Nếu Như Được Làm Lại

CHƯƠNG 13



Ở tuổi hai mươi tư, Isabel là mẹ của một bé gái lên hai. Chồng cô, Rafaël Santos, lớn tuổi hơn cô một chút, là nhà báo. Hai vợ chồng sống trong một căn hộ khiêm tốn tại khu phố Barracas. Isabel và Rafaël gặp nhau ở trường đại học. Cũng giống như chồng, Isabel theo học ngành báo chí; anh luôn nói với cô rằng ngòi bút của cô chín chắn và rõ ràng hơn của anh, và cô thực sự có biệt tài miêu tả chân dung một ai đó. Tuy nhiên, khi cô con gái đầu lòng chào đời, Isabel đã chấp nhận từ bỏ sự nghiệp cho đến khi María Luz đi học. Nghề báo là niềm đam mê chung của cả hai vợ chồng và Rafaël không bao giờ cho đăng bài viết của mình mà chưa đưa cho vợ đọc. Mỗi khi cô con gái say ngủ, Isabel lại ngồi vào bàn bếp, cây viết chì trong tay, để nhận xét bài viết của chồng. Rafaël, Isabel và María Luz sống một cuộc sống hạnh phúc căng đầy và tương lai hứa hẹn nhiều điều vô cùng tốt đẹp.
Thế rồi cuộc đảo chính đã làm xáo trộn đất nước dưới ách độc tài quân sự khiến những dự định của họ tan tành mây khói.
Rafaël bị mất việc làm. Nhật báo trung lập La Opinión nơi anh làm việc, dù đã đi theo đường lối xuất bản “thận trọng” đối với chính quyền mới, bị đóng cửa. Sự kiện đó đã khiến cặp vợ chồng rơi vào tình cảnh khó khăn tài chính tồi tệ nhất, nhưng đối với Isabel, chuyện này lại gần như một sự giải thoát. Chỉ duy những nhà báo thể hiện lòng trung thành với tướng Videla là vẫn được tiếp tục hành nghề. Isabel và Rafaël, vốn theo chủ nghĩa Peron cánh tả, không bao giờ chịu chấp nhận viết dù chỉ một dòng cho những tờ báo như Cabildo hay thậm chí cho nhiều nhật báo khác sẽ còn xuất hiện sau này.
Với đôi bàn tay khéo léo, Rafaël chuyển sang làm cho một xưởng mộc trong khu phố, Isabel cùng cô bạn thân hàng ngày thay phiên nhau trông mấy đứa con của cả hai và làm công việc giám thị ở trường trung học khoa học.
Những ngày cuối tháng chẳng hề dễ dàng gì, nhưng hai khoản lương còm cộng lại cũng cho phép họ vượt qua khó khăn và đáp ứng được những nhu cầu của cô con gái nhỏ.
Khi Rafaël trở về từ xưởng mộc, sau bữa tối, cả hai lại ngồi vào bàn ăn. Isabel nhận thêm việc khâu vá cũng cho cô có thêm chút thu nhập, trong lúc đó Rafaël ngồi viết để phơi bày những bất công, các cuộc trấn áp do chế độ độc tài tiến hành, nạn tham nhũng của chính quyền, sự tiếp tay của Nhà thờ và để cho thấy cảnh u buồn mà nhân dân Argentina đang ngập chìm trong đó.
Cứ 11h sáng, Rafaël lại rời xưởng với cái cớ là đi hút thuốc. Một người đi xe đạp dừng lại chỗ anh rồi hỏi xin một điếu thuốc. Và trong khi Rafaël châm lửa cho anh ta, anh kín đáo đưa cho anh ta tờ giấy đã viết tối qua. Tay sứ giả mang bài viết bị cấm kia đến tận một nhà kho đã cải dụng thành một nhà in bất hợp pháp. Cứ như thế Rafaël tham gia viết bài cho một tờ nhật báo kháng chiến được bí mật phát hành.
Rafaël và Isabel mơ một ngày nào đó có thể rời Argentina để đến định cư tại một quốc gia nơi rốt cuộc họ cũng được tự do.
Vào những tối khi tinh thần Isabel xuống rõ, Rafaël lại lôi cuốn sổ nhỏ bọc bìa đỏ ra khỏi tủ côm mốt. Anh tính đếm khoản tiền tiết kiệm và đếm ngược đến ngày khởi hành. Khi đã lên giường, anh thì thầm với cô tên những thành phố như kể về một giấc mơ và cứ thế cho đến khi họ thiếp ngủ say, Rafaël thường là người ngủ trước tiên.
Vào đầu mùa hè, sau bữa tối, cô con gái nhỏ María Luz đã say giấc nồng từ lâu, Rafaël không viết bài như mọi khi và Isabel cũng không khâu vá như mọi ngày mà lui về phòng sớm hơn thường lệ. Isabel khỏa thân chui vào chăn. Cô có làn da mịn màng và xanh xao. Kể từ khi làm nghề mộc, Rafaël sợ rằng bàn tay chai sần của mình khiến cô khó chịu mỗi khi anh vuốt ve cô nên anh gắng tìm cách âu yếm cô nhẹ nhàng nhất.
– Em yêu đôi bàn tay lao động của anh, vừa cười Isabel vừa thì thầm vào tai anh, hãy bảo nó ôm em chặt hơn nữa đi.
Đúng lúc Rafaël đang ái ân cùng vợ thì có tiếng gõ cửa căn hộ nhỏ của họ.
– Đừng nhúc nhích, anh chàng thợ mộc học việc vừa nhặt chiếc áo sơ mi vứt ở chân giường vừa bảo vợ.
Tiếng gõ cửa càng mạnh hơn nữa và Rafaël sợ rằng tiếng ồn ào này sẽ đánh thức con gái họ.
Khi anh ra mở cửa, bốn gã đàn ông bịt kín mặt ấn anh xuống, đánh anh một trận nhừ tử để buộc anh phải nằm sấp xuống đất.
Trong khi một trong mấy gã kia giữ chặt anh nằm dưới đất bằng cách ấn đầu gối xuống lưng anh thì tên thứ hai túm lấy tóc Isabel khi cô hốt hoảng chạy ra khỏi phòng ngủ. Hắn đẩy cô lùi sát tường phòng bếp, lấy chiếc khăn lau quấn quanh cổ cô rồi siết chặt cho đến khi cô ngừng kêu la. Tiếng kêu của Isabel nghẹn lại, chiếc khăn siết lại chỉ đủ để cho cô hít thở. Tên thứ ba tiến hành lục soát nhanh căn hộ rồi trở lại phòng khách ngay sau đó với María Luz trong tay, một con dao gí sát cổ họng cô bé.
Không nói một lời, mấy gã đàn ông ra hiệu cho Rafaël và Isabel mặc quần áo vào rồi đi theo bọn chúng.
Chúng đưa họ ra ngoài rồi bắt họ trèo lên khoang sau chiếc xe tải nhỏ. Còn María Luz thì ngồi ở đằng trước.
Chiếc xe băng qua thành phố với tốc độ chóng mặt. Dù có vách ngăn chia cách họ với buồng lái và tiếng động cơ ồn ào xâm chiếm khắp không gian, Rafaël và Isabel vẫn nghe thấy tiếng cô con gái không ngừng gọi bố mẹ. Mỗi khi cô con gái María Luz hét lên “Mẹ ơi” là Isabel lại thổn thức không ngừng. Rafaël nắm lấy tay vợ và tìm cách làm vợ dịu đi, nhưng làm cách nào để xoa dịu một người mẹ đang nghe thấy tiếng con mình kêu gào đây? Ba mươi phút sau, chiếc xe tải nhỏ dừng lại. Cửa xe đột ngột mở ra một khoảng sân vuông vắn. Chúng bắt họ xuống xe không chút nể nang, Rafaël lại nhận một cú đánh nữa vào đầu khi anh muốn quay lại xe, nơi con gái anh vẫn ở đó, và khi Isabel thử lùi lại, một trong mấy gã kia nắm lấy tóc cô rồi buộc cô phải đi thẳng về phía trước. Phía trước đó dẫn tới một cánh cửa của tòa nhà bao quanh khoảnh sân lát đá kia.
Isabel hét gọi tên con gái liền bị nhận một cú đấm vào hàm khiến cô khuỵu xuống cầu thang trước mặt. Rafaël chạy theo cô và cũng nhận một cú đá vào vùng thắt lưng.
Cả hai sụp xuống chân cầu thang, trên nền đất nện sặc mùi nước tiểu. Rồi chúng nhốt Isabel vào một buồng giam, còn Rafaël thì bị nhốt trong buồng khác…
– Em đang làm gì thế? Andrew lên tiếng hỏi ngay khi bước vào phòng khách.
Valérie đặt vội mấy tờ giấy cô vừa đọc xuống chiếc bàn thấp.
– Có phải vì họ cũng là nhà báo mà cuộc điều tra này luôn ám ảnh anh đến vậy không?
– Mẹ kiếp, Valérie, đây là tài liệu mật! Dù sao anh cũng sẽ không phải khóa chặt ghi chép của mình trong chính nhà mình đấy chứ! Hãy hiểu cho anh, đây là công việc của anh, anh chỉ yêu cầu em tôn trọng điều đó thôi, Andrew vừa kết lại với giọng bình tĩnh vừa thu dọn đống giấy tờ.
– Isabel có quyền đọc những thứ mà chồng cô ấy viết… và thậm chí còn đưa ra nhiều đề xuất cho anh ta.
– Anh rất lấy làm tiếc, nhưng anh chẳng muốn vậy, anh ghê tởm việc người khác đọc những ghi chép của mình.
– “Người khác” ở đây chính là vợ chưa cưới của anh đó. “Người khác” chấp nhận cảnh cô đơn khi anh đi công tác hàng tuần dài đằng đẵng, và khi anh ở đây “người khác” cũng hiểu rằng anh đang ở tận đẩu đâu, trong đầu toàn bận tâm đến công việc, vì yêu nên “người khác” tôn trọng tất thảy những điều đó. Nhưng đừng đòi hỏi em sống cùng anh nếu em không thể sẻ chia một chút niềm đam mê này với anh.
– Em thích những thứ em vừa đọc à? Andrew hỏi.
– Em đã sợ xanh mặt khi biết điều sẽ xảy đến với gia đình kia, với María Luz, nhưng đồng thời em cũng ghen tị với cảnh chung sức đồng lòng của Rafaël và Isabel khi cùng nhau làm việc bên bàn bếp.
– Đó chỉ là bản phác thảo thôi, Andrew lầm bầm.
– Còn hơn thế nữa.
– Anh sẽ không bao giờ có thể xuất bản câu chuyện của họ nếu như không quay lại Argentina. Đó không phải là tiểu thuyết hư cấu, em hiểu không? Những con người đó thực sự đã tồn tại, và anh không thể bằng lòng với một hoặc hai nhân chứng như vậy.
– Em biết là anh sẽ phải quay lại nơi đó. Niềm đam mê khích lệ anh chính là một trong những lý do khiến em yêu anh. Em chỉ mong anh đừng để em đứng ngoài.
Andrew ngồi xuống cạnh Valérie, anh nắm lấy tay cô rồi hôn cô.
– Chính em mới là người có lý, anh là thằng ngốc bỗng trở nên cuồng ám khi có gì liên quan đến nghề của mình. Anh bị ám ảnh về việc giữ bí mật, anh sợ làm méo mó sự thật, sợ mình thiên vị, bị ảnh hưởng và bị thao túng. Chỉ bởi vì lẽ đó mà anh muốn em khám phá điều anh đang chiến đấu khi bài báo được in ra. Nhưng anh đã nhầm, vừa nói anh vừa lắc đầu, nhưng kể từ giờ phút này, anh sẽ cho em đọc dần dần những thứ anh viết.
– Và? Valérie thêm vào.
– Và cái gì?
– Và anh sẽ quan tâm thêm một chút đến công việc của em chứ?
– Mọi thứ liên quan đến em đều khiến anh quan tâm, em muốn anh đọc những bản báo cáo phẫu thuật của em ư?
– Không, Valérie vừa cười vừa đáp, em muốn anh đến thăm văn phòng làm việc của em, dù chỉ một lần, để em có thể chỉ cho anh thấy ngày làm việc của em ra sao thôi.
– Em muốn anh đến thăm chuồng ngựa của đoàn cảnh sát cưỡi ngựa ư?
– Còn nhiều thứ khác nữa, và cả văn phòng của em, phòng phẫu thuật, phòng xét nghiệm phân tích…
– Anh nghĩ là anh thích em chăm sóc lũ chó bông hơn… Lý do duy nhất mà anh không bao giờ đến thăm em chính là vì anh cực kỳ sợ lũ ngựa.
Valérie nhìn Andrew rồi mỉm cười với anh.
– Anh chẳng việc gì phải sợ chúng cả. Những câu chữ mà em vừa đọc còn hãi hùng hơn bội phần con ngựa đực hăng tiết nhất ấy chứ.
– Hăng tiết đến mức nào? Andrew vặn lại.
Rồi anh đứng dậy.
– Anh đi đâu thế? Valérie hỏi.
– Chúng ta đi hít thở chút không khí đi, anh muốn chúng ta cùng nhau đi dạo trong khu Village và anh sẽ giúp em khám phá một nơi mà chúng ta sẽ ăn tối thật tình tứ với nhau.
Khi Andrew khoác áo măng tô lên vai Valéria, cô quay về phía anh rồi hỏi:
– Chuyện gì đã xảy đến với Rafaël và Isabel, lại còn cả María Luz nữa.
– Để sau đi, Andrew vừa đáp vừa khóa cửa lại, sau này anh sẽ kể tất cả cho em nghe.
 
°
 
Anh Capetta,
Vợ anh đã gửi lá thư đó từ Chicago, con tem được đóng dấu tại một bưu điện đối diện với công viên Warren.
Tôi thực lòng lấy làm tiếc về tất cả những chuyện đã xảy đến với anh.
Chào thân ái,
Andrew Stilman
T/b: Hãy tự mình kiểm tra, nhưng trên những hình ảnh về công viên mà tôi có thể tra trên mạng, tôi thấy hình như có một sân chơi dành cho trẻ con…
Andrew cho tờ giấy vào một phong bì, ghi lại địa chỉ của người nhận rồi đặt vào giỏ nhận thư chuyển đi.
Quay trở lại chỗ ngồi, anh không thể ngăn mình thôi nghĩ đến những lời cuối cùng Capetta nói với anh về vợ anh ta.
“Nếu là anh, tôi sẽ không coi thường lời đe dọa của cô ấy đâu.”
Và Chicago chỉ cách New York có hai giờ bay…
Điện thoại của anh reo vang, nhân viên lễ tân báo với anh là có một vị khách đang đợi anh ở tầng trệt.
Andrew đi vội về phía thang máy. Trong buồng thang máy, anh bỗng thấy rét run người và cảm thấy đau cuối sống lưng kinh khủng.
 
°
 
– Trông anh có vẻ không được khỏe, thanh tra Pilguez đưa ra lời nhận xét.
– Chắc là do mệt thôi, tôi không biết mình bị sao nữa, tôi đang lạnh cóng cả người đây.
– Lạ nhỉ, anh đang toát mồ hôi đầm đìa kìa.
Andrew lấy tay quệt trán.
– Anh muốn ngồi xuống nghỉ một lát không? Pilguez đề nghị.
– Đi ra ngoài thôi, tôi cần hít thở chút không khí, Andrew đáp.
Nhưng đột nhiên cơn đau trở nên dữ dội đến mức anh không thể tiến thêm bước nào nữa. Pilguez đỡ anh khỏi ngã khuỵu xuống trong lúc chân Andrew nhũn ra.
Khi Andrew tỉnh lại thì anh thấy mình đang nằm trên băng ghế ở tiền sảnh. Pilguez đang ở bên cạnh anh.
– Anh đã lấy lại thần sắc rồi. Anh làm tôi sợ chết khiếp, tôi thấy anh bỗng dưng ngất xỉu. Anh có thường xuyên bị vậy không?
– Không, à mà trước đây tôi chưa bao giờ bị vậy.
– Đó là do căng thẳng quá thôi, anh bạn thân mến, Pilguez thở dài. Tôi biết mình đang nói gì với anh, ta sẽ mất hết mọi khả năng khi ta sợ hãi. Trống ngực đánh liên hồi, tai ù đi, ta chìm đắm vào một cơn mơ mộng, tiếng ù dần tan đi và cốp một cái, mông ta đập xuống nền đất. Anh đang khiến chúng ta rơi vào một cơn khủng hoảng khiếp hãi nho nhỏ.
– Có lẽ là thế.
– Anh đã kể chuyện của mình cho ai khác ngoài tôi ra chưa?
– Ông muốn tôi kể chuyện xảy đến với mình cho ai cơ chứ, ai tin tôi chứ?
– Anh không có bạn à?
– Dĩ nhiên là có chứ!
– Có bao nhiêu người bạn mà anh có thể tin tưởng trong tất thảy mọi tình huống? Pilguez hỏi giọng hơi giễu cợt.
Andrew thở dài.
– Được rồi, tôi hơi cô độc, nhưng Simon được xem như người anh em của tôi, một tình bạn chân thành còn tốt hơn tình đồng chí hữu nghị giả tạo cả nghìn lần.
– Cái này chẳng hề ngăn cản cái kia đâu. Anh nên nói chuyện với anh chàng Simon kia và chia sẻ câu chuyện của mình với anh ta. Anh chỉ còn tám tuần để tìm ra kẻ sát hại mình thôi.
– Cảm ơn ông đã nhắc tôi. Từ sáng đến tối cũng như từ tối đến sáng tôi đều nghĩ đến điều đó. Và ngay cả khi tôi trót quên trong giây lát thì cơn đau này cũng quay trở lại nhắc tôi nhớ rằng thời hạn đó đang đến gần.
– Thời gian càng trôi đi thì anh càng cần tin tưởng vào ai đó.
– Đó là cách ông nói với tôi rằng ông sẽ bỏ rơi tôi ư?
– Đừng tỏ ý dằn dỗi kiểu thế, Stilman, đó chỉ là một lời khuyên mà thôi. Tôi không hề có ý bỏ rơi anh đâu, nhưng tôi cũng phải trở về nhà. Tôi có một cuộc sống, một người vợ đang đợi tôi và tôi chỉ là một cảnh sát đã về hưu. Tôi sẽ tiếp tục tiến hành điều tra tại New York cho tới khi anh khởi hành đến Argentina. Sau đó, còn có điện thoại, và vừa rồi tôi cũng mới lắp Internet. Với bao năm kinh nghiệm gõ báo cáo trên máy đánh chữ, tôi sớm mổ cò tốt thôi. Và trong khi chờ đợi, tôi muốn anh kể mọi chuyện cho bạn mình, và đó là mệnh lệnh đấy.
– Sao sáng nay ông lại tới tìm tôi, ông có gì mới à?
– Danh sách những kẻ tình nghi muốn sát hại anh tối qua đã dài thêm, và điều này thì chẳng tiện cho việc của chúng ta lắm. Tôi sẽ theo dấu người vợ cũ của Capetta. Về phần mình, anh hãy quan tâm chú ý hơn nữa đến trạng thái tinh thần của anh bạn đồng nghiệp Freddy Olson. Và tôi cũng muốn biết thêm về bà sếp của anh nữa.
– Tôi đã nói với ông rồi, với Olivia thì ông đã nhầm hướng.
– Nếu mạng sống của tôi đang bị đe dọa, tôi có thể đảm bảo với anh rằng tôi sẽ không bỏ qua bất cứ ai. Vả lại, tôi lấy làm tiếc là phải xem xét lại việc này, nhưng còn có một người khác trong danh sách của tôi.
– Ai thế?
– Vợ anh, người mà anh đã bỏ rơi ngay sau đám cưới của mình.
– Valérie không có khả năng làm đau một con ruồi.
– Bình thường thôi, cô ấy là bác sĩ thú y mà. Nhưng cô ấy hẳn có thể mưu toan làm đau gã đàn ông đã khiến mình đau khổ rất nhiều. Anh không thể hình dung nổi nỗi nhục nhã cùng trí tưởng tượng tương hợp với nhau như thế nào khi con người ta muốn trả thù đâu. Hơn nữa, cô ấy còn ở kề bên cảnh sát suốt cả ngày trời.
– Thế thì sao?
– Nếu như vợ tôi có ý định sát hại tôi thì cô ấy sẽ sáng tạo hơn cả tay biên kịch phim trinh thám đấy.
– Ông đúng là thất bại cũng không nản, thanh tra à, hay giờ ông có thực sự tin tôi không?
– Đừng có chơi chữ, anh Stilman, anh lúc nào mà chẳng giỏi hơn tôi trong lĩnh vực này. Đi theo tôi nào.
– Chúng ta đi đâu?
– Đến nơi tội ác vẫn còn chưa diễn ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.