Người đàn ông tháo chạy xuống sườn núi dốc. Đôi ủng gần như muốn trượt khỏi đám lá ướt mèm và lớp bùn trơn.
Những nhánh cây vươn ra níu kéo, đám bụi gai tua tủa cào xé da thịt, nhưng mặc kệ, ông vẫn dồn hết sức mình đâm xuyên qua chúng.
Không được phép dừng…
Đến khúc quanh hiểm trở, ông khựng lại, tránh lao khỏi vách núi ôm sát lối đi, ông giơ một cánh tay lên để giữ thăng bằng và trượt dài qua quãng lầy lội. Tay kia giữ chặt bọc giấy trước ngực. Người lảo đảo, ông vẫn chạy thật nhanh, rồi bất chợt ngoảnh mặt nhìn lại phía sau.
Lửa cháy dữ dội nơi đỉnh núi.
Người bản xứ gọi nơi đó là Montaria de Huesos.
Ngọn Núi Xương.
Một vùng đất bị nguyền rủa, không ai dám bén mảng tới. Đỉnh núi nhô lên giữa những vạt rừng xanh thẫm của bán đảo Yucatan, địa điểm giáp ranh với biên giới phía nam Mexico và nước láng giềng Belize. Đầm lầy cùng biết bao cạm bẫy sâu hun hút đủ làm chùn chân những ai dám mon men tới gần, chưa kể đến đám muỗi mòng và ruồi nhặng luôn đeo bám vây quanh mọi thứ chuyển động. Rừng già bít bùng với những tán dây leo bao bọc biến thành một màn chắn khó có thể xuyên thủng, giấu đi bí ẩn thật sự đằng sau những con mắt tọc mạch muốn kiếm tìm. Từ trên cao nhìn xuống, cá sấu nổi lềnh bềnh như lớp gỗ mục giữa mặt hồ. Ẩn sâu trong vòm lá, bầy khỉ lông xám đang chăm chú quan sát không gian bên dưới bằng bộ mặt trắng bệch kiểu hồn ma già cỗi, im lìm đến kỳ lạ. Lũ báo đốm cũng lảng vảng rình rập quanh mấy góc rừng thưa hun hút. Khi trời đổ mưa, những dòng thác hòa quyện vào nhau, ào ạt chảy xuống sườn núi như một con suối bạc bị nung chảy.
Cảnh tượng hùng vĩ đến choáng ngợp.
Nhưng cũng lạ lẫm hiếm thấy.
Vài đối tượng từng nhấp nhổm muốn thám hiểm rặng núi khổng lồ ấy, nhưng ít ai dám đặt chân lên sườn dốc. Duy nhất một người biết được bí mật giấu kín.
Sự thật do chính ông khám phá.
Ngọn Núi Xương… không còn là núi.
Chộp lấy hành lý, người đàn ông lại lao nhanh trên con đường rừng tối tăm.
Lũ khỉ tựa hồ những bóng ma chập chờn, tiếng rít khe khẽ của chúng tạo động lực cho bước đi khập khiễng của ông thêm gấp gáp. Một mảnh tên gãy găm vào đùi ông. Cơn đau nhói buốt cứ thế dội lên theo từng bước chân, nhưng tình thế buộc ông phải tiếp tục hành trình.
Những kẻ săn lùng vẫn bám riết.
Tên ông là Henry Bethel.
Tiến sĩ Henry Bethel.
Giáo sư ngành khảo cổ từ trường đại học Oxford.
Ông cùng hai vị đồng nghiệp thân thiết, Penelope và Richard Ransom, đã trải qua ba tháng dầm mưa để khai quật Ngọn Núi Xương. Họ phát hiện ra nơi cất giữ đồ sộ những cổ vật nguyên sơ: mặt nạ bạc hình báo gấm, vương miện đính ngọc bích và ngọc mắt mèo, các tác phẩm điêu khắc tinh tế từ đá mã não và khoáng chất malachite, một con rắn vàng hai đầu cuộn tròn và nhiều báu vật vô giá khác thuộc nền văn minh Maya cổ đại. Chúng được tìm thấy trong một hầm mộ bằng đá trên đỉnh núi. Thậm chí đến lúc chạy trốn, Henry vẫn nhớ khoảnh khắc đầu tiên khi Penelope Ransom đu dây thừng nhảy xuống. Chiếc đèn pin soi sáng hầm mộ bí mật và cỗ quan tài đồ sộ bên trong. Nắp quan tài bằng đá vôi được chạm trổ như một tuyệt tác hoàn mỹ: kim tự tháp bằng vàng cao hơn nửa mét, trên đỉnh là mảng điêu khắc ngọc bích mang hình hài một con rắn cuộn tròn với đôi cánh sải rộng – dáng vẻ tựa rồng bay. Bức chân dung miêu tả sinh vật từ trong truyền thuyết.
Kukulkan.
Vị thần có cánh của người Maya.
Căn hầm mộ đúng là một khám phá lịch sử truyền đời.
Và tin tức lan đi rất nhanh.
Lời đồn về vàng bạc châu báu đã lôi kéo bọn cướp tới đây từ hai giờ trước, khi mặt trời vừa khuất núi. Dưới ánh sáng chạng vạng, khu lều khảo cổ bị tàn phá chớp nhoáng bởi súng trường, dao rựa và những âm thanh đe dọa nảy lửa. Khi cuộc tấn công mới bắt đầu, Henry lao sang lều nhà Ransom và phát hiện mọi thứ đều trống rỗng, ông hoang mang không hiểu chuyện gì đã xảy ra cho Penelope và Richard.
Đến giờ vẫn bặt tăm.
Tất cả những gì cần làm lúc này là phải giữ túi đồ được an toàn.
Gia đình Ransom để lại cho ông vài chỉ dẫn chi tiết.
Ông đánh liều nhìn lại phía sau. Ngọn lửa bốc lên từ khu trại đã khuất tầm mắt. Những kẻ tấn công hỏa thiêu toàn bộ, châm bình xăng đốt cháy cả máy phát điện.
Tiếng súng trường lạch tạch vọng lại từ đỉnh núi.
Henry giật mình lưỡng lự, chân trái bỗng vấp một cái. Lưng ông đập mạnh xuống đất, bắt đầu cú trượt dài theo đà con dốc chênh vênh phía trước.
Gót chân dù cố ấn vẫn không tài nào chống đỡ nổi lớp bùn nhầy nhụa sau cơn mưa. Những cành cọ đẫm nước táp vào mặt, lớp sỏi đá gồ ghề va phải sống lưng. Nhánh cây bụi gai góc nào đó rạch một đường bỏng rát trên má.
Ông vẫn ôm chặt cái túi trước ngực.
Địa hình đột ngột thay đổi, hất văng Henry sang một bên. Cảm giác bị hẫng giữa không trung khiến ông khẽ phát ra âm thanh kinh hãi. Chân ông đáp thẳng xuống một vũng nhỏ đục ngầu nằm dưới vực, nước văng tung tóe. Cái vũng khá nông, chỉ ngang tầm thắt lưng. Cát dưới đáy bám lấy chân, răng ông lập cập nghiến vào nhau, tay vẫn khư khư món hàng, ông giơ nó lên đầu, tránh nguy cơ bị ướt.
Một đoạn nữa thôi..,
Một đoạn nữa thôi…
Con thuyền đợi sẵn phía hồ nước chỉ còn cách đó nửa dặm, ông hít một hơi thật sâu, cố lội bộ qua quãng đường ngập ngụa – nhưng mọi thứ có vẻ như đang đình công. Bùn ngập sâu tới mắt cá chân khiến đôi ủng bị chôn chặt, ông vặn vẹo cố giật mạnh nhưng đống nhớp nhúa vẫn hút chặt, không tài nào thoát nổi. Mọi nỗ lực chỉ khiến cho đôi chân thêm lún sâu.
Ông cảm thấy bùn và cát dâng lên tới bắp chân, chạm đến đầu gối.
Không…
Mực nước nhanh chóng lấp đầy ngực ông. Lạnh thấu xương, ông biết rõ mình đang đối diện với mối hiểm nguy nào.
Cát lún.
Gói hàng vẫn được giữ chặt trên đỉnh đầu. Phải làm gì đây? Những giọt nước mắt vô vọng và nỗi sợ hãi mờ mịt bủa vây. Ngay lúc này, lý trí trong ông vụt tan biến, thay vào đó là sự hoảng loạn tột cùng. Henry nhìn về phía đỉnh núi mang nặng lời nguyền.
Montana de Huesos.
Ngọn Núi Xương.
Phải chăng ông sắp sửa cùng chung số phận với những linh hồn nơi đây.
Gia đình Ransom biệt tích. Penelope và Richard biến mất, sẽ không còn ai biết được sự thật. Ông rùng mình trước cảnh tượng mặt trăng nhô cao bên rìa núi, chỉ một chuyển động nhỏ ấy thôi cũng khiến cho tình trạng sụt lún thêm trầm trọng. Bùn đã chạm đến thắt lưng, nước ngập quanh cổ.
Bí mật sẽ chôn vùi cùng ông.
Cảm nhận cái chết cận kề, ông ngửa đầu nhìn lại.
Một ngọn núi không còn là núi.
Từ vị trí thuận lợi chết người này, sự thật trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết. Những đường nét sắc cạnh, những sườn dốc đứng, chóp núi cong thoai thoải. Dáng vẻ của một ngọn núi do thiên nhiên kiến tạo nên và ông hiểu rằng thời gian hàng thế kỷ đã giấu đi tinh túy thực sự bên dưới lớp bùn lầy, lá cỏ, dây leo và cội rễ đang ăn sâu bám chắc.
Bằng trí tưởng tượng, Henry lột trần, bóc tách từng khoảnh đất lẫn những mảng rối rắm vây quanh để bí ẩn được lộ diện, ông hình dung ra tòa kiến trúc bốn mặt với chín nấc thang khổng lồ, kết cấu đỉnh phẳng ngạo nghễ hướng về phía mặt trời mọc.
Kim tự tháp của người Maya.
Một công trình cổ xưa bị chôn vùi không đúng chỗ.
Nhưng đó chưa phải là bí mật sâu kín nhất.
Chưa đạt đến giới hạn tối đa.
Henry chạm tay vào sợi dây bện buộc quanh gói hàng, ông lẩm nhẩm cầu nguyện và gửi lời tạ tội đến Richard cùng Penelope Ransom.
Nước ngập đến môi, ông cảm nhận được vị cát hòa lẫn bên trong. Khoảnh khắc tuyệt vọng phun ra cũng là lúc cổ họng nghẹn ứ. Mọi vật bắt đầu mờ ảo. Ánh đèn nhảy múa trước mắt.
Không, đâu phải ánh đèn…
Thị giác của ông bỗng trở nên nhạy bén bất chấp nỗi sợ hãi.
Đuốc chập choạng giữa cánh rừng lầy lội.
Lửa bập bùng cháy.
Những bóng đen tản ra thành đội ngũ mười hai chiến binh.
Họ trần trụi, một mảnh khố duy nhất che thân. Tro bụi và màu than đen lem nhem trên mặt. Vài người lao lên với cánh cung giương sẵn, những mũi tên chắc nịch chĩa về phía ông, số còn lại trong tư thế súng trường nhắm bắn.
Đám thợ săn đã tìm ra con mồi.
Một nhân vật cao lớn hiên ngang tách khỏi đám đông. Tên cầm đầu của toán cướp. Nhưng Henry biết chúng cũng chỉ là những tên cướp như Montaria de Huesos vốn là ngọn núi hoang sơ.
Những kẻ tấn công mang trong mình bí mật còn tăm tối hơn thế.
Tiếng phành phạch quen thuộc vọng lại từ xa.
Trực thăng đang quần đảo ngang qua khu trại đang cháy rụi. Máy bay quân sự. Henry đã cố phát tín hiệu cấp cứu qua điện thoại vô tuyến trước khi chạy trốn.
Phải chi họ đến sớm hơn…
Tên cầm đầu sải bước đến gần, quỳ rạp một đầu gối xuống đất.
Henry khó lòng nhận diện khuôn mặt hắn nhưng hình hài sau ánh đuốc thấp thoáng hiện ra. Bộ áo choàng dài phủ lấy thân, chiếc mũ đội đầu luộm thuộm, trông giống một cái bóng hơn là con người.
Hắn với lấy thanh sào gỗ có gắn móc thép ở đầu.
Henry không mong chờ hắn ta có ý định kéo ông ra khỏi bãi lầy. Hắn muốn trục vớt thứ hắn cần. Henry nhấn gói hàng xuống nước nhưng phản ứng của ông quá chậm. Hắn thình lình vung sào tóm lấy nó từ tay ông.
Henry vùng vẫy cố giữ lại nhưng mục tiêu đã tuột khỏi tầm với.
Hắn đứng dậy, cú tung hứng khéo léo đẩy chiếc bọc lên cao rồi lại đáp thẳng xuống lòng bàn tay đang mở rộng. Trong thoáng chốc, Henry nhìn thấy những ngón tay xương xẩu, bộ móng nhô lên nhọn hoắt.
Giống hệt móng vuốt.
Hắn quăng cây sào sang một bên và rảo bước.
“Cảm ơn ngài, Tiến sĩ Bethel”, chất giọng thì thầm khản đặc được nhấn nhá rất đỗi lạ lùng.
“Ông đúng là người tháo vát nhất.”
Henry ngửa cổ về phía sau hết cỡ, môi tách khỏi mặt nước, ông khạc nhổ mọi thứ tích tụ trong miệng.
“Ngươi sẽ không bao giờ có được nó!” Tiếng cười thỏa mãn lấn át hết nỗ lực cuối cùng của Henry.
Hắn xoay người đối mặt với ông. Bên dưới vành mũ, cặp mắt âm u bỗng sáng rỡ giữa bóng tối phủ kín, nham hiểm, quái dị.
Ánh nhìn từ từ khép lại và không ngừng tập trung hướng về Henry cho đến khi ông chìm hẳn dưới mặt nước. Sự nghi hoặc khiến cho cái lạnh thêm phần băng giá.
Henry nhủ thầm câu trả lời trong đầu, đáp án dành cho nỗi niềm băn khoăn ấy. Ngươi đã quá trễ.
Ông nghe thấy tiếng hét, hình dung hắn đang xé toạc lớp giấy ông đã cất công bảo vệ. Ông biết hắn sẽ tìm thấy thứ gì: chỉ là những lá cọ khô được gấp lại và xếp thành bó.
Chìm trong làn nước, âm thanh đau đớn bắt nguồn từ cơn giận dữ điên cuồng của kẻ cầm đầu vang bên tai Henry. Cuối cùng hắn cũng nhận ra chẳng có gì tồn tại dưới cái bóng của Ngọn Núi Xương.
Không cướp bóc, không dấu vết rừng núi… thậm chí gói hàng buộc chặt cũng vô giá trị.
Tất cả chỉ là một trò lừa.
Mục đích trốn chạy của Henry nhằm tạo dấu vết giả, nhử lũ săn mồi ra khỏi con đường thật sự. Khi bóng tối bao trùm, Henry hoàn toàn rơi vào vòng xoáy vĩnh cửu của rừng già, nụ cười thoáng hiện trên môi ông.
Bí mật đã an toàn quay trở lại với nơi nó bắt đầu.
Được giấu kín cho tới thời điểm cần thiết.
Không ai để ý đến cậu bé nhỏ nhắn người Maya đang hối hả leo một lúc hai bậc cầu thang dẫn vào bưu điện thành phố Belize. Cậu mang theo một gói hàng bọc dây bện xung quanh. Đại dương lấp lánh phản chiếu ánh sáng phía sau. Cậu và ông nội phải mất cả tháng trời để đến được bờ biển.
Họ rất thận trọng và luôn đề cao cảnh giác.
Ông cậu biết tất cả các con đường cổ xưa, những lối đi bí mật do tổ tiên truyền lại. Ông đã dạy cậu nhiều điều suốt chuyến đi dài. Phương thức xoa dịu cơn đau răng bằng nhựa cây chicle, cách nhóm lửa với đá và bùi nhùi, cách đi xuyên rừng mà không gây chú ý.
Nhưng bài học quan trọng nhất là giữ im lặng.
Với mục đích tôn trọng lời hứa.
Cậu bé nhấc cái gói đưa vào khe nhận hàng. Cậu mong mỏi được tận mắt chứng kiến đồ vật bên trong, nhưng lời hứa đã được cam kết. Vì thế cậu chuyển hướng tập trung vào dòng địa chỉ viết trên lớp giấy gói màu nâu, cậu đánh vần từng chữ:
“Bắc Hampshire… Connecticut.”
Cậu hình dung chặng đường dằng dặc mà món hàng sẽ phải trải qua. Cậu ước gì mình cũng được đi theo. Bay đến một đất nước xa xôi ngoài kia.
Cậu đưa ngón tay di lên mặt chữ trên cùng:
Master Jacob Bartholomew Ransom
Cái tên quá dài dòng, cậu lắc đầu, đẩy túi qua khe, âm thanh khô khốc vang lên cho biết nó đã chạm đáy an toàn.
Lời hứa hoàn thành, cậu quay trở ra. “Master Jacob Bartholomew Ransom”, cậu lẩm nhẩm lúc bước xuống bậc thang.
Cái tên dài như vậy chắc hẳn phải là người rất quan trọng.
Một hoàng tử hay vị vua phương xa nào đó.
Nhưng một câu hỏi khiến cậu cứ mãi băn khoăn – và có lẽ còn kéo dài nhiều năm sau nữa.
Ai đích xác là Master Jacob Bartholomew Ransom?