Ngọn núi của nhà Mackenzie
Chương 09 phần 1
Cô không biết mình phải làm gì. Ý nghĩ cô là nguyên nhân của tất cả những chuyện đã xảy ra khiến cô rằn vặt, không thể nào chợp mắt được. Cô không ngủ được nằm trăn trở khiến cho Wolf thức giấc và anh cảm nhận được sự lo lắng của cô mặc dù anh quy điều đó cho nguyên nhân khác. Anh làm cô dịu lại bằng những lời thì thầm và đẩy cô hoàn toàn xuống bên dưới anh. Cô cảm nhận thấy anh cứng lại bên trong cô. Lần này của anh rất nhẹ nhàng và khi kết thúc cô lăn ra ngủ dễ dàng như một đứa trẻ cho đến tận khi anh đánh thức cô dậy một lần nữa trước khi trời sáng. Cô dâng hiến cho anh hoàn toàn.
Joe lái xe đến khi cô và Wolf chuẩn bị bữa sáng, và không nói một lời Wolf thêm trứng vào bát để đánh. Mary mỉm cười với anh, mặc dù cô cũng bỏ thêm thịt lợn xông khói vào chảo rán. “Làm sao anh biết là cậu bé đói?”
“Nó thức đúng không? Thằng bé của anh ăn như nhiều như ngựa vậy?”.
Joe bước vào và đi thẳng đến chỗ cà phê, cái vừa mới pha xong. “Chào bố, chào cô.”
“Chào buổi sáng. Bữa sáng sẽ xong trong mười phút nữa.”
Cậu bé mỉm cười với cô và Mary cười lại với cậu. Wolf quan sát cô. Sáng nay cô có vẻ mong manh, làn da của cô nhợt nhạt và trong mờ hơn thường ngày, đôi mắt thâm quầng. Cô mỉm cười, nhưng anh băn khoăn không biết điều gì khiến cho cô mong manh, nhợt nhạt như vậy. Có phải anh làm cô mệt mỏi vì những cuộc làm tình liên tục của mình không, hay là ký ước về vụ tấn công làm cô lo lắng? Ý nghĩ của anh nghiêng về giả thiết cuối, bởi vì cô đáp ứng lại anh cực kỳ hăm hở mỗi khi anh chạm vào cô. Ý nghĩ rằng cô vẫn còn sợ hãi làm anh thêm kiên quyết tìm ra tên khốn đã tấn công cô. Sau khi Eli Baugh chuyển những con ngựa đến và đi khỏi, anh sẽ theo một số dấu vết.
Joe lái xe ngay sau xe của Mary trên đường đến trường, và cậu bé không ngay lập tức rời đi như cô hy vọng. Vẫn còn sớm học sinh chưa đến, nên cậu đi cùng với cô vào trường đang còn vắng vẻ và thậm chí còn xăm soi, kiểm tra các căn phòng. Rồi đứng tựa vào khung cửa và đợi.
Mary thở dài. “Cô hoàn toàn an toàn ở đây mà.”
“Em sẽ đợi cho đến khi có ai đó đến mới đi.”
“Có phải Wolf bảo em phải làm vậy không?”
“Không, cha biết là cha không cần phải nói.”
Làm cách nào mà họ truyền đạt với nhau vậy? Bằng thần giao cách cảm ư? Người này có vẻ như hiểu rõ những gì mà người kia nghĩ. Cô chỉ hy vọng rằng họ không thể đọc được suy nghĩ của cô.
Mọi người sẽ nghĩ như thế nào về sự hiện diện của Joe? Cậu bé rõ ràng là một người bảo vệ. Cô tự hỏi không biết đây có thể là ngòi nổ khác của một hành động bạo lực khác không, và cô cảm thấy nôn nao bởi vì cô biết điều đó là có thể. Bản năng, được tăng thêm bởi ý muốn bảo vệ mạnh mẽ của cô với cả hai người đàn ông nhà Mackenzie, nói cho cô biết rằng giả thiết của cô là đúng.
Sharon và Dottie bước vào trường và dừng lại một chút khi Joe quay đầu lại và nhìn họ khi họ đi vào. “Cô Wycliffe, Cô Lancaster,” cậu bé chạm nhẹ những ngón tay vào mũ như một lời chào.
“Joe,” Sharon lẩm bẩm. “Em khỏe chứ?”
Dottie ném cho cậu một cái nhìn gần như là khiếp đảm và nhanh chóng đi về phía lớp học của cô ta. Joe nhún vai. “Em đang học một số chút,” cậu thừa nhận.
“Chỉ một chút thôi sao?” Sharon bước qua cậu tiến tới chỗ Mary, rồi nói, “Nếu cô thấy không khoẻ, thì tôi và Dottie có thể quản lớp thay cô. Tôi không thể tưởng tượng được là cô có thể ở đây hôm nay.”
“Tôi chỉ hơi sợ một chút thôi mà,” Mary nói kiên quyết. “Clay đã ngăn chặn những việc có thể xảy ra. Cathy mới là người cần được đồng cảm, không phải tôi.”
“Cả thị trấn đang náo động cả lên. bất cứ ai có nhiều tàn nhang trên tay đều đang bị nghi ngờ.”
Mary không muốn nói về chuyện đó. Chỉ cần hình dung đến đôi bàn tay có tàn nhang cũng làm cho cô cảm thấy buồn nôn, cô cố gắng nuốt vào. Joe nhăn mặt lo lắng và bước tới. Mary giơ tay ra để ngăn cậu bé không quăng Sharon ra khỏi lớp học, nhưng ngay lúc đó một vài học sinh bước vào, tiếng líu lo của bọn chúng làm mọi người sao nhãng. Bọn trẻ nói, “Chào Joe, mọi việc thế nào?” khi chúng vây quanh cậu bé. Tất cả bọn chúng đều muốn biết kế hoạch của cậu về học viện và làm thế thế nào mà cậu lại có được sự đề cử.
Sharon đi khỏi để về lớp của cô ta, và Mary quan sát Joe với đám bạn. Cậu bé chỉ mới mười sáu tuổi, nhưng trông già dặn thậm chí là hơn hẳn những học sinh lớn tuổi hơn. Joe vẫn còn trẻ nhưng cậu không còn là một đứa bé, và đó là cả một trời khác biệt. Cô nhận thấy rằng Pam Hearst cũng ở trong đám trẻ. Cô bé không nói gì nhiều, nhưng chẳng lúc nào rời mắt khỏi Joe, nhìn cậu chăm chú vừa khao khát vừa đau khổ, mặc dù đã cố gắng dấu điều đó. Thỉnh thoảng Joe ném cho cô bé một cái nhìn càng làm cho cô cảm thấy không thoải mái.
Rồi cậu nhìn đồng hồ và tách khỏi đám bạn đến chỗ Mary và nói, “Cha sẽ đến theo cô về nhà. Đừng có đi đâu một mình đấy ạ.”
Cô định phản đối, nhưng rồi cô chợt nhớ rằng có kẻ ngoài kia ghét họ nhiều đến mức dám làm mọi chuyện. Cô không phải là người duy nhất đang gặp nguy hiểm. Cô vươn tay ra và nắm lấy cánh tay cậu bé. “Em và Wolf cũng nên cẩn thận. Em có thể là mục tiêu tiếp theo đấy.”
Cậu nhăn mặt, điều đó không thể xuất hiện với cậu được. Kẻ tấn công là một tên tội phạm cưỡng hiếp, nên đàn ông không thể cho rằng mình cũng gặp nguy hiểm được. Cô không nên nghĩ như vậy mới phải, cô đã chẳng thể hoàn toàn chắc chắn về việc toàn bộ mọi thứ là để trừng phạt nhà Mackenzie.
Clay đến trường vào bữa trưa với những giấy tờ cho cô đọc và ký vào. Nhận thấy là bọn trẻ đang quan sát họ một cách tò mò, cô bước theo Clay ra xe. “Tôi đang lo lắng,” cô thừa nhận.
Anh ta dựa cánh tay lên cửa xe và nói, “Cô là một kẻ ngốc nếu không lo lắng gì cả.”
“Không phải là lo lắng cho bản thân tôi. Tôi nghĩ Wolf và Joe mới là mục tiêu thực sự.”
Anh ta ném cho cô một cái nhìn sắc bén. “Làm sao mà cô lại nghĩ như vậy?”
Phấn khởi với việc anh ta không ngay lập tức bác bỏ ý kiến đó, Mary nói với anh ta giả thiết của cô. “Tôi nghĩ Cathy và tôi rõ ràng là được chọn làm mục tiêu để trừng phạt Wolf. Anh không thấy mối liên kết sao? Cô ta nghĩ Wolf là người đẹp trai, và cô ta thích được hẹn hò với Joe. Mọi người đều biết rằng tôi là bạn của họ ngay từ khi bắt đầu. Vậy nên chúng tôi bị chọn.”
“Và cô nghĩa rằng hắn ta lại tấn công lần nữa?”
“Tôi chắc chắn là hắn sẽ làm, nhưng tôi sợ rằng hắn ta sẽ tấn công một trong hai bọn họ lần này. Tôi nghi ngờ việc hắn ta sẽ cố gắng đối mặt tay không với họ, nhưng mà rủi mai họ phải chống lại súng trường? Có bao nhiều đàn ông trong hạt này có súng trường?”
“Mọi người trừ trẻ con mới đẻ, nhưng mà điều gì khiến cho tên này bắt đầu mọi việc?”
Cô ngập ngừng khuôn mặt của cô khốn khổ. “Tôi làm.”
“Cái gì cơ?”
“Tôi khiến hắn làm điều đó. Trước khi tôi chuyển đến đây, Wolf là một kẻ bị ruồng bỏ. Mọi người đều thoải mái không băn khoăn gì về điều đó. Rồi tôi kết bạn với anh và làm việc cùng với Joe để đưa cậu bé vào học viện. Rất nhiều người có đôi chút tự hào về điều đó và trở nên thân thiện hơn. Điều đó như thể là một vết nứt trên tường vậy, bất cứ kẻ nào làm điều này là do hắn không thể chịu đựng được những điều đó.”
“Cô đang nói về một sự căm thù sâu sắc, và điều đó rất khó hiểu đối với tôi. Mọi người ở quanh đây không thân thiện với Wolf, nhưng phần lớn là do sợ hãi chứ không phải là căm thù. Sợ hãi và cảm giác tội lỗi. Người dân ở hạt này đã đẩy anh ta vào tù về một điều mà anh ta không làm và sự hiện diện của anh ta luôn luôn nhắc cho họ nhớ về tội lỗi đó. Anh ta không phải là người dễ tha thứ, đúng không?”
“Những điều như thế khó có thể tha thứ được,” Mary nói.
Anh ta đồng tình với điều đó và thở dài. “Tuy vậy, tôi vẫn không thể nghĩ đến việc có ai đó căm thù anh ta đến mức tấn công hai người phụ nữ chỉ bởi vì họ thân thiện với Wolf. Khốn nạn, Cathy thậm chí không phải thân thiện. Cô ta chỉ đưa ra một lời nhận xét tình cờ, vô tội vạ.”
“Vậy anh đồng ý với tôi chứ? Tất cả mọi việc này xảy ra là bởi vì Wolf.”
“Tôi không thích điều này, nhưng tôi cho là tôi phải đồng ý thôi. Chẳng có điều gì khác có thể hợp lý hơn thế cả, bởi vì trong cuộc sống đôi khi có những điều tình cờ ngẫu nhiên, nhưng không phải là những thứ liên quan đến tội ác. Mọi thứ đều có động cơ của nó.”
“Vậy chúng ta phải làm gì đây?”
“Chúng ta chẳng làm gì được cả. Tôi sẽ nói chuyện với cảnh sát trưởng về điều này, nhưng có thực tế là chúng ta không thể bắt ai đó mà không có bằng chứng, và tất cả những thứ mà chúng ta có chỉ là giả thiết. Chúng ta thậm chí còn không có cả một kẻ tình nghi.”
Cằm của cô cứng lại. “Vậy là anh đã bỏ qua một cơ hội tuyệt vời rồi.”
Anh ta tỏ ra nghi ngờ. “Làm cái gì cơ chứ?”
“Bày ra một cái bẫy, tất nhiên là thế rồi.”
“Tôi không thích điều này tí nào. Tôi không biết cô đang có ý tưởng gì nhưng tôi chẳng thích.”
“Chỉ là một ý tưởng bình thường thôi. Hắn ta thất bại trong việc đạt mục đích của hắn đối với tôi. Có lẽ tôi có thể…”
“Không. Và trước khi cô đi xa hơn, hãy nghĩ đến những điều mà Wolf có thể nói nếu như cô nói với anh ta rằng cô sẽ tự nguyện làm mồi nhử. Cô có thể, có thể không được phép ra khỏi nhà anh ta cho đến tận giáng sinh.”
Điều anh ta nói hoàn toàn đúng, nhưng cô có thể lách qua. “Vậy tôi sẽ không nói với anh ấy.”
“Chẳng có cách nào để giữ chuyện này khỏi anh ta, trừ phi không làm. Nếu làm chuyện này – tôi chắc chắn rằng có cho tiền tôi cũng không muốn quanh quẩn ở đây nếu anh ta biết được, và những chuyện như thế không thể giữ im lặng được.”
Mary cân nhắc tất cả những phản ứng có thể xảy ra của Wolf và cũng chẳng thích cái nào cả. Mặt khác, cô lại cũng rất sợ hãi có thể có chuyện gì đó xảy ra với anh. “Tôi sẽ đánh liều vậy,” cô nói, quyết chí.
“Không phải với sự giúp đỡ của tôi, cô không có đâu.”
Cằm của cô hất lên. “Vậy tôi sẽ làm mà không có sự giúp đỡ của anh.”
“Nếu cô cản trở cuộc điều tra của chúng tôi, tôi sẽ nhét cô vào tù nhanh nhất có thể đấy.” Anh ta đe doạ. Khi cô chẳng có vẻ gì là sợ hãi, anh ta chửi thề. “Khốn kiếp, tôi chỉ cần nói với Wolf và để anh ta quản chế cô.”
Cô nhăn mặt và cân nhắc việc chỉ những ngón tay giáo viên của cô vào mặt anh ta. “Anh hãy nghe cho rõ đây, Clay Armstrong. Tôi là cơ hội tốt nhất của anh để có thể nhử tên khốn này ra khỏi nhà. Anh bây giờ thậm chí còn không có lấy nổi một nghi phạm. Anh định làm gì, đợi cho đến khi hắn ta tấn công một người phụ nữ khác ư hoặc có thể là giết cô ta ư? Đó có phải là cách mà anh muốn làm không?”
“Không, đó không phải là cách mà tôi muốn hoàn thành mọi việc. Tôi muốn cô và tất cả phụ nữ phải thận trọng và không đi đâu một mình cả. Tôi không muốn mạo hiểm cuộc sống của cô cũng như của bất kỳ ai cả. Cô có bao giờ nghĩ đến việc là thỉnh thoảng những cái bẫy cũng chẳng làm được việc gì không, rằng con mồi vướng bẫy và rồi vẫn trốn đi được không. Cô có thực sự muốn đối mặt với khả năng đó không?”
Ý nghĩ đó làm ruột gan cô cồn cào và cô cố nuốt cảm giác buồn nôn. “Không, nhưng dù sao tôi cũng sẽ vẫn làm.” cô nói kiên quyết.
“Tôi nói lần cuối, không là không. Tôi hiểu là cô muốn giúp, nhưng tôi không thích ý tưởng đó. Tên khốn này quá không tự chủ, quá bất thường. Hắn túm lấy Cathy ngay trên đường về nhà, và lôi cô đi ngay trên đường phố chính. Có khả năng là hắn ta điên, hầu như chắc chắn là hắn điên rồ.”
Với một tiếng thở dài, Mary nhận ra rằng đơn giản bản thân Clay quá có ý tưởng bảo vệ người khác nên không thể có khả năng anh ta đồng ý dùng phụ nữ làm mồi nhử, điều đó hoàn toàn trái với bản chất tự nhiên của anh ta. Tuy nhiên, điều đó không có nghĩa là cô cần sự đồng ý của anh ta. Tất cả những gì mà cô cần là một ai đó đóng vai trò là người bảo vệ. Cô ngay bây giờ còn chưa một kế hoạch cụ thể nào cả, nhưng rõ ràng là phải cần có hai người mới có thể tạo ra được một cái bẫy hiệu quả: một con mồi và một người khác giữ cho con mồi không bị tổn thương.
Clay chui vào xe và đóng cửa lại, rồi thò đầu ra khỏi cửa sổ xe. “Tôi không muốn nghe nói thêm bất cứ điều gì về vấn đề này nữa.” anh ta cảnh báo.
“Anh sẽ không phải nghe thấy đâu.” cô hứa, không nói thêm với anh ta rằng điều đó không có nghĩa là không làm.
Anh ta ném cho cô một cái nhìn nghi ngờ, nhưng cũng nổ máy xe và lái đi. Mary quay trở lại lớp học, ý nghĩ của cô ngay lập tức tập trung vào việc thảo ra một kế hoạch nhử tên cưỡng hiếp mà ít nguy hiểm cho bản thân cô nhất.
Wolf lái xe đến trường mười phút trước khi buổi học kết thúc. Anh tựa lưng vào bức tường ngay bên ngoài lớp học của cô và lắng nghe giọng nói trong trẻo của cô giảng cho học sinh về lịch sử và địa lý. Anh chắc chắn là không hề có một quyển sách giáo khoa nào cả, nhưng Mary có tài trong việc mang lại cho học sinh của mình sự thích thú trong việc nghe giảng. Cô tạo ra cho bài giảng của mình sự dễ hiểu, thú vị và tạo được hứng thú mà không theo một chuẩn mực giáo khoa nào cả. Anh đã nghe thấy cô làm điều đó với Joe, chẳng phải là Joe cần sự khích lệ để học nó, mà là bản chất giáo viên thiên bẩm của cô. Học sinh của cô rất thoải mái với cô, đây chỉ là một lớp học nhỏ, có một số thủ tục. Chúng gọi cô là cô Potter, nhưng không ngại ngùng hỏi các câu hỏi, và đề nghị được trả lời, thậm chí còn hơi đùa giỡn.
Rồi cô nhìn đồng hồ và cho chúng nghỉ, ngay lúc đó hai cánh cửa phòng học bên cạnh cũng được mở ra. Wolf đứng thẳng người dậy và bước vào lớp học của cô, nhận ra cách mà tiếng líu lo của bọn trẻ dừng lại ngay lập tức khi chúng nhận ra sự hiện diện của anh. Mary ngẩng đầu lên nhìn và cười, một nụ cười thân mật chỉ dành cho anh, và điều đó làm cho nhịp đập của anh tăng mạnh lên đầy cảm xúc khi cô không ngần ngại bày tỏ cảm xúc của mình.
Anh bỏ mũ xuống và lồng những ngón tay vào mái tóc của mình. “Dịch vụ hộ tống của cô đã có mặt, thưa cô.” anh nói.
Một có bé nào đó bật cười rúc rích, và Wolf chậm dãi quay đầu lại nhìn đám trẻ con đang ngồi bất động. “Tất cả các cô gái đều về nhà theo từng đôi chứ? Các cậu bé có chắc chắn rằng các cô gái về nhà an toàn không?”
Christa Teele, em gái của Cathy, lẩm nhẩm rằng mình và Pam Hearst về cùng nhau. Có bốn cô bé khác không có ai đi cùng. Wolf nhìn đám bảy cậu con trai và nói, “Về cùng với họ.” Đó là một mệnh lệnh, khiến đám con trai tuân lệnh ngay lập tức. Đám trẻ rời khỏi phòng, tự động tách ra theo từng nhóm sao cho mỗi cô bé có ít nhất một cậu bạn hộ tống.
Mary gật đầu. “Một hành động rất đẹp.”
“Em có nhận thấy là tất cả bọn chúng đều đủ khôn ngoan để không tranh luận rằng chúng không cần một người hộ tống không.”
Cô nhăn mặt với anh, bởi vì cô cảm thấy không cần thiết tí nào khi anh cứ nhắc đi nhắc lại điều đó. “Wolf, thực sự là em hoàn toàn an toàn trên đường từ nhà đến đây mà. Làm thế nào mà có thể xảy ra chuyện gì nếu em không dừng lại chứ?”
“Điều gì sẽ xảy ra nếu em bị thủng lốp hoặc là như hôm trước ống nước bị hỏng?”
Chắc chắn một điều là không có thể có chuyện cô có thể thực hiện kế hoạch của mình khi mà Wolf hoặc là Joe cứ quẩn quanh bên cô từng phút một như thế này. Và rõ ràng là từ cái nhìn khắt khe mà Wolf ném cho cô thì anh không có ý định thay đổi ý kiến. Hiện tại thì cô vẫn còn chưa có kế hoạch gì rõ ràng. Nhưng mà khi có rồi thì cô cũng phải tìm mẹo để thoát khỏi hai người bảo vệ khó tính này.
Wolf quàng áo khoác lên vai cô và nhặt nhạnh ví cùng chìa khóa của cô lên rồi dẫn cô ra khỏi lớp học. Dottie ngẩng lên nhìn khi bà ta khóa cửa phòng học của mình và đứng chết sững khi Wolf khóa cửa phòng học của Mary, lắc lắc tay nắm để chắc chắn cửa đã được khoá, rồi vòng tay qua eo của Mary. Anh nhìn thấy Dottie và chạm nhẹ vào mũ chào, “Cô Lancaster.”
Dottie lập tức cúi đầu xuống và giả vờ như có vấn đề với chiếc chìa khoá. Mặt của bà ta đỏ ửng lên. Đây là lần đầu tiên Wolf Mackenzie nói chuyện với bà ta, và bàn tay của bà ta run rẩy khi nhét chiếc chìa khóa vào túi. Nỗi sợ hãi gần như không thể kiểm soát được khiến mồ hôi của bà ta đổ ra đầm đìa. Bà ta không biết phải làm gì.
Cánh tay của Wolf vẫn vòng quanh eo của Mary khi họ bước về phía xe của cô. Hơi ấm của anh khiến cho nhịp tim của cô đập dồn dập. Bất cứ khi nào anh đặt tay lên người cô ngay lập tức cơ thể cô liền sẵn sàng cho anh. Một cơn dùng mình mạnh mẽ lập tức hình thành bên trong và lan ra ngoài cơ thể như thuỷ triều.
Anh cảm nhận được một cảm giác căng thẳng đột nhiên ở thân thể mảnh mai của cô khi anh mở cửa xe. Hơi thở của cô cũng dồn dập hơn. Anh nhìn xuống cô, và toàn bộ cơ thể của anh cứng lại, bởi vì cô đang nhìn anh khao khát hiện rõ trong đôi mắt màu xanh thăm thẳm của cô. Má của cô đỏ ửng và đôi môi của cô hé mở.
Anh lùi lại. “Anh sẽ ở ngay sau em.” Lời nói được phát ra bằng yết hầu.
Cô lái xe về nhà một cách bình tĩnh, mặc dù cách mạch máu trong cơ thể cô đang đập dồn dập. Chưa bao giờ căn nhà cũ kĩ, biệt lập của cô trong lại tốt hơn như hôm nay. Woodrow đang sưởi nắng ngoài hiên, và Mary bước qua nó để mở cửa trước. Wolf bước ra khỏi xe của anh và bước ngay sau cô, đúng như anh đã hứa, ngay khi cô mở được cửa.
Không nói một lời cô cởi chiếc áo khoác ra, đặt chiếc ví lên trên ghế và bước lên cầu thang, nghe rõ từng bước đi mạnh mẽ của Wolf phát ra từ đôi bốt khi anh theo sau cô. Họ bước vào phòng ngủ của cô.
Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.