NHÂN CHỨNG CÂM
CHƯƠNG 17: BÁC SĨ TANIOS
Tôi phải nói rằng khi tôi trông thấy bác sĩ Tanios tôi đã thực sự kinh ngạc. Tôi chờ gặp một người ngoại quốc có râu đen, da dầu và vẻ mặt đáng sợ. Thay vì điều đó, tôi thấy một người đàn ông béo lùn, thái độ vui vẻ, tóc và mắt màu hạt dẻ. Ông ta có một bộ râu, đúng thế nhưng một bộ râu giản dị, màu hạt dẻ nhạt làm cho ông giống một nghệ sĩ nhiều hơn. Ông nói thạo tiếng Anh. Giọng nói của ông vui vui, lanh lảnh tôn thêm vẻ hấp dẫn của nét mặt ông.
– Chúng tôi đây – Ông nói với vợ, mặt tươi cười – Cuộc dạo chơi đã gây cho Edward nhiều hứng thú.
Thằng bé Edward trông cũng rất giống bố. Nó và em gái nó có dáng vẻ thật sự những người nước ngoài và tôi hiểu điều mà tiểu thư Peabody nhận thức được qua màu da vàng.
Sự xuất hiện của chồng có vẻ làm cho bà Tanios lo lắng bổn chồn. Bà giới thiệu chồng với Poirot nhưng ít quan tâm đến tôi.
Bác sĩ Tanios lập tức nhắc lại tên của bạn tôi:
– Poirot! Ông Hercule Poirot! Tôi rất quen cái tên ấy! Điều gì đáng để ông chiếu cố đến thăm chúng tôi thế, thưa ông Poirot?
– Một vụ án liên quan đến một quý bà vừa chết, tiểu thư Emily Arundell.
– Bà dì của vợ tôi? Việc gì vậy?
– Cái chết của bà làm dấy lên một số vấn đề… – Poirot tuyên bố.
Bà Tanios đột ngột cắt lời anh.
– Đó là tờ di chúc, anh Jacob. Ông Poirot đã gặp Theresa và Charles về vấn đề này.
Bác sĩ Tanios buông mình ngồi xuống một chiếc ghế bành.
– A! Di chúc! Một di chúc bất công… Tôi đã sai lầm vì bận tâm đến điều chẳng liên quan gì đến mình.
Poirot nhắc lại cuộc nói chuyện của chúng tôi với hai anh em Arundell (anh cũng nói nhiều điều không đúng sự thật) và khôn ngoan phát biểu ý kiến rằng có khả năng hủy bỏ được tờ di chúc.
– Ông làm tôi rất thích thú đấy, thưa ông Poirot – Tanios nói – Tôi đồng ý với quan điểm của ông. Người ta có thể cầu may. Tôi đã hỏi ý kiến rnột luật gia về vấn đề này, nhưng ông ta đã không khuyến khích tôi. Vâng, tôi hoàn toàn sẵn sàng thử tìm vận may! Đây sẽ không phải là lán đầu tiên, có phải thế không em Bella?
Ông ta mỉm cười với vợ, chị này mỉm cười lại như một cái máy. Rồi ông quay sang Poirot nói:
– Bản thân tôi không phải là một luật gia nhưng tôi bảo đảm rằng bản di chúc này được lập ra ở một lúc mà bà già không còn làm chủ được hành vi của mình nữa. Con mụ Lawson này là một kẻ xảo quyệt và khôn khéo.
Bella Tanios bồn chồn ngọ ngoạy. Poirot nhìn thấy bèn hỏi:
– Bà không có cùng ý kiến này ư, thưa bà?
Chị đáp bằng một giọng yếu ớt:
– Bà Lawson luôn luôn tỏ ra rất tốt và tôi không thể thấy ở bà một người đàn bà xảo quyệt.
– Mụ ta tốt với em – Bác sĩ Tanios nói – bởi vì mụ không có gì phải sợ hãi em, em Bella. Em quá dễ dàng để người ta lừa.
Ông ta nói bằng một giọng vui vẻ nhưng vợ ông lại đỏ mặt.
– Đối với tôi, thì khác, – Tanios nói tiếp – mụ ấy ghét tôi và không ngại ngùng bộc lộ ra. Tôi sẽ cho ông thí dụ. Dì tôi bị ngã trong cầu thang trong lúc chúng tôi lưu trú ở đấy. Tôi nài xin gặp dì dịp cuối tuần, Lawson đã làm hết sức để ngăn cản chúng tôi. Bà ta không ngăn nổi nhưng tôi đoán ra lý do bực tức của bà: bà ta muốn tiểu thư Arundell ở một mình với bà ta.
Một lần nữa Poirot lại quay sang vợ ông thầy thuốc:
– Đó cũng là ý kiến của bà, thưa bà.
Chồng chị ta không để cho chị ta có thì giờ đáp lại:
– Bella thì quá tốt – Ông nói – Vợ tôi không bao giờ muốn nhìn thấy những ý định xấu xa của người đời. Nhưng tôi tôi không bị mắc lừa, thưa ông Poirot. Xin ông hãy tin tôi. Bí mật của sự tác động của cô Lawson lên tiểu thư Arundell là tà thuật đồng bóng! Đấy bằng cách đó bà ta đã thành công!
– Thật không?
– Tôi tin chắc như thế, thưa ông Poirot. Tôi đã chứng kiến biết bao sự kiện thuộc loại này. Ông sẽ kinh ngạc thấy tính dễ dãi của thiên hạ khi đâm đầu vào các thói u mê này, đặc biệt của những người ở lứa tuổi của tiểu thư Arundell. Tôi đoán là sự việc ấy đã diễn ra như vầy: Một hồn ma có thể là hồn ma của cha bà đã ra lệnh cho bà phải sửa đổi tờ di chúc và để lại toàn bộ của cải cho cô Lawson. Tiểu thư Arundell đang ở trong tình trạng sức khỏe tồi tệ mới ngả theo điều cả tin tệ hại ấy.
Bella Tanios ngọ ngoạy yếu ớt. Poirot quay sang chị hỏi:
– Bà tin điều đó có thể xảy ra chứ?
– Trả lời đi em, Bella – Anh chồng bảo vợ – Em hãy nói cho chúng ta biết quan điểm của em đi!
Tanios gửi Bella những cái nhìn khích lệ. Chị liếc nhìn chồng bằng con mắt ngơ ngác và nói rut rè:
– Em biết những chuyện ấy rất ít. Dù sao, tất nhiên anh có lý, Jacob.
Poirot gật đầu:
– Vâng… có lẽ. – Rồi nói thêm – Ông đã đến Market Basing tuần lễ trước thời gian mất của Tiểu thư Arundell, phải không?
– Tôi đã đến nhà dì của vợ tôi dịp lễ Phục sinh và chúng tôi quay lại đấy vào cuối tuần lễ tiếp theo… Đúng như thế.
– Không, không tôi muốn nói đến tuần lễ sau ngày Chủ nhật 26 tháng Tư. Ông đã đến đó ngày Chủ nhật ấy. – Poirot nói quả quyết.
– Ồ, Jacob! Anh đã đến thăm dì ngày Chủ nhật ấy mà? – Bella Tanios nhìn chồng bằng đôi mắt mở to kinh ngạc.
– Ờ, em nhớ đấy. Anh đã ghé qua đó trong buổi chiều. Anh đã nói với em rồi phải không?
Poirot và tôi chúng tôi theo dõi vợ viên bác sĩ. Bằng một cử chỉ kích động chị ta hất cái mũ về đằng sau một chút.
– Em phải nhớ kỹ lại xem, Bella, – Chồng chị bảo chị – em có trí nhớ kém quá đấy!
Chị chối, nụ cười yếu ớt trên môi.
– Có chứ, tôi có trí nhớ thảm hại. Đúng thế, nhưng tính đến nay đã gần hai tháng rồi còn gì.
– Cô Theresa và cậu Charles cũng ở đấy, đúng thế không?
– Có thể như thế – Tanios bình tĩnh nói – Tôi không nhìn thấy họ.
– Vậy ông không ở đấy lâu à?
– Ồ không! Không đến nửa giờ.
Cái nhìn soi mói của Poirot dường như làm cho anh ta khó chịu.
– Phải nói cho ông hết sự thật thôi – Anh ta vừa nháy mắt vừa nói tiếp – Tôi đã đến để vay tiền, nhưng không được tôi e rằng dì không thích tôi. Đáng tiếc, bởi vì tôi đã có nhiều thiện cảm đối với dì.
– Xin ông trả lời thẳng thắn cho một câu hỏi, thưa bác sĩ Tanios?
Tôi đọc được một chút e sợ trong con mắt của viên thầy thuốc.
– Dĩ nhiên, thưa ông Poirot. – Tanios đáp.
– Ông nghĩ gì về Charles và Theresa Arundell?
Tanios có vẻ thoải mái hơn anh ta mỉm cười âu yếm nhìn vợ.
– Bella yêu quý, em sẽ không buồn phiền nếu anh nói ra ý kiến chân thật về Charles và Theresa chứ?
Chị ta gật đầu.
– Vậy thì đây là điều tôi nghĩ về họ. Cả hai người đều hư hỏng đến tận xương tủy. Tôi thích Charles hơn em cậu ta. Đó là một tên vô lại đồng thời lại là một gã dễ thương. Đó không phải là lỗi của cậu ta nếu không nói đến ý nghĩa luân lý. Y sinh ra là như thế.
– Còn Theresa?
– Tôi không biết – Anh nói có vẻ do dự – Cô ta trông rất hấp dẫn, nhưng tôi không cho cô ta là kẻ đam mê. Cô có khả năng thản nhiên giết chết một người nào đó. Ít nhất đó là ý kiến của tôi. Có lẽ ông đã biết mẹ cô đã bị buộc tội giết người.
– Vâng, nhưng bà ta đã được trắng án. – Poirot nói.
– Đúng thế – Tanios vội nói – Dẫu sao cững cứ phải suy nghĩ.
– Ông có quen chàng trai đã đính hôn với cô ta không?
– Donaldson? Vâng có biết. Anh ta đã ăn cùng chúng tôi một buổi tối.
– Ông nghĩ gì về người này?
– Đó là một thanh niên rất mạnh mẽ. Anh ta sẽ còn đi xa nếu cơ may mỉm cười với anh ta. Nhưng, – Tanios vừa nói thêm vừa mỉm cười – cho đến nay anh ta chưa tỏa sáng chút nào trong xã hội cả. Anh ta tỏ ra trịnh trọng và đợi có ngày thái lai. Anh ta và Theresa hợp thành một đôi tình nhân hài hước. Sức hấp dẫn của những cái trái ngược, tất nhiên! Nàng là một con bướm và chàng, một ẩn sĩ chờ thời!
Hai đứa trẻ đến quấy mẹ chúng.
– Mẹ ơi, ta đi ăn thôi. Con đói lắm. Chúng ta sẽ đến ăn muộn mất.
Poirot liếc nhìn đồng hồ tay và phát ra một tiếng kêu:
– Xin tha lỗi! Tôi đã làm cho các vị bị chậm giờ ăn!
Vừa lấy mắt hỏi chồng, Bella Tanios vừa ấp úng nói:
– Chúng tôi có thể được vinh dự mời hai ông dự…
Poirot vội vàng bảo chị:
– Bà quả là chu đáo, thưa bà, nhưng người ta đang chờ tôi về ăn trưa và tôi đã bị muộn rồi.
Anh bắt tay vợ chồng Tanios và các cháu nhỏ. Tôi cũng làm theo. Chúng tôi kề cà một hai phút ở tiền sảnh của khách sạn. Poirot gọi điện thoại và tôi đứng đợi anh ở gần buồng giấy. Bỗng tôi nhận thấy Bella Tanios hình như đang tìm ai đó. Chị ta có vẻ như một người đang bị săn đuổi. Vừa nhìn thấy tôi, chị vội chạy đến.
– Bạn ông, ông Poirot đã đi rồi ạ?
– Không. Anh ấy ở trong phòng điện thoại.
– Ồ!
– Bà muốn nói với anh ấy ư?
Chị ta gật đầu, lúng túng. Lúc ấy Poirot từ ca-bin bước ra, nhìn thấy hai người và vội vàng đi tới.
Chị nghiêng đầu nói:
– Thưa ông Poirot, – Chị mở đầu bằng một giọng thấp và nhanh – tôi muốn nói với ông một chuyện. Tôi phải nói với ông.
– Tôi nghe đây, thưa bà.
– Quan trọng, rất quan trọng. Ông hiểu không?
Chị im bặt. Bác sĩ Tanios và hai con vừa xuất hiện ở cửa phòng khách. Rồi Tanios đến chỗ chúng tôi.
– Em còn có một câu phải nói với ông Poirot ư em Bella?
Anh ta nói vui vẻ, mặt rạng rỡ bởi một nụ cười rất tươi.
– Vâng – Chị rụt rè nói – Toàn bộ là như vậy thưa ông Poirot. Tôi chỉ muốn ông bảo đảm với Theresa là chúng tôi hoàn toàn ủng hộ việc làm của cô ấy để hủy bỏ bản di chúc ấy. Tôi thấy rằng trong bà con họ hàng phải ủng hộ nhau chứ!
Chị ta chào chúng tôi rất lịch sự rồi nắm cánh tay chồng đi vào nhà ăn.
Tôi khoác vai Poirot.
– Đó không phải là điều mà bà ta định nói với chúng ta, Poirot?
Anh ta lắc đầu từ từ vừa nhìn vợ chồng Tanios đi xa dần.
– Chị ta đã thay đổi ý kiến. – Tôi nói thêm.
– Ừ, chị ta đã thay đổi ý kiến.
– Tại sao?
– Tôi rất muốn biết điều đó. – Anh thì thầm.
– Chị sẽ cho chúng ta biết trong lần khác. – Tôi nói bằng một giọng đoan chắc.
– Tôi rất muốn biết điều đó. Tôi e rằng bây giờ chị ta không nói nữa đâu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.