NHÂN CHỨNG CÂM
CHƯƠNG 15: BÀ LAWSON
Poirot, – Tôi nói với anh – có nên nghe trộm ở cửa không?
– Bình tĩnh, anh bạn. Chỉ có một mình tôi đặt tai vào lỗ khóa để nghe. Anh sẽ bảo tôi rằng như thế là không chơi đẹp, chơi không thẳng thắn, tôi xin trả lời anh rằng: tội giết người không phải là một trò chơi!
– Đây không phải là vụ giết người.
– Không nên quá tin như thế, Hastings.
– Trong ý định có thể là có. Nhưng có sự khác nhau giữa một vụ giết người với một ý định giết người.
– Về quan điểm đạo lý thì đây đúng là cùng một vấn đề. Vậy tôi sẽ đặt vấn đề như thế này: Anh có chắc rằng đây không phải là một ý định giết người?
Tôi nhìn vào đôi mắt anh, nói:
– Này, bà già Arundell đã chết trong một cái chết tự nhiên.
– Tôi nhắc lại với anh: anh có tin chắc như vậy không?
– Mọi người đều nói thế.
– Mọi người ư? Ồ thôi đi!
– Đó là ý kiến thầy thuốc. Bác sĩ Grainger hẳn đã biết rõ. – Tôi nhận xét.
– Chắc là ông ta phải biết điều đó – Poirot nói coi bộ ít thỏa mãn – Hãy nhớ lại, Hastings, thỉnh thoảng người ta khai quật một tử thi và mỗi lần một chứng chỉ đã được ký với thực tâm của thầy thuốc đã săn sóc người chết.
– Vâng, nhưng chúng ta đã biết rằng tiểu thư Arundell đã chết vì một bệnh đã tàn phá bà từ lâu.
– Có thể.
Poirot dường như không hài lòng. Tôi liền nói với anh:
– Poirot! Bây giờ đến lượt tôi đặt ra cho anh một câu hỏi nhé, anh có chắc chắn là anh không để cho mình bị lôi kéo bởi lòng nhiệt tình với nghề nghiệp của mình? Anh muốn cho đó là vụ giết người thì đối với anh đúng là vụ giết người?
– Đúng vậy, Hastings – Anh vừa mới đặt ngón tay lên một trong các chỗ yếu của tôi – Tội ác là nỗi bận tâm hàng ngày của tôi. Tôi giống như một đại phẫu thuật viên chuyên mổ viêm ruột thừa hay bất kỳ loại mổ nào khác. Một người bệnh đến tìm anh ta và anh ta chỉ quan sát bệnh nhân với con mắt chuyên môn của mình. Dù lý do gì thì bệnh nhân này cũng không thể đau ở cơ quan nào khác? Tôi, tôi như người thầy thuốc ấy. Tôi luôn tự nhủ: “Có thể đây là một vụ giết người?”. Và anh xem, gần như luôn luôn có khả năng là đúng.
– Tôi không nhìn thấy điều đó ở đây. – Tôi cãi lại.
– Nhưng bà lão đã chết! Hastings. Đừng có quên sự kiện này. Bà đã chết!
– Sức khỏe của bà không tốt. Bà lại trên bảy mươi tuổi. Tất cả điều đó, theo tôi, là tự nhiên.
– Anh có thấy là tự nhiên khi Theresa Arundell cho anh cô là đồ điên với một sức phản ứng lớn đến thế không?
– Điều vừa xảy ra ở đây là thế nào?
– Hãy nói cho tôi biết, anh nghĩ gì về lời khai của Charles Arundell? Anh ta bảo cô anh ta đã chỉ cho anh ta xem tờ di chúc mới.
Tôi bối rối nhìn Poirot và hỏi anh:
– Anh suy ra điều gì từ cái đó?
– Tôi ấy à? Tôi thấy điều đó rất quan trọng cũng như phản ứng của cô Theresa trước lời khẳng định của anh cô. Cuộc đấu khẩu ác liệt của họ rất khiêu gợi.
– Chà! – Tôi kêu, vẻ khó hiểu.
– Cuộc tranh luận của họ mở ra hai con đường rất khác nhau để chúng ta truy tìm đấy, Hastings.
– Hai anh em họ hợp thành một cặp bịp bợm đấy – Tôi nhận xét – Không gì ngăn họ được. Theresa quả là đẹp. Còn anh chàng Charles, đúng là một tên lưu manh dễ thương.
Poirot gọi một tắc xi. Xe đến đậu cạnh hè. Poirot đọc một địa chỉ cho lái xe:
– 17 Chanroyden Mansions, Bayswater.
– Trước tiên đến chỗ Lawson, – Tôi nói – rồi đến chỗ Tanios.
– Phải, Hastings.
– Anh sẽ nhận vai gì? – Tôi hỏi Poirot khi tắc xi dừng lại trước nhà Chanroyden Mansion – Vai nhà viết tiểu sử tướng Arundell, hay người thuê nhà Littlegreen, hay vai gì đó tinh vi hơn?
– Tôi chỉ đơn giản tự giới thiệu là Hercule Poirot.
– Đáng thất vọng! – Tôi nói giọng diễu cợt.
Poirot liếc tôi một cái rồi trả tiền tắc xi.
Số nhà 17 ở tầng hai. Một cô hầu trẻ, vẻ trơ tráo ra mở cửa cho chúng tôi và đưa chúng tôi vào một gian phòng mà tôi thấy tức cười sau gian phòng chúng tôi vừa rời khỏi. Căn hộ của Theresa Arundell, chúng tôi thấy có vẻ gần như trống rỗng. Căn hộ của bà Lawson, ngược lại, chất đầy quá mức những đồ đạc, những đồ mỹ nghệ, đến nỗi người ta không thể quay người mà không sợ làm đổ cái gì đó.
Cửa mở và một bà luống tuổi cũng khá đẫy đà bước vào. Bà Lawson là cái gì đó khá kỳ cục mà tôi mà tôi hình dung như vầy: dáng bộ ngớ ngẩn, tóc hoa râm, rối bù, và một cặp kính nằm vắt ngang trên mũi. Cách nói chuyện của bà gồm các tiếng thở dài và tiếng nhát gừng.
– Chào… ờ… tôi tưởng…
– Tiểu thư Wilhelmina Lawson phải không ạ?
– Ờ… vâng… đó là tên tôi…
– Tôi, tên tôi là Hercule Poirot. Hôm qua tôi đã đến ngó mắt qua Littlegreen.
– À! Vâng!
Miệng bà Lawson vẫn còn rộng mở và bà vỗ vỗ mấy cái vào mớ tóc vụng tết của bà mà không nghĩ ra.
– Mời ông ngồi! Này, dùng ghế bành này. Ô, trời ơi! Cái bàn này làm ông khó chịu. Các căn phòng này quá chật chội! Nhưng khu phố này lại khá thuận tiện, khá trung tâm! Tôi thích ở trung tâm. Còn ông?
Bà chọn cho mình một chiếc ghế kiểu thiếu tiện nghi. Cặp kính mũi của bà luôn luôn bị nghiêng, bà ngả người về phía nhà thám tử và nhìn anh có vẻ dò hỏi.
– Tôi đã đến thăm Littlegreen lấy cớ đi mua nhà – Poirot nói – Nhưng tôi thích được bà nói ngay tức thì điều đó, và nói một cách kín đáo.
– Ồ, vâng. – Bà Lawson thở dài vẻ rất xúc động.
– Hết sức kín đáo – Poirot nói tiếp – Tôi đã đến đấy với một mục đích khác. Có lẽ bà biết rằng trước khi chết, tiểu thư Arundell đã viết cho tôi…
Anh ngừng một chút.
– Tôi là một thám tử tư rất nổi tiếng.
Trong những xúc cảm được phản ánh trên khuôn mặt đỏ tía của bà Lawson như: lo sợ, vui mừng, kinh ngạc thì xúc cảm nào sẽ được Poirot giữ lấy?
– Ồ! – Bà kêu (Rôi sau một lát im lặng bà đột ngột hỏi) – Phải chăng về vấn đề tiền?
Chính Poirot đã bị sững sờ trước câu hỏi đó. Anh nói rụt rè:
– Bà muốn nói đến tiền đã bị…
– Phải, phải. Tiền đã bị lấy cắp trong ngăn kéo?
Poirot bình tĩnh hỏi lại:
– Có phải tiểu thư Arundell đã nói với bà rằng bà ấy đã viết cho tôi về vấn đề số tiền này?
– Không, tôi không biết chuyện ấy… Thực tế, đúng là tôi rất ngạc nhiên.
– Bà nghĩ rằng tiểu thư chưa nói điều đó với ai chứ?
– Chắc thế, tôi không nghĩ… Ông hiểu đấy… Người biết rất rõ…
Bà ta dừng lại giữa câu. Poirot kết luận rất nhanh:
– Bà ấy biết rất rõ ai đã ăn cắp số tiền ấy? Đó là điều bà muốn nói thế, phải không?
Bà Lawson gật đầu đồng ý và nói tiếp:
– Tôi nghĩ rằng người không muốn… người nói… hay đúng hơn là người có vẻ không muốn…
Một lần nữa Poirot lại cắt ngang những lời nói rời rạc ấy.
– Đó là một chuyện gia đình?
– Đích thị.
– Nhưng tôi, tôi là chuyên gia trong các chuyện gia đình này. Tôi là, bà biết đấy, đích thân sự kín đáo.
Bà Lawson lắc đầu quầy quậy:
– Ồ! Tất nhiên… Đó là một điều khác. Không giống như là cảnh sát!
– Không, không, tôi không có gì chung với cảnh sát cả. Tiểu thư Arundell có lẽ không muốn cảnh sát xen vào.
– Ồ không! Tiếu thư Arundell thân yêu rất tự hào! Nhiều lần Charles đã gây ra cho người những buồn phiền nhưng người vẫn đẹp được vụ xì-căng-đan đó. Có lần, lẽ ra anh ta đã bị tống đi, tống đi Úc.
– Chính xác! Đây, có phải điều đó đã xảy ra như thế này không: tiểu thư Arundell có một số tiền trong ngăn kéo…
Anh ta ngừng lại, và bà Lawson vội vã xác nhận những lời nói của anh:
– Phải… tiền ngân hàng… dành cho trả lương và những đồng bảng trong tài khoản.
– Vậy chính xác là mất bao nhiêu tiền?
– Bốn tờ một bảng. Không, không, tôi lầm: ba bảng và hai tờ mười silinh. Phải thật chính xác trong các điều đó.
– Tiểu thư Arundell nghi ngờ, tất nhiên có lý do, cháu trai bà Charles đã phạm tội ăn cắp này phải không?
– Phải.
– Mặc dầu bà không có bằng chứng nào về việc đó?
– Ồ, nhưng mà chắc chắn là Charles đã lấy trộm! Bà Tanios không nghĩ tới điều này và chồng bà ta, người cháu ngoại tộc thì không biết tới nơi có tiền… không ai trong họ biết điều đó. Và cũng sẽ không nghĩ đến Theresa Arundell là kẻ ăn cắp. Cô ấy rất giàu và cũng rất ăn diện!
– Có thể đó là một trong những người hầu thì sao?
– Ồ không – Bà Lawson kêu lên – Ellen cũng như Annie không thể phạm vào hành động như thế. Cả hai người này đều là những người rất thật thà.
Sau khoảng một phút, Poirot nói với bà Lawson:
– Tôi tự hỏi không biết bà có thể cho tôi biết ý kiến không? Tôi chắc là có, bởi vì nếu ai đó có được niềm tin của tiểu thư Arundell thì người đó chắc chắn là bà…
Bà Lawson bối rối thì thào:
– Tôi cam đoan với ông rằng tôi không biết gì về điều đó cả.
Nhưng rõ ràng bà ta cảm động.
– Tôi thấy bà có thể giúp tôi.
– Nếu tôi có thể… tôi xin làm hết sức mình…
– Điều mà tôi sắp nói với bà thuộc tâm sự thầm kín.
Một loại hốt hoảng lộ ra trên nét mặt bà Lawson. Lời mầu nhiệm “tâm sự thầm kín” phát huy tác dụng như lời “Vừng ơi mở cửa ra”.
– Bà có biết lý do gì đã đẩy tiểu thư Arundell đến chỗ sửa đổi tờ di chúc không?
– Di chúc của bà? Chà! Di chúc của bà?
Bà Lawson có vẻ hơi lúng túng.
Poirot quan sát điều đó rất sát, liền hỏi:
– Có đúng là ít lâu trước khi chết bà ấy đã làm một tờ di chúc mới, để lại toàn bộ tài sản cho bà?
– Phải, nhưng tôi không biết gì về điều đó cả… tuyệt đối không! – Bà Lawson phản đối lại mạnh mẽ – Đối với tôi đó là một sự kinh ngạc tuyệt vời! Tiểu thư Arundell thân yêu đã tỏ ra thật sự rất tốt đối với tôi. Nhưng người không hề nói với tôi một lời nào về việc đó cả. Chẳng bao giờ người nói bóng gió điều đó trước mặt tôi. Cũng thế, xin hãy xem xét đến nỗi kinh ngạc của tôi khi Ngài Purvis đọc tờ di chúc. Tôi không biết là nên cười hay nên khóc! Tôi cam đoan với ông, thưa ông Poirot, cú sốc… sự kinh ngạc… lòng nhân ái của tiểu thư thân yêu Arundell này. Tất nhiên tôi mong chờ để được nhận cái gì đó… một chút xíu vật di tặng… mặc dầu, hiển nhiên là, không có bất kỳ lý do nào… Tôi ở với người mới được một thời gian rất ngắn! Việc này giống như một câu chuyện thần tiên! Hiện giờ tôi vẫn không thể tin điều đó. Nên đôi khi… đôi khi tôi cảm thấy khó chịu về ý nghĩ này. Tôi muốn nói… Tôi muốn nói…
Cặp kính mũi của bà rơi xuống. Bà nhặt nó lên, ve vẩy nó, vẻ bồn chồn và đọc tiếp bài diễn văn rời rạc của mình.
– Đôi khi tôi có ấn tượng… rằng, quả thật những quan hệ máu mủ là những quan hệ máu mủ, nên tôi không thể thanh thản với ý nghĩ rằng tiểu thư Arundell đã cho tôi thừa kế toàn bộ tài sản của người bằng cách tước quyền thừa kế của gia đình người. Tôi muốn nói rằng tôi thấy điều đó có vẻ như không đúng đắn phải không ạ? Người đã để lại tất cả cho tôi… một tài sản khổng lồ! Người ta không có ý kiến gì về điều này! Này, hãy tin tôi, tôi cảm thấy không được thoải mái… Thiên hạ bàn tán… Thế nhưng tôi cam đoan với ông rằng tôi không phải là một con người xấu! Chưa bao giờ tôi nghĩ đến tác động tới tiểu thư Arundell bằng cách nào đó! Càng hơn thế vì vấn đề là không thể có đối với tôi! Phải nói thật với ông rằng người luôn luôn làm tôi hơi sợ đấy! Người rất nghiêm khắc, luôn sẵn sàng nhảy xổ vào chúng tôi. Đôi khi rất đột ngột! “Đừng có điên rồ!” Người mắng tôi. Quả là điều đó làm tổn thương tôi… Ai chẳng có tình cảm phải không ạ? Sau đó phát hiện rằng người rất thương tôi… với tôi đó là điều kinh ngạc thực sự. Nhưng như tôi đã nói với ông, tôi thấy rằng… tôi muốn nói rằng điều đó có vẻ hơi khắc nghiệt đối với người khác phải không ạ?
– Bà có nghĩ đến từ chối tài sản này không? – Poirot hỏi bà.
Khoảng một lúc, màu mắt xanh lạt của bà Lawson biến đổi và tôi tưởng như đã có trước mặt tôi một người đàn bà tinh tế và thông minh thay cho một con ngốc đáng thương. Bà ta giải thích bằng cái cười khẩy:
– Nên cân nhắc khía cạnh khác của vấn đề… bởi vì bao giờ cũng có cái được và cái mất. Nếu tôi suy nghĩ kỹ thì tôi tự nhủ rằng tiểu thư Arundell muốn rằng số tiền này sẽ trở về tôi. Từ chối nó, tôi sẽ chống lại ý muốn của người, điều đó sẽ là bất công về phần tôi, ông có thừa nhận thế không?
– Vấn đề quả là phức tạp. – Poirot vừa nói vừa lắc đầu.
– Thật vậy, nó đã làm cho tôi rất bận tâm. Cô Tanios… Bella… rất tử tế và các con cô rất ngoan! Tôi có cảm tưởng rằng tiểu thư Arundell không muốn gặp cô ấy… Tôi tin rằng tiểu thư Arundell muốn rằng tôi sẽ sử dụng sự định đoạt của tôi. Người không muốn cho Bella tất cả số tiền này… vì sợ rằng người đàn ông ấy sẽ chiếm mất của cô.
– Người đàn ông nào?
– Chồng của Bella. Ông biết không, thưa ông Poirot, người con gái tội nghiệp này hoàn toàn phụ thuộc vào ông ta và phục vụ ông ta như một con chó. Tôi tin cô ta có thể giết chết ai đó nếu ông ta ra lệnh ấy cho cô! Cô ta sợ ông ấy. Một đôi lần tôi đã bắt gặp nỗi sợ trong mắt cô khi có mặt ông chồng. Hãy tin tôi, thưa ông Poirot. Tôi không bịa đâu.
– Vậy cái ông bác sĩ Tanios ấy là loại người thế nào? – Poirot hỏi.
– Thật ra, đó là một người cũng khá tử tế…
Bà dừng nói, có vẻ do dự.
– Nhưng ông ta không gây được niềm tin ở bà?
– Không, không. Tôi không biết người ta có thể tin tưởng được vào bất cứ người chồng nào không. Người ta nghe được nhiều điều rất kinh khủng về họ! Điều mà những bà vợ khốn khổ của họ phải chịu đựng! Dĩ nhiên bác sĩ Tanios có vẻ quý mến vợ và tỏ ra hấp dẫn đối với vợ. Ông ấy có phong cách thật quyến rũ. Nhưng tôi không tin những người nước ngoài. Họ rất xảo trá! Và tôi tin rằng tiểu thư Arundell thân yêu không muốn tiền của bà rơi vào tay bác sĩ Tanios!
– Cô Theresa Arundell và anh cô là Charles cũng chịu để cho người ta tước đoạt mất tài sản của bà cô của họ hay sao. – Poirot nói thì thào.
Đôi má của bà Lawson hơi đỏ lên.
– Theresa có nhiều tiền hơn là mức cô ta cần phải có – Bà ta đáp lại bằng một giọng nói xẵng – Cô ấy tiêu hàng trăm bảng chỉ riêng cho đồ son phấn và đồ lót, thật đáng xấu hổ! Khi tôi nghĩ tới biết bao thiếu nữ có giáo dục buộc phải kiếm sống…
Poirot hoàn tất câu nói đó:
– Bà tự nhủ rằng sẽ là không xấu nếu cô ấy cũng phải tự kiếm sống?
– Điều đó sẽ có ích cho cô ấy – Bà Lawson tuyên bố bằng một giọng nói sôi nổi – Điều đó sẽ đặt vào đầu cô ấy một ít chì. Nghịch cảnh là một ông thầy tốt mà!
– Còn Charles?
– Charles không đáng một đồng xu – Cô gái già nói dứt khoát – Nếu như tiểu thư Arundell không cho cậu ta hưởng thừa kế, không phải là không có lý do… Sau những lời đe dọa mà cậu ta đã thốt ra chống lại người.
– Những lời đe dọa? – Poirot nói, lông mày giương lên.
– Phải! Những lời đe dọa!
– Dọa thế nào? Anh ta đã đe dọa bà ấy khi nào?
– Này, đó là… phải… Đó là vào dịp lễ Phục sinh… Chính xác Chủ nhật lễ Phục sinh… Cậu ta sao mà ác thế!
– Anh ta đã nói gì với bà ấy?
– Cậu ấy đã xin người tiền. Vì người từ chối không cho cậu, cậu đã nói với người rằng về phần người như thế là không khôn ngoan, cậu sẽ làm công việc của cậu dành cho người! Tôi không nhớ chính xác lời nói cậu đã dùng nhưng đại khái như thế.
– Anh ta đã dọa bà ấy là sẽ ra tay với bà phải không?
– Vâng.
– Bà Arundell lúc đó đã nói gì?
– Người đã trả lời rằng: “Mày biết là ta có đủ khả năng tự mình bảo vệ được mình”.
– Bà có ở trong cùng phòng với tiểu thư Arundell và cháu trai của bà trong khi họ cãi nhau không?
– Chính xác không. – Bà Lawson nói sau một phút yên lặng.
– Tôi biết, tôi biết – Poirot vội vàng nói – Lúc ấy Charles trả lời thế nào?
– Cậu đã nói với cô cậu rằng: “Đừng tin vào điều đó”.
– Tiểu thư Arundell có cho lời đe dọa của anh ta là thực không?
– Tôi không biết. Người không nói gì với tôi. Tất nhiên người không cho đó là quan trọng.
Giọng bình thản, Poirot hỏi:
– Bà có biết rằng tiểu thư Arundell định thay đổi bức chúc thư của mình không?
– Không, không. Tôi đã nói với ông rồi mà. Điều đó đối với tôi là nỗi kinh ngạc thực sự. Không bao giờ tôi giám mơ ước…
Poirot ngắt lời bà:
– Bà quên nội dung di chúc. Nhưng bà biết việc tiểu thư Arundell muốn làm lại di chúc của mình phải không?
– Vậy thì… Tôi cũng có nghe… Tôi nghĩ rằng lúc mà bà gọi công chứng viên đến trong khi bà bị bệnh…
– Đúng thế! Ngay sau khi bà ngã, phải không?
– Vâng, Bob, con chó của tiểu thư Arundell đã để lại quả bóng của nó ở trên đỉnh cầu thang, người đã giẫm lên và bị ngã.
– Một tai nạn đáng tiếc.
– Đúng vậy. Người có thể gẫy một tay hay một chân. Thầy thuốc đã khẳng định như thế.
– Và cũng có thể chết, phải không?
– Có chứ! – Bà đáp không chút do dự.
Poirot mỉm cười nói tiếp:
– Có thể tôi đã trông thấy con Bob ở Littlegreen rồi đấy.
– Chắc vậy. Nó vẫn ở đấy. Đó là một “con cún yêu quý”.
Không có gì kích thích tôi bằng nghe gọi con chó săn sục hang là “con cún yêu”. Tôi biết sự khinh thường của con Bob đối với bà Lawson và nó không vâng lời bà ta.
– Con chó này rất thông minh. – Poirot nhận xét.
– Chắc chắn là thế.
– Nó sẽ đau khổ biết bao nếu nó biết rằng nó xuýt giết chết bà chủ nó!
Bà Lawson đành lắc đầu thở dài.
– Bà Lawson này, bà có nghĩ rằng cái ngã ở cầu thang ấy có thể đã tác động đến tiểu thư Arundell và thuyết phục bà ấy sửa đổi bản di chúc của mình không?
Tôi nghĩ rằng, chúng tôi đã đụng đến điểm khó khăn nhất của vấn đề rồi, nhưng bà Lawson lại thấy vấn đề này là hoàn toàn tự nhiên.
– Có lẽ ông đã có lý. Cái ngã ấy đã gây ra cho người một cú sốc… tất nhiên… Những người già không thích nghĩ tới cái chết. Nhưng một tai nạn như tai nạn ấy bắt người ta phải suy nghĩ. Tiểu thư Arundell có lẽ đã thấy ở đó một lời cảnh báo về cái chết sắp đến của người.
Poirot tỏ vẻ hết sức tự nhiên, hỏi:
– Nhưng người ta bảo tôi, sức khỏe của bà rất tốt cơ mà?
– Ô, vâng người vẫn khỏe.
– Phải chăng bà đổ bệnh đột ngột?
– Vâng. Đùng một cái. Tối hôm đó chúng tôi có các bạn thân.
Bà Lawson ngừng nói.
– Các bạn thân của bà, các cô đồng Tripp? Tôi đã đến thăm họ đấy! Các cô đồng tuyệt vời!
Bà Lawson đỏ mặt vì sung sướng.
– Thế à? Những phụ nữ có văn hóa, có tầm nhìn rộng, những tín đồ thuyết thông linh! Hẳn là họ đã nói với ông về các buổi lên đồng của chúng tôi? Ông chắc là còn hoài nghi, thưa ông Poirot?
– Hừ! – Poirot không thỏa hiệp, hỏi lại – Tiểu thư Arundell cũng là một tín đồ à?
Mặt bà Lawson sa sầm.
– Người muốn thành tín đồ, nhưng lúc dự những buổi chầu trong tâm trạng không tốt. Người vẫn hoài nghi và không sùng tín. Một hai lần, thái độ ấy của người làm hỏng các buổi gọi hồn của chúng tôi nên chúng tôi chỉ nhận được những thông điệp tầm thường.
– Tất nhiên rồi, sự hiện diện của tiểu thư Arundell cũng đủ làm rối tung các buổi ấy lên rồi. – Poirot nói.
– Nhưng tối cuối cùng… Isabel và Julia chắc hẳn đã nói với ông chuyện ấy? Một hiện tượng đặc biệt đã diễn ra. Bước đầu của một cuộc hiện hồn. Ngoại chất của linh hồn… Có lẽ ông có biết vấn đề này?
– Vâng, vâng. Tôi có biết điều đó.
– Chất ấy thoát ra từ miệng thầy đồng ra dưới dạng một dải khói rồi người ta thấy hiện ra một hình. Bây giờ tôi tin chắc rằng tiểu thư Arundell chính là một thầy đồng. Tối hôm ấy tôi trông thấy rõ ràng một dải sáng thoát ra từ miệng của tiểu thư Arundell thân yêu! Rồi đầu của người được bao phủ một làn sương mù rực sáng.
– Rất hay!
– Không may, tội nghiệp cho người, người gục xuống đột ngột nên chúng tôi phải ngừng buổi lễ cầu hồn lại.
– Bà đã cho gọi thầy thuốc khi nào?
– Vào giờ đầu ngày hôm sau.
– Thầy thuốc nhận định căn bệnh là nghiêm trọng phải không?
– Quả vậy, ông ta phái đến một nữ y tá vào ngày tiếp sau và tôi tin là ông ta hy vọng cứu được người.
– Xin lỗi… Có cho gọi bà con đến không ạ?
Bà Lawson đỏ mặt.
– Đã báo tin cho họ ngay tức thì, nghĩa là khi bác sĩ Grainger đã thấy ngưòi ở trong giây phút nguy ngập.
– Cãn bệnh này xuất xứ từ đâu? Do ăn uống phải không?
– Không, người đã không ăn gì cả, đặc biệt tối hôm ấy bác sĩ Grainger nói rằng người không giữ gìn đầy đủ các chế độ ăn kiêng của người. Theo ông ta, cơn gan mật có thể do nhiễm lạnh. Thời tiết độc địa quá.
– Theresa và Charles Arundell vừa mới đến Littlegreen để qua những ngày cuối tuần phải không?
Bà Lawson mím môi, trước khi đáp:
– Vâng.
– Cuộc thăm viếng của họ đã không đạt kết quả. – Poirot vừa nhìn bà Lawson vừa nhận xét.
– Không. Tiểu thư Arundell thừa biết lý do mà họ đến thăm bà; nhưng họ chẳng giành được gì cả. Tôi cho là cuộc đến thăm của bác sĩ Tanios cũng là vụ lợi nốt.
– Theo tôi biết, bác sĩ Tanios không đến cùng kỳ cuối tuần này phải không?
– Có đấy ông đến Chủ nhật nhưng chỉ ở lại một giờ.
– Mọi người đều muốn được hưởng tài sản của bà cô tội nghiệp. – Poirot liều lĩnh nói.
Bà Lawson nhìn chòng chọc vào mặt Poirot.
– Nói cho tôi biết đi, bà Lawson, – Poirot nói tiếp – tiểu thư Arundell có báo trước cho họ về quyết định của bà ấy không?
– Tôi không biết về điều ông nói. Tôi không nghe thấy gì cả. Không có cả cãi lộn, lẫn cái gì tương tự. Charles và em gái đã ra đi coi bộ hài lòng.
– Chắc là người ta đã thông báo với tôi không đúng. Tiểu thư Arundell có lưu giữ di chúc của mình ở nhà không?
Bà Lawson đánh rơi kính và cúi xuống nhặt.
– Tôi không biết. Chắc là chúc thư để ở nhà Ngài Purvis.
– Ai là người thi hành bản di chúc?
– Ngài Purvis.
– Sau cái chết của Tiểu thư Arundell, ông ta mới lục tìm trong các giấy tờ của ông ta à?
– Vâng.
Poirot nhìn vào mặt bà Lawson rồi đặt cho bà một câu hỏi bất ngờ:
– Bà có thích ông Purvis không?
Bà Lawson lúng túng.
– Nếu như tôi thích Ngài Purvis? Đối với tôi, rất khó mà trả lời ông được. Dĩ nhiên đó là một người khôn khéo. Tôi muốn nói một công chứng viên có tài nhưng ông ta có những cử chỉ thô bạo. Không phải bao giờ cũng dễ chịu nếu có công việc cần giải quyết với một con người lúc nào cũng chính xác, nói với ta bằng một giọng gần như sỗ sàng. Tôi không biết ông có hiểu tôi không?
– Rất hiểu. Đối với bà, đây là một tình thế rất khó khăn. – Poirot nói với bà một cách thân thiện.
– À vâng. – Bà Lawson lắc đầu thở dài.
Poirot đứng lên:
– Thưa bà, tôi vô cùng cảm ơn bà và tấm lòng tử tế của bà và những tin tức mà bà đã cho tôi biết.
Bà Lawson đứng dậy coi bộ hơi xúc động. Poirot đi ra cửa. Đột nhiên anh quay ngoắt lại, và tiến gần bà Lawson để nói với bà bằng một giọng rất thấp.
– Tôi cần phải báo cho bà biết rằng Charles và Theresa Arundell hy vọng tìm cách hủy bỏ tờ di chúc đấy!
Lập tức máu đỏ bốc lên má bà Lawson.
– Họ sẽ không đạt được kết quả đâu – Bà ta kêu lên – Luật sư của tôi đã bảo đảm với tôi như thế.
– A! – Poirot kêu lên – Như vậy bà đã hỏi ý kiến một luật sư rồi đấy!
– Dĩ nhiên. Sao lại không?
– Thực ra không có gì ngăn nổi bà làm như thế. Tôi cũng tán thành với bà. Tam biệt bà.
Vừa ra đến phố, Poirot liền buông một tiếng thở dài rất sâu:
– Hastings, người đàn bà này có chính xác là cái mà bà bộc lộ ra hay là bà đóng kịch khéo léo đây?
– Đối với bà cái chết của Tiểu thư Arundell hoàn toàn là tự nhiên. Bà ta đã nói với anh, thế phải không?
Poirot không trả lời tôi. Có những lúc anh nghĩ làm người điếc là khôn. Anh gọi một chiếc tắc-xi.
– Đến khách sạn Durham Bloomsbury. – Anh bảo tài xế.
Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.