Rosemary được mời dự một bữa tối khác nhân dịp sinh nhật một nhân viên trong đoàn. Dick gặp Collis Clay nơi tiền đình; nhưng Dick muốn dùng bữa một mình cho nên viện cớ có hẹn tại nhà hàng Excelsior. Tuy nhiên Dick cũng uống với Collis một ly cocktail và nỗi bực bội mơ hồ biến thành nóng nảy. Bây giờ y không còn lý do gì để đi chơi hoang, bỏ bịnh viện lại đó. Chuyện mới xảy ra đối với Dick không phải là một dịp hối hả đam mê mà chỉ là một kỷ niệm lãng mạn. Nicole là người mà thật tình Dick thương yêu. Trước thường khi Dick buồn nghĩ nhớ tới vợ. Tuy nhiên Nicole là người vợ mà Dick đã chọn. Thời gian cùng với Rosemary chỉ là một cơ hội và một dịp yếu ớt đối với Dick. Còn thời gian qua đi với Collis thì thật là con số không cộng với con số không.
Tới cửa quán Excelsior Dick đụng đầu với Baby Warren. Đôi mắt to của thiếu phụ giống như hai hòn bi bằng lục ngọc chằm chằm ngó Dick vừa ngạc nhiên vừa tò mò.
– Kìa Dick, tôi cứ tưởng anh ở Mỹ! Nicole có cùng đi với anh không?
– Tôi vừa ở Mt4 về bằng ngả Napoli.
Băng đen Dick mang trên tay nhắc Baby nhớ tới cái tang của Dick.
– Hay tin cụ ông mất tôi xúc động quá!
Hai người không thể tránh không cùng ăn. Baby hỏi:
– Anh hãy kể lại cho tôi nghe những gì đã xảy ra.
Dick trình bảy những sự việc, Baby nhíu mày. Thiếu phụ cần tìm ra người đáng trách trong sự thất bại của cuộc đời cô em gái.
– Anh cho rằng hồi ban đầu bác sĩ Dohmler đã hành động đúng hay không?
– Việc chữa trị vẫn tương tự như vậy. Lẽ dĩ nhiên người ta phải cố gắng kiếm được một cá tính thích hợp cho trường hợp như vậy.
– Dick ạ, tôi không có tham vọng khuyên anh, hay tỏ ra biết nhiều, nhưng anh có thấy rằng thay đổi đi sẽ tốt cho Nicole hơn?… Ra khỏi không khí bịnh hoạn và sống ngoài đời như bất kỳ ai…
– Nhưng chính chị hồi đó đã nhấn mạnh tới những tốt đẹp của bịnh viện, chị còn nhớ không? Chị cũng nói với tôi nếu ở nơi nào khác không bao giờ chị yên tâm về Nicole được.
– Đó là thời kỳ hai người kéo dài một đời sống khổ hạnh tại vùng Riviera, ngự trên một ngọn đồi cao. Tôi không nói nên tiếp tục một cuộc sống như vậy, tôi muốn nói: chẳng hạn như Luân Đôn. Người Anh là những người quân bình nhất.
Dick cãi:
– Chị đừng tin như vậy.
– Tin chứ. Anh cũng biết rằng tôi hiểu biết về họ lắm. Tôi nghĩ rằng sẽ rất tốt, và dễ chịu nữa, nếu hai người kiếm một ngôi nhà ở Luân Đôn trong mùa xuân. Tôi có biết một chỗ thích lắm tại Talbot Square, có thể mượn có đồ đạc sẵn sàng. Tôi muốn nói hai người nên quen biết với những người Anh quân bình và hiểu biết.
Baby có thể tiếp tục và đọc lại những bài tuyên truyền thời 1914 nếu Dick không cả cười và đổi đề tài câu chuyện.
– Tôi mới đọc một cuốn sách của Michael Arlen, nếu…
Thiếu phụ bằng một cử chỉ do chiếc muỗng trộn xà lách đập tan Michael Arlen.
– Hắn chuyên viết về những người khùng điên. Tôi, tôi muốn nói những người Anh bình thường. Lẽ dĩ nhiên đó không phải là việc của tôi. (Baby nhắc lại như vậy để chuẩn bị một cuộc tấn công mới) Nhưng để cho Nicole một mình trong không khí như vậy…
– Tôi đi Mỹ vì cái chết của cha tôi.
– Ồ, tôi biết lắm và tôi đã ngỏ lời chia buồn với anh…
Thiếu phụ mân mê những trái nho bằng pha lê trên chuỗi đeo cổ.
– Nhưng đang có quá nhiều tiền bỏ nằm đó, một số tiền lớn tích lũy phải được đem dùng cho Nicole được sung sướng.
– Trước hết tôi không thể nghĩ rằng tôi ở Luân Đôn.
– Tại sao vậy? Tôi nghĩ rằng tới đó anh cũng làm việc được như ở bất kỳ đâu khác.
Dick ngồi ngả người trên ghế ngó thiếu phụ. Nếu có bao giờ Baby ngờ được sự thật bẩn thỉu, nguyên nhân của căn bệnh của Nicole, Baby chắc chắn đã quyết định từ bỏ em, giấu kín cô em trong một chỗ đầy bụi rậm như những bức họa mà cô ta đã lầm mua phải.
Hai người tiếp tục nói chuyện tại tiệm Ulpia, tại đây Collis Clay tới gặp hai người và ngồi cùng bàn, trong khi một nhạc sĩ chơi đàn ghi-ta rất khá cho họ thưởng thức bản Suona fanfara mia giữa một hầm rượu đầy những thùng gỗ.
Dick nói:
– Rất có thể tôi là người đáng lẽ ra không nên ghép với Nicole. Tuy nhiên Nicole sẽ vẫn lấy một người nào cùng một loại như tôi, một người mà Nicole tin rằng có thể tin cậy suốt đời được.
Baby nói ra ý của mình đang nghĩ:
– Anh có tin rằng Nicole sẽ sung sướng hơn với một người nào khác. Chuyện đó đã đành có thể thu xếp được.
Mãi tới khi trông thấy Dick gò mình xuống mà cười, cái cười không thể nén nổi, Baby mới hiểu được sự phi lý của câu vừa nói.
– Ồ, chắc anh cũng hiểu, phải không? Đừng có một lúc nào anh cho rằng chúng tôi không biết ơn anh về những gì anh đã làm. Chúng tôi cũng biết rõ anh đã phải gánh một cuộc đời khó khăn.
Dick phản kháng:
– Trời ạ! Nếu tôi không yêu Nicole thì mọi sự đã khác.
Baby hốt hoảng, hỏi:
– Thế anh yêu Nicole ư?
Collis sắp xía vô chuyện, cho nên Dick vội nói sang chuyện khác.
– Chúng ta hãy nói chuyện khác đi, chuyện về chị chẳng hạn? Tại sao chị không lấy chồng? Tôi có nghe nói chị đã đính ước với Lorrd Paley, anh em bà con của…
Baby kín đáo đáp:
– Ồ, không đâu. Đó là từ năm ngoái.
Dick khăng khăng hỏi nữa:
– Tại sao chị không lấy chồng?
– Tôi không biết nữa. Một trong những người đàn ông tôi yêu đã chết trận, còn người kia lại bỏ rơi tôi.
– Chị hãy kể cho tôi nghe. Baby, chị hãy nói về đời sống tư riêng của chị, về những quan điểm của chị. Có bao giờ chị thổ lộ với ai đâu; gặp nhau toàn nói chuyện Nicole không thôi.
– Thế này, hai người đó đều là người Anh. Tôi không tin rằng ở đời lại có mẫu người nào hơn người Anh hạng cao. Còn anh? Nếu quả có thứ người đó, tôi chưa hề gặp. Người này… ồ, đó là cả một câu chuyện rất dài, tôi rất ghét những chuyện dài. Anh có vậy không?
Collis đáp:
– Còn gì bằng nữa!
– Không đâu. Tôi rất thích thú nếu là chuyện hay ho.
– Đó là tài riêng của anh đó, Dick ạ; anh biết cách làm vui câu chuyện giữa những người có mặt, đưa câu chuyện hứng khởi thêm bằng một câu nói ngắn hay một vài lời chêm vô đây đó. Tôi cho rằng đó là một tài năng kỳ diệu.
Dick nhẹ nhàng nói:
– Đó chỉ là một xảo thuật.
Như vậy là có ba ý kiến của Baby mà Dick không thể chấp nhận.
– Lẽ dĩ nhiên tôi thích bề ngoài đẹp đẽ, những công thức của một xã hội quý phái. Tôi thích mọi việc phải được làm lớn. Tôi biết như vậy không hợp với anh, nhưng anh phải nhìn nhận rằng đó là một biểu thị về sự đúng đắn, sự vững chắc nơi tôi.
Dick chẳng muốn cãi lại nữa.
– Lẽ dĩ nhiên tôi biết có nhiều người bảo rằng Baby Warren đi cùng khắp Âu châu, theo đuổi hết cái mới này tới cái mới khác và làm hỏng mất hết những gì tốt đẹp nhất trong đời. Nhưng trái lại tôi muốn là một trong những con người hiếm có biết theo đuổi riêng một cái gì tốt đẹp nhất. Tôi được biết những nhân vật đáng chú ý nhất trong thời của tôi.
Tiếng nói của thiếu phụ bị che lấp bởi những tiếng kim khí của một bản nhạc ghi-ta khác, nhưng Baby cất cao giọng để nói tiếp:
– Tôi đã phạm rất ít những lỗi lầm lớn.
– Baby ạ, chỉ toàn những lỗi lầm rất lớn…
Đọc thấy có chút tinh quái trong con mắt Dick, thiếu phụ đổi câu chuyện. Xem ra không có cách nào hai người tìm thấy được một đất chung. Nhưng Dick tán thưởng một cái gì đó không biết nơi Baby Warren. Dick chia tay với Baby ở quán Excelsior sau một loạt những lời khen tặng khiến cho thiếu phụ cười tươi.
Rosemary khẩn khoản mời Dick dùng bữa trưa ngày hôm sau. Hai người đi tới một trattoria nhỏ do một người Ý làm chủ, người này đã từng làm việc tại Mỹ và dọn cho hai người ăn dăm bông, trứng và bánh kẹp. Rồi cả hai cùng trở về khách sạn. Khám phá của Dick thấy rằng mình không yêu mê cô gái và cô gái cũng chẳng yêu mê mình, đã tăng bội chứ không giảm bớt sự ham muốn của Dick đối với Rosemary. Bây giờ Dick đã biết sẽ không vào sâu trong đời sống của cô gái, Rosemary đã trở lại đối với Dick như một người xa lạ, người chiêu dụ kỳ lạ. Dick cho rằng khá nhiều đàn ông chẳng hiểu biết chi hơn khi nói rằng mình yêu, họ không thể ngờ được thế nào là một cuộc tràn ngập tâm hồn, hết thảy mọi màu sắc chìm tan thành một, như thể tình yêu của Dick đối với Nicole. Một vài ý tưởng về Nicole: cái chết có thể, hay một trận chìm đắm hoàn toàn trong sự điên rồ, hay dữ kiện Nicole có thể yêu một người đàn ông khác, khiến cho Dick muốn chết được.
Nicotera ở tại phòng khách của Rosemary, đang nói chuyện nghề nghiệp. Khi Rosemary đưa ra cho người đó câu đáp mời ra cửa, y ra về, phân trần rất nhiều bằng những lời bông đùa và ném cho Dick một khóe nhìn có vẻ hỗn xược. Nhưng bao giờ, Rosemary cũng luôn luôn bị điện thoại réo gọi và phải mất chừng mười phút nói chuyện trong máy. Dick rất sốt ruột.
Dick đề nghị:
– Chúng ta về phòng của anh đi.
Cô gái nhận lời.
Trên chiếc sôpha lớn, Rosemary nằm dài trên đùi Dick. Dick đưa những ngón tay đan trong mái tóc tuyệt đẹp của cô gái.
Dick hỏi:
– Em có cho anh tò mò về em một lần nữa không?
– Anh muốn biết điều gì?
– Về những người đàn ông mà em quen biết. Anh rất tò mò, nếu không nói là anh ngứa ngáy khó chịu phải biết mới được.
– Anh muốn hỏi; bao lâu sau khi em gặp anh, phải không?
– Hay trước nữa.
– Ồ, không…
Cô gái lấy làm bực tức.
– Trước đó chẳng có chi hết… Anh là người đàn ông đầu tiên đã khiến cho tim em phải đập mạnh. Bao giờ anh cũng vẫn là người đáng kể nhất.
Cô gái suy nghĩ.
– Dường như vào khoảng một năm sau đó thì phải?
– Ai đó?
– Ồ, một người đàn ông…
Dick kết luận, sau câu trả lời nước đôi:
– Anh đoán chắc anh có thể nói với em: vụ thứ nhất không tốt đẹp, cho nên sau đó có một thời kỳ ngưng lại. Vụ thứ hai tốt đẹp hơn, nhưng em không yêu mê người đàn ông đó ngay từ lúc đầu. Vụ thứ ba thì all right…
Tự dày vò mình, Dick nói tiếp:
– Rồi em gặp một tình yêu thật sự và, đến lúc đó, em sợ rằng không còn gì để cho người đàn ông mà em yêu.
Dick cảm thấy mình mỗi ngày có một vẻ người victoria:
– Sau đó, có chừng một nửa lô những vụ quen biết nhất thời, cho tới ngày nay. Anh nói như vậy có đúng không?
Rosemary cả cười, lưỡng lự giữa đùa vui hay bật khóc. Rồi cô gái nói làm cho Dick thấy nhẹ nhõm cả người:
– Nghĩa là hầu như hết sức sai lạc hết. Nhưng một ngày gần đây em sẽ tìm ra một người và em sẽ yêu người đó, sẽ yêu người đó… và em sẽ không đời nào để cho người đó đi mất.
– Em có muốn nói chuyện với y không?
Cô gái cầm lấy máy và nói tiếng Ý rất nhanh Dick chẳng hiểu chi hết.
Dick nói.
– Những vụ điện thoại như vậy mất thì giờ quá. Bây giờ đã hơn bốn giờ mà anh lại có hẹn lúc năm giờ. Tốt hơn hết là em nên đi vui chơi với ông Nicoterra đó đi.
– Anh đừng tồi như vậy.
– Nếu thế anh nghĩ rằng trong khi anh đang ở đây em nên rủ bỏ cái ông đó đi.
– Khó lắm!
Rosemary bỗng thốt lên khóc.
– Dick, em yêu anh. Em chưa hề quen biết ai như anh. Còn anh, anh đối với em ra sao?
– Như Nicotera đối với bất kỳ ai?
– Ồ, khác xa lắm!
– Bởi vì tuổi trẻ lại gọi tới tuổi trẻ…
Dick muốn điên lên vì ghen. Dick không muốn khổ nữa.
Rosemary vừa thút thít vừa nói:
– Y chỉ là đứa con nít… Anh thừa biết rằng Rosemary là của anh trước hết thảy mọi người.
Để trả lời, Dick ôm lấy Rosemary. Nhưng cô gái nhoài ra phía sau Dick cứ giữ lấy cô gái trong khoảnh khắc, như thể đoạn cuối của một bản agagio, gương mặt, mắt nhắm, mái tóc xõa như một người chết đuối.
– Dick, anh bỏ em ra! Chưa bao giờ em cảm thấy bối rối, thấy lộn xộn như lúc này…
Rosemary nhận thấy Dick hung bạo, giận dữ, và theo linh tính cô gái muốn rời xa, khi lòng ghen của người đàn ông bắt đầu bao trùm sự lễ độ và thông cảm cố hữu.
Dick nói:
– Anh muốn biết hết sự thật.
– Vâng, sự thật như vầy. Chúng em thường gặp nhau hoài. Y muốn cưới em, nhưng em không muốn. Sao? Anh chờ đợi gì nơi em? Đã có bao giờ anh ngỏ ý muốn lấy em đâu. Anh cứ muốn cho em đùa vui mãi với những người ngốc như Collis Clay hay sao?
– Đêm hôm qua em có ở với Nicotera không?
Rosemary khóc và đáp:
– Chuyện đó không liên quan tới anh. Dick ơi, anh tha lỗi cho em… Có, chuyện đó có liên quan tới anh. Anh và má là hai người mà ý kiến đáng kể đối với em.
– Còn Nicotera thì sao?
– Làm sao em biết được?
Rosemary đã biết đưa ra những câu trả lời nước đôi khiến cho những nhận xét bình thường nhất cũng mang một ý nghĩa thầm kín.
– Em có cảm thấy đối với hắn như là đã cảm thấy đối với anh ở Paris không?
– Bên anh em cảm thấy được an ủi và sung sướng. Ở Paris thật khác hẳn. Nhưng người ta làm sao biết được những gì đã cảm thấy từ xưa… Còn anh thì sao?
Dick đứng dậy, bắt đầu thu thập những món trang phục buổi tối. Liệu Dick có phải nén xuống trong tim trọn vẹn sự chua chát và thù hận đối với thế giới bên ngoài, Dick sẽ không trở lại yêu Rosemary.
Cô gái tuyên bố:
– Em không yêu Nicotera. Nhưng ngày mai em phải đi Livourne với đoàn quay phim… Ồ, tại sao lại xảy ra một chuyện như vậy nhỉ?… (Lại nhỏ nước mắt). Thật đáng xấu hổ… Tại sao anh tới đây làm chi? Tại sao chúng ta không biết chỉ giữ lấy kỷ niệm? Em khổ sở in hệt như khi em cãi lại má.
Thấy Dick bắt đầu bận quần áo, Rosemary đứng dậy đi ra cửa.
– Tối nay em sẽ không đi dự buổi tiếp tân… đó là cố gắng hòa giải cuối cùng. Em sẽ ở nhà với anh… Với lại em chẳng thích tới đó.
Triều sóng lại dâng lên, nhưng Dick rút lui. Rosemary lại nói tiếp:
– Em sẽ nằm lại trong phòng. Adieu, Dick.
– Adieu, từ biệt.
– Ồ, đáng xấu hổ thật! Đáng xấu hổ thật! Tại sao vậy nhỉ?
– Anh cũng tự hỏi mãi như vậy.
– Nhưng em có làm gì anh đâu?
Dick chậm rãi nói:
– Anh cho rằng anh là thứ hủi hạng nhất. Hình như anh không đem hạnh phúc tới cho ai hết.