Hung thần và đam mê
Chương 7
Buổi sáng diễn ra lễ cưới của Clare, một màn sương mù dày đặc bao trùm khắp Ước Mơ được dự đoán như một điềm gở với hầu hết dân làng. Những cô thị nữ thì thầm lo lắng khi giúp Clare tắm và mặc trang phục cô dâu.
“Bà ẩn sĩ nói ngày hôm nay sẽ bị bao phủ bởi làn khói từ địa ngục”. Một cô thì thầm. “Bà ấy đã đúng”.
“Chỉ là một chút sương mù mà thôi”. Clare nói. “Nó sẽ tan biến vào giữa trưa”. Nàng kiên nhẫn đứng chờ trong khi các cô hầu gái trùm chiếc váy dài đẹp nhất, màu xanh lam rực rỡ qua đầu nàng. Hai ống tay áo dài tha thướt được lật gấu bằng lụa màu vàng óng, cổ và ve áo thêu chỉ vàng.
“Tôi nghĩ tiểu thư của chúng ta nói đúng”. Eunice, chị hầu gái lớn tuổi đã phục vụ trong lâu đài từ khi Clare còn ẵm ngửa đã không chần chừ nói to suy nghĩ của mình. Chị sửa lại cái kẹp cài trên tóc để giữ chiếc mạng che thêu kim tuyến vàng óng ánh ở nguyên vị trí của nó.
“Mọi thứ rồi sẽ ổn cả thôi, chị Eunice”.
“Đừng có quá chắc chắn như thế tiểu thư. Mọi người đều biết em đã tuyên bố khước từ quyền làm chồng của Hung thần trên chiếc giường cưới. Chị bảo đảm anh ta sẽ không tha thứ cho sự thách thức này đâu. Chị rất lo cho em”.
“Nếu chị định ám chỉ đến cuộc tranh cãi nhỏ sáng hôm qua, thì đừng có lo”. Clare ung dung nói. “Lời thách thức của em được nói trong lúc nóng giận. Em dự định sẽ chấp nhận ngài Gareth là chồng cũng như là chủ nhân uy quyền của lãnh địa này. Em cũng đã nói với chàng như thế”.
“Các Thánh thần sẽ ngợi khen”. Eunice thở dài nhẹ nhõm. “Tất cả mọi người trên hòn đảo này sẽ rất vui mừng khi biết vậy, tiểu thư ạ. Rồi em sẽ thấy, đó là điều tốt nhất cho tất cả chúng ta”.
“Gareth cũng nói y như thế”. Clare khô khan nói.
Eunice nuốt khan, chị liếc ngang dọc đ> chắc rằng tất cả những thị nữ khác đều đang bận rộn tìm đồ trong chiếc rương lớn xa tận đầu phòng bên kia. Chị cúi lại gần và hạ giọng thì thầm, “Để đề phòng một chút bất trắc đêm nay, chị muốn em hãy cất lấy nó”.
Clare nhìn xuống vật nhỏ được gói cẩn thận trong vải mà Eunice dúi vào tay nàng, “Cái gì vậy?”
“Suỵt, đừng có nói to. Một lọ máu gà nhỏ ấy mà”.
“Ôi không, lại chị nữa, Eunice”.
“Đây, đừng nói gì nữa tiểu thư. Những gì là quá khứ thì đã qua rồi, đó không phải lỗi của em hay của ngài Nicholas hoặc vị hiệp sĩ em đã say mê năm ngoái”.
“Nhưng, Eunice…”
“Vấn đề là, một người đàn ông kiêu hãnh như Hung thần sẽ đòi hỏi bằng chứng cho sự trinh bạch của vợ mình. Cô du của một người đàn ông như thế phải hoàn toàn trong sạch”.
“Một ý nghĩ thật hay”. Clare cười toe toét. “Có lẽ em sẽ phải tuyên bố trong yến tiệc cho mọi người biết em bước vào giường tân hôn cũng trong trắng như chồng em vậy”.
“Đừng có đùa trong chuyện này nữa”. Eunice càu nhàu. “Chỉ cần hứa với chị em sẽ giữ lọ máu gà ở bên cạnh tối nay. Nhỏ một ít xuống tấm trải giường trước khi trời sáng, và thế là mọi việc sẽ ổn”.
“Em chắn chắn sẽ hỏi, ngài Gareth định chứng minh trinh tiết của ngài ấy với em bằng cách nào”.
o°•
Thật không may, màn sương mù xám vẫn không tan cho đến tận khi lễ cưới bắt đầu. Clare run lên vì lạnh trong chiếc áo choàng len mỏng khi nàng cưỡi ngựa chầm chậm trên con đường đông đúc.
Nàng nghe th>y những lời thì thầm hai bên đường và biết rằng những tiên đoán u ám về tai họa sắp tới đã bay cao, bay xa. Mỗi người dân làng, từ nông dân đến tu sĩ đều đã nghe thấy.
“Khói từ ngọn lừa cháy ở địa ngục…”
“Họ nói màu sương mù cũng xám như viên pha lê gắn trên Cổng Địa Ngục”.
“Giống hệt như mắt của Hung thần, đó là một điềm xấu”.
“Tiểu thư của chúng ta lẽ ra đừng nên bao giờ thách thức anh ta”. Alice, bà nấu rượu làm dấu Thánh giá khi Clare đi qua. “Tôi cầu nguyện anh ta sẽ không làm hại cô ấy đêm nay”.
Clare lờ đi những lời bình phẩm, vẫn giữ ánh nhìn về phía cổng nhà thờ, nơi Gareth đang đứng đợi nàng. Anh ta đã cưỡi ngựa đến nhà thờ trước nàng, được hai hàng chiến binh giáp trụ oai nghiêm hộ tống, một cảnh tượng gây ấn tượng mạnh với dân làng.
Nàng nhận thấy anh ta đúng là rất có tài trong những việc như thế này. Anh ta biết cách làm cho người ta phải ấn tượng với mình. Gareth có thể tỏ ra đe dọa hay làm mọi người phải sửng sốt mỗi khi muốn. Hung thần quả là người tài giỏi lão luyện, luôn tính trước được dáng vẻ nào thì phù hợp.
Mặc cho hơi lạnh trong không khí, đôi bàn tay Clare đang nắm chặt dây cương chợt trở nên ẩm ướt. Nàng bắt gặp cái nhìn oai nghiêm, thận trọng của Gareth và thầm cầu nguyện mình đã lựa chọn đúng chủ nhân của Ước Mơ. Tương lai của nàng cũng như tương lai của dân chúng đang treo lơ lửng trên một đ>u cân.
Gareth không rời mắt khỏi nàng khi nàng tiến tới để gặp anh ta. Khi nàng dừng lại, anh ta liền xuống ngựa và bước đến bên nàng.
Đôi tay to lớn, mạnh mẽ và quả quyết đỡ lấy eo nàng, nhấc bổng nàng khỏi yên ngựa. Không nói một lời, anh ta dẫn nàng đến bên cửa nhà thờ, nơi thầy tu đang đứng.
Clare hít một hơi sâu và chuẩn bị nói lời thề sẽ trói buộc đời nàng và Ước Mơ mãi mãi gắn chặt với Hung thần.
Một giờ sau, Ulrich mở một chiếc rương lớn trước toàn thể đám đông đang tụ tập ở đại sảnh đường và trang trọng nhấc ra từng thứ được xếp ở bên trong. Một xấp lụa lấp lánh ánh cầu vồng rực rỡ trên tay anh.
Đám đông há hốc miệng vì kinh ngạc.
“Đây là món quà ông chủ của tôi tặng cho cô dâu xinh đẹp”. Ulrich tuyên bố, giọng âm vang.
Lần lượt từng thứ một, anh giơ cao những xấp vải phương Đông lộng lẫy, sáng chói sắc đỏ và vàng, thêu kim tuyến bạc liên tiếp được mở ra.>
Những súc lụa lóng lánh màu ngọc lục bảo quý hiếm, những tấm lụa vàng và cam tuôn chảy như ánh mặt trời phương Đông. Những sắc màu rực rỡ tưởng chừng như bất tận của nhiều loại vải khác nhau được mang ra cho mọi người cùng chiêm ngưỡng.
Đám đông ồ lên tán thưởng khi họ được tận mắt xem những món quà quý giá Hung thần tặng cho cô dâu của mình.
Tất cả mọi người đều bị ấn tượng, những tiếng ô a sửng sốt vang lên không ngớt. Mọi người thì thầm với người bên cạnh những lời thán phục. Rõ ràng tiểu thư của họ đã kết hôn với một người chồng giàu có và hào phóng.
Tiếp theo lụa là, gấm vóc là những thùng gia vị quý giá. Những thùng nghệ tây, tử đinh hương, nhục đậu khấu, quế, gừng, thì là Ai Cập, hồ tiêu… được mang tặng. Lại một lần nữa đám đông hò reo phấn khích trước những tặng phẩm đắt giá bày tỏ sự tôn trọng của Hung thần với nữ chủ nhân kính yêu của họ.
Clare lắng nghe những lời bình luận của dân chúng, họ đều hài lòng. Dân làng hiểu rằng sự giàu có của chủ nhân của họ sẽ bảo đảm vững chắc cho toàn thể hòn đảo này. Tất cả dân làng sẽ được bảo trợ bởi đôi bàn tay uy tín và hùng mạnh.
Bằng minh chứng thực tế này, Gareth đã thầm tuyên bố cho dân chúng biết một tương lai thịnh vượng, phồn vinh đang ở phía trước dưới sự cai quản của chàng.
“Ngài ấy là một người con không được thừa kế chính thức, nhưng ngài ấy đã tự tạo nên sản nghiệp giàu có bằng đôi tay của mình”. Bác thợ rèn John nói với bác nông dân bên cạnh. “Đó là một dấu hiệu tốt”.
“Phải”. Bác nông dân gật gù tán thưởng. “Ngài ấy sẽ cai trị tốt lãnh địa này. Tiểu thư Clare đã lựa chọn sáng suốt”.
Bác John cười khúc khích, “Không rõ ai lựa chọn tốt đâu, nếu bác hỏi thì tôi sẽ nói, chính ngài Gareth đã giúp tiểu thư lựa chọn quyết định của cô ấy”.
Clare nhăn mũi, nhưng không tỏ ra là mình đã nghe thấy hết. Nàng không chắc mình sẽ bác lại lý lẽ đó bằng cách nào.
Khi những món quà của Gareth dành tặng cho cô dâu được lần lượt mở hết và thu hoạch được lòng ngưỡng mộ của dân chúng, một chiếc rương nữa lại được mang ra. Những tiếng thì thầm sôi nổi của đám đông lại vang lên, chiếc rương thứ hai này chứa đầy ắp tiền đến tận ngọn.
Tiếng rầm rì bàn tán biến thành tiếng reo hò sung sướng khi dân chúng nhận ra những đồng tiền đó sẽ được đem phân phát cho họ.
“Có vẻ chồng của con không phải là một kẻ nghèo khó nhỉ”. Tu viện trưởng Margaret lặng lẽ quan sát. Bà đứng cạnh Clare theo dõi người của Gareth đang lần lượt phát tiền cho mọi người.
“Phải, ngài ấy mang theo của cải đã kiếm được với danh nghĩa là Hung thần xứ Wyckmere”. Clare tiếp tục. “Và có vẻ như ngài ấy không ngại phô bày nó, phải vậy không?”
“Một ông chủ vĩ đại phải cho mọi người thấy quyền lực và sự giàu có của mình, không thì làm thế nào để mọi người tin tưởng đây?”
Clare thở dài, “Trước khi cưới con ngài ấy đã có thừa tiền rồi, chỉ không có đất đai mà thôi”.
“Bây giờ thì ngài ấy đã có cả hai”. Bà Margaret chăm chú nhìn nàng. “C hài lòng với cuộc hôn nhân này không, con của ta?
“Mọi chuyện đã an bài”. Clare lặng lẽ nói. “Không còn vấn đề gì để bàn cãi nữa”.
“Không hoàn toàn đâu, vẫn còn đêm tân hôn của con”.
“Về chuyện này, con bảo đảm với Xơ đã dàn xếp ổn thỏa rổi”.
Bà Margaret đằng hắng, “Vẫn còn những lời xì xầm về việc con thiếu kiềm chế cơn giận và dám thách thức chủ nhân mới của mình bằng cách khước từ quyền làm chồng của ngài ấy đêm tân hôn”.
“Một lời thách thức dại dột”. Clare hờ hững nói. “Ngài ấy đã làm cho con rất tức giận và con đã lỡ lời tuyên bố điều không thể rút lại >
“Ta rất vui khi nghe con nói vậy. Con là một người phụ nữ giàu cảm xúc, mạnh mẽ, và nhiều khi con không quản lý nó tốt được như con cai quản lãnh địa này. Bây giờ con đã là một phụ nữ có chồng, con cần phải biết kiềm chế bản thân hơn”.
“Vâng, thưa Xơ”. Nàng còn biết làm gì khác ngoài nghe theo lời răn bảo của Xơ bề trên về việc phải tự chủ bản thân hơn, Clare rầu rĩ nghĩ. Nàng cũng đang có nhiều mối bận tâm khác ở trong lòng.
“Con phải chế ngự tính nóng nảy của mình mỗi khi có sự hiện diện của chồng con”. Bà Margaret lại tiếp tục. “Ngài Gareth rõ ràng không phải là một người chồng dễ tha thứ cho sự thách thức của vợ mình”.
“Con nghe bài giảng này quá nhiều lần trong ngày rồi. Sao Xơ và các chị cứ nghĩ mình hiểu cách xử sự với ngài Gareth hơn con nhỉ?”
“Có lẽ bởi tất cả chúng ta đều già và khôn ngoan hơn. Hãy nghe ta, con gái. Nếu con muốn chế ngự được c mình, con phải ăn nói mềm mỏng, dịu dàng và sử dụng những chiêu thức thông minh của phái nữ”.
“Được thôi, thưa Xơ. Con sẽ ghi nhớ, Xơ không phải quá lo lắng về sự an nguy của con đêm nay đâu. Khi thời điểm đến, con sẽ chào đón chồng con vào phòng ngủ của mình”.
Bà Margaret mỉm cười mãn nguyện, “Bản thân cuộc sống vợ chồng đã đủ phức tạp rồi, vậy mà con còn xúc phạm chồng mình trong đêm tân hôn. Nhân thể chúng ta đang nói về một khởi đầu tốt đẹp, ta phải đưa con cái này kẻo quên mất”.
Clare nhìn xuống và thấy bà Margaret đang lấy ra một thứ được gói bằng vải trong chiếc túi treo ở thắt lưng, “Một món quà ư? Xơ thật tốt quá, cái gì thế ạ?”
“Một lọ nhỏ máu gà”.
Clare suýt phá ra cười, “Con thề, con sẽ bị thứ này làm cho chết lụt mất”.
“Thế có nghĩa là sao?”
“Xơ không phải là người duy nhất tặng con món quà sâu sắc này”. Clare nhét chiếc lọ vào chiếc túi thêu bên thắt lưng. “Cảm ơn Xơ, con sẽ bổ sung nó vào bộ sưu tập của mình”.
“Hãy giữ một lọ ở bên cạnh đêm nay, nhớ rắc một ít bên ga trải giường trước khi chồng con thức dậy, mọi chuyện sẽ ổn cả thôi”.
“Xơ sẽ nói gì nếu con phải thú thật những sự đề phòng này là không cần thiết ạ?”
“Nếu thế thì ta không bình luận gì thêm nữa”, bà Margaret hùng hồn nói, “Con đã là một phụ nữ trưởng thành, không còn là một cô gái nhỏ nữa. Con đã gánh vác bổn phận và trách nhiệm của mình với hòn đảo này từ khi mới mười hai tuổi. Ta rất hiểu tình cảm của con với Ray>mond de Coleville, tuy nhiên bất kể việc gì diễn ra giữa hai người chỉ là chuyện riêng của con”.
“Cám ơn Xơ.” Clare nói, “Nhưng sự thật, Raymond là một quý ông hào hiệp, hai chúng con thậm chí còn không…”
Bà Margaret vội ra dấu cản nàng, “Như ta đã nói, chuyện trinh tiết là việc riêng chỉ của một mình con. Nhưng chồng con, nhất là một hiệp sĩ đặc biệt và kiêu hãnh như ngài Gareth, sẽ không nghĩ vậy đâu”.
“Con phản đối. Con nghĩ họ có thể bỏ qua chuyện vặt này khi của hồi môn của người phụ nữ đó đủ lớn”.
“Nhớ lời ta cho kĩ, con gái của ta. Đàn ông, cho dù là người thông minh nhất, mà ta tin ngài Gareth là một người như vậy, về cơ bản cũng chỉ là những sinh vật dễ nắm bắt mà thôi”.
“Sao ạ?”
“Chỉ cần lòng kiêu hãnh được vuốt ve, họ sẽ sẵn lòng tỏ ra rộng rãi và hào hiệp, đặc biệt là với cô dâu mới. Ta muốn con dành tặng món quà này để làm hài lòng chồng của con, đổi lại, rồi con sẽ tìm thấy sự mãn nguyện trong hôn nhân vào ngày mai”.
Clare vỗ vỗ lọ máu nhỏ đang nằm yên trong túi thêu của nàng, “Con phải nhớ cầu nguyện cho linh hồn những chú gà hào hiệp đã hi sinh thân mình cho danh dự của con đêm nay mới được”.
“Con sẽ ăn một trong số chúng tại bữa tiệc đêm nay đấy.”
o°•
Bữa dạ tiệc bắt đầu ngay sau buổi trưa và diễn ra suốt cả> chiều cho đến tận đêm. Tất cả mọi người trên hòn đảo đều được mời tham dự, từ những người lao động nghèo đến những chủ trại giàu có nhất. Thậm chí ngay cả những nữ tu sĩ của Tu viện Thánh Hermione cũng ngồi tham dự trên bàn tiệc bày la liệt thức ăn và rượu cùng với những người khác.
Mặc dù nàng đã ra lệnh không được hoang phí quá mức, nhưng Clare cũng đã bị ấn tượng bởi những gì bác Eadgar và gia nhân của nàng chuẩn bị được trong thời gian gấp rút như vậy. Những đĩa củ cải và cà rốt muối được bày biện đẹp mắt thơm mùi hạt cải cay nồng. Những đĩa ngỗng quay, xúp kem đặc thơm phức, cá nướng, gà tẩm mật ong và bánh nhân thịt được mang ra liên t.
Bữa tiệc vui vẻ, huyên náo và nhộn nhịp như một phiên chợ. Trẻ con thì chơi đùa trong sân, đàn ông pha trò và cười nói ha hả. Dalian nhiệt tình phục vụ mọi người, cậu hết chơi đàn hạc, thổi sáo lại đến đánh trống. William hăng hái tự phục vụ mình bằng cách gắp từng món trong tầm với và cắn những miếng to rất ngon lành.
Màn sương mù đáng ngại bao phủ hòn đảo nhanh chóng bị lãng quên trước suối bia rượu được rót ra không ngừng. Đại sảnh đường rộng lớn chật ních người chúc tụng cô dâu và chú rể đang ngồi ở đầu bàn hết ly này đến ly khác.
Ngoài sân cũng được kê đầy bàn để phục vụ cho những ai hết chỗ ngồi trong đại sảnh, lò sưởi được đốt lên để xua tan giá lạnh trong không khí.
Khi buổi tối đến, những ngọn lửa trong đại sảnh đường tỏa ánh sáng vàng rực rỡ sưởi ấm cho tất cả mọi người. Mặc dù đang ngồi sát cạnh chàng, nhưng âm thanh náo nhiệt ồn ào của thực khách khiến nàng không thể nói chuyện> với người chồng mới của mình. Tuy nhiên, Clare cảm nhận sâu sắc cái nhìn thân mật ấm áp của chàng bao trùm khắp người nàng hết lần này đến lần khác.
Chiếc đồng hồ cổ phía cuối căn phòng vừa đánh tiếng báo hiệu sắp chỉ còn một tiếng nữa là đến nửa đêm, Clare bắt gặp ánh mắt Joanna. Đã đến lúc chuẩn bị lên tầng vào phòng tân hôn.
Chẳng vì lý do nào cả, đột nhiên những ngón tay Clare trở nên run rẩy khi nàng nắm chặt chiếc cốc của mình. Nàng đặt chiếc ly vẫn còn đầy rượu xuống chậm rãi và ngước nhìn Gareth.
Chàng cúi sát lại gần để nàng có thể nghe được lời chàng nói, “Tôi nghĩ đã đến lúc cô dâu của mình phải rời khỏi đây rồi đúng không?”
“Đúng vậy”. Clare cố không quan tâm đến sự hồi hộp lo lắng đột nhiên dậy lên trong lòng nàng. Không có gì phải sợ đêm nay cả, nàng tự nhắc nhở mình, không việc gì phải run rẩy hay khiếp sợ. Mọi chuyện sẽ tốt đẹp thôi, nàng đã nói rõ quan điểm của mình với Gareth ngày hôm qua rồi. Chàng đã không tranh cãi hay phản đối gì.
Họ đã bắt đầu hiểu nhau, họ sẽ trở thành bạn bè trước khi trở thành tình nhân.
Tình nhân. Từ ngữ đó âm vang trong đầu nàng Clare nhớ lại nụ hôn Gareth đã hôn nàng lần trước và cảm thấy người nóng ran.
Gareth đứng dậy, tiếng cười nói lập tức im bặt. Sự im lặng chợt bao trùm cả gian phòng khi mọi con mắt đều đổ dồn lại đầu bàn.
Clare biết rằng mọi người đang hồi hộp chờ đợi diễn biến tiếp theo. Đã đến lúc thực hiện nốt cam kết trong giao kèo với Gareth. Nàng phải tỏ ra là một cô dâu háo hức chờ đợi giây phút bước vào đêm tân hôn.
Gareth giơ cao chiếc cốc bạc của mình và nhìn xuống Clare, ánh mắt lấp lánh của chàng đăm đắm nhìn nàng. Clare nuốt khan, nụ cười của nàng chợt trở nên run rẩy.
Là bạn trước khi trở thành tình nhân.
Nàng có thể tin tưởng Hung thần, nàng thầm nhắc bản thân như thế. Chàng sẽ giữ đúng lời hứa của mình trong giao kèo.
“Tôi nâng chén rượu này vì cô dâu xinh đẹp và đáng yêu của mình”. Gareth sang sảng nói trong bầu không khí lặng yên chờ đợi. Chàng uống một hơi dài cạn chén rượu.
Tiếng hò reo tán thưởng bùng lên. Những âm thanh chạm cốc hưởng ứng vang dội.
Gareth đặt cốc rượu xuống bàn và rút thanh Cổng Địa Ngục ra khỏi vỏ. Ánh thép sáng lấp loáng trong ánh lửa khi chàng giơ cao thanh kiếm như lần đầu tiên đặt chân đến nơi này. Đám đông rì rầm phấn khích khắp gian phòng.
“Ta là một người đàn ông may mắn vì đã cưới được một tiểu thư xinh đẹp, duyên dáng nhất”. Giọng của Gareth vang đến tận góc xa của đại sảnh đường.
à cừ khôi trong việc thu phục nhân tâm.
“Hãy lắng nghe ta, hỡi những thần dân tốt bụng của Ước Mơ”, Gareth nói, “Hãy nghe cho kĩ, mọi người có mặt ở đây hãy làm chứng cho việc ta dâng tặng thanh gươm bất khả chiến bại này một lần nữa cho nữ chủ nhân của Ước Mơ như một minh chứng cho lòng tôn trọng của ta đối với nàng. Nàng giờ đã trở thành vợ ta, người nắm trong tay danh dự của ta như cầm trong tay thanh kiếm này vậy”.
“Đúng, đúng”.
Dân chúng hò reo hưởng ứng vang dội khắp những bức tường đá của lâu đài, tiếng chạm cốc ầm ầm, tiếng thìa dĩa gõ vào nhau leng keng.
Gareth quay ngược thanh gươm và dâng nó cho nàng. “Hãy hiểu rằng tôi vô cùng hài lòng và hạnh phúc với phu nhân của mình”.
Tiếng hò reo lần này lớn đến nỗi Clare không thể nói được lời nào. Nhưng ngay cả nếu đại sảnh đường có lặng yên, nàng e mình cũng không biết phải nói gì.
Vì lý do nào đó mà Gareth đã dâng tặng nàng cử chỉ hào hiệp đến mức ngông cuồng như vậy. Mặc dầu biết rằng nó được tính toán cẩn thận để gây hiệu ứng trước đám đông, nhưng đôi mắt nàng cũng ngân ngân xúc động.
Nàng nhận lấy thanh kiếm nặng có viên pha lê lấp lánh gắn ở chuôi và từ từ đứng dậy.
Một lần nữa cả đại sảnh lại lặng im chờ đợi. Clare hít một hơi dài chuẩn bị cho cử chỉ đáp lại của mình.
Nàng gật đầu với William, cậu bé ngay lập tức chạy dọc lối đi giữa những dãy bàn dài và hàng cột đỡ để mang tới một bó lớn hoa khô và cỏ thơm.
“Chủ nhân của tôi”. Clare nói. “Để đáp lại lòng tôn trọng và sự hào hiệp ngài mang lại cho chúng tôi ngày hôm nay, tôi xin đặt vào đôi bàn tay che chở của ngài nguồn lợi nhuận mang lại sự thịnh vượng của Ước Mơ”.
William quỳ một chân xuống và dâng những nhành hoa oải hương, hoa cúc, hoa hồng và cỏ đinh hương khô thơm ngát cho Clare. Nàng đón lấy nó từ tay cậu bé và trao bó hoa được thắt nơ đỏ thắm cho Gareth.
Gareth nhìn xuống bó hoa và cỏ thơm như biểu tượng của hòn đảo đặc biệt này. Khi chàng ngước mắt lên, Clare lặng người đi bởi sự dữ dội trong đôi mắt chàng.
“Tôi thề sẽ bảo vệ hòn đảo này, những người dân sống ở đây và nữ chủ nhân của nó còn hơn cả mạng sống của mình”. Gareth nói để tất cả mọi người cùng nghe rõ.
Clare đọc thấy lời thề không gì lay chuyển được trên gương mặt đanh thép, rắn rỏi ấy. Nàng biết từng lời chàng nói là sự thực. Mối quan hệ cá nhân giữa họ vẫn cần phải thiếp lập từ từ, nhưng nàng hiểu hòn đảo yêu dấu của nàng đã được đặt trong đôi bàn tay tin cậy.
Nàng mỉm cười rụt rè, “Tôi đã lựa chọn đúng”.
“Tôi sẽ không phụ niềm tin của nàng”.
Clare cảm thấy khó thở, trong một khoảnh khắc như thể chỉ có nàng và Gareth đang ở một mình với nhau. Nàng cảm thấy một sợi dây liên kết vô hình vững chắc đã buộc chặt xung quanh họ.
Là bạn trước đã, Clare thầm nhắc nhở bản thân. Còn quá sớm để nàng và Gareth trở thành tình nhân.
Vẫn còn quá sớm….
Họ còn biết quá ít về nhau….
Joanna đứng dậy khỏi chỗ ngồi và nhanh chóng tiến lại bên nàng. Động tác đó thức tỉnh Clare khỏi sự mê muội đang xâm chiếm nàng. Đã đến lúc rời khỏi đây.
Nhận thức rõ sự tò mò và mong chờ của đám đông, Clare ôm chặt thanh kiếm nặng nề và ngước nhìn Gareth.
“Tôi phải đi chuẩn bị để sẵn sàng chào đón chồng của mình vào phòng tân hôn”. Clare nói rành mạch.
Đám đông reo hò và nâng cao những cốc rượu.>
Gareth cũng nâng cốc của mình lên, “Tôi mong nàng sẽ không chần chừ thêm phút nào nữa, vợ của tôi. Là một người trồng hoa tài ba, nàng biết những loại cây nào thì phát huy hiệu quả nhất khi được sấy khô. Nhưng có những loại cây mà chỉ được sử dụng tốt nhất khi nó còn tươi mới, khỏe khoắn và đứng thẳng hùng dũng. Tôi hi vọng sẽ mang tặng nàng một thứ như vậy vào đêm nay”.
Cả đại sảnh đường vỡ ra cười nghiêng ngả.
Clare trợn tròn mắt vì ý tứ trong lời nói của chàng, “Với một người đàn ông tự cho là không bao giờ biết nói đùa, thưa ngài, có vẻ như ngài vừa nói những lời hiếm có nhỉ”. Nàng thì thầm.
“Phải rồi, đám cưới cũng là một dịp hiếm có, thưa phu nhân”.
Joanna nắm lấy tay nàng, “Đi nào, chúng ta phải nhanh lên”. Chị hấp tấp kéo nàng đi.
Clare còn kịp trao cho Gareth một cái nhìn ý nghĩa trước khi nàng bước đ>
“Nàng ơi, hãy nhẹ tay với kiếm của tôi nhé”. Gareth gọi với theo nàng. “Tôi chỉ có duy nhất một cái đó thôi”.
Nhiều tràng cười sảng khoái lại bùng lên.
“Tôi thề, sẽ tìm ra cách tốt nhất để sử dụng nó”. Clare ôm chặt lấy thanh gươm khi Joanna kéo nàng tiến về phía cầu thang. “Tôi sẽ đóng cọc nó để trồng hoa trên mảnh đất màu mỡ của mình”.
Mọi người hét lên hưởng ứng khi nàng và Joanna nâng váy để nhanh chóng đi lên cầu thang.
“Cầm lấy này”. Joanna thì thầm với Clare khi họ đã đi xa khỏi đại sảnh. “Giấu nó đi và đừng để cho ngài Gareth tấy”.
Ngón tay Clare lại chạm vào một chiếc lọ tròn nhỏ nữa. “Để em đoán nhé, lại máu gà phải không?”
“Phải, rải một ít lên nệm trước khi trời sáng và mọi việc sẽ ổn”.
Một vài người phụ nữ khác xuất hiện thêm trong phòng, khúc khích cười đùa, họ tập trung bước vào phòng tân hôn để sửa soạn cho cô dâu.
Trong vài phút, chiếc váy dài của Clare được tụt xuống khỏi người nàng. Một chiếc váy ngủ tuyệt đẹp bằng lụa mềm mại thêu kim tuyến vàng được trùm qua đầu nàng và rồi nàng được đẩy lên chiếc giường cưới thơm ngọt ngào.
“Đó, bây giờ trông em xinh đẹp tuyệt vời”. Eunice nói khi chải tóc cho nàng. Chị cúi gần thì thầm vào tai nàng. “Đừng có quên máu gà đấy nhé”.
“Tin em đi, em không bao giờ quên đâu”.
Joanna tiến lại gần ghé tai sát vào c”Chị nghe thấy ngài Gareth và người của mình đang đi lên cầu thang”.
“Những chàng rể mới luôn thiếu kiên nhẫn thế đấy”. Bà Agnes lượn sang phía bên kia giường của Clare. “Với tư cách là nhũ mẫu của con, ta có quyền được chúc cho cô gái mà ta đã nuôi nấng từ nhỏ một đêm nay hạnh phúc. Ngày mai, ta sẽ chào đón một ngưòi đàn bà thực sự thức dậy trên chiếc giường này”.
“Nhanh lên nào”. Joanna giục. “Họ sắp lên tới đây rồi”.
Những giọng đàn ông cười đùa ầm ĩ có thể nghe thấy từ tận cuối hành lang. Những cô thị nữ vội vàng đổ rượu đầy hai chiếc ly đặt trên chiếc bàn gần lò sưởi. Eunice vội chùi nước mắt và mỉm cười hiền hậu.
Tất cả sự chú ý của mọi người đổ dồn ra phía cửa, chờ đợi nó mở ra. Agnes nhoài người qua giường và dúi một lọ nhỏ vào tay Clare. “Đây, cầm lấy này con yêu của ta”
Vẻ cam chịu, Clare nhìn xuống lại một lọ nhỏ khác nữa. “Cảm ơn vú Agnes. Con không biết phải cảm ơn sự yêu thương vú dành cho con thế nào”.
“Suỵt”, Agnes liếc nhanh để chắc chắn không ai nghe thấy mình. “Nhớ rắc một ít lên ga giường trước khi trời sáng là mọi việc sẽ ổn cả”.
“Nhưng, vú Agnes”..
“Chỉ để phòng hờ thôi”. Agnes rối rít lên với chăn và gối. “Khi nào con già bằng tuổi ta, con sẽ học được việc làm theo lẽ tự nhiên là quan trọng đến thế nào. Nhất là những chuyện dính líu đến tự ái đàn ông”.
Cửa mở đánh rầm trước khi Clare kịp há mồm tranh cãi. Ulrich và một chiến binh khác đẩy Gareth loạng choạng bước vào phòng. Những cô thị nữ cười ngặt nghẽo.
“Ông chủ mới của bà đây, thưa nữ chủ nhân”. Ulrich cúi gập người chào nàng vẻ hào hoa. Khi anh ngẩng đầu lên, một nụ cười toe toét nở rộng trên môi. “Ngài ấy đến đây để thực hành với thanh kiếm của mình. Tôi tin là bà sẽ thấy ngài ấy đã luyện tập và sử dụng nó tài tình đến mức nào. Chúng tôi không muốn Hung thần xứ Wyckmere trở nên mềm yếu đâu”.
Những người đàn ông lại phá lên cười ha hả, Joanna và những chị em khác vội vã xua đuổi họ ra khỏi phòng.
Mất một đến hai phút để căn phòng yên ắng trở lại, nhưng cuối cùng thì cánh cửa cũng được khép chặt.
Cuối cùng thì Clare và Gareth cũng được ở một mình với nhau.
Clare bất giác ôm chặt tấm chăn lụa lên ngực khi bắt gặp đôi mắt chàng.
Chàng nhìn lại Clare khi nàng nằm ngả xuống những chiếc gối lụa thơm phức. Vẻ chiếm hữu dâng đầy trong mắt chàng làm nàng nghẹt thở>
Gareth cuối cùng cũng phá vỡ sự im lặng ngắn ngủi nhưng căng thẳng này. Chàng nhìn quanh căn phòng và hỏi, “Thanh kiếm của tôi đâu?”
“Ở đằng kia”. Clare khẽ liếm môi, “Trên bậu cửa sổ”.
“À, phải rồi, lành lặn và an toàn”. Gareth không tiến đến cửa sổ để lấy lại thanh gươm của mình. Thay vào đó, chàng bước ngang qua phòng để tới chiếc bàn nhỏ bên cạnh lò sưởi. Chàng nhấc hai ly rượu đầy và bước thẳng đến giường.
Clare nhận ra nàng đang nắm chặt tấm chăn lụa đến mức những khớp ngón tay của nàng chuyển sang màu trắng. Nàng cố bắt những ngón tay bướng bỉnh của nàng phải mở ra từng ngón một và điên cuồng tìm kiếm lời thích hợp để nói.
Sau rốt, đây có phải là một đêm tân hôn thật sự đâu.
“Ồ, tôi rất vui mừng là công việc này đã kết thúc tốt đẹp”, Clare gạt tấm chăn ra một bên và vội vã nhảy ra khỏi chiếc giường khổng lồ.
Gareth bình thản ngắm nhìn nàng hấp tấp chộp lấy chiếc áo khoác ngủ và choàng nó lên vai. Giữ chặt chiếc áo lên đến tận cổ bằng một tay, nàng cố triệu tập ra thứ mà nàng hi vọng là một nụ cười, “Tôi cho rằng đám cưới đúng là một việc phiền hà khó chịu, phải vậy không, thưa ngài?”
“Tôi không rõ”. Gareth chăm chú nhìn Clare khi đưa cho nàng một ly rượu. “Tôi chưa bao giờ làm đám cưới cả”.
Clare đỏ mặt, “Không, tất nhiên là không. Tôi không định ám chi ngài đã từng kết hôn”. Nàng cầm lấy ly rượu trên tay chàng và nhấp một ngụm lớn. Nàng gần như chẳng ăn uống gì cả ngày hôm nay. Vì một vài lý do, nàng quá căng thẳng để thưởng thức yến tiệc. “Tôi thề, tôi chẳng hiểu vì sao đêm nay mình lại kỳ cục thế. Tôi nghĩ là mình sắp ốm”.
“Có lẽ nàng cũng cảm thấy điều giống tôi đêm nay”. Gareth nhấp một hớp rượu trong ly của mình, rồi chàng gỡ ly rượu ra khỏi những ngón tay nàng, đặt cả hai chiếc ly trở lại bàn.
“Thưa ngài?” Clare nhận thấy giọng mình đang cất lên thì thầm. “Ngài cũng cảm thấy bối rối như tôi ư?”
“Phải”.
“Có lẽ chúng ta nên uống một tách trà hoa cúc pha bạc hà”. Nàng đề nghị. “Nó giúp ích tuyệt vời cho những cái dạ dày bất an. Tôi sẽ cho gọi người hầu”.
“Không cần, tôi biết một cách chữa trị còn hiệu nghiệm hơn”.
Gareth kéo nàng ngã vào vòng tay chàng một cách dịu dàng nhưng không hề thương xót. Khi đã run rẩy đứng ép sát vào chàng, tay nàng vẫn nắm chặt gấu áo ngủ như thể nó là một lá bùa hộ mệnh. Chàng đã bao phủ lấy nàng bằng đôi môi của mình.
Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.