Công tước và em
Chương 9 phần 2
Bầu không khí chìm trong sự im lặng dai dẳng khó chịu. Daphne ngượng ngùng vò vò vạt áo, rồi cuối cùng lên tiếng. “Những bông hoa phu nhân Trowbridge dùng để trang trí đẹp thật, anh có nghĩ vậy không?”
Anh dõi theo tay cô nhìn một tổ hợp hoa hồng màu hồng và trắng. “Phải.”
“Tôi đang băn khoăn không biết bà ấy có tự trồng không.”
“Tôi không biết.”
Một khoảng im lặng khó xử khác.
“Trồng hoa hồng rất khó.”
Lần này câu trả lời của anh chỉ là tiếng làu bàu.
Daphne hắng giọng, và rồi, khi anh thậm chí còn chẳng thèm nhìn, cô hỏi. “Anh muốn uống thử nước chanh không?”
“Tôi không uống nước chanh.”
“Tốt thôi, tôi thì có,” cô cáu kỉnh, quyết định mình chịu đựng quá đủ rồi. “Và tôi đang khát. Nên mong anh thứ lỗi, tôi sẽ đi lấy cho mình một li, và để anh lại với tâm trạng u uẩn đó vậy. Tôi chắc rằng anh có thể tìm thấy người nào đó thú vị hơn tôi.”
Cô xoay lưng bỏ đi, nhưng chưa di chuyển được bước nào, cô đã cảm thấy một bàn tay nặng nề đặt lên cánh tay cô. Cô nhìn xuống, bị thôi miên trong khoảnh khắc khi thấy bàn tay đeo găng trắng của anh đặt trên chiếc áo lụa màu quả đào của cô. Cô nhìn chằm chằm, hầu như chờ đợi bàn tay đó di chuyển, đi xuống hết chiều dài cánh tay cô cho đến khi chạm vào khuỷu tay trần.
Nhưng dĩ nhiên anh không làm thế. Anh chỉ làm những việc kiểu vậy trong giấc mơ của cô thôi.
“Daphne, làm ơn,” anh nói, “quay lại đi.”
Giọng anh trầm trầm, và toát lên một cảm xúc mãnh liệt khiến cô run rẩy.
Cô quay lại, và ngay khi mắt cô chạm mắt anh, anh nói. “Xin hãy chấp nhận lời xin lỗi của tôi.”
Cô gật đầu.
Nhưng rõ ràng anh cảm thấy cần phải giải thích rõ hơn. “Tôi không…” Anh dừng lại và húng hắng ho sau bàn tay. “Tôi không hòa thuận với cha mình. Tôi… Tôi không thích nói về ông ấy.”
Daphne mê mẩn nhìn anh chăm chú. Cô chưa bao giờ thấy anh nói năng thiếu mạch lạc như vậy.
Simon đang giận dữ. Thật lạ, Daphne nghĩ, vì có vẻ như anh đang giận dữ chính bản thân mình.
“Khi cô nhắc đến ông ấy…” Anh lắc đầu, như đang quyết định thử tìm một cách tiếp cận khác cho câu chuyện. “Nó đã in sâu vào tâm trí tôi. Tôi không thể ngừng nghĩ về ông ấy. Nó-nó-nó khiến tôi vô cùng giận dữ.”
“Tôi xin lỗi,” cô nói, biết rõ vẻ bối rối hẳn phải lồ lộ trên khuôn mặt. Cô nghĩ nên nói thêm gì đó, nhưng không biết phải nói gì.
“Không phải giận cô đâu,” anh vội nói, và khi đôi mắt xanh nhạt của anh dán chặt vào mắt cô, có gì đó trở nên rõ ràng hơn giữa họ. Gương mặt anh có vẻ cũng thư giãn hơn, đặc biệt là những nếp nhăn căng thẳng quanh môi anh. Anh khổ sở nuốt nước bọt, “Tôi đang giận dữ chính bản thân.”
“Và hình như là cả cha anh nữa,” cô dịu dàng nói.
Anh im lặng. Cô nhận ra mình không mong anh nói gì. Tay anh vẫn đặt trên cánh tay cô, và cô phủ bàn tay lên tay anh. “Anh có muốn chút khí trời không?” cô hỏi nhẹ nhàng. “Có vẻ anh cần nó đấy.”
Anh gật đầu. “Cô cứ ở lại đây. Anthony sẽ lấy đầu tôi nếu tôi dẫn cô ra hiên.”
“Anthony có thể treo cổ tất cả những ai tôi quan tâm.” Daphne mím chặt môi cáu kỉnh. “Dù sao tôi cũng phát ốm vì sự lởn vởn thường xuyên của anh ấy rồi.”
“Cậu ấy chỉ đang cố trở thành người anh tốt của cô.”
Cô hé miệng sửng sốt. “Vậy anh đang đứng về phía ai đấy?”
Khéo léo phớt lờ câu hỏi của cô, anh nói, “Thôi được rồi. Nhưng chỉ đi dạo một lúc thôi nhé. Tôi có thể đối phó với Anthony được, nhưng nếu cậu ấy viện đến sự giúp đỡ của các anh trai cô, tôi chết là cái chắc.”
Có một cánh cửa dẫn ra hiên chỉ cách vài mét. Daphne gật đầu về hướng đó, và tay Simon trượt xuống cánh tay, vòng qua khuỷu tay cô.
“Dù sao thì ngoài hiên chắc hẳn có hàng tá cặp đôi,” cô nói. “Anh ấy sẽ không có gì để phàn nàn cả.”
Nhưng họ chưa kịp đi, một giọng đàn ông đã vang lên phía sau, “Hastings!”
Simon dừng bước và quay lại, khó chịu nhận ra mình đã trở nên quen thuộc với cái tên này. Gần như ngay lập tức, anh đã nghĩ đó chính là tên mình.
Không hiểu sao suy nghĩ ấy khiến anh phát ốm.
Một ông già tập tễnh chống gậy tiến về phía họ. “Đó là ngài Công tước tôi đã nói với anh,” Daphne nói. “Middlethorpe, tôi tin là thế.”
Simon gật đầu cụt ngủn, không muốn lên tiếng.
“Hastings!” ông già nói, vỗ vỗ cánh tay anh. “Ta muốn làm quen với cậu lâu rồi. Ta là Middlethorpe. Cha cậu là người bạn tốt của ta.”
Simon chỉ gật đầu lần nữa, cử chỉ chính xác như trong quân đội.
“Ngài ấy rất nhớ cậu, cậu biết đó. Trong thời gian cậu đi du lịch.”
Cơn thịnh nộ bắt đầu bùng lên làm lưỡi anh căng ra, cơ mặt anh siết chặt, cứng nhắc. Anh biết, không chút nghi ngờ, rằng nếu anh cố lên tiếng, âm thanh duy nhất anh có thể phát ra sẽ giống như hồi anh tám tuổi.
Và không đời nào anh lại tự làm mình xấu hổ trước mặt Daphne theo cách đó.
Bằng cách nào đó – anh không bao giờ biết tại sao, có lẽ bởi vì anh không bao giờ gặp quá nhiều rắc rối với những âm tiết ngoài “Tôi” – anh cũng xoay xở được để nói, “Ồ?” Anh hài lòng khi thấy giọng mình vừa sắc bén vừa kẻ cả.
Nhưng dù có nghe thấy sự cay nghiệt trong giọng anh thì ông già ấy cũng không phản ứng lại. “Ta đã ở bên khi ngài ấy qua đời,” Công tước Middlethorpe lên tiếng.
Simon không nói gì.
Daphne – cầu Chúa phù hộ cho cô – nhảy vào giữa cuộc xung đột bằng sự thông cảm. “Lạy Chúa tôi.”
“Ngài ấy yêu cầu ta chuyển cho cậu vài thông điệp. Ta đang giữ mấy lá thư ở nhà.”
“Đốt chúng đi.”
Daphne hổn hển chộp lấy tay Công tước Middlethorpe. “Ồ, không, xin đừng làm thế. Bây giờ anh ấy có thể không muốn thấy chúng, nhưng chắc chắn trong tương lai anh ấy sẽ thay đổi suy nghĩ.”
Simon ném cho cô ánh mắt băng giá trước khi quay trở lại phía Công tước Middlethorpe. “Tôi nói đốt chúng đi.”
“Ta… à…” Công tước Middlethorpe trông bối rối đến vô vọng. Ông hẳn đã biết hai cha con nhà Basset không mấy thuận hòa với nhau, nhưng hiển nhiên ngài Công tước quá cố đã không tiết lộ sự thật sâu xa của việc ghẻ lạnh này. Ông nhìn Daphne, cảm nhận được mối liên minh tiềm năng, và nói với cô, “Ngoài thư từ, ngài ấy còn có điều muốn nhắn gửi với cậu đây. Tôi có thể nói với cậu ấy ngay bây giờ.”
Nhưng Simon đã thả tay Daphne và sải bước ra ngoài.
“Thật vô cùng xin lỗi ngài,” Daphne nói với Công tước Middlethorpe, cảm thấy cần phải xin lỗi vì cách cư xử tồi tệ của Simon. “Tôi tin chắc anh ấy không muốn tỏ ra thô lỗ thế đâu.”
Vẻ mặt của Công tước Middlethorpe cho thấy ông biết Simon cố tình tỏ ra thô lỗ.
Nhưng Daphne vẫn nói, “Anh ấy hơi nhạy cảm trong những vấn đề liên quan đến cha mình.”
Công tước Middlethorpe gật đầu. “Ngài Công tước đã cảnh báo tôi rằng cậu ấy sẽ phản ứng theo cách này. Nhưng ngài ấy đã phá ra cười khi nói vậy, rồi đùa đùa về lòng kiêu hãnh của dòng họ Basset. Tôi phải thú nhận rằng tôi không nghĩ ngài ấy hoàn toàn nghiêm túc.”
Daphne lo lắng nhìn qua cánh cửa ra vào hướng ánh mắt ra hiên. “Hình như anh ấy ở đó,” cô lẩm bẩm. “Có lẽ tôi nên ra xem anh ấy thế nào thì hơn.”
Công tước Middlethorpe gật đầu.
“Xin ngài đừng đốt những lá thư,” cô nói.
“Ta không bao giờ tính đến chuyện đó. Nhưng…”
Daphne đã dợm bước về phía cửa dẫn ra hiên, bèn quay lại trước giọng ngập ngừng của ông già. “Có chuyện gì vậy ạ?” cô hỏi.
“Ta không phải người khỏe mạnh,” công tước Middlethorpe nói. “Ta… Bác sĩ nói rằng có thể là bất cứ lúc nào kể từ bây giờ. Liệu ta có thể tin tưởng cô sẽ giữ những lá thư an toàn không?”
Daphne chằm chằm nhìn Công tước, vừa choáng váng vừa kinh hãi. Choáng váng vì cô không thể tin nổi ông lại tin tưởng giao những thư từ cá nhân đó cho một phụ nữ trẻ ông mới quen biết chưa đầy một tiếng đồng hồ. Kinh hãi vì cô biết nếu cô chấp nhận giữ chúng, Simon có thể không bao giờ tha thứ cho cô.
“Tôi không biết,” cô nói giọng căng thẳng. “Tôi không chắc mình là người phù hợp.”
Đôi mắt già nua của Công tước Middlethorpe nhăn lại với sự hiểu biết. “Ta nghĩ có lẽ chính cô là người phù hợp nhất,” ông dịu dàng nói. “Và ta tin chắc cô sẽ biết khi nào là thời điểm đúng đắn để đưa những lá thư cho cậu ấy. Ta có thể giao chúng cho cô chứ?”
Im lặng, cô gật đầu. Cô không biết mình có thể làm gì khác.
Công tước Middlethorpe nhấc cây gậy lên chỉ về phía hiên. “Tốt hơn hết cô nên theo cậu ấy.”
Daphne bắt gặp cái nhìn của ông, gật đầu, và gấp gáp chạy đi. Khoảnh hiên được chiếu sáng bởi mấy cây nến treo tường, nên không gian buổi đêm thật mờ ảo, và chỉ nhờ ánh trăng cô mới nhận ra Simon đang đứng trong góc. Dáng anh to cao và giận dữ, tay khoanh lại quanh ngực. Anh đang đối diện với bãi cỏ bất tận trải dài trước hiên, nhưng Daphne thật tâm ngờ rằng anh chẳng nhìn thấy gì ngoài cảm xúc dữ dội của bản thân.
Cô im lặng di chuyển về phía anh, đón nhận làn gió mát mẻ với một bầu không khí khác hẳn sự tù túng trong phòng khiêu vũ. Những tiếng thì thầm trôi trong đêm cho biết họ không phải những người duy nhất trên hiên, nhưng Daphne không thấy bất cứ ai khác trong ánh sáng mờ ảo. Rõ ràng các vị khách khác đã quyết định ẩn mình trong góc tối. Mà cũng có thể họ đã bước xuống bậc cấp để ra vườn và giờ đang ngồi trên những băng ghế dài phía dưới.
Khi bước tới bên anh, cô đã định sẽ nói một câu gì đó đại loại, “Anh đã rất thô lỗ với ngài Công tước,” hay “Tại sao anh giận dữ cha anh như vậy?” nhưng cuối cùng cô quyết định, đây không phải lúc thăm dò cảm xúc của Simon, vậy nên khi đến cạnh anh, cô chỉ dựa vào lan can, và nói, “Giá như tôi có thể nhìn thấy các vì sao.”
Simon nhìn cô, ban đầu với vẻ ngạc nhiên, sau là tò mò.
“Anh có thể sẽ chẳng bao giờ thấy chúng ở London,” cô tiếp tục, chủ tâm giữ cho giọng thật vui vẻ. “Nếu không phải tại ánh đèn quá sáng thì cũng là do bị sương mù che khuất. Hay thỉnh thoảng không khí quá vẩn đục nên chẳng thể nhìn rõ được.” Cô nhún vai, lại ngước mắt lên bầu trời tối đen như mực. “Tôi đã hi vọng có thể nhìn thấy chúng từ Hampstead Heath. Nhưng thế đấy, lũ mây lại không hợp tác rồi.”
Sự im lặng kéo dài. Rồi Simon hắng giọng hỏi. “Cô có biết rằng sao ở bán cầu Nam hoàn toàn khác không?”
Daphne không nhận ra cô đã căng thẳng thế nào, mãi cho đến khi cô cảm thấy toàn bộ cơ thể nới lỏng trước câu hỏi của anh. Rõ ràng, anh đang cố ép buổi tối của họ trở lại khuôn mẫu bình thường, và cô vui mừng để anh làm thế. Cô nhìn anh vẻ giễu cợt và nói. “Anh đang đùa.”
“Tôi không đùa. Cô có thể tìm hiểu trong bất kì quyển sách thiên văn học nào.”
“Hừmm.”
“Điều thú vị,” Simon tiếp tục, giọng đã thoải mái hơn khi dấn sâu vào cuộc trò chuyện, “là cho dù cô không phải nhà thiên văn học – và tôi không…”
“Và hiển nhiên,” Daphne ngắt ngang với nụ cười tự đánh giá thấp mình, “tôi cũng không phải.”
Anh mỉm cười vỗ vỗ tay cô, và Daphne nhẹ nhõm nhận ra niềm hạnh phúc đã ánh lên trong mắt anh. Rồi sự nhẹ nhõm ấy chuyển thành một điều quý giá hơn – niềm vui sướng. Bởi vì cô là người đã xua tan bóng đen trong mắt anh. Cô nhận ra cô muốn xua chúng đi mãi mãi.
Giá như anh để cô…
“Dù sao cô cũng đã chú ý thấy sự khác biệt,” anh nói. “Lạ thật đấy. Tôi chưa bao giờ để tâm học về các chòm sao, thế mà hồi ở châu Phi, tôi nhìn lên bầu trời – và đêm đó trong lành vô cùng. Cô chắc chưa bao giờ thấy một buổi đêm như thế.”
Daphne nhìn anh mê hoặc.
“Tôi nhìn lên bầu trời,” anh nói, lắc đầu bối rối, “và nó có vẻ không ổn.”
“Làm sao bầu trời lại không ổn được?”
Anh nhún vai, bất giác giơ một tay lên. “Nó chỉ thế thôi. Tất cả các ngôi sao đều nhầm chỗ.” “Có lẽ tôi cũng muốn được thấy bầu trời phương Nam,” Daphne trầm ngâm. “Nếu tôi xinh đẹp rạng rỡ và sôi nổi táo bạo, thuộc kiểu phụ nữ được đàn ông viết thơ ca ngợi, có lẽ tôi cũng muốn đi du lịch.”
“Cô chính là kiểu phụ nữ được đàn ông viết thơ tặng,” Simon nhắc cô nhớ lại kèm theo cái nghiêng đầu chế nhạo. “Chỉ có điều bài thơ đó quá tệ.”
Daphne bật cười. “Ồ, đừng trêu tôi chứ. Chuyện đó thật phấn khích. Ngày đầu tiên trong đời tôi có sáu vị khách, và Neville Binsby còn viết thơ nữa.”
“Bảy vị khách,” Simon sửa lại, “tính cả tôi.”
“Bảy người tính cả anh. Nhưng anh không thật sự được tính.”
“Cô làm tôi tổn thương đấy,” anh chọc, bắt chước y hệt Colin. “Ồ, cô mới làm tôi tổn thương làm sao.”
“Có lẽ anh cũng nên nghĩ đến sự nghiệp trên sân khấu đi.”
“Có lẽ không,” anh đáp trả.
Cô mỉm cười nhẹ nhàng. “Có lẽ không. Nhưng điều tôi định nói là, vốn chỉ là một cô gái Anh nhạt nhẽo, tôi không có mong muốn đi bất cứ nơi nào khác. Tôi hạnh phúc ở đây.”
Simon lắc đầu, một tia sáng lạ lùng, gần như ánh điện lóe lên trong mắt anh. “Cô không nhạt nhẽo. Và” – giọng anh chùng xuống thành một tiếng thì thầm đầy cảm xúc – “Tôi vui vì cô hạnh phúc. Tôi không quen biết nhiều người có hạnh phúc đích thực.”
Daphne ngước nhìn anh, và cô dần dần ý thức được anh đang nhích lại gần cô. Chẳng hiểu sao, cô không nghĩ rằng anh nhận ra, nhưng cơ thể anh vẫn đang lắc lư tiến lại gần cô, và cô nhận thấy khoảng cách gần đến nỗi cô không sao dứt mắt ra khỏi mắt anh.
“Simon?” cô thì thầm.
“Quanh đây có người đấy,” anh nói, giọng nghèn nghẹt kì lạ.
Daphne quay đầu sang góc hiên. Những tiếng xì xào cô nghe thấy vừa nãy đã biến mất, nhưng như thế chỉ có nghĩa là những người ở cạnh họ lúc trước giờ đang nghe trộm.
Trước mặt cô, khu vườn đang vẫy gọi. Nếu đây là một buổi dạ vũ ở London, qua hàng hiên sẽ chẳng có nơi nào để đi, nhưng phu nhân Trowbridge luôn tự hào về sự khác biệt của mình, và do đó luôn tổ chức các buổi dạ vũ thường niên tại ngôi nhà thứ hai ở Hampstead Heath. Nó cách xa Mayfair gần mười dặm, nhưng cũng có thể thành một thế giới khác. Những ngôi nhà duyên dáng điểm xuyết những khoảng xanh rộng rãi, và trong khu vườn của phu nhân Trowbridge, có vô khối cây cối hoa cỏ, cây bụi và bờ rào – những góc tối để một cặp tình nhân có thể chìm đắm trong nhau.
Daphne cảm thấy một cảm giác hoang dã xấu xa. “Chúng ta ra vườn đi dạo đi,” cô dịu dàng nói.
“Chúng ta không thể.”
“Chúng ta phải làm thế.”
“Chúng ta không thể.”
Sự tuyệt vọng trong giọng Simon đã nói cho cô mọi thứ cô cần biết. Anh muốn cô. Anh khát khao cô. Anh phát điên vì cô.
Daphne cảm thấy trái tim như đang ngân vang giai điệu từ Cây sáo ma thuật, hoang dại nhào lộn vượt quá cả cung Đô trưởng.
Và cô nghĩ – nếu cô hôn anh thì sao nhỉ? Nếu cô kéo anh vào vườn và nghiêng đầu cảm nhận môi anh chạm vào môi cô thì sao nhỉ? Anh có nhận ra cô yêu anh nhiều đến thế nào không? Anh có thể yêu cô đến mức nào? Và có lẽ – chỉ có lẽ thôi – anh sẽ nhận ra cô làm anh hạnh phúc đến nhường nào.
Rồi có lẽ anh sẽ không còn nói về quyết tâm tránh né hôn nhân nữa.
“Tôi sẽ vào vườn đi dạo,” cô thông báo. “Anh có thể đi theo nếu muốn.”
Khi cô bước đi – chậm rãi, để anh có thể bắt kịp – cô nghe anh làu bàu nguyền rủa, rồi cô nghe tiếng bước chân anh đang thu ngắn khoảng cách giữa họ.
“Daphne, chuyện này thật điên rồ,” Simon nói, nhưng giọng nói khàn khàn của anh cho cô biết anh đang cố gắng cùng cực để tự thuyết phục bản thân hơn là thuyết phục cô.
Cô không nói gì, chỉ rảo bước đi sâu vào vườn hơn.
“Vì Chúa, đúng là phụ nữ, cô có nghe tôi nói không đấy?” Tay anh khóa cổ tay cô, xoay cô lại. “Tôi đã hứa với anh trai cô,” anh nói dữ dội. “Tôi đã thề.”
Cô nở nụ cười của người phụ nữ biết rõ mình muốn gì. “Vậy anh đi đi.”
“Cô biết là tôi không thể. Tôi không thể để cô bơ vơ ngoài vườn. Ai đó có thể cố lợi dụng cô.”
Daphne khẽ nhún vai duyên dáng và cố vặn tay gắng thoát khỏi sự kìm cặp của anh.
Nhưng những ngón tay anh chỉ càng siết chặt hơn.
Và rồi, dù biết rõ đây không phải dụng ý của anh, cô vẫn để mặc cho mình bị kéo tới bên anh, chậm chạp di chuyển lại gần cho đến khi họ chỉ cách nhau tầm nửa mét.
Hơi thở Simon trở nên đứt quãng. “Đừng làm thế, Daphne.”
Cô cố gắng nói điều gì đó hài hước, cố nói điều gì đó quyến rũ. Nhưng nỗ lực tỏ ra can đảm của cô thất bại vào phút chót. Từ trước đến nay cô chưa từng được hôn, và giờ đây, khi suýt mời mọc anh là người trao cho cô nụ hôn đầu, cô lại không biết phải làm gì.
Ngón tay anh nới lỏng cổ tay cô, nhưng rồi chúng giật mạnh, kéo cô theo anh bước ra sau một bờ rào cao, chạm trổ cầu kì.
Anh thầm thì tên cô, chạm vào má cô.
Mắt cô mở lớn, môi hé ra.
Và cuối cùng, đó là điều không thể tránh được.
Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.