Ma Sói

CHƯƠNG 12



Tại Paris, Jean – Bapstiste Adamsberg ghi lại thông tin. Anh đã tìm được một bản đồ hành chính của Mercantour, anh nhét nó vào ngăn kéo cuối cùng của bàn làm việc, nơi anh xếp những câu hỏi lộn xộn và những hành động bất trắc. Anh gạch chân màu đỏ tên La Castille. Hôm qua, anh đã đánh dấu Guillos. Anh ngắm cái bản đồ thật lâu, tay chống má, vẻ nghĩ ngợi.
Viên trợ lý Danglard nhìn anh làm việc, vẻ hơi sầu não. Ông không hiểu tại sao Adamsberg lại quan tâm đến câu chuyện về con sói đến thế, trong khi đang phải điều tra một vụ giết người phức tạp ở phố Gay-Lussac – một trường hợp phòng vệ chính đáng quá hoàn hảo để có thể là thật – và một ả giết người điên rồ quá mức đã thề sẽ bắn một phát đạn vào người anh. Nhưng cảnh sát trưởng luôn luôn là vậy: Danglard không bao giờ nắm bắt được cái logic đặc biệt điều khiển sự chọn lựa của Adamsberg. Hơn nữa, đối với anh, hoàn toàn không có sự hiện diện của logic ở đây, mà mãi mãi là một tình trạng hỗn độn bừa bãi được dệt nên từ những mơ mộng và bản năng, và thường dẫn đến, bằng các cách không thể giải thích nổi, những thành công không thể chối cãi.
Tuy nhiên, theo đuổi Adamsberg trên con đường suy nghĩ của anh là một điều quá sức đối với hệ thần kinh của viên trợ lý. Bởi không chỉ vì bản chất của những suy nghĩ đó thường là bất định, nửa vời, giữa trạng thái bốc hơi, hóa lỏng và đông cứng, mà còn vì chúng kết tụ với những suy nghĩ khác mà không có bất cứ một mối quan hệ hợp lý nào chỉ đạo. Và trong khi Danglard, bằng bộ óc sắc bén của mình, lựa chọn, phân loại, liên kết và trích ra những lời giải có phương pháp, thì Adamsberg lại nhào trộn những cấp độ phân tích, đảo lộn các giai đoạn, phân tán sự liên kết, đùa nghịch với gió. Và cuối cùng bằng sự chậm rãi tuyệt vời của mình, anh tinh lọc ra sự thật từ đám hỗn độn ấy. Thế nên Danglard cho rằng – như người ta thường nói về những người bất hạnh hay những trí tuệ vĩ đại – cảnh sát trưởng có một “logic của riêng anh”. Viên trợ lý cố gắng từ bao năm nay tìm cách thích nghi với điều đó, bị giằng xé giữa ngưỡng mộ và phẫn nộ.
Bởi Danglard là một người bị giằng xé. Trong khi đó Adamsberg được đúc khuôn chỉ một lần và chắc chắn là khá vội vã – nhưng bằng một chất liệu duy nhất, tự chủ, linh động, thật ra chỉ mang lại những nét tạm thời. Lạ thay, đó lại là một người khá dễ sống. Trừ đối với những kẻ muốn ra tay điều khiển anh. Đã từng có những kẻ như vậy. Luôn có những kẻ muốn điều khiển ta.
Cảnh sát trưởng dùng ngón tay đo khoảng cách giữa Guillos và La Castille, rồi dùng khoảng cách đó đo từ La Castille trở đi, tìm điểm tấn công lần tới của con sói khát máu đang lang thang kiếm miền đất mới. Danglard theo dõi hành động của anh trong vài phút. Ngay cả giữa thế giới mờ mờ hơi sương và đôi khi huyền ảo của mình, Adamsberg vẫn có khả năng tuân theo một sự chính xác về mặt kỹ thuật khiến ta bối rối.
— Có điều gì không ổn với lũ sói đó hay sao? Danglard thử hỏi.
— Con sói đó, Adamsberg chỉnh lại. Nó chỉ có một mình nhưng bằng mười con khác. Một kẻ ăn thịt người không thể nắm bắt được.
— Và điều đó liên quan đến chúng ta ư? Bằng cách này hay cách khác?
— Không, Danglard ạ. Sao anh lại nghĩ rằng việc đó có liên quan đến chúng ta?
Danglard đứng dậy, quan sát bản đồ qua vai cảnh sát trưởng.
— Tuy nhiên, Adamsberg hạ thấp giọng thêm vào, một ngày nào đó cũng sẽ phải có người giám sát vụ này.
— Ả đàn bà, Danglard ngắt lời, Sabrina Monge, đã phát hiện ra lối thoát qua tầng ngầm. Ta bị vượt mặt rồi.
— Tôi biết.
— Phải chặn ả ta lại trước khi ả ta hạ anh.
— Không chặn cô ta lại được đâu. Phải để cho cô ta bắn tôi, bắn trượt, sau đó ta bắt cô ta. Sau đó ta có thể điều tra tiếp. Có tin gì của thằng bé không?
— Có đầu mối bên Bồ Đào Nha. Có thể mất nhiều thời gian đó. Ả ta đang chặn chúng ta lại.
— Không. Tôi sẽ bỏ đi, Danglard ạ. Việc đó sẽ cho chúng ta thời gian tìm ra thằng bé mà cô ta không bắn được vào bụng tôi.
— Anh đi đâu?
— Ta sẽ biết sớm thôi. Anh cho tôi biết tên trùm sò vụ giết người trên phố Gay-Lussac đang trú ở đâu đi, nếu như ta nghĩ thế.
— Ở Avignon.
— Vậy thì tôi sẽ đi đến đó. Tôi đi Avignon. Không ai cần phải biết điều này, trừ anh. Bên cảnh sát hình sự đã bật đèn xanh cho ta. Tôi phải có thể hành động mà không bị Sabrina Monge bám đít.
— Hiểu rồi, Danglard trả lời.
— Cẩn thận đó, Danglard. Khi nhận ra tôi biến mất cô ta sẽ chăng bẫy. Cô ta rất có năng khiếu đấy. Không nói một lời với ai, ngay cả khi mẹ tôi rền rĩ gọi điện cho anh. Anh cũng nên biết rằng mẹ tôi không bao giờ rền rĩ, cả năm người chị của tôi cũng vậy. Chỉ anh thôi, Danglard, là có số điện thoại của tôi.
— Trong khi anh đi vắng, liệu tôi có phải tiếp tục hành trình trên cái bản đồ không? Danglard hỏi, tay chỉ lên bàn làm việc.
— Không đâu, ông bạn ơi. Tôi đếch cần biết cái con sói đó làm gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.