Cuộc Tình Bỏ Đi

CHƯƠNG 3



Một tuần sau, buổi sáng, đứng lại trước tấm bảng để lấy những thư từ của mình, Dick nhận thấy bên ngoài đang xảy ra một chuyện gì khác lạ. Một bịnh nhân, von Cohn Morris, ra đi. Cha mẹ của y người Úc đang xếp đồ đạc trên chiếc xe lớn và thốt ra những lời lẽ giận dữ, gần đó là bác sĩ Lladislau đang phản đối vô ích trước những cử chỉ hung hãn của ông già Morris. Người trẻ tuổi đứng coi vụ ra đi bằng con mắt trắng trợn, ngạo nghễ thì bác sĩ Diver đi tới.
– Như vậy coi bộ hơi gấp rút quá có phải không, ông Morris?
Ông Morris giựt minh khi thấy Dick tới. Gương mặt đỏ nhừ và những ô vuông lớn trên bộ quần áo của ông ta như vụt tắt rồi vụt sáng như có một hệ thống điện vậy. Ông ta tiến lại gần Dick như thể sắp đánh.
– Trái lại, chúng tôi nên vội ra đi, chúng tôi cũng như hết thảy mọi người khác đã tới đây như chúng tôi. Nên vội đi, bác sĩ Diver ạ, vội đi mới đúng!
Dick đề nghị:
– Xin mời ông vô văn phòng của tôi.
– Vô làm chi. Tôi muốn nói chuyện với ông, nhưng tôi phải cắt đút hẳn với ông và bịnh viện của ông.
– Tôi rất tiếc nghe thấy nói như vậy.
Lão già to béo đưa ngón tay chỏ về phía Dick:
– Khi nãy tôi vừa nói với bác sĩ này rằng chúng tôi vừa mất thì giờ vừa mất tiền vô ích.
Bác sĩ Lladislau phác một cử chỉ phủ nhận yếu ớt, cử chỉ mang vẻ mơ hồ của người dân slavơ. Dick không hề bao giờ bằng lòng: công việc của bác sĩ Lladislau. Dick thành công trong việc kéo lão già khó chịu người Úc vô trong văn phòng, cố gắng thuyết phục cho lão bước theo. Nhưng người kia cứ lắc đầu.
– Bác sĩ Diver, tôi muốn nói chuyện với chính ông. Tôi phải nói với bác sĩ Lladislau vì kiếm không thấy ông. Và cũng tại bác sĩ Gregorovious không trở về đây trước buổi chiều hôm nay. Tôi lại không thể đợi được. Không, thưa ông, tôi không muốn chậm lại chỉ một phút sau khi biết được sự thật tự nơi miệng con trai tôi!
Ông già tiến tới, vẻ nạt nộ trước mặt Dick, trong khi Dick sẵn sàng hai tay để có thể hạ lão nếu cần thiết phải làm thế.
– Con trai tôi ở đây để chữa tri bịnh nghiện rượu, nó nói hơi thở của ông sặc mùi rượu. Đúng thế, thưa ông!
Lão vội hít hà một cái, nhưng rõ ràng vô hiệu.
– Không phải một lần, những hai lần von Cohn bảo rằng ngủi thấy mùi rượu. Hai vợ chồng tôi không bao giờ uống một giọt rượu trong đời. Chúng tôi gởi von Cohn đến cho ông là để chữa trị, vậy mà trong vòng một tháng hai lần nó ngửi thấy hơi rượu nơi ông. Như thế là lối chữa trị gì vậy?
Dick lưỡng lự. Ông già Morris là người rất đủ khả năng làm chuyện ầm ỹ ngay giữa lộ.
– Thôi đi, ông Morris! Có nhiều người không thể tự bỏ một thứ mà họ coi như món ăn bởi vì con trai ông…
Morris tức giận la lên:
– Nhưng ông, một bác sĩ! Thợ thuyền có thể uống bia cho tới say, mặc xác họ, nhưng còn các ông, nhiệm vụ của các ông là chữa trị…
– Ông tiến hơi xa. Con trai ông tới đây là để chữa tật móc túi.
– Thế nguyên do từ đâu nếu không phải là rượu, thứ rượu ghê tởm!
Bây giờ ông già la rất lớn.
– Chú ruột tôi đã kết liễu cuộc đời trên cột xử giảo chỉ vì vậy, ông nghe ra chưa? Con trai tôi phải gởi đến dưỡng đường, trong khi ông bác sĩ của nó lại sặc mùi rượu!
– Tôi cần phải yêu cầu ông ra khỏi nơi này.
– Ông mời tôi ư? Chúng tôi muốn ra khỏi đây. Chính chúng tôi muốn thế!
– Nếu ông có thể có đôi chút ôn hòa, chúng tôi có thể cho ông biết kết quả chữa trị cho tới hôm nay. Lẽ dĩ nhiên, nếu ông nhìn sự việc như ông vừa nói, chúng tôi không thể giữ con ông ở lại dưỡng đường.
– Ông dám nói ôn hòa với tôi, hả.
Dick gọi bác sĩ Lladislau và bảo:
– Xin ông hãy đại diện chúng tôi để từ biệt bịnh nhân và gia đình.
Dick hơi cúi đầu về phía Morris rồi đi vô văn phòng của mình. Tại đó Dick đứng yên một lát, cứng ngắc, bên sau cánh cửa. Dick đợi cho những người phụ huynh lỗ mãng và cậu con truy lạc đã đi khỏi. Rất dễ tiên đoán cuộc phiêu lưu của gia đinh này chu du Âu châu, làm ngạc nhiên những người cao cả hơn họ bằng sự ngu dốt hèn hạ và tiền bạc của họ. Nhưng sau khi những người kia đã ra đi, điều làm cho Dick phải quan tâm đó là tìm hiểu coi chính y đã là nguyên nhân đến đâu của vụ đó. Mỗi bữa ăn y uống rượu nho bordeaux, buổi tối uống whisky như kiểu người Anh mệnh danh là “chiếc nón ấm đội đi ngủ” (thường thường đó là một ly grog nóng với rượu rum) và đôi khi, buổi chiều y có nhấp nháp một chút gin. Rượu gin là thứ uống ít sặc mùi hơn cả. Tóm lại, mỗi ngày Dick uống có lẽ đến non nửa pinte rượu, tức là chừng một góc lít, như vậy là quá nhiều.
Gạt bỏ ý hướng tự biện mình với chính mình, Dick ngồi vào bàn và ghi trên giấy như một toa thuốc dự định theo một cung cách khiến cho số lượng rượu còn một nửa. Những y sĩ, tài xế, mục sư tân giáo không thể tự cho phép có mùi rượu, như người ta có thể chấp nhận cho những họa sĩ, doanh gia và sĩ quan kỵ binh. Dick chỉ tự trách có sự thiếu khéo léo của mình. Nhưng vấn đề không được trở nên sáng sủa chút nào khi nửa giở sau Franz, sau mười lăm ngày ở trên núi trở về hăng hái, háo hức lo công việc mà y đã ngó tới ngay từ trước khi bước vô văn phòng riêng. Dick gặp Franz tại đó.
– Thế nào tin tức về vụ Everest ra sao?
– Cứ như mức độ hiện tại chúng tôi có thể leo núi Everest được. Chúng tôi cũng đã tính tới rồi. Ở nhà mọi sự vẫn thường chứ? Kathe của tôi ra sao? Về chị Nicole của anh?
– Về phương diện nhà cửa thì tốt lắm. Nhưng, Franz ạ, sáng nay chúng tôi được một trận tức cười lắm.
– Chuyện gì vậy?
Dick qua lại trong phòng, trong khi Franz dùng điện thoại tiếp xúc với gia đình. Một khi những ríu rít với vợ con xong, Dick nói với Franz:
– Chàng trai Morris bị gia đình lôi về, sau một trận cãi vả.
Vẻ mặt vui tươi và hăng hái của Franz biến đổi.
– Tôi có biết y bỏ đi. Tôi đã gặp Lladislau ở ngoài thềm.
– Lladislau nói với anh ra sao?
– Y chỉ nói anh chàng Morris đi rồi, và anh sẽ nói chuyện cho tôi nghe. Đầu đuôi ra làm sao?
– Nhưng lý do thường lệ; chẳng đâu vào đâu. Thằng nhỏ đó là một thứ quỷ sứ.
Dick đáp:
– Đó là một thứ phải đem đánh thuốc mê đi. Tóm lại người cha đã biến Lladislau xuống tình trạng hèn hạ khi tôi ra tới. Anh nghĩ sao về Lladislau? Chúng ta có nên giữ y lại không? Tôi, tôi bỏ phiếu chống. Y không phải một người đàn ông; y không biết cách nắm lấy và chế ngự một hoàn cảnh…
Tới bờ sự thật Dick do dự, quay đi một vòng để sắp xếp ý tưởng của mình, Franz ngồi yên nghe trên một góc bàn, trên mình còn bận chiếc áo tơi và tay mang găng đi đường. Dick nói tiếp:
– Một trong những nhận xét mà thằng nhỏ đã nói với cha nó là người cộng sự đáng kính của anh là một người nghiện rượu. Người cha đó là một thứ cuồng tín, hình như cậu bé đã ngửi thấy hơi rượu quen thuộc ở tôi.
Franz ngồi xuống, đưa dài cái môi dưới ra.
– Anh nên kể cho tôi nghe vụ đó đầy đủ; một hôm nào.
Dick đề nghị:
– Tại sao không ngay bây giờ? Chắc anh thừa biết tôi là người đàn ông cuối cùng uống rượu quá lạm.
Hai cặp mắt của Dick và Franz cùng tóe lửa.
– Lladislau đã để người kia phách lối đến độ tôi buộc phải can thiệp. Chuyện này có thể xảy ra trước mặt bịnh nhân khác, chắc anh cứ tưởng tượng cũng thấy trong những điều kiện như vậy có dễ dàng tự can thiệp hay không?
Franz tháo găng và cởi áo ngoài. Y ra ngoài cửa phòng dặn cô thư ký không cho ai vô làm phiền. Trở lại nơi bàn viết lớn, y đưa mắt ngó qua những thư từ, giấy tờ chất đống, cố gắng tự tạo một vẻ mặt thích hợp với câu chuyện y sắp nói:
– Dick ạ, tôi biết lắm, anh là một người quân bình và tiết độ, cho dù chúng ta không hoàn toàn đồng ý về vấn đề rượu. Nhưng nay đã đến lúc để chúng ta nói thẳng với nhau. Dick ạ, tôi thành thật với nói anh có nhiều lấy tôi trông thấy anh uống rượu vào những lúc không đáng uống. Tất nhiên phải có một lý do. Tại sao anh không thể tìm một dịp khác nghỉ ngơi để… cai, hay nhịn?
Dick sửa lại liền:
– Nghỉ để… vắng mặt. Tôi ra đi không phải là một giai pháp.
Cả hai cùng có vẻ dễ nổi nóng, còn riêng Franz cảm thấy sự trở về của mình bị hỏng bét.
– Dick ạ, có những lúc anh đã không dùng tới sự biết điều của anh.
– Tôi không bao giờ hiểu biết điều nghĩa là thế nào khi đem áp dụng cho những vấn đề phức tạp, trừ ra nếu muốn nói rằng một y sĩ toàn khoa có thể giải phẫu giỏi hơn một y sĩ chuyên khoa.
Dick cảm thấy chán chường đến tận cổ. Phải biện minh, phải vá víu mọi thứ, đó không phải là chuyện tự nhiên đối với tuổi của hai người nữa. Tốt hơn hết là nên tiếp tục giữ lại trong tai tiếng vọng đã vỡ của một sự thật đã qua.
Dick chợt nói:
– Không thể kéo dài như vậy được mãi.
Franz chấp nhận:
– Thật vậy, tôi cũng nghĩ thế. Bây giờ anh không còn bụng dạ nào nghĩ tới sự thành tựu của công việc, Dick ạ.
– Tôi biết, tôi biết ra khỏi. Chúng ta có thể đi tới một cuộc thu xếp để phần tiền của Nicole có thể rút ra lần lần.
– Dick ạ, chuyện đó tôi cũng đã tính. Tôi chỉ đợi đến lúc tôi có thể kiếm được phần hùn khác, vào khoảng cuối năm nay, anh có thể rút ra hết phần của anh.
Dick không có ý tiến tới quyết định đó mau chóng như vậy và cũng không dè Franz đã chuẩn bị để đi tới một vụ chia rẽ. Nhưng Dick cũng thấy nhẹ nhõm. Đã từ lâu, không phải không thất vọng, Dick đã thấy rơi rụng lần lần những lý do hành nghề của mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.