Cuộc Tình Bỏ Đi

CHƯƠNG 15



Ngồi trước mặt Dick trong taxi, Rosemary hỏi: – Anh sẽ bỏ không làm việc gì đó?
– Ồ, chẳng quan trọng gì.
– Anh có phải là một bác học không?
– Tôi là y khoa bác sĩ.
– Ồ! (Cô gái mỉm cười sung sướng) Cha tôi cũng là y sĩ. Nếu vậy tại sao anh không…
– Trong đó không có gì là bí mật hết. Đang thời hoạt động tôi không hề làm chuyện gì mất danh dự. Tôi cũng không tới sống ở vùng Riviera để trốn tránh. Tôi không có khách hàng, thế thôi. Nhưng biết đâu đấy, một ngày kia tôi lại đông khách không chừng.
Rosemary nhe đưa mặt ra phía trước, đợi một cái hôn. Dick ngó cô gái một lát như không hiểu rồi, ôm lấy cô gái, cà má mình vào má cô gái, rồi ngắm gương mặt cô gái trong một lúc lâu.
Dick nghiêm nghị nói:
– Thật là một cô bé đáng yêu…
Rosemary mỉm cười. Hai bàn tay cô gái mân mê ve áo của Dick, đúng như ai nấy đếu làm vậy trong những lúc như vậy.
– Tôi yêu anh và Nicole. Thật thế, bí mật của tôi chỉ có bấy nhiêu. Tôi không thể nói chuyện về anh, bởi vì tôi không muốn có nhiều người biết rằng anh là người tuyệt diệu như thế nào. Thành thật, tôi yêu cả hai, anh và Nicole, không thể có sự thật nào thật hơn.
Đã bao nhiêu lần Dick được nghe như vậy, cũng những lời lẽ đó!
Bỗng cô gái ghé gần lại Dick; trong con mắt của Dick, có một khoảnh khắc cô gái hết là một đứa trẻ, và Dick hôn cô gái như thể tuổi tác đã không còn quan trọng chi nữa. Hụt hơi, cô gái nép trong tay Dick và thở dài.
Cô gái nói:
– Tôi đã quyết định không mơ tưởng tới anh nữa.
Dick giựt mình. Y có nói lời nào khiến cho cô gái hiểu đã có ảnh hưởng nơi y chăng? Nhưng Dick cũng nói được một câu đùa cợt:
– Cô tệ lắm đấy nhé. Vừa đúng lúc tôi bắt đầu để ý đến.
– Tôi đã yêu anh nhiều lắm… Như đã kéo dài cà bao năm. (Bây giờ cô gái chớm khóc). Tôi đã yêu anh xiết bao…
Đáng lý ra Dick phải cười. Nhưng Dick lại nghe thấy mình nói.
– Không nhưng cô xinh đẹp, cô còn cao cả nữa… hết thảy những gì cô làm, cô cho rằng đó là vì cô yêu và nhút nhát, hết thảy đều có hiệu quả, đều vượt quá tiền trường, thấm trong lòng khán giả…
Trong bóng tôi thuận tiện của chiếc xe, nơi ngự trị của mùi hương mới mua cùng với Nicole, cô gái lại nép vào mình Dick: Dick tìm lại đôi môi cô gái, nhưng không thấy thú vị. Dick biết rõ cô gái có say mê, nhưng y không thấy chút bóng dáng đó trong đôi mắt hay trên miệng cô gái. Trong hơi thở của cô gái chỉ nhận thấy chút xíu dư vị của sâm banh… Cô gái nép chặt lấy Dick, và một lần nữa Dick hôn đôi môi và cảm thấy lạnh giá vì sự thơ dại của cái hôn, do ánh mắt của cô gái, khi hai làn môi đụng nhau, đã ngó xa hơn Dick, trong khoảng đen tối vô tận của đêm. Cô gái chưa học được rằng huy hoàng thật sự ở bên trong trái tim; tới khi cô gái hiểu như vậy và vùi tan trong nỗi say mê chung, Dick có thể lấy cô gái mà không vấn đề, không hối tiếc.
Phòng của Rosemary hầu như ở ngay trước phòng hai vợ chồng Diver, nhưng ở phía bên kia hành lang và gần thang máy hơn. Khi hai người tới trước cửa phòng cô gái, Rosemary bỗng nói:
– Tôi biết rõ anh không yêu tôi… Tôi không thể đợi điều đó. Nhưng anh có trách tôi không thông báo trước cho anh biết sinh nhật của tôi. Nhưng bây giờ anh đã biết rồi, món quà sinh nhật của tôi, tôi muốn anh vô phòng tôi. Chỉ một phút thôi, tôi muốn nói với anh một điều…
Hai người vô phòng. Dick đóng cửa lại, Rosemary đứng bên Dick, cách xa một chút. Đêm đã xóa hết mọi màu sắc trên gương mạnh mẽ cô gái, gương mặt cũng mờ nhạt như bông cẩm chướng trắng bỏ lăn lóc sau đêm hội khiêu vũ.
Dick nói, đã tìm lại được thái độ kẻ cả có lẽ vì sự gần cận Nicole trong phòng gần bên:
– Khi cô mỉm cười, lúc nào tôi cũng chờ đợi nhìn thấy một kẽ hở trên hàm răng của cô, cơ hồ cô mới rụng mất một chiếc răng sữa…
Nhưng tới khi đó lối nói chơi kẻ cả đó đã quá muộn. Cô gái xích lại gần Dick với một tiếng thở dài tuyệt vọng.
– Anh hãy ôm lấy em…
– Ôm lấy cô ư? Nhưng để rồi đưa cô đi đâu?
Kinh ngạc làm cho Dick lạnh cứng. Cô gái nói nhỏ.
– Kìa, anh tiếp tục đi. Tôi van anh đó, anh hãy làm như mọi người thường làm… Tôi không cần nếu chẳng thấy thích thú gì… Tôi chưa hề chờ đợi sẽ… luôn luôn tôi ghê sợ nghĩ tới điều đó… Nhưng bây giờ thì thôi rồi… Ngược lại, tôi muốn anh làm vậy…
Cô gái nghẹn ngào vì những lời nói của chính mình. Không bao giờ cô gái tưởng tượng có thể nói như vậy. Đó là những gì cô gái đã đọc, đã mơ tưởng trong mười năm ở tu viện. Đột nhiên, cô gái hiểu rằng mình đang đóng vai trò hay nhất và càng say mê cố gắng hơn nữa.
Dick ngẫm nghĩ rồi nói:
– Tốt hơn hết là quên chuyện này đi. Có phải ảnh hưởng của sâm banh hay không?
– Ồ, không, bây giờ… Tôi muốn anh làm việc đó bây giờ… Anh hãy yêu em, chỉ cho em biết. Em là hoàn toàn, tuyệt đối của anh, em muốn trở nên như thế.
– Nhưng trước hết cô hãy nói cho tôi nghe: cô có nghĩ làm vậy sẽ khổ cho Nicole hay không?
– Nicole sẽ không hay biết. Vụ này không liên quan chi tới Nicole.
Dick nhẹ nhàng nói tiếp:
– Lại còn dữ kiện tôi yêu Nicole, cô quên sao…
– Nhưng anh có thể một lần yêu hơn một người cơ mà? Em, em yêu má, và em cũng yêu anh… yêu hơn cả má nữa.
– Thứ tư, cô không yêu tôi vì yêu, nhưng cô muốn đi tới đó, như vậy là khơi mào cuộc đời bằng cách làm hỏng ngay từ đầu.
– Không, em hứa với anh sẽ không bao giờ gặp lại anh nữa. Em sẽ trở về với má em và lập tức cùng với má em về Mỹ.
Dick không nghe cô gái nói; y nhớ lại sâu sắc quá sự tươi mát của đôi môi trẻ. Dick đổi giọng:
– Đúng là một vụ cao hứng của cô.
– Ồ, em van anh… em cũng chẳng cần nếu có con… em có thể đi Mexico một thời gian, cũng như một cô bạn ở phim trường đã từng làm. Ồ, nó sẽ khác hắn những gì em đã biết. Trước kia em rất ghét người ta hôn em đến nơi… Có những người đàn ông có những cái răng lớn xấu xí… Còn anh, anh hoàn toàn khác, anh xinh trai. Em ao ước anh sẽ làm cho em những gì cần…
– Tôi nghĩ rằng cô cứ tưởng mọi người có một cách nào đó để hôn nhau và cô cũng muốn tôi hôn cô như vậy…
– Thôi, anh đừng chọc em nữa… em đâu có phải con nít nhỏ. Em biết rõ anh chẳng yêu em một chút nào.
Cô gái bỗng trở nên khiêm nhường và bình tĩnh.
– Em đâu có chờ đợi chi nhiều. Em biết rõ trong mắt anh em không đáng kể.
Dick không dằn được phải nói:
– Dại dột quá! Cô còn nhỏ tuổi. Còn bao nhiêu thứ phải dạy cho cô nữa!
Rosemary hồi hộp chờ. Dick kết luận:
– Với lại hoàn cảnh không thuận tiện để thỏa mãn ý muốn của cô.
Gương mặt của Rosemary héo xuống vì đau khổ và thất vọng, Dick nói tiếp như máy:
– Chúng ta chỉ cần…
Y ngưng bặt, theo cô gái tới bên giường, ngồi bên trong khi cô gái khóc. Bỗng nhiên, trong người Dick như bị xáo trộn hẳn – không phải về phương diện tinh thần, vì sự bất ưng của hoàn cảnh thật rõ rệt dù muốn ngó theo khía cạnh nào cũng vậy, nhưng, trong khoảnh khắc, thiên hựu sẵn có nơi Dick, mãnh lực của cá tính đã biến mất trong Dick.
Cô gái nức nở:
– Em đã biết từ trước rằng anh không thèm… Thật đáng tuyệt vọng!
Dick đứng lên.
– Chào em, em bé bỏng. Những chuyện đó xấu lắm. Chúng ta hãy vội xóa hết đi.
Dick cho cô gái nghe phương pháp cổ điển tại các dưỡng đường khiến cho bịnh nhân tìm được giấc ngủ.
– Thiếu gì người sẽ yêu cô… Nếu đến với mối tình đầu còn nguyên vẹn, nguyên vẹn tâm hồn và nguyên vẹn xúc cảm vẫn đẹp hơn. Nghĩ như vậy coi bộ lỗi thời, phải không?
Cô gái ngó theo Dick bước đi một bước về phía cửa cô gái ngó mà không hiểu chi hết trong đầu Dick đang nghĩ gì; cô gái thấy Dick bước thêm bước nữa, quay đầu lại, ngắm cô gái. Trong giây lát, cô gái ao ước sẽ kềm chân Dick lại được, cấu xé Dick; cô gái ao ước cái miệng, hai tai, cái cổ áo vét của Dick; cô gái ao ước được bao trùm lấy, thu hút lấy Dick; cô gái trông thấy bàn tay Dick đặt lên quả đấm cửa. Thế là cô gái buông thả, nằm vật xuống giường.
Khi cánh cửa đã khép lại, Rosemary đưng dậy đi tới trước gương; cô gái bắt đầu chải tóc, còn sụt sịt khóc đôi chút; một trăm năm chục lần chải đúng như thường lệ; rồi một trăm năm chục lần nữa. Cô gái chải tóc đến mỏi tay, rồi đổi tay cầm bàn chải, tiếp tục chải mãi, chải mãi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.