Cuộc Tình Bỏ Đi

CHƯƠNG 5



Nicole đi ra cửa sổ cúi xuống ngó coi chuyện gì đang xảy ra nơi ngoại hiên. Nắng tháng Tư làm ửng hổng gương mặt như bà thánh của chị bếp Augustine, và ánh xanh phản chiếu trên con dao thái thịt Augustine hươ lên. Augustine tới làm cho gia đình Diver từ ngày họ trở lại biệt thự Diana vào tháng Hai.
Vì tấm rèm che khuất một phần, Nicole không trông thấy được cái đầu của Dick và bàn tay cầm cây cân nặng có tay cầm bằng đồng. Con dao và chiếc can đe đọa nhau, làm này liên tưởng tới một cuộc đua tài giữa những người giác đấu. Nicole nghe thấy trước hết, những lời của Dick:
-… Không cần chị uống hết bao nhiêu rượu của nhà bếp, nhưng tôi bắt gặp chị tu một chai Chablis-Moutonne..
Augusting hua cây đao ra và la lối:
– Cha! Ông nói nữa đi, nói chuyện uống đi! Ông mới là người uống suốt ngày!
Nicole la qua tấm rèm:
– Có chuyện gì đó, Dick?
Còn Dick trả lời bằng tiếng Anh:
– Mụ già này đụng tới quá nhiều những rượu ngon trong hầm. Tôi đuổi mụ đi – ít nhất tôi đang tìm cách.
– Nhưng… Trời ơi! Mình đừng có tới gần mụ với con dao như vậy!
Augustine hua con dao về phía Nicole. Cái miệng già của mụ như thể chỗ gặp nhau của hai trái anh đào nhăn nhúm.
– Thưa bà, tôi xin thưa với bà rằng chồng bà uống, ở trong căn nhà nhỏ kia, không thua một tay lực điền!
Nicole ngắt lời:
– Chị im đi và đi khỏi đây ngay. Nếu không tôi kêu hiến binh.
– Bà mà kêu được hiến binh! Úi chao! Em ruột của tui đây nó làm hiến binh. Còn bà chỉ là đồ Mỹ xấu xa!
Dick la bằng tiếng Anh với Nicole:
– Mình đưa trẻ con ra khỏi nhà, chờ tôi giải quyết vụ này.
Augustine còn la lối thêm nữa:
-… Một thằng Mỹ xấu xa tới uống hết rượu quý của chúng tao.
Dick trở nên cứng rắn hơn:
– Chị ra đi ngay bây giờ. Tôi trả hết tiền công cho chị.
– Đã đành là phải trả. Nhưng để tôi nói cho ông nghe…
Mụ tiến tới quá gần hùng hổ vung cây đao khiến Dick phải hua chiếc can ra… thấy thế mụ chạy vô bếp rồi chạy ra, tay vẫn cầm cây đao, nhưng còn kèm thèm một lưỡi búa nữa.
Hoàn cảnh chẳng có gì là thích thú. Augustine là một người đàn bà to lớn, tước khí giới của họ không phải là không nguy hiểm – cũng như không xảy ra những phiền phức về phương diện pháp luật, những phiền phức chờ đợi ai đụng tới người một công dân Pháp. Kiếm cách lừa gạt, Dick la lên với Nicole:
– Mình điện thoại lại đồn cảnh sát đi.
Rồi quay lại phía Augustine chỉ vũ khí mụ cầm tay.
– Hai món đó là đủ cho mụ vào tù rồi đấy nhé.
Mụ ta cười điện đáp lại:
– Ha! Ha! Ha
Nhưng mụ chủ không dám sáp lại gần nữa. Nicole điện thoại nhưng chỉ nghe thấy một thứ tiếng vang vọng tương đương với tiếng cười của Augustine. Thiếu phu nghe tiếng nói chuyện… tiếng người nọ người kia nói chuyện với nhau tại đồn cảnh sát. Rồi đường dây bị cúp. Trở lại bên cửa sổ Nicole nói với Dick:
– Cho mụ ấy thêm chút tiền để mụ cút đi.
Dick tự nhủ: Nếu ta tới được chỗ máy điện thoại, nhưng coi bộ không thể thấy được, Dick đành chịu thua. Từ năm chục quan tăng lên tới một trăm quan theo ý muốn của Dick mau mau rủ bỏ cái tai vạ đó đi, Augustine rút lui trở lại tòa pháo đài, nhưng vẫn bồi thêm từng tràng: “Sà-lù!” để chặn hậu. Nhưng mụ chỉ ra đi khi thằng cháu tới khiêng đồ đạc cho mụ.. Dick thận trọng đợi ở quanh khu nhà bếp, và nghe thấy tiếng mở nút chai. Nhưng Dick không phản kháng. Thành ra không có chuyện lôi thôi chi khác xảy ra nữa. Khi người cháu tới, miệng đầy những lời từ tạ, Augustine hoan hỉ chào Dick và la lên dưới cửa sổ phòng Nicole:
– Chào bà! Chúc bà gặp may mắn!
Gia đình Diver đi Nice dùng bữa tối bằng món bui-a-bét kèm một chai rượu nho vùng Châblis. Dick tỏ ý tội nghiệp mụ Augustine.
Nicole đáp:
– Em chẳng tiếc mụ chút nào.
– Tôi rất tiếc mụ – nhưng lúc đó tôi cũng muốn đạp cho mụ lăn xuống vực!
Bây giờ có rất ít vấn đề mà hai vợ chồng dám đề cập với nhau; rất hiếm những khi họ kiếm được những lời lẽ vừa đúng. Bao giờ những lời đó cũng đến chậm quá, khi một bên đã không thể thấm được tới tai bên kia. Tối hôm đó, vụ Augustine bùng nổ đã khiến hai người rời khỏi những mơ tưởng riêng rẽ khác nhau. Vị cay của món súp nhiều gia vị và rượu nho đã giúp hai vợ chồng có thể nói chuyện lại.
Nicole nói:
– Chúng ta không thể tiếp tục như thế này được. Mình nghĩ sao?
Ngạc nhiên thấy Dick không nói ngược lại ngay tức khắc, Nicole nói tiếp:
– Có những lúc em nghĩ rằng lỗi tại em. Em đã tàn phá cuộc đời của anh.
Dick vui vẻ hỏi lại:
– Thế đời anh đã bị tàn phá ư? Thật thế không?
– Em không muốn nói như vậy. Nhưng trước kia mình ưa tạo nên mọi thứ, bây giờ mình thích thú như có vẻ như thích thú muốn phá bỏ đi.
Nicole run sợ chỉ trích chồng bằng những lời lẽ quá. Nhưng thấy Dick nín lặng thiếu phụ càng run sợ hơn. Nicole đoán rằng bên sau sự im lặng đó có cái gì đang phát triển, bên sau đôi mắt có một màu xanh dữ dằn, bên sau sự chú tâm hầu như bất thường của chồng đối với hai đứa con… Những cơn giận bất thường của Dick khiến cho Nicole phải kinh ngạc khi Dick ngồi lôi ra một lô những bất bình hay lý do khinh bỉ đối với một người nào, hay chủng tộc nào, giai cấp nào, hoặc lối sống hay suy nghĩ nào đó. Khác nào một câu chuyện dài bất tận đang được rãi ra trong đầu Dick, mà Nicole không thì thấp thoáng thấy hay phỏng đoán được trước khi nó trồi lên khỏi bề mặt.
– Tóm lại những năm tháng sống như thế này đâu có ích lợi gì cho mình?
– Có chứ, có niềm tin rằng mình sẽ ngày một vững mạnh hơn… được biết rằng căn bệnh của mình chịu theo luật định những hồi giảm thiểu.
Tiếng nói của Dick đến tai Nicole như từ xa lắm, như thể Dick nói tới một thứ gì không có cá tính, trừu tượng. Vụ báo động Nicole nhận thấy khiến thiếu phụ thốt la lên:
– Dick!
Rồi Nicole đưa tay tới gần tay chồng, trên mặt bàn. Một phản xạ khiến Dick rụt tay lại và nói tiếp:
– Có phải chúng ta nên suy ngẫm lại hết, toàn bộ hoàn cảnh của chúng ta? Không phải chỉ riêng có phần mình…
Dick đặt tay mình trong tay Nicole và nói bằng giọng nói ngày xưa, giọng nói của một đồng lõa trong những thú vui, trong những trò nghịch ngợm, trong những lúc hoan hỉ:
– Mình có trông thấy chiếc tàu ở ngoài kia không?
Đó là chiếc du thuyền có động cơ của T.F Golding, đang nghỉ ngơi lăng lẽ giữa những đợt sóng nhỏ của eo biển Nice, sẵn sàng chờ ra đi, trong một cuộc du hành lãng mạn, rất xa vời thực tế.
– Chúng ta sẽ tới đó, và chúng ta sẽ hỏi những người trên tàu xem ý kiến của họ ra sao. Chúng ta sẽ khám phá thấy họ có sung sướng hay không.
Nicole phản đối:
– Nhưng chúng ta có quen ông chủ tàu bao nhiêu đâu.
– Y nài Nicole mời chúng ta tới. Với lại Baby quen với bọn họ lắm. Thiếu chút nữa thì Baby lấy y rồi đó, có phải không?
Khi hai người rời bến, trên một chiếc laureh mướn được, hoàng hôn đã xuống và đèn đã bắt đầu thắp sáng đây đó. Gần cặp tới mạn tàu Nicole lại cảm thấy ngại ngùng:
– Ông ta đang có khách…
– Ồ! Mình nghe tiếng máy thu thanh đó thôi.
Một người rất cao lớn tóc trắng, mình bận toàn trắng, đứng trên boong tàu la lớn:
– Có phải gia đình Diver không đó?
– Boat ahoy… Margin, có tàu tới… tàu Margin.
Chiếc thuyền nhỏ tới chân thang chiếc du thuyền. Khi hai người bước lên tàu, Golding cúi gập thân hình cao lớn của y để đưa tay ra đón Nicole.
– Vừa đúng giờ dùng bữa tối…
Một dàn nhạc đang chơi ở đuôi tàu:
Je suis vôtre si vous voulez de moi
Muis jusque-là ne me demande z pas d’être sage.
Nếu anh muốn em sẽ là của anh
Nhưng trước khi đó anh đừng đòi em phải ngoan ngoãn.
Rồi hai cánh tay của Golding, hầu như không đụng tới hai người, dẫn hai vợ chồng Diver ra phía lái tàu, Nicole hối tiếc đã tới đây và hơi lấy làm bực Dick. Cho tới lúc đó, những lo lắng về sức khỏe cho Nicole cũng như công việc chính trị của Dick đã ngăn hai người không hòa trộn nhiều với cái xã hội vui chơi trên bờ biển. Do đó hai người đã được tiếng là chuyên từ khước mọi vụ mời mọc. Sau đó, đối với những người mới tới tình trạng đó đã gây nên một làn sóng thiếu thiện cảm. Tuy nhiên, bởi hai người đã giữ một thái độ hơi kiêu kỳ, Nicole cho rằng Dick không thể phá hư đi bằng một vụ kém cỏi nhất thời.
Đi ngang phòng khách chính, hai người trông thấy có những bóng dáng đang khiêu vũ trong cảnh tranh tối tranh sáng ở trên sàn tàu. Đó là một ảo tưởng do âm nhạc huyền diệu tạo nên, cũng như ánh sáng mập mờ và vùng trời nước bao la ở chung quanh. Thật ra, ngoại trừ những chú bồi chạy đi chạy lại, chỉ có những thực khách nằm dài trên chiếc đi-văng rộng vòng cung theo sườn tàu. Có chiếc áo trắng, có chiếc áo đỏ, chiếc thứ ba màu không rõ, những ngực áo sơ-mi trắng, trong số có một nổi bật khiến Nicole thốt lên một tiếng la nhỏ, thích thú:
– Tommy!
Gạt đi cái lối gôloa của vụ hôn tay, Nicole cọ má mình vào má của Tommy. Hai người ngồi đúng hơn là nằm dài với nhau trên tấm nệm của thánh Antoine. Gương mặt đẹp của Tommy Barban bị sạm nắng đến mất vẻ đẹp của thứ da đồng chưa đạt tới vẻ đẹp xanh lợt của nước da người da đen. Chỉ còn là thứ da bò đã xưa. Nước da có được nhờ ánh nắng ở ngoại quốc, lối dinh dưỡng tại những xứ xa, vẻ do dự sót lại trên đầu lưỡi do việc sử dụng nhiều thổ ngữ khác nhau, những phản ứng của người đã quen với những vụ báo động bất thần, những điểm khiến cho Nicole thấy say mê. Vào lúc hai người gặp lại nhau đó, Nicole trong tâm tưởng đang nằm gọn trong lòng Tommy, ra đi xa, rất xa… Rồi linh tính tự vệ trôi lên, trở lại thế giới của mình, Nicole vui vẻ nói:
– Anh có vẻ một thứ người phiêu lưu trong phim ảnh… Nhưng tại sao anh vắng mặt lâu như vậy?
Tommy Barban ngó thiếu phụ, không hiểu, nhưng bắt đầu thức tỉnh trong mắt loe sáng.
Nicole nói tiếp:
– Năm năm. Thật là lâu. Sau mỗi vụ chém giết đáng lý ra anh phải trở về hít thở không khí ở gần chúng tôi.
Có mặt Nicole, Tommy Âu hóa trở lại rất mau.
– Nhưng đối với chúng tôi, những người anh hùng, cần phải co thì giờ, Nicole ạ. Chúng tôi không thể làm những cuộc tập dượt anh hùng. Phải trọn vẹn đủ mọi cung đàn.
– Tommy, anh nói tiếng Anh đi.
– Nicole, chị hãy nói tiếng Pháp đi.
– Nhưng từ ngữ đâu có chung một nghĩa! Trong Pháp văn, người ta có thể vừa anh hùng vừa tình tứ mà vẫn giữ được phẩm cách, điều đó anh đã thừa biết. Nhưng trong Anh văn, người ta không thể vừa anh hùng vừa tình tứ mà không có vẻ phi lý, điều đó anh cũng thừa biết nữa. Do đó tôi có một lợi điểm.
– Nhưng, chung quy… (y cả cười), ngay trong Anh văn, tôi vẫn can đảm, anh hùng, vân vân…
Nicole làm bộ ngất người vì ngưỡng mộ, nhưng Tommy không để cho bị lúng túng. Y nói:
– Tôi chỉ biết những gì người ta thấy trong phim ảnh.
– Thực tế có giống với phim ảnh không?
– Phim ảnh không đến nỗi tệ. Chẳng hạn như Ronald Colman. Chị có coi hắn trách nhiệm những phim về đoàn quân ở Bắc Phi không? Không đến nỗi dở đâu.
– Được lắm. Từ nay về sau mỗi khi tôi đi coi chiếu bóng, tôi sẽ nghĩ rằng anh cũng loay hoay trong những cuộc phiêu lưu tương tự.
Vừa nói chuyện Nicole vừa nhận thấy một thiếu phụ xinh đẹp, bé nhỏ, với mái tóc hung bạc tuyệt mỹ, gần như xanh lục dưới ánh sáng trong thuyền, ngồi phía bên kia Tommy và có thể hoặc nói chuyện với Tommy và Nicole hoặc nói chuyện với những người ngồi kế bên về phía bên kia. Rõ ràng thiếu phụ đang độc chiếm Tommy, vì bây giờ phải bỏ đi ngang trên boong ra nơi khác thiếu phụ rất lấy làm bực bội.
Tommy không hẳn đùa cợt không hẳn không, bình thản nói:
– Chung quy tôi vẫn là một người anh hùng. Can đảm của tôi hung dữ lắm, phần nào như của con sư tử, phần nào như của một người nghiện rượu.
Nicole đợi cho vang vọng của câu huyênh hoang đó đã tắt hẳn trong tâm hồn người nói ra. Nicole biết rằng rất có thể không bao giờ Tommy tuyên bố như vậy. Rồi thiếu phụ đưa mắt ngó những người lạ và nhận thấy, như đã chờ đợi sẵn, những người suy nhược thần kinh hạng nặng nhưng làm bộ bình thản, những người yêu đồng quê chỉ vì kinh sợ thành phố và chính tiếng nói của mình… Nicole hỏi:
– Bà bận áo trắng kia là ai thế?
– Bà khi nãy ở cạnh tôi? Đó là Lady Caroline Sibly-Biers.
Trong khoảnh khắc, hai người nghe tiếng bà ta, ở phía bên kia lối đi: “Thằng cha đó là một tên gian ác, nhưng đó là một tên tín đồ. Cả đêm hôm qua chúng tôi chơi bài xe lửa 2 với nhau, y nợ tôi một ngàn quan Thụy Sĩ.”
Tommy lại cười và nói:
– Bây giờ bà ta là thứ người cả thành phố Luân Đôn trù ếm. Cứ mỗi lần tôi trở về Âu châu lại thấy có một lớp đàn bà ở Luân Đôn bị trù ếm, bà ta là người sau cùng. Tuy nhiên, tôi tin rằng còn một bà khác cũng được coi như ác đức không thua bà này.
Nicole ngó lại một lần nữa người đàn bà đó, đang đứng tựa lan can ở phía bên kia boong tàu. Bề ngoài coi bộ bà ta ẻo lả, như là ho lao. Thật không thể tin được rằng đôi vai hẹp kia, hai cánh tay gầy ốm kia có thể nâng cao được lá cờ đuôi nheo của sa đọa, huy hiệu cuối cùng của Đế quốc sụp đổ. Trông bà ta giống như những con bé ngực lép mà John Held thường vẽ hơn là những có gái tóc vàng xinh đẹp ưa làm kiểu mẩu cho những họa sĩ và văn sĩ vào thời kỳ tiền kế cận chiến tranh.
Golding tiến tới, cố gắng thu nhỏ sự vang động của thân xác dinh dang của mình thường chuyển vận những ý muốn như một chiếc máy khuếch đại khổng lồ. Nicole, còn đang nghi ngại đôi chút, đành nghe theo lời mời nhắc đi nhắc lại mãi của ông ta. Golding nói rằng chiếc du thuyền của Margin sẽ đi Cannes liền sau bữa tối, mọi người có thể uống sâm banh và ăn chút trúng cá, dù đã dùng bữa tối rồi, và, dù sao thì Dick cũng đang điện thoại cho người tái xế ở Nice, bảo lái xe về Cannes và đậu trước quán và phê Đồng Minh, tại đó Dick sẽ lấy xe.
Mọi người bước qua phòng ăn, Dick được xếp ngồi bên Lady Caroline Sibly-Biers. Nicole nhận thấy gương mặt thường hồng hào của chồng trở nên trắng bệch như không có máu. Dick nói bằng một giọng giáo điều, Nicole chỉ nghe thấy từng đoạn ngắn những lời Dick nói.
-… Rất tốt với người Anh mà thôi, các ngài khiêu vũ bên xác chết… những người lính cipayes trong pháo đài đổ nát, tôi muốn nói những người lính cipayes ở bên trong hàng rào sắt, còn vui sướng ở trong đồn, và hết thảy… chiếc mũ màu lục… chiếc mũ bị dẫm bẹp… không có tương lai.
Lady Caroline trả lời Dick bằng những câu ngắn, có điểm những: “Há!” những: “đã đành!” như những con dao hai lưỡi, cùng những lời chuốc rượu Cheerio buồn thảm như hứa hẹn một nguy cơ sắp tới. Nhưng Dick xem ra không biết những triệu chứng báo động đó. Bỗng nhiên Dick nói ra một điều gì hung hăng đặc biệt nhưng Nicole không hiểu ý nghĩa ra sao, nhưng rõ ràng thiếu phụ kia bỗng ra vẻ u uất và dữ dằn, Nicole nghe thấy bà ta trả lời giọng gay gắt:
– Kết cuộc, một thằng cha vẫn là một thằng cha, còn một người bạn vẫn là một người bạn!
Một lần nữa, Dick lại khiêu khích một người khác.
Tại sao Dick không chịu giữ mồm giữ miệng một chút nhỉ?
Bên cây dương cầm, một thanh niên người xứ Scotland tóc vàng ở trong ban nhạc (mệnh danh là “ban nhạc Jazz” của trường Ragtime ở Edimburg) bắt đầu hát giọng đều đều, kiểu Danny Deever, tự tay đệm theo máy hào âm. Y hát những lời hát chính xác, cơ hồ y cảm thấy với một cường độ hầu như không thể chịu nổi.
Có một thiếu phụ trẻ ở Địa ngục.
Giật mình nghe tiếng chuông
Bởi vì thiếu phụ là người xấu, xấu.
Giật mình nghe tiếng chuông
Địa ngục (Bum bum)
Địa ngục (Bum hum)
Có một thiếu phụ trẻ ở Địa ngục.
Mommy nói nhỏ với Nicole:
– Trò gì lủng củng thế nhỉ?
Cô gái ngồi phía bên kia Tommy trả lời dùm:
– Caroline Sibly-Biers viết lời ca còn anh chàng kia soạn nhạc.
Khi đoạn thứ hai bắt đầu cho thêm chi tiết về những thích thú của bà kia Tommy lại nói nhỏ:
– Thật là trẻ con!
– Nghe như y đọc thơ Racine vậy…
Ít nhất cứ ngó bề ngoài Lady Caroline xem ra không chú ý một chút nào tới vụ trình diễn tác phẩm của mình. Nicole, ngó lại bà ta một lần nữa, bị kích động không phải bởi cốt cách hay cá tính của bà đó, mà chỉ bởi năng lực tiêu biểu qua thái độ. Nicole thấy bà ta ghê gớm ở trong sự ẻo lả và càng tin chắc như vậy khi mọi người rời bàn tiệc đứng lên. Dick cứ ngồi ỳ tại đó và có một vẻ mặt khác lạ. Bỗng y tuyên bố một cách gay gắt ngu xuẩn:
– Tôi không thích những điều ngầm hiểu bên dưới những lời thủ thỉ điếc tai của người Anh!
Lady Caroline đã sắp bước ra khỏi phòng. Bà ta quay lại tiến tới trước mặt Dick; tiếng nói của bà ta trầm, khô và khắp mọi người đều nghe thấy rõ:
– Ông tới đây và chính ông gây chuyện bằng cách chỉ trích đầy ác ý đồng bào tôi và cô bạn tôi Mary Minghetti. Tôi chỉ nói rằng có người trông thấy ông đi với một bọn đáng tức cười ở Lausanne. Đó có phải là một lời thủ thí điếc tai không? Hay nó chỉ làm cho riêng ông điếc tai thôi?
Dick cãi:
– Như vậy chưa đủ mạnh cho lắm, và hơi trễ một chút. Như vậy quả thật tôi là một…
Golding lấy giọng nói mạnh mẽ của mình để bóp nghẹt câu nói dang dở:
– Gì đó? Gì đó? Thôi đi…
Rồi ông ta khiến cho khách chuyển động bằng cách đưa cái mình to lon ra đẩy mọi người.
Nicole đi ra tới cửa vẫn thấy Dick ngồi ở bàn.
Nicole nổi xung lên với mụ đàn bà và những lời ám chỉ ngu độn, nổi xung với cả Dick vì đã đưa mình tới đây, để rồi say rượu, làm nhụt mất những mũi nhọn của óc diễu cọt, để cho bị hạ nhục. Nicole còn lấy làm khó chịu, biết rằng liền sau khi tới nơi sự chiếm lĩnh Tommy Barban đã khiến cho bà người Anh kia điên tiết.
Lát sau Nicole thấy Dick đứng trên boong tàu, bề ngoài có vẻ đã tự chủ trở lại, đang nói chuyện với Golding. Rồi, trong vòng nửa giờ, Nicole không thấy Dick ở chỗ nào trên boong tàu hết, bèn bỏ không chơi thứ trò chơi Mã Lai phức tạp, chơi bằng những hột cà-phê và một sợi dây, mà có người đã kéo thiếu phụ ngồi vào. Nicole nói với Tommy Barban:
– Tôi muốn kiếm Dick.
Từ lúc bắt đầu bữa ăn chiếc du thuyền đã di chuyển về hướng tây. Đêm trời đẹp như bỏ chạy về phía sau, lướt hai bên thành tàu; động cơ diesel chạy rất nhẹ; một luồng gió xuân bắt gặp Nicole làm tung mái tóc khi thiếu phụ đi tới mũi thuyền. Nicole lo lắng hết sức khi trông thấy Dick đứng trong góc, tựa lưng vào cột cờ của chiếc du thuyền. Nhận ra Nicole, Dick nói giọng bình thản:
– Đêm nay đẹp quá.
– Em đang lo nghĩ…
– Ồ! Lo nghĩ gì?
– Ồ, mình đừng có giọng nói đó. Em sẽ sung sướng hết sức nếu em có thể tìm cách làm bất kỳ một việc nhỏ nhất nào cho mình, Dick ạ.
Dick quay mặt đi, ngắm trời sao bên trên Phi châu xa xôi.
– Tôi cho rằng đúng đó, Nicole ạ, đôi khi tôi nghĩ hễ càng nhỏ bé càng vừa lòng mình.
– Mình đừng nói thế, đừng nói những chuyện như vậy!
Gương mặt bạc nhược của Dick, chiếu sáng do phản ánh từ những bọt biển lên, không thấy có dấu vết của sự khó chịu mà Nicole chờ đợi. Trên gương mặt còn đọc thấy vẻ thơ ơ. Hai mắt của Dick như thể mãi mới chăm chú nhìn ra Nicole, tựa một quân cờ sẽ phải đi một nước; cùng một điệu chậm chậm như vậy, Dick nắm cổ tay Nicole, kéo vào mình.
Dick nhẹ nhàng hỏi:
– Có phải mình bảo rằng mình phá hoại đời tôi? Nếu vậy cả hai chúng ta cùng bị phá hoại, phải không?
Kinh hoảng đến lạnh người, Nicole đưa nốt cổ tay kia cho Dick… All right… Nicole sẽ cùng đi với Dick… Một lần nữa, Nicole cảm thấy mãnh liệt đêm nay sao đẹp đến thế, làm khung cảnh cho xu hướng hào hứng muốn mình và đáp ứng toàn diện của mình… All right chứ sao.
Nhưng, bỗng nhiên, Nicole cảm thấy được giải thoát, còn Dick quay mặt đi thở dài, tặc lưỡi!
Nước mắt đầm đìa trên mặt Nicole; lát sau Nicole nghe thấy có ai đi tới; đó là Tommy.
– Kìa! Chị đã tìm lại được anh ấy! Lúc nãy anh có biết không, Nicole cứ tự hỏi không hiểu anh có nhảy xuống biển không… bởi vì con đĩ người Anh kia đã nhục mạ anh!
Dick nhẹ nhàng đáp:
– Nếu để nhảy xuống biển thì đây thật là một khung cảnh đẹp.
Nicole vội nói:
– Thế hả? Chúng ta hãy đi mượn phao rồi nhảy xuống biển chơi. Mình nghĩ sao? Em cho rằng chúng mình sẽ làm được một trò ngoạn mục lắm. Đời sống của chúng ta mờ nhạt quá.
Tommy đang liệu chiều gió, phòng đoán tình cảnh giữa hai người.
– Chúng ta hãy đi hỏi ý kiến của Lady Beer and Ale. Bà ta tất phải biết thứ gì thời thượng nhất. Còn chúng ta phải học thuộc bài thơ của bà ta: Có một thiếu phụ đẹp từ Địa ngục… Tôi sẽ dịch bài thơ đó, tôi sẽ thiếu gì tiền nếu được hoan nghênh ở casino.
Dick hỏi Tommy trong khi mấy người đi trên boong tàu:
– Tommy, anh có nhiều tiền không?
– Không, thời buổi này. Tôi phải làm việc ghê quá tại văn phòng chứng khoán, cho nên tôi bỏ đi. Nhưng tôi có một ít chứng khoán loại khá giao trong tay những người bạn họ lo quản trị dùm tôi. Mọi chuyện đâu vào đây cả.
Nicole chêm vô:
– Dick đã giàu thêm.
Do ảnh hưởng phản ứng, tiếng nói của Nicole run run.
Trên sàn tàu Golding đã thuyết phục được ba cặp khiêu vũ. Nicole và Tommy cũng bắt chước họ. Tommy nhận xét:
– Coi bộ Dick uống nhiều quá.
Với sự ngay thẳng của người vợ Nicole đáp:
– Ồ, vừa phải thôi.
– Có những người có thể uống được và có những người không thể uống. Lẽ dĩ nhiên Dick thuộc vào loại thứ hai. Chị nên bảo Dick đừng uống rượu nữa.
Nicole kinh hoảng la lên:
– Tôi ấy ư? Tôi mà bảo với Dick nên làm hay không nên làm việc này việc nọ!
Khi tàu ghé bến Cannes, Dick còn ở trong tình trạng mơ hồ và buồn ngủ. Golding đưa Dick xuống chiếc launch của du thuyền Margin thấy thế Lady Caroline ra mặt đổi chỗ ngồi. Lên bờ, Dick cúi mình chào từ biệt với một vẻ lễ độ quá đáng, rồi trong khoảnh khắc, Dick lại có vẻ muốn ném vào mặt bà ta một bài vè phúng thích tục tĩu, nhưng khuỷu tay của Tommy thích đúng lúc vào cạnh sườn Dick cho nên y lại thôi. Mọi người ra xe của mình.
Tommy đề nghị:
– Tôi sẽ đưa anh chị về.
– Khỏi phiền. Thế nào chúng tôi cũng kiếm được taxi cho anh.
– Tôi rất vui lòng nếu anh chị có cái giường bỏ không dành cho tôi.
Dick ngồi trên băng sau, im lặng cho tới khi xe chạy qua trụ đá màu vàng nhạt ở Golfe-Juan và đám hội thường xuyên ở Juan-les-Pins, tại đó đêm đầy những âm nhạc và tiếng sắc nhọn của những ngôn ngữ ngoại quốc. Khi xe vòng quanh để leo lên hàng Tarmes, Dick bỗng đứng lên đọc một tràng dài:
– Đại diện xinh đẹp của… (Dick lúng búng trong miệng một lát…) một nhà bán… dọn cho tôi một đĩa óc thúi chiên kiểu Anh…
Rồi dịu lại, Dick chìm trong giấc ngủ, nấc và ợ từng chập trong đêm nóng ấm dịu nhẹ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.