Bản năng

Chương 1 phần 06



Nghe tiếng mở cửa, tôi giật mình xoay lại nhìn. Kumi vừa tắm xong, tóc còn ướt nước. Bộ đồ cô mặc giống với người phụ nữ đã dẫn cả hai đến đây.

– Phòng tắm tuyệt lắm, không khác gì suối nước nóng. Có tất cả những thứ em cần, xà phòng, khăn tắm. À, nhưng không có máy sấy. Phòng thay đồ có đồ đồng phục và quần lót. Em mượn tạm bộ này nè, chỉ không lấy đồ lót thôi. Chị đi tắm đi! Em sẽ trông em bé cho. – Kumi nói một hơi, rồi dừng lại, săm soi mẫu đăng ký mà tôi đang điền dở. Chắc hẳn cô đã đọc được dòng chữ “tài khoản ngân hàng”, bởi cô đã nhìn tôi và nói:

– Em nghe nói họ sẽ lấy hết tiền của mình.

– Chị đang phân vân không biết có nên khai con số thật không. Em định sao, Kumi?

– Em có bao nhiêu khai bấy nhiêu. Dù sao em cũng chỉ có 300 ngàn yên. Nếu họ cho em ở đây, vậy thì bao nhiêu đó tiền là quá rẻ.

Nói rồi cô nằm lên giường, ngắm Kaoru rồi chạm nhẹ vào bụng con bé. Lúc đang ngập ngừng nhìn cây bút, tôi nghe giọng khàn khàn của Kumi nói từ phía sau:

– Em đến đây vì em không có nơi nào để đi cả. Em biết là có thể ngày mai chúng ta sẽ được huấn luyện. Nếu qua được, họ sẽ cho chúng ta ở lại, ngược lại, chúng ta sẽ phải ra về. Em sẽ làm theo mọi yêu cầu đề được ở lại, kể cả phải giả vờ tin vào những thứ kì dị. Còn chị thì sao… À, mà tên chị là gì vậy?

– Kiwako. – Tôi trả lời. Tôi định dùng tên giả, nhưng nếu thấy tên tôi trên sổ tiết kiệm, cô sẽ biết tôi nói dối. Thầm cầu nguyện Kumi không có chút ấn tượng nào về bài báo đã đăng mà cô đã ném đi, tôi nói khẽ: – Kiwako Nonomiya.

– Vì sao chị đến đây, chị Kiwako? Có người bảo chị gia nhập à? Hay chị cũng có cùng suy nghĩ như bọn họ?

– Chị cũng như em, không biết đi đâu.

Tôi vô cùng nhẹ nhõm vì Kumi có vẻ không nhận ra tên mình. Tôi chẳng biết gì về Gia đình Thiên thần, thậm chí cũng không biết nó có phải là một tổ chức tôn giáo không. Tôi tưởng Kumi sẽ hỏi thêm một vài điều nữa, nhưng cô chỉ nói:

– Vậy thì, có lẽ tốt nhất chúng ta nên thành thật. Em nghe đồn họ sẽ lấy hết tiền và bóc lột tối đa sức lao động, sau đó ném ra đường không một xu dính túi một khi họ không cần đến nữa. Nhưng với số tiền em đang có, kể cả nếu những tin đồn là thật, thì với em cũng như nhau cả thôi.

Một ý nghĩ lóe lên trong đầu tôi. Mình đã nhìn thấy Kumi ném tờ báo vào bóng tối. Ở đây người ta cấm đọc báo, tạp chí, Fumiyo đã nói như vậy, vậy nếu mình sống ở đây thì chẳng ai có thể biết mình thật sự là ai. Bài báo đã cho thấy rõ mình bây giờ là một nghi phạm. Còn hơn cả Kumi, mình thật sự không có nơi nào khác để đi. Còn ở nơi này, miễn là không ai biết về quá khứ của mình, Kaoru và mình vẫn có thể sống cùng nhau. Mình có thể cho con bé thức ăn và một chốn để ngủ.

Kaoru rên khe khẽ. Tôi đến bên giường. Con bé nhăn mặt, lúc lắc đầu như thể phản đối chuyện gì đó, rồi thở ra một hơi dài. Kumi nhẹ nhàng ấn ngón tay vào vầng trán mềm mại của con bé và bắt đầu hát khẽ “Ngủ ngoan, ngủ ngoan, ngủ ngoan con yêu”. Kaoru đút ngón tay cái vào miệng rồi mút mút. Lúc bấy giờ, căn phòng yên tĩnh chỉ còn vang lên tiếng hát ru của Kumi.

– Kumi, em có con không?

– Tháng Tư này thằng bé sẽ được ba tuổi. Nhưng họ đã bắt nó đi rồi.

– Bắt nó đi…?

Tôi không hiểu Kumi muốn nói gì, nhưng những lời của cô làm tôi điếng người. Cô thì thầm mà không nhìn lên:

– Chồng cũ em đã bắt nó đi. Hoặc có thể nói là bố mẹ anh đã bắt nó đi. Lẽ ra em nên sinh một bé gái, nếu vậy em có thể ở cùng con mình.

Tôi nhìn sững vào khuôn mặt nghiêng nghiêng của Kumi. Trong một khoảnh khắc, tôi nghĩ mình vừa thoáng thấy được những gì cô đã trải qua dưới khuôn mặt trẻ thơ với mái tóc thô ráp lòa xòa màu nâu sáng.

Ngày 2 tháng 3

Suốt hai tuần kể từ buổi tối đầu tiên, mỗi ngày chúng tôi đều phải dự các buổi huấn luyện. Cả hai đã giao toàn bộ đồ đạc của mình trừ một vài thứ thật sự cần dùng. Ban ngày, khi tôi tham gia buổi huấn luyện có tên là “Suy tư”, họ mang Kaoru đi cho đến tận tối, lúc chuẩn bị đi ngủ mới trao lại con bé. Ban đầu tôi phản đối, nhưng họ bảo nếu tôi không tuân theo quy định, tôi sẽ không được ở lại, vậy là không còn cách nào, tôi phải thuận theo họ. Suốt ngày tôi bồn chồn không yên, không biết ai chăm sóc con bé và chăm sóc thế nào, nhưng khi con bé trở lại với tôi vào mỗi tối, tất cả những đốm đỏ trên người nó không còn nữa, hơn nữa nó luôn được thay tã và quần áo.

Mặc dù Gia đình có vẻ còn nhiều người khác, chúng tôi hiếm khi nào chạm trán họ. Lâu lâu, khi tôi nhìn thấy một khuôn mặt lạ trong phòng tắm hay bên chậu rửa, họ chẳng nói năng gì mà chỉ gật đầu.

Các học viên tham gia khóa huấn luyện lần này có Kumi, tôi, một bà nội trợ khoảng bốn mươi tuổi tên Tokuda, một cô gái tầm hai mươi tuổi tên Sae và một phụ nữ trạc tuổi tôi tên là Saegusa. Ba người còn lại đến Gia đình vào buổi chiều sau chúng tôi một ngày.

Chúng tôi gọi các trưởng nhóm huấn luyện là “Mẹ”. Hầu như mỗi ngày trong suốt hai tuần vừa rồi, hai người phụ nữ tên Elemiah Tanabe và Sarah Morohashi thay phiên nhau huấn luyện cả nhóm. Hai người họ đều tầm hơn bốn mươi tuổi. Những cái tên lạ Elemiah và Sarah hình như là do Gia đình đặt cho. Họ đều không trang điểm; Sarah hay cười và có vẻ khá thân thiện, ngược lại Elemiah luôn ủ rũ và cau có.

Ngày đầu tiên của khóa huấn luyện kéo dài hai tuần, các trưởng nhóm đã nói thẳng với chúng tôi rằng Gia đình Thiên thần là một tổ chức tình nguyện, không phải một nhóm tôn giáo. Gia đình là một dạng thức của thiên đường, và họ phục vụ xã hội bằng cách giới thiệu cho công chúng biết về cõi thiên đường này.

Sau đó, Sarah Morohashi nhìn lần lượt mỗi người và hỏi:

– Các cô là đàn ông hay đàn bà?

Không hiểu ý bà ta là gì, cả năm chúng tôi nhìn nhau dò hỏi.

Sự căng thẳng được xoa dịu đôi chút chỉ khi Sae, cô gái trẻ nhất, cười khúc khích đáp: – Đừng có ngớ ngẩn vậy chứ, tất nhiên chúng tôi là đàn bà.

– Vậy điều gì khiến các cô cho rằng mình là đàn bà? Do đâu mà cô nghĩ vậy?

– Chúng tôi có ngực và không có dương vật.

– Hết rồi à? Các cô còn lại thì sao?

Kumi và Tokuda lầm bầm:

– Chúng tôi có kinh nguyệt. Chúng tôi có thể sinh em bé.

Sarah không hề phủ nhận những ý kiến này, nhưng bà ta nói:

– Để tôi hỏi lại các cô. Có thật ngực và kinh nguyệt là những thứ quyết định rằng các cô là đàn bà không? Các cô có chắc mình không phải là đàn ông?

– Ý chị là chúng tôi không phải đàn bà ư?

Lúc này Sae dường như không còn chắc chắn về bản thân mình nữa. Sarah lặp lại câu hỏi rằng do đâu mà chúng tôi cho rằng mình là đàn bà. Cứ như vậy, buổi huấn luyện kéo dài đến hai hoặc ba giờ.

Buổi trưa, người ta mang khay thức ăn đến cho chúng tôi. Sau khi hai trưởng nhóm đi khỏi, cả năm người ngồi ăn cơm cùng nhau. Kumi đã bảo rằng ở đây mọi người chỉ ăn rau, nhưng trong những khay nhựa có cả gà hầm.

“Những câu hỏi của họ thật sự lạ lùng,”, “Vấn đề này sẽ không bao giờ kết thúc.”, “Có thể lần tới tôi sẽ thử bảo rằng mình là đàn ông.”, “À vâng, nhưng nếu họ hỏi do đâu cô nghĩ vậy thì sao?”. Mặc dù không hề biết gì về nhau ngoài những cái tên, nhưng khi các trưởng nhóm không có ở đó, chúng tôi vẫn trò chuyện sôi nổi với nhau.

Đến 1 giờ, buổi huấn luyện lại bắt đầu, và họ cũng hỏi giống hệt buổi sáng.

Cuối cùng, khi đồng hồ điểm 2 giờ, Sarah cũng chuyển sang câu hỏi mới.

– Được thôi, để tôi hỏi các cô. Một đứa bé lên mười chưa nhú ngực và cũng chưa có kinh nguyệt, vậy có thể nói đứa bé đó là đàn ông không?

Sae buột miệng:

– Nếu nó không có dương vật thì nó vẫn là đàn bà, kể cả khi nó còn nhỏ.

Elemiah phản bác:

– Chẳng lẽ với các cô, đặc điểm cơ thể là dấu hiệu duy nhất chứng tỏ sự khác biệt giữa đàn ông và đàn bà?

Dù chăm chú lắng nghe cuộc thảo luận và hầu như không phát biểu nhưng tôi vẫn không thể hiểu họ đang hướng chúng tôi đến vấn đề gì, muốn chúng tôi hiểu chuyện gì. Rốt cuộc, cả ngày hôm đó, Elemiah và Sarah chỉ liên tục đặt câu hỏi, buộc chúng tôi trả lời và kết thúc buổi huấn luyện mà không đưa ra lời giải đáp. Lúc đó là 7 giờ tối.

Những ngày tiếp theo cũng diễn ra tương tự. Các cô già hay trẻ? Các cô đẹp hay xấu? Các cô béo hay gầy? Hai người phụ nữ liên tục đặt câu hỏi, buộc chúng tôi trả lời, nhưng không bao giờ đưa ra đáp án. Một vài câu hỏi thực sự vớ vẩn, ví dụ “Các cô có phải là chim?” hay “Các cô có phải là cá?”.

Những ngày hôm sau và hôm sau nữa, khóa “Suy tư” bắt đầu trở nên lố bịch. Tôi quyết định giết thời giờ bằng cách tự nhủ với bản thân rằng mình cóc cần quan tâm mình là đàn ông hay đàn bà, là chim hay cá – tất cả những gì mình muốn là nhanh chóng đến tối để được gặp Kaoru.

Hôm qua, buổi thảo luận diễn ra thật sự kì lạ. Thay vì bảo chúng tôi lựa chọn giữa hai thứ đối nghịch, chẳng hạn đàn ông hay đàn bà, Sarah lại hỏi: “Điều các cô mong muốn nhất trong cuộc sống là gì?” Sae (người đã quá quen với những câu hỏi không đâu vào đâu và quyết định biến mình thành kẻ pha trò) phá vỡ sự yên lặng bằng cách la lên “Sắc đẹp!”. Có tiếng ai đó cười khúc khích.

Sarah nhẹ nhàng hỏi:

– Và nếu sắc đẹp không giúp ích gì cho cô, cô vẫn muốn có sắc đẹp chứ?

– Ai bảo sắc đẹp không hữu ích? Nếu bạn xinh đẹp, người ta sẽ để ý đến bạn, bạn sẽ thu hút bọn con trai. Bạn có thể trở thành người mẫu, hoặc người nổi tiếng, và bạn sẽ kiếm được chồng giàu.

Tôi nghĩ sắc đẹp là sức mạnh.

Sae vừa kết thúc câu nói, Elemiah bẻ ngay lập tức:

– Theo như những gì cô nói thì sắc đẹp không phải là điều mong muốn lớn nhất của cô, mà chỉ là phương tiện để cô đạt được mong muốn. Hãy nói chính xác cô muốn dùng sắc đẹp để đạt được điều gì? Quyền lực? Công danh? Tấm chồng giàu? Cô phải nói rõ với chúng tôi.

Không như Sarah, Elemiah hiếm khi cười, và một khi bà ta mở miệng, chất giọng trầm và vang của bà khiến bạn tưởng như bà đang mắng bạn. Sau một lúc, Sae trả lời, nhưng gần như cô đang tự nói với chính mình:

– Tôi muốn bạn trai cũ yêu tôi và quay lại với tôi.

– Kể chúng tôi nghe đi nào.

Sarah thúc giục với giọng ngọt ngào thường được dùng để vỗ về trẻ con và Sae liền thổ lộ. Cậu bạn trai của cô, vốn là bạn học cùng đại học, bắt đầu hẹn hò một cô gái khác sau khi đã chán cô. Thoạt đầu Sae không thể hiểu tại sao. Sau cùng, dù không muốn thừa nhận, nhưng Sae cũng phát hiện ra đó là bởi cô bạn gái mới xinh đẹp hơn cô. Từ đó, Sae kết luận rằng nếu cô xinh hơn bây giờ, hẳn cậu bạn trai sẽ quay lại với cô. Tôi gần như bật cười khi nghe cô kể chuyện, những chuyện như vậy vẫn thường gặp khi bạn ở tuổi hai mươi. Nhưng khi Sae bật khóc ở giữa chừng, bầu không khí trong căn phòng nơi tổ chức các buổi huấn luyện dường như đã phần nào thay đổi. Khi chúng tôi nghiêm túc lắng nghe chuyện của Sae, sự bối rối và chán nản mà cả nhóm cảm nhận từ những ngày trước đó đã dần biến mất. Bây giờ, chúng tôi lại khấp khởi mong chờ câu phản hồi của hai người nhóm trưởng, hoặc ít nhất xem thử mình sẽ cảm thấy thế nào trước những câu trả lời của họ.

Sarah dịu dàng nói:

– Ở trường hợp này, tình cảm của người bạn trai mà cô đã chia tay thật ra cũng chỉ là một phương tiện khác. Và sắc đẹp cũng lả một phương tiện. Điều cô thật sự mong muốn không phải là hai thứ đó, chắc chắn cô muốn một thứ khác sâu kín hơn.

Kumi thình lình lên tiếng:

– Thứ tôi muốn là tiền.

Rồi cô kể chuyện mình. “Tôi kết hôn năm hai mươi tư tuổi. Và dù đã thống nhất sẽ không ở cùng bố mẹ chồng nhưng khi tôi mang thai, họ vẫn dọn đến ở chung. Năm hai mươi lăm tuổi, sau khi tôi sinh con trai, mẹ chồng tôi giành luôn thằng bé, bà không cho tôi đụng đến con mình. Con tôi trở nên xa cách với tôi đến nỗi sau này, mỗi khi tôi bế nó lên nó lại giãy khóc. Vậy mà chồng tôi luôn đứng về phía bố mẹ, anh chẳng bao giờ chịu lắng nghe tôi. Sau đó, anh bắt đầu qua đêm ở ngoài nhiều hơn. Tôi biết anh có nhân tình nhưng hễ tôi hoạnh họe chồng về điều này, anh ta khăng khăng quá chán về nhà vì luôn phải nghe tôi cằn nhằn. Bố mẹ anh cũng biết con trai phản bội vợ, nhưng họ cho rằng đó là lỗi của tôi. Cuối cùng, tôi ôm con bỏ đi, nhưng chồng tôi và bố mẹ anh tìm ra được và bắt thằng bé đi mất. Họ còn kiện tôi và tôi mất quyền nuôi con.” Kumi kể một mạch, gần như không dừng lại đề lấy hơi.

Khi lắng nghe Kumi, tự nhiên tôi cho rằng cô đang cố ý kể lể. Cô đã bảo rằng sẽ giả vờ tin vào mọi thứ đề được ở lại, nên có thể cô đang muốn lấy lòng trưởng nhóm. Tuy vậy, giọng Kumi lúc này xúc động thật sự. “Tôi không có đủ tiền để thuyết phục tòa án! Họ tước quyền làm mẹ của tôi bởi vì tôi không có tiền! Nếu tôi có nhiều tiền, tôi có thể dẫn con trai đi thật xa, thoát khỏi bọn họ!” Sau đó, cô úp mặt vào gối, rên rỉ: “Tôi ghét cái nghèo, tôi ghét nó, hận nó.” Rồi cô cũng òa khóc như Sae. Tokuda và Saegusa cũng bắt đầu nức nở đầy thương cảm. Lúc này, không ai trong phòng nói một lời nào.

Và lần lượt, Tokuda rồi đến Saegusa tâm sự những câu chuyện buồn của mình.

Con gái bà Tokuda đi theo một nhóm bạn xấu, sau đó bắt đầu đánh đập bà và ném đồ đạc trong nhà. Tokuda bảo muốn quay trở lại những ngày cũ. Bà ao ước có thể xây dựng lại mối quan hệ với cô con gái. Còn cô Saegusa không thể tha thứ cho bản thân mình vì đã ngoại tình với một đồng nghiệp. Cô muốn có can đảm để kết thúc mối quan hệ đó. Hầu hết mọi người đều không cầm được nước mắt trong lúc kể chuyện hoặc sụt sùi khi lắng nghe chuyện của người khác.

Mình nên kể chuyện gì khi đến lượt? Câu hỏi đó cứ xoay trong đầu tôi suốt cả buổi, khiến tôi không thể chú tâm hoàn toàn đến câu chuyện của mọi người. Vậy nên tôi quá đỗi ngạc nhiên khi thấy tất cả mọi người đều khóc lóc, như thể họ bị hội chứng hysteria[7] lây lan.

[7] Hysteria: Một trạng thái của tâm thức, biểu hiện là sự kích động thái quá, không thể điều khiển được cảm xúc. Hysteria thường gây ra phản ứng dây chuyền giữa nhiều người.

Khi bốn người trong nhóm đã kết thúc câu chuyện, hai nhóm trưởng quay sang nhìn tôi. Sarah quả quyết:

– Cô không cần phải kể cho chúng tôi nếu nó quá đau đớn.

Nhưng nếu tôi không kể, những người khác sẽ nghĩ tôi đang giấu giếm điều gì đó. Tôi nghe giọng mình dội lại trong căn phòng tĩnh lặng:

– Giống như Saegusa, tôi cũng yêu một đồng nghiệp, người đó là sếp tôi. Tôi đã tin rằng một ngày nào đó chúng tôi sẽ cưới nhau. Anh đã nói với tôi như vậy.

Vì cần thời gian để sắp xếp lại câu chuyện đã kể với Yasue, nên tôi chỉ nói đến đó rồi dừng lại. Sáu người phụ nữ trong phòng đồng loạt nhìn tôi, trong đó một vài đôi mắt đã đỏ hoe và sưng húp vì khóc nhiều. Họ đợi tôi tiếp tục. Căn phòng hoàn toàn yên ắng. Không hiểu tại sao, ngay lúc đó, tôi chỉ muốn nói ra mọi sự thật, kể tất cả mọi chuyện, ngay tại đây, ngay trong căn phòng này. Sẽ không ai kết tội tôi. Sẽ không ai đuổi tôi đi. Sẽ không ai phán quyết tôi là một tên tội phạm. Họ sẽ không cướp Kaoru khỏi tay mình, tôi nghĩ, cố thuyết phục bản thân mình như vậy. Thôi thì, hãy kể tất cả sự thật, ngay tại đây…

Việc ngăn không cho bản thân kể ra sự thật hóa ra khổ sở hơn tôi nghĩ. Vậy mà, chỉ với năm phần trăm lý do tự đặt ra trong đầu, bằng cách nào đó tôi đã kiểm soát được tâm trí mình. Tôi hít thật sâu, chắt lọc từ ngữ, và kể một câu chuyện bịa: “Họ vẫn chưa ly hôn khi tôi mang thai. Vợ anh phát hiện ra mối quan hệ của hai chúng tôi. Tôi bắt đầu nhận được những cú điện thoại chửi bới với nhiều lời lẽ bẩn thỉu. Liên tục như vậy. Cô ta bảo sẽ không bao giờ ly dị chồng. Thậm chí anh còn cầu xin tôi hãy phá thai. Nhưng tôi đã sinh đứa bé. Tôi đã tự mình sinh ra nó.”

Những từ ngữ đã chọn lựa cẩn thận trôi ra khỏi đầu tôi và tuôn ra từ hai khóe môi. Trong lúc kể chuyện, tôi tự nói với mình: đây là câu chuyện dối trá… không, nó là chuyện có thật… không, đó là điều mình muốn, mình muốn sinh ra đứa bé mà mình đã mang thai. Mình muốn sinh nó, muốn có nó, không cần biết ai nói gì, mình muốn tự tay nuôi nấng đứa bé này. Và như vậy, câu chuyện tôi kể với mọi người thực ra là một điều ước không thành. “Điều tôi muốn là một tương lai. Một tương lai ở bên cạnh đứa bé tôi đang có. Một tương lai mà không ai có thể cướp mất – đó là tất cả những gì tôi muốn.” Trước khi kịp nhận ra, tôi thấy mình đã rơi nước mắt. Tôi đã không mở lòng mình với bất kì ai, không kể họ nghe bất cứ điều gì, tôi chỉ sử dụng những lý do thuyết phục để cuốn họ vào câu chuyện của mình. Nhưng tôi lại nức nở. Rồi tôi khóc nấc lên đến nỗi không thể nói thêm một lời nào. Một lần nữa, tiếng sụt sùi vang lên khắp phòng.

“Sắc đẹp, tiền bạc, cuộc sống êm ấm, hôn nhân bảo đảm, thậm chí một tương lai – các cô không nghĩ rằng tất cả chúng cũng chỉ là phương tiện để đạt được mong muốn cuối cùng? Hãy nghĩ xa hơn, hãy đi đến tận cùng của vấn đề, hãy nghĩ về những điều các cô thật sự muốn,” Sarah động viên mọi người, và những lời của bà cũng kết thúc buổi huấn luyện của ngày hôm đó. Khi hai trưởng nhóm rời khỏi phòng, mọi người vẫn ngồi chết lặng tại chỗ.

Tối hôm đó, lúc chuẩn bị đi ngủ, tôi tự hỏi tất cả những điều này nghĩa là gì. Dù có thật hay không, thì việc có ai đó lắng nghe câu chuyện của bạn, sau đó khóc cùng bạn vẫn là niềm an ủi lớn lao.

Hôm sau, cả nhóm quay trở lại với những câu hỏi cũ, như thể những thổ lộ của ngày hôm trước chưa từng có. Một lần nữa, chúng tôi lại được hỏi rằng mình là đàn ông hay đàn bà.

Kumi nói:

– Tôi nghĩ mình là phụ nữ, nhưng cũng có thể tôi chẳng thuộc giới tính nào cả.

Hai trưởng nhóm ngay lập tức muốn biết điều gì khiến cô nghĩ vậy. Nhưng Kumi không thể đưa ra một lời giải thích thỏa đáng.

Trong khi tất cả đang yên lặng, tôi nhìn trừng trừng vào khoảng không trước mắt và nghĩ ngợi. Nếu mình không phải là đàn bà và Akiyama không phải là đàn ông, thì có lẽ mình đã không phải chịu bao đau khổ như thời gian qua (và bây giờ vẫn còn), Sarah hỏi:

– Còn cô nghĩ gì, cô Nonomiya?

Tôi nói ra những gì mình đang nghĩ:

– Có thể điều này nghe có vẻ trẻ con… Nếu trên đời không có đàn ông và đàn bà, vậy thì tôi sẽ bớt đau khổ hơn rất nhiều…

– Chẳng có gì trẻ con với suy nghĩ đó cả. Nếu chúng ta có thể đối xử với mọi người như đối xử với tâm hồn mình, vậy thì gần như những đau khổ của chúng ta sẽ không còn nữa. Tôi là đàn bà. Tôi già cỗi. Tôi xấu xí – có phải tất cả những định kiến của chúng ta về bản thân mình cũng giống như những hành lý quá cân? Các cô có đồng ý rằng chỉ cần chúng ta vứt bỏ mọi thứ đi, chúng ta sẽ thoải mái hơn rất nhiều?

Tất cả mọi người quay nhìn Sarah, cảm thấy được an ủi và cuối cùng bị thuyết phục. Khi lắng nghe bà, tôi có cảm giác rằng cuối cùng mình đã hiểu triết lý của Gia đình và mục đích của khóa huấn luyện. Họ nhấn mạnh sự cần thiết của tâm hồn, chứ không phải thân xác. Khóa huấn luyện kéo dài hai tuần với những câu hỏi đáp có vẻ vô nghĩa kia thực ra là muốn chúng tôi thấu hiểu về nội tâm mình, để chúng tôi xem tâm hồn như là một thực thể có thật. Tôi hoàn toàn đồng tình với những gì Sarah đã nói, và cùng lúc thấy những lời của bà ta không còn lập dị nữa.

Buổi huấn luyện hôm nay kết thúc sớm hơn thường lệ. Cuối buổi, chúng tôi được thông báo “khóa Suy tư đã kết thúc”. Kumi cho biết họ sẽ tiếp tục những buổi phỏng vấn cá nhân, và từ đó quyết định chúng tôi có được chấp nhận ở lại Gia đình hay không. Nhưng đó chỉ là nghe nói; vì năm chúng tôi không được thông báo gì về lịch của ngày hôm sau.

Khi tôi trở về phòng, một người phụ nữ lạ mang Kaoru lại cho tôi. Con bé phấn khởi khi nhìn thấy tôi, mặt nó biểu hiện điều đó. Không hiểu tại sao con bé cứ khóc suốt trong cả tuần đầu tiên – tôi đã cảm thấy vô cùng căng thẳng khi nhìn những giọt nước mắt chảy xuống má nó. Nếu khóa huấn luyện kết thúc, họ có cho mình giữ con bé cả ngày?

Ngày 3 tháng 3

Lúc 9 giờ sáng, Elemiah ghé qua phòng và bảo chúng tôi ra xe tải. Tôi vui mừng vì hôm nay không phải xa Kaoru. Mặc chiếc áo choàng rộng bên ngoài bộ đồ đồng phục của Gia đình, tôi lên xe tải đang đậu trước lối vào. Bốn người trong nhóm huấn luyện cũng đã có mặt trên xe. Đây không phải là chiếc xe tải tôi đã đi lần trước – đây là một chiếc Toyota Hiace đời cũ.

Sarah cầm lái, Elemiah ngồi bên cạnh bà, rồi cả nhóm rời đi. Bầu trời đầy mây. Lúc xe chạy ngang qua, tôi liếc nhìn khu vườn mà mình đã thấy vào buổi tối hôm đầu tiên đến. Đó là một bãi cỏ rộng, được chăm sóc kĩ lưỡng. Xung quanh không có ai. Những bức tượng nhỏ màu trắng vẫn xếp thành dãy ở góc. Không có hoa hay cây ăn quả, chỉ có khoảng năm mươi bức tượng nửa người màu trắng xếp thành dãy. Những bức tượng khiến tôi nổi óc, mặc dù Kumi hay những người khác có vẻ chẳng để ý mấy. Trong xe lúc này không có tiếng động gì ngoài tiếng o e khe khẽ của Kaoru.

Chiếc xe tải đi dưới mái vòm rồi hướng ra cổng trước. Hình như đã quá lâu rồi kể từ lần cuối tôi nhìn thấy thế giới bên ngoài.

“Chúng ta đi đâu đây?”, Sae hỏi, nhưng không có tiếng trả lời từ băng ghế trước. Bức tường trắng khuất dần sau lưng. Tôi tì trán vào cửa sổ, quan sát bên ngoài. Chúng tôi đang đi trên một con đường núi đầy rác; rác không chỉ la liệt khắp con dốc thoai thoải ở bên phải xe mà còn mắc giữa những bụi rậm bên trái. Sau hai tuần sống ở Gia đình với khung cảnh sạch như lau, không một hạt bụi, tôi sững người khi thấy một con đường đầy rác như thế này. Túi nhựa, băng video cũ với những dải băng sút ra ngoài, thứ gì trông giống khăn trải giường hay quần áo cũ cuộn lại, máy cassette đã bị tháo rời, xe đạp hoen gỉ, hàng chồng báo và giấy ẩm đã từng là những cuốn sách bị ngấm nước mưa. Tôi nhớ Fumiyo đã yêu cầu Kumi ném tờ báo của cô ra ngoài cửa sổ khi chúng tôi đi trên con đường này.

Sau khi đi dọc theo đường cao tốc trong khoảng hai mươi phút, chiếc xe tải dừng lại trước một tòa nhà bê-tông có kiến trúc khá giống Gia đình. Chúng tôi được yêu cầu ra khỏi xe, nên lần lượt xuống. Cách đó một quãng, một người phụ nữ trung niên đang dắt chó đi dạo, bà ấy dừng lại rồi nhìn sững chúng tôi. Tôi nghĩ chúng tôi đã cách biệt quá xa với thế giới của người phụ nữ đó. Biển hiệu treo trên lối vào tòa nhà đề dòng chữ “Trung tâm y tế Tanihara”. Đi theo hai người trưởng nhóm, chúng tôi bước vào trong. Phòng đợi hay sảnh lớn không hề có bóng dáng một bệnh nhân nào, tòa nhà có vẻ hiu quạnh. Một tấm rèm vải bông kẻ treo dọc theo cửa sổ của quầy lễ tân.

Hai người trưởng nhóm bảo chúng tôi ngồi ở phòng đợi rồi biến mất sau quầy thu ngân. Kaoru vẫn o e luôn miệng, con bé với tay cố chạm đến bức tường. Tôi quay sang và nhìn thấy một tấm lịch treo tường: hình ảnh tượng trưng của tháng này là một loạt hình búp bê của Lễ hội búp bê. Đã sang tháng Ba rồi đấy, tôi nghĩ.

“Nhìn búp bê nè, Kaoru. Con này là búp bê hoàng đế, và con bên cạnh là búp bê nữ hoàng.” Tôi nói rồi đứng dậy, bước đến gần tấm lịch để Kaoru có thể nhìn rõ hơn. Tôi nhẩm tính rồi nhận ra hôm nay chính là ngày Lễ hội búp bê. Đây là Lễ hội đầu tiên của Kaoru, thật đáng hổ thẹn, tôi chẳng có gì cho con bé ngoài một bức hình trên lịch. Không biết tôi có mua được một bộ búp bê và bày ra cho Kaoru xem không.

Hôm nay chắc hẳn là Chủ nhật, bởi vì ở đây không có ai và trung tâm cũng không mở cửa. “Họ dẫn chúng ta đến đây làm gì nhỉ?” Sae thì thầm một cách lo lắng. “Có vẻ chẳng có gì làm cô phiền lòng, Kiwako.” Sae lại nói khi quay sang nhìn tôi đang lật những tờ lịch, chỉ Kaoru xem hình hoa anh đào tượng trưng cho tháng Tư và hình cờ cá chép cho Ngày lễ trẻ em trong tháng Năm. Kumi thở dài, trừng mắt nhìn lên trần nhà:

– Lúc nãy chúng ta có đi qua một cửa hàng. Tôi đoán họ sẽ không dừng lại cho chúng ta mua sắm trên đường về đâu.

– Cô muốn mua gì vậy? – Saegusa hỏi.

Sae chen vào:

– Tôi muốn mua ít kẹo. Thứ gì đó thật sự ngọt ngào, ngon lành và béo ngậy. Thức ăn ở Gia đình đơn điệu quá.

– Còn tôi muốn mua vài tờ tạp chí. – Kumi kéo dài giọng.

Tạp chí. Tôi chỉnh lại mấy tờ lịch cho ngay ngắn, rồi chậm rãi quan sát phòng đợi. Nếu trung tâm này mở cửa cho người dân, hẳn sẽ có báo và tạp chí ở đây. Tôi sẽ nhìn thấy tên mình được in đậm ở dòng tít, hoặc trên trang bìa tạp chí. Nhưng trái với lo ngại của tôi, kệ sách đặt ở góc phòng không có gì ngoài những cuốn sách hình cũ kĩ.

Elemiah trở lại phòng đợi với một chồng cốc giấy. Bà đưa cho mỗi người một cái và bảo dùng nó để đựng mẫu thử nước tiểu. Chúng tôi sẽ được kiểm tra sức khỏe. Nhìn những người khác lần lượt đi vào phòng vệ sinh, tôi hỏi: “Có thể cho em bé kiểm tra luôn được không ạ?”. Elemiah gật đầu.

Ôi trời ơi, cảm ơn Chúa, tôi la lên không thành tiếng. Tôi đã luôn muốn kiểm tra sức khỏe cho Kaoru kể từ lần nhìn thấy cuốn sổ tay của người phụ nữ ở Nagoya. Kaoru chưa được kiểm tra định kì hay tiêm phòng kể từ tháng Hai đến nay.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.