sáng, không thể tin nổi vào mắt mình những gì nàng đang thấy. Khoảng năm, sáu tên đàn ông trùm áo choàng đen kiếm lăm lăm trong tay đang tiến tới cửa lâu đài.

Gió thổi bay những tấm áo choàng đen của một vài tên để lộ ra những bộ giáp sắt lấp loáng trong ánh lửa.

Tên cầm đầu đang nắm chặt một con dao găm kề vào cổ một hình dáng quen thuộc bị kéo lê đi cùng.

“Đó là anh Dalian”, William thì thầm. “Hắn ta đã bắt được anh Dalian”.

“Lạy chúa”. Giọng chị Joanna vỡ ra.

Gã đàn ông đang tóm chặt Dalian trong tay ra hiệu cho một tên khác. Tên này liền bước tới đập mạnh chuôi kiếm lên cánh cửa lâu đài.

“Hãy mở cửa ra mau, nhân danh chủ nhân vĩ đại của hòn đá Ma thuật. Mở ra hay là chết”.

Clare nắm lấy bậu cửa, những ngón tay run rẩy. Nàng nghiêng đầu ra cố gắng cất giọng cứng cỏi, “Kẻ nào ngoài đó vậy?”

Tên cầm đầu đang gí dao găm vào cổ Dalian nhìn lên cửa sổ. Hắn chậm rãi cởi mũ trùm đầu v

Clare lạnh toát cả người và nhận ra kẻ nàng đã từng biết dưới cái tên Raymond de Coleville.

“Chào buổi tối, phu nhân Clare”. Giọng nói lịch sự trơn như mỡ của Lucretius cất lên cùng với nụ cười vẫn bóng bẩy duyên dáng như mọi khi.

Clare chằm chằm nhìn hắn, trong một khoảnh khắc nàng vẫn không tin nổi hắn ta đang thực sự xuất hiện sau cánh cổng đóng kín kia.

Nhưng nàng buộc phải chấp nhận sự thật.

Ánh lửa của những ngọn đuốc bập bùng soi sáng gương mặt đẹp trai như ma quỷ của Lucretius, gương mặt góc cạnh như chim ưng. Hắn ta vẫn mảnh mai và duyên dáng như nàng nhớ, một gã đàn ông gây ấn tượng và hấp dẫn với những ngón tay dài, thanh nhã. Chiếc áo choàng đen như mun của một loài chim săn mồi về đêm đang rình mò những con mồi tội nghiệp.

“Làm sao ngươi vào được bên trong bức tường?” Clare hỏi.

“Thật là một câu hỏi ngớ ngẩn. Ta là bậc thầy phù thủy mà”. Nụ cười của Lucretius sáng lấp lánh, “Mở cửa ra, thưa bà. Ta muốn lấy lại quyển sách mà thằng nhóc ngu đần này đã không thể mang tới cho ta”.

“Đừng làm vậy, phu nhân Clare”, Dalian hét, “Đừng để hắn lọt vào trong lâu đài”. Cậu thét lên, nghẹn lời bởi lưỡi đao Lucretius đang kề sát cổ.

Clare cẩn trọng ngắm khuôn mặt Lucretius, “Nếu ngươi thực sự là bậc thầy phép thuật, thưa ngài, tại sao ngươi không hóa phép để bước vào trong lâu đài của tôi và tự mình lấy cuốn sách?”

Lucretius bắt đầu mỉm cười, “Hóa phép để hiện ra và biến mất là một công việc phức tạp kể cả đối với bậc thầy phù thủy như ta cho nên ta ưa dùng những phương sách đơn giản và hiệu quả

“Ngươi có bị điên không?”

“Cô sẽ tự tay mang cho ta cuốn sách của cha mình hay để ta giết tên nhạc sĩ của cô ngay bây giờ?” Lưỡi dao trong tay Lucretius lóe lên, “Rồi ta sẽ bước vào lâu đài và giết chết từng người một ngay trước mắt cô cho đến khi cô chịu mang cho ta quyển sách”.

“Hãy cứ để hắn ta giết em, phu nhân Clare”, Dalian nài nỉ, “Em cầu xin chị hãy cứ để hắn giết chết em đi. Đừng mở cửa lâu đài cho hắn”.

Nụ cười của Lucretius trở nên lạnh giá, “Chúc mừng cô, Clare. Ta không nghĩ cô có thể thu phục được thằng nhãi Dalian này dễ dàng đến thế, nhưng rõ ràng nó đã nguyện chết vì cô. Ta đã nghĩ thằng bé này đủ thông minh để không chống đối lại ta, nhưng có lẽ nó ngu ngốc hơn ta nghĩ nhiều”.

“Đừng đưa cho hắn cuốn sách”, Dalian khóc, “Em không quan tâm đến việc hắn có giết em hay không”.

Lucretius không rời mắt khỏi Clare, “Mày không hiểu rõ phu nhân của mày rồi, thằng nhãi. Cô ta quá nhân hậu. Cô ta sẽ không để cho mày phải chết vì một cuốn sách đâu, có phải vậy không Clare? Cuốn sách chẳng là cái gì so với tính mạng một người mà cô ta quan tâm, đúng thế chứ?”

“Không”, Clare vội vàng nói. “Ta sẽ đưa cuốn sách cho ngươi nếu ngươi hứa sẽ thả Dalian”.

“Cô sẽ có lại thằng nhạc sĩ nhãi của mình chừng nào ta nắm trong tay cuốn sách của ngài Humphrey. Thằng nhóc vụng về này chẳng bao giờ làm được chuyện gì nên hồn cả”.

“Được thôi, ta sẽ thả cuốn sách xuống chỗ ngươi qua cửa sổ này”, Clare nói.

“Không dễ thế đâu thưa cô, cô sẽ tự tay mang cuốn sách xuống cho ta. Ta muốn có cả hai

“Ta ư? Tại sao ngươi lại muốn ta?”

“Bởi ta là một người đàn ông khôn ngoan chứ sao. Ta muốn giữ một con tin giá trị hơn thằng nhỏ Dalian này để đảm bảo cho việc rút lui của ta. Cô sẽ đi cùng cho đến khi ta an toàn rời hòn đảo này”.

“Nhưng tại sao?” Clare tuyệt vọng hỏi.

“Ta biết rằng Hung thần sẵn sàng trả giá đắt hơn cho mạng sống của cô thay vì thằng nhãi. Đối với ngài Gareth cô quý giá hơn nhiều, phải vậy không? Hơn tất cả, cô chính là nguồn lợi nhuận đáng giá của hòn đảo này”.

“Ta sẽ mang cho ngươi cuốn sách”, Clare quay đi khỏi cửa sổ và chạy lại vào cửa ra vào.

“Clare, em không được mở cửa lâu đài”. Joanna kêt thất thanh. “Em sẽ mạo hiểm tất cả mạng sống của chúng ta mất”.

Mắt William mở to khiếp hãi, “Có lẽ hắn ta thực sự là một tên phù thủy. Nếu thật vậy, tất cả chúng ta đều sẽ chết”.

“Thật là nực cười. Hắn ta không phải là phù thủy gì hết. Không có gì thực sự là phép thuật ở đây cả. Ngài Gareth đã đúng. Lucretius đơn giản chỉ là một tên giả kim biết vài mánh lới mà thôi”, Clare mở cửa và sải bước chạy xuống phòng làm việc của mình.

Joanna và William vội vã theo sau.

“William, mang cho chị một cái túi da to có nắp”. Clare nói.

“Vâng”. Cậu bé vội vã chạy ngược lại theo hướng khác.

Clare lao vào phòng làm việc và chộp lấy cuốn sách bìa da nặng nề nằm trên kệ. Nàng với lấy chiếc bình đựng hoa khô gần đó và mở nắp

Joanna chằm chằm nhìn nàng. “Em đang làm gì đấy?”

“Trong hỗn hợp này chứa một lượng lớn hoa tử đinh hương”. Clare vốc vài nắm đầy hoa khô rắc vào trong bìa và giữa những trang sách, “Tên phù thủy bị dị ứng nặng với mùi tử đinh hương, cái này sẽ khiến cho hắn ta hắt xì hơi không kiểm soát được”.

William xuất hiện bên ngưỡng cửa. “Chiếc túi da đây chị Clare”.

“Đưa cho chị”. Clare với lấy chiếc túi da và dốc toàn bộ số hoa khô còn lại trong bình vào đó.

Sau khi đóng nắp túi và đeo nó lên vai, nàng liền ôm lấy cuốn sách bằng cả hai tay,

“Lucretius sẽ muốn nhìn thấy nó để chắc hẳn không bị lừa trước khi bỏ vào trong túi”.

“Clare đừng làm vậy, chị xin em”, Joanna thì thầm. “Việc này quá nguy hiểm”.

Clare nhìn chị, “Em sẽ đi một mình. Hãy đóng chặt cửa và cài chốt ngay tức khắc sau khi em bước ra. Đừng mở cửa cho đến khi Lucretius và đám lâu la của hắn đi khỏi”.

“Nhưng còn em thì sao?” Joanna rên rỉ.

“Ngài Gareth sẽ sớm nhận thấy chuyện gì đang xảy ra. Anh ấy chắc chắn sẽ quay về để chiếm lại lâu đài và anh ấy sẽ đi tìm em”. Clare mỉm cười buồn bã. “Tên phù thủy nói đúng. Em quý giá đối với Hung thần, mảnh đất này sẽ trở nên vô giá trị nếu thiếu em”.

Nàng nhanh chóng bước qua Joanna và William, đôi giày da mềm của nàng không gây nên một tiếng động nào trên nền đá dọc hành lang khi bước xuống cầu thang.

Dưới cầu thang, trên đại sảnh nàng thấy bác Eadgar và gia nhân đang túm tụmên lò sưởi. Mặt ai nấy cứng đờ vì sợ hãi.

“Mở chốt ra, bác Eadgar”.

“Nhưng thưa phu nhân”.

“Hãy làm như cháu bảo”.

“Vâng, thưa phu nhân”. Bác Eadgar cúi đầu và bước ra mở cửa.

Chị Eunice và bà Agnes lập bập làm dấu cầu nguyện.

Bác Eadgar nhấc thanh sắt nặng chốt cửa chính lên.

Clare bước ra ngoài bóng đêm và nói nhanh, “Đóng chặt cửa lại. Mau lên, bác Eadgar”.

Cánh cửa lập tức đóng chặt lại sau lưng nàng. Clare nghe thấy tiếng chốt sắt nặng nề quay trở về vị trí cũ.

Chưa bao giờ trong cuộc đời mình nàng lại cảm thấy đơn độc như vậy.

“Cô có quyển sách đó chứ?” Lucretius hỏi.

“Đây!” Clare giơ cao cuốn sách lên để hắn nhìn cho rõ. “Và một chiếc túi để đựng nó”. Nàng mở nắp túi và cho cuốn sách vào trong nằm gọn gàng giữa đám hoa tử đinh hương khô, “Bây giờ hãy thả Dalian ra”.

“Tới đây với ta, Clare”. Lucretius ra lệnh.

“Đừng”, Dalian thét lên van xin nàng.

Clare bước bậc tam cấp.

Đột nhiên một trận mưa tên lửa khủng khiếp bắn xối xả xuống sân. Những tên hiệp sĩ mặc áo trùm đen hét lên hoảng sợ.

“Cái quái quỷ gì thế này?” Tấm áo choàng của Lucretius bay phần phật khi hắn vội vã quay đầu để xem chuyện gì đang xảy ra.

Gareth và người của chàng hiên ngang hiện ra trên nóc xưởng sản xuất của Clare, ba trong số họ đang giương cao cung tên.

“Gareth”, Nàng thì thầm.

“Hung thần đáng ghét”, Lucretius lầm bầm. Hắn vội ném Dalian đi, “Chúng mày hãy bắt lấy chúng”. Hắn hét lên. “Bọn chúng không thể nào bì lại được với Hiệp sĩ của hòn đá Ma thuật. Bắt lấy chúng ngay, ta ra lệnh cho lũ ngươi”.

Gươm giơ lên, những tên hiệp sĩ áo trùm đen thận trọng bước lại gần xưởng sản xuất.

Trước khi chúng có thể tiến lên được vài bước, hàng loạt những mũi tên lửa găm trên sân bỗng nổ tung như sấm, bụi đất mịt mù khắp nơi.

“Phép thuật gì vậy?” Một trong số chúng thét lên.

Khói dày khét lẹt dâng lên như một màn sương mù đen đặc và mù mịt bao trùm khắp khoảng sân thắp đuốc.

Một tên thét lên.

Dalian chạy lại gần chỗ Clare, cậu nhìn chằm chằm vẻ mê hoặc, “Đó là công thức lưu huỳnh và than đỏ của ngài Gareth đó phu nhân. Chúng em đã nói là nó thật sự hoạt động mà”.

“Phải”, Clare nói. “Bọn em đã thành công rồi nhưng chẳng nói gì về việc khám phá ra cách sử dụng nó hiệu quả đến thế cả”.

Một loạt những tiếng sấm khác làm rung chuyển mặt đất. Đám hiệp sĩ mặc áo trùm đen hoảng sợ la hét chạy tán loạn khắp sân. Những mũi tên lửa lại bắn xuống như mưa.

“Chính tên Hung thần chết tiệt mới là phù thủy thật sự”, một tên hét lên. “Lo chạy tháo thân thôi chúng mày ơi”.

Thêm nhiều khói bay mịt mù khắp sân, Lucretius đột nhiên xuất hiện trong màn khói dày đặc. Hắn lảo đảo bước về phía bậc tam cấp, tay quờ quạng vồ lấy Clare.

“Đừng hòng đụng đến chị ấy”. Dalian giữ chặt lấy tay Clare và cố giật nàng ra khỏi móng vuốt của Lucretius.

“Phải, hãy nghe lời cậu ta đi, phù thủy”. Giọng Gareth vang lên chết chóc như tiếng gọi từ địa ngục, “Đừng có liều mà chạm vào vợ tao”.

Trong ánh đuốc bập bùng, Clare nhìn thấy đám khói mù mịt đột ngột tách ra và Gareth lù lù xuất hiện, oai vệ tiến tới hệt như một vị Hung thần trong truyền thuyết đang bước ra từ làn khói của địa ngục.

Lucretius chằm chằm nhìn chàng, “Công thức kì quái nào vậy? Mày đã học được bí mật gì trong cuốn sách hả thằng con hoang? Mày đã tìm thấy gì trong đó?”

Gareth mỉm cười, một nụ cười chết chóc như Quỷ vương, “Khiếp sợ không phù thủy? Mày nghĩ mình là tên hiệp sĩ duy nhất biết học hả?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.