Cuộc Tình Bỏ Đi

CHƯƠNG 19



Trong vòng một giờ, mặt tiền huy hoàng của tổ quốc, bến tàu New York, Dick thấy vừa buồn tẻ vừa quang vinh. Tâm hồn Dick khi đó tràn đầy cái chết của cha. Nhưng sau khi đổ bộ, cảm tưởng đó đã tan biến và Dick không tìm lại được ở trong phố, tại khách sạn hay trên xe lửa đi Buffalo trước hết và sau về Virginia cùng với thi hài ông cụ. Dick cảm thấy hoàn toàn hòa đồng với chung quanh khi đoàn xe lửa địa phương ỳ ạch trong rừng đất sét thuộc quận Westmoreland. Tới ga, Dick nhận thấy ngôi sao quen thuộc và một mặt trăng lạnh chiếu sáng trên bờ vịnh Chesepeake. Dick nghe tiếng bánh xe nghiến trên đường sắt, những giọng nói quen thuộc thân yêu nơi có vẻ ngây ngô, tiếng vỗ nước nhè nhẹ của những con sông rộng dòng nước lờ đờ mang những tên da đỏ.
Ngày hôm sau, tại nghĩa trang, thi hài của ông cụ được chôn gần bên bao nhiêu những Diver, Dorsey và Hunter. Dick cảm thấy êm ái biết cha được chôn gần bao nhiêu họ hàng. Những bông hoa được liệng xuống trên lớp đất nâu chưa nện kỹ. Dick không còn một liên lạc gì níu kéo với nơi đây nữa và Dick nghi rằng sẽ không bao giờ còn quay trở lại. Dick quỳ xuống trên nền đất cứng. Những người chết kia Dick đã quen biết hết, với gương mặt sạm nắng, đôi mắt xanh rất sáng, thân hình cao gầy đầy sức mạnh của họ.
Vĩnh biệt cha, vĩnh biệt hết thảy các vị cha chú của tôi.
Trên bến tàu có mái hiên dài và thấp, dọc theo đó những tàu hàng ghé bến, ta có cảm tưởng ở tại một xứ không giống đâu hết. Vòm mái màu vàng lợt vang vọng những tiếng nói, tiếng la. Có tiếng những toa xe chở hàng không thùng, không mái và những tiếng cần trục, cùng với mùi muối biển. Mọi người chen chúc nhau, hối hả, tuy thì giờ còn rất rộng. Quá khứ, lục địa đã để lại sau lưng; tương lai, đó là lỗ hổng to lớn trong lòng chiếc tàu; bến tàu với tất cả sự ồn ào nhộn nhịp và mọi thứ hỗn độn, đó là hiện tại. Một khi cầu tàu đã bước qua, cái nhìn đối với thế gian trở nên có lớp lang, và thu hẹp lại. Người ta trở thành công dân một nước cộng hòa còn bé nhỏ hơn cộng hòa Andorre. Không còn tin tưởng gì hết. Những người đàn ông, trong văn phòng của viên cò tàu, cũng có bề ngoài lạ lùng như những phòng hành khách. Con mắt du khách và bè bạn phản ảnh vẻ khi rẻ. Rồi tiếng còi tàu thê thảm và ầm ỹ vang lên, một sự rung chuyển mãnh liệt bắt đầu, rồi con tàu, tư tưởng của con người, bắt đầu chuyển động. Bến tàu cùng những khuôn mặt ở hai bên cầu tàu dường như đang trôi lướt đi; trong khoảnh khắc, con tàu như vì một tai nạn bất thường bỗng tách rời khỏi những người và vật đó. Những gương mặt phai mờ trong quãng xa những tiếng nói không còn nghe thấy, bến tàu chỉ còn là một đường thẳng lung linh ghi lại đó là bờ biển. Toàn thể khu bến tàu lướt vội xuống biển.
Trên chuyến tàu này có mặt ông McKisco, được các nhà báo coi như món hàng quý giá nhất chở trên tàu.
Ngày thứ hai trong chuyến du hành vượt biển, McKisco chợt trông thấy Dick, y đưa mắt đối tượng hỏi, rồi thân mật chạy tới tự giới thiệu và kéo ghế ngồi. Dick đặt cuốn sách xuống, và chỉ sau mấy phút đã nhận định thấy sự thay đổi nơi McKisco, thấy biến mất sự tự ti mặc cảm rất khó chịu nơi y và rất vui thích nói chuyện với y.
Tới khách sạn, Dick bỗng ngẩng đầu lên. Như thể có rượu ảnh hưởng tới, làm nóng bao tử, đưa một nguồn sinh lực lên tới óc, y khám phá thấy con người mà Dick đã phải đi ngang Địa Trung Hải để gặp.
Cùng lúc đó, Rosemary trông thấy Dick. Cô ta ngó Dick. Ngạc nhiên, rời cô gái đang nói chuyện và vội đi tới. Đứng thẳng người, nín thở, Dick quay lại phía Rosemary. Trong khi em đi ngang nơi tiền đình, sắc đẹp khai triển rất khéo của cô ta đã khiến cho Dick như bị một cú chạm mạnh. Nhưng tất cả diễn biến nhanh chóng đến độ Dick không thể làm được gì khác ngoài việc cố hết sức giấu bớt mệt mỏi. Để đón nhận sự tin cậy của đôi mắt ngôi sao đó, Dick bày ra một trò biểu diễn bằng vẻ mặt, không thật, có nghĩa: “Cô ở đây! Có đúng là cô không đó!”
Hai bàn tay mang găng của Rosemary nắm hai tay Dick để trên mặt quầy:
– Dick ạ, chúng tôi đang ở đây quay phim “Sự trọng đại của La Mã”, nghĩa là chúng tôi tính như vậy. Ngày một ngày hai chúng tôi cũng có thể đi nơi khác.
Dick ngó trong mắt Rosemary, cố gắng uy hiếp để cô ta không nhận xét kỹ quá gương mặt không cạo, cái cổ áo nhầu nát sau một đêm trên xe lửa. Cũng may cô ta rất vội.
– Chúng tôi làm việc thật sớm vì đến mười một giờ sương đã bốc cao. Hai giờ chiều gọi dây nói cho tôi nhé.
Trong phòng, Dick mới định thần lại. Y yêu cầu nhà hàng đánh thức vào mười hai giờ trưa, rồi cởi áo chìm nghỉm luôn trong giấc ngủ nặng. Mặc dù điện thoại réo gọi y vẫn ngủ, nhưng cũng tỉnh dậy vào lúc hai giờ, mát mẻ tỉnh táo trở lại. Va-li được gỡ ra, quần áo lót và quần áo ngoài được bỏ giặt. Dick cạo râu, ngâm mình nửa giờ trong nước nóng rồi ăn sáng. Ánh nắng chiếu rọi trên Via Nationale, Dick để cho nắng tràn vào phòng bằng cách vén tấm rèm nặng với những cái khoen đụng vào nhau xủng xẻng.
Đợi bộ quần áo đưa xuống ủi, Dick cố gắng nghĩ tới Rosemary. Ban sơ y chẳng nghĩ chi hết. Cô gái còn trẻ và có một hấp lực từ trường. Nhưng về điểm này Topsy cũng vậy. Dick phỏng đoán từ bốn năm nay Rosemary phải có nhiều nhân tình. Dù sao ta cũng không thể bao giờ biết rõ được chúng ta có một chỗ như thế nào trong cuộc đời của một người khác. Tuy nhiên, từ đám mù sương đó mối tình cũ vượt trổi lên. Những tiếp xúc tốt đẹp xảy ra khi ta biết trước những trở ngại, và ta muốn duy trì mối liên hệ. Quá khứ tái sinh và Dick ước muốn giữ được, vây kín bên trong con người của y những gì ở bên trong lớp vỏ quý mà cô gái có thể cho đi được, cho tới khi không còn một chút gì có thể còn lại ở bên ngoài tâm tư của y nữa. Dick cố gắng thu lượm hết những gì có thể làm vui lòng cô gái; bây giờ chỉ còn ít hơn bốn năm trước. Mười tám có thể ngó ba mươi tám qua màn sương của tuổi nhỏ, nhưng hai mươi hai có thể nhận định ba mươi tám một cách chân xác hơn… Hơn nữa, qua lần gặp trước, Dick như đang ở trên ngọn đỉnh xúc động. Từ đó, sự sốt sắng của Dick đã bị vi phạm nặng.
Khi người hầu đem bộ đồ lên, Dick bận chiếc sơ-mi trắng, cổ cồn, cà-vát đen, cắm thêm một hạt trai. Sợi dây mang chiếc kính cặp mũi Dick dùng khi đọc được xâu vô một hạt trai khác cũng lớn như vậy và tòn ten thấp hơn hột trai cài cà-vát. Sau giấc ngủ gương mặt của Dick đã tìm lại được màu hung đỏ kết quả của nhiều năm sống trên bãi biển vùng Riviera. Để thử sự dẻo dai của bắp thịt, Dich trồng cây chuối, hai tay vịn trên chiếc ghế, làm cho bao nhiêu bút máy và những đóng tiền trong túi rót hết xuống đất. Lúc ba giờ, Dick điện thoại cho Rosemary và được mời lên. Hơi choáng váng sau vụ thể thao nhào lộn, khi đi ngang quán rượu Dick ghé vô uống một ly gin-tonic.
– Kìa… bác sĩ Diver!
Chính bởi có sự hiện diện của Rosemary tại khách sạn này cho nên Dick mới nhận ra Collis Clay. Người trẻ tuổi vẫn giữ được vẻ tự tin sẵn có từ trước, kèm thêm một vẻ phát tài với hai cái má trở nên phì nộn.
Collis hỏi:
– Ông có biết Rosemary đang ở đây không?
– Tình cờ sáng hôm nay tôi có gặp.
– Còn tôi đang ở Florence bỗng hay tin cô ta ở đây. Lập tức tuần trước tôi vội chạy tới đây. Ông sẽ không nhận ra “cô gái đi theo bà mẹ” nữa… Tôi muốn nói, chắc ông cũng đã hiểu, rằng Rosemary được nuôi dạy kỹ lưỡng quá… và bây giờ thì Rosemary đã thành một phụ nữ quen với mọi việc giao tế, ông có hiểu ý tôi không? Ông cứ tin tôi đi, không biết bao nhiêu thanh niên La Mã bám lấy gót cô ta…
– Ông làm việc ở Florence ư?
– Tôi ấy ư? Đã đành; tôi học khoa kiến trúc tại Florence. Chủ nhật này tôi sẽ về đó; tôi còn ở lại đây lo mua bán mấy thứ.
Dick phải khó khăn mãi mới ngăn Nicole Collis không cho y bảo ghi ly rượu của Dick vào sổ của y ở quán.

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.