Xe cứu thương chở Andrew Stilman vào phòng cấp cứu lúc 7h42 phút. Buổi sáng hôm đó, mật độ giao thông không dày đặc như thường lệ.
Bệnh viện đã được thông báo trước qua điện đàm, các bác sĩ và y tá hối hả chờ bên chiếc băng cáng.
– Người đàn ông ba mươi chín tuổi này đã bị đâm ở phần cuối đốt sống lưng cách đây nửa tiếng. Anh ta đã mất rất nhiều máu, tim đã ngừng đập ba lần, chúng tôi đã cố gắng hồi tim cho anh ta những vẫn chưa thế bắt mạch được, thân nhiệt anh ta đã giảm xuống còn 35 độ. Bây giờ đến lượt các anh, nhân viên cứu thương vừa nói vừa chạy vào đưa giấy tờ cho bộ phận nội trú phụ trách phẫu thuật.
Andrew mở mắt trở lại, ánh đèn nê ông phía trên đầu anh tạo thành một đường không liên tục khi anh được đưa vào phòng phẫu thuật.
Anh cố gắng nói nhưng viên bác sĩ nội trú đã cúi xuống nói với anh nên giữ sức, họ đưa anh vào phòng mổ.
– Xin lỗi em… Valérie… Nói với cô ấy giúp tôi…, Andrew thì thào rồi mất dần nhận thức.
°
Một chiếc xe cảnh sát huýt còi inh ỏi tiến vào bệnh viện. Một phụ nữ xuống xe rồi vội vã lao vào bệnh viện. Cô chạy ngang qua sảnh chờ và túm lấy các y tá đang đẩy cáng Andrew.
Một y tá ôm ngang lưng cô lại để ngăn cô tiến xa hơn.
– Tôi là vợ của anh ấy, Valérie hét lên. Tôi xin anh, hãy nói với tôi là anh ấy còn sống!
– Cô phải để chúng tôi mổ cho anh ấy, tính mạng anh ấy chỉ còn tính từng phút. Chúng tôi sẽ quay lại gặp cô ngay khi có thể.
Valérie nhìn Andrew khuất dần sau cánh cửa phòng mổ.
Cô đứng bất động, ngây dại.
Hiểu được cảm giác khốn quẫn của Valérie, một y tá trực đưa Valérie ra phòng chờ.
– Các bác sĩ phẫu thuật trực sáng nay là những người giỏi nhất mà tôi biết, không còn bàn tay nào giỏi hơn đâu, cô y tá trấn an Valérie.
Simon tới bệnh viện vài phút sau đó, anh hối hả tìm quầy lễ tân và nhận ra Valérie đang khóc nức nở trong phòng chờ. Cô đứng dậy khi thấy Simon và ngã vào vòng tay anh.
– Sẽ ổn thôi mà, rồi em xem, Simon nói trong nước mắt.
– Hãy nói với em là anh ấy sẽ qua khỏi, anh Simon.
– Anh hứa với em đó, cậu ấy rắn như đá mà, anh biết rõ cậu ấy, đó là một người biết đấu tranh, anh coi Andrew như người anh em ruột thịt và cậu ấy cũng rất yêu em, em biết mà. Vừa mới hôm qua cậu ấy vẫn còn nói với anh như vậy. Cậu ấy đã không ngừng nhắc đi nhắc lại điều đó. Cậu ấy đã tự trách mình biết bao. Ai đã có thể ra tay như vậy được cơ chứ? Sao lại thế?
– Viên cảnh sát đưa em tới đây nói là không ai nhìn thấy gì hết, Valérie nghẹn ngào nói.
– Andrew có thể đã nhìn thấy điều gì…
Simon và Valérie lặng ngồi bên nhau nhìn cánh cửa hành lang dẫn tới phòng phẫu thuật đóng kín trong suốt nhiều tiếng đồng hồ.
Vào cuối buổi chiều, một bác sĩ phẫu thuật ra gặp Valérie và Simon trong phòng chờ.
Họ nín thở nghe bản tường trình phẫu thuật.
Nửa giờ đồng hồ trôi qua giữa thời điểm Andrew bị đâm và thời điểm được đưa tới viện. Trong xe cứu thương, tim anh đã ngừng đập nhiều lần; Andrew đã sống trở lại nhưng anh đã đi quá xa.
Ca mổ đã kết thúc ở mức tốt nhất mà các bác sĩ có thể hy vọng. Hung khí đã gây ra nhiều vết thương sâu và nghiêm trọng, anh đã mất rất nhiều máu, quá quá nhiều máu. Tính mạng của anh không còn bị đe dọa và điều này vẫn còn chắc chắn trong bốn mươi tám giờ nữa.
Bác sĩ phẫu thuật không thể nói thêm điều gì.
Ông chào tạm biệt Valérie và Simon, ông cũng nói thêm là họ phải giữ niềm tin… Trong cuộc sống, mọi thứ đều có thể.
Thứ Ba ngày mùng 10 tháng Bảy, bài báo của Andrew Stilman được đăng trên trang nhất tờ The New York Times.
Valérie đọc cho Andrew nghe bài báo bên giường bệnh. Andrew vẫn chưa tỉnh lại.
Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.