NAOKO KỂ LẠI RẰNG SAU KHI ĐƯỢC CHUYỂN TỚI phòng bệnh ít lâu thì nàng bắt đầu hiểu ra sự thể đã xảy đến với mình. Còn trước đó, đầu óc nàng hoàn toàn mông lung, không thể nhận thức được việc mình đã gặp tai nạn cũng như đã bước đến ranh giới của sự sống và cái chết.
Thế rồi khi ý thức đã trở nên rõ ràng, nàng lại băn khoăn không hiểu cớ sao mọi người lại gọi mình là Monami.
Nàng muốn nói, không, tôi không phải Monami, mà là Naoko. Nhưng có điều gì đó đã ngăn nàng lại. Một cách bản năng, nàng cảm thấy sẽ xảy ra một chuyện không thể cứu vãn nổi nếu làm thế. Vì vậy, nàng đành giữ im lặng.
Chẳng bao lâu sau, nàng phát hiện ra rằng thân xác của mình đã được thay thế bởi thân xác của con gái, song nàng tự nhủ hoặc mình đang thấy ác mộng, hoặc mình bị điên và nóng lòng mong sớm trở lại trạng thái bình thường.
Nhưng hôm nay, khi thấy Hirasuke khóc bên mình, nàng bắt đầu chấp nhận rằng đó không phải ác mộng hay gì hết mà là hiện thực.
“Thế nghĩa là…” Sau khi nghe hết câu chuyện của nàng, Hirasuke hỏi. “Monami đã chết?”
Nàng vẫn nằm im và chỉ gật nhẹ cằm. Vành mắt bắt đầu hoe đỏ.
“Vậy ư…” Đầu Hirasuke gục về phía trước. “Thật vậy ư? Monami đã chết rồi sao?”
Nàng – tức Naoko trong thân xác Monami, kéo chăn lên che mặt. Tiếng sụt sịt khóc lọt ra từ trong chăn.
“Xin lỗi… Em xin lỗi. Giá mà Monami được cứu sống chứ không phải em. Em có sống sót cũng chẳng ích gì…”
“Em đừng nên nói thế. Có rất nhiều người đã chết. Em phải biết rằng chỉ một mình em sống sót cũng là may mắn lắm rồi. Chỉ một mình em…”
Hirasuke nghẹn lời vì nước mắt. Việc nhìn thấy thân thể còn sống của Monami trong khi thực tế con bé đã chết gây cho gã một nỗi đau hoàn toàn khác với việc phải chứng kiến tận mắt cái chết ấy.
Hai người im lặng và cùng khóc hồi lâu.
“Không, không. Anh vẫn chưa thể tin được rằng một chuyện như thế này lại xảy ra.” Khóc được một lúc, Hirasuke bắt đầu nhìn chòng chọc vào mặt con gái. Không, phải nói là mặt vợ thì đúng hơn.
“Ngay cả em cũng chưa tin vào chuyện này mà.” Nàng lấy mu bàn tay quệt đôi gò má đẫm nước.
“Chuyện này rốt cuộc sẽ chẳng đi đến đâu phải không?”
“Chẳng đi đến đâu là sao?”
“À không, ý anh là sẽ không chữa khỏi được phải không?”
“Chữa khỏi? Anh nghĩ đây là một căn bệnh?”
“Điều đó thì…”
“Nếu đây là một căn bệnh đặc biệt và uống thuốc hay phẫu thuật có thể giúp ý thức của Monami quay trở lại thì em xin sẵn sàng.” Nàng nói một cách dứt khoát.
“Nhưng rồi ý thức của Naoko sẽ ra sao?” Hirasuke hỏi. “Khi đó ý thức của Naoko sẽ biến mất đúng không?” “Có như vậy cũng chẳng sao.” Nàng đáp. “Nếu Monami sống lại, dù đi đâu em cũng vui lòng.”
Trong đôi mắt đang mở to nhìn gã có những tia sáng chân thành. Gã bỗng nhớ lại nét mặt Monami lúc con bé cương quyết bảo gã rằng: “Con không đi học thêm đâu, rồi con sẽ đạt điểm cao cho bố xem.” Gã thấy đôi mắt kia sao mà giống của con bé khi đó đến vậy.
“Naoko.” Vừa nhìn mặt con gái gã vừa gọi tên vợ. “Đừng có nói ngốc nghếch như thế nữa.”
“Nhưng như thế mới là bình thường. Đáng lẽ ra em mới là người phải chết.”
“Nói điều ấy ra lúc này đâu có nghĩa gì. Vả lại, chẳng làm cách nào để Monami sống lại được.” Nói đoạn, Hirasuke cúi đầu.
Vài giây im lặng trôi qua.
“Anh này,” nàng cất lời. “Anh nghĩ chúng mình sẽ phải làm thế nào?”
“Biết làm thế nào bây giờ? Ai mà tin nổi chuyện này chứ. Bác sĩ chắc cũng vậy thôi.”
“Sẽ chẳng bất ngờ nếu họ cho em vào bệnh viện tâm thần, anh nhỉ?”
“Chứ sao nữa.” Gã khoanh tay, làu bàu.
Nàng bắt đầu ngó chằm chằm vào mặt gã. Thế rồi như sực nhớ ra điều gì, nàng hỏi: “Vừa làm đám hôm nay hả anh?”
“Hả? À, ừ. Sao em biết?”
“Nếu không anh đã chẳng mặc sơ mi trắng.”
“Ừ nhỉ.” Hirasuke sờ lên cổ áo. Gã đã định thay sang áo phông, nhưng rốt cuộc chỉ khoác chiếc áo len ra ngoài sơ mi trắng.
“Của em à?” Nàng hỏi.
“Gì cơ?”
“Đám tang của em à?”
“Ờ… ừm. Của Naoko.” Gã gật đầu rồi nói tiếp. “Nhưng em vẫn sống. Naoko vẫn sống.”
“Thế có nghĩa là đám tang của Monami phải không?” Nước mắt lại trào ra từ khóe mắt nàng. “Em đã cướp mất thân xác của con bé. Đã đuổi chân vong nó đi…”
“Em đã cứu vớt thân xác Monami, Naoko ạ.” Hirasuke siết chặt bàn tay nhỏ bé của vợ.