Lúc họ đáp máy bay tới Washington – Reagan ngực cô căng cứng và rất đau. Cơ thể cô đòi hỏi sự giải phóng – sự giải phóng mà chỉ có đứa trẻ mới giúp cô được. Nhưng Regina giờ không ở trong tầm tay cô. Con gái cô giờ đang trong vòng tay bà ngoại Angela. Nhìn qua cửa sổ máy bay Jane thầm nghĩ: Con gái của mình mới có hai tuần tuổi, vậy mà mình lại bỏ nó ở nhà.
Mình đúng là bà mẹ tồi. Nhưng bây giờ khi thành phố Boston đã ở xa phía dưới, cô không thấy có lỗi nữa mà thay vào đó là một cảm giác nhẹ nhõm như trút được một gánh nặng của thời gian mang thai vậy. Cô đã thoát khỏi những đêm mất ngủ, hàng giờ liền cứ phải đi đi lại lại ru cho con bé ngủ.
Có chuyện gì với mình thế nhỉ, cô tự nhủ. Mình thấy dễ chịu khi xa con gái của mình ư? Bà mẹ tồi. Gabriel đặt tay lên tay cô: – Ổn chứ em? – Vâng. – Đừng lo lắng quá. Mẹ em rất thích hợp với nó mà. Cô gật đầu, vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ. Sao mà cô có thể nói với chồng mình rằng mình là một bà mẹ tồi cơ chứ? Một bà mẹ luôn muốn thoát ra khỏi nhà và quay lại với những cuộc truy đuổi.
Cô nhớ công việc đến mức chỉ cần thấy hình ảnh cảnh sát trên ti vi là cô đã thấy run lên vì ghen tị. Cách họ vài hàng ghế có tiếng trẻ con khóc, ngực Jane lại căng lên, nặng sữa. Đây chính là hình phạt cho mình, cô nghĩ. Vì tội đã bỏ Regina ở nhà đi thế này. Việc đầu tiên cô làm khi xuống khỏi máy bay là vào buồng vệ sinh nữ.
Ở đó cô dùng những miếng giấy, tự vắt sữa mình vào rồi xả đi. Cô băn khoăn không biết những con bò cái có cảm thấy thoải mái như thế này không khi bầu sữa của chúng được vắt cạn. Thật lãng phí nhưng cô không biết phải làm thế nào để tiêu thụ số sữa ấy ngoài việc cho nó trôi theo dòng nước.
Khi quay ra ngoài cô đã thấy Gabriel đứng đợi. – Tốt hơn chưa em? – Phù! Thám tử Eddie Wardlaw ở Leesburg trông không có vẻ gì đặc biệt cả. Anh ta tầm bốn mươi tuổi, khuôn mặt lạnh lùng, không thể cất nổi một nụ cười cho dù môi anh ta đã cố cười. Jane không hiểu là do anh ta mệt mỏi hay do khó chịu vì cuộc viếng thăm của vợ chồng cô.
Trước khi bắt tay, anh ta hỏi thẻ của họ và kiểm tra từng cái một lâu đến mức bực mình. Cứ làm như họ là những kẻ mạo danh không bằng. Lúc xong xuôi đâu đấy anh ta mới bắt tay từng người rồi mời họ đi qua chiếc bàn kiểm tra. – Tôi đã nói chuyện với thám tử Moore sáng nay – anh ta nói trong lúc dẫn họ đi dọc theo sảnh.
– Chúng tôi bảo anh ấy là chúng tôi tới đây gặp anh – Jane nói. – Anh ấy có đảm bảo về anh chị – Wardlaw nói rồi lôi trong túi quần ra một chùm chìa khóa, nhìn họ – Tôi cần biết một số điều về anh chị. Vậy nên tôi mới phải hỏi lòng vòng như thế. Anh chị cũng biết chuyện gì đang diễn ra ở đây rồi đấy.
– Thực ra thì chúng tôi không rõ lắm – Jane nói – Chúng tôi đang cố gắng tìm hiểu chúng. – Vậy hả? Chào mừng các vị tới câu lạc bộ. Anh ta mở một cánh cửa rồi dẫn họ vào trong một phòng họp nhỏ. Trên bàn là hộp đựng tài liệu và được đánh số từng cái một. Wardlaw chỉ đống tài liệu: – Anh chị có thể thấy chúng tôi có nhiều tài liệu đến mức nào.
Chúng tôi không thể phô tô hết được. Tôi chỉ gửi cho Moore những thứ có thể. Những thứ này là tài liệu mật, vì vậy tôi phải chắc chắn về người sẽ xem xét nó. – Ra thế. Vậy anh có muốn kiểm tra lại lai lịch của tôi không – Jane nói – Anh cứ gọi điện tới cơ quan tôi, ở đó mọi người sẽ tiếp đón anh và nói rõ mọi điều về tôi cho anh.
Mọi người đều biết tôi. – Không phải cô, thám tử ạ. Với cảnh sát thì tôi không có vấn đề gì. Nhưng anh chàng FBI này thì… – anh ta nhìn Gabriel – Tôi buộc phải thận trọng hơn một chút, đặc biệt là khi đã hiểu tầm quan trọng của vấn đề. Gabriel đáp lại bằng một cái nhìn rất kiên quyết, cái nhìn mà Jane đã từng trải nghiệm trong lần đầu tiên gặp anh.
Anh nói: – Nếu anh thấy lo lắng về tôi thì hãy nói chuyện đó ngay bây giờ trước khi chúng tôi đi sâu hơn vào vấn đề này. – Tại sao anh lại ở đây, mật vụ Dean? Anh và những người như anh đã xem tất cả các tài liệu chúng tôi có rồi còn gì? – FBI cũng tham gia vào vụ này sao – Jane hỏi đầy ngạc nhiên.
– Họ yêu cầu bản phô tô của tất cả các tài liệu, từng mảnh giấy nhỏ. Họ không tin phòng điều tra tội phạm của chúng tôi nên phải mang chuyên viên của họ tới đây để kiểm tra các chứng cớ. FBI đã xem hết tất cả – Anh ta quay sang Gabriel – Vậy nên nếu anh có bất cứ câu hỏi nào về vụ này sao anh không hỏi đồng nghiệp trong văn phòng của anh? – Tin tôi đi, tôi sẽ đảm bảo cho mật vụ Dean.
Tôi đã lấy anh ấy mà. – Vâng, Moore cũng đã nói cho tôi biết về điều đó – Wardlaw lắc đầu cười – FBI lấy một cảnh sát. Nghe hài quá nhỉ, tôi cứ tự hỏi không biết có giống chó lấy mèo hay không – Anh ta với tay vào thùng lấy ra tập tài liệu – Thôi được rồi. Đây là những thứ anh chị cần.
Các tài liệu điều tra. Những bản báo cáo gần đây – anh ta lấy ra từng tập một đặt trên bàn – các bản báo cáo của phòng thí nghiệm và phòng khám nghiệm. Những bức ảnh, tin tức từ các báo… – anh ta dừng lại như chợt nhớ ra điều gì đó – Tôi vừa có một thứ khác có lẽ sẽ có tác dụng – anh nói rồi quay lại cửa – Tôi sẽ đi lấy nó.
Một lát sau anh ta quay lại mang theo một băng video. – Tôi cất nó trong ngăn kéo của mình – anh ta nói – Thấy FBI đã nhúng tay vào tất cả những thứ trong này nên tôi nghĩ mình nên cất nó vào một nơi an toàn – Anh ta đi đến bên một chiếc tủ, quay đầu máy video ra – Chúng ta đã có một vụ án bình thường nhưng lại liên quan đến nhiều tổ chức chính trị – anh ta nói rồi cắm điện – anh chị biết đấy, các cơ quan hành pháp cấp cao lại cứ hay cư xử… Vài năm trước vợ của một ngài nghị sĩ đã bị giết khi chiếc Mercedes của bà ta đang đi trên những con đường của chúng tôi.
Rắc rối là người lái xe lại không phải chồng bà ta. Tệ hơn nữa anh ta lại là đại sứ Nga. Anh chị cũng biết FBI đã có mặt ở đây nhanh như thế nào. Anh ta bật ti vi và đứng thẳng dậy: – Tôi đang có vài thứ quan trọng trong vụ này đây. – Anh nghĩ có dính líu tới chính trị à – Gabriel hỏi.
– Anh biết ai là người chủ sở hữu của ngôi nhà không? Chúng tôi đã mất hàng tuần để tìm ra nó. – Một công ty con của tập đoàn Ballentree. – Đấy chính là sự dính líu của chính trị. Chúng ta đang nói về người khổng lồ của Washington đấy, bạn thân của Nhà Trắng, công ty chuyên bảo vệ lớn nhất nước.
Tôi không có ý kiến gì về chuyện tôi đã bước vào một ngôi nhà tìm thấy năm người phụ nữ bị bắn chết. Các tổ chức chính trị, FBI cũng can thiệp vào và giờ thì tôi đang sẵn sàng nghỉ hưu sớm vì vụ đó đây – Wardlaw cho băng vào đầu máy, ấn nút Play. Trên màn hình xuất hiện cảnh cây cối phủ đầy bụi tuyết.
Đó có vẻ là một ngày đẹp trời, ánh nắng lấp lánh trên băng. – 911 nhận được điện thoại vào tầm 10 giờ sáng – Wardlaw bảo – Giọng của một người đàn ông, không chịu nói rõ mình là ai, chỉ muốn trình báo chuyện đã xảy ra trong một ngôi nhà ở đường Deerfield và nói cảnh sát nên đến kiểm tra.
Không có nhiều nhà trên đường Deerfield nên xe cảnh sát không tốn nhiều thời gian lắm để đến đó. – Cuộc gọi là từ đâu? – Một chiếc điện thoại công cộng cách Ashburn khoảng ba mươi lăm dặm. Chúng tôi không lấy được dấu tay để lại trên máy. Chúng tôi không bao giờ tìm ra được người đã gọi cuộc điện thoại đó.
Trên màn hình xuất hiện khoảng gần chục chiếc xe đang đỗ bên đường. Trên nền những tiếng ồn ào của những người đàn ông giọng của một người quay phim đang tường thuật: “Hôm nay là ngày mùng 4 tháng 2, 11 giờ 35 phút sáng, tại địa chỉ số 9 đường Deerfield thành phố Ashburn, Virginia.
Đây là thám tử Ed Wardlaw và tôi – thám tử Byron McMahon…” – Đồng sự của tôi đã quay phim – Wardlaw bảo – Đó là lối xe vào trước căn hộ. Anh chị có thể thấy nó được bao quanh bởi rừng, không có hàng xóm xung quanh. Ống kính máy quay lia tiếp qua hai chiếc xe cứu thương, mọi người đang đứng lộn xộn, hơi nước thoát ra từ hơi thở của họ.
Cuối cùng thì ống kính dừng lại ở ngôi nhà. Bức tường trắng, những cửa sổ được chắn bằng các thanh sắt. Đặc điểm kiến trúc của ngôi nhà giống như một tòa nhà chung cư trong thành phố chứ không phải một ngôi nhà thuộc vùng nông thôn yên tĩnh như thế này. Máy quay giờ tập trung vào thám tử Wardlaw đang đứng trên những bậc thang trước nhà, trông như ông chủ nhà đang chờ đón khách.
Hình ảnh lại trượt ra trước sân khi thám tử McMahon cúi xuống kéo bọc giầy. Sau đó lại đến hình ảnh trước cửa nhà rồi theo Wardlaw vào phía trong. Hình ảnh đầu tiên đập vào ống kính máy quay là một thang gác đẫm máu. Jane đã biết chuyện gì có thể xảy ra vì đã xem những bức ảnh về hiện trường vụ án, cũng biết tư thế mỗi người chết thế nào.
Thế mà khi máy quay quay đến hình ảnh những bậc thang cô vẫn thấy tim đập mạnh và những cảm giác sợ hãi dồn lên. Máy quay dừng lại ở nạn nhân đầu tiên, nằm úp mặt xuống cầu thang – Đây là người đã bị bắn hai phát – Wardlaw bảo – Bên pháp y nói viên đạn đầu tiên bắn vào lưng.
Có thể nạn nhân này đang cố gắng chạy trốn lên phía trên cầu thang. Dựa vào tĩnh mạch và lượng máu cô gái mất có thể dự đoán cô ấy đã có thể sống trong khoảng năm đến mười phút trước khi bị bắn phát thứ hai vào đầu. Theo tôi thì tên sát nhân đã bắn gục cô với phát súng đầu tiên, sau đó đi tìm những người khác.
Lúc quay trở lại xuống cầu thang hắn ta nhận ra người này vẫn còn sống nên đã bắn phát thứ hai, giết chết cô – Wardlaw nhìn Jane – Một kẻ cẩn thận. – Bao nhiêu máu như thế, thì phải có nhiều dấu chân để lại. – Cả trên gác lẫn phía dưới. Dưới gác làm chúng ta băn khoăn nhất.
Chúng tôi thấy có hai dấu giầy lớn được xem như dấu giầy của hai tên giết người. Nhưng ngoài ra còn có thêm hai dấu chân nhỏ hơn nữa, những dấu chân này để lại trong nhà bếp. – Của những người thi hành pháp luật? – Không phải. Chúng tôi đến hiện trường chỉ sau khi vụ án xảy ra sáu tiếng.
Máu lúc đó đã khô rồi. Những dấu chân nhỏ chúng tôi thấy lại được tạo ra khi máu còn ướt. – Vậy là dấu chân của ai? – Chúng tôi vẫn chưa biết – Wardlaw nhìn cô đáp. Bây giờ máy quay đi lên phía trên cầu thang, chúng tôi có thể nghe tiếng giấy bọc giầy cọ vào cầu thang. Lên tới hành lang phía trên cầu thang máy quay chuyển qua bên trái qua một cánh cửa.
Sáu chiếc giường được đặt trong phòng, trên sàn nhà đầy quần áo, bát đĩa bẩn và một túi lớn khoai tây rán. Máy quay lia ngang phòng và dừng lại ở chiếc giường có nạn nhân thứ hai bị giết. – Người này nhìn có vẻ như không có cơ hội nào để trốn đi cả – Wardlaw nói – nằm trong chăn và lãnh ngay một viên đạn.
Chiếc máy quay lại di chuyển qua những chiếc giường rồi thẳng tới chiếc tủ quần áo. Từ cửa tủ máy quay phóng to hình ảnh phần sau tủ. Hai cô gái đã cố co người lại núp sau cánh tủ cố để không bị phát hiện nhưng tên sát nhân vẫn trông thấy các cô khi chúng mở cửa tủ, hắn đã bắn hai viên đạn vào đầu hai người.
– Mỗi người một viên – Wardlaw bảo – những tên này rất nhanh và chuẩn xác – kĩ thuật. Tất cả các cánh cửa đều bị mở, những chiếc tủ đều bị lục tung. Không có một chỗ nào trong nhà này để trốn cả. Những nạn nhân không có bất cứ cơ hội nào. Anh ta với lấy điều khiển rồi tua nhanh tiếp đoạn băng, những hình ảnh nhảy múa trên màn hình, lại đến những phòng ngủ khác, tới một chiếc thang rồi đến một gác mái.
Sau đó lại quay về cầu thang phía dưới. Wardlaw ấn nút Play, hành trình lại chậm lại, máy quay đi tiếp vào trong phòng khách rồi vào nhà bếp. – Đây – anh ta nói nhỏ rồi ấn nút Pause – Nạn nhân cuối cùng. Bà ta đã có một đêm kinh hoàng. Người đàn bà bị bó ngồi vào một chiếc ghế.
Viên đạn bắn vào lông mày bên phải làm đầu bà ta ngả ra sau. Bà ta đã chết trong lúc mắt hướng lên phía trên, chết với gương mặt tái mét. Cả hai tay đều để trên bàn trước mặt. Chiếc búa dính máu đặt bên cạnh hai bàn tay đã dập nát. – Rõ ràng là chúng muốn thứ gì đó từ bà ta và bà này không muốn hoặc không thể đưa cho chúng – Wardlaw bảo.
Anh ta nhìn Jane, trong mắt như còn đọng những hình ảnh mà họ mường tượng ra: những nhát búa đập liên hồi, đập nát từng rẻ xương. Những tiếng hét vang vọng trong ngôi nhà – những tiếng hét của một người đàn bà đã chết. Anh ta ấn nút Play tiếp và đoạn phim biến mất, bỏ lại phía sau chiếc bàn đẫm máu và thịt nát.
Vẫn còn run rẩy, họ cùng im lặng dõi theo những hình ảnh của phòng ngủ phía dưới thang gác rồi vào trong phòng khách được bài trí những chiếc ghế phủ khăn xanh. Cuối cùng họ quay lại phòng nghỉ, ở chân cầu thang nơi họ đã bắt đầu. – Đây là thứ chúng tôi đã tìm thấy – Wardlaw bảo – năm phụ nữ bị giết, không ai được nhận dạng.
Hai khẩu súng khác nhau đã được dùng. Chúng tôi cho rằng có ít nhất hai tên giết người đi cùng nhau. Không có một chốn nào cho những nạn nhân xấu số của họ trốn, Jane nghĩ thầm. Cô nghĩ tới hai người trong tủ, ôm nhau và run rẩy thế nào khi nghe tiếng những bước chân tới gần. – Chúng bước vào và giết năm người phụ nữ – Gabriel bảo – Chúng có thể đã phải tốn khoảng một tiếng đồng hồ trong nhà bếp với nạn nhân cuối cùng, đập nát tay bà ta với chiếc búa.
Các ông không có bất cứ thứ gì về hai kẻ giết người này? Không có dấu vết nào làm bằng chứng, không dấu vân tay? – Chúng tôi đã tìm thấy cả nghìn dấu vân tay trong ngôi nhà đó. Phòng nào cũng có nhưng đều không xác định được. Nếu những người ta đang tìm có để lại dấu tay đi nữa thì cũng không khớp với bất cứ dấu tay nào được lưu trong hồ sơ của AFIS – Wardlaw lấy điều khiển rồi ấn Stop.
– Đợi đã – Gabriel nói, mắt dán vào màn hình. – Gì? – Tua lại đi. – Bao lâu? – Khoảng mười giây. Wardlaw nhíu mày, băn khoăn về điều Gabriel yêu cầu. Anh ta đưa điều khiển cho Gabriel: – Anh tự làm đi. Gabriel nhấn nút tua lại sau đó ấn Play. Máy quay lúc này đến phòng khách, qua những chiếc ghế với vải phủ cũ kĩ.
Rồi nó xuống thang gác rồi đến thẳng cửa trước. Bên ngoài nắng đang lấp lánh trên những cành cây còn đọng băng. Hai người đàn ông đang đứng phía dưới nói chuyện. Một người hướng mặt vào trong nhà. Gabriel nhấn nút Pause, phóng to hình ảnh người đàn ông đang đứng – Đây là John Barsanti – anh nói.
– Anh biết ông ta à – Wardlaw hỏi. – Ông ta cũng đã xuất hiện ở Boston. – Ra vậy, ông ta có vẻ có mặt ở khắp mọi nơi thì phải. Chúng tôi đã đến ngôi nhà đó trước đoàn người của Barsanti khoảng một tiếng. Ông ta đã cố chen vào buổi làm việc của chúng tôi nhưng chúng tôi đã kiên quyết kết thúc việc can thiệp ấy ngay ở thềm cửa.
Cho mãi đến khi chúng tôi nhận được lệnh từ Tòa án yêu cầu chúng tôi phải hợp tác. – Làm thế nào mà FBI lại nghe về vụ này nhanh thế nhỉ – Jane hỏi. – Chúng tôi chưa bao giờ nhận được câu trả lời cho việc này. Wardlaw tiến đến lấy cuốn băng ra rồi tắt máy, quay nhìn cô.
– Đấy là điều mà chúng ta đang phải đối mặt. Năm người phụ nữ chết, không ai có dấu tay trong hồ sơ lưu trữ. Không ai khai báo mất tích. Tất cả họ đều là Jane Doe. – Những người nước ngoài không có tài liệu lưu trữ – Gabriel nói thêm. Wardlaw gật đầu: – Tôi đoán họ là người Đông u.
Trong phòng ngủ dưới gác có vài tờ báo bằng tiếng Nga. Tủ giầy có mấy bức ảnh Matxcơva. Theo những thứ khác mà ta tìm thấy trong ngôi nhà đó chúng ta có thể đoán được nghề nghiệp của họ. Trong chạn thấy có rất nhiều thuốc penicillin, thuốc dùng sau bữa sáng, và một hộp bao cao su – anh ta lấy một file có bản báo cáo về khám nghiệm đưa cho Gabriel – Xem phân tích AND này.
Gabriel mở đến phần kết quả kiểm tra: “Quan hệ tình dục với nhiều người”. Wardlaw gật đầu. – Kết hợp tất cả những điều này với nhau: một nhóm phụ nữ trẻ hấp dẫn sống cùng nhau dưới một mái nhà. Mua vui cho nhiều người đàn ông khác nhau. Chúng ta không thể nói đây là một nhà tu kín được.