Chó Dẫn Đường Phiêu Lưu Ký - Tập 1

27



Không biết ông Boris Mikhailovich đã vận hành những cỗ máy nào mà trong thời gian vừa qua, trong căn hộ của chúng tôi ngập tràn những từ ngữ vô cùng khó hiểu, những câu nói cao siêu như của người sao Hỏa. Không chỉ những từ thông thường như cầu vồng – mống mắt mà còn có cả những thuật ngữ rắc rối như thủy tinh thể nhân tạo, thấu kính nội nhãn, cấy ghép cơ quan, biến dạng thị trường, phục hồi khuyết tật chấn thương… và hàng nghìn từ ngữ, thuật ngữ lạ lẫm khác, nghe muốn bể cái đầu. Thì ra, cái cầu vồng – mống mắt ấy không phải là vật đơn giản. Nó mang tính chất đặc thù ở mỗi cá thể, giống như dấu vân tay vậy.
 
Tóm lại, cuộc sống của mọi người trong nhà giờ đây chỉ xoay quanh khả năng chữa lành mắt cho Sashka. Rồi một thời gian sau, tôi không nhớ là bao lâu, người ta đến đưa Sashka vào bệnh viện.
 
Có một điều tôi rất lấy làm xấu hổ, nhưng không thể không nói ra. Ở một thời điểm nào đó, trong đầu tôi xuất hiện những ý nghĩ tồi tệ. Nói đúng ra thì chỉ một ý nghĩ tồi thôi, nhưng vô cùng tệ. Chỉ vì cái ý nghĩ ấy mà tôi đã phải tự rủa xả mình thậm tệ. Tôi tru lên vì xấu hổ, hối hận và tự chửi mình là con chó ngu, chó đểu. Tóm lại, tôi đã tự coi mình là một con chó đốn mạt. Các bạn có biết tại vì sao không? Vì rằng có một lúc tôi bỗng chợt nghĩ: chuyện gì sẽ xảy ra nếu Sashka ra viện với thị lực đã được phục hồi và như vậy tôi sẽ không còn cần thiết cho cậu ấy nữa. Thật xấu hổ khi nhớ lại, lúc đó tôi thầm nghĩ: nếu mà như vậy thì thật tệ. Nhưng vừa nghĩ như vậy xong, tôi chợt nhảy nhổm lên như bị ong chích. Mi nghĩ tầm bậy gì thế, hở cái đầu chó? Mi là đồ súc sinh thối tha. Ai sẽ chịu cái sự “thật tệ” đó? Mi chăng? Mi nghĩ thế, thà mắt mi bị đui mù đi còn hơn. Tóm lại, tôi bị dằn vặt rất lâu. Sau đó thì lấy làm tiếc vô cùng. Tôi không biết tại sao cái ý nghĩ tệ hại ấy lại xuất hiện trong đầu tôi, nhưng các bạn hãy tin đi, chỉ hoàn toàn vô tình thôi. Thỉnh thoảng các bạn cũng gặp trường hợp tương tự chứ? Một ý nghĩ rất xấu xa thoáng hiện lên trong đầu, sau đó nó cứ như một nỗi ám ảnh day dứt lòng ta mãi. Trường hợp vừa rồi của tôi đúng là như vậy đấy.
 
Tất nhiên là tôi muốn anh bạn nhỏ của mình được sáng mắt. Sashka yêu quý của tôi, hãy thứ lỗi cho tôi về cái ý nghĩ đê tiện ấy. Hãy mau chóng bình phục nhé. Dù tôi có bị chặt đuôi, xẻo tai hay chịu những nhục hình giống như dưới thời Trung cổ, dù người ta có xả thịt tôi để băm viên nướng chả, tôi cũng chỉ mong sao cho cậu thực hiện được ước mơ của mình. Tôi thật có lỗi với cậu – tôi từng nói dối cậu về chiếc cầu vồng hôm mưa ngoài công viên, đến bây giờ lương tâm vẫn cắn rứt tôi về chuyện đó. Không, Sashka ạ, cậu hãy đừng nghĩ nhiều đến tôi. Tôi đang nằm trong góc phòng, rên rỉ và chờ đợi tin lành từ bệnh viện. Tại sao tôi hồi hộp, lo lắng đến thế? Tại vì tôi e sợ rằng cái ý nghĩ xấu xa tồi tệ kia của tôi sẽ ảnh hưởng đến số phận của cậu. Nếu quả có như vậy thì rồi chuyện gì sẽ đến? Tôi sẽ sống ra sao với nỗi ám ảnh tội lỗi?
 
Nhưng rồi mọi chuyện đều tốt đẹp. Ca phẫu thuật đã thành công như mong đợi. Sashka trở về nhà với đôi mắt sáng.
 
Và như vậy, giờ phút chia tay của chúng tôi cũng đã đến thật gần. Chỉ một thời gian ngắn sau, người ta thông báo cho Sashka biết là sẽ thu hồi tôi về trường.
 
– Không, – Sashka nói. – Cháu không muốn rời xa
 
Trison đâu.
 
– Cháu có hiểu không, Alexander, – người đại diện của trường cố gắng thuyết phục Sashka, – đó là nguyên tắc.
 
Sashka ôm ghì lấy tôi, cau mày.
 
– Cháu với Trison bây giờ đã là bạn bè thân thiết, – Sashka nói. – Chúng cháu không thể xa nhau được nữa. Cháu không thể sống thiếu Trison.
 
– Nhưng chúng tôi không có quyền để Trison ở lại đây.
 
– Tại sao? Tại sao?
 
– Sashka, – mẹ can thiệp vào câu chuyện. – Trison là chó dẫn đường chuyên nghiệp, những kỹ năng của Trison rất cần thiết để phục vụ, giúp đỡ người mù. Con có hiểu không?
 
– Nhưng mẹ ơi, mẹ hãy làm điều gì đó đi, để người ta không thu hồi Trison. Mẹ! Con van mẹ…
 
– Con trai à, con phải hiểu rằng…
 
– Con không muốn hiểu gì cả. – Sashka ghì chặt lấy tôi:
 
– Trisha yêu quý ơi, người ta muốn chia lìa chúng ta…
 
Ôi, Sashka, Sashka, biết làm sao bây giờ. Cái nghề của tôi nó là như vậy.
 
– Alexander, – người đại diện của trường lên tiếng. – Sau khi thị lực được phục hồi, về nguyên tắc…
 
– Phải chi cứ bị mù mãi còn hơn! – Sashka đột nhiên thốt ra, và căn phòng rơi vào im lặng…
 
– U-u-u! – Tôi tru lên.
 
– Trisha, bạn chẳng hiểu gì cả. Người ta muốn đưa bạn đi đấy.
 
– Gâu-gâu! – Tôi trả lời.
 
Mẹ lập tức nghiêm mặt và nghiêm giọng:
 
– Con có thôi ngay đi không? Lớn rồi, xử sự phải cho ra đàn ông, con trai. Nào, bây giờ nói chuyện nghiêm túc nhé. Con đã từng hợp tác rất tốt với Trison, đúng không?
 
– Vâng, – Sashka cúi mặt trả lời.
 
– Trison đã giúp con rất nhiều, đúng không?
 
– Mẹ à…
 
– Không được ngắt lời mẹ. Nghe đây!
 
– Vâng, con nghe…
 
– Con nói đi, chẳng lẽ lương tâm con không bị dằn vặt hay sao nếu Trison ở lại trong nhà ta như một con thú nuôi làm cảnh, trong khi biết bao nhiêu người mù không có ai dẫn đường trong mọi sinh hoạt hàng ngày. Bây giờ con chỉ nghĩ đến bản thân mình thôi hay sao? Con có thể nghĩ đến những người mù lòa cần đến chó dẫn đường không?
 
Sashka nín lặng hồi lâu rồi đi đến gần mẹ, ôm lấy vai mẹ và nói:
 
– Con hiểu ra rồi mẹ ạ. Vâng, quả là con đã sai.
 
Rồi cậu ấy quay về phía tôi, ngồi xổm xuống, ôm hôn tôi, thì thầm:
 
– Hãy tha lỗi cho tôi, Trison. Hãy tha lỗi nhé, bạn yêu quý. Nhưng mọi người nói đúng đấy. Bạn sẽ không giận tôi chứ?
 
– U-u! – Tôi trả lời.
 
– Cảm ơn bạn nhé, – Sashka vuốt ve tôi, gãi tai tôi, rồi đứng dậy, nói với người đại diện của trường: – Cháu có thể tự đưa Trison đến trường được không ạ?
 
– Ồ được chứ, được chứ, – ông khách trả lời. – Ngày mai nhé. Mai đưa Trison đến trường, chúng ta sẽ hoàn tất thủ tục giao – nhận, ký kết giấy tờ, biên bản tại trường luôn.
 
Ngày hôm sau, cả nhà đưa tôi về trường. Sashka yêu cầu mọi người phải mua vé xe lửa cho tôi.
 
– Trison đâu cần phải có vé?
 
– Bà ngoại à, đây là chó dẫn đường chứ không phải kiểu thỏ trốn vé như trong phim hoạt hình.
 
– Thôi được rồi, được rồi, – bắt gặp cái nhìn của mẹ, bà ngoại hiểu ra, vội đồng ý.
 
Chúng tôi đến trường an toàn, không gặp sự cố nào. Nhưng bà và mẹ hơi chủ quan, thấy thời tiết tốt nên không mang theo dù. Trời đổ cơn mưa nhỏ, chúng tôi bị ướt chút đỉnh, nhưng chẳng sao. Người đàn ông hôm qua tiếp chúng tôi ở phòng tiếp khách của nhà trường. Rồi mẹ đi cùng ông ấy xuống phòng hành chính để ký kết các loại giấy tờ gì đó. Chúng tôi ra đứng ngoài sân cho thoáng. Một huấn luyện viên đi ngang qua sân, vừa nhìn thấy tôi đã reo lên:
 
– Ôi, Trison đã trở về với chúng ta!
 
– Gâu-gâu! – Tôi buồn bã trả lời.
 
– Sao, làm việc tốt chứ?
 
– Tuyệt vời! – Sashka trả lời thay tôi rồi thở dài: – Thật tiếc là bây giờ phải xa nhau. Cháu với Trison đã quấn nhau lắm rồi.
 
– Biết làm sao được, – người huấn luyện viên nói. – Hàng nghìn người mù đang chờ nhận chó dẫn đường. Họ cũng rất cần được giúp đỡ. Nào, hai bạn hãy làm thủ tục chia tay đi!
 
Tôi đứng lên trên hai chân sau, dụi mặt vào ngực
 
Sashka. Cậu ấy ôm lấy tôi, hôn tôi và… bật khóc.
 
Sashka, cậu làm gì thế? Cuộc đời là vậy mà…
 
Bỗng nhiên…
 
– Gâ-gâu-gâu! – Tôi sủa thật to và thả hai chân trước xuống đất.
 
Sashka lặng người, rồi từ từ quay mặt lại.
 
Một chiếc cầu vồng xuất hiện rực rỡ trên bầu trời… Sashka ngắm mãi, ngắm mãi niềm mơ ước bấy nay của mình. Và khi cậu ấy quay lại, tôi đã không còn ở đó nữa…
 
– Hết –

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.