Rosemary trở dậy, mát mẻ và hổ thẹn. Ngó sắc đẹp của mình trong gương, cô gái không thấy vững tin, chỉ thấy thức dậy nỗi đau đêm qua. Một phong thư được đưa lên, thư do ba mẹ chuyển tới. Thư của cậu con trai hồi mùa thu năm ngoái đã mời Rosemary tới dự hội thường niên của đại học Yale và loan báo hiện đang có mặt tại Paris. Hay tin đó cô gái chẳng thấy có ích lợi gì. Những gì được gợi lại trong thư thấy xa xôi quá. Bị hai lần bối rối, cô gái rời khỏi phòng, qua kiếm vợ chồng Diver. Nhưng trước mặt họ cô gái biết giấu nỗi bối rối dưới tấm áo che không thể lọt qua như kiểu của Nicole. Hai người cùng đi thử áo.
Rosemary cảm thấy phấn khởi khi nghe Nicole nhận xét về một cô bán hàng lơ đễnh và lúng túng:
– Chúng ta hầu hết cứ tường rằng mọi người săn sóc đến ta sốt sắng hơn là sự thật họ đã sốt sắng. Chúng ta tưởng tượng rằng những ý kiến của người khác về mình, dù khen hay chê, thay đổi theo một hoằng độ rất rộng…
Mới hôm qua, Rosemary, với bản chất cởi mở như vẫn có, đã có thể cảm thấy hơi mếch lòng vì nhận định đó. Bây giờ, trong ý muốn thu nhỏ lại những gì mới xảy ra, cô gái sẵn sàng chấp nhận, Rosemary ngưỡng mộ Nicole vì sắc đẹp và sự thông minh hiểu biết; nhưng mặt khác, và đây là lần đầu tiên trong đời, cô gái ghen. Vừa đúng trước khi khởi hành từ khách sạn Gausse, bà mẹ có bảo với Rosemary, bằng cái giọng thản nhiên ẩn giấu những ý kiến rất ý nghĩa, rằng Nicole xinh đẹp lắm – nói vậy có ngụ ý Rosemary không đẹp như Nicole. Nghe nói vậy, Rosemary không lấy làm hận, đối với Rosemary người ta thường cho biết cô gái chỉ hơn với mức coi được thế thôi, thành ra cái duyên của cô gái không hẳn như của riêng, mà là một thụ đắc có ích, như thể học thêm Pháp văn vậy.
Dù sao, trong taxi cô gái cứ ngồi quan sát Nicole và tự so sánh với Nicole. Ái tình lãng mạn nhất có thể tìm thấy đủ mọi thỏa mãn nơi thân hình hoàn hảo, nơi cái miệng tế nhị, khi thì mím lại, khi hé mở và luôn luôn như chờ đợi. Nicole hồi xưa là một cô gái rất xinh đẹp, bây giờ thiếu phụ vẫn tiếp tục giữ một sắc đẹp, và ngay tới mai sau, khi làn da bắt đầu căng trên đôi gò má cao, cơ cấu, những yếu tố căn bản của gương mặt vẫn giữ được nguyên vẹn. Thiếu phụ trước kia là một người Saxon tóc vàng với nước da trắng, nhưng bây giờ còn đẹp hơn nữa khi mái tóc đã ngả màu sậm và không còn là một áng mây phơ phất, mái tóc còn đẹp hơn cô gái nữa.
Rosemary chỉ tay một ngôi nhà ở đường Saints -Pères nói:
– Hồi xưa chúng tôi ở đây.
– Ồ, thế hả? Hồi tôi mới mười hai, má tôi, Baby và tôi cũng đã ở đó một mùa đông.
Thiếu phụ chỉ một khách sạn ở mé bên kia đường. Hai mặt tiền nhà phản chiếu vẻ xám đen.
Nicole nói tiếp:
– Hồi đó chúng tôi mới cất ngôi nhà ở Lake Forest và phải chi tiêu tặn tiện. Ít nhất Baby, tôi và bà vú là lo dè sẻn, còn má tôi vẫn đi du lịch.
Rosemary hiểu rằng tằn tiện không cùng một ý nghĩa đối với hai gia đình nhưng cũng đáp:
– Gia đình tôi cũng phải hà tiện.
– Bao giờ má tôi cũng lưu ý gọi nơi trú ngụ đó là “một khách sạn nhỏ”.
Nicole khẽ cười, tiếng cười có hiệu lực như thỏi nam châm.
– Tôi muốn nói má tôi lưu ý gọi nơi đó là một khách sạn “nhỏ” chớ không dùng chữ “rẻ tiền”. Nếu có những bạn sang hỏi thăm địa chỉ chúng tôi không nói với họ: “Chúng tôi ở tại một nơi tồi tàn, trong một khu phố cùng khổ, nhưng cũng may là vẫn có nước máy!” Không, chúng tôi nói: “Chúng tôi ở tại một khách sạn nhỏ”. Làm như hết thảy những khách sạn lớn đều ồn ào và tầm thường đối với ý thích của chúng tôi. Lẽ dĩ nhiên chẳng ai lầm hết. Nhưng má tôi bảo như vậy chứng tỏ chúng tôi biết du lịch tại Âu châu. Thật tình má tôi rất sành vụ đó. Má tôi là người gốc Đức, nhưng bà ngoại tôi là người Mỹ, mà tôi lớn lên tại Chicago, thành ra má tôi Mỹ nhiều hơn là Âu châu.
Hai phút sau, hai người gặp lại các bạn, khi trên taxi xuống, tại đường Guynemer, phía trước vườn Luxembourg. Một lần nữa Rosemary lại tự tạo ra một nhân cách riêng. Bữa ăn trưa tại nhà vợ chồng North, trong khu phòng riêng đã lộn xộn hết, tại đó nhìn xuống những lùm cây xanh dưới vườn. Ngày hôm đó đối với Rosemary thật khác với hôm trước. Khi cô gái ngồi trước mặt Dick, tia mắt của hai người lướt qua nhau nhẹ như cánh chim. Sau đó mọi sự đều tuyệt diệu, mọi sự đều hoàn hảo. Cô gái hiểu rằng Dick bắt đầu thấy yêu mình. Rosemary muốn điên lên vì sung sướng, nhựa nóng chảy tràn trong cơ thể. Một niềm tin rõ rệt nơi tương lai đang ca hát trong Rosemary. Cô gái không cần phải ngó lâu Dick nữa. Cô gái biết đâu đã vào đấy…
Sau bữa trưa, hai vợ chồng Diver, hai vợ chồng North và Rosemary tới phim trường của hãng phim Pháp Mỹ, tại đây có thêm Collis Clay, cậu trai ở New Haven mà Rosemary đã điện thoại cho biết tin.
Y quê ở Georgia và có tâm lý hơi đặc biệt và câu nệ của người Mỹ miền Nam được giáo dục tại miền Bắc. Mùa đông năm trước Rosemary thấy y có vẻ đáng yêu. Một hôm hai người có nắm tay nhau trong xe hơi đưa họ từ New Haven đi New York. Bây giờ trong con mắt cô gái y như không còn hiện hữu nữa.
Trong phòng chiếu phim, Rosemary tình cờ ngồi giữa Dick và Collis Clay trong khi một chuyên viên lắp cuốn phim Daddy’s Girl lên máy, một nhân viên khác của hãng lăng xăng chung quanh cô gái, cố gắng nói tiếng lóng Mỹ. Khi có điều gì trục trặc trong máy chiếu người đó lại nói:
– Yes, boy, I have not any benenas.
Rồi đèn bỗng tắt. Có tiếng động ngắn, rồi Rosemary được một mình ngồi bên Dick… như ý muốn! Hai người đưa mắt nhìn nhau trong bóng tối nửa chừng.
Dick nói khe khẽ:
– Rosemary yêu!
Hai vai họ đụng vào nhau. Nicole ngồi ở đầu hàng ghế có vẻ xúc động cứ cựa hoài. Abe ho một cơn dài rồi hỉ mũi. Sau cùng ai nấy ngồi yên chỗ và cuốn phim bắt đầu.
Đứng là cô gái, cô gái mới lớn tinh nghịch cách đây một năm, mái lóc bồng bềnh trên lưng thành từng gợn sóng đều đặn, nhắc nhở những gơn sóng đọng thanh khối của pho tượng Tannagra. Đúng là cô gái xuất hiện trên màn ảnh – quá trẻ và ngây thơ – tác phẩm đạt được do những săn sóc dịu dàng của bà mẹ, hiện thân của sự chưa trưởng thành của dân tộc của cô gái bao giờ cũng cần phải có một thứ búp bê bằng giấy bồi. Rosemary nhớ lại những cảm giác của mình khi còn tươi mới, cô gái bận chiếc áo bằng lụa cũng tươi mới kia.
Cô gái của Ba… đúng là một con bé tức cười. Có ai nghĩ rằng con bé đó sẽ phải đau khổ? Chà, con nhỏ xinh xẻo như cục kẹo. Trước nắm tay bé bỏng của nó đưa ra, những lực lượng thú vật và sa đọa phải lùi lại. Còn gì nữa? Sự xô đẩy của Định Mệnh cũng phải ngừng lại, chuyện không thể tránh cũng thành tránh được, mọi tam đoạn luận, mọi biện chứng pháp, mọi duy lý thuyết đều tan ra mây khói. Khán giả phụ nữ quên hết đống chén bát chưa rửa còn bỏ ở nhà và nhỏ những giọt lệ mềm lòng. Ngay trong phim, một nữ diễn viên khóc nhiều quá đã hầu như làm lu mờ cả Rosemary. Người đó khóc mãi, khóc mãi làm đẫm ướt một chiếc máy trị giá cả một gia tài, khóc trong một phòng ăn trang trí theo nghệ thuật mới, tại một phi trường, trong một cuộc đua thuyền buồm, và trong xe điện ngầm, và sau cùng trong phòng tắm nửa. Nhưng Rosemary vẫn thắng. Sắc đẹp của vai trò, lòng can đảm, mãnh lực của tâm hồn chống lại với sự tầm thường ở chung quanh đã cả thắng. Rosemary tỏ lộ những cố gắng vượt thắng của mình trên một gương mặt chưa trở thành một mặt nạ, những cố gắng đó gợi cảm đến độ mọi trái tim ở trên hàng ghế khán giả đều ngả về cô gái khi coi phim.
Có một đoan ngắt; ánh sáng trở lại, sau cuộc vỗ tay hoan hô ầm ỹ, Dick chân thành nói với Rosemary:
– Tôi hoàn toàn kinh ngạc! Cô sẽ trở thành một tài tử lớn của nước ta.
Rồi Daddy’s Girl tiếp nối. Bây giờ những ngày vui sướng hơn được mô tả với cảnh đáng yêu giữa đám đông người cha ôm lấy Rosemary. Mặc cảm “cha con” được phô diễn rõ ràng trên màn ảnh khiến cho một chuyên viên phân tâm như Dick phải nhíu mày trước quá nhiều tình cảm khả nghi. Màn ảnh biến mất, ánh sáng trở lại.
Rosemary loan báo với cả bàn:
– Tôi còn sắp đặt được một vụ nữa. Một vụ “test” về điện ảnh dành cho Dick.
– Chi vậy?
– Một cuộc thử đóng phim. Họ sắp qua bây giờ.
Mọi người im lặng nặng nề, bị phá tan bởi tiếng cười không dằn lại được của hai vợ chồng North. Rosemary ngó Dick và nhận thấy y hiểu ý định của mình; cô gái đọc thấy như vậy trên nét mặt linh động của người Ireland nơi Dick. Đồng thời Rosemary trực giác thấy mình vừa lầm đánh ra lá bài tẩy. Nhưng cô gái vẫn không hiểu tại sao làm vậy lại lầm.
Dick cương quyết nói:
– Tôi chẳng muốn thử một chút nào.
Rồi nhận định toàn bộ hoàn cảnh, Dick bớt cương quyết nói tiếp:
– Rosemary, tôi không chịu đâu. Điện ảnh mở sự nghiệp tốt đẹp cho phụ nữ… còn thì… Trời ạ, đừng ai chụp hình tôi. Tôi chỉ là một nhà bác học già, lúng túng mãi trong đời sống riêng.
Nicole và Mary North cùng nhấn mạnh, không phải là không có chút diễu cợt, để Dick nắm lấy cơ hội và cho chụp hình. Hai người chọc Dick, cả hai cùng mếch lòng tại sao không được mời thử. Nhưng Dick muốn chấm dứt ngay câu chuyện bằng cách thảo luận khá gay gắt về tài năng của một vài diễn viên..
Dick nói:
– Bọn quân canh đông nhất lại được đóng ở cửa hư không, tại nơi chẳng có gì để canh giữ. Có lẽ tại hư không là cái gì đáng hổ thẹn quá không thể đưa ra trước công chúng được.
Ngồi trên xe Rosemary trách Dick. Mọi người phải đưa Clay về khách sạn, rồi Dick sẽ dẫn Rosemary tới dự một tiệc trà mà Nicole và Mary không đến được vì phút cuối cùng phải lo hoàn tất những gì Abe đã sơ xuất bỏ qua. Rosemary nói:
– Tôi vẫn tự nhủ nếu test mà tốt tôi sẽ đem theo về California. Rất có thể nếu ở đó người ta chịu, anh sẽ tới gặp tôi ở đó và cùng đóng với tôi một phim trong đó anh sẽ là nam diễn viên chính.
Dick kinh ngạc.
– Ý định đó rất tốt… nhưng tôi thích xem cô diễn. Trong cái trò đó cô có thể nói là đã cho tôi được xem một cảnh đẹp nhất từ trước tới nay.
Collis tuyên bố:
– Phim đó tuyệt tác. Tôi đi coi cả thảy bốn lần, tôi còn biết có một người ở New Haven đã coi tới không dưới mười hai lần. Tôi phải đi tận Hartford chỉ để coi lại phim đó. Hồi tôi đưa Rosemary tới NewHaven người đó nhút nhát quá không dám lại gần Rosemary nữa. Ông nói sao chứ cô gái này là thứ làm cho mọi người phải phục sát đất.
Dick và Rosemary nhìn nhau, rõ ràng chỉ muốn có hai người với nhau, nhưng Collins không thể hiểu thế. Y đề nghị.
– Tôi sẽ đưa ông và cô gái tới chỗ sắp đến, còn tôi về khách sạn Lutetia.
Dick đáp:
– Chúng tôi sẽ đưa cậu về trước.
– Để tôi đưa đi có tiện hơn không; tôi có thể nói chắc không có gì phiền hà cho tôi hết.
– Còn tôi lại tin rằng để tôi đưa cậu về trước thì hơn.
Collins còn cố nói thêm:
– Nhưng…
Mãi sau y mới hiểu và bàn với Rosemary ở đâu và bao giờ hai người có thể gặp lại nhau.
Kết cuộc người thứ ba vướng cảnh đó, tuy chẳng quan trọng gì, đã đi khỏi.
Chiếc taxi đậu lại quá sớm tại nơi Dick chỉ cho người tài xế. Dick thở ra một hơi dài.
– Chúng ta có vô đây không?
Rosemary đáp:
– Đối với em sao cũng được. Anh bảo sao em làm vậy.
Dick suy nghĩ.
– Tốt hơn là nên vô… Bà ấy muốn mua mấy bức tranh giúp một người bạn đang túng…
Rosemary để mặc cho mái tóc hơi rối.
Dick quyết định:
– Chúng ta sẽ chỉ ở lại đây độ năm phút. Cô sẽ thấy không hợp với những người ở đây.
Cô gái đồ chừng những người này cậu nệ và chán lắm, hay thô lỗ, sâu rượu, hoặc thứ người ưa phá đám mà vợ chồng Diver hết sức tránh. Nhưng hoàn toàn không phải thế.