Sao Chiếu Mệnh

Chương 31



Qua một đêm, cuộc sống của họ thay đổi hẳn. Lara nói với Howard:
– Từ nay tôi sẽ chỉ làm việc ở nhà. Phillip cần có tôi bên cạnh.

– Đúng thế. Tôi hiểu.

Những cú điện thoại cùng thư thăm hỏi vẫn đến tới tấp và Marian Bell tỏ ra vô cùng tận tuỵ. Cô tự khiến mình mờ đi và không bao giờ làm phiền ông bà chủ.

– Bà đừng lo, thưa bà Adler. Tôi sẽ lo chuyện đó, nếu bà bằng lòng.

– Cảm ơn cô, Marian.

Ông bầu William Elleerbee gọi điện đến rất nhiều lần, nhưng Phillip từ chối tiếp chuyện ông.

– Tôi không tiếp bất cứ ai, – chàng bảo vợ.

Bác sĩ Stalon nói đúng. Phillip đau khủng khiếp, chàng cố không dùng thuốc giảm đau, nhưng có những lúc không thể chịu nổi, chàng đành phải nuốt nó.

Lara suốt ngày túc trực bên chàng.

– Em sẽ tìm cho anh những bác sĩ giỏi nhất thế giới, anh yêu. Chắc chắn phải có một chuyên gia nào đó có thể nối lại dây chằng ở cổ tay anh chứ. Em có nghe nói đến một giáo sư bên Thuỵ Sĩ.

Phillip lắc đầu:

– Vô ích, – chàng nhìn cổ tay băng bó. – Anh đã thành kẻ vô dụng.

– Anh đừng nói cái giọng ấy, – Lara khăng khăng cãi – Anh vẫn còn làm được hàng ngàn hàng vạn thứ. Em vô cùng ân hận. Giá như hôm đó em không đi Reno. Em ở nhà và đến dự buổi biểu diễn của anh thì đã không xảy ra chuyện này. Nếu như…

Phillip mỉm cười rụt rè:

– Em vẫn muốn anh ở nhà nhiều hơn. Thì đấy, bây giờ anh chẳng còn đi đâu được nữa. Lara vội vã nói:
– Có người nào đã nói: “Cẩn thận, đừng có ao ước điều gì, điều đó rất có nguy cơ sẽ thành sự thật”. Em muốn anh ở nhà đâu phải theo kiểu này. Em rất đau khổ khi thấy anh đau đớn.

– Em đừng lo cho anh, – Phillip nói. – Anh vẫn có thể làm được đôi ba việc bằng trí óc của mình. Chỉ tại chuyện vừa rồi xảy ra đột ngột quá khiến anh chưa kịp trấn tĩnh. Anh… Anh không ngờ lại có thể xảy ra như vậy.

° ° °

Howard Keller đem một số bản hợp đồng đến nhà riêng Lara.

– Phillip? Anh ra sao rồi?

– Tuyệt vời, – Phillip gắt. – Tôi cảm thấy rất tuyệt vời.

– Xin lỗi. Tôi đã hỏi một câu ngu xuẩn, – Howard vội vã nói.

– Anh bỏ quá cho, – Phillip nhận lỗi. – Tôi đang không tỉnh táo, – chàng đấm mạnh vào bàn tay phải xuống ghế. – Nếu như thằng khốn kiếp ấy cắt gân bàn tay phải của tôi còn đỡ. Có hàng chục bản nhạc dành cho bàn tay trái mà tôi có thể làm được.

Howard chợt nhớ lại lần Phillip trò chuyện trong bữa tiệc: Ôi, có biết bao nhiêu bản nhạc concerto viết riêng cho bàn tay trái. Hàng nửa tá nhạc sĩ đã viết những bản dành riêng để đàn bằng tay trái. Chẳng hạn như những bản của Denth, Franz Schmidt, Kornghold và cả một bản Concerto rất tuyệt của Ravel nữa.

Hôm đó có mặt Paul Martin và ông ta đã nghe thấy. Bác sĩ Stanton đến nhà riêng Lara thăm Phillip.
– Ông thận trọng tháo băng, để lộ ra một vết sẹo dài.

– Ông thử co bàn tay lại xem sao, liệu có được không? Phillip thử.
Nhưng không được.

– Còn đau lắm không? – Bác sĩ Stanton hỏi.

– Vẫn đau, nhưng tôi sẽ không uống những viên thuốc chết tiệt ấy nữa đâu.

– Tôi sẽ kê đơn thuốc khác cho ông. Nếu khi nào thấy cần thì ông dùng. Chỉ vài tuần nữa ông sẽ hết đau. Tôi cam đoan là như thế, – ông ta đứng lên. – Tôi cũng rất lấy làm tiếc. Tôi là một trong những người hết sức hâm mộ ông.

– Vậy thì ông hãy mua đĩa của tôi, – Phillip cáu kỉnh nói.

Marian Bell gợi ý với Lara:

– Bà nghĩ sao nếu ta mời một bác sĩ đến rèn tập bàn tay cho ông Phillip? Lara suy nghĩ một lát:
– Cũng nên thử xem sao?

Khi Lara gợi ý này với chồng, Phillip lắc đầu:

– Không. Vô ích. Ông bác sĩ đã bảo rằng…

– Có thể ông bác sĩ ấy nói không đúng, – Lara kiên quyết. – Chúng ta sẽ làm thử tất cả mọi cách. Hôm sau, một bác sĩ trẻ đến nhà họ. Lara dẫn anh ta gặp Phillip.
– Đây là bác sĩ Rossman ở Bệnh viện Columbia. Ông ấy đến đây thử xem có giúp gì được anh không, Phillip.

– Cảm ơn! – Phillip cay đắng nói.

– Ông vui lòng cho tôi xem bàn tay đau, thưa ông Adler. Phillip chìa bàn tay, Rossman xem xét rất kỹ.
– Ông có thể co duỗi các ngón tay được không? Phillip thử làm.
– Chỉ hơi cử động được thôi, phải không, thưa ông? Ta sẽ cố tập dần. Phillip tập và cơn đau tăng đến mức không chịu nổi.
Họ tập với nhau chừng nửa tiếng, cuối cùng, Rossman nói:

– Mai tôi lại đến.

– Đừng, – Phillip nói. – ông đừng đến mất công. Đúng lúc đó Lara bước vào:
– Anh đã thử tập rồi chứ, Phillip?

– Thử rồi, – chàng nhăn nhó. – Em vẫn chưa hiểu hay sao? Bàn tay anh chết rồi. Không có cách nào làm nó sống lại được đâu.

– Phillip! – Nước mắt nàng ràn rụa.

– Em tha lỗi, – Phillip nói. – Anh… Em hãy để anh có thời gian bình tĩnh lại.

° ° °

Đêm hôm đó Lara choàng thức dậy vì tiếng piano. Nàng ra khỏi giường, rón rén nhìn sang phòng khách.
Phillip mặc áo choàng trong nhà, ngồi trước đàn, bàn tay phải nhẹ nhàng lướt trên dẫy phím. Chàng ngẩng đầu lên, nhìn thấy vợ.

– Anh xin lỗi đã làm em thức dậy. Lara chạy đến bên chồng:
– Anh yêu quý của em…

– Trớ trêu thế đấy, đúng không nào? Em cưới một nghệ sĩ piano nhưng cuối cùng lại vớ phải một thằng vô dụng.

Lara ôm chàng và kéo chàng áp chặt vào nàng.

Anh không phải là kẻ vô dụng. Có bao nhiêu việc anh vẫn còn làm được.

– Đừng làm bà tiên phúc hậu nữa đi.

– Anh tha lỗi. Em đâu có ý định… Em chỉ muốn nói rằng…

– Anh hiểu. Anh xin lỗi em. Anh… – Chàng chìa bàn tay bị thương. – Anh chỉ vô dụng ở cái bàn tay này thôi.

– Anh về giường ngủ đi.

– Không. Em cứ đi ngủ trước, mặc anh.

Chàng ngồi đó suốt đêm, suy nghĩ về tương lai và chàng đau đớn tự hỏi: Còn tương lai gì nữa?

° ° °

Tối nào hai vợ chồng Lara và Phillip cũng dùng chung bữa ăn tối rồi đọc sách hoặc xem ti vi và sau đấy là đi ngủ.

Phillip nói giọng ân hận.

– Anh biết anh không còn là người chồng theo đúng nghĩa của danh từ ấy, Lara… Quả thật là anh không còn thèm muốn làm tình nữa. Em hãy tin là anh nói thật. Anh chẳng hề làm gì với em được.

Lara ngồi bật dậy, giọng run run:

– Em lấy anh đâu phải chỉ để làm tình. Em lấy anh bởi em yêu anh. Và bây giờ vẫn thế. Nếu như anh hoàn toàn không làm tình được, em vẫn sung sướng. Em chỉ cần anh ôm em và yêu em thôi.

– Anh rất yêu em.

° ° °

Các giấy mời dự tiệc và các hoạt động từ thiện vẫn được gửi đến đều đặn. Nhưng Phillip thoái thác hết. Chàng không muốn ra khỏi nhà.

– Em đi đi, chàng thường bảo vợ. Việc ấy quan trọng cho kinh doanh của em.

– Đối với em, không có thứ gì quan trọng hơn anh. Em thích ngồi ăn yên tĩnh ở nhà với anh hơn.

Lara chăm lo để đầu bếp của họ nấu toàn những món ăn Phillip thích. Chàng vẫn chưa ăn ngon miệng.

Nàng còn thu xếp để mọi cuộc họp bàn công việc đều tiến hành tại nhà. Nếu bắt buộc phải ra khỏi nhà, nàng đều dặn Marian:

– Tôi chỉ đi vài tiếng đồng hồ thôi. Cô chăm sóc Phillip nhé.

– Thưa bà, vâng. – Marian hứa. Một buổi sáng Lara nói:
– Anh yêu, hôm nay em phải xa anh, nhưng em đi Claveland chỉ trong một ngày thôi. Không sao chứ?

– Tất nhiên rồi, Phillip nói. – Anh tự lo được. Em cứ đi đi Đừng băn khoăn cho anh. Marian đem một số thư trả lời vào cho Phillip.
– Ông ký cho, thưa ông Adler.

– Tôi còn việc này vẫn làm được tốt, đúng không nào? – Giọng chàng nói đượm nỗi cay đắng. Chàng nhìn cô thư ký, nói – Cô thứ lỗi, tôi lỡ miệng than thở với cô làm cô buồn.

Marian điềm tĩnh đáp:

– Tôi hiểu chứ, thưa ông Adler. Ông có nên đi chơi, thăm bè bạn đôi chút không? Theo tôi, có lẽ ông sẽ vui hơn.

– Bạn bè tôi đều bận công việc, – Phillip gắt. – Họ là nhạc công. Họ đều lo việc biểu diễn của họ. Sao cô nói ngu ngốc như vậy?

Và chàng hầm hầm bước ra khỏi phòng. Marian sững người lại, nhìn theo chàng.
Một giờ sau, Phillip quay vào phòng giấy. Marian đang đánh máy chữ.

– Cô Marian?

Cô thư ký ngẩng đầu lên:

– Vâng, thưa ông Adler.

– Cô tha lỗi cho tôi. Lúc nãy tôi đã không còn là tôi nữa. Tôi không định thô lỗ với cô.

– Tôi hiểu chứ, – Marian điềm tĩnh trả lời. Phillip ngồi xuống đối diện với cô thư ký.
– Nguyên nhân khiến tôi không muốn đi đâu là vì tôi cảm thấy mình là kẻ không bình thường. Tôi tin rằng nhìn thấy tôi ngoài phố, mọi người sẽ nhìn cả vào bàn tay tôi. Tôi không muốn ai thương hại tôi hết.

Marian nhìn chàng, không nói gì.

– Cô rất tốt, Marian, và tôi rất quý cô, tôi không nói sai đâu. Nhưng có những thứ không ai làm nổi. Cô biết câu tục ngữ “trèo cao ngã đau” chứ gì? Tôi đã trèo cao, tôi đã lên vị trí rất cao, Marian. Mọi người đều đến nghe tôi biểu diễn… Các vua chúa, các hoàng hậu, công chúa và… – nói đến đây, chàng sôi sục lên. Khắp thế giới đã nghe tiếng nhạc của tôi. Tôi đã biểu diễn tại Trung Hoa và Nga, Ấn Độ và Đức…

Giọng Phillip mỗi lúc một say sưa đồng thời nước mắt chảy ròng ròng trên hai má chàng.

– Cô có nhận thấy thời gian gần đây tôi khóc rất nhiều không? – Phillip nói. – Tôi không đủ sức tự kiềm chế mình.

Marian dịu dàng nói:

– Ông đừng khóc nữa, ông Adler. Mọi thứ rồi sẽ tốt đẹp thôi.

– Không. Không thể tốt đẹp được. Không thứ gì có thể tốt đẹp được hết? Tôi đã thành kẻ vô dụng!

– Ông đừng nói thế. Bà Adler nói đúng, ông cũng biết là bà nhà nói đúng. Vẫn còn hàng ngàn, hàng vạn việc ông có thể làm được. Ít hôm nữa hết đau, ông sẽ bắt đầu làm những việc đó.

Phillip lấy khăn tay lau nước mắt.

– Lạy Chúa! Bây giờ tôi đâm thành đứa trẻ mau nước mắt.

– Nếu thấy khóc làm vơi nhẹ nỗi lòng, – Marian nói. – ông cứ khóc. Phillip nhìn cô gái và chàng mỉm cười:
– Năm nay cô bao nhiêu tuổi, Marian?

– Hai mươi sáu.

– Cô là một cô gái hai mươi sáu hiểu biết và xinh đẹp đúng vậy không?

– Không đâu. Chỉ là tôi hiểu nỗi đau khổ của ông lúc này và tôi muốn làm bất cứ điều gì để ông với nhẹ nỗi đau khổ đó. Nhưng tôi tin rằng một khi ông đã chịu đựng nổi thì ông sẽ tìm ra được cách vượt qua nó.

– Ôi tôi đã làm mất thời gian của cô, – Phillip nói. – Chắc cô phiền lòng lắm.

– Ông muốn tôi pha thứ gì cho ông uống không?

– Không. Cô có thích chơi xúc xắc không? – Phillip hỏi.

– Tôi rất thích, thưa ông Adler.

– Vậy cô sẽ là bạn xúc xắc của tôi nhé. Và cô có thể gọi tôi đơn giản là Phillip.

– Ông Phillip.

Từ hôm đó hai người ngày nào cũng chơi thứ cờ bạc bằng cách gieo xúc xắc.

° ° °

Luật sư Terry Hill gọi điện cho Lara.

– Lara? Tôi sợ tôi có vài tin không vui cho chị đây! Lara chuẩn bị sẵn để đón đợi.

– Anh nói đi, Terry.

– Uỷ ban phòng chống cờ bạc lậu Nevada đã quyết định đình chỉ hiệu lực giấy phép kinh doanh sòng bạc của chị cho đến điều tra xong vụ bán đấu giá. Và như vậy chị rất có thể sẽ bị ra toà và thậm chí nhận án.

Lara choáng váng. Nàng nhớ lại câu nói của Martin: Em không phải lo. Họ sẽ không tìm ra chứng cứ nào hết.

– Chúng ta có thể làm cách nào được không.

– Hiện giờ thì chưa thể làm gì được. Trước mắt, chị hãy yên lặng để tôi theo dõi tình hình xem sự thể diễn ra sao đã.

Khi Lara báo tin này cho Howard, anh nói:

– Lạy Chúa! Chúng ta đã hy vọng dựa vào số tiền thu được ở sòng bạc để trả cho những khoản bảo lãnh tiền vay xây các toà nhà kia. Liệu rồi họ có tiếp tục cho phép ta kinh doanh không nhỉ?

– Tôi không biết.

Howard đăm chiêu:

– Thôi được. Ta sẽ bán khách sạn ở Chicago và dùng tiền đó trả khoản vay xây công trình Houston.

Thị trường bất động sản đang xuống giá quá. Rất nhiều nhà băng, công ty tín dụng đang lao đao.

– Tình hình có thể sẽ thay đổi, – Lara nói.

– Mong cho nó thay đổi sớm. Tôi đã gọi điện cho các nhà băng trao đổi về những khoản chúng ta vay của họ.

– Anh đừng lo, Howard. – Lara nói giọng tâm sự. Nếu ai nợ nhà băng một triệu đô- la thì nhà băng sẽ nắm gáy anh ta. Nhưng nếu ta nợ nhà băng một trăm triệu đô- la thì ta lại nắm gáy họ. Họ sẽ phải làm theo ý kiến của chúng ta. Anh yên tâm.

Ngày hôm sau báo Businessweek đăng một bài nhan đề: “Vương quốc Cameron đang nghiêng ngả”.
“Lara Cameron rất có thể bị ra toà thành phố Reno”.

“Liệu Bướm Sắt có giữ được vương quốc của bà ta không?”

Lara đấm mạnh xuống tờ tuần báo.

– Sao họ dám đăng một bài như thế này. Tôi sẽ kiện họ. Howard nói:
– Cách ấy không hay ho gì đâu. Lara giận dữ nói:
– Tháp Cameron đã chật khách thuê rồi chứ, Howard?

– Hiện đã kín bảy mươi phần trăm và vẫn đang tăng dần. Hãng bảo hiểm phương Nam lấy hai mươi tầng và Ngân hàng đầu tư Quốc tế lấy mười tầng.

– Bao giờ toà tháp đó hoàn tất, nó sẽ cho chúng ta đủ tiền trang trải tất cả những khó khăn hiện nay. Bao giờ chúng ta mới hoàn tất toà nhà chọc trời ấy?

– Sáu tháng nữa.

Giọng Lara lại sôi nổi, phấn chấn:

– Chà, anh thấy không? Vậy là chúng ta sẽ có toà nhà lớn nhất thế giới.

Nàng quay ra sau lưng ngắm mô hình toà nhà khổng lồ đó. Toà nhà vươn lên trời mây và các mặt của nó bằng kính phản chiếu khắp khung cảnh xung quanh. Mấy tầng dưới thấp có hành lang chạy vòng quanh và những cửa hiệu bán toàn hàng hoá đắt tiền, không khác gì một đường phố sang trọng. Bên trên là những tầng cho các văn phòng kinh doanh thuê và văn phòng của nàng.

– Chúng ta sẽ tiến hành một chiến dịch quảng cáo – Lara nói.

– Ý hay đấy, – Howard cau mày.

– Sao thế?

– Không sao hết. Tôi chỉ đang nghĩ về lão Steve Murchinson. Lão đang mong dìm chết toà tháp đó của chúng ta. Chúng ta sẽ chặn tay lão lại. Chúng ta đã từng chặn tay lão, đúng thế không?

– Đúng, – Howard chậm rãi đáp. – Chúng ta sẽ chặn tay lão. Lara mời Jerry Townsen đến.
– Jerry. Tôi muốn có gì đặc biệt trong dịp khai trương Toà tháp Cameron. Anh đã nảy ra sáng kiến nào chưa?

– Rồi. Tôi có một sáng kiến rất thú vị. Khai trương vào ngày 10 tháng chín phải không?

– Đúng.

– Ngày đó có gì đặc biệt à?

– Đây là ngày kỷ niệm sinh nhật của tôi…

– Vậy đấy! Mặt Jerry Townsen sáng lên. – Tại sao ta không tổ chức ngày sinh nhật của chị đồng thời cũng là ngày lễ khai trương toà nhà?

Lara suy nghĩ một lát.

– Ý kiến của anh rất hay. Một sáng kiến tuyệt vời. Buổi lễ sẽ biến thành ngày hội lớn mà tiếng reo hò sẽ vang vọng ra toàn thế giới. Jerry, tôi muốn anh bắt đầu lên bảng danh sách khách mời ngay. Hai trăm khách. Tôi muốn anh đích thân kê tên từng người.

Jerry Townsend cười:

– Vâng. Tôi sẽ đưa chị xem lại bản danh sách đó. Lara lại bấm mạnh tay xuống tờ tuần báo:
– Chúng ta sẽ cho họ biết tay?

– Bà tha lỗi, thưa bà Adler, – Marian nói. – Người thư ký của Hiệp hội xây dựng quốc gia gọi điện thoại đến hỏi là bà chưa trả lời thiếp mời dự tiệc của họ vào buổi tối thứ Sáu.

– Cô trả lời họ là tôi không thể đến được, – Lara nói. – Xin lỗi họ giúp tôi.

– Vâng, thưa bà, – Marian đi ra. Phillip nói:
– Lara, em không thể ru rú ở nhà với anh mãi được đâu. Đấy là việc em cần phải dự, chuyện ấy quan trọng đối với em.

– Không có gì quan trọng đối với em hơn là ở bên cạnh anh. Ông cha cố bé nhỏ làm phép cưới cho chúng mình đã nói: bất kể hoàn cảnh nào kia mà, – nàng cau mày. – Ít nhất thì em cũng đoán cha cố nói như thế bởi em có hiểu được tiếng Pháp đâu.

Phillip mỉm cười:

– Anh muốn em biết anh yêu em đến mức nào. Và anh luôn cảm thấy là anh đã bắt em cùng chịu với anh cuộc sống địa ngục này.

Lara nép vào người chồng, âu yếm nói:

– Anh lầm rồi! Không phải Địa ngục mà là Thiên đường.

Phillip đang mặc quần áo. Lara cài khuy sơ mi giúp chàng. Phillip nhìn vào gương:

– Trông anh giống gã hippi quá rồi, – chàng nói. – Anh cần cắt tóc.

– Hay em bảo Marian liên hệ với thợ làm đầu của anh và hẹn giờ để anh đến. Phillip lắc đầu:
– Đừng. Em tha lỗi, Lara. Anh chưa muốn ra ngoài phố.

Sáng hôm sau bác thợ cắt tóc của Phillip cùng với cô sửa móng tay đến nhà họ. Phillip sửng sốt:

– Sao lại thế này?

– Nếu Mohamed không đến với núi thì ngọn núi đành đến với Mohamed vậy. Những người này từ nay hàng tuần sẽ đến làm cho anh.

– Em đúng là nàng tiên, – Phillip nói.

– Bây giờ anh mới biết ư? – Lara vui vẻ.

Hôm sau một người thợ may đến, đem theo một số mẫu quần áo, cả âu phục lẫn sơ mi.

– Để làm gì thế này? – Phillip hỏi. Lara nói:
– Anh là người đàn ông duy nhất mà em biết, chỉ có sáu bộ áo đuôi tôm, bốn áo vét lễ phục và hai bộ âu phục. Em nghĩ đã đến lúc anh cần có một tủ áo quần hoàn chỉnh.

– Để làm gì? – Phillip phản đối. – Anh có định đi đâu đâu?

Nhưng rồi chàng cũng chịu để người ta đo và cắt quần áo cho mình. Vài ngày sau, thợ đóng giầy đến.
– Cái gì thế này nữa? – Phillip hỏi.

– Đã đến lúc anh phải đóng giầy mới.

– Anh đã nói với em rồi. Anh sẽ không đi đâu kia ma.

– Em biết, anh yêu ạ. Nhưng lỡ anh cần đi đâu thì phải có giầy hẳn hoi chứ. Phillip ôm vợ.
– Anh không xứng đáng được em chiều như vậy.

– Chính là em không xứng đáng thì có.

° ° °

Họ đang họp tại văn phòng. Howard Keller nói:

– Chúng ta sắp mất khu đất ở Los Angeles. Các nhà băng đòi trả số tiền đã vay của họ để mua khu đất ấy.

– Họ không thể làm như thế.

– Thì họ đang làm đấy thôi. – Howard nói. – Chúng ta đã vượt quá sức mình rồi.

– Ta có thể trả lại họ bằng cách lấy tạm tiền dành cho một công trình nào khác vậy. Howard Keller kiên nhẫn nói:
– Lara? Cô đã vay quá nhiều rồi. Nguyên toà tháp Cameron đang còn cần thêm sáu mươi triệu đô- la nữa.

– Tôi biết. Nhưng chỉ bốn tháng nữa là chúng ta khánh thành nó. Chúng ta có thể đập khoản này sang khoản khác. Công trình ấy vẫn đi đúng tiến độ chứ, phải không nào?

– Phải, – Howard chăm chú nhìn Lara và anh thầm suy nghĩ. Câu nàng vừa hỏi giá như một năm trước đây nàng đã không đưa ra. Hồi đó Lara biết rất rõ tiến độ ở mọi công trường ra sao.

– Tôi thấy cô nên dành nhiều thì giờ hơn để đến làm việc tại đây, tại văn phòng này. – Howard nói tiếp. – Có rất nhiều vấn đề cô cần phải nắm vững và rất nhiều việc cô phải quyết định ngay tại chỗ.

Lara gật đầu:

– Cũng được, – nàng miễn cưỡng nói. – Sáng mai tôi sẽ đến làm việc ở đây.

° ° °

– Ông William Ellerbee muốn nói điện thoại với ông, Phillip, – Marian báo tin.

– Bảo ông ta tôi không thể tiếp chuyện được. – Phillip nói và nhìn theo cô thư ký quay ra máy điện thoại.

– Thưa ông Ellerbee tôi rất tiếc là lúc này ông Adler không thể cầm máy được. Ông cần nhắn lại gì không.

Cô nghe một lúc.

– Vâng, tôi sẽ truyền đạt lại cho ông Adler. Cảm ơn. Marian đặt máy xuống, nhìn Phillip:
– Ông ấy rất tha thiết muốn mời ông đi ăn trưa.

– Chắc ông ta muốn nói về những khoản hoa hồng mà bây giờ ông ta không được hưởng nữa.

– Có lẽ thế, – Marian dịu dàng nói. – Tôi tin rằng ông Ellerbee rất buồn bực về chuyện ông bị thương.

Phillip điềm tĩnh nói:

– Xin lỗi. Phải chăng bây giờ tôi đã thành kẻ vô tích sự?

– Một chút thôi.

– Cô thông cảm được chứ? Marian mỉm cười:
– Chuyện ấy chẳng khó khăn gì.

Hôm sau, ông bầu Ellerbee lại gọi điện đến. Phillip không có mặt trong phòng. Marian nói chuyện với ông ta chừng vài phút rồi chạy đi tìm Phillip.

– Ông Ellerbee đang cầm máy, – Marian nói.

– Lần sau, cô bảo ông ấy đừng gọi đến nữa.

– Ông nên đích thân bảo thì hơn, – Marian nói.

– Ông phải đến ăn trưa với ông Ellerbee vào thứ ba, một giờ trưa.

– Tôi phải làm sao?

– Ông ấy đề nghị tại nhà hàng Le Cirque, nhưng tôi nghĩ một hiệu ăn nhỏ thì hơn, – Marian nhìn vào cuốn sổ tay đang cầm. – Ông ấy sẽ đợi ông ở hiệu ăn Fu [1] vào một giờ trưa để anh Max lái xe chở ông đến.

Phillip giận dữ, quắc mắt nhìn Marian:

– Cô dám nhận lời với người ta mà không thèm hỏi tôi? Marian điềm tĩnh nói:
– Nếu tôi hỏi ông thì ông không chịu đâu. Ông có thể thải hồi tôi nếu như ông muốn. Phillip nhìn cô thư ký một lúc lâu rồi đột nhiên bật cười:
– Cô biết không? Đã lâu rồi tôi không được thưởng thức món ăn Trung Hoa. Lúc Lara từ văn phòng về, Phillip nói:
– Thứ ba này anh sẽ ăn trưa với ông Ellerbee.

– Tuyệt vời, anh yêu? Do đâu anh đã quyết định một điều tuyệt vời như vậy?

Marian quyết định cho anh đấy. Cô ấy cho rằng anh nên ra phố, và đây đúng là một dịp tốt.

– Thật à? – Nhưng mấy lần mình thúc giục thì anh ấy không chịu nghe. – Cô Marian thông minh quá.

Đúng thế. Marian thật sự là một phụ nữ.

Mình ngu thật, Lara thầm nghĩ. Lẽ ra mình không được để cô ta gần gũi với chàng như vậy. Chính mình đã đẩy họ đến với nhau. Và trong tình trạng hiện giờ, Phillip rất dễ bị “đổ”.

Đó chính là lúc Lara nẩy ra ý nghĩ phải tống cổ Marian ra khỏi nhà này.

Hôm sau, lúc Lara về đến nhà, nàng thấy chồng đang chơi xúc xắc với cô thư ký. Thứ giải trí của chúng mình, Lara thầm nghĩ
– Cô cứ giao “lục” mãi thì bao giờ mới đến lượt tôi đi để mà thắng cô được? – Tiếng Phillip cười nói vui Lara đứng lại bên ngoài nhìn họ. Đã lâu lắm rồi nàng không thấy chồng cười vui vẻ như vậy.

Vừa lúc đó Marian ngẩng đầu lên, nhìn thấy bà.

– Chào bà đã về, thưa bà Adler.

Phillip thì lao đến với nàng.

– Ô, em yêu, – chàng hôn nàng. – Cô ta làm anh thua liểng xiểng. Không cần mình giúp, Lara nghĩ thầm.
– Tối nay bà có cần tôi ở đây không ạ, thưa bà Adler?

– Không. Cho cô đi chơi. Sáng mai đến.

– Cảm ơn. Chào hai ông bà.

– Chào cô, Marian.

Hai vợ chồng nhìn theo cô thư ký đi ra.

– Cô ấy hay lắm, – Phillip nói. Lara vuốt ve cằm chồng.
– Em rất mừng.

– Công việc ở văn phòng thế nào?

– Tốt, – Lara không muốn làm bận óc chồng về những khó khăn nàng đang vấp phải. Nàng cần phải đi Reno và nói chuyện với Uỷ ban phòng chống cờ bạc lại lần nữa. Nếu cần, có thể nàng đành phải cắt sòng bạc ra khỏi khách sạn. Nhưng nàng hy vọng thuyết phục để Uỷ ban vẫn cho sòng bạc tiếp tục hoạt động.

– Phillip? Em sợ là sắp tới em sẽ phải đến văn phòng làm việc nhiều hơn. Howard không thể quyết định mọi việc thay em được.

– Không sao. Anh thì không sao đâu.

– Em còn phải đi Reno một hai ngày, – Lara nói. – Hay anh đi với em? Phillip lắc đầu.
– Anh chưa muốn đi đâu cả, – chàng nhìn vào bàn tay trái co quắp. – Hiện giờ thì chưa.

– Cũng được. Em sẽ cố gắng không đi quá hai ngày. Ba ngày là cùng! Sáng hôm sau, lúc Marian đến làm việc, Lara đã chờ cô. Phillip còn ngủ.

– Marian… Cô biết cái vòng tay ông Adler tặng tôi hôm kỷ niệm sinh nhật của tôi chứ?

– Có thưa bà Adler.

– Lần cuối cùng cô nhìn thấy nó là bao giờ? Marian không cần suy nghĩ gì hết:
– Tôi thấy nó trên bàn trang điểm trong phòng bà.

– Vậy là cô có nhìn thấy?

– Vâng. Thưa bà, có chuyện gì vậy?

– Tôi bị mất cái vòng ấy. Marian chăm chú nhìn bà chủ:
– Mất ạ? Ai lại…

– Tôi đã hỏi tất cả những người làm trong nhà này. Họ đều không biết.

– Vậy thì tôi gọi điện cho cảnh sát và…

– Không cần thiết. Tôi không muốn làm chuyện gì để mang tiếng cho cô.

– Tôi chưa hiểu.

– Thật không? Vì cô, tôi nghĩ là ta nên bỏ qua chuyện này đi. Marian choáng váng nhìn bà chủ:
– Bà nghĩ tôi lấy cái vòng ấy chăng, thưa bà Adler?

– Tôi không nghi gì hết. Chỉ có điều cô phải rời khỏi cái nhà này. Lara tự thấy giận mình đã làm cái việc tồi tệ này.
Nhưng mình không được để ai tranh cưởp Phillip của mình. Bất cứ ai. Lúc Phillip xuống nhà ăn điểm tâm. Lara bảo chồng.
– Em sắp lấy một cô thư ký khác đến làm việc ở nhà mình.

Phillip ngạc nhiên nhìn vợ:

– Thế Marian đi đâu?

– Cô ấy xin thôi. Marian xin được một chỗ làm khác… Ở San Francisco. Phillip vẫn còn ngạc nhiên. Chàng nhìn Lara:
– Ôi, thế thì buồn quá. Anh vẫn đinh ninh cô ấy thích ở đây.

– Em cũng tin là cô ấy thích. Nhưng chúng ta không nên cản đường đi của cô ấy, đúng không anh?

Tha thứ cho em, Phillip. Lara thầm nghĩ.

– Tất nhiên rồi, – Phillip nói. – Anh muốn chào chia tay với cô ấy. Cô ấy ở trong… Marian đi rồi.
Phillip nói:

– Anh hy vọng sẽ tìm được người khác cùng chơi xúc xắc.

– Công việc của em ổn thoả thêm đôi chút, em sẽ chơi với anh.

° ° °

Phillip và ông bầu Ellerbee ngồi trong góc hiệu ăn Fu. Ellerbee nói:
– Tôi rất mừng được gặp anh, Phillip. Bao nhiêu lần tôi gọi điện cho anh, nhưng…

– Tôi biết. Ông tha lỗi. Hồi ấy tôi không có hào hứng nói chuyện với ai hết.

– Tôi hy vọng cảnh sát sẽ điều tra ra được cái bọn khốn kiếp đã làm hại anh.

– Cảnh sát đã nói thật với tôi rằng họ không bỏ sức ra nhiều đi tìm những tên lưu manh côn đồ trấn lột khách qua đường. Họ chỉ coi chúng như những con mèo hoang. Và họ sẽ không bao giờ tìm ra đâu.

Ellerbee ngập ngừng nói:

– Theo tôi hiểu thì anh sẽ không biểu diễn được nữa?

– Ông hiểu đúng đấy, – Phillip giơ bàn tay trái co quắp – Bàn tay này đã chết rồi.

Ellerbee dướn người về phía trước, sôi nổi nói:

– Bàn tay có thể chết, nhưng không phải anh, Phillip. Anh vẫn còn cả một cuộc đời phía trước.

– Nhưng tôi làm gì được?

– Dạy học.

Trên môi Phillip nở một nụ cười ngượng nghịu.

– Ông nói giỡn, đúng không? Ngày trước tôi đã nghĩ, khi không biểu diễn được nữa tôi sẽ dạy học…

Allerbee điềm tĩnh nói:

– Vậy thì là bây giờ đây, đúng không nào? Tôi đã mạn phép anh gặp ông Giám đốc Trường nhạc Eastman ở Rochester. Họ sẵn sàng mời anh đến giảng dạy.

Phillip nhăn trán:

– Như vậy có nghĩa là tôi phải dọn đến thành phố ấy sống, trong khi văn phòng của vợ tôi lại ở New York, – chàng lắc đầu. – Tôi không để đối xử như vậy với Lara. Ông thừa biết là cô ấy hết sức tốt với tôi.

– Đúng thế.

– Lara thậm chí đã bỏ buông cả việc kinh doanh để chăm sóc tôi. Cô ấy là người phụ nữ hiểu biết và yêu tôi nhất trong số những phụ nữ tôi biết. Và tôi cũng rất yêu cô ấy.

– Phillip1 Dù sao anh cũng cứ suy nghĩ thêm về đề nghị của Trường nhạc Eastman nhé.

– Ông nói giúp là tôi rất cảm ơn họ, nhưng tôi sợ không nhận lời được.

– Nếu anh thay đổi ý kiến thì báo cho tôi biết chứ? Phillip gật đầu:
– Ông là người đầu tiên tôi báo tin đó.

Khi Phillip về tới nhà, Lara đã đến văn phòng.

Chàng buồn bã đi lại quanh quẩn trong nhà. Chàng suy nghĩ về câu chuyện trao đổi với ông bầu Ellecrbee ban nẫy.

Mình cũng muốn dạy học, Phillip thầm nghĩ, nhưng mình không thể yêu cầu Lara chuyển đến Rochester, mà sống thiếu nàng thì mình cũng không chịu nổi.

Chàng nghe thấy tiếng cửa bên ngoài mở.

– Lara đấy à?

Nhưng lại là Marian.

– Ôi xin lỗi ông, Phillip. Tôi không nghĩ là nhà có ai. Tôi đến để trả chìa khoá.

– Tôi tưởng là cô đi San Francisco rồi? Marian ngạc nhiên nhìn chàng:
– San Francisco? Sao ông lại bảo thế?

– Cô định đến đó làm việc mà, đúng không?

– Tôi chưa có chỗ làm nào cả. Nhưng Lara nói rằng… Marian chợt hiểu.
– Tôi hiểu. Vậy là bà nhà chưa kể ông nghe tại sao bà lại đuổi việc tôi.

– Đuổi việc cô? Lara bảo là cô xin thôi… là cô đã kiếm được một chỗ làm tốt hơn.

– Không đúng đâu.

Phillip chậm rãi nói:

– Tôi nghĩ cô nên ngồi xuống đã. Họ ngồi đối diện nhau.
– Sự thật là thế nào? – Phillip hỏi. Marian hít một hơi thở sâu:
– Tôi đoán bà nhà nghi tôi “cưa cẩm” ông.

– Hai người đã nói với nhau những gì?

– Bà nhà đổ cho tôi ăn cắp cái vòng đeo tay kim cương ông đã tặng bà, lấy cớ đó để đuổi tôi. Tôi tin rằng bà nhà đã giấu nó ở một nơi nào đấy.

– Tôi không tin nổi, – Phillip phản đối. – Lara không đời nào làm chuyện kiểu như thế.

– Bà ấy dám làm mọi chuyện để giữ ông. Phillip chăm chú nhìn cô gái, bối rối nói:
– Tôi… Tôi không biết nói với cô thế nào bây giờ. Cô để tôi nói chuyện với Lara rồi sẽ…

– Không. Xin ông đừng làm như thế. Tốt nhất là ông đừng cho bà nhà biết hôm nay tôi đến đây. Cô đứng dậy.
– Cô định sẽ làm gì bây giờ?

– Ông đừng lo. Tôi sẽ tìm được chỗ làm khác.

– Marian… Nếu cô thấy tôi có thể làm gì được để giúp cô thì…

– Không. Tôi không cần gì hết.

– Cô tin là như thế chứ?

– Tôi tin. Mong ông hãy gìn giữ bản thân, Phillip.

Nói xong Marian đi ra. Phillip nhìn theo, trong lòng bối rối. Chàng không dám tin rằng Lara có thể làm một việc tồi tệ đến như thế, dù là vì yêu chàng và chàng tự hỏi, tại sao nàng không hề nói với chồng.

Có lẽ chàng nghĩ, Marian ăn cắp cái vòng đó thật và Lara không muốn nói với chàng để chàng khỏi choáng váng. Và Phillip tin rằng Marian đã nói dối chàng.
——————————–

1. Fu – tên một người Hoa. Đây là quán ăn Tàu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.