Công tước và em
Chương 7
Đàn ông là những con cừu. Con này đi đến đâu, các con khác sẽ theo ngay đến đó.
THỜI BÁO XÃ HỘI CỦA PHU NHÂN WHISTLEDOWN, 30 tháng Tư 1813
Nhìn chung, Daphne nghĩ, Anthony tiếp nhận chuyện này khá tốt. Đến lúc Simon giải thích xong xuôi về kế hoạch nho nhỏ của họ (mà phải thú thật rằng thường xuyên bị cô ngắt ngang), Anthony chỉ cao giọng có bảy lần.
Ít hơn khoảng bảy lần so với Daphne dự đoán.
Cuối cùng, sau khi Daphne đã khẩn nài anh im lặng cho đến khi cô và Simon kể xong câu chuyện, Anthony chỉ gật đầu cụt ngủn, khoanh tay, và ngậm chặt miệng trong suốt thời gian giải thích. Vẻ khó chịu của anh đủ sức làm thạch cao trên tường rung lên bần bật, nhưng giữ đúng lời hứa, anh vẫn tuyệt đối im lặng.
Cho đến khi Simon kết thúc bằng câu, “Và chuyện là như thế.”
Im lặng. Im lặng chết người. Trong trọn mười giây, không có gì ngoài sự im lặng, dù Daphne dám thề rằng cô có thể nghe rõ tiếng hai con mắt di chuyển nhìn hết từ Anthony lại qua Simon.
Và rồi cuối cùng, từ Anthony: “Cả hai có loạn trí không?”
“Tôi đã nghĩ anh ấy có thể phản ứng kiểu này mà,” Daphne làu bàu.
“Cả hai có loạn trí một cách tuyệt đối, ghê tởm, và không thể thay đổi không vậy?” Giọng Anthony cao lên thành tiếng gầm. “Tôi không biết ai trong hai người mới rõ ràng là kẻ ngốc hơn.”
“Anh im đi!” Daphne rít. “Mẹ sẽ nghe thấy đấy.”
“Mẹ có thể chết vì suy tim nếu biết chuyện em đang làm,” Anthony vặn lại, nhưng giọng nói đã mềm mỏng hơn.
“Nhưng mẹ sẽ không biết về chuyện này, đúng không?” Daphne phản pháo.
“Không, mẹ không biết đâu,” Anthony trả lời, cằm bạnh ra, “bởi vì ngay lúc này âm mưu nho nhỏ của em sẽ kết thúc.”
Daphne khoanh tay. “Anh không thể ngăn em lại được.”
Anthony hất đầu về phía Simon. “Anh có thể giết cậu ta.”
“Đừng có lố bịch thế.”
“Nhiều cuộc đấu súng đã diễn ra vì những lí do còn vớ vẩn hơn nhiều.”
“Bởi những kẻ ngốc.”
“Anh sẽ không tranh cãi xem cậu ta xứng đáng với danh hiệu nào.”
“Liệu tôi có thể cắt ngang không,” Simon khẽ nói.
“Anh ấy là bạn thân nhất của anh!” Daphne phản đối.
“Không,” Anthony nói, một âm tiết duy nhất tràn ngập sự thô bạo rõ rệt, “còn nữa.”
Daphne giận dữ quay qua Simon. “Anh không định nói gì sao?”
Môi anh nhếch lên thành một nụ cười nửa miệng thích thú. “Và tôi có cơ hội đó khi nào chứ?”
Anthony quay sang Simon. “Tôi muốn cậu ra khỏi ngôi nhà này.”
“Trước khi tôi có thể biện hộ cho mình?”
“Đây cũng là nhà em,” Daphne quyết liệt nói, “và em muốn anh ấy ở lại.”
Anthony lườm em gái, sự giận dữ hiện rành rành trong từng biểu hiện. “Tốt đấy,” anh nói. “Hai người có hai phút để trình bày trường hợp của mình. Không hơn.”
Daphne ngập ngừng liếc về phía Simon, không biết anh có muốn dùng hai phút ấy cho bản thân không. Nhưng anh chỉ nhún vai nói. “Cứ tiếp đi. Đó là anh trai cô mà.”
Cô hít một hơi để lên tinh thần, bất giác chống tay lên hông và nói. “Đầu tiên, em phải làm rõ rằng em được lợi từ liên minh này nhiều hơn Công tước. Anh ấy nói anh ấy muốn lợi dụng em để giữ những phụ nữ khác…”
“Và mẹ của họ,” Simon cắt ngang.
“… và mẹ của họ không lại gần. Nhưng thật lòng mà nói” – Daphne liếc mắt về phía Simon khi nói điều này – “Em nghĩ anh ấy đã sai. Phụ nữ sẽ không ngừng theo đuổi anh ấy chỉ bởi vì họ nghĩ anh ấy có thể đã thiết lập mối quan hệ gắn bó với một quý cô trẻ tuổi khác – đặc biệt khi quý cô đó là em.”
“Em thì có vấn đề gì chứ?” Anthony gặng hỏi.
Daphne định giải thích, nhưng rồi cô bắt gặp ánh mắt kì lạ mà hai người đàn ông trao cho nhau. “Chuyện gì vậy?”
“Không có gì,” Anthony lầm bầm, có vẻ hơi ngượng nghịu.
“Tôi đã giải thích cho anh ấy nghe lí thuyết của cô về lí do cô không có nhiều người cầu hôn,” Simon nói một cách êm ái.
“Tôi hiểu rồi.” Daphne mím môi trong lúc cố gắng quyết định xem chuyện này có đáng để mình phát cáu lên hay không. “Hừm. Thật tình, anh ấy nên tự mình nhận ra vấn đề.”
Simon phát ra một tiếng khụt khịt kì cục nghe như tiếng cười.
Daphne ném cho cả hai người đàn ông một cái nhìn sắc lẻm. “Em hi vọng hai phút của em không bao gồm những sự xen ngang này.”
Simon nhún vai. “Cậu ấy là người bấm giờ.”
Anthony bám chặt mép bàn, có lẽ, Daphne nghĩ, để ngăn mình lao vào bóp cổ Simon. “Còn cậu ta,” anh nói với vẻ đe dọa, “nếu không ngậm miệng lại thì cậu ta sắp thấy chính mình bị dốc ngược đầu ra ngoài cái cửa sổ mắc dịch đó rồi đấy.”
“Anh có biết em luôn ngờ rằng đàn ông các anh là những kẻ ngốc không,” Daphne nghiến răng, “nhưng em chưa bao giờ xác thực được cho đến tận hôm nay.”
Simon toét miệng cười.
“Cho phép anh cắt ngang nhé,” Anthony xen vào, bắn thêm một cái nhìn chết chóc về phía Simon dù vẫn đang nói với Daphne, “em còn một phút rưỡi nữa.”
“Tốt,” cô cáu kỉnh. “Vậy em sẽ rút gọn cuộc trò chuyện này vào một vấn đề duy nhất thôi. Hôm nay em có đến sáu cuộc viếng thăm. Sáu! Anh có thể nhớ lần cuối cùng em có sáu cuộc viếng thăm là khi nào không?”
Anthony chỉ ngây người nhìn cô chăm chăm.
“Em thì không,” Daphne tiếp tục, giọng nhẹ nhàng hơn. “Bởi vì điều đó chưa bao giờ xảy ra. Sáu người đàn ông diễu hành đến bậc thềm nhà ta, gõ cửa, và đưa danh thiếp cho Humboldt. Sáu người đàn ông tặng hoa cho em, trò chuyện cùng em, và thậm chí một người còn ngâm thơ nữa.”
Simon nhăn mặt.
“Và anh biết tại sao không?” cô gặng hỏi, giọng cao lên đầy nguy hiểm. “Anh biết không?”
Anthony, với sự sáng suốt có phần muộn màng, im lặng tuyệt đối.
“Đó hoàn toàn là nhờ anh ấy” – cô chĩa ngón trỏ về phía Simon – “tử tế đến mức tại buổi vũ hội ở nhà phu nhân Danbury tối qua đã giả vờ hứng thú với em.”
Simon, đang hờ hững dựa vào cạnh bàn, đột ngột thẳng người dậy. “Chà, hiện tại,” anh nói nhanh, “tôi sẽ không diễn đạt sự việc theo hướng ấy.”
Cô quay qua anh, ánh mắt điềm tĩnh khác thường. “Vậy anh diễn đạt nó theo cách nào?”
Anh mới nói được mỗi từ, “Tôi…” thì cô đã xen vào, “Bởi vì tôi có thể đảm bảo với anh rằng trước đây những người đó chưa bao giờ sẵn lòng đến thăm tôi.”
“Nếu con mắt của họ kém cỏi đến thế,” Simon lặng lẽ nói, “thì cô còn quan tâm đến thái độ của họ làm gì?”
Cô đột ngột im lặng, hơi lùi lại. Simon nghi ngờ một cách sâu sắc rằng có lẽ anh đã nói điều gì đó rất, rất sai, nhưng anh không thể khẳng định chắc chắn cho đến khi thấy cô chớp mắt liên hồi.
Ồ, chết tiệt.
Rồi cô chùi một bên mắt. Cô ho khan, cố gắng che giấu hành động của mình bằng cách vờ đưa tay che miệng, nhưng Simon vẫn cảm thấy vô cùng khổ sở.
“Giờ thì nhìn xem cậu đã làm gì,” Anthony cáu kỉnh. Anh dịu dàng đặt tay lên cánh tay em gái, mắt không rời khỏi Simon. “Đừng để ý đến hắn ta, Daphne. Hắn là một con lừa.”
“Có thể,” cô sụt sịt. “Nhưng anh ấy là một con lừa thông minh.”
Anthony há hốc miệng.
Cô ném cho anh cái nhìn gay gắt. “Ừm, nếu anh không muốn em nhắc lại câu này thì tốt hơn hết anh đừng nói thế.”
Anthony mệt mỏi thở dài. “Chiều nay có sáu gã thật à?”
Cô gật đầu. “Bảy, tính cả Hastings.”
“Và,” anh thận trọng hỏi, “có bất kì ai khiến em cảm thấy có thể hứng thú với chuyện kết hôn không?”
Nhận ra ngón tay mình đang khoét thành những lỗ nhỏ trên đùi, Simon buộc phải đặt tay lên bàn.
Daphne gật đầu lần nữa. “Tất cả họ trước đây đều là bạn bè em yêu mến. Chỉ có điều, trước khi Hastings mở đường, họ chưa bao giờ xem em là ứng viên cho một mối quan hệ lãng mạn. Nếu có cơ hội, em có thể phát triển mối quan hệ gắn bó với một người trong số họ.”
“Nhưng…” Simon vội ngậm miệng lại.
“Nhưng gì?” Daphne hỏi, quay qua anh với đôi mắt tò mò.
Anh bất chợt có ý nghĩ muốn nói với cô rằng nếu đám đàn ông đó chỉ chú ý đến sự quyến rũ của Daphne vì một Công tước đã thể hiện sự quan tâm đến cô, thì họ chỉ là lũ ngu, và vì vậy cô không nên tính chuyện cưới chúng. Nhưng nếu cân nhắc đến việc chính anh là người đầu tiên chỉ ra rằng sự quan tâm của anh sẽ mang lại cho cô nhiều người cầu hôn hơn – vậy đấy, thẳng thắn mà nói, nhắc đến chuyện này thì có vẻ hơi thất sách.
“Không có gì,” cuối cùng anh nói, giơ tay ra hiệu đừng-bận-tâm-đến-tôi. “Chẳng có gì quan trọng đâu.”
Daphne nhìn anh một lúc như thể đợi anh thay đổi suy nghĩ, rồi lại quay về phía anh trai. “Vậy, anh có thừa nhận kế hoạch của bọn em rất khôn ngoan không?”
“Bảo ‘khôn ngoan’ thì có thể hơi quá đấy, nhưng,” Anthony nói với vẻ khổ sở, “anh có thể hiểu được tại sao em nghĩ nó mang lại lợi ích cho em.”
“Anthony, em phải tìm một tấm chồng. Không những mẹ đang khiến em thấy phiền chết đi được, mà chính em cũng muốn một người chồng. Em muốn kết hôn và có gia đình riêng của mình. Em muốn điều đó nhiều hơn anh có thể biết đấy. Và tính cho đến thời điểm này, chưa đối tượng khả dĩ nào từng cầu hôn em cả.”
Simon không biết Anthony có cách nào để chống lại vẻ khẩn khoản trong đôi mắt sẫm ấm áp ấy. Và quả nhiên, Anthony nghiêng người dựa vào bàn, bật ra một tiếng rên rỉ mệt mỏi. “Được rồi,” anh bảo, nhắm mắt lại như không tin nổi những gì mình đang nói. “Nếu bắt buộc phải thế thì anh sẽ tán thành chuyện này.”
Daphne nhảy xổ lại, vòng tay ôm anh trai.
“Ồ, Anthony, em biết anh là người anh tuyệt vời nhất mà.” Cô hôn lên má anh. “Anh chỉ thỉnh thoảng bị lầm đường lạc lối thôi.”
Mắt Anthony mơ màng hướng lên trời trước khi chiếu vào Simon. “Cậu đã thấy tôi phải chịu đựng chuyện gì chưa?” anh hỏi kèm theo cái lắc đầu. Giọng anh toát lên một âm sắc đặc biệt chỉ dùng giữa hai người đàn ông bị bao vây với nhau.
Simon khùng khục cười thầm trong lúc tự hỏi khi nào thì anh sẽ từ kẻ gạ gẫm quỷ quyệt trở lại với vai trò người bạn tốt.
“Nhưng,” Anthony nói lớn, khiến Daphne bật lùi lại, “anh có một số điều kiện.” Daphne không nói gì, chỉ chớp mắt chờ anh trai tiếp tục.
“Đầu tiên, cuộc nói chuyện này sẽ được giữ kín trong căn phòng này.”
“Đồng ý,” cô nói nhanh.
Anthony chĩa ánh mắt vào Simon.
“Đương nhiên,” anh trả lời.
“Mẹ sẽ suy sụp mất nếu biết được sự thật.”
“Thực tình,” Simon lầm bầm, “tôi nghĩ mẹ cậu sẽ vỗ tay tán thưởng sự khéo léo của chúng tôi, nhưng hiển nhiên vì cậu biết bà lâu hơn, tôi đành nhượng bộ sự thận trọng của cậu vậy.”
Anthony bắn cho anh cái nhìn buốt giá. “Thứ hai, trong bất kì hoàn cảnh nào, hai người cũng không được ở một mình với nhau. Không bao giờ.”
“À, chuyện đó dễ thôi,” Daphne nói, “vì dù sao đi nữa, nếu bọn em có tán tỉnh nhau thật thì cũng sẽ không được phép ở một mình.”
Simon nhớ lại quãng thời gian ngắn ngủi của họ tại đại sảnh nhà phu nhân Danbury, và cảm thấy chút nuối tiếc vì anh sẽ không còn nhiều thời gian riêng tư với Daphne nữa, nhưng anh biết nhận ra nơi nào có bức tường gạch, đặc biệt khi bức tường đó tình cờ lại mang tên Anthony Bridgerton. Nên anh chỉ gật đầu và làu bàu đồng ý.
“Thứ ba…”
“Có thứ ba sao?” Daphne hỏi.
“Nếu anh nghĩ ra được thì đến ba mươi cũng có,” Anthony càu nhàu.
“Tốt thôi,” cô tán thành, trông có vẻ buồn phiền tột độ. “Nếu anh phải làm thế.”
Trong tích tắc, Simon tưởng như Anthony sắp bóp cổ cô đến nơi.
“Cậu cười cái gì?” Anthony cật vấn.
Chỉ khi đó Simon mới nhận thấy anh vừa bật cười. “Không có gì,” anh vội nói.
“Tốt,” Anthony cắm cảu, “bởi vì điều kiện thứ ba là: Nếu có khi nào, dù chỉ một lần, tôi bắt gặp cậu có bất cứ cách cư xử nào làm tổn thương con bé… Nếu có khi nào tôi bắt gặp cậu hôn bàn tay chết tiệt của con bé trong lúc không có người đi kèm, tôi sẽ cho cậu rơi đầu đấy.”
Daphne chớp mắt. “Anh không nghĩ như thế có hơi quá đáng sao?”
Anthony ném về phía cô cái nhìn nghiêm khắc. “Không.”
“Ồ.”
“Hastings?”
Simon không còn lựa chọn nào khác ngoài gật đầu.
“Tốt,” Anthony cộc cằn đáp trả. “Giờ chúng ta đã xong chuyện này rồi, cậu,” anh nghênh đầu có phần hơi xấc về phía Simon, “có thể đi.”
“Anthony!” Daphne kêu lên.
“Tôi cho rằng như thế có nghĩa là tôi bị hủy lời mời về bữa tối nay?” Simon hỏi.
“Phải.”
“Không!” Daphne đánh mạnh vào tay anh trai. “Hastings đã được mời đến ăn tối? Sao anh không nói gì cả?”
“Chuyện từ nhiều ngày trước rồi,” Anthony càu nhàu. “Hàng năm trước rồi.”
“Đó là vào thứ Hai,” Simon nói.
“Vậy thì anh phải tham gia cùng chúng tôi rồi,” Daphne nói quả quyết. “Mẹ sẽ vui lắm. Còn anh,” cô huých tay anh trai, “đừng có nghĩ đến cách để hạ độc anh ấy nữa.”
Anthony chưa kịp trả lời, Simon đã cười cùng cục bác bỏ lời cô. “Đừng lo cho tôi, Daphne. Cô quên là tôi đã học cùng cậu ấy gần cả thập kỉ sao. Cậu ấy chẳng hiểu gì về các nguyên tố hóa học đâu.”
“Mình sẽ giết cậu ta,” Anthony nói với chính mình. “Trước khi hết tuần, mình sẽ giết cậu ta.”
“Không, anh sẽ không làm thế đâu,” Daphne nói tỉnh bơ. “Đến mai là anh sẽ quên hết chuyện này, và phì phèo xì gà ở White thôi.”
“Anh không nghĩ vậy,” Anthony nói với giọng đáng ngại.
“Tất nhiên là anh sẽ làm vậy. Anh có đồng ý không, Simon?”
Simon quan sát gương mặt người bạn thân, và nhận ra có một điều gì đó mới mẻ. Một điều gì đó trong đôi mắt. Điều gì đó nghiêm túc.
Sáu năm trước, khi Simon rời nước Anh, anh và Anthony hãy còn là những cậu trai. Ồ, họ tưởng họ đã trưởng thành. Họ cờ bạc, gái gú, vênh váo với xã hội, làm suy giảm tầm quan trọng của bản thân, nhưng hôm nay họ đã khác.
Giờ đây họ đã là những người đàn ông thực thụ.
Simon đã cảm thấy sự thay đổi của bản thân trong các cuộc hành trình. Đó là sự chuyển biến chậm rãi, dần dần qua mỗi lần anh đối mặt với thách thức mới. Nhưng giờ anh mới nhận ra, khi quay trở lại Anh quốc, anh vẫn hình dung về Anthony như cậu trai hai-mươi-hai-tuổi mà anh đã bỏ lại phía sau.
Anh nhận ra mình đã chơi khăm bạn một vố vĩ đại khi không nhận ra rằng người bạn ấy cũng đã trưởng thành. Anthony phải gánh vác những trách nhiệm mà Simon chưa bao giờ mơ tới. Anh có các anh em trai để dẫn dắt, có các em gái để bảo vệ. Simon có địa vị Công tước, nhưng Anthony có một gia đình.
Đó là sự khác biệt quan trọng, và Simon nhận thấy anh không thể đổ lỗi cho bạn mình về thái độ bảo vệ quá mức và quả thực có phần bướng bỉnh này.
“Tôi nghĩ,” Simon chậm rãi nói, cuối cùng cũng trả lời câu hỏi của Daphne, “rằng cả anh trai cô và tôi đều không còn là những chàng trai hoang dã hồi sáu năm trước nữa. Và tôi cho rằng điều đó có lẽ cũng không đến nỗi quá tệ.”
Vài giờ sau, cả gia đình Bridgerton chìm trong hỗn loạn. Daphne đã thay bộ váy dạ hội bằng nhung màu xanh sẫm từng được nhận xét là làm cho màu nâu trong đôi mắt cô nhạt hơn, và giờ thì cô thơ thẩn trong đại sảnh mênh mông, cố tìm cách xoa dịu những dây thần kinh đang chạy đua hết tốc lực của mẹ cô.
“Mẹ không thể tin được,” phu nhân Violet nói, một tay run rẩy trên ngực, “Anthony lại quên nói cho mẹ biết nó đã mời Công tước tới ăn tối. Mẹ chẳng có thời gian chuẩn bị nữa. Không một chút xíu thời gian nào.”
Daphne liếc tờ thực đơn trong tay bà, bắt đầu bằng món xúp rùa và được nối tiếp bằng ba món chính nữa, trước khi kết thúc với món thịt cừu xốt bechamel (kéo theo, dĩ nhiên, bốn món tráng miệng khác nhau). Cô cố không để lộ sự mỉa mai khi nói, “Con không nghĩ Công tước sẽ than phiền đâu.”
“Mẹ cầu mong là không,” phu nhân Violet trả lời. “Nhưng giá biết trước cậu ấy sẽ đến, mẹ đã đảm bảo chúng ta có món thịt bò rồi. Chẳng bữa tiệc chiêu đãi nào lại thiếu món thịt bò được.”
“Anh ấy biết đây là bữa ăn thân mật mà.”
Phu nhân Violet nhìn cô gay gắt. “Chẳng bữa ăn nào là thân mật nếu Công tước có mặt.”
Daphne trầm ngâm nhìn mẹ. Phu nhân Violet đang vặn vẹo hai tay và nghiến răng ken két. “Mẹ,” Daphne nói, “con không nghĩ Công tước mong muốn chúng ta đột ngột thay đổi kế hoạch ăn tối của gia đình vì anh ấy đâu.”
“Cậu ấy có thể không mong điều đó,” phu nhân Violet nói, “nhưng mẹ thì có. Daphne, có những quy tắc nhất định trong xã hội. Những kì vọng. Và thật lòng mà nói, mẹ không hiểu nổi làm sao con có thể tỏ ra bình tĩnh và vô tâm như thế.”
“Con không vô tâm!”
“Con rõ ràng chẳng có vẻ lo lắng gì cả.” Phu nhân Violet nhìn cô ngờ vực. “Sao con có thể không lo lắng chứ? Vì Chúa, Daphne, người đàn ông này đang tính chuyện lấy con đấy.”
Daphne sững người một lúc trước khi rên lên. “Anh ấy có bao giờ nói đến chuyện xa xôi như thế đâu mẹ.”
“Cậu ấy không cần phải thế. Còn có lí do nào khác khiến cậu ấy khiêu vũ với con đêm qua chứ? Ngoài con ra, tiểu thư duy nhất được cậu ấy dành cho vinh dự đó là Penelope Featherington, và cả hai ta đều biết đó chỉ là do thương hại.”
“Con quý Penelope,” Daphne nói.
“Mẹ cũng quý Penelope,” phu nhân Violet đáp trả, “và mẹ nóng lòng chờ đến ngày mẹ con bé nhận ra một cô gái có nước da ấy không thể mặc bộ xa tanh màu quả quýt đó được, nhưng chuyện đó không phải vấn đề cốt yếu.”
“Thế vấn đề cốt yếu là gì?”
“Mẹ không biết!” phu nhân Violet gần như rên lên.
Daphne lắc đầu. “Con đi tìm Eloise đây.”
“Phải, thế đi,” phu nhân Violet mất hết bình tĩnh nói, “và đảm bảo là Gregory sạch sẽ nhé. Thằng nhỏ không bao giờ rửa phía sau tai cả. Còn Hyacinth – Lạy Chúa tôi, chúng ta làm gì với Hyacinth đây? Hastings sẽ không mong đợi một đứa bé mới-mười-tuổi-đầu trên bàn.”
“Có, anh ấy sẽ như thế đấy,” Daphne trả lời vẻ nhẫn nại. “Anthony đã nói với anh ấy chúng ta ăn tối như một gia đình.”
“Hầu như mọi gia đình đều không cho phép trẻ con cùng ăn tối với họ,” phu nhân Violet chỉ ra.
“Vậy đó là vấn đề của họ,” Daphne cuối cùng cũng chịu thua cơn giận dữ của bà và thở dài thành tiếng. “Mẹ, con đã nói với Công tước rồi. Anh ấy hiểu đây không phải bữa tối trang trọng. Và anh ấy nói rất cụ thể là anh ấy rất trông đợi sự thay đổi này. Anh ấy không có gia đình nên chưa từng có kinh nghiệm về bất cứ thứ gì như bữa tối của gia đình Bridgerton.”
“Chúa phù hộ chúng ta,” mặt phu nhân Violet tái mét.
“Nào, mẹ,” Daphne vội nói, “con biết mẹ đang nghĩ gì, và con đảm bảo rằng mẹ không cần phải lo lắng về việc Gregory cho món khoai tây nghiền lên ghế Francesca lần nữa đâu. Con chắc chắn thằng bé đã bỏ được cách cư xử trẻ con ấy rồi.”
“Nó mới làm vậy tuần trước.”
“À, vậy thì,” Daphne nhanh nhẹn nói, không bỏ lỡ một giây, “vậy thì con đảm bảo thằng bé đã học được bài học.”
Ánh mắt phu nhân Violet trao cho con gái toát lên sự nghi ngờ tột độ.
“Tốt thôi, vậy,” Daphne nói, giọng thiếu dứt khoát hơn nhiều, “vậy thì con sẽ chỉ việc đe dọa sẽ giết chết nó nếu nó có bất cứ hành động nào làm phiền lòng mẹ.”
“Chết cũng không dọa được nó,” phu nhân Violet suy tư, “nhưng có lẽ mẹ có thể dọa bán con ngựa của nó.”
“Thằng bé sẽ không đời nào tin mẹ đâu.”
“Phải, con nói đúng. Mẹ quá dễ mềm lòng,” phu nhân Violet cau mày. “Nhưng có lẽ nó sẽ tin nếu mẹ bảo sẽ cấm nó cưỡi ngựa hằng ngày.”
“Cái đó có thể hiệu quả đấy,” Daphne đồng ý.
“Tốt. Mẹ sẽ đi răn dạy nó một chút,” phu nhân Violet bước được hai bước, rồi quay lại. “Có con cái là thử thách thế đấy.”
Daphne chỉ mỉm cười. Cô biết đó là thử thách mà mẹ cô luôn ngưỡng mộ.
Phu nhân Violet khẽ hắng giọng, báo hiệu cuộc trò chuyện sẽ xoay theo chiều nghiêm túc hơn. “Mẹ hi vọng bữa tối nay sẽ suôn sẻ, Daphne. Mẹ nghĩ Hastings có thể là một đối tượng tuyệt vời với con.”
“‘Có thể’?” Daphne trêu chọc. “Con cứ tưởng các Công tước luôn là đối tượng phù hợp ngay cả khi họ có hai đầu và phun nước bọt phì phì khi nói chuyện.” Cô phá ra cười. “Từ cả hai cái miệng!”
Phu nhân Violet mỉm cười độ lượng. “Con có thể thấy khó tin, Daphne, nhưng mẹ không muốn thấy con lấy bất kì ai cũng được. Mẹ có thể không ngừng giới thiệu con với những người đàn ông đủ tư cách, nhưng chỉ là do mẹ muốn con được càng nhiều người cầu hôn càng tốt, để từ đó con có thể chọn một tấm chồng.” Violet mỉm cười buồn bã. “Mơ ước lớn nhất của mẹ là được thấy con hạnh phúc, như mẹ đã từng hạnh phúc với cha con.”
Và rồi, trước khi Daphne có thể trả lời, phu nhân Violet đã biến mất khỏi đại sảnh.
Để lại Daphne cùng với những ý nghĩ ngổn ngang.
Có thể rốt cuộc kế hoạch với Hastings này lại không phải một ý tưởng hay ho đến thế. Phu nhân Violet sẽ suy sụp mất khi họ phá vỡ thỏa hiệp gian dối này. Simon đã nói rằng Daphne có thể là người chủ động chia tay, nhưng cô bắt đầu băn khoăn liệu có khi nào mọi chuyện sẽ dễ chịu hơn nếu diễn ra theo cách khác. Sẽ thật xấu hổ cho Daphne nếu bị Simon ruồng bỏ, nhưng ít ra như thế cô sẽ không phải chịu đựng màn hợp xướng hoang mang “Tại sao?” của phu nhân Violet.
Phu nhân Violet sẽ nghĩ cô đúng là kẻ mất trí khi để anh đi.
Và Daphne sẽ phải ở đó mà băn khoăn liệu có thể nào mẹ cô đã đúng.
Simon hoàn toàn bất ngờ trước bữa tối với gia đình Bridgerton. Đó là một bữa tối ầm ĩ, náo nhiệt, với vô vàn trận cười và ơn Chúa, chỉ có một tai nạn liên quan tới món đậu bay.
(Có vẻ như hạt đậu đang được nói đến này bắt nguồn từ chỗ của Hyacinth ở cuối bàn, nhưng cô út nhà Bridgerton trông ngây thơ và thiên thần đến nỗi Simon khó lòng tin nổi cô bé thực sự nhắm quả đậu vào anh trai mình).
Ơn Chúa, phu nhân Violet đã không chú ý đến màn đậu bay, dù cho nó băng băng thẳng qua đầu bà trong một đường cung hoàn hảo.
Nhưng Daphne, ngồi ngay đối diện với anh, chắc chắn đã để ý thấy, vì chiếc khăn ăn của cô đã bay lên che miệng với một sự nhanh nhẹn đáng chú ý. Dựa vào khóe mắt nhăn lại của cô, có thể đoán được cô nhất định đang cười thầm đằng sau cái khăn vuông bằng vải lanh đó.
Simon không nói nhiều trong suốt bữa ăn. Thành thực mà nói, lắng nghe các thành viên Bridgerton nói thì dễ dàng hơn nhiều so với cố tham gia thảo luận với họ, nhất là khi tính đến vô vàn ánh mắt ác ý anh nhận được từ Anthony và Benedict.
Nhưng Simon được xếp ngồi ở cuối bàn phía bên kia, tách xa hai người anh lớn nhất nhà Bridgerton (anh đảm bảo phu nhân Violet không hề thu xếp một cách ngẫu nhiên), nên anh không gặp nhiều khó khăn khi phớt lờ họ đi, và thay vào đó là tận hưởng sự tương tác giữa Daphne với các thành viên còn lại của gia đình. Thỉnh thoảng, một người hỏi thẳng anh câu gì đó, vậy là anh trả lời, và rồi anh lại quay về với cách quan sát thinh lặng của mình.
Cuối cùng, Hyacinth, ngồi ngay bên phải Daphne, nhìn thẳng vào mắt anh và nói. “Anh không muốn nói nhiều, phải không?”
Phu nhân Violet suýt chết sặc vì ngụm rượu vang.
“Ngài Công tước,” Daphne nói với Hyacinth, “đang tỏ ra lịch sự hơn chúng ta nhiều, trong khi chúng ta cứ liên tục nhảy vào cuộc trò chuyện và ngắt ngang người khác cứ như thể sợ sẽ không ai nghe mình nói vậy.”
“Em không sợ sẽ không ai nghe em nói,” Gregory nói.
“Mẹ cũng không sợ chuyện đó,” phu nhân Violet bình luận cộc lốc. “Gregory, ăn đậu đi.”
“Nhưng Hyacinth…”
“Phu nhân Bridgerton,” Simon nói lớn, “liệu tôi có thể nhờ phu nhân lấy thêm hộ tôi món đậu tuyệt vời này không?”
“Dĩ nhiên là được,” phu nhân Violet nhướng mày nhìn Gregory. “Con hãy để ý cách ngài Công tước ăn món đậu xem.”
Gregory ăn món đậu của mình.
Simon cười thầm trong lúc múc thêm một muỗng đậu nữa vào đĩa, tạ ơn Chúa vì phu nhân Bridgerton không quyết định phục vụ bữa tối theo phong cách Nga(1). Như vậy khi anh phải gọi người hầu đến phục vụ, sẽ khó lòng ngăn chặn được lời buộc tội chắc chắn của Gregory cho rằng Hyacinth chính là kẻ ném đậu.
Simon bận rộn với đĩa đậu, vì quả tình anh không còn lựa chọn nào khác ngoài việc giải quyết nốt đến hạt cuối cùng. Tuy nhiên, anh liếc trộm về phía Daphne, giờ đang đeo một nụ cười bí hiểm. Mắt cô đong đầy sự hài hước dễ lây, và Simon chẳng mấy chốc cảm thấy khóe miệng mình cũng nhếch lên.
“Anthony, sao anh trừng mắt lên thế?” một cô Bridgerton khác hỏi – Simon nghĩ có lẽ là Francesca, nhưng thật khó nói chắc. Hai cô con gái thứ nhìn giống nhau đến không tưởng, nhất là đôi mắt xanh biếc, giống hệt mắt mẹ họ.
“Anh không trừng mắt,” Anthony cắm cảu, nhưng Simon, quá nửa giờ nay đã phải nhận không biết bao nhiêu cái trừng mắt ấy, khá chắc rằng anh đang nói dối.
“Anh có làm thế,” hoặc Francesca hoặc Eloise nói.
Giọng trả lời của Anthony ra vẻ nhún nhường hết sức. “Nếu em nghĩ anh sắp nói, ‘Anh không thế,’ thì đáng tiếc là em đã lầm rồi.”
Daphne lại bật cười sau chiếc khăn ăn.
Simon rút ra kết luận cuộc sống thú vị hơn rất nhiều so với hàng bao nhiêu năm đã qua.
“Các con có biết,” phu nhân Violet bỗng dưng lên tiếng, “rằng mẹ nghĩ đây có thể là một trong những buổi tối đáng hài lòng nhất trong năm không. Ngay cả khi,” bà gửi một ánh mắt thấu hiểu đến cuối bàn chỗ Hyacinth, “đứa con út của mẹ đang ném đậu dưới gầm bàn.”
Simon ngước lên đúng lúc Hyacinth la to. “Làm sao mẹ biết?”
Phu nhân Violet lắc đầu đảo tròn mắt. “Con yêu,” bà nói, “khi nào thì con mới nhận ra chuyện gì mẹ cũng biết?”
Simon đi đến kết luận anh đã dành cho phu nhân Violet Bridgerton lòng kính trọng vô bờ bến.
Tuy nhiên, bà đã tìm ra cách làm anh bối rối tột độ bằng một câu hỏi và nụ cười mỉm. “Xin vui lòng cho biết, thưa Công tước,” bà nói, “ngày mai ngài có bận gì không?”
Bất chấp mái tóc vàng óng và đôi mắt xanh biếc, khi hỏi anh câu đó trông bà giống Daphne đến nỗi khiến anh mụ đi trong giây lát. Chắc hẳn đó là lí do duy nhất khiến anh chẳng thèm cân nhắc gì mà lắp bắp, “K-không. Tôi nhớ là không.”
“Tuyệt!” phu nhân Violet reo lên, rạng rỡ. “Vậy ngài phải tham gia chuyến đi chơi Greenwich với chúng tôi mới được.”
“Greenwich?” Simon lặp lại.
“Phải, vài tuần trước chúng tôi đã lên kế hoạch cho một buổi dã ngoại gia đình. Chúng tôi đã nghĩ là sẽ đi thuyền, sau đó có lẽ là chuyến picnic bên bờ sông Thames.” Phu nhân Violet mỉm cười với anh đầy tin tưởng. “Ngài sẽ đến, phải không?”
“Mẹ,” Daphne xen ngang. “Con chắc là Công tước có rất nhiều cuộc gặp gỡ.”
Phu nhân Violet ném cho Daphne một cái nhìn băng giá đến mức Simon lấy làm ngạc nhiên khi thấy chẳng ai biến thành băng. “Vớ vẩn,” phu nhân Violet đáp trả. “Chính miệng ngài đây vừa nói rằng ngài ấy không bận.” Bà quay sang Simon. “Và chúng ta cũng có thể đi thăm Đài Thiên văn Hoàng gia, nên ngài không cần phải lo rằng đó sẽ là cuộc dạo chơi vô bổ. Tất nhiên nó không mở cửa cho công chúng, nhưng người chồng quá cố của tôi là khách quen lâu năm, nên chúng ta chắc chắn vào được.”
Simon nhìn Daphne. Cô chỉ nhún vai và xin lỗi bằng mắt.
Anh quay về phía phu nhân Violet. “Tôi rất vui lòng.”
Violet tươi cười rạng rỡ, vỗ vỗ vào tay anh.
Và Simon có cảm giác nôn nao rằng số mệnh của anh vừa được định đoạt.
Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.