Hung thần và đam mê
Chương 2
“Hành động tặng thanh Cổng Địa Ngục cho nàng tiểu thư quả là một cử chỉ hào hoa, đẹp mắt”. Ulrich nhe răng cười nhìn Gareth đang xát xà bông lên mình trong chiếc bồn tắm rộng, “Không giống anh chút nào”.
“Anh nghĩ tôi không thể có những cử chỉ hào hoa phong nhã sao?” Gareth vén lọn tóc ướt ra khỏi mắt, nhìn người bạn tin cậy của mình.
Ulrich ngồi ườn trên chiếc ghế đệm cạnh cửa sổ. Ánh mặt trời chiếu sáng trên mái đầu trọc của người hiệp sĩ dạn dày kinh nghiệm lớn hơn Gareth sáu tuổi. Ulrich là một người đàn ông to cao vạm vỡ với gương mặt đẹp lạ kì.
Ngài Thurston đã thuê Ulrich làm thầy dạy cho Gareth khi chàng tròn mười sáu tuổi. Người đàn ông từng trải này vừa là một nhà chiến thuật tài tình vừa là một chiến binh lão luyện. Anh đã có mặt trong ngày Gareth giành được chiếc đinh thúc ngựa[1] và tước hiệp sĩ. Sự kiện đó được đánh dấu bởi một cuộc đọ sức dữ dội với một băng hiệp sĩ mưu phản, những kẻ gieo rắc nỗi khiếp sợ cho dân chúng sinh sống trên một vài lãnh địa của ngài Thurston.
[1] Người hiệp sĩ sẽ được tặng một chiếc đinh thúc ngựa vào tuổi trưởng thành sau khi trải qua một cuộc sát hạch khả năng để được phong tước.
Ulrich và Gareth đã sát cánh bên nhau từ hôm đó. Mối quan hệ của họ dựa trên nền tảng vững chắc của tình bạn, được củng cố bởi sự tin tưởng và tôn trọng lẫn nhau. Gareth đã học hỏi được rất nhiều ở Ulrich từ những ngày đầu tiên và chàng vẫn thường nghe theo lời khuyên của bạn mình. Nhưng trong suốt thời gian kể từ khi ấy, mối quan hệ của họ không biếtlúc nào đã dần chuyển từ vai trò thầy trò sang thành những hiệp sĩ dày dạn trận mạc, ngang hàng với nhau.
Tuy nhiên, chính Gareth bây giờ mới là người đưa ra những mệnh lệnh.
Cũng chính Gareth là người đã tập hợp xung quanh mình một nhóm hiệp sĩ có kỉ luật và đoàn kết chặt chẽ, tạo nên một thứ vũ khí lợi hại, bất khả chiến bại. Lãnh chúa nào muốn thuê họ phục vụ phải trả giá rất cao.
Cũng chính Gareth là người lựa chọn những thân chủ tiềm năng, quyết định cho những chiến binh của chàng thời gian và cách thức để phục vụ khách hàng của họ.
Chàng gánh vác vai trò là người chỉ huy không phải bởi mối quan hệ ruột thịt với Đức ngài Thurston mà đơn giản như là điều tự nhiên phải vậy. Đối với Gareth, khả năng lãnh đạo và ra mệnh lệnh dường như có sẵn từ trong máu, không phải bàn cãi, như thể người ta cần không khí để sống vậy.
Ulrich không quan tâm đến vị trí người lãnh đạo. Anh là một hiệp sĩ độc lập. Anh chỉ nguyện trung thành với duy nhất những gì anh lựa chọn và với chủ nhân mà anh đã trao lời thề danh dự mãi mãi không thay đổi. Bốn năm trước, Ulrich đã thề chỉ trung thành với Hung thần xứ Wyckmere.
Ulrich hiểu Gareth hơn ai hết, kể cả ngài Thurston. Anh biết Gareth chưa bao giờ dâng tặng Cổng Địa Ngục cho bất cứ một ai, đàn ông hay đàn bà, lãnh chúa nam hay nữ, đức vua hay nữ hoàng.
“Tôi phải thừa nhận anh đã thể hiện một cử chỉ vô cùng gây ấn tượng”. Ulrich xoa cằm đăm chiêu. “Với anh, một hành động như vậy bao giờ cũng kèm theo một cạm bẫy tinh vi. Đó cũng là một cử chỉ bất bình thường”.
“Vì đây là một tình huống bất thường”.
“Nó là một cái bẫy, phải vậy không? Anh đã cho cô gái rất ít sự lựa chọn, ngoài việc buộc phải chấp nhận
Gareth nhún vai.
“Sẽ thật nguy hiểm nếu cô ta quay ngược mũi kiếm về phía anh, làm gan ruột anh lộn tung bằng cách đâm xuyên qua bụng anh”.
“Cô ta có vẻ khó mà làm thế. Cô ta sẽ không liều lĩnh mạo hiểm như vậy đâu”. Gareth nhấc cục xà bông thơm lên mũi và hít hít. “Anh có nhận ra mọi vật trên đảo Ước Mơ này đều thơm nức hương hoa không?”
“Cả cái hòn đảo quái quỷ này đều thơm như hoa ấy chứ. Tôi thề, thậm chí những cái cống rãnh chết tiệt cũng tự xức nước hoa cho mình”.
“Có vẻ như đường ống nước ở đây được thông ra biển theo một hệ thống kênh đào nào đó”. Gareth cau mày suy nghĩ. “Những nước bẩn và rác thải không nghi ngờ gì là được dọn sạch bởi thủy triều. Những phòng ngủ trong lâu đài cũng được dọn dẹp sạch sẽ theo một hệ thống tương tự vậy. Rất là thú vị”.
“Tôi chưa bao giờ thấy anh tò mò về những thiết bị tinh vi”. Ulrich hít một hơi dài, tận hưởng hương thơm mùa xuân lan tới từng ngõ ngách trong khu vườn bên dưới ô cửa sổ. “Nói tôi nghe, anh sẽ làm gì nếu tiểu thư từ chối không nhận thanh gươm?”
“Chuyện đó đâu có xảy ra, phải vậy không? Cô ta đã nhận nó rồi”.
“Và cũng trao luôn cả số phận mình, đó là điều anh tin hả? Tôi lại không chắc như vậy đâu, bạn thân mến của tôi. Tôi có một cảm giác không hay, nữ chủ nhân của Ước Mơ là một cô nàng lắm mưu nhiều kế. Từ những điều anh kể với tôi, chính cô ta là người đã duy trì và phát triển lãnh địa này giàu có và thịnh vượng”.
“Phải. Mẹ của cô ta đã truyền lại cho cô ta những bí mật làm nước hoa. Anh trai của cô ta có vẻ chỉ thích rong ruổi hết cuộc đấu thương này đến trận đấu kiếm khác, cho đến khi hắn tự vặn cổ mình. Cha cô ta là một học giả không quan tâm đến việc quản lý lãnh địaồi còn ở Tây Ban Nha, ông ấy chỉ dành thời gian để dịch những cổ ngữ Ả Rập”.
Ulrich mỉm cười, “Tiếc là anh không đi theo con đường của ông ấy. Nếu không hai người đã có lắm thứ hay ho để bàn luận với nhau rồi”.
“Phải”. Gareth đột nhiên cảm thấy một niềm khoái trá dâng lên trong người như sóng vỗ. Chỉ cần thêm một lễ cưới, chàng có thể nói lời vĩnh biệt với việc săn đuổi những kẻ ngoài vòng pháp luật, nghỉ ngơi và trở lại với niềm đam mê thuở trước: săn tìm những kho tàng sách vở, vùi đầu nghiên cứu những bản viết tay, giống như những gì cha Clare đã sưu tập.
Nước chảy ào ào như thác xuống thân hình cao lớn của chàng khi chàng đứng dậy với lấy tấm khăn lau.
“Quỷ tha ma bắt. Hình như tôi đang sực nức như một nụ hồng vậy”.
Ulrich cười ngoác miệng, “Cô vợ mới của anh có thể vừa đánh giá vừa nhấm nháp được mùi thơm trên người anh đấy. Kể tôi nghe, làm sao anh đoán được cô phù thủy nhỏ ngồi vắt vẻo trên bờ tường tu viện chính là nữ chủ nhân của Ước Mơ?”
Gareth phác một cử chỉ tự mãn bằng một tay trong khi lau khô mái tóc, “Chắc chắn cô ta phù hợp về độ tuổi. Và cô ta ăn mặc đẹp hơn bất cứ ai trong đám dân làng”.
“Phải, tuy nhiên…”
“Bầu không khí xung quanh cô ta cũng toát lên vẻ tự tin và uy quyền. Tôi đoán cô ta cũng có thể là một tu sĩ tập việc trong tu viện, người chưa chính thức đeo tấm mạng che hoặc chính là nữ chủ nhân của vùng đất này. Tôi đặt cược vào điều sau”.
Gareth nhớ lại hình ảnh đầu tiên của Clare trong mắt chàng. Từ đằng xa trên yên ngựa, chàng vẫn có thể nhận ra nàng khi đang hăm hở trèo lên đỉnh bức tường đá. Nàng có một vóc dáng nhỏ nhắn tuyệt đẹp trong chiếc áo dài màu xanh lá cây, áo choàng màu vàng. Cổ, đường viền và ve áo dài của nàng đều được thêu hoa văn màu vàng và da cam giống như họa tiết trên chiếc thắt lưng bản rộng. Chiếc đai buông trễ trên hông tôn lên vòng eo thon nhỏ và cặp đùi nữ tính ngọt ngào ẩn hiện sau làn vải.
Trước mắt Gareth, người phụ nữ ngồi trên bờ tường như thể là hiện thân của mùa xuân vậy, tươi mới, rạng ngời và đầy sức sống như những cánh đồng hoa hồng và oải hương ngát hương thơm mênh mông trên khắp hòn đảo.
Mái tóc dài màu nâu được buộc hờ hững bởi một chiếc vòng mảnh và một dải lụa. Những lọn tóc sáng lên rực rỡ dưới ánh mặt trời. Nhưng chính gương mặt nàng mới làm chàng nghẹt thở. Một gương mặt đẹp gây ấn tượng mạnh với những đường nét sắc sảo đang rạng ngời thích thú và tò mò hệt như gương mặt cậu bé ngồi kế bên. Gương mặt thể hiện lòng nhân hậu, nhưng đồng thời phản chiếu niềm kiêu hãnh tự hào không thể nhầm lẫn. Biểu hiện của một người phụ nữ đã quen ban mệnh lệnh. Tuy nhiên, đôi mắt xanh to của nàng lại ẩn chứa sự thận trọng.
Bằng cái nhìn sắc sảo như chim ưng, được tôi luyện trong những năm tháng dạn dày trận mạc săn đuổi những kẻ ngoài vòng pháp luật, chàng không bỏ sót một chi tiết nào dù là nhỏ nhất, chàng nhận rõ sự thận trọng trong đôi mắt ấy. Điều đó cho chàng manh mối cuối cùng thực sự nàng là ai.
Cô gái ăn mặc đẹp ngồi vắt vẻo trên bờ tường có vẻ rất quan tâm chú ý đến những vị hiệp sĩ đang xâm chiếm lãnh địa của mình.
Gareth biết chàng đã đi một nước cờ liều lĩnh khi quyết định thúc ngựa đến bờ tường để đối diện với nàng. Chàng đã lo nàng sẽ trốn vào trong khu vườn của tu viện. Nhưng nàng đã chọn cách ngược lại, đúng như chàng mong đợi. Niềm kiêu hãnh quá lớn không cho phép nàng rút lui.
Chàng nhận ra vết lấm trên chiếc áo dài khi thúc ngựa tiến tới gần nàng và tự nhủ đó là một dấu hiệu tốt. Nữ chủ nhân của Ước Mơ không quá đài các đến mức tránh không làm vấy bẩn quần áo mình trong khu vườn.
Gareth xua đi những kí ức đóChàng quẳng chiếc khăn vải lanh cũng thơm mùi cây cỏ sang bên và với lấy bộ quần áo sạch màu xám.
Trong khi mặc quần áo, chàng liếc nhìn tấm thảm thêu lớn trang trí trên bức tường đá đầu giường ngủ. Hoa và cây cỏ, nguồn lợi nhuận của Ước Mơ, dường như hiện hữu ở khắp mọi nơi trên hòn đảo, chàng suy nghĩ. Thậm chí ngay cả tu viện nhỏ kia cũng lấp ló, ẩn hiện trong một biển hoa.
Đây là một vùng đất tràn ngập trong hương hoa mới nở và cây cỏ tốt tươi. Ai có thể ngờ được Hung thần xứ Wyckmere lại có thể lạc vào một vùng đất đẹp nên thơ và ngọt ngào như thế, khi mà chàng chỉ yêu cầu một lãnh địa, một mái nhà và lò sưởi của riêng mình? Gareth nghĩ.
Chàng đã rất hài lòng, thỏa mãn với đảo Ước Mơ này. Trực giác mách bảo đây chính là thứ chàng miệt mài tìm kiếm bấy lâu.
Chàng thắt chiếc thắt lưng da dài, rộng bản xung quanh hông rồi bước chân không đến bên ô cửa sổ hẹp trên bức tường đá. Ngọn gió ấm, thơm ngát như hương hoa làm chàng nhớ đến mái tóc của Clare. Gareth đã buộc phải ngửi hương thơm mái tóc dài của nàng khi ôm nàng phía trước ngực mình, tiến thẳng tới lâu đài, trên con đường hẹp. Mái tóc nàng có mùi thơm hoa cỏ quyện lẫn vào nhau nhưng vẫn không làm mất đi mùi hương ngọt ngào, say đắm của duy nhất một mình nàng. Hương thơm đó đã cầm tù Gareth. Nàng có hương vị riêng không thể trộn lẫn với bất cứ người đàn bà nào Gareth từng biết. Mùi hương phảng phất dễ say lòng người hòa quyện với cảm giác đôi hông tròn trịa áp sát vào chân chàng gợi nên điều gì đó lạ lẫm sâu thẳm trong lòng chàng. Một cơn đói khác dữ dội đang khuấy động cơ thể chàng. Đôi lông mày chàng sáp lại với nhau và quai hàm nghiến chặt khi chàng cố kiềm chế cơn đói khát vừa dậy lên. Chàng phải chắc chắn kiểm soát được nó trong tầm tay. Chàng đã không thể nào tồn tại lâu đến thế nếu cứ để cho cảm xúc điều khiển mình.
Ulrich chớp được ánh mắt chàng trong khoảnh khắc đó. “Vậy ngay từ đầu anh đã nhận ra nữ chủ nhân của Ước Mơ hả?” Anh ta lắc chiếc đầu trọc loang loáng trong niềm thán phục, “Tôi xin chúc mừng anh, Gareth. Như mọi khi, anh luôn nhanh chóng ráp nối các sự kiện lại với nhau và đưa ra quyết định chính xác
“Điều đó cũng không quá khó”. Gareth ngồi xuống chiếc ghế đẩu để đi đôi giầy da, “Tạm ngừng chuyện này được rồi. Tôi khoái được nghe điều gì anh biết về vụ bắt cóc hơn”.
“Không có gì nhiều để kể. Tôi đã làm vài cốc với đám đông trong quán rượu ở Seabern tối qua. Điều hay ho nhất tôi thu lượm được là tất cả mọi người có liên quan, bao gồm cả quý ông Nicholas, toàn thể gia nhân trong lãnh địa của hắn và cô tiểu thư, đều khẳng định không có vụ bắt cóc nào xảy ra cả”.
Gareth nhún vai, “Chỉ là biện hộ thôi, thanh danh của cô gái đã bị liên lụy rồi”.
“Phải, câu chuyện cổ tích kể rằng cô gái đã có chuyến viếng thăm bất ngờ ở chỗ ngài Nicholas khoảng bốn ngày”.
“Sau đó hắn ta cầu hôn nàng ư?”
“Chính thế, và cô gái đã từ chối”, Ulrich cười khúc khích.
“Anh phải công nhận rằng Clare rất can đảm trong tình huống này”.
“Chắc chắn rồi. Hầu hết mọi phụ nữ sẽ đầu hàng vô điều kiện”. Một niềm thỏa mãn, hài lòng chảy xuyên suốt người Gareth. Cô dâu tương lai của chàng không phải kẻ dễ dàng sụp đổ dù xảy ra bất cứ chuyện gì. Chàng rất nể phục lòng dũng cảm của nàng. Thật là một cô gái can đảm!
“Để từ chối, cô gái đã nói với hắn rằng, người bảo trợ, Đức ngài Thurston xứ Landry, đã cho phép cô ta quyền tự chọn chồng cho chính mình”.
“Chắc chắn là vậy, khi cô ấy quyết định viết cho cha tôi và yêu cầu ông cung cấp một vài ứng cử viên triển vọng cho vị trí này”.
“Rõ ca
“Điều đó cũng giải thích tại sao cha tôi lại chỉ thị không được lãng phí thời gian, phải hạ gục ngay cô gái”. Gareth nghiền ngẫm lại mưu chước đó. “Ông ngờ rằng Nicholas chẳng chóng thì chầy sẽ nghĩ ra kế khác để thâu tóm Ước Mơ vào tay hắn”.
“Nhăm nhe tiến hành một vụ bắt cóc thứ hai là có thể lắm chứ”: Ulrich ngừng lại một chốc. “Chỉ là tò mò, anh định làm gì với gã Nicholas?”
“Bây giờ thì chưa. Tôi không nghĩ rằng Clare sẽ vui mừng đòi nợ hắn bằng một vụ bắt cóc tương tự hay cưỡng hiếp hắn ta đâu, cho nên tạm thời hắn được ăn toàn”.
“Thanh danh của cô ấy là điều cần phải lưu tâm đến cũng như danh tiếng của anh vậy, Gareth. Tiểu thư sẽ chẳng biết ơn nếu anh không màng đến việc bảo vệ thanh danh cho cô ấy”.
“Không, tôi có mối bận tâm khác trong thời điểm này. Tôi sẽ xử lý gã Nicholas sau”.
Nicholas vùng Seabern sẽ phải trả giá cho những gì hắn làm, nhưng trả giá như thế nào, thời gian và địa điểm ở đâu phải do Gareth quyết định. Hung thần xứ Wyckmere thỉnh thoảng cũng cần thời gian để chuẩn bị cho một cuộc trả thù đích đáng, nhưng sớm hay muộn, chàng cũng sẽ thanh toán món nợ ấy sòng phẳng. Danh dự của chính chàng cũng là điều phải quan tâm đến.
Ulrich đứng dậy chống tay lên bậu cửa sổ và nhìn ra cánh đồng hoa trải dài xa xa bên ngoài hàng rào gỗ bao quanh lâu đài. Anh hít đầy lồng ngực bầu không khí trong lành, thơm ngát hương hoa.
“Đây thật là một vùng đất kì lạ nhất”, Ulrich nói. “Và một nữ chủ nhân lạ lùng, những người còn lại trong lâu đài thì chưa thể nhận xét được gì”.
“Phải, thế còn cậu bé đi với tiểu thư Clare thì sao?”
“William ấy hả?” Ulrich mỉm cười. “Một cậu nhóc nhiệt tình và can đảm! Cậu nhóc sẽ rất có triển vọng nếu được tập luyện đôi chút. Cu cậu có một niềm đam mê bất tử với bánh ngọt và bánh pút-đing”.
“Phải”.
“Cậu nhóc và mẹ, phu nhân Joanna, đều sống trong lâu đài. Phu nhân Joanna là một góa phụ”.
Gareth liếc nhìn Ulrich, “Cậu bé là tất cả những gì còn lại của phu nhân Joanna ư?”
“Hình như chồng của cô ấy đã bán mọi thứ hắn ta có, kể cả đất đai ở miền Bắc chỉ để góp nhặt tiền cho chuyến phiêu lưu đến Miền đất Thánh. Hắn đã tự lên kế hoạch cho mình để rồi chết ngắc tại đó. Joanna và William bị bỏ lại bơ vơ không một xu dính túi”.
“Vậy là phu nhân Joanna đến Ước Mơ để tìm kiếm một chỗ dung thân cho mình và con trai ở lâu đài này?”
“Phải”. Gương mặt Ulrich trở nên suy tư. “Tôi có cảm giác nàng tiểu thư của anh có một trái tim nhân hậu trong những chuyện như thế này”.
“Thật vậy ư?”
“Joanna và con trai không phải là những người duy nhất cô ấy đã cưu mang và giúp đỡ. Cô ấy đã cho họ một mái nhà. Ông quản gia già cả, người đáng lẽ phải bị thay thế từ lâu và bà nhũ mẫu già của cô ấy vẫn còn sống tại đây. Hình như là bọn họ đều không có nơi nào khác để đi”.
“Còn kẻ lang thang nào lạc đến nữa không?”
Ulrich hơi cau mày, “William nói hai tháng trước đây một nhạc sĩ hát rong trẻ đã xuất hiện trước cửa lâu đài. Clare cũng nhận anh ta vào. Anh ta chắc sẽ có mặt để mua vui cho chúng ta tối còn nói rằng tiểu thư Clare rất yêu thích những bản tình ca”.
Phản xạ tự nhiên nhắc Gareth nhớ lại bản yêu sách chọn chồng của Clare, “Tôi e là vậy”.
“Tên người nhạc sĩ là Dalian. William cho tôi biết anh chàng hát rong đã thề trung thành với nữ chủ nhân mới của mình”.
“Tên hát rong nào mà chả thế”. Gareth lầm bầm. “Bọn chúng chỉ mang lại tai họa với những bài hát ngu ngốc về sự quyến rũ và những ông chồng bị cắm sừng”.
“Những quý cô trẻ tuổi lại hâm mộ những bài hát như thế”.
“Sẽ không có thể loại nhạc nhạt nhẽo như vậy ở đây”. Gareth nói khẽ. “Để xem gã hát rong Dalian cho chúng ta xem những gì”.
“Vâng, thưa ngài”. Ulrich cười hết cỡ khoe hàm răng trắng bóng. Sau đó, anh quay lại bên cửa sổ.
Gareth lờ đi vẻ khoái trá của bạn mình. Như mọi khi, chàng không thèm cố giả vờ tìm hiểu chuyện gì làm Ulrich cảm thấy thích thú đến vậy. Điều cốt yếu Gareth cần biết là mệnh lệnh của chàng sẽ được thi hành.
Thoải mái vì được tắm táp sạch sẽ và thay quần áo mới, Gareth bước tới cửa ra vào. “Tôi tin đã đến lúc tự giới thiệu bản thân thêm một lần nữa với vợ tương lai của mình rồi. Chúng tôi sẽ có nhiều điều phải thảo luận với nhau đây”.
“Anh sẽ tìm thấy tiểu thư Clare ở trong vườn”.
Gareth nhìn qua vai, “Sao anh biết vậy?”
“Bởi vì tôi có thể thấy cô ta từ đây”.
Ulrich đang nhìn qua khung cửa sổ mở rộng với một nụ cười lảng vảng bên khóe môi. “Cô ta đang bàn bạc gì đó với đội quân trung thành của mình. Tôi đánh cược tiểu thư đang ban ra những chỉ thị để bảo vệ lâu đài của mình”.
“Anh đang nói cái chết tiệt gì vậy? Lâu đài của cô ta đâu có bị tấn công”.
“Bạn thân mến của tôi, chỉ là một cách đánh giá thôi mà. Tôi có cảm giác tiểu thư của cậu đang chuẩn bị lực lượng để chống lại một cuộc tấn công”.
“Từ tôi ư?”
“Phải”.
Gareth nhún vai, “Vậy thì nàng ta chỉ tốn thời gian mà thôi. Trận đánh đã kết thúc, chiến thắng đã rõ ràng”.
Chương 2
“Hành động tặng thanh Cổng Địa Ngục cho nàng tiểu thư quả là một cử chỉ hào hoa, đẹp mắt”. Ulrich nhe răng cười nhìn Gareth đang xát xà bông lên mình trong chiếc bồn tắm rộng, “Không giống anh chút nào”.
“Anh nghĩ tôi không thể có những cử chỉ hào hoa phong nhã sao?” Gareth vén lọn tóc ướt ra khỏi mắt, nhìn người bạn tin cậy của mình.
Ulrich ngồi ườn trên chiếc ghế đệm cạnh cửa sổ. Ánh mặt trời chiếu sáng trên mái đầu trọc của người hiệp sĩ dạn dày kinh nghiệm lớn hơn Gareth sáu tuổi. Ulrich là một người đàn ông to cao vạm vỡ với gương mặt đẹp lạ kì.
Ngài Thurston đã thuê Ulrich làm thầy dạy cho Gareth khi chàng tròn mười sáu tuổi. Người đàn ông từng trải này vừa là một nhà chiến thuật tài tình vừa là một chiến binh lão luyện. Anh đã có mặt trong ngày Gareth giành được chiếc đinh thúc ngựa[1] và tước hiệp sĩ. Sự kiện đó được đánh dấu bởi một cuộc đọ sức dữ dội với một băng hiệp sĩ mưu phản, những kẻ gieo rắc nỗi khiếp sợ cho dân chúng sinh sống trên một vài lãnh địa của ngài Thurston.
[1] Người hiệp sĩ sẽ được tặng một chiếc đinh thúc ngựa vào tuổi trưởng thành sau khi trải qua một cuộc sát hạch khả năng để được phong tước.
Ulrich và Gareth đã sát cánh bên nhau từ hôm đó. Mối quan hệ của họ dựa trên nền tảng vững chắc của tình bạn, được củng cố bởi sự tin tưởng và tôn trọng lẫn nhau. Gareth đã học hỏi được rất nhiều ở Ulrich từ những ngày đầu tiên và chàng vẫn thường nghe theo lời khuyên của bạn mình. Nhưng trong suốt thời gian kể từ khi ấy, mối quan hệ của họ không biếtlúc nào đã dần chuyển từ vai trò thầy trò sang thành những hiệp sĩ dày dạn trận mạc, ngang hàng với nhau.
Tuy nhiên, chính Gareth bây giờ mới là người đưa ra những mệnh lệnh.
Cũng chính Gareth là người đã tập hợp xung quanh mình một nhóm hiệp sĩ có kỉ luật và đoàn kết chặt chẽ, tạo nên một thứ vũ khí lợi hại, bất khả chiến bại. Lãnh chúa nào muốn thuê họ phục vụ phải trả giá rất cao.
Cũng chính Gareth là người lựa chọn những thân chủ tiềm năng, quyết định cho những chiến binh của chàng thời gian và cách thức để phục vụ khách hàng của họ.
Chàng gánh vác vai trò là người chỉ huy không phải bởi mối quan hệ ruột thịt với Đức ngài Thurston mà đơn giản như là điều tự nhiên phải vậy. Đối với Gareth, khả năng lãnh đạo và ra mệnh lệnh dường như có sẵn từ trong máu, không phải bàn cãi, như thể người ta cần không khí để sống vậy.
Ulrich không quan tâm đến vị trí người lãnh đạo. Anh là một hiệp sĩ độc lập. Anh chỉ nguyện trung thành với duy nhất những gì anh lựa chọn và với chủ nhân mà anh đã trao lời thề danh dự mãi mãi không thay đổi. Bốn năm trước, Ulrich đã thề chỉ trung thành với Hung thần xứ Wyckmere.
Ulrich hiểu Gareth hơn ai hết, kể cả ngài Thurston. Anh biết Gareth chưa bao giờ dâng tặng Cổng Địa Ngục cho bất cứ một ai, đàn ông hay đàn bà, lãnh chúa nam hay nữ, đức vua hay nữ hoàng.
“Tôi phải thừa nhận anh đã thể hiện một cử chỉ vô cùng gây ấn tượng”. Ulrich xoa cằm đăm chiêu. “Với anh, một hành động như vậy bao giờ cũng kèm theo một cạm bẫy tinh vi. Đó cũng là một cử chỉ bất bình thường”.
“Vì đây là một tình huống bất thường”.
“Nó là một cái bẫy, phải vậy không? Anh đã cho cô gái rất ít sự lựa chọn, ngoài việc buộc phải chấp nhận
Gareth nhún vai.
“Sẽ thật nguy hiểm nếu cô ta quay ngược mũi kiếm về phía anh, làm gan ruột anh lộn tung bằng cách đâm xuyên qua bụng anh”.
“Cô ta có vẻ khó mà làm thế. Cô ta sẽ không liều lĩnh mạo hiểm như vậy đâu”. Gareth nhấc cục xà bông thơm lên mũi và hít hít. “Anh có nhận ra mọi vật trên đảo Ước Mơ này đều thơm nức hương hoa không?”
“Cả cái hòn đảo quái quỷ này đều thơm như hoa ấy chứ. Tôi thề, thậm chí những cái cống rãnh chết tiệt cũng tự xức nước hoa cho mình”.
“Có vẻ như đường ống nước ở đây được thông ra biển theo một hệ thống kênh đào nào đó”. Gareth cau mày suy nghĩ. “Những nước bẩn và rác thải không nghi ngờ gì là được dọn sạch bởi thủy triều. Những phòng ngủ trong lâu đài cũng được dọn dẹp sạch sẽ theo một hệ thống tương tự vậy. Rất là thú vị”.
“Tôi chưa bao giờ thấy anh tò mò về những thiết bị tinh vi”. Ulrich hít một hơi dài, tận hưởng hương thơm mùa xuân lan tới từng ngõ ngách trong khu vườn bên dưới ô cửa sổ. “Nói tôi nghe, anh sẽ làm gì nếu tiểu thư từ chối không nhận thanh gươm?”
“Chuyện đó đâu có xảy ra, phải vậy không? Cô ta đã nhận nó rồi”.
“Và cũng trao luôn cả số phận mình, đó là điều anh tin hả? Tôi lại không chắc như vậy đâu, bạn thân mến của tôi. Tôi có một cảm giác không hay, nữ chủ nhân của Ước Mơ là một cô nàng lắm mưu nhiều kế. Từ những điều anh kể với tôi, chính cô ta là người đã duy trì và phát triển lãnh địa này giàu có và thịnh vượng”.
“Phải. Mẹ của cô ta đã truyền lại cho cô ta những bí mật làm nước hoa. Anh trai của cô ta có vẻ chỉ thích rong ruổi hết cuộc đấu thương này đến trận đấu kiếm khác, cho đến khi hắn tự vặn cổ mình. Cha cô ta là một học giả không quan tâm đến việc quản lý lãnh địaồi còn ở Tây Ban Nha, ông ấy chỉ dành thời gian để dịch những cổ ngữ Ả Rập”.
Ulrich mỉm cười, “Tiếc là anh không đi theo con đường của ông ấy. Nếu không hai người đã có lắm thứ hay ho để bàn luận với nhau rồi”.
“Phải”. Gareth đột nhiên cảm thấy một niềm khoái trá dâng lên trong người như sóng vỗ. Chỉ cần thêm một lễ cưới, chàng có thể nói lời vĩnh biệt với việc săn đuổi những kẻ ngoài vòng pháp luật, nghỉ ngơi và trở lại với niềm đam mê thuở trước: săn tìm những kho tàng sách vở, vùi đầu nghiên cứu những bản viết tay, giống như những gì cha Clare đã sưu tập.
Nước chảy ào ào như thác xuống thân hình cao lớn của chàng khi chàng đứng dậy với lấy tấm khăn lau.
“Quỷ tha ma bắt. Hình như tôi đang sực nức như một nụ hồng vậy”.
Ulrich cười ngoác miệng, “Cô vợ mới của anh có thể vừa đánh giá vừa nhấm nháp được mùi thơm trên người anh đấy. Kể tôi nghe, làm sao anh đoán được cô phù thủy nhỏ ngồi vắt vẻo trên bờ tường tu viện chính là nữ chủ nhân của Ước Mơ?”
Gareth phác một cử chỉ tự mãn bằng một tay trong khi lau khô mái tóc, “Chắc chắn cô ta phù hợp về độ tuổi. Và cô ta ăn mặc đẹp hơn bất cứ ai trong đám dân làng”.
“Phải, tuy nhiên…”
“Bầu không khí xung quanh cô ta cũng toát lên vẻ tự tin và uy quyền. Tôi đoán cô ta cũng có thể là một tu sĩ tập việc trong tu viện, người chưa chính thức đeo tấm mạng che hoặc chính là nữ chủ nhân của vùng đất này. Tôi đặt cược vào điều sau”.
Gareth nhớ lại hình ảnh đầu tiên của Clare trong mắt chàng. Từ đằng xa trên yên ngựa, chàng vẫn có thể nhận ra nàng khi đang hăm hở trèo lên đỉnh bức tường đá. Nàng có một vóc dáng nhỏ nhắn tuyệt đẹp trong chiếc áo dài màu xanh lá cây, áo choàng màu vàng. Cổ, đường viền và ve áo dài của nàng đều được thêu hoa văn màu vàng và da cam giống như họa tiết trên chiếc thắt lưng bản rộng. Chiếc đai buông trễ trên hông tôn lên vòng eo thon nhỏ và cặp đùi nữ tính ngọt ngào ẩn hiện sau làn vải.
Trước mắt Gareth, người phụ nữ ngồi trên bờ tường như thể là hiện thân của mùa xuân vậy, tươi mới, rạng ngời và đầy sức sống như những cánh đồng hoa hồng và oải hương ngát hương thơm mênh mông trên khắp hòn đảo.
Mái tóc dài màu nâu được buộc hờ hững bởi một chiếc vòng mảnh và một dải lụa. Những lọn tóc sáng lên rực rỡ dưới ánh mặt trời. Nhưng chính gương mặt nàng mới làm chàng nghẹt thở. Một gương mặt đẹp gây ấn tượng mạnh với những đường nét sắc sảo đang rạng ngời thích thú và tò mò hệt như gương mặt cậu bé ngồi kế bên. Gương mặt thể hiện lòng nhân hậu, nhưng đồng thời phản chiếu niềm kiêu hãnh tự hào không thể nhầm lẫn. Biểu hiện của một người phụ nữ đã quen ban mệnh lệnh. Tuy nhiên, đôi mắt xanh to của nàng lại ẩn chứa sự thận trọng.
Bằng cái nhìn sắc sảo như chim ưng, được tôi luyện trong những năm tháng dạn dày trận mạc săn đuổi những kẻ ngoài vòng pháp luật, chàng không bỏ sót một chi tiết nào dù là nhỏ nhất, chàng nhận rõ sự thận trọng trong đôi mắt ấy. Điều đó cho chàng manh mối cuối cùng thực sự nàng là ai.
Cô gái ăn mặc đẹp ngồi vắt vẻo trên bờ tường có vẻ rất quan tâm chú ý đến những vị hiệp sĩ đang xâm chiếm lãnh địa của mình.
Gareth biết chàng đã đi một nước cờ liều lĩnh khi quyết định thúc ngựa đến bờ tường để đối diện với nàng. Chàng đã lo nàng sẽ trốn vào trong khu vườn của tu viện. Nhưng nàng đã chọn cách ngược lại, đúng như chàng mong đợi. Niềm kiêu hãnh quá lớn không cho phép nàng rút lui.
Chàng nhận ra vết lấm trên chiếc áo dài khi thúc ngựa tiến tới gần nàng và tự nhủ đó là một dấu hiệu tốt. Nữ chủ nhân của Ước Mơ không quá đài các đến mức tránh không làm vấy bẩn quần áo mình trong khu vườn.
Gareth xua đi những kí ức đóChàng quẳng chiếc khăn vải lanh cũng thơm mùi cây cỏ sang bên và với lấy bộ quần áo sạch màu xám.
Trong khi mặc quần áo, chàng liếc nhìn tấm thảm thêu lớn trang trí trên bức tường đá đầu giường ngủ. Hoa và cây cỏ, nguồn lợi nhuận của Ước Mơ, dường như hiện hữu ở khắp mọi nơi trên hòn đảo, chàng suy nghĩ. Thậm chí ngay cả tu viện nhỏ kia cũng lấp ló, ẩn hiện trong một biển hoa.
Đây là một vùng đất tràn ngập trong hương hoa mới nở và cây cỏ tốt tươi. Ai có thể ngờ được Hung thần xứ Wyckmere lại có thể lạc vào một vùng đất đẹp nên thơ và ngọt ngào như thế, khi mà chàng chỉ yêu cầu một lãnh địa, một mái nhà và lò sưởi của riêng mình? Gareth nghĩ.
Chàng đã rất hài lòng, thỏa mãn với đảo Ước Mơ này. Trực giác mách bảo đây chính là thứ chàng miệt mài tìm kiếm bấy lâu.
Chàng thắt chiếc thắt lưng da dài, rộng bản xung quanh hông rồi bước chân không đến bên ô cửa sổ hẹp trên bức tường đá. Ngọn gió ấm, thơm ngát như hương hoa làm chàng nhớ đến mái tóc của Clare. Gareth đã buộc phải ngửi hương thơm mái tóc dài của nàng khi ôm nàng phía trước ngực mình, tiến thẳng tới lâu đài, trên con đường hẹp. Mái tóc nàng có mùi thơm hoa cỏ quyện lẫn vào nhau nhưng vẫn không làm mất đi mùi hương ngọt ngào, say đắm của duy nhất một mình nàng. Hương thơm đó đã cầm tù Gareth. Nàng có hương vị riêng không thể trộn lẫn với bất cứ người đàn bà nào Gareth từng biết. Mùi hương phảng phất dễ say lòng người hòa quyện với cảm giác đôi hông tròn trịa áp sát vào chân chàng gợi nên điều gì đó lạ lẫm sâu thẳm trong lòng chàng. Một cơn đói khác dữ dội đang khuấy động cơ thể chàng. Đôi lông mày chàng sáp lại với nhau và quai hàm nghiến chặt khi chàng cố kiềm chế cơn đói khát vừa dậy lên. Chàng phải chắc chắn kiểm soát được nó trong tầm tay. Chàng đã không thể nào tồn tại lâu đến thế nếu cứ để cho cảm xúc điều khiển mình.
Ulrich chớp được ánh mắt chàng trong khoảnh khắc đó. “Vậy ngay từ đầu anh đã nhận ra nữ chủ nhân của Ước Mơ hả?” Anh ta lắc chiếc đầu trọc loang loáng trong niềm thán phục, “Tôi xin chúc mừng anh, Gareth. Như mọi khi, anh luôn nhanh chóng ráp nối các sự kiện lại với nhau và đưa ra quyết định chính xác
“Điều đó cũng không quá khó”. Gareth ngồi xuống chiếc ghế đẩu để đi đôi giầy da, “Tạm ngừng chuyện này được rồi. Tôi khoái được nghe điều gì anh biết về vụ bắt cóc hơn”.
“Không có gì nhiều để kể. Tôi đã làm vài cốc với đám đông trong quán rượu ở Seabern tối qua. Điều hay ho nhất tôi thu lượm được là tất cả mọi người có liên quan, bao gồm cả quý ông Nicholas, toàn thể gia nhân trong lãnh địa của hắn và cô tiểu thư, đều khẳng định không có vụ bắt cóc nào xảy ra cả”.
Gareth nhún vai, “Chỉ là biện hộ thôi, thanh danh của cô gái đã bị liên lụy rồi”.
“Phải, câu chuyện cổ tích kể rằng cô gái đã có chuyến viếng thăm bất ngờ ở chỗ ngài Nicholas khoảng bốn ngày”.
“Sau đó hắn ta cầu hôn nàng ư?”
“Chính thế, và cô gái đã từ chối”, Ulrich cười khúc khích.
“Anh phải công nhận rằng Clare rất can đảm trong tình huống này”.
“Chắc chắn rồi. Hầu hết mọi phụ nữ sẽ đầu hàng vô điều kiện”. Một niềm thỏa mãn, hài lòng chảy xuyên suốt người Gareth. Cô dâu tương lai của chàng không phải kẻ dễ dàng sụp đổ dù xảy ra bất cứ chuyện gì. Chàng rất nể phục lòng dũng cảm của nàng. Thật là một cô gái can đảm!
“Để từ chối, cô gái đã nói với hắn rằng, người bảo trợ, Đức ngài Thurston xứ Landry, đã cho phép cô ta quyền tự chọn chồng cho chính mình”.
“Chắc chắn là vậy, khi cô ấy quyết định viết cho cha tôi và yêu cầu ông cung cấp một vài ứng cử viên triển vọng cho vị trí này”.
“Rõ ca
“Điều đó cũng giải thích tại sao cha tôi lại chỉ thị không được lãng phí thời gian, phải hạ gục ngay cô gái”. Gareth nghiền ngẫm lại mưu chước đó. “Ông ngờ rằng Nicholas chẳng chóng thì chầy sẽ nghĩ ra kế khác để thâu tóm Ước Mơ vào tay hắn”.
“Nhăm nhe tiến hành một vụ bắt cóc thứ hai là có thể lắm chứ”: Ulrich ngừng lại một chốc. “Chỉ là tò mò, anh định làm gì với gã Nicholas?”
“Bây giờ thì chưa. Tôi không nghĩ rằng Clare sẽ vui mừng đòi nợ hắn bằng một vụ bắt cóc tương tự hay cưỡng hiếp hắn ta đâu, cho nên tạm thời hắn được ăn toàn”.
“Thanh danh của cô ấy là điều cần phải lưu tâm đến cũng như danh tiếng của anh vậy, Gareth. Tiểu thư sẽ chẳng biết ơn nếu anh không màng đến việc bảo vệ thanh danh cho cô ấy”.
“Không, tôi có mối bận tâm khác trong thời điểm này. Tôi sẽ xử lý gã Nicholas sau”.
Nicholas vùng Seabern sẽ phải trả giá cho những gì hắn làm, nhưng trả giá như thế nào, thời gian và địa điểm ở đâu phải do Gareth quyết định. Hung thần xứ Wyckmere thỉnh thoảng cũng cần thời gian để chuẩn bị cho một cuộc trả thù đích đáng, nhưng sớm hay muộn, chàng cũng sẽ thanh toán món nợ ấy sòng phẳng. Danh dự của chính chàng cũng là điều phải quan tâm đến.
Ulrich đứng dậy chống tay lên bậu cửa sổ và nhìn ra cánh đồng hoa trải dài xa xa bên ngoài hàng rào gỗ bao quanh lâu đài. Anh hít đầy lồng ngực bầu không khí trong lành, thơm ngát hương hoa.
“Đây thật là một vùng đất kì lạ nhất”, Ulrich nói. “Và một nữ chủ nhân lạ lùng, những người còn lại trong lâu đài thì chưa thể nhận xét được gì”.
“Phải, thế còn cậu bé đi với tiểu thư Clare thì sao?”
“William ấy hả?” Ulrich mỉm cười. “Một cậu nhóc nhiệt tình và can đảm! Cậu nhóc sẽ rất có triển vọng nếu được tập luyện đôi chút. Cu cậu có một niềm đam mê bất tử với bánh ngọt và bánh pút-đing”.
“Phải”.
“Cậu nhóc và mẹ, phu nhân Joanna, đều sống trong lâu đài. Phu nhân Joanna là một góa phụ”.
Gareth liếc nhìn Ulrich, “Cậu bé là tất cả những gì còn lại của phu nhân Joanna ư?”
“Hình như chồng của cô ấy đã bán mọi thứ hắn ta có, kể cả đất đai ở miền Bắc chỉ để góp nhặt tiền cho chuyến phiêu lưu đến Miền đất Thánh. Hắn đã tự lên kế hoạch cho mình để rồi chết ngắc tại đó. Joanna và William bị bỏ lại bơ vơ không một xu dính túi”.
“Vậy là phu nhân Joanna đến Ước Mơ để tìm kiếm một chỗ dung thân cho mình và con trai ở lâu đài này?”
“Phải”. Gương mặt Ulrich trở nên suy tư. “Tôi có cảm giác nàng tiểu thư của anh có một trái tim nhân hậu trong những chuyện như thế này”.
“Thật vậy ư?”
“Joanna và con trai không phải là những người duy nhất cô ấy đã cưu mang và giúp đỡ. Cô ấy đã cho họ một mái nhà. Ông quản gia già cả, người đáng lẽ phải bị thay thế từ lâu và bà nhũ mẫu già của cô ấy vẫn còn sống tại đây. Hình như là bọn họ đều không có nơi nào khác để đi”.
“Còn kẻ lang thang nào lạc đến nữa không?”
Ulrich hơi cau mày, “William nói hai tháng trước đây một nhạc sĩ hát rong trẻ đã xuất hiện trước cửa lâu đài. Clare cũng nhận anh ta vào. Anh ta chắc sẽ có mặt để mua vui cho chúng ta tối còn nói rằng tiểu thư Clare rất yêu thích những bản tình ca”.
Phản xạ tự nhiên nhắc Gareth nhớ lại bản yêu sách chọn chồng của Clare, “Tôi e là vậy”.
“Tên người nhạc sĩ là Dalian. William cho tôi biết anh chàng hát rong đã thề trung thành với nữ chủ nhân mới của mình”.
“Tên hát rong nào mà chả thế”. Gareth lầm bầm. “Bọn chúng chỉ mang lại tai họa với những bài hát ngu ngốc về sự quyến rũ và những ông chồng bị cắm sừng”.
“Những quý cô trẻ tuổi lại hâm mộ những bài hát như thế”.
“Sẽ không có thể loại nhạc nhạt nhẽo như vậy ở đây”. Gareth nói khẽ. “Để xem gã hát rong Dalian cho chúng ta xem những gì”.
“Vâng, thưa ngài”. Ulrich cười hết cỡ khoe hàm răng trắng bóng. Sau đó, anh quay lại bên cửa sổ.
Gareth lờ đi vẻ khoái trá của bạn mình. Như mọi khi, chàng không thèm cố giả vờ tìm hiểu chuyện gì làm Ulrich cảm thấy thích thú đến vậy. Điều cốt yếu Gareth cần biết là mệnh lệnh của chàng sẽ được thi hành.
Thoải mái vì được tắm táp sạch sẽ và thay quần áo mới, Gareth bước tới cửa ra vào. “Tôi tin đã đến lúc tự giới thiệu bản thân thêm một lần nữa với vợ tương lai của mình rồi. Chúng tôi sẽ có nhiều điều phải thảo luận với nhau đây”.
“Anh sẽ tìm thấy tiểu thư Clare ở trong vườn”.
Gareth nhìn qua vai, “Sao anh biết vậy?”
“Bởi vì tôi có thể thấy cô ta từ đây”.
Ulrich đang nhìn qua khung cửa sổ mở rộng với một nụ cười lảng vảng bên khóe môi. “Cô ta đang bàn bạc gì đó với đội quân trung thành của mình. Tôi đánh cược tiểu thư đang ban ra những chỉ thị để bảo vệ lâu đài của mình”.
“Anh đang nói cái chết tiệt gì vậy? Lâu đài của cô ta đâu có bị tấn công”.
“Bạn thân mến của tôi, chỉ là một cách đánh giá thôi mà. Tôi có cảm giác tiểu thư của cậu đang chuẩn bị lực lượng để chống lại một cuộc tấn công”.
“Từ tôi ư?”
“Phải”.
Gareth nhún vai, “Vậy thì nàng ta chỉ tốn thời gian mà thôi. Trận đánh đã kết thúc, chiến thắng đã rõ ràng”.
“Tôi lại không chắc như vậy đâu”. Ulrich lại chuẩn bị ngoác miệng ra. Nụ cười toe toét chuyển thành những tiếng khúc khích rồi nổ ra thành một tràng cười ha hả.
Gareth chẳng buồn cố gắng tìm hiểu vì sao Ulrich lại khoái chí đến thế. Nhiều chuyện quan trọng hơn đang chờ chàng trước mặt.
o°•
“Tất cả đàn ông và bầy ngựa của họ đã được thu xếp ổn thỏa rồi chứ?” Clare nhíu mày chăm chú, đi đi lại lại trong khu vườn trước mặt nhóm gia nhân tin cậy của nàng.
Gia đình nhỏ tạm thời của nàng, được tập hợp bởi những người không nhà, đều đang ngồi trên chiếc ghế băng dài dưới cây táo sai quả, một số người đứng bên cạnh.
William, gương mặt vẫn còn rạng rỡ như lúc đầu tiên được cưỡi trên một con ngựa chiến thực thụ, đang ngồi giữa mẹ Joanna của mình và Dalian, người hát rong trẻ, gầy gò, lúc nào trông lo lắng.
Eadgar, bác quản gia già của lâu đài, ngồi cuối chiếc ghế băng, vẻ bực bội lộ rõ trên khuôn mặt bác. Bác có đầy đủ lý do chính đáng để hoảng sợ. Với cương vị quản gia, nhiệm vụ hàng ngày của bác là lo liệu sao cho mọi việc trong lâu đài được êm thấm. Bác là người phải lo sao cho bếp luôn đầy ắp thức ăn cũng như phải trông coi gia nhân chuẩn bị phòng tắm, khâu vá quần áo, và sắp xếp phòng ngủ cho các vị khách mới đến.
Thật là một tai họa từ trên trời rơi xuống, Clare nghĩ.
Nàng lo khả năng đối phó của bác Eadgar với đám đông khách khứa này là quá tải. Mặc dù rất chăm chỉ nhưng bác quản gia cũng đã xấp xỉ bảy mươi rồi và năm tháng ngày càng lấy đi sự nhanh nhẹn và độ tính nhạy thính giác của bác.
Khi thấy Eadgar không hưởng ứng gì với câu hỏi của mình, Clare thở dài và lặp lại với âm lượng to hơn, “Con hỏi, tất cả đàn ông và bầy ngựa của họ đã được thu xếp ổn thỏa chưa, bác Eadgar?”
“Ồ, vâng, thưa tiểu thư. Chắc chắn rồi”. Eadgar duỗi thẳng đôi vai còng và cố hết sức để bắt kịp nàng.
“Con ngạc nhiên vì bác đã tìm ra nhiều phòng đến thế. Con hi vọng sẽ không phải thấy một quý ông nào phải ngủ ngoài trời hay dưới gầm cầu thang đấy chứ?”
“Nhất định rồi, thưa tiểu thư”. Eadgar nghiêm chỉnh trấn an nàng. “Có đủ phòng ngủ cho những ngài hiệp sĩ chỉ huy và còn vài cái khác ở trên lầu. Những người còn lại sẽ ngủ trong ổ rơm ở đại sảnh hoặc trong chuồng ngựa. Mọi thứ sẽ được thu xếp ổn thỏa”.
“Bình tĩnh đi, Clare”. Joanna dừng công việc thêu thùa. Chị ngước nhìn Clare và mỉm cười. “Mọi thứ đều nằm dưới tầm kiểm soát mà”.
Joanna hơn Clare năm tuổi. Chị là một người phụ nữ đẹp với mái tóc vàng, đôi mắt xanh da trời dịu dàng và dáng người cân đối, mềm mại. Mười lăm tuổi chị phải kết hôn với một người đàn ông hơn chị ba mươi tuổi. Nhưng chẳng lâu sau đó, chị trở thành một góa phụ không xu dính túi và một đứa con trai nhỏ. Tuyệt vọng, chị đã tìm đến cửa nhà Clare ba năm trước với niềm tin mong manh về mối quan hệ xa xôi từ lâu. Mẹ chị và mẹ Clare đã từng là những người bạn thân thiết. Clare đã rộng cửa đón chị và bé William vào nhà mình.
Joanna ngay lập tức đóng góp đắc lực vào việc mang lại lợi nhuận cho Ước Mơ bằng tài năng thiên bẩm về may vá và thêu thùa của mình. Doanh thu của việc bán hoa khô và mỹ phẩm chiết xuất từ thảo mộc đã tăng lên rõ rệt nhờ được đựng trong những chiếc túi thêu tinh xảo, trang nhã do Joanna thiết kế. Nhu cầu tăng chóng mặt đến nỗi Joanna phải dạy cho vài phụ nữ trong làng nghệ thuật thêu thùa. Một số nữ tu ở tu viện Thánh Hermione dưới sự hướng dẫn của chị cũng làm được những chiếc túi thêu để bán hương liệu tổng hợp của Clare.
“Bác Eadgar, hãy nhắc nhở chị bếp đừng có nhuộm tất cả thức ăn cho bữa tối hôm nay thành màu vàng, đỏ thắm hay là xanh đấy nhé”. Clare xẹt qua xẹt lại hiên ngang trên con đường trải sỏi, tay chắp sau lưng. “Bác biết là chị ấy thích pha màu thức ăn trong những dịp đặc biệt như thế nào mà”.
“Vâng, thưa tiểu thư. Cô ấy nói điều đó sẽ gây ấn tượng mạnh đối với các vị khách”.
“Con nghĩ chẳng cần phải phá bỏ nếp ăn thông thường của chúng ta chỉ để gây ấn tượng với ngài Gareth và binh lính của ngài ấy”. Clare thì thào, “Theo suy nghĩ của cá nhân con, con chẳng quan tâm chút nào đến các loại thức ăn màu vàng, xanh hay là đỏ cả”.
“Vàng là một màu đẹp đấy chứ”. Joanna mơ màng. “Khi bà trưởng tu viện Helen đến thăm chúng ta mùa thu trước, bà ấy đã rất ấn tượng với những bữa tiệc hầu như toàn màu vàng của chúng ta”.
“Đó là cách thức trang trọng để tiếp đón một trưởng tu viện. Đối với đám hiệp sĩ đô con và binh lính của họ thì lại là chuyện khác. Có đôi giày của Thánh Hermione phù hộ, em không Chương 2
“Hành động tặng thanh Cổng Địa Ngục cho nàng tiểu thư quả là một cử chỉ hào hoa, đẹp mắt”. Ulrich nhe răng cười nhìn Gareth đang xát xà bông lên mình trong chiếc bồn tắm rộng, “Không giống anh chút nào”.
“Anh nghĩ tôi không thể có những cử chỉ hào hoa phong nhã sao?” Gareth vén lọn tóc ướt ra khỏi mắt, nhìn người bạn tin cậy của mình.
Ulrich ngồi ườn trên chiếc ghế đệm cạnh cửa sổ. Ánh mặt trời chiếu sáng trên mái đầu trọc của người hiệp sĩ dạn dày kinh nghiệm lớn hơn Gareth sáu tuổi. Ulrich là một người đàn ông to cao vạm vỡ với gương mặt đẹp lạ kì.
Ngài Thurston đã thuê Ulrich làm thầy dạy cho Gareth khi chàng tròn mười sáu tuổi. Người đàn ông từng trải này vừa là một nhà chiến thuật tài tình vừa là một chiến binh lão luyện. Anh đã có mặt trong ngày Gareth giành được chiếc đinh thúc ngựa[1] và tước hiệp sĩ. Sự kiện đó được đánh dấu bởi một cuộc đọ sức dữ dội với một băng hiệp sĩ mưu phản, những kẻ gieo rắc nỗi khiếp sợ cho dân chúng sinh sống trên một vài lãnh địa của ngài Thurston.
[1] Người hiệp sĩ sẽ được tặng một chiếc đinh thúc ngựa vào tuổi trưởng thành sau khi trải qua một cuộc sát hạch khả năng để được phong tước.
Ulrich và Gareth đã sát cánh bên nhau từ hôm đó. Mối quan hệ của họ dựa trên nền tảng vững chắc của tình bạn, được củng cố bởi sự tin tưởng và tôn trọng lẫn nhau. Gareth đã học hỏi được rất nhiều ở Ulrich từ những ngày đầu tiên và chàng vẫn thường nghe theo lời khuyên của bạn mình. Nhưng trong suốt thời gian kể từ khi ấy, mối quan hệ của họ không biếtlúc nào đã dần chuyển từ vai trò thầy trò sang thành những hiệp sĩ dày dạn trận mạc, ngang hàng với nhau.
Tuy nhiên, chính Gareth bây giờ mới là người đưa ra những mệnh lệnh.
Cũng chính Gareth là người đã tập hợp xung quanh mình một nhóm hiệp sĩ có kỉ luật và đoàn kết chặt chẽ, tạo nên một thứ vũ khí lợi hại, bất khả chiến bại. Lãnh chúa nào muốn thuê họ phục vụ phải trả giá rất cao.
Cũng chính Gareth là người lựa chọn những thân chủ tiềm năng, quyết định cho những chiến binh của chàng thời gian và cách thức để phục vụ khách hàng của họ.
Chàng gánh vác vai trò là người chỉ huy không phải bởi mối quan hệ ruột thịt với Đức ngài Thurston mà đơn giản như là điều tự nhiên phải vậy. Đối với Gareth, khả năng lãnh đạo và ra mệnh lệnh dường như có sẵn từ trong máu, không phải bàn cãi, như thể người ta cần không khí để sống vậy.
Ulrich không quan tâm đến vị trí người lãnh đạo. Anh là một hiệp sĩ độc lập. Anh chỉ nguyện trung thành với duy nhất những gì anh lựa chọn và với chủ nhân mà anh đã trao lời thề danh dự mãi mãi không thay đổi. Bốn năm trước, Ulrich đã thề chỉ trung thành với Hung thần xứ Wyckmere.
Ulrich hiểu Gareth hơn ai hết, kể cả ngài Thurston. Anh biết Gareth chưa bao giờ dâng tặng Cổng Địa Ngục cho bất cứ một ai, đàn ông hay đàn bà, lãnh chúa nam hay nữ, đức vua hay nữ hoàng.
“Tôi phải thừa nhận anh đã thể hiện một cử chỉ vô cùng gây ấn tượng”. Ulrich xoa cằm đăm chiêu. “Với anh, một hành động như vậy bao giờ cũng kèm theo một cạm bẫy tinh vi. Đó cũng là một cử chỉ bất bình thường”.
“Vì đây là một tình huống bất thường”.
“Nó là một cái bẫy, phải vậy không? Anh đã cho cô gái rất ít sự lựa chọn, ngoài việc buộc phải chấp nhận
Gareth nhún vai.
“Sẽ thật nguy hiểm nếu cô ta quay ngược mũi kiếm về phía anh, làm gan ruột anh lộn tung bằng cách đâm xuyên qua bụng anh”.
“Cô ta có vẻ khó mà làm thế. Cô ta sẽ không liều lĩnh mạo hiểm như vậy đâu”. Gareth nhấc cục xà bông thơm lên mũi và hít hít. “Anh có nhận ra mọi vật trên đảo Ước Mơ này đều thơm nức hương hoa không?”
“Cả cái hòn đảo quái quỷ này đều thơm như hoa ấy chứ. Tôi thề, thậm chí những cái cống rãnh chết tiệt cũng tự xức nước hoa cho mình”.
“Có vẻ như đường ống nước ở đây được thông ra biển theo một hệ thống kênh đào nào đó”. Gareth cau mày suy nghĩ. “Những nước bẩn và rác thải không nghi ngờ gì là được dọn sạch bởi thủy triều. Những phòng ngủ trong lâu đài cũng được dọn dẹp sạch sẽ theo một hệ thống tương tự vậy. Rất là thú vị”.
“Tôi chưa bao giờ thấy anh tò mò về những thiết bị tinh vi”. Ulrich hít một hơi dài, tận hưởng hương thơm mùa xuân lan tới từng ngõ ngách trong khu vườn bên dưới ô cửa sổ. “Nói tôi nghe, anh sẽ làm gì nếu tiểu thư từ chối không nhận thanh gươm?”
“Chuyện đó đâu có xảy ra, phải vậy không? Cô ta đã nhận nó rồi”.
“Và cũng trao luôn cả số phận mình, đó là điều anh tin hả? Tôi lại không chắc như vậy đâu, bạn thân mến của tôi. Tôi có một cảm giác không hay, nữ chủ nhân của Ước Mơ là một cô nàng lắm mưu nhiều kế. Từ những điều anh kể với tôi, chính cô ta là người đã duy trì và phát triển lãnh địa này giàu có và thịnh vượng”.
“Phải. Mẹ của cô ta đã truyền lại cho cô ta những bí mật làm nước hoa. Anh trai của cô ta có vẻ chỉ thích rong ruổi hết cuộc đấu thương này đến trận đấu kiếm khác, cho đến khi hắn tự vặn cổ mình. Cha cô ta là một học giả không quan tâm đến việc quản lý lãnh địaồi còn ở Tây Ban Nha, ông ấy chỉ dành thời gian để dịch những cổ ngữ Ả Rập”.
Ulrich mỉm cười, “Tiếc là anh không đi theo con đường của ông ấy. Nếu không hai người đã có lắm thứ hay ho để bàn luận với nhau rồi”.
“Phải”. Gareth đột nhiên cảm thấy một niềm khoái trá dâng lên trong người như sóng vỗ. Chỉ cần thêm một lễ cưới, chàng có thể nói lời vĩnh biệt với việc săn đuổi những kẻ ngoài vòng pháp luật, nghỉ ngơi và trở lại với niềm đam mê thuở trước: săn tìm những kho tàng sách vở, vùi đầu nghiên cứu những bản viết tay, giống như những gì cha Clare đã sưu tập.
Nước chảy ào ào như thác xuống thân hình cao lớn của chàng khi chàng đứng dậy với lấy tấm khăn lau.
“Quỷ tha ma bắt. Hình như tôi đang sực nức như một nụ hồng vậy”.
Ulrich cười ngoác miệng, “Cô vợ mới của anh có thể vừa đánh giá vừa nhấm nháp được mùi thơm trên người anh đấy. Kể tôi nghe, làm sao anh đoán được cô phù thủy nhỏ ngồi vắt vẻo trên bờ tường tu viện chính là nữ chủ nhân của Ước Mơ?”
Gareth phác một cử chỉ tự mãn bằng một tay trong khi lau khô mái tóc, “Chắc chắn cô ta phù hợp về độ tuổi. Và cô ta ăn mặc đẹp hơn bất cứ ai trong đám dân làng”.
“Phải, tuy nhiên…”
“Bầu không khí xung quanh cô ta cũng toát lên vẻ tự tin và uy quyền. Tôi đoán cô ta cũng có thể là một tu sĩ tập việc trong tu viện, người chưa chính thức đeo tấm mạng che hoặc chính là nữ chủ nhân của vùng đất này. Tôi đặt cược vào điều sau”.
Gareth nhớ lại hình ảnh đầu tiên của Clare trong mắt chàng. Từ đằng xa trên yên ngựa, chàng vẫn có thể nhận ra nàng khi đang hăm hở trèo lên đỉnh bức tường đá. Nàng có một vóc dáng nhỏ nhắn tuyệt đẹp trong chiếc áo dài màu xanh lá cây, áo choàng màu vàng. Cổ, đường viền và ve áo dài của nàng đều được thêu hoa văn màu vàng và da cam giống như họa tiết trên chiếc thắt lưng bản rộng. Chiếc đai buông trễ trên hông tôn lên vòng eo thon nhỏ và cặp đùi nữ tính ngọt ngào ẩn hiện sau làn vải.
Trước mắt Gareth, người phụ nữ ngồi trên bờ tường như thể là hiện thân của mùa xuân vậy, tươi mới, rạng ngời và đầy sức sống như những cánh đồng hoa hồng và oải hương ngát hương thơm mênh mông trên khắp hòn đảo.
Mái tóc dài màu nâu được buộc hờ hững bởi một chiếc vòng mảnh và một dải lụa. Những lọn tóc sáng lên rực rỡ dưới ánh mặt trời. Nhưng chính gương mặt nàng mới làm chàng nghẹt thở. Một gương mặt đẹp gây ấn tượng mạnh với những đường nét sắc sảo đang rạng ngời thích thú và tò mò hệt như gương mặt cậu bé ngồi kế bên. Gương mặt thể hiện lòng nhân hậu, nhưng đồng thời phản chiếu niềm kiêu hãnh tự hào không thể nhầm lẫn. Biểu hiện của một người phụ nữ đã quen ban mệnh lệnh. Tuy nhiên, đôi mắt xanh to của nàng lại ẩn chứa sự thận trọng.
Bằng cái nhìn sắc sảo như chim ưng, được tôi luyện trong những năm tháng dạn dày trận mạc săn đuổi những kẻ ngoài vòng pháp luật, chàng không bỏ sót một chi tiết nào dù là nhỏ nhất, chàng nhận rõ sự thận trọng trong đôi mắt ấy. Điều đó cho chàng manh mối cuối cùng thực sự nàng là ai.
Cô gái ăn mặc đẹp ngồi vắt vẻo trên bờ tường có vẻ rất quan tâm chú ý đến những vị hiệp sĩ đang xâm chiếm lãnh địa của mình.
Gareth biết chàng đã đi một nước cờ liều lĩnh khi quyết định thúc ngựa đến bờ tường để đối diện với nàng. Chàng đã lo nàng sẽ trốn vào trong khu vườn của tu viện. Nhưng nàng đã chọn cách ngược lại, đúng như chàng mong đợi. Niềm kiêu hãnh quá lớn không cho phép nàng rút lui.
Chàng nhận ra vết lấm trên chiếc áo dài khi thúc ngựa tiến tới gần nàng và tự nhủ đó là một dấu hiệu tốt. Nữ chủ nhân của Ước Mơ không quá đài các đến mức tránh không làm vấy bẩn quần áo mình trong khu vườn.
Gareth xua đi những kí ức đóChàng quẳng chiếc khăn vải lanh cũng thơm mùi cây cỏ sang bên và với lấy bộ quần áo sạch màu xám.
Trong khi mặc quần áo, chàng liếc nhìn tấm thảm thêu lớn trang trí trên bức tường đá đầu giường ngủ. Hoa và cây cỏ, nguồn lợi nhuận của Ước Mơ, dường như hiện hữu ở khắp mọi nơi trên hòn đảo, chàng suy nghĩ. Thậm chí ngay cả tu viện nhỏ kia cũng lấp ló, ẩn hiện trong một biển hoa.
Đây là một vùng đất tràn ngập trong hương hoa mới nở và cây cỏ tốt tươi. Ai có thể ngờ được Hung thần xứ Wyckmere lại có thể lạc vào một vùng đất đẹp nên thơ và ngọt ngào như thế, khi mà chàng chỉ yêu cầu một lãnh địa, một mái nhà và lò sưởi của riêng mình? Gareth nghĩ.
Chàng đã rất hài lòng, thỏa mãn với đảo Ước Mơ này. Trực giác mách bảo đây chính là thứ chàng miệt mài tìm kiếm bấy lâu.
Chàng thắt chiếc thắt lưng da dài, rộng bản xung quanh hông rồi bước chân không đến bên ô cửa sổ hẹp trên bức tường đá. Ngọn gió ấm, thơm ngát như hương hoa làm chàng nhớ đến mái tóc của Clare. Gareth đã buộc phải ngửi hương thơm mái tóc dài của nàng khi ôm nàng phía trước ngực mình, tiến thẳng tới lâu đài, trên con đường hẹp. Mái tóc nàng có mùi thơm hoa cỏ quyện lẫn vào nhau nhưng vẫn không làm mất đi mùi hương ngọt ngào, say đắm của duy nhất một mình nàng. Hương thơm đó đã cầm tù Gareth. Nàng có hương vị riêng không thể trộn lẫn với bất cứ người đàn bà nào Gareth từng biết. Mùi hương phảng phất dễ say lòng người hòa quyện với cảm giác đôi hông tròn trịa áp sát vào chân chàng gợi nên điều gì đó lạ lẫm sâu thẳm trong lòng chàng. Một cơn đói khác dữ dội đang khuấy động cơ thể chàng. Đôi lông mày chàng sáp lại với nhau và quai hàm nghiến chặt khi chàng cố kiềm chế cơn đói khát vừa dậy lên. Chàng phải chắc chắn kiểm soát được nó trong tầm tay. Chàng đã không thể nào tồn tại lâu đến thế nếu cứ để cho cảm xúc điều khiển mình.
Ulrich chớp được ánh mắt chàng trong khoảnh khắc đó. “Vậy ngay từ đầu anh đã nhận ra nữ chủ nhân của Ước Mơ hả?” Anh ta lắc chiếc đầu trọc loang loáng trong niềm thán phục, “Tôi xin chúc mừng anh, Gareth. Như mọi khi, anh luôn nhanh chóng ráp nối các sự kiện lại với nhau và đưa ra quyết định chính xác
“Điều đó cũng không quá khó”. Gareth ngồi xuống chiếc ghế đẩu để đi đôi giầy da, “Tạm ngừng chuyện này được rồi. Tôi khoái được nghe điều gì anh biết về vụ bắt cóc hơn”.
“Không có gì nhiều để kể. Tôi đã làm vài cốc với đám đông trong quán rượu ở Seabern tối qua. Điều hay ho nhất tôi thu lượm được là tất cả mọi người có liên quan, bao gồm cả quý ông Nicholas, toàn thể gia nhân trong lãnh địa của hắn và cô tiểu thư, đều khẳng định không có vụ bắt cóc nào xảy ra cả”.
Gareth nhún vai, “Chỉ là biện hộ thôi, thanh danh của cô gái đã bị liên lụy rồi”.
“Phải, câu chuyện cổ tích kể rằng cô gái đã có chuyến viếng thăm bất ngờ ở chỗ ngài Nicholas khoảng bốn ngày”.
“Sau đó hắn ta cầu hôn nàng ư?”
“Chính thế, và cô gái đã từ chối”, Ulrich cười khúc khích.
“Anh phải công nhận rằng Clare rất can đảm trong tình huống này”.
“Chắc chắn rồi. Hầu hết mọi phụ nữ sẽ đầu hàng vô điều kiện”. Một niềm thỏa mãn, hài lòng chảy xuyên suốt người Gareth. Cô dâu tương lai của chàng không phải kẻ dễ dàng sụp đổ dù xảy ra bất cứ chuyện gì. Chàng rất nể phục lòng dũng cảm của nàng. Thật là một cô gái can đảm!
“Để từ chối, cô gái đã nói với hắn rằng, người bảo trợ, Đức ngài Thurston xứ Landry, đã cho phép cô ta quyền tự chọn chồng cho chính mình”.
“Chắc chắn là vậy, khi cô ấy quyết định viết cho cha tôi và yêu cầu ông cung cấp một vài ứng cử viên triển vọng cho vị trí này”.
“Rõ ca
“Điều đó cũng giải thích tại sao cha tôi lại chỉ thị không được lãng phí thời gian, phải hạ gục ngay cô gái”. Gareth nghiền ngẫm lại mưu chước đó. “Ông ngờ rằng Nicholas chẳng chóng thì chầy sẽ nghĩ ra kế khác để thâu tóm Ước Mơ vào tay hắn”.
“Nhăm nhe tiến hành một vụ bắt cóc thứ hai là có thể lắm chứ”: Ulrich ngừng lại một chốc. “Chỉ là tò mò, anh định làm gì với gã Nicholas?”
“Bây giờ thì chưa. Tôi không nghĩ rằng Clare sẽ vui mừng đòi nợ hắn bằng một vụ bắt cóc tương tự hay cưỡng hiếp hắn ta đâu, cho nên tạm thời hắn được ăn toàn”.
“Thanh danh của cô ấy là điều cần phải lưu tâm đến cũng như danh tiếng của anh vậy, Gareth. Tiểu thư sẽ chẳng biết ơn nếu anh không màng đến việc bảo vệ thanh danh cho cô ấy”.
“Không, tôi có mối bận tâm khác trong thời điểm này. Tôi sẽ xử lý gã Nicholas sau”.
Nicholas vùng Seabern sẽ phải trả giá cho những gì hắn làm, nhưng trả giá như thế nào, thời gian và địa điểm ở đâu phải do Gareth quyết định. Hung thần xứ Wyckmere thỉnh thoảng cũng cần thời gian để chuẩn bị cho một cuộc trả thù đích đáng, nhưng sớm hay muộn, chàng cũng sẽ thanh toán món nợ ấy sòng phẳng. Danh dự của chính chàng cũng là điều phải quan tâm đến.
Ulrich đứng dậy chống tay lên bậu cửa sổ và nhìn ra cánh đồng hoa trải dài xa xa bên ngoài hàng rào gỗ bao quanh lâu đài. Anh hít đầy lồng ngực bầu không khí trong lành, thơm ngát hương hoa.
“Đây thật là một vùng đất kì lạ nhất”, Ulrich nói. “Và một nữ chủ nhân lạ lùng, những người còn lại trong lâu đài thì chưa thể nhận xét được gì”.
“Phải, thế còn cậu bé đi với tiểu thư Clare thì sao?”
“William ấy hả?” Ulrich mỉm cười. “Một cậu nhóc nhiệt tình và can đảm! Cậu nhóc sẽ rất có triển vọng nếu được tập luyện đôi chút. Cu cậu có một niềm đam mê bất tử với bánh ngọt và bánh pút-đing”.
“Phải”.
“Cậu nhóc và mẹ, phu nhân Joanna, đều sống trong lâu đài. Phu nhân Joanna là một góa phụ”.
Gareth liếc nhìn Ulrich, “Cậu bé là tất cả những gì còn lại của phu nhân Joanna ư?”
“Hình như chồng của cô ấy đã bán mọi thứ hắn ta có, kể cả đất đai ở miền Bắc chỉ để góp nhặt tiền cho chuyến phiêu lưu đến Miền đất Thánh. Hắn đã tự lên kế hoạch cho mình để rồi chết ngắc tại đó. Joanna và William bị bỏ lại bơ vơ không một xu dính túi”.
“Vậy là phu nhân Joanna đến Ước Mơ để tìm kiếm một chỗ dung thân cho mình và con trai ở lâu đài này?”
“Phải”. Gương mặt Ulrich trở nên suy tư. “Tôi có cảm giác nàng tiểu thư của anh có một trái tim nhân hậu trong những chuyện như thế này”.
“Thật vậy ư?”
“Joanna và con trai không phải là những người duy nhất cô ấy đã cưu mang và giúp đỡ. Cô ấy đã cho họ một mái nhà. Ông quản gia già cả, người đáng lẽ phải bị thay thế từ lâu và bà nhũ mẫu già của cô ấy vẫn còn sống tại đây. Hình như là bọn họ đều không có nơi nào khác để đi”.
“Còn kẻ lang thang nào lạc đến nữa không?”
Ulrich hơi cau mày, “William nói hai tháng trước đây một nhạc sĩ hát rong trẻ đã xuất hiện trước cửa lâu đài. Clare cũng nhận anh ta vào. Anh ta chắc sẽ có mặt để mua vui cho chúng ta tối còn nói rằng tiểu thư Clare rất yêu thích những bản tình ca”.
Phản xạ tự nhiên nhắc Gareth nhớ lại bản yêu sách chọn chồng của Clare, “Tôi e là vậy”.
“Tên người nhạc sĩ là Dalian. William cho tôi biết anh chàng hát rong đã thề trung thành với nữ chủ nhân mới của mình”.
“Tên hát rong nào mà chả thế”. Gareth lầm bầm. “Bọn chúng chỉ mang lại tai họa với những bài hát ngu ngốc về sự quyến rũ và những ông chồng bị cắm sừng”.
“Những quý cô trẻ tuổi lại hâm mộ những bài hát như thế”.
“Sẽ không có thể loại nhạc nhạt nhẽo như vậy ở đây”. Gareth nói khẽ. “Để xem gã hát rong Dalian cho chúng ta xem những gì”.
“Vâng, thưa ngài”. Ulrich cười hết cỡ khoe hàm răng trắng bóng. Sau đó, anh quay lại bên cửa sổ.
Gareth lờ đi vẻ khoái trá của bạn mình. Như mọi khi, chàng không thèm cố giả vờ tìm hiểu chuyện gì làm Ulrich cảm thấy thích thú đến vậy. Điều cốt yếu Gareth cần biết là mệnh lệnh của chàng sẽ được thi hành.
Thoải mái vì được tắm táp sạch sẽ và thay quần áo mới, Gareth bước tới cửa ra vào. “Tôi tin đã đến lúc tự giới thiệu bản thân thêm một lần nữa với vợ tương lai của mình rồi. Chúng tôi sẽ có nhiều điều phải thảo luận với nhau đây”.
“Anh sẽ tìm thấy tiểu thư Clare ở trong vườn”.
Gareth nhìn qua vai, “Sao anh biết vậy?”
“Bởi vì tôi có thể thấy cô ta từ đây”.
Ulrich đang nhìn qua khung cửa sổ mở rộng với một nụ cười lảng vảng bên khóe môi. “Cô ta đang bàn bạc gì đó với đội quân trung thành của mình. Tôi đánh cược tiểu thư đang ban ra những chỉ thị để bảo vệ lâu đài của mình”.
“Anh đang nói cái chết tiệt gì vậy? Lâu đài của cô ta đâu có bị tấn công”.
“Bạn thân mến của tôi, chỉ là một cách đánh giá thôi mà. Tôi có cảm giác tiểu thư của cậu đang chuẩn bị lực lượng để chống lại một cuộc tấn công”.
“Từ tôi ư?”
“Phải”.
Gareth nhún vai, “Vậy thì nàng ta chỉ tốn thời gian mà thôi. Trận đánh đã kết thúc, chiến thắng đã rõ ràng”.
“Tôi lại không chắc như vậy đâu”. Ulrich lại chuẩn bị ngoác miệng ra. Nụ cười toe toét chuyển thành những tiếng khúc khích rồi nổ ra thành một tràng cười ha hả.
Gareth chẳng buồn cố gắng tìm hiểu vì sao Ulrich lại khoái chí đến thế. Nhiều chuyện quan trọng hơn đang chờ chàng trước mặt.
o°•
“Tất cả đàn ông và bầy ngựa của họ đã được thu xếp ổn thỏa rồi chứ?” Clare nhíu mày chăm chú, đi đi lại lại trong khu vườn trước mặt nhóm gia nhân tin cậy của nàng.
Gia đình nhỏ tạm thời của nàng, được tập hợp bởi những người không nhà, đều đang ngồi trên chiếc ghế băng dài dưới cây táo sai quả, một số người đứng bên cạnh.
William, gương mặt vẫn còn rạng rỡ như lúc đầu tiên được cưỡi trên một con ngựa chiến thực thụ, đang ngồi giữa mẹ Joanna của mình và Dalian, người hát rong trẻ, gầy gò, lúc nào trông lo lắng.
Eadgar, bác quản gia già của lâu đài, ngồi cuối chiếc ghế băng, vẻ bực bội lộ rõ trên khuôn mặt bác. Bác có đầy đủ lý do chính đáng để hoảng sợ. Với cương vị quản gia, nhiệm vụ hàng ngày của bác là lo liệu sao cho mọi việc trong lâu đài được êm thấm. Bác là người phải lo sao cho bếp luôn đầy ắp thức ăn cũng như phải trông coi gia nhân chuẩn bị phòng tắm, khâu vá quần áo, và sắp xếp phòng ngủ cho các vị khách mới đến.
Thật là một tai họa từ trên trời rơi xuống, Clare nghĩ.
Nàng lo khả năng đối phó của bác Eadgar với đám đông khách khứa này là quá tải. Mặc dù rất chăm chỉ nhưng bác quản gia cũng đã xấp xỉ bảy mươi rồi và năm tháng ngày càng lấy đi sự nhanh nhẹn và độ tính nhạy thính giác của bác.
Khi thấy Eadgar không hưởng ứng gì với câu hỏi của mình, Clare thở dài và lặp lại với âm lượng to hơn, “Con hỏi, tất cả đàn ông và bầy ngựa của họ đã được thu xếp ổn thỏa chưa, bác Eadgar?”
“Ồ, vâng, thưa tiểu thư. Chắc chắn rồi”. Eadgar duỗi thẳng đôi vai còng và cố hết sức để bắt kịp nàng.
“Con ngạc nhiên vì bác đã tìm ra nhiều phòng đến thế. Con hi vọng sẽ không phải thấy một quý ông nào phải ngủ ngoài trời hay dưới gầm cầu thang đấy chứ?”
“Nhất định rồi, thưa tiểu thư”. Eadgar nghiêm chỉnh trấn an nàng. “Có đủ phòng ngủ cho những ngài hiệp sĩ chỉ huy và còn vài cái khác ở trên lầu. Những người còn lại sẽ ngủ trong ổ rơm ở đại sảnh hoặc trong chuồng ngựa. Mọi thứ sẽ được thu xếp ổn thỏa”.
“Bình tĩnh đi, Clare”. Joanna dừng công việc thêu thùa. Chị ngước nhìn Clare và mỉm cười. “Mọi thứ đều nằm dưới tầm kiểm soát mà”.
Joanna hơn Clare năm tuổi. Chị là một người phụ nữ đẹp với mái tóc vàng, đôi mắt xanh da trời dịu dàng và dáng người cân đối, mềm mại. Mười lăm tuổi chị phải kết hôn với một người đàn ông hơn chị ba mươi tuổi. Nhưng chẳng lâu sau đó, chị trở thành một góa phụ không xu dính túi và một đứa con trai nhỏ. Tuyệt vọng, chị đã tìm đến cửa nhà Clare ba năm trước với niềm tin mong manh về mối quan hệ xa xôi từ lâu. Mẹ chị và mẹ Clare đã từng là những người bạn thân thiết. Clare đã rộng cửa đón chị và bé William vào nhà mình.
Joanna ngay lập tức đóng góp đắc lực vào việc mang lại lợi nhuận cho Ước Mơ bằng tài năng thiên bẩm về may vá và thêu thùa của mình. Doanh thu của việc bán hoa khô và mỹ phẩm chiết xuất từ thảo mộc đã tăng lên rõ rệt nhờ được đựng trong những chiếc túi thêu tinh xảo, trang nhã do Joanna thiết kế. Nhu cầu tăng chóng mặt đến nỗi Joanna phải dạy cho vài phụ nữ trong làng nghệ thuật thêu thùa. Một số nữ tu ở tu viện Thánh Hermione dưới sự hướng dẫn của chị cũng làm được những chiếc túi thêu để bán hương liệu tổng hợp của Clare.
“Bác Eadgar, hãy nhắc nhở chị bếp đừng có nhuộm tất cả thức ăn cho bữa tối hôm nay thành màu vàng, đỏ thắm hay là xanh đấy nhé”. Clare xẹt qua xẹt lại hiên ngang trên con đường trải sỏi, tay chắp sau lưng. “Bác biết là chị ấy thích pha màu thức ăn trong những dịp đặc biệt như thế nào mà”.
“Vâng, thưa tiểu thư. Cô ấy nói điều đó sẽ gây ấn tượng mạnh đối với các vị khách”.
“Con nghĩ chẳng cần phải phá bỏ nếp ăn thông thường của chúng ta chỉ để gây ấn tượng với ngài Gareth và binh lính của ngài ấy”. Clare thì thào, “Theo suy nghĩ của cá nhân con, con chẳng quan tâm chút nào đến các loại thức ăn màu vàng, xanh hay là đỏ cả”.
“Vàng là một màu đẹp đấy chứ”. Joanna mơ màng. “Khi bà trưởng tu viện Helen đến thăm chúng ta mùa thu trước, bà ấy đã rất ấn tượng với những bữa tiệc hầu như toàn màu vàng của chúng ta”.
“Đó là cách thức trang trọng để tiếp đón một trưởng tu viện. Đối với đám hiệp sĩ đô con và binh lính của họ thì lại là chuyện khác. Có đôi giày của Thánh Hermione phù hộ, em không định phí phạm một lượng lớn bột nghệ tây để nhuộm vàng mọi đồ ăn trên bàn tối nay đâu. Nghệ tây đă lắm!”
“Em thừa sức trả được mà, Clare” Joanna thì thầm.
“Ấy, chuyện này là không cần thiết”.
Eadgar nuốt khan, “Bác sẽ nói với chị bếp”.
Clare lại tiếp tục đi đi lại lại. Khu vườn với tường xây bao quanh luôn là nguồn an ủi mang lại sự bình tâm cho nàng. Những bông hoa và thảm cỏ luôn được chăm sóc cẩn thận để luôn ngào ngạt hương thơm say đắm lòng người. Nàng thường tản bộ trên những con đường rải sỏi để tận hưởng thế giới vô hình của hương thơm đắm say và quyến rũ. Clare thường mài giũa khả năng nhận biết mùi hương tinh tế của mình bằng cách đó. Tuy nhiên lúc này, tất cả những gì nàng có thể nghĩ đến là mùi hương rất khuấy động, vô cùng nam tính và chẳng dính líu gì đến hoa của ngài Gareth, Hung thần xứ Wyckmere.
Bên dưới mùi vị trần tục của mồ hôi, da ngựa, sắt thép và bụi đường bám trên chiếc áo choàng không tay của Gareth còn che giấu một mùi hương khác của chính anh ta. Trên suốt chặng đường cưỡi ngựa về lâu đài, Clare bị bủa vây bởi mùi hương đó và nàng biết sẽ không bao giờ có thể quên đi được, theo một cách kì lạ không thể lý giải, Gareth có mùi hương phù hợp tuyệt vời. Mũi nàng nhăn lại theo dòng kí ức. Chắc chắn anh ta không có mùi vị ngọt ngào, nhưng giác quan thiên phú đã nhắc cho Clare nhớ lại cảm giác của nàng khi pha trộn thành công một hỗn hợp hoàn hảo của cây cỏ, hương liệu và hoa thơm cho một công thức nước hoa mới trọn vẹn và tuyệt vời. Anh ta sở hữu một mùi hương như thế. Cảm nhận đó làm nàng khẽ rùng mình. Ngay cả Raymond de Coleville, người đàn ông nàng đã một lần yêu, cũng không có được mùi hương phù hợp đến vậy.
“Có phải thanh Cổng Địa Ngục nặng khủng khiếp không chị?” William hỏi một cách háo hức. “Em đã thấy Hung thần để chị giữ nó suốt trên đường về lâu đài. Ngài Ulrich nói chuyện này gần như là không thể tưởng tượng nổi”.
“Anh ta nói thế thật hả?” Clare hỏi.
“Ngài Ulrich nói Hung thần chưa bao giờ trao tặng thanh gươm của ngài ấy cho bất cứ ai trên thế giới này…”. William tiếp tục “… chứ đừng nói đến chuyện cho phép một người nào mang nó trong suốt cuộc diễu hành trước mặt toàn thể dân làng”.
“Anh ta đâu có cho phép chị mang nó”. Clare lẩm bẩm. “Mà là ép chị phải bê nó không hơn không kém. Anh ta từ chối nhận lại cho đến khi về đến tận lâu đài. Chị suýt nữa đã làm rơi cái thanh gươm quý báu đó xuống đất”.
Joanna nhướng một bên lông mày nhưng vẫn không rời mắt khỏi món đồ thêu, “Tại sao em nghĩ anh ta cố tình bắt em mang?”
“Anh ta than phiền không thể tra cái thứ quý hóa ấy lại vỏ vì em ngồi ngay trước mặt anh ta. Và anh ta từ chối thả em xuống khỏi con quái vật đó. Anh còn nói việc này là không đáng mặt anh hào. Ha! Thật là một bài diễn văn vênh vang núp dưới bóng quân tử mà anh ta đã vui lòng đọc cho em nghe. Sự thật, tất cả mưu mô của anh ta nhằm mục đích giam cầm em”.
Joanna mím môi, “Chị có một ấn tượng là ngài hiệp sĩ đó rất can đảm và thực sự liều lĩnh đấy”.
“Ngài Ulrich nói Hung thần là một hiệp sĩ vĩ đại, người đã tiêu diệt hàng tá băng đảng giết người, cướp của ở miền Nam”. William xen vào. “Ngài Ulrich còn nói Hung thần đã tặng cho chị niềm vinh dự lớn bằng cách để chị mang thanh Cổng Địa Ngục”.
“Chị chả làm được cóc khô gì với cái vinh quang ấy cả”. Clare nói.
Nàng hiểu rõ tại sao Gareth lại lịch thiệp từ chối nhận lại thanh gươm cho đến khi họ bước vào tận cổng lâu đài của nàng. Anh ta muốn chắc chắn tất cả mọi người trên đường, từ những cậu chăn cừu cho đến những chị thợ giặt, đều được chứng kiến cảnh tượng nữ chủ nhân của Ước Mơ đang ôm chặt thanh gươm bự chảng của Hung thần. Không, Hung thần đâu có trao tặng vinh dự lớn cho nàng, nàng ngẫm nghĩ. Tất cả chỉ là hành động được tính toán kĩ càng trong kế hoa của anh ta thôi.
“Nếu chị hỏi thì em sẽ nói rằng em không tin anh ta đã trao tặng chị bất cứ vinh dự nào, thưa tiểu thư”. Dilian tuyên bố với sự tức giận. “Ngược lại, anh ta chế nhạo chị thì có”.
Clare nhìn vị nhạc sĩ mới trẻ tuổi của mình. Cậu ta là một người đàn ông trẻ gầy gò vừa tròn mười sáu tuổi, người luôn dễ bị giật mình bởi những tiếng động bất ngờ hay nếu ai đó cất cao giọng. Nếu có người nào lẳng lặng tiến đến gần, cậu ta lập tức sẽ nhảy dựng lên hoặc đứng chết trân như một chú thỏ rừng sợ hãi. Duy nhất những lúc cậu ta có vẻ như tìm lại được chút bình tĩnh là khi hát những bản tình ca mà cậu sáng tác.
Thân hình gầy guộc của cậu đã bắt đầu đầy đặn lên một chút kể từ khi đặt chân đến Ước Mơ. Nhưng Clare biết nỗi sợ hãi trong cậu ta vẫn chưa vơi bớt. Cái nhìn như thể đang bị săn đuổi trong đôi mắt cậu ta từ ngày đầu tiên cậu ta xuất hiện tại lâu đài cho đến nay vẫn còn. Chỉ cần nhìn một lần Clare đã hiểu hẳn có chuyện gì đó tồi tệ đã xảy ra với cậu ta trong quá khứ. Nàng đã nhận cậu ta vào vị trí nhạc sĩ tại gia trong lâu đài Ước Mơ của mình.
Clare cau mày trước lời nhận xét kích động của Dalian, “Chị không nghĩ anh ta chế nhạo chị đâu”.
“Em lại nghĩ thế”. Dalian thì thầm, “Anh ta là một kẻ giết người độc ác. Người ta chẳng ngẫu nhiên mà gọi anh ta là Hung thần xứ Wyckmere chỉ để cho vui”.
Clare quay phắt lại, cáu tiết, “Chúng ta không được phép suy luận linh tinh từ những cái biệt danh ngu ngốc”.
“Em không cho đó là điều ngu ngốc”. William nói với niềm háo hức không che giấu. “Ngài Ulrich nói Hung thần mang danh hiệu đó bởi vì ngài ấy đã tiêu diệt tất cả những kẻ trộm cướp và giết người”.
Clare rên rỉ, “Theo chị cái danh xưng ấy là được thổi phồng quá mức rồi”.
“Đừng có tự làm mình hoảng sợ, Clare”. Joanna nói. “Chị hiểu nỗi khổ của em trước viễn cảnh kết hôn này. Nhưng chị chắc chắn Đức ngài Thurston sẽ không gửi đến em một ứng viên chẳng đáp ứng được phần lớn yêu cầu của em đâu”.
“Em đang bắt đầu tự hỏi chính cái điều đó đây”. Clare lầm bầm.
Nàng đột ngột khựng lại khi một cái bóng khổng lồ lướt qua con đường rải sỏi rồi dừng lại ngay trước mặt nàng.
Hệt như thầy phù thủy vừa vung cây đũa thép, Gareth chợt lù lù xuất hiện. Anh ta đã đi quanh hàng rào cao mà không gây ra tiếng động, chẳng hề báo trước về sự có mặt của mình và xuất hiện ngay trước mặt nàng.
Nàng trừng trừng nhìn anh ta. Gần như là không tưởng khi một người đàn ông to con đến thế lại di chuyển êm ru. “Lạy đôi tay Thánh Hermione phù hộ, ngài làm tôi đứng tim. Ít ra ngài cũng phải báo trước khi xuất hiện một cách đột ngột như vậy chứ”.
“Thứ lỗi cho tôi. Xin gửi đến nàng lời chào trân trọng nhất của tôi, thưa tiểu thư”. Gareth điềm tĩnh nói. “Tôi được thông báo là có thể tìm thấy nàng ở trong vườn”. Chàng nhìn vào nhóm người vẫn đang ngồi dưới gốc cây táo. “Tôi đã được biết cậu William trẻ tuổi. Nàng có thể vui lòng giới thiệu cho tôi vị phu nhân ngồi bên cạnh cậu bé và những người khác trong lâu đài của nàng không?”
“Dĩ nhiên là được rồi”. Clare trả lời cứng ngắc. Nàng nói một mạch những thông tin cần thiết.
Joanna quan sát Gareth một cách thích thú. “Chào mừng đến với Ước Mơ, thưa ngài”.
“Cám ơn phu nhân”. Gareth nghiêng đầu chào. “Thật tốt khi biết rằng ít ra tôi cũng được vài người chào đón ở đây. Những người còn lại cho rằng tốt hơn hết tôi nên liệu mà cố hết sức mình để đáp ứng những yêu cầu của tiểu thư đây”.
Clare đỏ mặt, vội vã ra hiệu cho Dalian lúc này đang tỏ ra rất bướng bỉnh.
“Chào mừng đến với Ước Mơ, thưa ngài”. Dalian lầm bầm. Cậu ta trông như sắp chống đối nhưng đã khôn ngoan kìm giữ tông giọng một cách xã giao.
Gareth nhướng một bên mày, “Cảm ơn, thưa chàng nhạc sĩ. Tôi rất háo hức được nghe những bài hát của cậu. Có thể nói với cậu rằng tôi có gu âm nhạc rất đặc biệt”.
“Thật ư, thưa ngài?” Dilian hỏi, môi vẫn mím chặt.
“Phải. Tôi không mấy quan tâm đến những bài hát về những tiểu thư đã có chồng nhưng bị gã hiệp sĩ nào đó quyến rũ”.
Dilian xù lông lên, “Tiểu thư Clare thích những bài hát lãng mạn về những cô gái đẹp và những vị hiệp sĩ trong mơ, thưa ngài. Cô ấy cho rằng chúng rất hay và thú vị”.
“Thật thế ư” Gareth nhướng một bên mày.
Clare cảm thấy mặt nàng nóng dần lên, “Tôi được biết rằng những bản tình ca như thế rất phổ biến trong những lâu đài tráng lệ nhất ở Christendom”.
“Về phần mình, tôi lại nghĩ chẳng cần thiết phải chạy đua theo mốt thời thượng”. Gareth nói. Chàng nhìn nhóm người tụ tập bằng một cái nhìn điềm tĩnh. “Tôi xin mọi người thứ lỗi cho tôi và tiểu thư Clare. Chúng tôi muốn được trò chuyện riêng một lúc”.
“Ồ, dĩ nhiên rồi”. Joanna đứng dậy và mỉm cười với Gareth. “Chúng tôi sẽ sớm gặp lại ngài trong bữa tiệc tối. Đi nào, William”.
William bật dậy như lò xo khỏi chiếc ghế. Cậu bé cười toe toét với Gareth, “Có thật thanh Cổng Địa Ngục nặng khủng khiếp không, thưa ngài Gareth?”
“Phải”.
“Ngài có cho rằng nếu con cố hết sức, con có thể nhấc nổi nó không?”
Joanna cau mày nhìn cậu, “Chắc chắn là không rồi, William. Đừng có bao giờ đề nghị một chuyện như vậy. Gươm đao là những thứ vô cùng nặng và đặc biệt nguy hiểm. Con quá mảnh khảnh để mang một thứ vũ khí như thế”
William ỉu xìu.
Gareth nhìn cậu bé, “Ta không chút nghi ngờ là con có thể nhấc được một thanh gươm, William ạ”.
William rạng rỡ hẳn lên.
“Sao con không thử hỏi ngài Ulrich cho mượn thanh gươm của ngài ấy?” Gareth đề nghị. “Nó cũng nặng như thanh Cổng Địa Ngục vậy”.
“Thật ư?” William cười tươi như hoa trước thông tin đó. “Con sẽ chạy đi hỏi ngài ấy ngay lập tức”.
Joanna trông khiếp đảm, “Mẹ không nghĩ chuyện này hay ho đâu”.
“Bà có thể yên tâm, phu nhân Joanna ạ”. Gareth nói. “Ngài Ulrich có rất nhiều kinh nghiệm trong những việc như thế này. Anh ấy sẽ trông chừng thằng bé không để nó tự làm đau bản thân đâu”.
“Ngài chắc chắn chuyện này an toàn chứ?”
“Phải. Ngay bây giờ, nếu bà không phiền, thưa bà. Tôi muốn nói chuyện với tiểu thư Clare
Joanna lưỡng lự, rõ ràng là đang băn khoăn phát khóc. Cuối cùng chị hành động theo phép tắc thông thường, “Xin thứ lỗi, thưa ngài. Tôi không định khiếm nhã”. Nói rồi chị hối hả chạy theo con trai.
Clare cố kiềm chế sự bực mình. Bây giờ không phải lúc thích hợp để nhắc Gareth rằng Joanna không muốn khuyến khích thằng bé dính líu gì đến những vấn đề của nhà binh. Nàng giậm chân một cách sốt ruột trong khi những người khác cuối cùng cũng rời đi. Dalian nán lại thêm một vài giây, liếc nhìn Clare nài nỉ. Cậu ta trông sợ hãi nhưng kiên quyết. Clare nhăn nhó và mau chóng lắc đầu rất khẽ. Điều cuối cùng nàng muốn là việc Dalian hi sinh thân mình làm người hùng của nàng, nhảy bổ vào thách thức Gareth. Nhưng cậu nhạc sĩ trẻ tuổi chắng có lấy một phần trăm cơ hội đụng được vào sợi tóc của Hung thần xứ Wyckmere.
Khi họ đứng một mình với nhau trong khu vườn, Clare quay mặt lại đối diện với Gareth. Anh ta không còn bốc mùi mồ hôi và sắt thép nữa, nhưng mùi xà phòng hoa hồng anh ta vừa mời dùng cũng không thể nào át nổi mùi hương riêng biệt của anh ta, mùi hương phù hợp lạ kì đối với nàng. Nàng vẫn còn nghẹt thở nhận ra, mặc dù đã cởi bỏ bộ giáp sắt và chiếc mũ trụ, anh ta dường như vẫn chẳng nhỏ đi chút nào so với cái ấn tượng khổng lồ đã gây ra cho nàng lúc ban đầu. Clare phải thừa nhận rằng, không phải bởi tầm vóc cơ thể của anh ta, thứ luôn chực đe dọa thần kinh người khác đã làm cho anh ta trở nên to lớn và dữ dội khác thường mà chính do sự tự chủ, thông minh và quyết đoán toát ra từ con người anh ta. Người đàn ông này có thể là một đối thủ đặc biệt nguy hiểm. Clare nghĩ. Hoặc là một người bạn vô cùng mạnh mẽ và trung thành. Nhưng một người đàn ông như vậy sẽ trở thành một người yêu như thế nào?
Câu hỏi bất chợt xuất hiện trong đầu khiến nàng hoang mang. Để che giấu phản ứng lạ lùng của mình, Clare vội ngồi phịch xuống chiếc ghế đá dài, “Tôi tin những gia nhân của mình đã làm cho ngài dễ chịu, thưa ngài”.
“Rất dễ chịu”. Gareth hít hít xung quanh hai, ba lần, như thể đang kiểm tra bầu không khí. “Ngay lúc này, tôi có cảm giác mình đang tỏa hương như một bông hồng, nhưng tôi hi vọng mùi thơm sẽ mau chóng bay đi”.
Clare nghiến chặt răng. Không thể nói anh ta đang phàn nàn, trêu chọc hay đơn giản chỉ nhận xét bâng quơ về mùi hương. “Xà phòng hương hoa hồng là một trong những mặt hàng bán chạy nhất của chúng tôi, thưa ngài. Chính tôi là người đã phát minh ra công thức chế tạo. Chúng tôi bán được một lượng lớn mặt hàng này cho những thương gia ở London, những người hàng năm thường kéo đến Hội chợ mùa xuân ở Seabern để trao đổi hàng hóa.
Anh ta nghiêng đầu, “Những thông tin đó đã nâng sự đánh giá của tôi về nghệ thuật tắm rửa lên rất nhiều”.
“Lại còn thế nữa”. Nàng nghĩ thầm. “Vậy ngài muốn thảo luận với tôi việc gì, thưa ngài?”
“À phải. Về hôn sự của chúng ta”.
Clare chùn bước. Dù sao chăng nữa, nàng cũng phải xử lý cho xong vụ này. “Ngài rất thẳng thắn về vấn đề này, thưa ngài”.
Anh ta nhìn có vẻ hơi ngạc nhiên, “Tôi không thấy chuyện gì phải vòng vo ở đây cả”.
“Tôi cũng thế. Thưa ngài, cho phép tôi nói thẳng. Mặc ngài rất cố gắng xây dựng hình tượng là người cầu hôn duy nhất thích hợp với tôi trước mặt mọi người, tôi vẫn buộc phải nói lại lần nữa hi vọng của ngài rõ ràng là phi thực tế”.
“Không, thưa quý tiểu thư”. Gareth nói rất khẽ. “Chính những kì vọng của nàng mới là phi thực tế. Tôi đã đọc lá thư nàng viết cho Ngài Thurston. Rõ ràng nàng đang mong kết hôn với một bóng ma, một người đàn ông không bao giờ tồn tại. Tôi sợ nàng sẽ phải tự hài lòng với một thứ ít hoàn hảo hơn”.
Clare hếch cằm lên, “Ngài nghĩ không có một người đàn ông nào phù hợp với những yêu cầu của tôi sao?”
“Tôi tin chúng ta đều đủ trưởng thànhn ngoan để biết rằng cuộc hôn nhân này là một vấn đề thực tế. Không liên quan gì đến những thứ đại loại như tình yêu mà anh chàng nhạc sĩ hát rong đã thêm thắt vào trong những bài tình ca ngớ ngẩn của anh ta”.
Clare siết nhẹ nắm tay, “Xin hãy tử tế, đừng thuyết giáo cho tôi về vấn đề hôn nhân, thưa ngài. Tôi hiểu trong trường hợp của tôi, đó là vấn đề về bổn phận chứ không phải là mơ ước. Nhưng sự thật, khi đặt bút viết yêu cầu chọn chồng đó, tôi không nghĩ mình đã đòi hỏi quá nhiều”.
“Có lẽ nàng sẽ khám phá ra nhiều điều tốt đẹp trong con người tôi để làm nàng hài lòng, thưa tiểu thư”.
Clare hấp háy mắt, “Ngài thực sự tin như vậy ư?”
“Tôi sẽ đề nghị nàng hãy sát hạch kĩ càng những gì tôi có thể dâng tặng. Tôi tự nghĩ mình đáp ứng được phần lớn những đòi hỏi của nàng đấy chứ”.
Nàng săm soi anh ta từ đầu đến chân, “Chắc chắn ngài không phù hợp với yêu cầu của tôi về kích cỡ…”
“Về kích cỡ của tôi, như tôi đã nói, tôi chẳng thể làm được gì, nhưng tôi xin đảm bảo với nàng, tôi không ỷ kích thước to lớn để đạt được những gì mình muốn”.
Clare khụt khịt mũi nghi ngờ một cách rất không ra dáng tiểu thư.
“Điều đó là sự thật, thưa tiểu thư. Tôi ưa sử dụng trí óc của mình hơn là những cơ bắp bất cứ khi nào có thể”.
“Thưa ngài, có thể tôi hơi thẳng thắn quá. Tôi chỉ mong muốn một người đàn ông của hòa bình trên hòn đảo này. Đảo Ước Mơ chưa bao giờ biết đến bạo lực và tôi dự định sẽ duy trì và phát triển nó theo chiều hướng này. Tôi không muốn một người chồng chỉ chực khơi dậy
Anh ta nhìn nàng vẻ ngạc nhiên, “Tôi không hề yêu thích chiến tranh, thưa tiểu thư”.
Clare nhướng mày lên, “Ngài đang nói với tôi là ngài không thích thú gì nó ư? Trong khi ngài mang bên mình một thanh gươm với cái tên khủng khiếp như thế? Và người ta nói rằng ngài là một kẻ chuyên tiêu diệt những tên trộm cướp và giết người?”
“Tôi không nói mình chẳng dính líu gì đến những chuyện đó. Dù sao, tôi chỉ sử dụng những kĩ năng chiến đấu để mở con đường riêng tự khẳng định mình thôi. Chúng chỉ là công cụ để sử dụng không hơn không kém”.
“Một quan điểm đến là hay, thưa ngài”.
“Nhưng chắc chắn một điều. Tôi đã mệt mỏi với bạo lực và chiến tranh, thưa tiểu thư. Tôi đang tìm kiếm một cuộc sống yên bình”.
Vẻ mặt Clare hiện rõ vẻ hoài nghi.
“Một lời tuyên bố thật hùng hồn về sự lựa chọn vinh quang của mình”.
“Tôi không có nhiều lựa chọn cho con đường lập nghiệp”. Gareth hỏi. “Nàng có không?”
“Không, nhưng…”
“Vậy chúng ta bàn tiếp về yêu cầu thứ hai của nàng. Nàng đã viết rằng mình mong muốn một người chồng hài hước biết vui cười hoặc ít ra cũng là người có tính khí điềm đạm”.
Nàng nhìn anh ta chằm chằm, sửng sốt, “Người còn tự cho mình là một người đàn ông hài hước hay sao?”
“Không, tôi phải thừa nhận tôi không có khiếu hài hước lắm. Nhưng tôi chắc chắn mình là một chàng ti có tính khí điềm đạm”.
“Tôi không tin lấy một giây, thưa ngài”.
“Tôi xin hứa với nàng, đó là sự thật. Nàng có thể hỏi bất cứ ai biết tôi. Hãy hỏi ngài Ulrich, anh ấy đã là bạn của tôi nhiều năm. Anh ấy sẽ khẳng định với nàng tôi là một người đàn ông điềm-đạm-xưa-nay-hiếm. Tôi chẳng bao giờ phí hơi để cáu kỉnh hay giận dữ”.
Hay là phí hơi cho những nụ cười. Clare thầm nghĩ khi bắt gặp đôi mắt pha lê màu khói ấy. “Rất tốt, tôi công nhận ngài có Chương 2
“Hành động tặng thanh Cổng Địa Ngục cho nàng tiểu thư quả là một cử chỉ hào hoa, đẹp mắt”. Ulrich nhe răng cười nhìn Gareth đang xát xà bông lên mình trong chiếc bồn tắm rộng, “Không giống anh chút nào”.
“Anh nghĩ tôi không thể có những cử chỉ hào hoa phong nhã sao?” Gareth vén lọn tóc ướt ra khỏi mắt, nhìn người bạn tin cậy của mình.
Ulrich ngồi ườn trên chiếc ghế đệm cạnh cửa sổ. Ánh mặt trời chiếu sáng trên mái đầu trọc của người hiệp sĩ dạn dày kinh nghiệm lớn hơn Gareth sáu tuổi. Ulrich là một người đàn ông to cao vạm vỡ với gương mặt đẹp lạ kì.
Ngài Thurston đã thuê Ulrich làm thầy dạy cho Gareth khi chàng tròn mười sáu tuổi. Người đàn ông từng trải này vừa là một nhà chiến thuật tài tình vừa là một chiến binh lão luyện. Anh đã có mặt trong ngày Gareth giành được chiếc đinh thúc ngựa[1] và tước hiệp sĩ. Sự kiện đó được đánh dấu bởi một cuộc đọ sức dữ dội với một băng hiệp sĩ mưu phản, những kẻ gieo rắc nỗi khiếp sợ cho dân chúng sinh sống trên một vài lãnh địa của ngài Thurston.
[1] Người hiệp sĩ sẽ được tặng một chiếc đinh thúc ngựa vào tuổi trưởng thành sau khi trải qua một cuộc sát hạch khả năng để được phong tước.
Ulrich và Gareth đã sát cánh bên nhau từ hôm đó. Mối quan hệ của họ dựa trên nền tảng vững chắc của tình bạn, được củng cố bởi sự tin tưởng và tôn trọng lẫn nhau. Gareth đã học hỏi được rất nhiều ở Ulrich từ những ngày đầu tiên và chàng vẫn thường nghe theo lời khuyên của bạn mình. Nhưng trong suốt thời gian kể từ khi ấy, mối quan hệ của họ không biếtlúc nào đã dần chuyển từ vai trò thầy trò sang thành những hiệp sĩ dày dạn trận mạc, ngang hàng với nhau.
Tuy nhiên, chính Gareth bây giờ mới là người đưa ra những mệnh lệnh.
Cũng chính Gareth là người đã tập hợp xung quanh mình một nhóm hiệp sĩ có kỉ luật và đoàn kết chặt chẽ, tạo nên một thứ vũ khí lợi hại, bất khả chiến bại. Lãnh chúa nào muốn thuê họ phục vụ phải trả giá rất cao.
Cũng chính Gareth là người lựa chọn những thân chủ tiềm năng, quyết định cho những chiến binh của chàng thời gian và cách thức để phục vụ khách hàng của họ.
Chàng gánh vác vai trò là người chỉ huy không phải bởi mối quan hệ ruột thịt với Đức ngài Thurston mà đơn giản như là điều tự nhiên phải vậy. Đối với Gareth, khả năng lãnh đạo và ra mệnh lệnh dường như có sẵn từ trong máu, không phải bàn cãi, như thể người ta cần không khí để sống vậy.
Ulrich không quan tâm đến vị trí người lãnh đạo. Anh là một hiệp sĩ độc lập. Anh chỉ nguyện trung thành với duy nhất những gì anh lựa chọn và với chủ nhân mà anh đã trao lời thề danh dự mãi mãi không thay đổi. Bốn năm trước, Ulrich đã thề chỉ trung thành với Hung thần xứ Wyckmere.
Ulrich hiểu Gareth hơn ai hết, kể cả ngài Thurston. Anh biết Gareth chưa bao giờ dâng tặng Cổng Địa Ngục cho bất cứ một ai, đàn ông hay đàn bà, lãnh chúa nam hay nữ, đức vua hay nữ hoàng.
“Tôi phải thừa nhận anh đã thể hiện một cử chỉ vô cùng gây ấn tượng”. Ulrich xoa cằm đăm chiêu. “Với anh, một hành động như vậy bao giờ cũng kèm theo một cạm bẫy tinh vi. Đó cũng là một cử chỉ bất bình thường”.
“Vì đây là một tình huống bất thường”.
“Nó là một cái bẫy, phải vậy không? Anh đã cho cô gái rất ít sự lựa chọn, ngoài việc buộc phải chấp nhận
Gareth nhún vai.
“Sẽ thật nguy hiểm nếu cô ta quay ngược mũi kiếm về phía anh, làm gan ruột anh lộn tung bằng cách đâm xuyên qua bụng anh”.
“Cô ta có vẻ khó mà làm thế. Cô ta sẽ không liều lĩnh mạo hiểm như vậy đâu”. Gareth nhấc cục xà bông thơm lên mũi và hít hít. “Anh có nhận ra mọi vật trên đảo Ước Mơ này đều thơm nức hương hoa không?”
“Cả cái hòn đảo quái quỷ này đều thơm như hoa ấy chứ. Tôi thề, thậm chí những cái cống rãnh chết tiệt cũng tự xức nước hoa cho mình”.
“Có vẻ như đường ống nước ở đây được thông ra biển theo một hệ thống kênh đào nào đó”. Gareth cau mày suy nghĩ. “Những nước bẩn và rác thải không nghi ngờ gì là được dọn sạch bởi thủy triều. Những phòng ngủ trong lâu đài cũng được dọn dẹp sạch sẽ theo một hệ thống tương tự vậy. Rất là thú vị”.
“Tôi chưa bao giờ thấy anh tò mò về những thiết bị tinh vi”. Ulrich hít một hơi dài, tận hưởng hương thơm mùa xuân lan tới từng ngõ ngách trong khu vườn bên dưới ô cửa sổ. “Nói tôi nghe, anh sẽ làm gì nếu tiểu thư từ chối không nhận thanh gươm?”
“Chuyện đó đâu có xảy ra, phải vậy không? Cô ta đã nhận nó rồi”.
“Và cũng trao luôn cả số phận mình, đó là điều anh tin hả? Tôi lại không chắc như vậy đâu, bạn thân mến của tôi. Tôi có một cảm giác không hay, nữ chủ nhân của Ước Mơ là một cô nàng lắm mưu nhiều kế. Từ những điều anh kể với tôi, chính cô ta là người đã duy trì và phát triển lãnh địa này giàu có và thịnh vượng”.
“Phải. Mẹ của cô ta đã truyền lại cho cô ta những bí mật làm nước hoa. Anh trai của cô ta có vẻ chỉ thích rong ruổi hết cuộc đấu thương này đến trận đấu kiếm khác, cho đến khi hắn tự vặn cổ mình. Cha cô ta là một học giả không quan tâm đến việc quản lý lãnh địaồi còn ở Tây Ban Nha, ông ấy chỉ dành thời gian để dịch những cổ ngữ Ả Rập”.
Ulrich mỉm cười, “Tiếc là anh không đi theo con đường của ông ấy. Nếu không hai người đã có lắm thứ hay ho để bàn luận với nhau rồi”.
“Phải”. Gareth đột nhiên cảm thấy một niềm khoái trá dâng lên trong người như sóng vỗ. Chỉ cần thêm một lễ cưới, chàng có thể nói lời vĩnh biệt với việc săn đuổi những kẻ ngoài vòng pháp luật, nghỉ ngơi và trở lại với niềm đam mê thuở trước: săn tìm những kho tàng sách vở, vùi đầu nghiên cứu những bản viết tay, giống như những gì cha Clare đã sưu tập.
Nước chảy ào ào như thác xuống thân hình cao lớn của chàng khi chàng đứng dậy với lấy tấm khăn lau.
“Quỷ tha ma bắt. Hình như tôi đang sực nức như một nụ hồng vậy”.
Ulrich cười ngoác miệng, “Cô vợ mới của anh có thể vừa đánh giá vừa nhấm nháp được mùi thơm trên người anh đấy. Kể tôi nghe, làm sao anh đoán được cô phù thủy nhỏ ngồi vắt vẻo trên bờ tường tu viện chính là nữ chủ nhân của Ước Mơ?”
Gareth phác một cử chỉ tự mãn bằng một tay trong khi lau khô mái tóc, “Chắc chắn cô ta phù hợp về độ tuổi. Và cô ta ăn mặc đẹp hơn bất cứ ai trong đám dân làng”.
“Phải, tuy nhiên…”
“Bầu không khí xung quanh cô ta cũng toát lên vẻ tự tin và uy quyền. Tôi đoán cô ta cũng có thể là một tu sĩ tập việc trong tu viện, người chưa chính thức đeo tấm mạng che hoặc chính là nữ chủ nhân của vùng đất này. Tôi đặt cược vào điều sau”.
Gareth nhớ lại hình ảnh đầu tiên của Clare trong mắt chàng. Từ đằng xa trên yên ngựa, chàng vẫn có thể nhận ra nàng khi đang hăm hở trèo lên đỉnh bức tường đá. Nàng có một vóc dáng nhỏ nhắn tuyệt đẹp trong chiếc áo dài màu xanh lá cây, áo choàng màu vàng. Cổ, đường viền và ve áo dài của nàng đều được thêu hoa văn màu vàng và da cam giống như họa tiết trên chiếc thắt lưng bản rộng. Chiếc đai buông trễ trên hông tôn lên vòng eo thon nhỏ và cặp đùi nữ tính ngọt ngào ẩn hiện sau làn vải.
Trước mắt Gareth, người phụ nữ ngồi trên bờ tường như thể là hiện thân của mùa xuân vậy, tươi mới, rạng ngời và đầy sức sống như những cánh đồng hoa hồng và oải hương ngát hương thơm mênh mông trên khắp hòn đảo.
Mái tóc dài màu nâu được buộc hờ hững bởi một chiếc vòng mảnh và một dải lụa. Những lọn tóc sáng lên rực rỡ dưới ánh mặt trời. Nhưng chính gương mặt nàng mới làm chàng nghẹt thở. Một gương mặt đẹp gây ấn tượng mạnh với những đường nét sắc sảo đang rạng ngời thích thú và tò mò hệt như gương mặt cậu bé ngồi kế bên. Gương mặt thể hiện lòng nhân hậu, nhưng đồng thời phản chiếu niềm kiêu hãnh tự hào không thể nhầm lẫn. Biểu hiện của một người phụ nữ đã quen ban mệnh lệnh. Tuy nhiên, đôi mắt xanh to của nàng lại ẩn chứa sự thận trọng.
Bằng cái nhìn sắc sảo như chim ưng, được tôi luyện trong những năm tháng dạn dày trận mạc săn đuổi những kẻ ngoài vòng pháp luật, chàng không bỏ sót một chi tiết nào dù là nhỏ nhất, chàng nhận rõ sự thận trọng trong đôi mắt ấy. Điều đó cho chàng manh mối cuối cùng thực sự nàng là ai.
Cô gái ăn mặc đẹp ngồi vắt vẻo trên bờ tường có vẻ rất quan tâm chú ý đến những vị hiệp sĩ đang xâm chiếm lãnh địa của mình.
Gareth biết chàng đã đi một nước cờ liều lĩnh khi quyết định thúc ngựa đến bờ tường để đối diện với nàng. Chàng đã lo nàng sẽ trốn vào trong khu vườn của tu viện. Nhưng nàng đã chọn cách ngược lại, đúng như chàng mong đợi. Niềm kiêu hãnh quá lớn không cho phép nàng rút lui.
Chàng nhận ra vết lấm trên chiếc áo dài khi thúc ngựa tiến tới gần nàng và tự nhủ đó là một dấu hiệu tốt. Nữ chủ nhân của Ước Mơ không quá đài các đến mức tránh không làm vấy bẩn quần áo mình trong khu vườn.
Gareth xua đi những kí ức đóChàng quẳng chiếc khăn vải lanh cũng thơm mùi cây cỏ sang bên và với lấy bộ quần áo sạch màu xám.
Trong khi mặc quần áo, chàng liếc nhìn tấm thảm thêu lớn trang trí trên bức tường đá đầu giường ngủ. Hoa và cây cỏ, nguồn lợi nhuận của Ước Mơ, dường như hiện hữu ở khắp mọi nơi trên hòn đảo, chàng suy nghĩ. Thậm chí ngay cả tu viện nhỏ kia cũng lấp ló, ẩn hiện trong một biển hoa.
Đây là một vùng đất tràn ngập trong hương hoa mới nở và cây cỏ tốt tươi. Ai có thể ngờ được Hung thần xứ Wyckmere lại có thể lạc vào một vùng đất đẹp nên thơ và ngọt ngào như thế, khi mà chàng chỉ yêu cầu một lãnh địa, một mái nhà và lò sưởi của riêng mình? Gareth nghĩ.
Chàng đã rất hài lòng, thỏa mãn với đảo Ước Mơ này. Trực giác mách bảo đây chính là thứ chàng miệt mài tìm kiếm bấy lâu.
Chàng thắt chiếc thắt lưng da dài, rộng bản xung quanh hông rồi bước chân không đến bên ô cửa sổ hẹp trên bức tường đá. Ngọn gió ấm, thơm ngát như hương hoa làm chàng nhớ đến mái tóc của Clare. Gareth đã buộc phải ngửi hương thơm mái tóc dài của nàng khi ôm nàng phía trước ngực mình, tiến thẳng tới lâu đài, trên con đường hẹp. Mái tóc nàng có mùi thơm hoa cỏ quyện lẫn vào nhau nhưng vẫn không làm mất đi mùi hương ngọt ngào, say đắm của duy nhất một mình nàng. Hương thơm đó đã cầm tù Gareth. Nàng có hương vị riêng không thể trộn lẫn với bất cứ người đàn bà nào Gareth từng biết. Mùi hương phảng phất dễ say lòng người hòa quyện với cảm giác đôi hông tròn trịa áp sát vào chân chàng gợi nên điều gì đó lạ lẫm sâu thẳm trong lòng chàng. Một cơn đói khác dữ dội đang khuấy động cơ thể chàng. Đôi lông mày chàng sáp lại với nhau và quai hàm nghiến chặt khi chàng cố kiềm chế cơn đói khát vừa dậy lên. Chàng phải chắc chắn kiểm soát được nó trong tầm tay. Chàng đã không thể nào tồn tại lâu đến thế nếu cứ để cho cảm xúc điều khiển mình.
Ulrich chớp được ánh mắt chàng trong khoảnh khắc đó. “Vậy ngay từ đầu anh đã nhận ra nữ chủ nhân của Ước Mơ hả?” Anh ta lắc chiếc đầu trọc loang loáng trong niềm thán phục, “Tôi xin chúc mừng anh, Gareth. Như mọi khi, anh luôn nhanh chóng ráp nối các sự kiện lại với nhau và đưa ra quyết định chính xác
“Điều đó cũng không quá khó”. Gareth ngồi xuống chiếc ghế đẩu để đi đôi giầy da, “Tạm ngừng chuyện này được rồi. Tôi khoái được nghe điều gì anh biết về vụ bắt cóc hơn”.
“Không có gì nhiều để kể. Tôi đã làm vài cốc với đám đông trong quán rượu ở Seabern tối qua. Điều hay ho nhất tôi thu lượm được là tất cả mọi người có liên quan, bao gồm cả quý ông Nicholas, toàn thể gia nhân trong lãnh địa của hắn và cô tiểu thư, đều khẳng định không có vụ bắt cóc nào xảy ra cả”.
Gareth nhún vai, “Chỉ là biện hộ thôi, thanh danh của cô gái đã bị liên lụy rồi”.
“Phải, câu chuyện cổ tích kể rằng cô gái đã có chuyến viếng thăm bất ngờ ở chỗ ngài Nicholas khoảng bốn ngày”.
“Sau đó hắn ta cầu hôn nàng ư?”
“Chính thế, và cô gái đã từ chối”, Ulrich cười khúc khích.
“Anh phải công nhận rằng Clare rất can đảm trong tình huống này”.
“Chắc chắn rồi. Hầu hết mọi phụ nữ sẽ đầu hàng vô điều kiện”. Một niềm thỏa mãn, hài lòng chảy xuyên suốt người Gareth. Cô dâu tương lai của chàng không phải kẻ dễ dàng sụp đổ dù xảy ra bất cứ chuyện gì. Chàng rất nể phục lòng dũng cảm của nàng. Thật là một cô gái can đảm!
“Để từ chối, cô gái đã nói với hắn rằng, người bảo trợ, Đức ngài Thurston xứ Landry, đã cho phép cô ta quyền tự chọn chồng cho chính mình”.
“Chắc chắn là vậy, khi cô ấy quyết định viết cho cha tôi và yêu cầu ông cung cấp một vài ứng cử viên triển vọng cho vị trí này”.
“Rõ ca
“Điều đó cũng giải thích tại sao cha tôi lại chỉ thị không được lãng phí thời gian, phải hạ gục ngay cô gái”. Gareth nghiền ngẫm lại mưu chước đó. “Ông ngờ rằng Nicholas chẳng chóng thì chầy sẽ nghĩ ra kế khác để thâu tóm Ước Mơ vào tay hắn”.
“Nhăm nhe tiến hành một vụ bắt cóc thứ hai là có thể lắm chứ”: Ulrich ngừng lại một chốc. “Chỉ là tò mò, anh định làm gì với gã Nicholas?”
“Bây giờ thì chưa. Tôi không nghĩ rằng Clare sẽ vui mừng đòi nợ hắn bằng một vụ bắt cóc tương tự hay cưỡng hiếp hắn ta đâu, cho nên tạm thời hắn được ăn toàn”.
“Thanh danh của cô ấy là điều cần phải lưu tâm đến cũng như danh tiếng của anh vậy, Gareth. Tiểu thư sẽ chẳng biết ơn nếu anh không màng đến việc bảo vệ thanh danh cho cô ấy”.
“Không, tôi có mối bận tâm khác trong thời điểm này. Tôi sẽ xử lý gã Nicholas sau”.
Nicholas vùng Seabern sẽ phải trả giá cho những gì hắn làm, nhưng trả giá như thế nào, thời gian và địa điểm ở đâu phải do Gareth quyết định. Hung thần xứ Wyckmere thỉnh thoảng cũng cần thời gian để chuẩn bị cho một cuộc trả thù đích đáng, nhưng sớm hay muộn, chàng cũng sẽ thanh toán món nợ ấy sòng phẳng. Danh dự của chính chàng cũng là điều phải quan tâm đến.
Ulrich đứng dậy chống tay lên bậu cửa sổ và nhìn ra cánh đồng hoa trải dài xa xa bên ngoài hàng rào gỗ bao quanh lâu đài. Anh hít đầy lồng ngực bầu không khí trong lành, thơm ngát hương hoa.
“Đây thật là một vùng đất kì lạ nhất”, Ulrich nói. “Và một nữ chủ nhân lạ lùng, những người còn lại trong lâu đài thì chưa thể nhận xét được gì”.
“Phải, thế còn cậu bé đi với tiểu thư Clare thì sao?”
“William ấy hả?” Ulrich mỉm cười. “Một cậu nhóc nhiệt tình và can đảm! Cậu nhóc sẽ rất có triển vọng nếu được tập luyện đôi chút. Cu cậu có một niềm đam mê bất tử với bánh ngọt và bánh pút-đing”.
“Phải”.
“Cậu nhóc và mẹ, phu nhân Joanna, đều sống trong lâu đài. Phu nhân Joanna là một góa phụ”.
Gareth liếc nhìn Ulrich, “Cậu bé là tất cả những gì còn lại của phu nhân Joanna ư?”
“Hình như chồng của cô ấy đã bán mọi thứ hắn ta có, kể cả đất đai ở miền Bắc chỉ để góp nhặt tiền cho chuyến phiêu lưu đến Miền đất Thánh. Hắn đã tự lên kế hoạch cho mình để rồi chết ngắc tại đó. Joanna và William bị bỏ lại bơ vơ không một xu dính túi”.
“Vậy là phu nhân Joanna đến Ước Mơ để tìm kiếm một chỗ dung thân cho mình và con trai ở lâu đài này?”
“Phải”. Gương mặt Ulrich trở nên suy tư. “Tôi có cảm giác nàng tiểu thư của anh có một trái tim nhân hậu trong những chuyện như thế này”.
“Thật vậy ư?”
“Joanna và con trai không phải là những người duy nhất cô ấy đã cưu mang và giúp đỡ. Cô ấy đã cho họ một mái nhà. Ông quản gia già cả, người đáng lẽ phải bị thay thế từ lâu và bà nhũ mẫu già của cô ấy vẫn còn sống tại đây. Hình như là bọn họ đều không có nơi nào khác để đi”.
“Còn kẻ lang thang nào lạc đến nữa không?”
Ulrich hơi cau mày, “William nói hai tháng trước đây một nhạc sĩ hát rong trẻ đã xuất hiện trước cửa lâu đài. Clare cũng nhận anh ta vào. Anh ta chắc sẽ có mặt để mua vui cho chúng ta tối còn nói rằng tiểu thư Clare rất yêu thích những bản tình ca”.
Phản xạ tự nhiên nhắc Gareth nhớ lại bản yêu sách chọn chồng của Clare, “Tôi e là vậy”.
“Tên người nhạc sĩ là Dalian. William cho tôi biết anh chàng hát rong đã thề trung thành với nữ chủ nhân mới của mình”.
“Tên hát rong nào mà chả thế”. Gareth lầm bầm. “Bọn chúng chỉ mang lại tai họa với những bài hát ngu ngốc về sự quyến rũ và những ông chồng bị cắm sừng”.
“Những quý cô trẻ tuổi lại hâm mộ những bài hát như thế”.
“Sẽ không có thể loại nhạc nhạt nhẽo như vậy ở đây”. Gareth nói khẽ. “Để xem gã hát rong Dalian cho chúng ta xem những gì”.
“Vâng, thưa ngài”. Ulrich cười hết cỡ khoe hàm răng trắng bóng. Sau đó, anh quay lại bên cửa sổ.
Gareth lờ đi vẻ khoái trá của bạn mình. Như mọi khi, chàng không thèm cố giả vờ tìm hiểu chuyện gì làm Ulrich cảm thấy thích thú đến vậy. Điều cốt yếu Gareth cần biết là mệnh lệnh của chàng sẽ được thi hành.
Thoải mái vì được tắm táp sạch sẽ và thay quần áo mới, Gareth bước tới cửa ra vào. “Tôi tin đã đến lúc tự giới thiệu bản thân thêm một lần nữa với vợ tương lai của mình rồi. Chúng tôi sẽ có nhiều điều phải thảo luận với nhau đây”.
“Anh sẽ tìm thấy tiểu thư Clare ở trong vườn”.
Gareth nhìn qua vai, “Sao anh biết vậy?”
“Bởi vì tôi có thể thấy cô ta từ đây”.
Ulrich đang nhìn qua khung cửa sổ mở rộng với một nụ cười lảng vảng bên khóe môi. “Cô ta đang bàn bạc gì đó với đội quân trung thành của mình. Tôi đánh cược tiểu thư đang ban ra những chỉ thị để bảo vệ lâu đài của mình”.
“Anh đang nói cái chết tiệt gì vậy? Lâu đài của cô ta đâu có bị tấn công”.
“Bạn thân mến của tôi, chỉ là một cách đánh giá thôi mà. Tôi có cảm giác tiểu thư của cậu đang chuẩn bị lực lượng để chống lại một cuộc tấn công”.
“Từ tôi ư?”
“Phải”.
Gareth nhún vai, “Vậy thì nàng ta chỉ tốn thời gian mà thôi. Trận đánh đã kết thúc, chiến thắng đã rõ ràng”.
“Tôi lại không chắc như vậy đâu”. Ulrich lại chuẩn bị ngoác miệng ra. Nụ cười toe toét chuyển thành những tiếng khúc khích rồi nổ ra thành một tràng cười ha hả.
Gareth chẳng buồn cố gắng tìm hiểu vì sao Ulrich lại khoái chí đến thế. Nhiều chuyện quan trọng hơn đang chờ chàng trước mặt.
o°•
“Tất cả đàn ông và bầy ngựa của họ đã được thu xếp ổn thỏa rồi chứ?” Clare nhíu mày chăm chú, đi đi lại lại trong khu vườn trước mặt nhóm gia nhân tin cậy của nàng.
Gia đình nhỏ tạm thời của nàng, được tập hợp bởi những người không nhà, đều đang ngồi trên chiếc ghế băng dài dưới cây táo sai quả, một số người đứng bên cạnh.
William, gương mặt vẫn còn rạng rỡ như lúc đầu tiên được cưỡi trên một con ngựa chiến thực thụ, đang ngồi giữa mẹ Joanna của mình và Dalian, người hát rong trẻ, gầy gò, lúc nào trông lo lắng.
Eadgar, bác quản gia già của lâu đài, ngồi cuối chiếc ghế băng, vẻ bực bội lộ rõ trên khuôn mặt bác. Bác có đầy đủ lý do chính đáng để hoảng sợ. Với cương vị quản gia, nhiệm vụ hàng ngày của bác là lo liệu sao cho mọi việc trong lâu đài được êm thấm. Bác là người phải lo sao cho bếp luôn đầy ắp thức ăn cũng như phải trông coi gia nhân chuẩn bị phòng tắm, khâu vá quần áo, và sắp xếp phòng ngủ cho các vị khách mới đến.
Thật là một tai họa từ trên trời rơi xuống, Clare nghĩ.
Nàng lo khả năng đối phó của bác Eadgar với đám đông khách khứa này là quá tải. Mặc dù rất chăm chỉ nhưng bác quản gia cũng đã xấp xỉ bảy mươi rồi và năm tháng ngày càng lấy đi sự nhanh nhẹn và độ tính nhạy thính giác của bác.
Khi thấy Eadgar không hưởng ứng gì với câu hỏi của mình, Clare thở dài và lặp lại với âm lượng to hơn, “Con hỏi, tất cả đàn ông và bầy ngựa của họ đã được thu xếp ổn thỏa chưa, bác Eadgar?”
“Ồ, vâng, thưa tiểu thư. Chắc chắn rồi”. Eadgar duỗi thẳng đôi vai còng và cố hết sức để bắt kịp nàng.
“Con ngạc nhiên vì bác đã tìm ra nhiều phòng đến thế. Con hi vọng sẽ không phải thấy một quý ông nào phải ngủ ngoài trời hay dưới gầm cầu thang đấy chứ?”
“Nhất định rồi, thưa tiểu thư”. Eadgar nghiêm chỉnh trấn an nàng. “Có đủ phòng ngủ cho những ngài hiệp sĩ chỉ huy và còn vài cái khác ở trên lầu. Những người còn lại sẽ ngủ trong ổ rơm ở đại sảnh hoặc trong chuồng ngựa. Mọi thứ sẽ được thu xếp ổn thỏa”.
“Bình tĩnh đi, Clare”. Joanna dừng công việc thêu thùa. Chị ngước nhìn Clare và mỉm cười. “Mọi thứ đều nằm dưới tầm kiểm soát mà”.
Joanna hơn Clare năm tuổi. Chị là một người phụ nữ đẹp với mái tóc vàng, đôi mắt xanh da trời dịu dàng và dáng người cân đối, mềm mại. Mười lăm tuổi chị phải kết hôn với một người đàn ông hơn chị ba mươi tuổi. Nhưng chẳng lâu sau đó, chị trở thành một góa phụ không xu dính túi và một đứa con trai nhỏ. Tuyệt vọng, chị đã tìm đến cửa nhà Clare ba năm trước với niềm tin mong manh về mối quan hệ xa xôi từ lâu. Mẹ chị và mẹ Clare đã từng là những người bạn thân thiết. Clare đã rộng cửa đón chị và bé William vào nhà mình.
Joanna ngay lập tức đóng góp đắc lực vào việc mang lại lợi nhuận cho Ước Mơ bằng tài năng thiên bẩm về may vá và thêu thùa của mình. Doanh thu của việc bán hoa khô và mỹ phẩm chiết xuất từ thảo mộc đã tăng lên rõ rệt nhờ được đựng trong những chiếc túi thêu tinh xảo, trang nhã do Joanna thiết kế. Nhu cầu tăng chóng mặt đến nỗi Joanna phải dạy cho vài phụ nữ trong làng nghệ thuật thêu thùa. Một số nữ tu ở tu viện Thánh Hermione dưới sự hướng dẫn của chị cũng làm được những chiếc túi thêu để bán hương liệu tổng hợp của Clare.
“Bác Eadgar, hãy nhắc nhở chị bếp đừng có nhuộm tất cả thức ăn cho bữa tối hôm nay thành màu vàng, đỏ thắm hay là xanh đấy nhé”. Clare xẹt qua xẹt lại hiên ngang trên con đường trải sỏi, tay chắp sau lưng. “Bác biết là chị ấy thích pha màu thức ăn trong những dịp đặc biệt như thế nào mà”.
“Vâng, thưa tiểu thư. Cô ấy nói điều đó sẽ gây ấn tượng mạnh đối với các vị khách”.
“Con nghĩ chẳng cần phải phá bỏ nếp ăn thông thường của chúng ta chỉ để gây ấn tượng với ngài Gareth và binh lính của ngài ấy”. Clare thì thào, “Theo suy nghĩ của cá nhân con, con chẳng quan tâm chút nào đến các loại thức ăn màu vàng, xanh hay là đỏ cả”.
“Vàng là một màu đẹp đấy chứ”. Joanna mơ màng. “Khi bà trưởng tu viện Helen đến thăm chúng ta mùa thu trước, bà ấy đã rất ấn tượng với những bữa tiệc hầu như toàn màu vàng của chúng ta”.
“Đó là cách thức trang trọng để tiếp đón một trưởng tu viện. Đối với đám hiệp sĩ đô con và binh lính của họ thì lại là chuyện khác. Có đôi giày của Thánh Hermione phù hộ, em không định phí phạm một lượng lớn bột nghệ tây để nhuộm vàng mọi đồ ăn trên bàn tối nay đâu. Nghệ tây đă lắm!”
“Em thừa sức trả được mà, Clare” Joanna thì thầm.
“Ấy, chuyện này là không cần thiết”.
Eadgar nuốt khan, “Bác sẽ nói với chị bếp”.
Clare lại tiếp tục đi đi lại lại. Khu vườn với tường xây bao quanh luôn là nguồn an ủi mang lại sự bình tâm cho nàng. Những bông hoa và thảm cỏ luôn được chăm sóc cẩn thận để luôn ngào ngạt hương thơm say đắm lòng người. Nàng thường tản bộ trên những con đường rải sỏi để tận hưởng thế giới vô hình của hương thơm đắm say và quyến rũ. Clare thường mài giũa khả năng nhận biết mùi hương tinh tế của mình bằng cách đó. Tuy nhiên lúc này, tất cả những gì nàng có thể nghĩ đến là mùi hương rất khuấy động, vô cùng nam tính và chẳng dính líu gì đến hoa của ngài Gareth, Hung thần xứ Wyckmere.
Bên dưới mùi vị trần tục của mồ hôi, da ngựa, sắt thép và bụi đường bám trên chiếc áo choàng không tay của Gareth còn che giấu một mùi hương khác của chính anh ta. Trên suốt chặng đường cưỡi ngựa về lâu đài, Clare bị bủa vây bởi mùi hương đó và nàng biết sẽ không bao giờ có thể quên đi được, theo một cách kì lạ không thể lý giải, Gareth có mùi hương phù hợp tuyệt vời. Mũi nàng nhăn lại theo dòng kí ức. Chắc chắn anh ta không có mùi vị ngọt ngào, nhưng giác quan thiên phú đã nhắc cho Clare nhớ lại cảm giác của nàng khi pha trộn thành công một hỗn hợp hoàn hảo của cây cỏ, hương liệu và hoa thơm cho một công thức nước hoa mới trọn vẹn và tuyệt vời. Anh ta sở hữu một mùi hương như thế. Cảm nhận đó làm nàng khẽ rùng mình. Ngay cả Raymond de Coleville, người đàn ông nàng đã một lần yêu, cũng không có được mùi hương phù hợp đến vậy.
“Có phải thanh Cổng Địa Ngục nặng khủng khiếp không chị?” William hỏi một cách háo hức. “Em đã thấy Hung thần để chị giữ nó suốt trên đường về lâu đài. Ngài Ulrich nói chuyện này gần như là không thể tưởng tượng nổi”.
“Anh ta nói thế thật hả?” Clare hỏi.
“Ngài Ulrich nói Hung thần chưa bao giờ trao tặng thanh gươm của ngài ấy cho bất cứ ai trên thế giới này…”. William tiếp tục “… chứ đừng nói đến chuyện cho phép một người nào mang nó trong suốt cuộc diễu hành trước mặt toàn thể dân làng”.
“Anh ta đâu có cho phép chị mang nó”. Clare lẩm bẩm. “Mà là ép chị phải bê nó không hơn không kém. Anh ta từ chối nhận lại cho đến khi về đến tận lâu đài. Chị suýt nữa đã làm rơi cái thanh gươm quý báu đó xuống đất”.
Joanna nhướng một bên lông mày nhưng vẫn không rời mắt khỏi món đồ thêu, “Tại sao em nghĩ anh ta cố tình bắt em mang?”
“Anh ta than phiền không thể tra cái thứ quý hóa ấy lại vỏ vì em ngồi ngay trước mặt anh ta. Và anh ta từ chối thả em xuống khỏi con quái vật đó. Anh còn nói việc này là không đáng mặt anh hào. Ha! Thật là một bài diễn văn vênh vang núp dưới bóng quân tử mà anh ta đã vui lòng đọc cho em nghe. Sự thật, tất cả mưu mô của anh ta nhằm mục đích giam cầm em”.
Joanna mím môi, “Chị có một ấn tượng là ngài hiệp sĩ đó rất can đảm và thực sự liều lĩnh đấy”.
“Ngài Ulrich nói Hung thần là một hiệp sĩ vĩ đại, người đã tiêu diệt hàng tá băng đảng giết người, cướp của ở miền Nam”. William xen vào. “Ngài Ulrich còn nói Hung thần đã tặng cho chị niềm vinh dự lớn bằng cách để chị mang thanh Cổng Địa Ngục”.
“Chị chả làm được cóc khô gì với cái vinh quang ấy cả”. Clare nói.
Nàng hiểu rõ tại sao Gareth lại lịch thiệp từ chối nhận lại thanh gươm cho đến khi họ bước vào tận cổng lâu đài của nàng. Anh ta muốn chắc chắn tất cả mọi người trên đường, từ những cậu chăn cừu cho đến những chị thợ giặt, đều được chứng kiến cảnh tượng nữ chủ nhân của Ước Mơ đang ôm chặt thanh gươm bự chảng của Hung thần. Không, Hung thần đâu có trao tặng vinh dự lớn cho nàng, nàng ngẫm nghĩ. Tất cả chỉ là hành động được tính toán kĩ càng trong kế hoa của anh ta thôi.
“Nếu chị hỏi thì em sẽ nói rằng em không tin anh ta đã trao tặng chị bất cứ vinh dự nào, thưa tiểu thư”. Dilian tuyên bố với sự tức giận. “Ngược lại, anh ta chế nhạo chị thì có”.
Clare nhìn vị nhạc sĩ mới trẻ tuổi của mình. Cậu ta là một người đàn ông trẻ gầy gò vừa tròn mười sáu tuổi, người luôn dễ bị giật mình bởi những tiếng động bất ngờ hay nếu ai đó cất cao giọng. Nếu có người nào lẳng lặng tiến đến gần, cậu ta lập tức sẽ nhảy dựng lên hoặc đứng chết trân như một chú thỏ rừng sợ hãi. Duy nhất những lúc cậu ta có vẻ như tìm lại được chút bình tĩnh là khi hát những bản tình ca mà cậu sáng tác.
Thân hình gầy guộc của cậu đã bắt đầu đầy đặn lên một chút kể từ khi đặt chân đến Ước Mơ. Nhưng Clare biết nỗi sợ hãi trong cậu ta vẫn chưa vơi bớt. Cái nhìn như thể đang bị săn đuổi trong đôi mắt cậu ta từ ngày đầu tiên cậu ta xuất hiện tại lâu đài cho đến nay vẫn còn. Chỉ cần nhìn một lần Clare đã hiểu hẳn có chuyện gì đó tồi tệ đã xảy ra với cậu ta trong quá khứ. Nàng đã nhận cậu ta vào vị trí nhạc sĩ tại gia trong lâu đài Ước Mơ của mình.
Clare cau mày trước lời nhận xét kích động của Dalian, “Chị không nghĩ anh ta chế nhạo chị đâu”.
“Em lại nghĩ thế”. Dalian thì thầm, “Anh ta là một kẻ giết người độc ác. Người ta chẳng ngẫu nhiên mà gọi anh ta là Hung thần xứ Wyckmere chỉ để cho vui”.
Clare quay phắt lại, cáu tiết, “Chúng ta không được phép suy luận linh tinh từ những cái biệt danh ngu ngốc”.
“Em không cho đó là điều ngu ngốc”. William nói với niềm háo hức không che giấu. “Ngài Ulrich nói Hung thần mang danh hiệu đó bởi vì ngài ấy đã tiêu diệt tất cả những kẻ trộm cướp và giết người”.
Clare rên rỉ, “Theo chị cái danh xưng ấy là được thổi phồng quá mức rồi”.
“Đừng có tự làm mình hoảng sợ, Clare”. Joanna nói. “Chị hiểu nỗi khổ của em trước viễn cảnh kết hôn này. Nhưng chị chắc chắn Đức ngài Thurston sẽ không gửi đến em một ứng viên chẳng đáp ứng được phần lớn yêu cầu của em đâu”.
“Em đang bắt đầu tự hỏi chính cái điều đó đây”. Clare lầm bầm.
Nàng đột ngột khựng lại khi một cái bóng khổng lồ lướt qua con đường rải sỏi rồi dừng lại ngay trước mặt nàng.
Hệt như thầy phù thủy vừa vung cây đũa thép, Gareth chợt lù lù xuất hiện. Anh ta đã đi quanh hàng rào cao mà không gây ra tiếng động, chẳng hề báo trước về sự có mặt của mình và xuất hiện ngay trước mặt nàng.
Nàng trừng trừng nhìn anh ta. Gần như là không tưởng khi một người đàn ông to con đến thế lại di chuyển êm ru. “Lạy đôi tay Thánh Hermione phù hộ, ngài làm tôi đứng tim. Ít ra ngài cũng phải báo trước khi xuất hiện một cách đột ngột như vậy chứ”.
“Thứ lỗi cho tôi. Xin gửi đến nàng lời chào trân trọng nhất của tôi, thưa tiểu thư”. Gareth điềm tĩnh nói. “Tôi được thông báo là có thể tìm thấy nàng ở trong vườn”. Chàng nhìn vào nhóm người vẫn đang ngồi dưới gốc cây táo. “Tôi đã được biết cậu William trẻ tuổi. Nàng có thể vui lòng giới thiệu cho tôi vị phu nhân ngồi bên cạnh cậu bé và những người khác trong lâu đài của nàng không?”
“Dĩ nhiên là được rồi”. Clare trả lời cứng ngắc. Nàng nói một mạch những thông tin cần thiết.
Joanna quan sát Gareth một cách thích thú. “Chào mừng đến với Ước Mơ, thưa ngài”.
“Cám ơn phu nhân”. Gareth nghiêng đầu chào. “Thật tốt khi biết rằng ít ra tôi cũng được vài người chào đón ở đây. Những người còn lại cho rằng tốt hơn hết tôi nên liệu mà cố hết sức mình để đáp ứng những yêu cầu của tiểu thư đây”.
Clare đỏ mặt, vội vã ra hiệu cho Dalian lúc này đang tỏ ra rất bướng bỉnh.
“Chào mừng đến với Ước Mơ, thưa ngài”. Dalian lầm bầm. Cậu ta trông như sắp chống đối nhưng đã khôn ngoan kìm giữ tông giọng một cách xã giao.
Gareth nhướng một bên mày, “Cảm ơn, thưa chàng nhạc sĩ. Tôi rất háo hức được nghe những bài hát của cậu. Có thể nói với cậu rằng tôi có gu âm nhạc rất đặc biệt”.
“Thật ư, thưa ngài?” Dilian hỏi, môi vẫn mím chặt.
“Phải. Tôi không mấy quan tâm đến những bài hát về những tiểu thư đã có chồng nhưng bị gã hiệp sĩ nào đó quyến rũ”.
Dilian xù lông lên, “Tiểu thư Clare thích những bài hát lãng mạn về những cô gái đẹp và những vị hiệp sĩ trong mơ, thưa ngài. Cô ấy cho rằng chúng rất hay và thú vị”.
“Thật thế ư” Gareth nhướng một bên mày.
Clare cảm thấy mặt nàng nóng dần lên, “Tôi được biết rằng những bản tình ca như thế rất phổ biến trong những lâu đài tráng lệ nhất ở Christendom”.
“Về phần mình, tôi lại nghĩ chẳng cần thiết phải chạy đua theo mốt thời thượng”. Gareth nói. Chàng nhìn nhóm người tụ tập bằng một cái nhìn điềm tĩnh. “Tôi xin mọi người thứ lỗi cho tôi và tiểu thư Clare. Chúng tôi muốn được trò chuyện riêng một lúc”.
“Ồ, dĩ nhiên rồi”. Joanna đứng dậy và mỉm cười với Gareth. “Chúng tôi sẽ sớm gặp lại ngài trong bữa tiệc tối. Đi nào, William”.
William bật dậy như lò xo khỏi chiếc ghế. Cậu bé cười toe toét với Gareth, “Có thật thanh Cổng Địa Ngục nặng khủng khiếp không, thưa ngài Gareth?”
“Phải”.
“Ngài có cho rằng nếu con cố hết sức, con có thể nhấc nổi nó không?”
Joanna cau mày nhìn cậu, “Chắc chắn là không rồi, William. Đừng có bao giờ đề nghị một chuyện như vậy. Gươm đao là những thứ vô cùng nặng và đặc biệt nguy hiểm. Con quá mảnh khảnh để mang một thứ vũ khí như thế”
William ỉu xìu.
Gareth nhìn cậu bé, “Ta không chút nghi ngờ là con có thể nhấc được một thanh gươm, William ạ”.
William rạng rỡ hẳn lên.
“Sao con không thử hỏi ngài Ulrich cho mượn thanh gươm của ngài ấy?” Gareth đề nghị. “Nó cũng nặng như thanh Cổng Địa Ngục vậy”.
“Thật ư?” William cười tươi như hoa trước thông tin đó. “Con sẽ chạy đi hỏi ngài ấy ngay lập tức”.
Joanna trông khiếp đảm, “Mẹ không nghĩ chuyện này hay ho đâu”.
“Bà có thể yên tâm, phu nhân Joanna ạ”. Gareth nói. “Ngài Ulrich có rất nhiều kinh nghiệm trong những việc như thế này. Anh ấy sẽ trông chừng thằng bé không để nó tự làm đau bản thân đâu”.
“Ngài chắc chắn chuyện này an toàn chứ?”
“Phải. Ngay bây giờ, nếu bà không phiền, thưa bà. Tôi muốn nói chuyện với tiểu thư Clare
Joanna lưỡng lự, rõ ràng là đang băn khoăn phát khóc. Cuối cùng chị hành động theo phép tắc thông thường, “Xin thứ lỗi, thưa ngài. Tôi không định khiếm nhã”. Nói rồi chị hối hả chạy theo con trai.
Clare cố kiềm chế sự bực mình. Bây giờ không phải lúc thích hợp để nhắc Gareth rằng Joanna không muốn khuyến khích thằng bé dính líu gì đến những vấn đề của nhà binh. Nàng giậm chân một cách sốt ruột trong khi những người khác cuối cùng cũng rời đi. Dalian nán lại thêm một vài giây, liếc nhìn Clare nài nỉ. Cậu ta trông sợ hãi nhưng kiên quyết. Clare nhăn nhó và mau chóng lắc đầu rất khẽ. Điều cuối cùng nàng muốn là việc Dalian hi sinh thân mình làm người hùng của nàng, nhảy bổ vào thách thức Gareth. Nhưng cậu nhạc sĩ trẻ tuổi chắng có lấy một phần trăm cơ hội đụng được vào sợi tóc của Hung thần xứ Wyckmere.
Khi họ đứng một mình với nhau trong khu vườn, Clare quay mặt lại đối diện với Gareth. Anh ta không còn bốc mùi mồ hôi và sắt thép nữa, nhưng mùi xà phòng hoa hồng anh ta vừa mời dùng cũng không thể nào át nổi mùi hương riêng biệt của anh ta, mùi hương phù hợp lạ kì đối với nàng. Nàng vẫn còn nghẹt thở nhận ra, mặc dù đã cởi bỏ bộ giáp sắt và chiếc mũ trụ, anh ta dường như vẫn chẳng nhỏ đi chút nào so với cái ấn tượng khổng lồ đã gây ra cho nàng lúc ban đầu. Clare phải thừa nhận rằng, không phải bởi tầm vóc cơ thể của anh ta, thứ luôn chực đe dọa thần kinh người khác đã làm cho anh ta trở nên to lớn và dữ dội khác thường mà chính do sự tự chủ, thông minh và quyết đoán toát ra từ con người anh ta. Người đàn ông này có thể là một đối thủ đặc biệt nguy hiểm. Clare nghĩ. Hoặc là một người bạn vô cùng mạnh mẽ và trung thành. Nhưng một người đàn ông như vậy sẽ trở thành một người yêu như thế nào?
Câu hỏi bất chợt xuất hiện trong đầu khiến nàng hoang mang. Để che giấu phản ứng lạ lùng của mình, Clare vội ngồi phịch xuống chiếc ghế đá dài, “Tôi tin những gia nhân của mình đã làm cho ngài dễ chịu, thưa ngài”.
“Rất dễ chịu”. Gareth hít hít xung quanh hai, ba lần, như thể đang kiểm tra bầu không khí. “Ngay lúc này, tôi có cảm giác mình đang tỏa hương như một bông hồng, nhưng tôi hi vọng mùi thơm sẽ mau chóng bay đi”.
Clare nghiến chặt răng. Không thể nói anh ta đang phàn nàn, trêu chọc hay đơn giản chỉ nhận xét bâng quơ về mùi hương. “Xà phòng hương hoa hồng là một trong những mặt hàng bán chạy nhất của chúng tôi, thưa ngài. Chính tôi là người đã phát minh ra công thức chế tạo. Chúng tôi bán được một lượng lớn mặt hàng này cho những thương gia ở London, những người hàng năm thường kéo đến Hội chợ mùa xuân ở Seabern để trao đổi hàng hóa.
Anh ta nghiêng đầu, “Những thông tin đó đã nâng sự đánh giá của tôi về nghệ thuật tắm rửa lên rất nhiều”.
“Lại còn thế nữa”. Nàng nghĩ thầm. “Vậy ngài muốn thảo luận với tôi việc gì, thưa ngài?”
“À phải. Về hôn sự của chúng ta”.
Clare chùn bước. Dù sao chăng nữa, nàng cũng phải xử lý cho xong vụ này. “Ngài rất thẳng thắn về vấn đề này, thưa ngài”.
Anh ta nhìn có vẻ hơi ngạc nhiên, “Tôi không thấy chuyện gì phải vòng vo ở đây cả”.
“Tôi cũng thế. Thưa ngài, cho phép tôi nói thẳng. Mặc ngài rất cố gắng xây dựng hình tượng là người cầu hôn duy nhất thích hợp với tôi trước mặt mọi người, tôi vẫn buộc phải nói lại lần nữa hi vọng của ngài rõ ràng là phi thực tế”.
“Không, thưa quý tiểu thư”. Gareth nói rất khẽ. “Chính những kì vọng của nàng mới là phi thực tế. Tôi đã đọc lá thư nàng viết cho Ngài Thurston. Rõ ràng nàng đang mong kết hôn với một bóng ma, một người đàn ông không bao giờ tồn tại. Tôi sợ nàng sẽ phải tự hài lòng với một thứ ít hoàn hảo hơn”.
Clare hếch cằm lên, “Ngài nghĩ không có một người đàn ông nào phù hợp với những yêu cầu của tôi sao?”
“Tôi tin chúng ta đều đủ trưởng thànhn ngoan để biết rằng cuộc hôn nhân này là một vấn đề thực tế. Không liên quan gì đến những thứ đại loại như tình yêu mà anh chàng nhạc sĩ hát rong đã thêm thắt vào trong những bài tình ca ngớ ngẩn của anh ta”.
Clare siết nhẹ nắm tay, “Xin hãy tử tế, đừng thuyết giáo cho tôi về vấn đề hôn nhân, thưa ngài. Tôi hiểu trong trường hợp của tôi, đó là vấn đề về bổn phận chứ không phải là mơ ước. Nhưng sự thật, khi đặt bút viết yêu cầu chọn chồng đó, tôi không nghĩ mình đã đòi hỏi quá nhiều”.
“Có lẽ nàng sẽ khám phá ra nhiều điều tốt đẹp trong con người tôi để làm nàng hài lòng, thưa tiểu thư”.
Clare hấp háy mắt, “Ngài thực sự tin như vậy ư?”
“Tôi sẽ đề nghị nàng hãy sát hạch kĩ càng những gì tôi có thể dâng tặng. Tôi tự nghĩ mình đáp ứng được phần lớn những đòi hỏi của nàng đấy chứ”.
Nàng săm soi anh ta từ đầu đến chân, “Chắc chắn ngài không phù hợp với yêu cầu của tôi về kích cỡ…”
“Về kích cỡ của tôi, như tôi đã nói, tôi chẳng thể làm được gì, nhưng tôi xin đảm bảo với nàng, tôi không ỷ kích thước to lớn để đạt được những gì mình muốn”.
Clare khụt khịt mũi nghi ngờ một cách rất không ra dáng tiểu thư.
“Điều đó là sự thật, thưa tiểu thư. Tôi ưa sử dụng trí óc của mình hơn là những cơ bắp bất cứ khi nào có thể”.
“Thưa ngài, có thể tôi hơi thẳng thắn quá. Tôi chỉ mong muốn một người đàn ông của hòa bình trên hòn đảo này. Đảo Ước Mơ chưa bao giờ biết đến bạo lực và tôi dự định sẽ duy trì và phát triển nó theo chiều hướng này. Tôi không muốn một người chồng chỉ chực khơi dậy
Anh ta nhìn nàng vẻ ngạc nhiên, “Tôi không hề yêu thích chiến tranh, thưa tiểu thư”.
Clare nhướng mày lên, “Ngài đang nói với tôi là ngài không thích thú gì nó ư? Trong khi ngài mang bên mình một thanh gươm với cái tên khủng khiếp như thế? Và người ta nói rằng ngài là một kẻ chuyên tiêu diệt những tên trộm cướp và giết người?”
“Tôi không nói mình chẳng dính líu gì đến những chuyện đó. Dù sao, tôi chỉ sử dụng những kĩ năng chiến đấu để mở con đường riêng tự khẳng định mình thôi. Chúng chỉ là công cụ để sử dụng không hơn không kém”.
“Một quan điểm đến là hay, thưa ngài”.
“Nhưng chắc chắn một điều. Tôi đã mệt mỏi với bạo lực và chiến tranh, thưa tiểu thư. Tôi đang tìm kiếm một cuộc sống yên bình”.
Vẻ mặt Clare hiện rõ vẻ hoài nghi.
“Một lời tuyên bố thật hùng hồn về sự lựa chọn vinh quang của mình”.
“Tôi không có nhiều lựa chọn cho con đường lập nghiệp”. Gareth hỏi. “Nàng có không?”
“Không, nhưng…”
“Vậy chúng ta bàn tiếp về yêu cầu thứ hai của nàng. Nàng đã viết rằng mình mong muốn một người chồng hài hước biết vui cười hoặc ít ra cũng là người có tính khí điềm đạm”.
Nàng nhìn anh ta chằm chằm, sửng sốt, “Người còn tự cho mình là một người đàn ông hài hước hay sao?”
“Không, tôi phải thừa nhận tôi không có khiếu hài hước lắm. Nhưng tôi chắc chắn mình là một chàng ti có tính khí điềm đạm”.
“Tôi không tin lấy một giây, thưa ngài”.
“Tôi xin hứa với nàng, đó là sự thật. Nàng có thể hỏi bất cứ ai biết tôi. Hãy hỏi ngài Ulrich, anh ấy đã là bạn của tôi nhiều năm. Anh ấy sẽ khẳng định với nàng tôi là một người đàn ông điềm-đạm-xưa-nay-hiếm. Tôi chẳng bao giờ phí hơi để cáu kỉnh hay giận dữ”.
Hay là phí hơi cho những nụ cười. Clare thầm nghĩ khi bắt gặp đôi mắt pha lê màu khói ấy. “Rất tốt, tôi công nhận ngài có thể là một người đàn ông điềm tĩnh với những cảm xúc rõ ràng, mặc dù nó không giống với những gì tôi đã nghĩ”.
“Nàng thấy chưa? Chúng ta đã đạt được những tiến bộ đáng kể rồi đó”. Gareth vươn tay nắm lấy một cành táo trên đầu. “Bây giờ tiếp tục nào. Tôi xin nhắc lại để nàng nhớ, tôi biết đọc”.
Clare điên cuồng tìm kiếm một mưu kế khác. “Đủ rồi, thưa ngài. Tôi công nhận ngài phù hợp với phần nhỏ trong số những yêu cầu của tôi, những phẩm chất rất rõ ràng và dễ kiếm. Nhưng còn ngài, chắc chắn ngài phải có vài yêu cầu đặc biệt nào về vợ tương lai của mình chứ”.
“Những yêu cầu của tôi à?’ Gareth có vẻ hơi ngỡ ngàng với câu hỏi ngược. “Những yêu cầu của tôi về một người vợ là rất đơn giản, thưa tiểu thư. Tôi tin chắc nàng hoàn toàn đáp ứng được”.
“Bởi tôi sở hữu một lãnh địa và những bí quyết làm nước hoa đắt giá ư? Xin hãy nghĩ kĩ trước khi quyết định rằng đối với ngài như vậy là đủ, thưa ngài. Chúng tôi sống rất đơn giản ở Ước Mơ, thậm chí là buồn chán. Ngài là một người đàn ông có lẽ chỉ thích hợp với những lãnh địa rộng lớn hay một lâu đài cao sang dành cho một ông chủ vĩ đại mà thôi”.
“Tôi không quan tâm đến những thứ đó, chúng không có ý nghĩa lắm với
“Ngài đã sống một cuộc sống phiêu lưu, mạo hiểm đầy thú vị”. Clare vẫn khăng khăng. “Liệu ngài có sẵn lòng vui thích với công việc trồng trọt và làm nước hoa không?”
“Có, thưa tiểu thư, tôi rất sẵn lòng”. Gareth nói với sự hài lòng.
“Đây rõ ràng không phải là chốn vinh quang thích hợp với một đại hiệp sĩ danh tiếng như ngài, thưa ngài”.
“Nàng cứ yên tâm rằng ở đây tôi đã tìm thấy điều quan trọng nhất đối với mình”.
Clare mất hết kiên nhẫn với cái lý lẽ chết tiệt của anh ta. “Và đó là cái gì thưa ngài?”
“Đất đai, một lâu đài của chính tôi, và một người phụ nữ có thể mang lại cho tôi một mái ấm gia đình”. Gareth cúi xuống và kéo nàng đứng dậy như thể nàng chỉ nặng bằng một chiếc lông công. “Nàng có thể cho tôi tất cả mọi thứ, tiểu thư ạ. Điều đó làm nàng trở nên rất đáng giá đối với tôi. Đừng nghĩ tôi sẽ không bảo vệ nàng hết mình. Và đừng nghĩ rằng tôi sẽ để nàng thoát khỏi tầm tay của tôi”.
“Nhưng…”
Gareth áp đôi môi mình vào môi nàng, phút chốc dập tắt sự kháng cự của nàng”.
Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.