Mùa hè định mệnh

Chương 31



Họ đang chuẩn bị đến nhà thờ thì điện thoại reo. Trong trang phục chỉnh tề, chỉ còn thiếu chiếc áo khoác bằng vải lanh màu hồng cô định mặc, Rachel thắt một chiếc nơ xinh xắn màu xanh lên tóc Loren trong lúc Becky đánh vật nhét chân Katie vào giày. Lisa chiếm phòng tắm trên lầu. Elisabeth vẫn đang trong phòng Stan giúp ông mặc quần áo và nói chuyện với J.D. Hai vợ chồng J.D. và Tilda đã đến để trông nom ông khi cả gia đình đi lễ ở nhà thờ vào buổi sáng Chủ nhật.

“Điện thoại kìa Rachel.” Tilda gọi vọng từ trên lầu xuống.

“Rob à?” Becky nhướng mày hỏi.

Rachel nhún vai rồi chạy xuống cầu thang để nghe máy. Khi cô đặt điện thoại xuống, mày cô nhíu lại.

“Ai thế, con yêu?” Tilda hỏi, chuyển ánh nhìn từ đĩa đồ ăn sáng đầy ú sang Rachel để xem phản ứng của cô.

“Con phải đến sở cảnh sát.”

“Sao cơ?” Becky đang chạy xuống cầu thang, tay ôm Katie, nghe lỏm được câu trả lời của Rachel.

“Họ cần con đến đó ngay lập tức. Họ không nói rõ lí do.” Nhưng cô biết, biết rõ như lòng bàn tay rằng chuyện này có liên quan đến Johnny. Môi cô mím lại. Chắn hẳn hắn dính vào rắc rối nào đó. Tối qua hắn lại ra ngoài ư?

“Vào sáng chủ nhật ư?” Becky không tin. “Thế còn nhà thờ thì sao?”

“Chị sẽ đến kịp thôi.” Rachel liếc lên nhìn đồng hồ. Vẫn còn một tiếng nữa mới đến giờ làm lễ.

“Tối nay con có thể đi cùng bác và J.D.,” Tilda vừa nói vừa đổ nước rửa bát vào máy rửa và đóng cửa lại. Tilda đến một nhà thờ khác với nhà Grant, nhưng ngày trước Rachel và Becky đã đi cùng bà rất nhiều lần. Mặc dù giáo dân toàn là người da đen nhưng họ vẫn đón chào tất cả mọi người, và ai nấy đều biết rằng những cô gái nhà Grant cũng gần như con cái trong gia đình Tilda vậy. “Tanya giờ đang là giọng ca chính của ca đoàn, con biết đấy.”

“Thế ạ?” Tanya là con út của Tilda. “Con mong được nghe con bé hát. Nhưng con cũng mong được đi cùng mẹ và Becky đến nhà thờ nữa.”

“Chị có nghĩ là có việc liên quan đến cửa hàng không – hay là cái gã Harris đó?” Becky, sau khi đã đặt Katie xuống sàn, nhìn chị bằng đôi mắt lo âu.

Rachel nhìn em gái chằm chằm một lúc, sau đó thở dài.

“Mẹ nói với em rồi à?”

“Tất nhiên.”

“Tất nhiên rồi.” Rachel nên biết rằng Elisabeth sẽ kể hết với Becky. “Chắc là việc của cửa hàng. Có lẽ một đứa bé nào đó đã ném đá qua cửa sổ hay đại loại vậy.”

“Có lẽ thế.”

Rachel nghe giọng Becky là biết con bé đang hoài nghi. Elisabeth đã nói gì với con bé về Johnny và mối quan hệ của cô với hắn? Cô không muốn suy diễn tiếp.

“Chị phải đi xem họ cần gì đây.”

Becky và Tilda nhìn nhau đầy ý nghĩa khi Rachel lao ra khỏi phòng.

Mấy phút sau, ăn mặc chỉnh tề, tay cầm chìa khóa ô tô, Rachel thò đầu vào bếp trước khi ra cửa. Elisabeth vẫn ở trên lầu và Rachel thấy nhẹ nhõm vì điều đó.

Becky và Tilda đang chụm đầu gần máy rửa bát, thấy Rachel liền ngừng bặt.

“Beck, bảo mẹ là chị đi đâu nhé! Nói với mẹ là chị sẽ cố gắng đến nhà thờ, nhưng nếu không đi được thì chị sẽ về nhà sớm nhất có thể. Cố đừng cho mẹ đến sở cảnh sát nếu chuyện này mất thời gian một chút nhé.”

“Em sẽ cố hết sức.” Becky lắc đầu thông cảm với chị gái. “Nhưng chị biết mẹ như thế nào rồi đấy.”

“Chị biết.” Hai người mỉm cười thiểu não và trìu mến với nhau, rồi Rachel rời nhà.

Sở cảnh sát là một tòa nhà gạch nhỏ trên đường Madison, cách cửa hàng đồ dân dụng nửa dặm về phía Nam, ở ngay rìa thị trấn. Rachel đã vào đó vài lần, thường là mua và bán vé cho trường hay thực hiện vài nghĩa vụ công dân bắt buộc. Bãi đỗ xe đông bất thường so với ngày Chủ nhật, và khi bước vào khu tiếp tân ở đằng trước với sàn nhà lót vải sơn và ghế nhựa cứng, cô để ý có rất nhiều cảnh sát làm nhiệm vụ. Cô không nghĩ nhiều lắm đến chi tiết đó, chỉ để ý và nhét nó vào đâu đó trong đầu rồi sẽ nhớ lại sau.

“Xin chào, các anh cần gặp tôi à?” Một lúc sau cô nói với viên cảnh sát trẻ ngồi ở bàn. Mặt anh ta không quen. Cô nghĩ đó là một người mới đến thị trấn.

“Cô Grant phải không ạ?”

“Phải.”

“Xin chờ một chút.” Anh ta nhấc điện thoại ở cạnh bàn lên, nhấn một nút, rồi nói, “Cô Grant đến rồi ạ.”

“Anh có thể cho tôi biết chuyện này là gì không?” Cô hỏi khi anh ta đặt điện thoại xuống.

Anh ta lắc đầu. “Cô phải hỏi cảnh sát trưởng.”

Ngạc nhiên, Rachel đang định hỏi cảnh sát trưởng Wheatley làm gì vào Chủ nhật – ông ta là một thành viên trong nhà thờ của cô, và ông ta cùng với vợ chưa bao giờ để lỡ một buổi lễ nào – thì ông ta đi qua một cánh cửa dẫn đến những văn phòng ở đằng sau và khu vực giam giữ phạm nhân.

“Rachel.” Ông ta mỉm cười chào cô. Nhưng Rachel, vì nỗi lo sợ mỗi lúc một tăng lên trong nhận thức của cô, lại nghĩ trông ông ta có vẻ mệt mỏi và hơi chán nản. Có những bọng thâm dưới mắt ông ta mà bình thường không có, và nước da ông ta bình thường rất hồng hào giờ như xám lại.

“Có chuyện gì vậy?” Cô đanh giọng hỏi.

“Đi ra đằng sau đi, Rachel. Chúng ta có thể nói chuyện ở đó.”

Ông ta giữ cửa cho cô, Rachel càng lúc càng lo lắng, cân nhắc và gạt bỏ những khả năng khó chịu, rồi đi qua cửa và dọc theo một hành lang ngắn, sau đó ngồi vào một cái ghế cứng màu xám đặt trước bàn trong văn phòng nhỏ của ông.

Cảnh sát trưởng Wheatley đóng cửa, sau đó đi vòng qua bàn để ngồi xuống. Cửa sổ duy nhất bé tí, chỉ cho phép một chút ánh sáng tự nhiên tràn vào. Ánh sáng tỏa ra từ chiếc đèn huỳnh quang trên đầu thắp sáng mọi thứ – sàn nhà trải vải sơn xám xịt, màu kim loại nâu của chiếc bàn, khuôn mặt mệt mỏi và buồn rầu của ông cảnh sát trưởng. Rachel không hình dung ra trông mình thế nào dưới ánh sáng khó chịu đó.

“Có chuyện gì thế?” Cô hỏi lại, tay đặt lên đùi.

“Tôi cần hỏi cô mấy câu trước,” ông ta nói. “Cô có phiền không nếu tôi ghi âm?”

“Ồ, không.”

“Tôi đánh giá cao điều đó. Tránh nhầm lẫn sau này.”

Mở ngăn kéo dưới cùng của chiếc bàn, cảnh sát trưởng Wheatley lôi ra một máy ghi âm cầm tay và bật nó lên.

Sau đó ông ta dựa vào ghế và nhìn cô qua mí mắt gần như nhắm lại. Tay ông ta đặt lên bụng. Rachel để ý thấy bụng ông ta đang phệ xuống. Ông ta chắc tầm sáu mươi tuổi hoặc gần thế, có mái tóc màu xám đang mỏng dần và các cơ bắp quanh hàm chứng thực.

“Hôm qua cô đi dự buổi dã ngoại ngày lễ Lao động, đúng không?” Ông ta hỏi.

Rachel gật đầu, sau đó nhớ ra là đang ghi âm nên cô nói, “Phải.”

“Sau đó, cô làm gì?”

“Tôi về nhà. Sao thế?”

“Có thế thôi à?”

“Không. Lát sau tôi ra ngoài. Để đón… một người bạn đã quá chén và không lái xe về được.”

“Bạn nào?”

Cô không thể giấu cái tên của Johnny được nữa.

“Johnny Harris.”

“Cô đến đón Johnny Harris vì hắn đã uống quá nhiều và không lái xe nổi. Phải thế không?”

“Đó là điều tôi nói.”

“Cô đón cậu ta ở đâu?”

“Ở khu nhà di động gần sông, tôi quên tên rồi.”

“Appleby Estate?”

Rachel gật đầu, rồi lại nhớ ra việc ghi âm, liền nói, “Phải.”

“Harris gọi cô đến đón hắn à?”

“Không. Glenda Watkins gọi.”

“À.” Những ngón tay lúc trước đặt trên bụng ông ta chạm vào nhau. “Lúc đó là mấy giờ?”

“Khoảng mười một giờ, tôi đoán vậy. Có lẽ là muộn hơn một chút. Sao thế?”

“Chúng ta sẽ nói về chuyện đó sau. Trước tiên tôi cần biết thêm một số thông tin nữa. Cô ấy có vẻ buồn, hay kiểu như, xúc động, lúc gọi cho cô không?”

“Không.”

“Cô có thực sự đón Johnny Harris không?”

“Có.”

“Cô nghĩ lúc đó là mấy giờ?”

Rachel nghĩ một lúc. “Có lẽ tôi đi mất nửa tiếng đến đó, vì tôi phải thay đồ. Tôi cho là khoảng mười một rưỡi.”

“Rachel, kể lại chính xác cho tôi chuyện xảy ra đi. Chuyện này rất quan trọng, nên kể chính xác nhất có thể. Bắt đầu từ lúc cô Watkins gọi cô. Đích xác thì cô ấy nói gì?”

Rachel kể cho ông ta nghe, miêu tả lại trình tự việc cô thay quần áo, lái xe đến khu nhà ở di động. Và rồi khá lưỡng lự, thuật lại cuộc gặp của cô với Johnny. Nếu chuyện này là về việc lái xe lúc say xỉn, cô ngờ là vậy, thì cô không muốn gây thêm rắc rối cho hắn nữa, hắn đã gặp đủ rồi, quá đủ.

“Vậy là cậu ta làm hỏng xe máy.”

“Phải.”

“Cậu ta có say không?”

Rachel mím môi. “Cậu ta đúng là có uống.”

“Nhưng cậu ta có say đến mức không biết gì không? Cậu ta có biết mình đang làm gì không? Cậu ta có vẻ… bình thường không?”

Lông mày Rachel nhướng lên. “Hoàn toàn bình thường. Chỉ hơi ngà ngà say thôi.”

“Lúc đó cậu ta mặc gì?”

Rachel nhìn đầy ngạc nhiên. “Quần bò xanh, áo phông, giày thể thao.”

“Chúng có… cô có để ý thấy vết bẩn hay sự đổi màu nào trên chúng không, hay thứ gì đại loại thế ấy?”

“Không. Tôi cho là có vết cỏ trên quần bò cậu ấy sau vụ ngã xe, nhưng tôi không để ý lắm.”

“Vậy là cô không thấy có điểm gì lạ về hành vi hay quần áo của cậu ta?”

“Đúng vậy.”

“Được rồi. Chuyện gì xảy ra sau khi cô đón cậu ta?”

“Ồ, tôi chở Johnny về căn hộ của cậu ấy.”

“Cô nghĩ mình đến đó lúc mấy giờ?”

“Khoảng mười hai giờ, có lẽ vậy.”

“Rồi sau đó chuyện gì xảy ra?”

“Cậu ấy đi vào trong. Còn tôi về nhà.”

“Cậu ta đi vào căn hộ khoảng nửa đêm đúng không? Cô có thấy cậu ta vào trong không?”

“Tôi thấy cậu ấy đi lên cầu thang.”

“Được rồi. Để tôi tóm tắt lại chuyện này xem tôi hiểu có đúng không nhé. Ngăn tôi lại nếu tôi nói gì sai nhé. Cô Watkins gọi cho cô lúc mười một giờ để đến đón Johnny Harris vì cô ấy nghĩ rằng cậu ta quá say không lái xe máy về nhà được. Cô lái xe đến đó, khoảng mười một rưỡi, rồi Johnny Harris ngã sang một bên đường ở phía trước khu nhà di động. Cậu ta để lại xe máy ở đó, chui vào ô tô với cô, rồi cô đưa cậu ta về căn hộ của cậu ta, đến đó khoảng mười hai giờ. Như thế có chính xác không?”

“Chính xác.”

“Vậy tôi còn một câu hỏi nữa cho cô. Khi cô đến đón Harris, cô có thực sự thấy Glenda Watkins không?”

“Ồ, có chứ. Tôi không nói chuyện, nhưng khi đến gần khu nhà di động, tôi thấy cô ấy từ xa, đứng đằng trước một cái xe chắc là của cô ấy. Lúc ấy tôi đi qua đoạn sang đường trên đường Manslick.”

“Cô nhìn thấy cô ấy ư? Cô có chắc không?” Ông ta ngồi thẳng dậy, mắt nhìn thẳng vào cô, lòng bàn tay úp lên bàn.

“Ồ, chắc chứ.”

“Cô chắc chắn đấy là cô ta chứ?”

Rachel gật đầu, ngạc nhiên trước sự căng thẳng đột ngột của ông ta, rồi nói, “Có, tôi chắc chắn.”

“Lúc đó cô ấy đang làm gì? Cô ấy… trông cô ấy… có ổn không?”

“Theo như tôi thấy thì cô ấy ổn. Cô ấy đứng trước cái xe, nhìn chằm chằm về hướng mà tôi vừa đi qua.”

“Sau đó bao lâu thì cô suýt đâm vào xe của Harris?”

“Ồ, ngay sau đó. Không đến một phút, tôi cho là vậy.”

“Rachel, nghĩ lại đi. Chuyện này rất quan trọng. Sau khi xe của Harris đổ sang lề đường, có lúc nào cậu ta khuất khỏi tầm mắt cô không?”

Rachel nghĩ, sau đó lắc đầu. “Không! Sao thế? Có chuyện gì thế? Có phải… có phải chuyện gì đã xảy ra với Johnny không?” Rachel nhận ra một vụ đơn giản như lái xe trong trạng thái say xỉn không thể dẫn đến trò chơi gồm hai mươi câu hỏi mà ông cảnh sát trưởng và cô đang chơi, hay cung cách nghiêm nghị của ông ta lúc này. Cô sợ là có chuyện gì đó khác. Chuyện gì đó rất tồi tệ.

Cảnh sát trưởng Wheatley thở dài, và lưng ông ta hơi chùng xuống. Ông ta với tay ra và tắt máy ghi âm.

“Cô Watkins đã bị giết đêm qua.”

Rachel thở hắt ra, “Sao cơ?”

Cảnh sát trưởng gật đầu buồn bã, “Và đó không phải là điều tệ nhất. Tội ác đó diễn ra gần giống y hệt với vụ của Edwards, với những cánh hoa rắc lên thi thể. Nhưng trong vụ này là hoa hồng, không phải hoa của cây bụi mùa hè. Lấy từ một khu vườn gần đó.”

“Glenda Watkins bị giết?” Sự hoài nghi và cơn choáng váng làm từ cuối cùng của Rachel vỡ ra.

“Bị đâm mười ba nhát. Khoảng từ mười một giờ bốn nhăm đến mười hai giờ mười, lúc con trai cô ấy ra ngoài tìm mẹ. Thằng bé nói nó nhìn thấy thứ gì đó chuyển động trong bóng tối, nên sợ và chạy vào trong, khóa cửa lại và gọi một hàng xóm. Người hàng xóm đến kiểm tra thì thấy xác cô ấy.”

“Lạy Chúa tôi!” Rachel kinh hoàng.

“Đúng như lần trước, Johnny Harris gặp gỡ cả hai người phụ nữ, và cậu ta là người cuối cùng nhìn thấy nạn nhân còn sống.”

Rachel, vẫn còn sốc, một lát sau mới hiểu được điều vừa nghe. Cô lắc đầu. “Không, không phải cậu ấy… mà là tôi. Tôi thấy cô ấy đứng đó, và lúc ấy cậu ta vừa mới rời đi. Trên chiếc xe máy. Tôi thấy cô ấy sau khi Johnny đi, ông có hiểu không? Cậu ấy không thể giết Glenda được.”

Cảnh sát trưởng Wheatley chầm chậm gật đầu.

“Đúng thế. Nếu cô hoàn toàn chắc chắn rằng cô thấy Glenda Watkins.”

“Tôi chắc.”

“Cô có dám thề trước tòa không?”

“Có. Tôi hoàn toàn chắc chắn. Cô ấy đứng trong ánh đèn, và tôi thấy cô ấy rất rõ.”

Cảnh sát trưởng Wheatley mím môi, hai tay chống vào nhau, và nhìn xuống đó, rồi lại nhìn cô, đôi mắt như thấu suốt.

“Rachel, Harris không tìm cách liên lạc với cô, bảo cô nói như thế, đúng không? Nếu cậu ta làm thế thì hãy nói với tôi ngay, chuyện đó chỉ có hai chúng ta biết thôi.”

Rachel nhìn ông ta chằm chằm, mắt mở to “Không!” Cô nói, tức giận. “Không!”

“Nếu điều đó làm cô thấy bị lăng mạ thì tôi xin lỗi,” cảnh sát trưởng nặng nề nói. “Nhưng chúng ta có một vụ việc rất khủng khiếp ở đây, giống hệt với vụ mà Harris bị kết án cách đây mười một năm. Chỉ có điều lần này cậu ta có chứng cớ ngoại phạm: là cô. Vậy điều đó có nghĩa là gì?”

“Johnny không giết Marybeth Edwards! Tôi biết điều đó! Tôi biết điều đó rất rõ!” Rachel đột nhiên nhìn vào mắt ông ta với vẻ đắc chí.

Wheatley giơ một tay lên. “Thực ra đó chỉ là một khả năng mà chúng ta cần phải cân nhắc. Khả năng khác là đây là một vụ giết người mang tính bắt chước, được tạo ra để đổ tội cho Harris. Có ba lí do cho giả thuyết đó. Một là, có ai đó – chồng cô ta chẳng hạn – muốn xử lí cô Watkins thật nặng, và khi Harris đã ra tù, hắn đã quyết định dễ dàng là giết cô ta và tạo hiện trường như thể Harris đã làm chuyện đó. Khả năng thứ hai là có ai đó căm ghét Harris đến mức giết người phụ nữ mà cậu ta đang hẹn hò để cậu ta lại bị đưa vào tù lần nữa, hay là tệ hơn thế. Điều đó dẫn đến khả năng thủ phạm có thể là một người trong gia đình Marybeth Edwards hoặc bạn bè cô bé. Khả năng thứ ba… chà, một khả năng rất khó khăn.”

“Là gì?”

“Là có một gã nguy hiểm ngoài kia. Một kẻ điên cuồng, hay là một kẻ có động cơ nào đó mà chúng tôi chưa lần ra. Nhưng chúng tôi sẽ tìm ra. Chắc chắn là sẽ tìm ra.” Giọng nói của cảnh sát trưởng mang một quyết tâm ảm đạm.

Đột nhiên ông ta đứng lên, lưỡng lự nhìn Rachel, rồi cúi xuống, đặt cả hai tay lên bàn để đỡ trọng lượng cơ thể mình.

“Rachel, tôi không định buộc tội cô nói dối. Tôi biết cô từ khi cô mới chập chững đi theo mẹ, và tôi chưa bao giờ thấy cô làm điều gì khác ngoài việc thành thực một trăm phần trăm và hoàn toàn ngay thẳng. Nhưng tôi có hai con gái, như cô biết đấy. Và tôi đã chứng kiến chuyện xảy ra với những cô gái trẻ khi họ rơi vào lời nguyền của một người đàn ông.”

Rachel đoán được chuyện này sẽ dẫn đến đâu, liền mở miệng ra định bác lại lời nói đó với chút phẫn nộ. Nhưng cảnh sát trưởng đã giơ tay lên ngăn cô lại.

“Tôi chỉ nói điều này để cảnh báo cô thôi. Nếu – chỉ nếu thôi – cô nói dối, cô sẽ đặt mình vào tình cảnh vô cùng nguy hiểm. Cô đang đứng trước khả năng nhìn Harris ngồi tù chung thân, hoặc có lẽ là ghế điện, khi mà lần này cậu ta không còn được cân nhắc đến tuổi tác như một yếu tố giảm nhẹ. Là tôi thì tôi sẽ không muốn rơi vào tình thế đó. Không muốn tí nào khi mà người đàn ông đó có thể gây ra những tội lỗi như thế này.”

“Tôi không nói dối, cảnh sát trưởng ạ.” Rachel quả quyết nói.

Ông ta đứng thẳng người. “Được rồi. Tôi tin lời cô, và chúng tôi sẽ bắt đầu truy tìm tội phạm. Chúng tôi đã khám nghiệm thi thể cô Watkins và so sánh với kết quả của Marybeth Edwards. Kết quả kiểm tra đã được gửi đến phòng thí nghiệm, và trong vòng bảy đến mười ngày nữa chúng ta sẽ biết có phải chúng ta đang đối mặt với cùng một hung thủ trong cả hai vụ án hay không, hay là một vụ bắt chước. Tôi sẽ báo cho cô.”

“Cảm ơn ông.”

Cảnh sát trưởng đi vòng quanh bàn, hướng ra phía cửa. Rachel đứng lên và nhận ra buổi thẩm vấn đã kết thúc.

“Thế còn lũ trẻ – mấy đứa con của Watkins ấy, chúng đang ở đâu?” Cô hỏi, họng tắc nghẹn lại khi nghĩ đến bốn đứa trẻ mất mẹ. Jeremy có vẻ rất gần gũi mẹ nó.

“Chúng tôi gọi bố lũ trẻ trước. Ông ta đến và đón chúng đi trong lúc chúng tôi vẫn đang điều tra tại hiện trường. Đứa lớn nhất khá sốc. Nó cứ khăng khăng rằng nó nhìn thấy gì đó trong bóng tối. Nhưng nó không nói được là ai hay cái gì.” Viên cảnh sát lắc đầu. “Chuyện này thật tồi tệ, quá tồi tệ. Chúng tôi sẽ tìm ra bất cứ kẻ nào gây ra chuyện đó. Tôi thề với lũ trẻ, và thề với cô như vậy.”

Ông ta mở cửa cho Rachel.

“Cô có muốn đưa Harris về không, hay tôi bảo cậu ta đi bộ về?”

Rachel đang đi qua cửa, nghe thấy điều đó mà không tin. Cô quay lại đối diện với ông ta.

“Ý ông là Johnny đang ở đây ư?”

Cảnh sát trưởng gật đầu. “Phải, thưa cô. Chúng tôi đến đưa cậu ta đi lúc hai giờ sáng nay. Cậu ta cũng nói y như cô, nhưng tôi không thể để cậu ta đi trước khi tôi kiểm chứng lại điều đó.”

“Ồ, thế thì ông thả cậu ấy ra đi! Cậu ấy không giết Glenda Watkins!”

“Có vẻ như vậy,” cảnh sát trưởng nặng nề nói. “Chờ ở ngoài nhé, Rachel. Tôi sẽ cho cậu ta ra.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.