Để đi theo còn đường ấy, Valérie giờ chỉ còn phải chia tay bạn trai, hai năm chung sống cùng nhau không thể giải quyết bằng một cuộc nói chuyện trong một tối. Andrew chờ cô đến, biết rất rõ rằng nếu anh nóng vội, cô sẽ không chịu ở lại.
Hai mươi ngày sau, ngay giữa đêm hôm khuya khoắt anh nhận được một tin nhắn gần giống với tin nhắn đã làm đảo lộn cuộc sống của anh vào một Chủ nhật nọ. Khi chiếc taxi chở anh đến trước Pick Me Up, Valérie đã đợi anh ở đó, hai vệt đen ở mỗi bên mặt cùng một chiếc va li nằm dưới chân.
Về đến nhà anh, Andrew đặt va li của cô vào phòng mình rồi để Valérie tự sắp xếp đồ đạc. Khi anh quay trở lại, cô đã chui vào nằm dưới chăn mà không hề bật đèn. Anh lại ngồi gần cô, ôm hôn cô rồi lại trở ra bởi anh đoán rằng cô cần được ở một mình để đưa tang mối quan hệ mà cô vừa cắt đứt. Anh chúc cô ngủ ngon rồi hỏi xem có phải cô vẫn mê món sô cô la nóng không. Valérie gật đầu ra hiệu đồng ý; Andrew rút lui.
Đêm đó, từ tràng kỷ phòng khách nơi anh không tài nào chợp mắt được, anh nghe thấy cô thổn thức khóc mà lòng dấy lên mong muốn cháy bỏng là đến an ủi cô, nhưng rồi anh kìm lại; chữa lành nỗi buồn đau dạng này chỉ phụ thuộc vào mình cô mà thôi.
Sáng ra Valérie thấy trên chiếc bàn thấp trong phòng khách một khay đồ ăn sáng với một bát đựng bột sô cô la kèm lời nhắn ngắn gọn.
“Tối nay anh sẽ đưa em đi ăn.
Đó sẽ là lần đầu tiên của chúng ta.
Anh sẽ để một chùm chìa khóa cho em ở lối vào.
Hôn em,
Andrew.”
Valérie bảo với Andrew rằng mình chỉ lưu lại đây trong khi chờ bạn trai cũ thu dọn đồ đạc khỏi căn hộ của mình. Nếu không vì cô bạn Colette hiện lại đang sống ở New Orleans, cô sẽ dọn đến ở nhờ nhà bạn. Mười ngày sau, trước niềm tiếc nuối sâu sắc của Andrew vốn ngày càng thích thú với sự hiện diện của cô, Valérie lại thu dọn va li quay về East Village. Trước vẻ mặt buồn thiu của Andrew, cô nhắc lại với anh rằng chỉ có nhiều nhất là tầm mười lăm khối nhà ngăn cách hai người mà thôi.
Mùa hè đến. Cứ mỗi cuối tuần khi cái nóng New York trở nên không thể chịu đựng nổi, họ lại bắt tàu điện ngầm đến đảo Coney rồi dành hàng giờ liền bên bãi biển.
Đến tháng Chín, Andrew tới Mỹ mười ngày liền mà không cho Valérie biết bất cứ thông tin gì về chuyến đi của mình. Anh viện dẫn bí mật nghề nghiệp và thề rằng cô chẳng có bất cứ lý do gì mà nghi ngờ anh cả.
Tháng Mười, khi anh lại đi vắng một lần nữa, và để được tha thứ, anh hứa sẽ đưa cô đi nghỉ ngay khi có thể. Nhưng Valérie không thích cả lô những lời an ủi suông và cô trả lời cứ việc biến luôn đi với kỳ nghỉ của anh.
Cuối thu, Andrew được đền bù từ công việc vốn đã tước đoạt của anh quá nhiều. Hàng tuần trời tìm hiểu, hai chuyến đi đến Trung Quốc nhằm thu thập bằng chứng, nhằm đối chiếu nhiều nguồn tin khác nhau để kiểm chứng độ xác thực, đã cho phép anh làm sáng tỏ những chi tiết của vụ buôn bán trẻ em tại tỉnh Hồ Nam và kết thúc một trong những cuộc điều tra chứng thực chuyện mua bán trẻ em là có thật và mức độ khủng khiếp của nó. Bài báo của anh được in trong ấn bản Chủ nhật, được tìm đọc nhiều nhất trong tuần, đã gây tiếng vang lớn.
Sáu mươi lăm nghìn trẻ em Trung Quốc đã được các gia đình người Mỹ nhận làm con nuôi trong vòng mười năm qua. Vụ bê bối này liên quan đến hàng trăm trẻ, chúng không hề bị bỏ rơi trong khi các loại giấy tờ chính thức lại chứng nhận điều đó, thực ra chúng đã bị cưỡng đoạt khỏi tay bố mẹ hợp pháp của mình để đưa vào trại mồ côi và trại này thu mỗi trường hợp nhận con nuôi một khoản bồi thường là năm nghìn đô la. Khoản lợi tài chính này làm giàu cho đám mafia gồm cảnh sát và cán bộ viên chức tha hóa dính líu vào vụ buôn bán nhơ nhớp. Chính quyền Trung Quốc đã nhanh chóng ngăn chặn vụ bê bối nhưng nỗi đau cũng đã in dấu. Bài báo của Andrew khiến nhiều bậc cha mẹ Mỹ đắm chìm trong câu hỏi đạo đức về những hậu quả của tấn thảm kịch đó.
Tên của Andrew được lưu truyền khắp ban biên tập rồi được nhắc đến trên các chương trình truyền hình buổi tối vốn thường xuyên chọn cách phát triển nhiều chủ đề vay mượn từ các mục tin bài trên The New York Times.
Andrew được các bạn đồng nghiệp chúc mừng. Anh còn nhận được mail từ tổng biên tập cùng rất nhiều thư của độc giả sửng sốt trước cuộc điều tra của anh. Nhưng anh cũng nhận được sự ghen tị của một vài bạn đồng nghiệp, và ba lá thư nặc danh đe dọa sẽ giết anh được gửi đến tòa báo, chuyện ấy đôi khi vẫn xảy ra.
Anh trải qua kỳ nghỉ cuối năm trong cô đơn. Valérie đã rời New York để đến New Orleans với Colette.
Ngay ngày hôm sau cô đi, Andrew bị tấn công tại bãi đỗ xe, một vụ tấn công bằng gậy bóng chày hẳn sẽ gây ra thảm kịch nếu không có người thợ máy mà anh hẹn xuất hiện.
Simon đi đón giao thừa với nhóm bạn trượt tuyết ở Beaver Creek trong vùng Colorado.
Andrew không hề quan tâm chút nào đến ngày Giáng sinh cũng như năm mới; anh ghét những buổi tối lễ lạt được lập trình sẵn nơi ta phải vui vẻ bằng bất cứ giá nào. Hai tối đó anh đều đến ngồi ở quầy bar Mary’s Fish, trước một đĩa sò và vài cốc vang trắng suông.
Năm 2012 khởi đầu với nhiều may mắn. Ngoại trừ một vụ tai nạn nhỏ vào những ngày đầu tháng Giêng. Andrew bị một chiếc xe ô tô lao ra từ trụ sở cảnh sát trên phố Charles đâm phải. Tài xế, một cảnh sát về hưu, vừa thực hiện chuyến thăm viếng nơi làm việc ngày xưa của mình nhân đợt lưu lại New York, vừa ngượng vì đã đâm phải anh vừa thở phào nhẹ nhõm khi thấy anh đứng dậy được mà không bị xây xước gì. Ông ta tha thiết muốn mời anh ăn tối tại quán nào đó tùy anh chọn. Andrew vốn cũng chẳng có việc gì làm tối đó, một đĩa bít tết ngon sẽ tốt hơn cái biên bản bảo hiểm nhiều và một nhà báo không bao giờ từ chối một bữa ăn với một cựu cảnh Sát New York vốn đang muốn nói chuyện. Viên thanh tra đã kể cho anh nghe cuộc đời mình và những trường đoạn đáng nhớ trong sự nghiệp của mình.
Valérie vẫn giữ căn hộ của mình vốn được Andrew gọi là “dù nhảy”, nhưng kể từ tháng Hai, cô ngủ tại nhà anh mỗi tối và họ bắt đầu nghiêm túc nghĩ đến việc tìm một nơi lớn hơn để chuyển đến sống cùng nhau. Chỉ có một trở ngại duy nhất là Andrew không muốn rời West Village, nơi anh từng thề sẽ sống đến hết đời. Trong một khu phố chủ yếu toàn những ngôi nhà nhỏ, một căn ba phòng quả tình rất hiếm. Valérie có bàn bạc mãi cũng vô ích và cô biết rằng mình sẽ không bao giờ buộc được anh rời khỏi những con phố lạ thường mà anh vốn biết từng chuyện. Anh sẵn lòng kể chúng cho cô nghe mỗi khi cả hai cùng dạo bộ, họ vừa đi qua một ngã tư nào đó trên đại lộ Greenwich nơi ngày xưa từng có một nhà hàng gợi cảm hứng cho Hopper vẽ bức tranh nổi tiếng Nighthawks, men theo những khuôn cửa sổ của ngôi nhà mà John Lennon từng sống trước khi chuyển đến Dakota Building. Khu West Village từng là nơi xuất hiện mọi cuộc cách mạng văn hóa, nơi có những quán cà phê, quán rượu và hộp đêm nổi tiếng nhất cả nước và khi Valérie giải thích với anh rằng những nghệ sĩ thời nay phần lớn đều sống ở Williamsburg, Andrew nhìn cô với vẻ vô cùng nghiêm túc rồi thốt lên:
– Dylan, Hendrix, Streisand, Peter, Paul & Mary, Simon & Garfunkel, Joan Baez, tất thảy đều khởi nghiệp từ khu Village này, trong những quán bar tại khu phố của anh, đó không phải là lý do đủ để muốn sống ở đây ư?
Và Valérie vốn chẳng muốn anh phật lòng vì bất cứ thứ gì trên đời liền đáp:
– Dĩ nhiên là có chứ!
Khi cô ca ngợi tiện nghi của những tòa tháp được dựng lên chỉ cách đó vài dãy nhà, Andrew vặc lại rằng anh không bao giờ muốn đến sống tại một phòng tít trên cao bằng thép. Anh muốn lắng nghe phố xá, tiếng còi xe, tiếng còi của đám taxi tại ngã tư, tiếng rắc rắc của ván sàn gỗ cũ kỹ, tiếng lạch xạch trong hệ thống ống khi nồi hơi của căn hộ bắt đầu kêu ro ro, tiếng cửa ra vào kẽo kẹt, những âm thanh đó khiến anh nhớ rằng mình đang sống và có đồng loại bao quanh.
Một chiều, anh rời tòa soạn về nhà, lấy hết đồ trong tủ tường ra rồi chuyển phần lớn đồ đạc của mình đến một kho chứa đồ trong khu phố. Mở tủ treo áo ra, anh thông báo với Valérie rằng không cần thiết phải chuyển nhà và từ giờ cô đã có chỗ cần thiết để dọn đến sống thực sự.
Vào tháng Ba, Andrew được tổng biên tập giao cho một vụ điều tra mới cùng dòng với điều tra trước. Một hồ sơ quan trọng mà anh bắt tay vào ngay không chút chần chừ, và vui mừng khi thấy nhiệm vụ này sẽ đưa anh tới Argentina.
Trong những ngày đầu tháng Năm, trở về từ Buenos Aires và biết rằng mình phải trở lại đó ít lâu sau, Andrew không tìm thấy cách nào khác để xin Valérie tha thứ ngoài việc thổ lộ với cô, trong bữa ăn tối, rằng anh muốn cưới cô.
Cô nhìn anh chằm chằm, thận trọng, trước khi phá lên cười. Tiếng cười của Valérie khiến anh xáo động. Andrew nhìn cô, bối rối nhận ra rằng lời cầu hôn mà anh vừa thổ lộ không chút đắn đo khiến chính anh cảm thấy rất hạnh phúc.
– Anh đang không nghiêm túc phải không? Valérie vừa hỏi vừa lau khóe mắt.
– Sao anh lại không nghiêm túc cơ chứ?
– Rốt cuộc Andrew à, chúng ta mới bên nhau vài tháng nay. Đó có thể là quãng thời gian hơi ngắn để ra một quyết định như vậy.
– Chúng ta đã bên nhau từ một năm nay rồi, và chúng ta đã biết nhau từ thuở thiếu thời, em không nghĩ rằng mình đã có đủ thời gian rồi à?
– Với giai đoạn ngắt quãng chừng hai chục năm..
– Với anh, việc chúng ta gặp nhau từ thời niên thiếu, rồi bặt vô âm tín, sau đó lại tình cờ gặp lại nhau trên vỉa hè New York, đó đã là dấu hiệu rồi.
– Anh, một nhà báo vô cùng lý tính và tư duy logic, giờ lại tin vào dấu hiệu cơ à?
– Khi anh đối diện với em, đúng thế đó!
Valérie im lặng nhìn thẳng vào mắt Andrew, rồi cô mỉm cười với anh.
– Anh lặp lại lời cầu hôn đó đi.
Giờ lại đến lượt Andrew quan sát Valérie. Cô không còn là cô gái trẻ nổi loạn mà anh từng quen hai mươi năm trước. Cô nàng Valérie đang ăn tối trước mặt anh đã thay chiếc quần jeans vá chằng vá đụp bằng một chiếc jupe rất hợp, thay đôi giày bát két có phần mũi tô màu sặc sỡ bằng lọ sơn móng bằng đôi giày cao gót sáng bóng, chiếc áo vest bằng vải gai thô thường mặc che kín đường cong cơ thể cô đã nhường chỗ cho chiếc áo pull cổ chữ V bằng cachemire làm nổi bật đôi gò bồng đảo hoàn mỹ. Cặp mắt không còn được trang điểm quá mức mà chỉ phủ một lớp mỏng phấn mắt và chuốt chút mascara. Valérie Ramsay còn xa mới là người phụ nữ đẹp nhất mà anh từng gặp nhưng chưa bao giờ anh cảm thấy gắn bó với một ai đó đến vậy.
Andrew cảm thấy lòng bàn tay mình xâm xấp mồ hôi, điều chưa từng xảy đến với anh bao giờ. Anh đẩy ghế ra rồi đi vòng quanh bàn và quỳ gối xuống đất.
– Valérie Ramsay, anh không mang theo nhẫn để đeo cho em, bởi ý định của anh là bộc phát nhưng chân thành, nhưng nếu em muốn làm vợ anh, chúng ta sẽ cùng nhau đi chọn nhẫn vào cuối tuần này, và anh định sẽ làm sao cho xứng là người đàn ông tốt nhất để em sẽ đeo chiếc nhẫn đó suốt cả cuộc đời mình. Hay có thể nói là cả cuộc đời anh, nếu em quyết định tái hôn sau khi anh chết.
– Anh không thể ngăn mình khiến người ta cười chảy cả nước mắt, ngay cả khi anh đang cầu hôn em à!
– Anh đảm bảo với em trong tư thế này, với tất thảy những ai đang nhìn mình, anh không hề tìm cách làm trò hề đâu.
– Andrew, Valérie nghiêng người ghé vào tai anh thì thầm, em muốn nói đồng ý lời cầu hôn của anh, bởi vì em muốn điều đó và cũng để tránh cho anh trở thành kẻ ngốc trước bàn dân thiên hạ, nhưng khi anh ngồi lại vào chỗ của mình, em sẽ nói cho anh đòi hỏi duy nhất mà em đặt ra cho cuộc hôn nhân của chúng ta. Thế nên lời “đồng ý” mà em sẽ nói thật to này vẫn còn ở thức điều kiện trong vài phút tới đây, chúng ta thống nhất chứ?
– Thống nhất, đến lượt mình Andrew cũng thì thầm lại.
Valérie đặt nụ hôn lên môi anh rồi nói đồng ý rất rõ ràng.
Trong nhà hàng, các thực khách đang nín thở chờ đợi liền vội vỗ tay nhiệt liệt.
Ông chủ quán ăn bình dân kiểu Ý bỏ luôn quầy tính tiền để chạy lại chúc mừng vị khách quen. Ông ôm Andrew trong vòng tay, siết anh thật chặt rồi thì thầm vào tai anh với âm điệu pha lẫn Ý-New-York câu nói từ bộ phim của Scorsese[1]:
[1] Martin Scorsese (sinh năm 1942), là người Mỹ gốc Ý, ông được biết tới nhiều nhất qua vai trò đạo diễn các bộ phim hình sự-tội ác như Taxi driver (1976), Goodfellas (1990) hay Điệp vụ Boston (The Departed, 2006.)
– Ta hy vọng anh biết điều mình sắp làm!
Rồi ông nghiêng về phía Valérie và hôn lên tay cô.
– Giờ tôi có thể gọi cô là Bà được rồi! Tôi sẽ cho mang sâm banh tới để ăn mừng sự kiện này, nhà hàng sẽ thết đãi. Đúng vậy, đúng vậy, tôi tha thiết được mời mà!
Rồi Maurizio quay lại sau quầy tính tiền đồng thời ra hiệu cho tay bồi bàn duy nhất thực thi ngay lập tức.
– Anh đang nghe em đây, Andrew thì thào khi nút chai sâm banh bật ra.
Người phục vụ rót đầy ly của họ và Maurizio quay trở lại với một chiếc cốc trên tay, rõ ràng là nhất định muốn cụng ly với cặp cô dâu chú rể trong tương lai này.
– Cho chúng tôi chỉ một giây thôi Maurizio, Andrew vừa nói vừa giữ tay ông chủ quán.
– Anh muốn em thông báo điều kiện của mình trước mặt ông đây ư? Valérie ngạc nhiên hỏi.
– Đó là một người bạn lâu năm, anh không có gì là bí mật với những người bạn lâu năm của mình, Andrew trả lời với giọng mỉa mai.
– Tốt thôi! Thế thì thế này, thưa ông Stilman, tôi sẽ kết hôn với ông với điều kiện ông phải thề trên danh dự của mình rằng không bao giờ nói dối tôi, lừa dối tôi hay chủ tâm làm tôi đau khổ. Nếu một ngày nào đó ông không yêu tôi nữa, tôi sẽ phải là người đầu tiên biết chuyện đó. Tôi đã có quá đủ những câu chuyện kết thúc trong đêm buồn rồi. Nếu ông hứa với tôi như vậy, thì tôi rất muốn làm vợ ông.
– Anh thề với em, Valérie Ramsay-Stilman.
– Trên mạng sống của anh ư?
– Trên mạng sống của anh!
– Nếu anh phản bội em, em sẽ giết anh!
Maurizio nhìn Andrew rồi làm dấu thánh giá.
– Giờ chúng ta cụng ly được rồi chứ? Ông chủ quán lên tiếng hỏi, tôi vẫn còn khách phải phục vụ nữa.
Sau khi tặng cho họ hai phần bánh tiramisu tráng miệng của nhà hàng, Maurizio từ chối đưa họ hóa đơn tính tiền.
Andrew và Valérie cùng trở về nhà trên những con phố của West Village.
– Chúng ta thực sự sẽ cưới nhau chứ? Vừa nói Valérie vừa siết chặt tay Andrew.
– Đúng vậy, thực sự đó. Và phải thú thật với em, anh chưa từng nghĩ rằng cầu hôn lại khiến anh hạnh phúc đến vậy.
– Em cũng thế, Valérie đáp. Điên thật. Em phải gọi điện cho Colette để thông báo cho cô ấy. Chúng em đã học cùng nhau, cùng sẻ chia đắng cay ngọt bùi, nhất là những đắng cay, cô ấy sẽ là người làm chứng của em trong đám cưới. Thế còn anh, anh sẽ chọn ai?
– Anh nghĩ là Simon.
– Anh không muốn gọi cho anh ấy à?
– Có chứ, ngay ngày mai anh sẽ gọi.
– Tối nay đi, anh gọi điện cho anh ấy tối nay trong khi em gọi cho Colette!
Andrew chẳng hề muốn làm phiền Simon vào cái giờ muộn màng như thế này để thông báo cho bạn anh cái tin mà bạn anh kiểu gì cũng hay biết vào ngày mai, nhưng anh nhận thấy trong mắt Valérie lời thỉnh cầu của con trẻ, và ánh mắt đột nhiên xen lẫn giữa niềm vui và nỗi sợ ấy khiến anh xúc động.
– Mình sẽ gọi lần lượt từng người hay mình sẽ đánh thức cả hai người bạn thân cùng lúc?
– Anh có lý đấy, giờ mình phải bắt đầu quen với việc làm mọi thứ cùng nhau đi, Valérie đáp.
Colette hứa với Valérie sẽ đến thăm cô ở New York càng sớm càng tốt. Cô cũng chúc mừng Andrew và nói với anh rằng anh còn chưa biết hết niềm may mắn mà cuộc đời trao cho anh đâu. Bạn thân của cô là một phụ nữ vô cùng đặc biệt.
Về phần mình, Simon ban đầu còn nghĩ đây là một trò đùa. Anh đòi được nói chuyện với Valérie và Andrew nuốt cơn tức tối trong lòng khi Simon chúc mừng Valérie đầu tiên. Đã thế cậu ta còn mời cả hai đi ăn trưa vào ngày mai mà không thèm hỏi ý kiến anh.
– Đó chính là lý do anh những muốn tự mình thông báo cho cậu ấy hơn, Andrew nói với Valérie để lý giải cho vẻ cáu bẳn của mình.
– Đó chính là điều anh vừa làm đấy thôi.
– Không, cậu ta đâu có tin anh, chính em nói điều đó cho cậu ta cơ mà. Thế mà cậu ta vẫn cứ là bạn thân nhất của anh đấy, mẹ kiếp!
– Nhưng chúng mình vừa thống nhất với nhau rằng em không có liên can gì mà, vừa nói Valérie vừa ghé mặt lại gần Andrew.
– Không, em đâu có liên can gì, và đây này, em đang cắn môi anh đấy.
– Em biết.
Họ làm tình suốt đêm, và giữa hai pha âu yếm nhau, họ bật vô tuyến được đặt trên tủ côm mốt ở đầu giường để xem những bộ phim đen trắng ngày xưa. Vào lúc sáng tinh mơ, họ đi xuyên qua thành phố rồi đến ngồi trên chiếc ghế băng đối diện với East River để ngắm cảnh ngày mới rạng.
– Em đừng bao giờ quên đêm qua nhé, Andrew thì thầm với Valérie.
�i cái(� �UO �J /o:p>
Cô lại gần rồi hôn anh mãnh liệt hơn nữa, và lại đẩy anh ra lần nữa.
– Hỏng rồi.
– Khỉ thật, em đừng có mà nói thế nữa!
– Thứ duy nhất còn có thể cứu giúp em là nụ hôn này thật…
– Thật gì? Andrew hỏi, tim đập rộn hệt như mỗi lần anh gặp cô sau buổi học khi xưa.
– Andrew Stilman, em muốn anh kinh khủng.
– Xin lỗi nhé, không phải ngay tối đầu tiên, vấn đề nguyên tắc thôi, vừa đáp anh vừa mỉm cười.
– Valérie đập một phát vào vai anh trong khi Andrew tiếp tục cười khoan khoái, cô nắm chặt tay anh trong tay mình.
– Chúng ta sẽ làm gì đây Ben?
– Một đoạn đường cùng nhau, Valérie, một đoạn đường cùng nhau và còn hơn thế nữa… nếu em không bao giờ gọi anh là Ben nữa.