Hung thần và đam mê

Chương 4



Bữa tiệc tối đã diễn ra tệ hại và bung bét đúng như Clare lo sợ. Clare ngồi lọt thỏm ở đầu bàn ăn với hai bên là Gareth và Nicholas. Nàng cảm thấy mình như là cô diễn viên nhào lộn ở phiên chợ mùa xuân năm ngoái vậy. Chắc chắn việc giữ thng bằng trên sợi dây kéo căng qua hai chiếc cọc cũng chẳng nhằm nhò gì so với nỗ lực giữ gìn hoà bình trong một căn phòng đầy những ngài hiệp sĩ hăng tiết vịt.

Mặc dù chưa xảy ra vụ xung đột công khai nào, nhưng Clare vẫn cảm thấy sự căng thẳng đang ngấm ngầm gia tăng trong căn phòng. Nó rõ ràng bắt nguồn từ hai gã đàn ông đang ngồi chình ình ở đầu bàn này.

Trong một nỗ lực cố làm giảm sự thù địch giữa quân của Gareth và Nicholas, Clare đã bố trí cho bọn họ ngồi ở hai phía của chiếc bàn ăn dài. Nàng hi vọng rằng khoảng cách ngắn ngủn đó có thể tạo nên một rào chắn ngăn cách các chiến binh nếu chẳng may chiến tranh xảy ra.

Bạo lực, nếu có, chắc sẽ bùng lên ở đầu bàn này, nàng tự nhủ. Chỉ cần nàng điều khiển được Gareth và Nicholas, nàng sẽ điều khiển được cả căn phòng.

Thật là một nhiệm vụ nản thay!

“Quỷ thật, không phải lại rau nữa chứ?” Nicholas nhìn lom lom ngờ vực vào hàng đĩa mới được bưng ra đặt trên bàn xen kẽ giữa những lẵng hoa anh thảo màu vàng nhạt.

“Tôi thề ở đảo Ước Mơ này mọi người chén nhiều rau hơn là thịt thỏ rừng hay dê

“Chúng tôi rất thích ăn rau xanh thưa ngài”. Clare trả lời với một nụ cười quả quyết. “Có lẽ ngài thích ăn hàu hơn chăng? Đầu bếp của chúng tôi đã chế biến nó với hạnh nhân và gừng. Tôi chắc ngài sẽ rất thích nó”.

Nicholas liếc xuống rồi nhìn nàng với ánh mắt mơ màng chẳng nhằm mục đích nào khác là muốn khuấy động cảm xúc nơi thắt lưng nàng, nhưng sự thật với ánh mắt đó nó chỉ khiến cho gã trông có vẻ buồn ngủ và sắp nằm lăn ra bàn. “Tôi sẽ thích nó hơn nếu nàng dâng nó cho tôi bằng chính đôi bàn tay ngọc ngà của nàng”.

Clare nghiến chặt răng sau nụ cười cứng đờ. Đó cũng là một cách ứng xử thông thường khi muốn chiêu đãi một vị khách quý những món ăn đặc biệt nhưng nàng đâu có định tiếp đãi Nicholas theo cách trịnh trọng đó. Ý nghĩ đầu tiên là nàng còn chẳng coi gã là một vị khách nữa kìa. Sự thực gã chỉ là một mối phiền toái mà thôi. Ý nghĩ thứ hai nàng tự hỏi không biết liệu Gareth sẽ xử sự như thế nào nếu anh ta tin rằng nàng thực sự có tình ý với Nicholas.

Đấy, kết quả của việc tìm chồng là như thế đó. Cuộc sống thật bình yên lại cũng lắm phức tạp, Clare rầu rĩ nghĩ.

“Tôi không thích ăn hàu cho lắm, thưa ngài”. Clare nói. “Nhưng xin ngài cứ dùng thỏa thích như ngài muốn. Và xin đừng quên món xúp, đầu bếp đã nấu với thì là và rau mùi, món đó ngon tuyệt”.

“Ầy”. Nicholas vớ lấy một nắm đầy sò và tọng ngay vào miệng. “Nàng luôn biết cách sắp đặt bàn ăn, tiểu thư của tôi”. Gã nói với cái mồm nhồm nhoàm đầy thức ăn. “Và sự hiện diện của nàng chính là món ăn ngon nhất ở đây”.

“Cảm ơn ngài”. Clare tặng cho gã một cái nhìn đầy hàm ý, mong gã cư xử tử tế cho. Nếu như Nicholas có đọc được thông điệp trong mắt nàng, gã cũng chẳng biểu hiện gì.

Nicholas có lẽ đã mau chóng quên hết mọi việc đang xảy ra. Mấy vại rượu làm cho gã ta không còn tỉnh táo nữa.

Nicholas tiếp tục với một giọng lè nhè đầ. “Nàng đang hiện diện ở đây trong lâu đài của mình cũng vẫn dáng vẻ yêu kiều ấy, nhưng tôi tin là mình vẫn yêu những ký ức đẹp đẽ được nàng ngồi cạnh trong lâu đài Seabern Keep một tháng trước đây hơn”. Gã dừng lại để nuốt hết mớ hàu. “Tôi cứ tơ tưởng mãi về dáng vẻ của nàng khi ấy”.

Clare cảm thấy Gareth đang cựa mình lặng lẽ trong chiếc ghế bên tay trái nàng. Nàng hoảng sợ, và trong một giây nàng gõ thìa ồn ào trên miệng bát, “Đó quả là một chuyến viếng thăm thú vị và ngài quả là một ông chủ nhà tử tế. Nhưng đây mới chính là nơi tôi thuộc về”.

“Và đây cũng sẽ là nơi nàng ở lại”. Gareth nói rất lịch thiệp.

Clare nhìn anh ta qua khoé mắt một cách không thoải mái lắm. Nàng không thích cái giọng mềm mỏng chết người của anh ta. Với nàng, có vẻ như Nicholas càng hung hăng và khiêu khích bao nhiêu thì Gareth lại càng đáp trả lại lịch sự và mềm mỏng bấy nhiêu.

Clare cảm thấy mức báo động ngày càng tăng bởi sự lịch thiệp lạnh lẽo chết người của Gareth. Nàng tự hỏi phải chăng chỉ mình nàng là người nhận thức được mối nguy hiểm lớn đến mức nào sắp bùng phát trong căn phòng. Nàng hi vọng tất cả mọi người cũng nhận thấy mối đe doạ hiển nhiên này như nàng.

Nicholas, hẳn nhiên, vẫn đần độn như thường lệ, không mảy may nhận thức được mối nguy hiểm. Thực tế như Clare nghĩ, những lời nói mềm mỏng của Gareth có vẻ chỉ càng khuyến khích gã mà thôi.

Clare chợt nhận ra Gareth đang chủ tâm cho Nicholas ăn bả.

Gareth bắt gặp ánh mắt của Clare khi anh ta đang dùng dao cắt một miếng bánh tạc nhân thịt. Anh ta không hẳn là đang cười – người đàn ông này không biết cười – nhưng biểu hiện đó cũng chứng tỏ Hung thần xứ Wyckmere đang cảm thấy rất thích thú.

Clare ao ước được ụp cả một đĩa xúp đầy vào đầu của anh ta.

“Có lẽ chúng ta nên thưởng thức một chút âm nhạc”. Clare nói quả quyết. Clare nhìn Dalian, người đang ngồi hờn dỗi ởa cuối một chiếc bàn, “Cậu có thể tặng chúng tôi một bài hát vui được không, Dalian?”

Dalian vội bật dậy và cúi chào nàng long trọng, “Xin tuân theo ý muốn của tiểu thư”.

Cậu cầm lấy chiếc đàn hạc của mình và bắt đầu chơi một điệu nhạc quen thuộc. Clare cảm thấy thoải mái ngay khi nàng nhận thấy đó là một trong những bài hát yêu thích của mình. Dalian đã sáng tác dành tặng riêng nàng không lâu sau khi được nhận vào sống ở Ước Mơ. Bài hát mang tên: “Chiếc chìa khoá”.

“Nụ cười của nàng toả sáng, lấp lánh như ánh trăng và những vì sao trên bầu trời mùa hạ.

Đôi mắt của nàng là ngọc bích êm dịu.

Gương mặt của nàng ngây thơ và xinh đẹp như một dòng suối trong.

Ngày hôm nay tôi sẽ có được chiếc chìa khoá.

Chiếc chìa khoá nàng đã ban tặng cho tôi.”

“Ây a, ây a, chiếc chìa khoá”. Nicholas đập mạnh chiếc cốc vại của gã lên mặt bàn, “Giật lấy cái chìa khoá”. Gã phun ra phè phè.

Clare rùng mình.

“Ây a, chiếc chìa khoá”. Một trong những tay kiếm vạm vỡ của Nicholas – kẻ chắc còn đang say hơn cả chủ – gõ con dao vào chiếc cốc của mình. “Và chúng ta thì làm được cái quái gì với chiếc chìa khoá hả thằng nhóc con?”

Những tay kiếm khác đến từ Seabern bắt đầu hò hét cổ vũ Dalian. Tiếng cụng ly ngày càng chan chát đập vào nhau. Clare liếc thấy Nicholas đang cười toe toét. Gã tợp thêm một ngụm bia và bắt đầu vớ lấy cốc rượu.

“Nàng đã tặng cho tôi chiếc chìa ẫn lối đến căn phòng của nàng. Nàng sẽ đón chào tôi thật nồng nhiệt”.

“Thật nồng nhiệt, nồng nhiệt”, một tay kiếm khác hùa theo cùng với một tràng cười rũ rượi.

“Thật bất công khi ông chủ của nàng lại che giấu một kho báu như thế. Tôi dám đánh đổi cả đời mình để trèo qua cửa sổ phòng nàng đêm nay. Tôi sẽ rẽ màn của nàng để ngắm nhìn cảnh tượng huy hoàng đó”.

Nicholas giáng nắm đấm xuống bàn làm chén đĩa kêu loảng xoảng. “Ây à, thằng nhóc, “dám mò đến giường của nữ chủ nhân” hả? Cậu này liều lĩnh đấy”. Gã liếc nhìn Clare.

Clare tuyệt vọng nhìn Joanna, người đang lo lắng quay sang nhìn Ulrich. Ulrich lại bình thản nhìn về phía Gareth như thể chờ đợi một tín hiệu phát ra.

“Cặp chân nàng trắng muốt, mềm mại, thon dài. Khi tôi nằm xuống bên chúng, tôi nhìn thấy chiếc Cổng Vàng đang đợi chờ chìa khoá của tôi”.

“Ây à, ầy à, chiếc chìa khoá hả?” Nicholas phun ra.

Qua đuôi mắt, Clare nhìn thấy Gareth đang nhấc một nhành anh thảo xinh xắn màu vàng nhạt lên, trang điểm cho chiếc bàn ăn. Bông hoa nhìn trông thật nhỏ bé và mỏng manh trong bàn tay to lớn của anh ta. Chậm rãi, anh ta bứt từng cánh hoa.

Clare nín thở. Lại thêm những âm thanh la ó khác vọng tới từ cuối bàn, Clare cố dứt mắt khỏi cảnh tượng những cánh hoa anh thảo mỏng manh trong bàn tay Gareth. Nàng cố ra hiệu cho Dalian ngừng hát, nhưng bất chấp mọi nỗ lực của nàng, cậu ta vờ như không nhìn thấy, tay vẫn bập bùng những dây đàn hạc.

Nicholas nằm ườn ra trên ghế của gã, “Anh có vẻ chán nhỉ, Hung thần. Có chuyện gì thế, anh không thích bài hát của gã nhạc công à?”

“Không”. Gareth vẫn tiếp tục vuốt ve những cánh hoa anh thảo, như thể bị hấp dẫn bởi vẻ thanh nhã, mỏng manh của chúng.

Clare bật dậy, nàng nghiêm khắc nhìn Dalian, “Nhạc công, nếu cậu không phiền tôi muốn nghe một bài hát khác. Có lẽ là bài hát cậu đã viết tặng tôi về những đóa hoa mùa xuân?”

“Nhưng “Chiếc chìa khóa” luôn là một trong những bài hát yêu thích của người mà, nữ chủ nhân”. Dalian phản đối.

“À, nhưng tối nay tôi lại muốn nghe một bài hát ưa thích khác”.

Trong một giây, nàng đã nghĩ Dalian sẽ không tuân lệnh nàng. Nhưng cuối cùng thì cậu ta cũng gật đầu miễn cưỡng và bắt đầu chuyển sang một giai điệu khác, một bài hát về những đóa hoa xuân.

Clare thở phào trút được gánh nặng, nàng ngồi xuống và nhanh chóng ra hiệu cho Eadgar mang thêm nhiều thức ăn và rượu.

Anh chàng nhạc công vội vã chơi đàn với một điệu bộ hoạt bát đáng ngạc nhiên, như thể cậu ta cũng đã nhận thức được mệnh lệnh cứng rắn của nữ chủ nhân Ước Mơ và nhanh nhẩu muốn chuộc lỗi.

Joanna khẽ thở phào. Clare nhìn thấy chị khẽ mỉm cười yếu ớt với Ulrich, người đang ga lăng mời chị dùng thức ăn trên đĩa của anh ta. Trước sự ngạc nhiên của nàng, Joanna bỗng đỏ mặt trông thật xinh đẹp, chị cắn thử một miếng.

Mồm Nicholas trễ xuống, điệu bộ sưng sỉa như thể một thằng nhóc láu cá bị lật tẩy mánh chơi khăm. Gareth đặt cành hoa anh thảo sang một bên và điềm tĩnh nhấc ly rượu của mình lên như chẳng có gì khác thường đang xảy ra. “Tôi rất thích bài hát mới này, thưa tiểu thư”.

“Tôi rất mừng là ngài thích nó, thưa ngài”. Clare tặng cho anh ta một cái nhìn cáu kỉnh. Nàng đang rất khó chịu với Gareth cũng như Nicholas nhưng nàng chẳng bộc lộ sự khó chịu của mình. “Tôi không muốn bất cứ vị khách nào trong lâu đài của mình bị phật ý”.

Nicholas động mạnh chiếc cốc xuống bàn, “A, tôi lại ghét bài hát mới này, toàn những thứ vớ vẩn, nhảm về hoa cỏ mùa xuân”.

“Anh thấy vậy à?” Gareth làm như tình cờ liếc nhìn gã. “Có lẽ anh hơi thiếu khả năng để hiểu những điểm tinh tế trong câu hát thì phải”.

Nicholas trợn mắt nhìn anh ta, “Có phải anh định nói tôi đần độn phải không? “

“À, một trong những điều tiểu thư Clare mong tìm kiếm ở vị hôn phu, đó là nàng chỉ muốn cưới một người chồng thông minh và có học”.

Nicholas tím mặt vì giận dữ, một ánh nhìn nguy hiểm loé lên trong đôi mắt gã, “Tôi đánh cuộc tiểu thư Clare thích bài hát khác, phải vậy không tiểu thư?”

Clare đang cố tìm một lý do để kết thúc bữa tiệc, dụ mọi người đi ngủ sớm. Nàng chỉ ước có ai báo hộ nàng rằng nhà đang cháy hoặc bị cướp tấn công.

“Tôi thích tất cả mọi thể loại âm nhạc”. Liều lĩnh, nàng chơi trò đánh lạc hướng. “Ngài có thể lấy giùm tôi bát quả vả kia chăng, ngài Nicholas?”

“Chắc chắn rồi”. Nicholas mỉm cười. “Cho phép tôi được chọn một quả cho nàng”. Thay vì đưa cho nàng chiếc bát, gã lại sục những ngón tay to bè, ngắn ngủn và bốc ra một quả. Gã nhúng quả vả khô vào mật ong và quế rồi dí nó tận miệng nàng.

Nàng liếc nhìn những móng tay cáu bẩn của Nicholas và cố suy nghĩ. Nàng thấy rõ Gareth đang theo dõi hoạt cảnh nho nhỏ này với ánh mắt dửng dưng giả tạo.

Tình hình đang ngày càng trở nên lố bịch, nàng giận dữ nghĩ. Đây là lâu đài của nàng và nàng là bà chủ ở đây. Nàng kiên quyết không đầu hàng dâng nó cho bất cứ ai trong hai gã to xác không thể chịu nổi này.

Mỉm cười lạnh lẽo với Nicholas, nàng cầm lấy quả vả, đặt nó xuống đĩa mà không đụng đến một miếng nào.

“Tôi đổi ý rồi, mình đã ăn no”. Nàng nói.

“Nàng làm tôi thất vọng, tiểu thư”. Nicholas nói. “Tại sao khi ở cùng tôi tại lâu đài Seabern tháng trước, nàng có vẻ hăng hái, nhiệt tình hơn nhiều?” Gã dừng lại để liếc nàng. “Và đâu chỉ riêng vấn đề ăn uống”.

Clare lạnh người, “Tôi không nhớ”.

“À, nhưng tôi lại nhớ”. Nicholas nói. “Sao tôi có thể quên được những bữa tối tuyệt vời chúng ta ăn cùng nhau? Tôi phải thú nhận những ký ức đẹp nhất mình có là được thấy nàng thưởng thức những thứ tôi đã dâng cho nàng. Tôi tin nàng vẫn chưa quên sở thích ngọt ngào của mình?”

“Ngài đang trêu đùa tôi rồi, ngài Nicholas”, Clare nói. Nàng cảm thấy sự bất an và mối hiểm nguy treo lơ lửng trên đầu. Nàng thấy mình đang mất hết hi vọng có thể dàn xếp ổn thoả tai hoạ này. “Tôi mong ngài chấm dứt việc này ngay, tôi không thấy vui chút nào”.

“Không ư?” Nicholas nhìn nàng, nhưng sự thật là gã đang nhắm tới Gareth. Hiển nhiên gã đang cân nhắc từng câu châm chích nguy hiểm, mỗi lúc một đẩy tới mạnh hơn, kiếm tìm điểm sơ hở có thể chọc lưỡi dao vào làm cho máu đổ. “Thất vọng khủng khiếp đấy thưa tiểu thư. Tôi cược rằng mình đã làm cho tiểu thư rất thích thú. Thực tế là tôi đang háo hức mong đợi nàng quay trở lại Seabern để chúng ta cùng tiếp tục thoả mãn mọi sở thích đáng yêu”.

Những ngụ ý trong lời nói của Nicholas là rất rõ ràng và gã muốn cho tất cả mọi người cùng nghe. Joanna bồn chồn nghịch chiếc thìa, Ulrich thì lặng lẽ nhìn Gareth.

Gareth tự lấy cho mình một quả vả. Anh ta vẫn không nói câu nào. Clare nhận thấy giọng mình đột nhiên cao vút, “Tôi muốn chúng ta cùng chuyện trò một chủ đề khác”.

“Nhưng tôi lại chỉ thích hồi tưởng những bữa ăn chúng ta đã chia sẻ cùng nhau”. Nicholas lấy lại quả vả tẩm mật ong ở trên đĩa của Clare. Gã thè lưỡi liếm láp nó rồi chép miệng một cách ồn ào, “Chúng mới thật đáng khao khát làm sao”.

Gareth nằm ườn ra ghiểu thư Clare đã yêu cầu đổi chủ đề khác để trò chuyện. Nàng ấy không thấy có gì là hay ho cả, tôi cũng vậy”.

Nicholas cười khùng khục, “Anh nghĩ tôi quan tâm việc anh có thích hay không hả?”

“Những điều tiểu thư đây thích là mối quan tâm duy nhất của tôi. Anh cũng nên như vậy”.

Tim Clare nảy lên, tình huống đang trở nên xấu đi. Nếu nàng có thể chuốc rượu say cả hai gã đàn ông này, có thể họ sẽ ngủ lăn quay. “Hai ngài có muốn dùng thêm rượu chăng?”

Nicholas lờ nàng đi, tiếp tục nheo đôi mắt ti hí nhìn Gareth, “Anh tin mình có thể làm hài lòng tiểu thư đây hơn tôi à, Hung thần?”

“Chắc rồi”.

“Thật vớ vẩn! Tại sao nàng phải trao chiếc chìa khoá phòng riêng của nàng cho một thằng con hoang sau khi đã được nếm trải sự đụng chạm của một hiệp sĩ đích thực?”

Sự im lặng chết chóc lan toả khắp gian phòng như chì nung chảy. Clare nhìn thấy đôi mắt Joanna mở to hãi hùng trước sự lăng mạ này. Bên cạnh chị, gương mặt Ulrich sắt lại như đá.

Dalian bật nảy lên, ngón tay lóng ngóng trên phím đàn. Cậu ta dừng chơi, đôi mắt dáo dác liếc ngang dọc khắp căn phòng như thể đang đi tìm chỗ trốn.

Eadgar ngừng lại ngay ngưỡng cửa, bình rượu mới cầm trên tay, ngước đôi mắt tuyệt vọng nhìn Clare.

Clare rốt cục cũng thốt lên được, “Như vậy là đủ lắm rồi, ngài Nicholas. Tôi nghĩ ngài đã say”.

“Không quá say để biết anh ta đang làm gì đâu”. Gareth nhẹ nhàng nói.

“Đúng thế”. Mắt Nicholas loé sáng“Nhưng anh thì sao hả Hung thần? Trí thông minh của anh vẫn còn đó chứ?”

“À, vẫn còn. Tôi luôn giữ chúng bên mình mọi lúc. Rồi anh sẽ sớm thấy thôi”.

“Tiểu thư Clare gặp vấn đề trong việc quyết định ai sẽ trở thành chồng của nàng”. Nicholas rống vang khắp sảnh đường yên lặng. “Tôi đề nghị chúng ta giải quyết vấn đề đó giúp nàng. Ngay bây giờ và tại đây”.

“Như thế nào?” Gareth nhẹ nhàng hỏi. “Chúng ta chơi một ván cờ để giành quyền cầu hôn nữ chủ nhân của Ước Mơ nhé? Được ngay, một phương án tuyệt vời đấy”.

Clare quá tức giận đến nỗi trong một khắc nàng quên đi mối nguy hiểm vẫn treo lơ lửng trên đầu, “Một ván cờ á? Để cầu hôn tôi? Làm sao ngài dám, thưa ngài?”

Nicholas mỉm cười hiểm ác, “À, đúng rồi, làm sao anh dám hả Hung thần? Thật là thiếu hào hiệp.”

“Tôi chỉ cho rằng một trận đấu công bằng là không thể có được ở đây”. Gareth thừa nhận. “Đánh cờ là một trò chơi đòi hỏi trí tuệ ở cả hai đấu thủ. Ngài Nicholas đây hẳn sẽ gặp bất lợi lớn”.

“Quỷ tha ma bắt, đây không phải vấn đề về trí tuệ”. Nicholas gầm gừ. “Anh đang sỉ nhục tiểu thư bằng việc đề nghị đấu cờ để giành quyền cầu hôn nàng”.

Clare nhắm mắt lại, trong một giây phút tuyệt vọng nàng khẩn cầu sự che chở của thánh Hermione.

“Thế anh đề nghị ta chơi trò gì?” Gareth hỏi.

“Một trận đấu. Ngay bây giờ và tại đây”.

“Đồng ý”. Gareth như chả mảy may lo ngại về lời thách đấu mới này cũng như việc chơi cờ. “Anh có thể chọn loại vũ khí cho mình

Clare nhảy dựng lên một lần nữa, “Ta đã chịu quá đủ cho những lời nói ngu si này rồi”.

Tất cả mọi người nhìn nàng chằm chằm.

Nàng đập cả hai tay xuống bàn khiến mọi người im bặt và quét đôi mắt giận dữ khắp phòng, “Hãy nghe đây, hỡi những kẻ đang ăn và uống rượu trên bàn tiệc của ta. Biết rằng rốt cuộc ta cũng phải hoàn thành cho xong cái việc chọn chồng ngu ngốc này. Đức ngài Thurston lãnh chúa vùng Landry đã hứa rằng ta có quyền tự lựa chọn, và ta sẽ kết thúc việc đó ngay bây giờ”.

Những tiếng rì rầm xôn xao vọng lên khắp gian phòng. Họ thì thầm với người bên cạnh, háo hức đánh cuộc xem ai sẽ là người chiên thắng”.

“Những ngài hiệp sĩ cao quý và dũng cảm của ta muốn được phân thắng bại bằng một cuộc chơi”. Clare gay gắt nhấn mạnh. “Rất tốt, sẽ có một trò chơi, nhưng ta sẽ tự lựa chọn và cũng là người chơi duy nhất”.

Đôi mắt màu khói xám của Gareth không hề rời gương mặt nàng.

Nicholas cười điệu.

“Có vẻ như tôi bắt buộc phải lựa chọn giữa ngài Gareth xứ Wyckmere và ngài Nicholas vùng Seabern”. Nàng lần lượt hướng về phía từng người nói. “Liệu có người phụ nữ nào may mắn hơn tôi chăng?”

Đám đông hò reo tán thưởng khắp gian phòng dường như chẳng ai nhận ra sự châm biếm, mỉa mai trong giọng nói của Clare.

Nàng cầm lấy một nhành hoa anh thảo và giơ nó lên cao trước mặt để tất cả mọi người đều có thể nhìn rõ, “Tôi sẽ bứt cánh của bông hoa này, trong khi làm vậy tôi sẽ lần lượt kêu tên một trong những ngài hiệp sĩ hào hiệp đây, người sẽ trở thành ông chủ tương lai của Ước Mơ. Và tôi xin thề rằng, tôi sẽ cưới người đàn ông nào được gọi tên cuối cùng”.

Nụ cười của Nicholas tắt ngóm, “Lạy quỷ thần địa ngục ơi, Clare, nàng không thể quyết định một việc trọng đại thế này bằng một trò chơi may rủi được”.

Nàng nhìn gã, “Trò này cũng chẳng may rủi hơn trận đấu tay đôi mà ngài đề nghị đâu, nhưng ít nhất nó cũng đỡ máu me, ngài Nicholas ạ”.

“Quỷ sứ”, Gareth lầm bầm. “Nàng có biết mình đang làm gì không hả tiểu thư?”

“À”. Clare không để cho ai có đủ thời gian để cản trở nàng. Nàng bứt cánh hoa anh thảo đầu tiên và gọi to.

“Ngài Gareth”.

Đám đông reo hò phấn khích, nhiều người liều lĩnh tham gia cá cược hơn.

Ánh mắt Gareth chuyển sang cành hoa anh thảo. Chàng chăm chú nhìn nó trong một vài khắc và rồi ngồi trở lại xuống ghế của mình với một niềm thỏa mãn lặng thầm trên gương mặt.

“Ngài Nicholas”. Clare dứt cánh hoa tiếp theo để nó rơi xuống mặt bàn.

Nicholas cau có nhìn bông hoa, “Đây quả là một cách ngớ ngẩn nhất để chọn chồng”.

“Nếu ai đó buộc phải lựa chọn giữa hai kẻ ngớ ngẩn để làm chồng thì đây lại là phương pháp tốt nhất”. Nàng mỉm cười ngọt ngào và lại bứt một cánh hoa khác, “Ngài Gareth”.

Chỉ còn hai cánh hoa anh thảo còn sót lại, Clare bứt cánh tiếp theo. “Ngài Nicholas”.

Những tiếng xuýt xoa tiếc nuối bị lấn át bởi vô vàn âm thanh hò reo chiến thắng khi đám đông rốt cuộc cũng nhận ra người thắng cuộc là

Clare giơ cao nhành hoa anh thảo chỉ còn sót lại cánh hoa cuối cùng, nàng bứt nó không thương xót khỏi đài hoa.

“Ngài Gareth xứ Wyckmere”.

Tiếng hò reo đinh tai nhức óc ầm ĩ khắp sảnh đường khi thực khách đập mạnh những chiếc cốc vại xuống mặt bàn.

Mặt Nicholas dúm dó vì giận dữ, “Quỷ sứ địa ngục, đàn bà, cô có biết mình đang làm gì không?”

“Chọn chủ nhân mới cho xứ sở này”. Clare duyên dáng xoay người và đưa cho Gareth nhành hoa anh thảo trơ trụi. “Xin chúc mừng ngài, chủ nhân của tôi. Tôi tin ngài đã mãn nguyện với những gì vừa giành được”.

Gareth cầm lấy nhành hoa trơ trụi va đứng dậy với một vẻ rất đỗi hào hoa, “Thật vậy, tiểu thư xinh đẹp của tôi”. Đôi mắt chàng lấp lánh.

“Tôi vô cùng hài lòng”.

“Quỷ sứ máu me”. Nicholas bật chồm chồm. “Ta thì còn lâu mới hài lòng. Nàng không thể nào chọn chồng với cái kiểu này được”.

“Mọi chuyện đã kết thúc. Tôi đã làm xong việc được yêu cầu bởi Đức ngài Thurston xứ Landry”. Clare quay trở lại chỗ của mình. “Và bây giờ, xin thứ lỗi, tôi phải trở về phòng của mình. Tôi thấy quá mệt vì niềm hứng khởi này”.

“Quỷ sứ máu me”. Nicholas gào lên. “Ta sẽ không chấp nhận việc này”.

“Thưa ngài, ngài không được nói gì thêm nữa”. Clare hất cằm, “Và bởi vì đã quá muộn để quay về Seabern, tối nay ngài được mời lưu lại đây. Chỗ ngủ đã được sắp xếp cho ngài”.

Nàng nhấc váy đứng dậy khỏi bàn, Joanna cũng lập tức bước theo

Clare biết mọi người vẫn đang dõi theo khi nàng băng qua căn phòng đến tận chân cầu thang. Dừng lại trên bậc thang đầu tiên, nàng quay lại hướng về phía đầu bàn ăn, nơi Gareth và Nicholas đang ngồi.

“Trước khi tôi rời đi, thưa các ngài, tôi có thêm vài lời muốn nói”. Nàng nhìn Gareth. “Hãy ghi nhớ điều này, chủ nhân tương lai của tôi. Bạo lực chưa bao giờ xảy ra trên hòn đảo này và tôi cũng không cho phép điều đó xảy ra đêm nay. Rõ chưa, thưa ngài?”

“Rõ, tiểu thư của tôi”. Gareth dịu dàng nói.

“Nếu sáng mai có máu đổ trên sàn nhà”. Nàng cứng rắn nói. “Xin thề, tôi thà mang tấm mạng che mặt ngay lập tức còn hơn lấy bất cứ ai trong số các ngài hoặc một người đàn ông nào khác”.

Đám đông càng rì rầm thắc mắc to hơn, Nicholas đột nhiên trông thật xảo quyệt.

Clare khinh miệt nhìn gã và hướng sự chú ý của mình đến Gareth, “Và để cho các ngài khỏi lao vào nhau đấm đá khi vắng mặt tôi, xin hãy nhớ, nếu phải bước chân vào tu viện, tôi sẽ không ra đi với đôi bàn tay trắng đâu. Tôi sẽ mang theo bí mật toàn bộ công thức làm nước hoa cùng mình, đó sẽ là của hồi môn tôi hiến tặng cho nhà thờ”.

Đám đông im bặt trước lời tuyên bố đó. Chẳng kẻ ngốc nào lại không hiểu những công thức chế tạo nước hoa của Clare là chìa khoá quan trọng nhất mang lại lợi nhuận khổng lồ của Ước Mơ. Không có nó, những cánh đồng hoa và thảo dược mênh mông chỉ là đồ bỏ.

Thỏa mãn vì lời tuyên bố đã có tác động mạnh mẽ, Clare mỉm cười dứt khoát với Gareth, “Nhiệm vụ đầu tiên của ngài là gìn giữ hoà bình trong đại sảnh này. Nếu ngài muốn hưởng lợi nhuận từ những công thức của tôi mang lại, ngài phải hoàn thành nhiệm vụ này không có máu chảy, dù chỉ một giọt. Chúc ngài một đêm ngủ ngon”.

Nàng cầm lấy một cây đèn dầu, xoay lưng và vội vã bước lên những bậc thang hẹp của chiếc cầu thang xoắn. Joanna theo nàng sát gó

“Lạy Chúa lòng lành, sao em có thể quyết định chuyện này bằng cách kỳ lạ thế?” Joanna thở hổn hển khi chị bắt kịp nàng. “Thế nếu nhỡ ngài Nicholas thắng thì sao? Em rất khinh miệt anh ta vì việc xảy ra tháng trước cơ mà. Em đã nói thà nhắm mắt lấy ai cũng còn hơn anh ta mà”.

“Không bao giờ Nicholas có thể là người chiến thắng. Em đã biết ai sẽ trở thành chủ nhân của Ước Mơ trước khi bứt cánh hoa đầu tiên”. Lên tới lầu trên, Clare bước dọc hành lang tiến vào phòng ngủ riêng của nàng, “Tất cả chỉ có năm cánh trên bông hoa anh thảo”.

“Nhưng làm sao em biết tên ai sẽ được xướng lên cuối cùng?” Lông mày chị chợt giãn ra. “Ồ, chị hiểu rồi, em đã đếm số cánh hoa và cân nhắc trước khi gọi tên người đầu tiên”.

“Phải”. Clare đẩy cánh cửa gỗ nặng trịch vào phòng ngủ của nàng, đặt chiếc đèn lên bàn rồi bước lại gần cửa sổ. Nàng hít một hơi thật sâu mùi hương hoa nồng nàn trong đêm tĩnh lặng. “Đúng vậy, chị Joanna, em đã biết câu trả lời từ cả tiếng đồng hồ trước”.

Joanna lại gần nhìn nàng, “Thế tại sao em phải bày ra màn kịch với nhành hoa anh thảo đó?”

Clare gõ nhẹ ngón tay lên bậu cửa, “Em đã rất tức giận với cả hai người đàn ông đó, đặc biệt là với ngài Gareth. Nicholas suy cho cùng vẫn chỉ là Nicholas thô thiển và ngu ngốc. Gã ta không đủ thông minh để làm cho mình đỡ đáng ghét hơn”.

“Thế còn ngài Gareth?”

Clare mím chặt môi, “Ngài Gareth là người sở hữu một trí thông minh hiếm thấy và một đầu óc sắc bén. Em tức khi biết anh ta không ngần ngại sử dụng lợi thế này hay là dùng bạo lực, miễn là đạt được mục đích cuối cùng của anh ta”.

Joanna cau mày, “Em nghĩ đó là việc anh ta đang làm ư?”
“Phải. Chị không thấy cách anh ta đùa nghịch với bông hoa khi Dalian chơi bản “Chiếc chìa khóa” à?”

“Đó chỉ là một bông hoa mà thôi, Clare. Điều gì làm em nghĩ rằng hành động đó mang hàm ý đe dọa?”

“Em không thể giải thích được. Điều gì đó trong cách anh ta vuốt ve những cánh hoa đã cảnh báo em”. Clare dõi mắt ra phía biển xa đang lấp lánh ánh trăng đêm. “Anh ta đã lặng lẽ nói rõ với em, anh ta có thể rất đỗi dịu dàng hoặc trở nên vô cùng nguy hiểm. Anh ta muốn em biết rằng, sự lựa chọn là ở em”.

Joanna nhìn nàng chằm chằm, “Em thực sự nghĩ rằng anh ta chủ tâm làm thế sao?”

“Em tin rằng anh ta chủ tâm tự tạo ra danh tiếng ghê sợ cho bản thân mình. Anh ta là người thích hành động để phục vụ cho mục đích của mình. Nếu như anh ta trở thành chủ nhân của lãnh địa này, anh ta bắt buộc phải học cách xử sự khác. Em không muốn bất cứ một vụ bạo lực nào xảy ra ở Ước Mơ”.

“Anh ta là người đã quá quen với bạo lực, Clare ạ. Dường như việc dùng đến bạo lực đã trở thành bản năng mỗi khi anh ta cho việc đó là cần thiết”.

“Phải, và anh ta sẽ lại hành động như vậy nếu cần”. Clare ngập ngừng. “Nhưng em không tin anh ta thích thú với việc dùng bạo lực. Ít nhất anh ta cũng đảm bảo điều đó với em như một hành động hào hiệp đáp lại sự lựa chọn của em. Nếu chúng ta trải qua đêm nay mà không có đánh lộn ở dưới nhà, em sẽ có cơ sở để biết lựa chọn của mình là đúng đắn”.

o°•

Hai giờ sau, Ulrich mới thở ra một hơi khoan khoái và cười toe toét với Gareth, “Xin chúc mừng anh đã hoàn thành mĩ mãn nhiệm vụ đầu tiên của mình trên cương vị chủ nhân mới của xứ sở này”.

“Xin cảm ơn”.

“Tôi phải thú thật là tôi đã không tin chúng ta có thể giữ cho máu khỏi đổ suốt tối nay đâu. Nhưng như thường lệ anh lại giải quyết nhiệm vụ ngnh với đầu óc sắc bén và thanh Cổng Địa Ngục trong tay.”

“Không khó khăn để thuyết phục Nicholas và đám lâu la của hắn nốc rượu say mèm đến lú cả đầu óc, đám đó cũng đã gần chân nam đá chân chiêu trước khi tiểu thư của tôi rời sảnh đường rồi”. Gareth rảo bước quanh gian phòng của chàng với bước chân bồn chồn hiếm thấy. “Anh đã cắt cử lính gác chưa?”

“Rồi, bất cứ tay kiếm nào của Nicholas tỉnh dậy trước lúc bình minh, hắn ta sẽ ngay lập tức được tống cho một ly rượu khác”.

“Thế còn Nicholas?”

“Đã ngủ im thin thít như một đứa trẻ sơ sinh. Tất cả nhờ vào nỗ lực đáng ngưỡng mộ của hắn trong việc thi uống rượu với anh”. Ulrich cười khúc khích. “Nói về trận đấu không máu đổ với tình địch của mình, tôi có một câu muốn hỏi anh”.

“Gì thế?”

“Anh đã làm gì với tất cả chỗ rượu của mình vậy?”

“À, tôi đổ vào bồn cây cạnh bàn mỗi lúc Nicholas quay mặt đi”.

“Tôi cũng đoán thế”. Miệng Ulrich trễ xuống nhăn nhó. “Tôi đang nghĩ đến cảnh tưởng chả mấy đẹp đẽ sáng mai một khi các vị khách của tiểu thư Clare tỉnh dậy với cái đầu như búa bổ và cái dạ dầy ấm ách, nhưng ít nhất thì cũng không có máu đổ đêm nay”.

“Và đây mới là điều quan trọng”. Gareth cảm thấy nhột nhột bên khoé miệng, chàng gần như đang mỉm cười. “Ý muốn của tiểu thư Clare sẽ được thực thi nghiêm túc cho đến khi nàng chính thức làm đám cưới với tôi. Tôi không muốn nàng nghĩ rằng mình đã quyết định sai lầm”.

“Anh có vẻ rất hài lòng khi vận mệnh của anh lại nằm trong những cánh hoa mỏng manh và sở thích bất chợt của một người phụ nữ”.

“Đây không phải lần đầu tiên tương lai của tôi được định đoạt bằng vận mệnh và may mắn. Tôi cũng không nghĩ đây sẽ lần cuối cùng”.

“Tôi đã nghĩ anh sẽ nổi khùng giống như Nicholas khi chứng kiến cách chọn chồng kỳ lạ của tiểu thư Clare”.

Gareth dừng lại bên cửa sổ và chống tay lên bậu đá. “Tôi biết mình sẽ là người chiến thắng ngay khi nàng ngắt cánh hoa đầu tiên và xướng tên tôi. Và hơn hết, nàng cũng vậy. Bằng kiến thức phong phú về các loài hoa, chắc chắn nàng cũng đã biết câu trả lời trước khi bắt đầu”.

Ulrich cau mày, “Làm sao anh biết được?”

Gareth nhớ lại nhành hoa anh thảo chàng đã nghiên cứu trong khi Dalian bướng bỉnh chơi bài hát tục tĩu đó. “Chỉ duy Chương 4

Bữa tiệc tối đã diễn ra tệ hại và bung bét đúng như Clare lo sợ. Clare ngồi lọt thỏm ở đầu bàn ăn với hai bên là Gareth và Nicholas. Nàng cảm thấy mình như là cô diễn viên nhào lộn ở phiên chợ mùa xuân năm ngoái vậy. Chắc chắn việc giữ thng bằng trên sợi dây kéo căng qua hai chiếc cọc cũng chẳng nhằm nhò gì so với nỗ lực giữ gìn hoà bình trong một căn phòng đầy những ngài hiệp sĩ hăng tiết vịt.

Mặc dù chưa xảy ra vụ xung đột công khai nào, nhưng Clare vẫn cảm thấy sự căng thẳng đang ngấm ngầm gia tăng trong căn phòng. Nó rõ ràng bắt nguồn từ hai gã đàn ông đang ngồi chình ình ở đầu bàn này.

Trong một nỗ lực cố làm giảm sự thù địch giữa quân của Gareth và Nicholas, Clare đã bố trí cho bọn họ ngồi ở hai phía của chiếc bàn ăn dài. Nàng hi vọng rằng khoảng cách ngắn ngủn đó có thể tạo nên một rào chắn ngăn cách các chiến binh nếu chẳng may chiến tranh xảy ra.

Bạo lực, nếu có, chắc sẽ bùng lên ở đầu bàn này, nàng tự nhủ. Chỉ cần nàng điều khiển được Gareth và Nicholas, nàng sẽ điều khiển được cả căn phòng.

Thật là một nhiệm vụ nản thay!

“Quỷ thật, không phải lại rau nữa chứ?” Nicholas nhìn lom lom ngờ vực vào hàng đĩa mới được bưng ra đặt trên bàn xen kẽ giữa những lẵng hoa anh thảo màu vàng nhạt.

“Tôi thề ở đảo Ước Mơ này mọi người chén nhiều rau hơn là thịt thỏ rừng hay dê

“Chúng tôi rất thích ăn rau xanh thưa ngài”. Clare trả lời với một nụ cười quả quyết. “Có lẽ ngài thích ăn hàu hơn chăng? Đầu bếp của chúng tôi đã chế biến nó với hạnh nhân và gừng. Tôi chắc ngài sẽ rất thích nó”.

Nicholas liếc xuống rồi nhìn nàng với ánh mắt mơ màng chẳng nhằm mục đích nào khác là muốn khuấy động cảm xúc nơi thắt lưng nàng, nhưng sự thật với ánh mắt đó nó chỉ khiến cho gã trông có vẻ buồn ngủ và sắp nằm lăn ra bàn. “Tôi sẽ thích nó hơn nếu nàng dâng nó cho tôi bằng chính đôi bàn tay ngọc ngà của nàng”.

Clare nghiến chặt răng sau nụ cười cứng đờ. Đó cũng là một cách ứng xử thông thường khi muốn chiêu đãi một vị khách quý những món ăn đặc biệt nhưng nàng đâu có định tiếp đãi Nicholas theo cách trịnh trọng đó. Ý nghĩ đầu tiên là nàng còn chẳng coi gã là một vị khách nữa kìa. Sự thực gã chỉ là một mối phiền toái mà thôi. Ý nghĩ thứ hai nàng tự hỏi không biết liệu Gareth sẽ xử sự như thế nào nếu anh ta tin rằng nàng thực sự có tình ý với Nicholas.

Đấy, kết quả của việc tìm chồng là như thế đó. Cuộc sống thật bình yên lại cũng lắm phức tạp, Clare rầu rĩ nghĩ.

“Tôi không thích ăn hàu cho lắm, thưa ngài”. Clare nói. “Nhưng xin ngài cứ dùng thỏa thích như ngài muốn. Và xin đừng quên món xúp, đầu bếp đã nấu với thì là và rau mùi, món đó ngon tuyệt”.

“Ầy”. Nicholas vớ lấy một nắm đầy sò và tọng ngay vào miệng. “Nàng luôn biết cách sắp đặt bàn ăn, tiểu thư của tôi”. Gã nói với cái mồm nhồm nhoàm đầy thức ăn. “Và sự hiện diện của nàng chính là món ăn ngon nhất ở đây”.

“Cảm ơn ngài”. Clare tặng cho gã một cái nhìn đầy hàm ý, mong gã cư xử tử tế cho. Nếu như Nicholas có đọc được thông điệp trong mắt nàng, gã cũng chẳng biểu hiện gì.

Nicholas có lẽ đã mau chóng quên hết mọi việc đang xảy ra. Mấy vại rượu làm cho gã ta không còn tỉnh táo nữa.

Nicholas tiếp tục với một giọng lè nhè đầ. “Nàng đang hiện diện ở đây trong lâu đài của mình cũng vẫn dáng vẻ yêu kiều ấy, nhưng tôi tin là mình vẫn yêu những ký ức đẹp đẽ được nàng ngồi cạnh trong lâu đài Seabern Keep một tháng trước đây hơn”. Gã dừng lại để nuốt hết mớ hàu. “Tôi cứ tơ tưởng mãi về dáng vẻ của nàng khi ấy”.

Clare cảm thấy Gareth đang cựa mình lặng lẽ trong chiếc ghế bên tay trái nàng. Nàng hoảng sợ, và trong một giây nàng gõ thìa ồn ào trên miệng bát, “Đó quả là một chuyến viếng thăm thú vị và ngài quả là một ông chủ nhà tử tế. Nhưng đây mới chính là nơi tôi thuộc về”.

“Và đây cũng sẽ là nơi nàng ở lại”. Gareth nói rất lịch thiệp.

Clare nhìn anh ta qua khoé mắt một cách không thoải mái lắm. Nàng không thích cái giọng mềm mỏng chết người của anh ta. Với nàng, có vẻ như Nicholas càng hung hăng và khiêu khích bao nhiêu thì Gareth lại càng đáp trả lại lịch sự và mềm mỏng bấy nhiêu.

Clare cảm thấy mức báo động ngày càng tăng bởi sự lịch thiệp lạnh lẽo chết người của Gareth. Nàng tự hỏi phải chăng chỉ mình nàng là người nhận thức được mối nguy hiểm lớn đến mức nào sắp bùng phát trong căn phòng. Nàng hi vọng tất cả mọi người cũng nhận thấy mối đe doạ hiển nhiên này như nàng.

Nicholas, hẳn nhiên, vẫn đần độn như thường lệ, không mảy may nhận thức được mối nguy hiểm. Thực tế như Clare nghĩ, những lời nói mềm mỏng của Gareth có vẻ chỉ càng khuyến khích gã mà thôi.

Clare chợt nhận ra Gareth đang chủ tâm cho Nicholas ăn bả.

Gareth bắt gặp ánh mắt của Clare khi anh ta đang dùng dao cắt một miếng bánh tạc nhân thịt. Anh ta không hẳn là đang cười – người đàn ông này không biết cười – nhưng biểu hiện đó cũng chứng tỏ Hung thần xứ Wyckmere đang cảm thấy rất thích thú.

Clare ao ước được ụp cả một đĩa xúp đầy vào đầu của anh ta.

“Có lẽ chúng ta nên thưởng thức một chút âm nhạc”. Clare nói quả quyết. Clare nhìn Dalian, người đang ngồi hờn dỗi ởa cuối một chiếc bàn, “Cậu có thể tặng chúng tôi một bài hát vui được không, Dalian?”

Dalian vội bật dậy và cúi chào nàng long trọng, “Xin tuân theo ý muốn của tiểu thư”.

Cậu cầm lấy chiếc đàn hạc của mình và bắt đầu chơi một điệu nhạc quen thuộc. Clare cảm thấy thoải mái ngay khi nàng nhận thấy đó là một trong những bài hát yêu thích của mình. Dalian đã sáng tác dành tặng riêng nàng không lâu sau khi được nhận vào sống ở Ước Mơ. Bài hát mang tên: “Chiếc chìa khoá”.

“Nụ cười của nàng toả sáng, lấp lánh như ánh trăng và những vì sao trên bầu trời mùa hạ.

Đôi mắt của nàng là ngọc bích êm dịu.

Gương mặt của nàng ngây thơ và xinh đẹp như một dòng suối trong.

Ngày hôm nay tôi sẽ có được chiếc chìa khoá.

Chiếc chìa khoá nàng đã ban tặng cho tôi.”

“Ây a, ây a, chiếc chìa khoá”. Nicholas đập mạnh chiếc cốc vại của gã lên mặt bàn, “Giật lấy cái chìa khoá”. Gã phun ra phè phè.

Clare rùng mình.

“Ây a, chiếc chìa khoá”. Một trong những tay kiếm vạm vỡ của Nicholas – kẻ chắc còn đang say hơn cả chủ – gõ con dao vào chiếc cốc của mình. “Và chúng ta thì làm được cái quái gì với chiếc chìa khoá hả thằng nhóc con?”

Những tay kiếm khác đến từ Seabern bắt đầu hò hét cổ vũ Dalian. Tiếng cụng ly ngày càng chan chát đập vào nhau. Clare liếc thấy Nicholas đang cười toe toét. Gã tợp thêm một ngụm bia và bắt đầu vớ lấy cốc rượu.

“Nàng đã tặng cho tôi chiếc chìa ẫn lối đến căn phòng của nàng. Nàng sẽ đón chào tôi thật nồng nhiệt”.

“Thật nồng nhiệt, nồng nhiệt”, một tay kiếm khác hùa theo cùng với một tràng cười rũ rượi.

“Thật bất công khi ông chủ của nàng lại che giấu một kho báu như thế. Tôi dám đánh đổi cả đời mình để trèo qua cửa sổ phòng nàng đêm nay. Tôi sẽ rẽ màn của nàng để ngắm nhìn cảnh tượng huy hoàng đó”.

Nicholas giáng nắm đấm xuống bàn làm chén đĩa kêu loảng xoảng. “Ây à, thằng nhóc, “dám mò đến giường của nữ chủ nhân” hả? Cậu này liều lĩnh đấy”. Gã liếc nhìn Clare.

Clare tuyệt vọng nhìn Joanna, người đang lo lắng quay sang nhìn Ulrich. Ulrich lại bình thản nhìn về phía Gareth như thể chờ đợi một tín hiệu phát ra.

“Cặp chân nàng trắng muốt, mềm mại, thon dài. Khi tôi nằm xuống bên chúng, tôi nhìn thấy chiếc Cổng Vàng đang đợi chờ chìa khoá của tôi”.

“Ây à, ầy à, chiếc chìa khoá hả?” Nicholas phun ra.

Qua đuôi mắt, Clare nhìn thấy Gareth đang nhấc một nhành anh thảo xinh xắn màu vàng nhạt lên, trang điểm cho chiếc bàn ăn. Bông hoa nhìn trông thật nhỏ bé và mỏng manh trong bàn tay to lớn của anh ta. Chậm rãi, anh ta bứt từng cánh hoa.

Clare nín thở. Lại thêm những âm thanh la ó khác vọng tới từ cuối bàn, Clare cố dứt mắt khỏi cảnh tượng những cánh hoa anh thảo mỏng manh trong bàn tay Gareth. Nàng cố ra hiệu cho Dalian ngừng hát, nhưng bất chấp mọi nỗ lực của nàng, cậu ta vờ như không nhìn thấy, tay vẫn bập bùng những dây đàn hạc.

Nicholas nằm ườn ra trên ghế của gã, “Anh có vẻ chán nhỉ, Hung thần. Có chuyện gì thế, anh không thích bài hát của gã nhạc công à?”

“Không”. Gareth vẫn tiếp tục vuốt ve những cánh hoa anh thảo, như thể bị hấp dẫn bởi vẻ thanh nhã, mỏng manh của chúng.

Clare bật dậy, nàng nghiêm khắc nhìn Dalian, “Nhạc công, nếu cậu không phiền tôi muốn nghe một bài hát khác. Có lẽ là bài hát cậu đã viết tặng tôi về những đóa hoa mùa xuân?”

“Nhưng “Chiếc chìa khóa” luôn là một trong những bài hát yêu thích của người mà, nữ chủ nhân”. Dalian phản đối.

“À, nhưng tối nay tôi lại muốn nghe một bài hát ưa thích khác”.

Trong một giây, nàng đã nghĩ Dalian sẽ không tuân lệnh nàng. Nhưng cuối cùng thì cậu ta cũng gật đầu miễn cưỡng và bắt đầu chuyển sang một giai điệu khác, một bài hát về những đóa hoa xuân.

Clare thở phào trút được gánh nặng, nàng ngồi xuống và nhanh chóng ra hiệu cho Eadgar mang thêm nhiều thức ăn và rượu.

Anh chàng nhạc công vội vã chơi đàn với một điệu bộ hoạt bát đáng ngạc nhiên, như thể cậu ta cũng đã nhận thức được mệnh lệnh cứng rắn của nữ chủ nhân Ước Mơ và nhanh nhẩu muốn chuộc lỗi.

Joanna khẽ thở phào. Clare nhìn thấy chị khẽ mỉm cười yếu ớt với Ulrich, người đang ga lăng mời chị dùng thức ăn trên đĩa của anh ta. Trước sự ngạc nhiên của nàng, Joanna bỗng đỏ mặt trông thật xinh đẹp, chị cắn thử một miếng.

Mồm Nicholas trễ xuống, điệu bộ sưng sỉa như thể một thằng nhóc láu cá bị lật tẩy mánh chơi khăm. Gareth đặt cành hoa anh thảo sang một bên và điềm tĩnh nhấc ly rượu của mình lên như chẳng có gì khác thường đang xảy ra. “Tôi rất thích bài hát mới này, thưa tiểu thư”.

“Tôi rất mừng là ngài thích nó, thưa ngài”. Clare tặng cho anh ta một cái nhìn cáu kỉnh. Nàng đang rất khó chịu với Gareth cũng như Nicholas nhưng nàng chẳng bộc lộ sự khó chịu của mình. “Tôi không muốn bất cứ vị khách nào trong lâu đài của mình bị phật ý”.

Nicholas động mạnh chiếc cốc xuống bàn, “A, tôi lại ghét bài hát mới này, toàn những thứ vớ vẩn, nhảm về hoa cỏ mùa xuân”.

“Anh thấy vậy à?” Gareth làm như tình cờ liếc nhìn gã. “Có lẽ anh hơi thiếu khả năng để hiểu những điểm tinh tế trong câu hát thì phải”.

Nicholas trợn mắt nhìn anh ta, “Có phải anh định nói tôi đần độn phải không? “

“À, một trong những điều tiểu thư Clare mong tìm kiếm ở vị hôn phu, đó là nàng chỉ muốn cưới một người chồng thông minh và có học”.

Nicholas tím mặt vì giận dữ, một ánh nhìn nguy hiểm loé lên trong đôi mắt gã, “Tôi đánh cuộc tiểu thư Clare thích bài hát khác, phải vậy không tiểu thư?”

Clare đang cố tìm một lý do để kết thúc bữa tiệc, dụ mọi người đi ngủ sớm. Nàng chỉ ước có ai báo hộ nàng rằng nhà đang cháy hoặc bị cướp tấn công.

“Tôi thích tất cả mọi thể loại âm nhạc”. Liều lĩnh, nàng chơi trò đánh lạc hướng. “Ngài có thể lấy giùm tôi bát quả vả kia chăng, ngài Nicholas?”

“Chắc chắn rồi”. Nicholas mỉm cười. “Cho phép tôi được chọn một quả cho nàng”. Thay vì đưa cho nàng chiếc bát, gã lại sục những ngón tay to bè, ngắn ngủn và bốc ra một quả. Gã nhúng quả vả khô vào mật ong và quế rồi dí nó tận miệng nàng.

Nàng liếc nhìn những móng tay cáu bẩn của Nicholas và cố suy nghĩ. Nàng thấy rõ Gareth đang theo dõi hoạt cảnh nho nhỏ này với ánh mắt dửng dưng giả tạo.

Tình hình đang ngày càng trở nên lố bịch, nàng giận dữ nghĩ. Đây là lâu đài của nàng và nàng là bà chủ ở đây. Nàng kiên quyết không đầu hàng dâng nó cho bất cứ ai trong hai gã to xác không thể chịu nổi này.

Mỉm cười lạnh lẽo với Nicholas, nàng cầm lấy quả vả, đặt nó xuống đĩa mà không đụng đến một miếng nào.

“Tôi đổi ý rồi, mình đã ăn no”. Nàng nói.

“Nàng làm tôi thất vọng, tiểu thư”. Nicholas nói. “Tại sao khi ở cùng tôi tại lâu đài Seabern tháng trước, nàng có vẻ hăng hái, nhiệt tình hơn nhiều?” Gã dừng lại để liếc nàng. “Và đâu chỉ riêng vấn đề ăn uống”.

Clare lạnh người, “Tôi không nhớ”.

“À, nhưng tôi lại nhớ”. Nicholas nói. “Sao tôi có thể quên được những bữa tối tuyệt vời chúng ta ăn cùng nhau? Tôi phải thú nhận những ký ức đẹp nhất mình có là được thấy nàng thưởng thức những thứ tôi đã dâng cho nàng. Tôi tin nàng vẫn chưa quên sở thích ngọt ngào của mình?”

“Ngài đang trêu đùa tôi rồi, ngài Nicholas”, Clare nói. Nàng cảm thấy sự bất an và mối hiểm nguy treo lơ lửng trên đầu. Nàng thấy mình đang mất hết hi vọng có thể dàn xếp ổn thoả tai hoạ này. “Tôi mong ngài chấm dứt việc này ngay, tôi không thấy vui chút nào”.

“Không ư?” Nicholas nhìn nàng, nhưng sự thật là gã đang nhắm tới Gareth. Hiển nhiên gã đang cân nhắc từng câu châm chích nguy hiểm, mỗi lúc một đẩy tới mạnh hơn, kiếm tìm điểm sơ hở có thể chọc lưỡi dao vào làm cho máu đổ. “Thất vọng khủng khiếp đấy thưa tiểu thư. Tôi cược rằng mình đã làm cho tiểu thư rất thích thú. Thực tế là tôi đang háo hức mong đợi nàng quay trở lại Seabern để chúng ta cùng tiếp tục thoả mãn mọi sở thích đáng yêu”.

Những ngụ ý trong lời nói của Nicholas là rất rõ ràng và gã muốn cho tất cả mọi người cùng nghe. Joanna bồn chồn nghịch chiếc thìa, Ulrich thì lặng lẽ nhìn Gareth.

Gareth tự lấy cho mình một quả vả. Anh ta vẫn không nói câu nào. Clare nhận thấy giọng mình đột nhiên cao vút, “Tôi muốn chúng ta cùng chuyện trò một chủ đề khác”.

“Nhưng tôi lại chỉ thích hồi tưởng những bữa ăn chúng ta đã chia sẻ cùng nhau”. Nicholas lấy lại quả vả tẩm mật ong ở trên đĩa của Clare. Gã thè lưỡi liếm láp nó rồi chép miệng một cách ồn ào, “Chúng mới thật đáng khao khát làm sao”.

Gareth nằm ườn ra ghiểu thư Clare đã yêu cầu đổi chủ đề khác để trò chuyện. Nàng ấy không thấy có gì là hay ho cả, tôi cũng vậy”.

Nicholas cười khùng khục, “Anh nghĩ tôi quan tâm việc anh có thích hay không hả?”

“Những điều tiểu thư đây thích là mối quan tâm duy nhất của tôi. Anh cũng nên như vậy”.

Tim Clare nảy lên, tình huống đang trở nên xấu đi. Nếu nàng có thể chuốc rượu say cả hai gã đàn ông này, có thể họ sẽ ngủ lăn quay. “Hai ngài có muốn dùng thêm rượu chăng?”

Nicholas lờ nàng đi, tiếp tục nheo đôi mắt ti hí nhìn Gareth, “Anh tin mình có thể làm hài lòng tiểu thư đây hơn tôi à, Hung thần?”

“Chắc rồi”.

“Thật vớ vẩn! Tại sao nàng phải trao chiếc chìa khoá phòng riêng của nàng cho một thằng con hoang sau khi đã được nếm trải sự đụng chạm của một hiệp sĩ đích thực?”

Sự im lặng chết chóc lan toả khắp gian phòng như chì nung chảy. Clare nhìn thấy đôi mắt Joanna mở to hãi hùng trước sự lăng mạ này. Bên cạnh chị, gương mặt Ulrich sắt lại như đá.

Dalian bật nảy lên, ngón tay lóng ngóng trên phím đàn. Cậu ta dừng chơi, đôi mắt dáo dác liếc ngang dọc khắp căn phòng như thể đang đi tìm chỗ trốn.

Eadgar ngừng lại ngay ngưỡng cửa, bình rượu mới cầm trên tay, ngước đôi mắt tuyệt vọng nhìn Clare.

Clare rốt cục cũng thốt lên được, “Như vậy là đủ lắm rồi, ngài Nicholas. Tôi nghĩ ngài đã say”.

“Không quá say để biết anh ta đang làm gì đâu”. Gareth nhẹ nhàng nói.

“Đúng thế”. Mắt Nicholas loé sáng“Nhưng anh thì sao hả Hung thần? Trí thông minh của anh vẫn còn đó chứ?”

“À, vẫn còn. Tôi luôn giữ chúng bên mình mọi lúc. Rồi anh sẽ sớm thấy thôi”.

“Tiểu thư Clare gặp vấn đề trong việc quyết định ai sẽ trở thành chồng của nàng”. Nicholas rống vang khắp sảnh đường yên lặng. “Tôi đề nghị chúng ta giải quyết vấn đề đó giúp nàng. Ngay bây giờ và tại đây”.

“Như thế nào?” Gareth nhẹ nhàng hỏi. “Chúng ta chơi một ván cờ để giành quyền cầu hôn nữ chủ nhân của Ước Mơ nhé? Được ngay, một phương án tuyệt vời đấy”.

Clare quá tức giận đến nỗi trong một khắc nàng quên đi mối nguy hiểm vẫn treo lơ lửng trên đầu, “Một ván cờ á? Để cầu hôn tôi? Làm sao ngài dám, thưa ngài?”

Nicholas mỉm cười hiểm ác, “À, đúng rồi, làm sao anh dám hả Hung thần? Thật là thiếu hào hiệp.”

“Tôi chỉ cho rằng một trận đấu công bằng là không thể có được ở đây”. Gareth thừa nhận. “Đánh cờ là một trò chơi đòi hỏi trí tuệ ở cả hai đấu thủ. Ngài Nicholas đây hẳn sẽ gặp bất lợi lớn”.

“Quỷ tha ma bắt, đây không phải vấn đề về trí tuệ”. Nicholas gầm gừ. “Anh đang sỉ nhục tiểu thư bằng việc đề nghị đấu cờ để giành quyền cầu hôn nàng”.

Clare nhắm mắt lại, trong một giây phút tuyệt vọng nàng khẩn cầu sự che chở của thánh Hermione.

“Thế anh đề nghị ta chơi trò gì?” Gareth hỏi.

“Một trận đấu. Ngay bây giờ và tại đây”.

“Đồng ý”. Gareth như chả mảy may lo ngại về lời thách đấu mới này cũng như việc chơi cờ. “Anh có thể chọn loại vũ khí cho mình

Clare nhảy dựng lên một lần nữa, “Ta đã chịu quá đủ cho những lời nói ngu si này rồi”.

Tất cả mọi người nhìn nàng chằm chằm.

Nàng đập cả hai tay xuống bàn khiến mọi người im bặt và quét đôi mắt giận dữ khắp phòng, “Hãy nghe đây, hỡi những kẻ đang ăn và uống rượu trên bàn tiệc của ta. Biết rằng rốt cuộc ta cũng phải hoàn thành cho xong cái việc chọn chồng ngu ngốc này. Đức ngài Thurston lãnh chúa vùng Landry đã hứa rằng ta có quyền tự lựa chọn, và ta sẽ kết thúc việc đó ngay bây giờ”.

Những tiếng rì rầm xôn xao vọng lên khắp gian phòng. Họ thì thầm với người bên cạnh, háo hức đánh cuộc xem ai sẽ là người chiên thắng”.

“Những ngài hiệp sĩ cao quý và dũng cảm của ta muốn được phân thắng bại bằng một cuộc chơi”. Clare gay gắt nhấn mạnh. “Rất tốt, sẽ có một trò chơi, nhưng ta sẽ tự lựa chọn và cũng là người chơi duy nhất”.

Đôi mắt màu khói xám của Gareth không hề rời gương mặt nàng.

Nicholas cười điệu.

“Có vẻ như tôi bắt buộc phải lựa chọn giữa ngài Gareth xứ Wyckmere và ngài Nicholas vùng Seabern”. Nàng lần lượt hướng về phía từng người nói. “Liệu có người phụ nữ nào may mắn hơn tôi chăng?”

Đám đông hò reo tán thưởng khắp gian phòng dường như chẳng ai nhận ra sự châm biếm, mỉa mai trong giọng nói của Clare.

Nàng cầm lấy một nhành hoa anh thảo và giơ nó lên cao trước mặt để tất cả mọi người đều có thể nhìn rõ, “Tôi sẽ bứt cánh của bông hoa này, trong khi làm vậy tôi sẽ lần lượt kêu tên một trong những ngài hiệp sĩ hào hiệp đây, người sẽ trở thành ông chủ tương lai của Ước Mơ. Và tôi xin thề rằng, tôi sẽ cưới người đàn ông nào được gọi tên cuối cùng”.

Nụ cười của Nicholas tắt ngóm, “Lạy quỷ thần địa ngục ơi, Clare, nàng không thể quyết định một việc trọng đại thế này bằng một trò chơi may rủi được”.

Nàng nhìn gã, “Trò này cũng chẳng may rủi hơn trận đấu tay đôi mà ngài đề nghị đâu, nhưng ít nhất nó cũng đỡ máu me, ngài Nicholas ạ”.

“Quỷ sứ”, Gareth lầm bầm. “Nàng có biết mình đang làm gì không hả tiểu thư?”

“À”. Clare không để cho ai có đủ thời gian để cản trở nàng. Nàng bứt cánh hoa anh thảo đầu tiên và gọi to.

“Ngài Gareth”.

Đám đông reo hò phấn khích, nhiều người liều lĩnh tham gia cá cược hơn.

Ánh mắt Gareth chuyển sang cành hoa anh thảo. Chàng chăm chú nhìn nó trong một vài khắc và rồi ngồi trở lại xuống ghế của mình với một niềm thỏa mãn lặng thầm trên gương mặt.

“Ngài Nicholas”. Clare dứt cánh hoa tiếp theo để nó rơi xuống mặt bàn.

Nicholas cau có nhìn bông hoa, “Đây quả là một cách ngớ ngẩn nhất để chọn chồng”.

“Nếu ai đó buộc phải lựa chọn giữa hai kẻ ngớ ngẩn để làm chồng thì đây lại là phương pháp tốt nhất”. Nàng mỉm cười ngọt ngào và lại bứt một cánh hoa khác, “Ngài Gareth”.

Chỉ còn hai cánh hoa anh thảo còn sót lại, Clare bứt cánh tiếp theo. “Ngài Nicholas”.

Những tiếng xuýt xoa tiếc nuối bị lấn át bởi vô vàn âm thanh hò reo chiến thắng khi đám đông rốt cuộc cũng nhận ra người thắng cuộc là

Clare giơ cao nhành hoa anh thảo chỉ còn sót lại cánh hoa cuối cùng, nàng bứt nó không thương xót khỏi đài hoa.

“Ngài Gareth xứ Wyckmere”.

Tiếng hò reo đinh tai nhức óc ầm ĩ khắp sảnh đường khi thực khách đập mạnh những chiếc cốc vại xuống mặt bàn.

Mặt Nicholas dúm dó vì giận dữ, “Quỷ sứ địa ngục, đàn bà, cô có biết mình đang làm gì không?”

“Chọn chủ nhân mới cho xứ sở này”. Clare duyên dáng xoay người và đưa cho Gareth nhành hoa anh thảo trơ trụi. “Xin chúc mừng ngài, chủ nhân của tôi. Tôi tin ngài đã mãn nguyện với những gì vừa giành được”.

Gareth cầm lấy nhành hoa trơ trụi va đứng dậy với một vẻ rất đỗi hào hoa, “Thật vậy, tiểu thư xinh đẹp của tôi”. Đôi mắt chàng lấp lánh.

“Tôi vô cùng hài lòng”.

“Quỷ sứ máu me”. Nicholas bật chồm chồm. “Ta thì còn lâu mới hài lòng. Nàng không thể nào chọn chồng với cái kiểu này được”.

“Mọi chuyện đã kết thúc. Tôi đã làm xong việc được yêu cầu bởi Đức ngài Thurston xứ Landry”. Clare quay trở lại chỗ của mình. “Và bây giờ, xin thứ lỗi, tôi phải trở về phòng của mình. Tôi thấy quá mệt vì niềm hứng khởi này”.

“Quỷ sứ máu me”. Nicholas gào lên. “Ta sẽ không chấp nhận việc này”.

“Thưa ngài, ngài không được nói gì thêm nữa”. Clare hất cằm, “Và bởi vì đã quá muộn để quay về Seabern, tối nay ngài được mời lưu lại đây. Chỗ ngủ đã được sắp xếp cho ngài”.

Nàng nhấc váy đứng dậy khỏi bàn, Joanna cũng lập tức bước theo

Clare biết mọi người vẫn đang dõi theo khi nàng băng qua căn phòng đến tận chân cầu thang. Dừng lại trên bậc thang đầu tiên, nàng quay lại hướng về phía đầu bàn ăn, nơi Gareth và Nicholas đang ngồi.

“Trước khi tôi rời đi, thưa các ngài, tôi có thêm vài lời muốn nói”. Nàng nhìn Gareth. “Hãy ghi nhớ điều này, chủ nhân tương lai của tôi. Bạo lực chưa bao giờ xảy ra trên hòn đảo này và tôi cũng không cho phép điều đó xảy ra đêm nay. Rõ chưa, thưa ngài?”

“Rõ, tiểu thư của tôi”. Gareth dịu dàng nói.

“Nếu sáng mai có máu đổ trên sàn nhà”. Nàng cứng rắn nói. “Xin thề, tôi thà mang tấm mạng che mặt ngay lập tức còn hơn lấy bất cứ ai trong số các ngài hoặc một người đàn ông nào khác”.

Đám đông càng rì rầm thắc mắc to hơn, Nicholas đột nhiên trông thật xảo quyệt.

Clare khinh miệt nhìn gã và hướng sự chú ý của mình đến Gareth, “Và để cho các ngài khỏi lao vào nhau đấm đá khi vắng mặt tôi, xin hãy nhớ, nếu phải bước chân vào tu viện, tôi sẽ không ra đi với đôi bàn tay trắng đâu. Tôi sẽ mang theo bí mật toàn bộ công thức làm nước hoa cùng mình, đó sẽ là của hồi môn tôi hiến tặng cho nhà thờ”.

Đám đông im bặt trước lời tuyên bố đó. Chẳng kẻ ngốc nào lại không hiểu những công thức chế tạo nước hoa của Clare là chìa khoá quan trọng nhất mang lại lợi nhuận khổng lồ của Ước Mơ. Không có nó, những cánh đồng hoa và thảo dược mênh mông chỉ là đồ bỏ.

Thỏa mãn vì lời tuyên bố đã có tác động mạnh mẽ, Clare mỉm cười dứt khoát với Gareth, “Nhiệm vụ đầu tiên của ngài là gìn giữ hoà bình trong đại sảnh này. Nếu ngài muốn hưởng lợi nhuận từ những công thức của tôi mang lại, ngài phải hoàn thành nhiệm vụ này không có máu chảy, dù chỉ một giọt. Chúc ngài một đêm ngủ ngon”.

Nàng cầm lấy một cây đèn dầu, xoay lưng và vội vã bước lên những bậc thang hẹp của chiếc cầu thang xoắn. Joanna theo nàng sát gó

“Lạy Chúa lòng lành, sao em có thể quyết định chuyện này bằng cách kỳ lạ thế?” Joanna thở hổn hển khi chị bắt kịp nàng. “Thế nếu nhỡ ngài Nicholas thắng thì sao? Em rất khinh miệt anh ta vì việc xảy ra tháng trước cơ mà. Em đã nói thà nhắm mắt lấy ai cũng còn hơn anh ta mà”.

“Không bao giờ Nicholas có thể là người chiến thắng. Em đã biết ai sẽ trở thành chủ nhân của Ước Mơ trước khi bứt cánh hoa đầu tiên”. Lên tới lầu trên, Clare bước dọc hành lang tiến vào phòng ngủ riêng của nàng, “Tất cả chỉ có năm cánh trên bông hoa anh thảo”.

“Nhưng làm sao em biết tên ai sẽ được xướng lên cuối cùng?” Lông mày chị chợt giãn ra. “Ồ, chị hiểu rồi, em đã đếm số cánh hoa và cân nhắc trước khi gọi tên người đầu tiên”.

“Phải”. Clare đẩy cánh cửa gỗ nặng trịch vào phòng ngủ của nàng, đặt chiếc đèn lên bàn rồi bước lại gần cửa sổ. Nàng hít một hơi thật sâu mùi hương hoa nồng nàn trong đêm tĩnh lặng. “Đúng vậy, chị Joanna, em đã biết câu trả lời từ cả tiếng đồng hồ trước”.

Joanna lại gần nhìn nàng, “Thế tại sao em phải bày ra màn kịch với nhành hoa anh thảo đó?”

Clare gõ nhẹ ngón tay lên bậu cửa, “Em đã rất tức giận với cả hai người đàn ông đó, đặc biệt là với ngài Gareth. Nicholas suy cho cùng vẫn chỉ là Nicholas thô thiển và ngu ngốc. Gã ta không đủ thông minh để làm cho mình đỡ đáng ghét hơn”.

“Thế còn ngài Gareth?”

Clare mím chặt môi, “Ngài Gareth là người sở hữu một trí thông minh hiếm thấy và một đầu óc sắc bén. Em tức khi biết anh ta không ngần ngại sử dụng lợi thế này hay là dùng bạo lực, miễn là đạt được mục đích cuối cùng của anh ta”.

Joanna cau mày, “Em nghĩ đó là việc anh ta đang làm ư?”

“Phải. Chị không thấy cách anh ta đùa nghịch với bông hoa khi Dalian chơi bản “Chiếc chìa khóa” à?”

“Đó chỉ là một bông hoa mà thôi, Clare. Điều gì làm em nghĩ rằng hành động đó mang hàm ý đe dọa?”

“Em không thể giải thích được. Điều gì đó trong cách anh ta vuốt ve những cánh hoa đã cảnh báo em”. Clare dõi mắt ra phía biển xa đang lấp lánh ánh trăng đêm. “Anh ta đã lặng lẽ nói rõ với em, anh ta có thể rất đỗi dịu dàng hoặc trở nên vô cùng nguy hiểm. Anh ta muốn em biết rằng, sự lựa chọn là ở em”.

Joanna nhìn nàng chằm chằm, “Em thực sự nghĩ rằng anh ta chủ tâm làm thế sao?”

“Em tin rằng anh ta chủ tâm tự tạo ra danh tiếng ghê sợ cho bản thân mình. Anh ta là người thích hành động để phục vụ cho mục đích của mình. Nếu như anh ta trở thành chủ nhân của lãnh địa này, anh ta bắt buộc phải học cách xử sự khác. Em không muốn bất cứ một vụ bạo lực nào xảy ra ở Ước Mơ”.

“Anh ta là người đã quá quen với bạo lực, Clare ạ. Dường như việc dùng đến bạo lực đã trở thành bản năng mỗi khi anh ta cho việc đó là cần thiết”.

“Phải, và anh ta sẽ lại hành động như vậy nếu cần”. Clare ngập ngừng. “Nhưng em không tin anh ta thích thú với việc dùng bạo lực. Ít nhất anh ta cũng đảm bảo điều đó với em như một hành động hào hiệp đáp lại sự lựa chọn của em. Nếu chúng ta trải qua đêm nay mà không có đánh lộn ở dưới nhà, em sẽ có cơ sở để biết lựa chọn của mình là đúng đắn”.

o°•

Hai giờ sau, Ulrich mới thở ra một hơi khoan khoái và cười toe toét với Gareth, “Xin chúc mừng anh đã hoàn thành mĩ mãn nhiệm vụ đầu tiên của mình trên cương vị chủ nhân mới của xứ sở này”.

“Xin cảm ơn”.

“Tôi phải thú thật là tôi đã không tin chúng ta có thể giữ cho máu khỏi đổ suốt tối nay đâu. Nhưng như thường lệ anh lại giải quyết nhiệm vụ ngnh với đầu óc sắc bén và thanh Cổng Địa Ngục trong tay.”

“Không khó khăn để thuyết phục Nicholas và đám lâu la của hắn nốc rượu say mèm đến lú cả đầu óc, đám đó cũng đã gần chân nam đá chân chiêu trước khi tiểu thư của tôi rời sảnh đường rồi”. Gareth rảo bước quanh gian phòng của chàng với bước chân bồn chồn hiếm thấy. “Anh đã cắt cử lính gác chưa?”

“Rồi, bất cứ tay kiếm nào của Nicholas tỉnh dậy trước lúc bình minh, hắn ta sẽ ngay lập tức được tống cho một ly rượu khác”.

“Thế còn Nicholas?”

“Đã ngủ im thin thít như một đứa trẻ sơ sinh. Tất cả nhờ vào nỗ lực đáng ngưỡng mộ của hắn trong việc thi uống rượu với anh”. Ulrich cười khúc khích. “Nói về trận đấu không máu đổ với tình địch của mình, tôi có một câu muốn hỏi anh”.

“Gì thế?”

“Anh đã làm gì với tất cả chỗ rượu của mình vậy?”

“À, tôi đổ vào bồn cây cạnh bàn mỗi lúc Nicholas quay mặt đi”.

“Tôi cũng đoán thế”. Miệng Ulrich trễ xuống nhăn nhó. “Tôi đang nghĩ đến cảnh tưởng chả mấy đẹp đẽ sáng mai một khi các vị khách của tiểu thư Clare tỉnh dậy với cái đầu như búa bổ và cái dạ dầy ấm ách, nhưng ít nhất thì cũng không có máu đổ đêm nay”.

“Và đây mới là điều quan trọng”. Gareth cảm thấy nhột nhột bên khoé miệng, chàng gần như đang mỉm cười. “Ý muốn của tiểu thư Clare sẽ được thực thi nghiêm túc cho đến khi nàng chính thức làm đám cưới với tôi. Tôi không muốn nàng nghĩ rằng mình đã quyết định sai lầm”.

“Anh có vẻ rất hài lòng khi vận mệnh của anh lại nằm trong những cánh hoa mỏng manh và sở thích bất chợt của một người phụ nữ”.

“Đây không phải lần đầu tiên tương lai của tôi được định đoạt bằng vận mệnh và may mắn. Tôi cũng không nghĩ đây sẽ lần cuối cùng”.

“Tôi đã nghĩ anh sẽ nổi khùng giống như Nicholas khi chứng kiến cách chọn chồng kỳ lạ của tiểu thư Clare”.

Gareth dừng lại bên cửa sổ và chống tay lên bậu đá. “Tôi biết mình sẽ là người chiến thắng ngay khi nàng ngắt cánh hoa đầu tiên và xướng tên tôi. Và hơn hết, nàng cũng vậy. Bằng kiến thức phong phú về các loài hoa, chắc chắn nàng cũng đã biết câu trả lời trước khi bắt đầu”.

Ulrich cau mày, “Làm sao anh biết được?”

Gareth nhớ lại nhành hoa anh thảo chàng đã nghiên cứu trong khi Dalian bướng bỉnh chơi bài hát tục tĩu đó. “Chỉ duy nhất có năm cánh hoa trên bông hoa anh thảo vàng. Hoặc ít nhất là trên tất cả những bông hoa trang trí trên bàn ăn tối nay”.

“À”. Ulrich mỉm cười. “Tôi hiểu ý anh rồi, bằng việc lựa chọn một bông hoa chỉ có số cánh lẻ, hiển nhiên người đầu tiên tiểu thư Clare xướng tên sẽ là người chiến thắng”.

“Đúng thế”.

“Thế tại sao anh nghĩ nàng ấy lại phải mạo hiểm bày ra màn kịch nhỏ này? Sao không đơn giản tuyên bố sự lựa chọn của nàng và kết thúc câu chuyện?”

Gareth rốt cuộc cũng mỉm cười, kết thúc cái điều vẫn lởn vởn bên khóe miệng chàng từ nãy, “Nàng cho tôi là kẻ kiêu ngạo. Tôi tin nàng muốn nhân việc này dạy cho tôi một bài học”.

“Một bài học?”

“Nàng muốn tôi biết rằng, nàng nghĩ tôi và Nicholas chẳng khác nhau là bao. Cách lựa chọn của nàng cảnh báo tôi phải chứng tỏ cho nàng thấy tôi là sự lựa chọn tốt hơn”.

UIrich ngó cái nếp gấp cong cong bên khóe miệng Gareth với một sự cảnh giác cao độ , “Và anh thấy điều đó thú vị hả?”

Gareth cân nhắc vấn đề rồi mới trả lời, “Tôi tin là vậy”.

Ulrich chửi thề, “Tôi có thể đếm trên đầu ngón tay những lần anh cảm thấy thú vị”.

“Anh thổi phổng quá mức rồi”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.