Valérie gắng hết sức giúp Andrew dịu đi, tình trạng kiệt sức của anh khiến cô lo lắng. Đến trưa cô đưa anh đi dạo ở Brooklyn. Họ đến các tiệm bán đồ cổ tại Williamsburg. Andrew ngây ngất trước một đầu máy hơi nước nhỏ, món đồ mỹ nghệ tinh xảo đó được chế tác từ những năm năm mươi và giá của nó vượt xa khoản tiền mà Andrew có thể chi. Valérie bảo anh vào khám phá phần cuối cửa hàng và ngay khi anh quay gót, cô liền mua món đồ đáng thèm muốn đó rồi bỏ vào túi xách.
Simon dành cả ngày thứ Bảy để theo dõi Olson. Anh đã đến đợi dưới chân tòa nhà hắn ở ngay khi ánh bình minh đầu tiên lóe rạng. Ngồi sau tay lái chiếc Oldsmobile 88 vốn thu hút nhiều ánh mắt tò mò của khách qua đường mỗi khi dừng ở đèn đỏ, Simon rốt cuộc cũng tự nhủ hẳn sẽ tốt hơn nếu anh chọn chiếc xe khác, nhưng đây là chiếc kín đáo nhất trong bộ sưu tập của anh rồi.
Olson tiêu tốn giờ ăn trưa trong một tiệm mát xa đáng ngờ ở khu phố Tàu. Hắn rời đó vào tầm 14 giờ, tóc chuốt keo bóng lộn. Tại điểm dừng tiếp theo, Simon đỗ xe trước một nhà hàng Mexico nơi Freddy đang vừa ngốn ngấu bánh tacos[1] vừa liếm ngón tay để không làm rớt những giọt nước sốt đang nhỏ tong tong.
[1] Loại bánh sandwich nổi tiếng của Mexico.
Simon đã mua một chiếc máy ảnh kèm ống kính chụp xa xứng danh thợ săn ảnh, những phụ kiện mà anh cho rằng không thể thiếu nếu như muốn thành công trong nhiệm vụ mà anh đang dấn thân.
Vào giữa buổi chiều, Olson đi dạo tại Công viên Trung tâm và Simon trông thấy hắn đang cố bắt chuyện với một phụ nữ ngồi đọc sách trên băng ghế.
– Với chiếc áo đỏ như tương ớt Tabasco kia, nếu mi đạt được mục đích của mình, anh chàng vui tính kia ơi, ta sẽ đi tu liền.
Simon thở dài khi thấy người phụ nữ gập sách lại và giữ khoảng cách với Olson.
Trong khi Simon đang theo dõi Freddy, tay hacker mà anh đã nhờ vả đang thực hiện sao chép dữ liệu từ máy tính của Olson mà anh chàng đã bẻ khóa trong vòng chưa tới bốn phút. Giải mã được các tệp tin được đặt chế độ bảo vệ xong là anh có thể biết được có phải Olson ẩn mình đằng sau biệt danh Spookie Kid hay không.
Tay tin tặc của Simon không phải là người duy nhất đang mổ cò trên bàn phím. Ở đầu kia đất nước, một thanh tra cảnh sát về hưu đang trao đổi thư điện tử với một đồng nghiệp cũ ở đồn 6, người từng được ông dắt tay chỉ việc và hiện là chỉ huy phòng hình sự của sở cảnh sát Chicago.
Pilguez đã nhờ bạn châm chước cho một chút, bởi nếu không có lệnh của thẩm phán thì không được phép, nhưng giữa đồng nghiệp với nhau và để phục vụ nhu cầu chính đáng, thủ tục trình tự giấy tờ lằng nhằng có thể bỏ qua.
Tin tức vừa nhận được khiến ông thấy phiền lòng cực điểm, và ông do dự một lúc lâu trước khi nhấc máy gọi Andrew.
– Giọng anh chán thế, ông nói.
– Đêm chán quá, Andrew đáp.
– Tôi cũng vậy, tôi bị mất ngủ, và càng già thì càng tệ hơn. Nhưng tôi gọi cho anh không phải để than phiền về mấy chuyện phiền nhiễu lặt vặt. Tôi muốn báo anh biết rằng vợ Capetta sáng nay đã đặt vé máy bay đến New York. Và điều tôi bận tâm nhất chính là chị ta đặt vé đi ngày 14 tháng Sáu nhưng lại để trống ngày về. Anh sẽ nói với tôi rằng đặt vé càng sớm thì giá càng rẻ, tuy nhiên sự trùng hợp về ngày tháng khá là gây bối rối.
– Sao ông lại biết được điều này?
– Nếu một cảnh sát yêu cầu anh tiết lộ nguồn tin, anh có nói cho anh ta không?
– Không bao giờ, Andrew đáp.
– Thế thì tạm bằng lòng với điều tôi muốn anh biết đó thôi, phần còn lại là việc của tôi. Tôi đã sắp đặt vài thứ liên quan đến vợ Capetta rồi. Ngay khi chị ta đặt chân đến New York, chị ta sẽ bị theo dõi từ sáng đến tối. Đặc biệt là buổi sáng vì những lý do mà cả hai ta đều biết rõ.
– Có thể chị ta đã quyết định sẽ gặp lại chồng mình.
– Hẳn đó sẽ là tin tốt lành nhất trong vài tuần gần đây, nhưng tôi có một tật xấu đó là chẳng bao giờ tin vào các tin tốt lành cả. Thế còn anh, mọi việc của anh có tiến triển gì không?
– Tôi chẳng còn thấy mọi chuyện rõ ràng nữa. Olson khiến tôi thấy lo lắng, nhưng không chỉ có mình hắn, tôi bất giác nhận thấy mình đang dè chừng tất cả mọi người.
– Anh nên thay đổi không khí một chút, rời New York và tĩnh tâm lại. Anh đang ở hàng đầu trong cuộc điều tra này. Anh cần phải hoàn toàn tỉnh táo, ấy thế mà thời gian lại không phải là lợi thế của anh. Tôi biết rõ là anh chẳng thèm nghe theo lời khuyên của tôi đâu, và tôi lấy làm tiếc về điều đó.
Pilguez chào Andrew rồi hứa sẽ gọi lại cho anh ngay khi có tin gì mới.
– Ai thế? Valérie vừa ăn nốt ly kem ở sân hiên quán cà phê mà cả hai vừa vào.
– Chẳng có gì quan trọng đâu, chuyện công việc thôi.
– Lần đầu tiên em nghe thấy anh nói với em rằng công việc của anh không quan trọng, anh hẳn còn mệt nhiều hơn em nghĩ đấy.
– Em nghĩ sao nếu tối nay chúng ta nghỉ đêm bên bờ biển?
– Dĩ nhiên là đồng ý rồi.
– Thế thì mình đến Ga Trung tâm đi, anh biết một khách sạn nhỏ thú vị trông ra bãi biển Westport. Không khí biển sẽ khiến chúng ta khỏe khoắn thêm.
– Vậy giờ mình phải về nhà lấy vài thứ đồ đã.
– Không cần đâu, mình sẽ mua bàn chải đánh răng tại đó luôn, chỉ có một đêm thì cũng chẳng cần gì khác đâu.
– Có chuyện gì đang xảy ra thế anh, cứ như anh đang chạy trốn điều gì đó hay ai đó thì phải?
– Anh chỉ muốn rời xa thành phố, một chuyến chạy trốn say men tình với em, rời xa tất thảy.
– Em có thể biết làm thế nào anh lại biết cái khách sạn nhỏ thú vị trông ra bãi biển đó được không?
– Anh đã viết cáo phó cho ông chủ của nó…
– Em đánh giá cao sự ga lăng của anh đấy, Valérie dịu dàng đáp.
– Không phải em đang ghen với quá khứ của anh đấy chứ?
– Cả quá khứ lẫn tương lai của anh. Hồi học cấp hai, em còn ghen với đám con gái vây quanh anh nhiều hơn anh có thể hình dung nhiều, Valérie trả lời.
– Đám con gái nào?
Valérie mỉm cười không đáp rồi vẫy một chiếc taxi.
Họ đến Westport vào lúc chập tối. Qua ô cửa sổ phòng nghỉ, họ có thể nhìn thấy phần mũi đất đang bị sóng đánh dồn dập không ngơi nghỉ.
Sau khi ăn tối xong, họ cùng đi dạo bên phá nước, nơi đây đất không còn chút dấu vết của văn minh nhân loại. Valérie trải chiếc khăn tắm lấy từ khách sạn xuống nền cát, Andrew gác đầu lên đầu gối cô rồi cả hai cùng ngắm nhìn đại dương gầm gào giận dữ.
– Em muốn mình sống đến già bên anh, Andrew à, sống đến già để có đủ thời gian hiểu anh.
– Em hiểu anh rõ hơn bất cứ ai mà.
– Kể từ khi rời Poughkeepsie, em chỉ biết đến cô đơn, ở bên anh, em dần dần từ bỏ được trạng thái này và điều đó khiến em thấy hạnh phúc.
Thu mình trong làn không khí mát mẻ ban đêm, họ lặng im lắng nghe tiếng sóng dồi.
Andrew hồi tưởng lại thời niên thiếu của cả hai. Kỷ niệm đôi khi như những tấm ảnh đã bị thời gian tẩy trắng ố mà các chi tiết lại nổi lên nhờ sự soi sáng nào đó. Anh cảm thấy mối đồng cảm gắn kết cả hai mạnh hơn tất thảy.
Ba ngày nữa, có thể anh đang ở Buenos Aires, cách xa hàng nghìn ki lô mét với cô cùng những khoảnh khắc yên bình mà anh muốn sống lại khi mùa hè đang chiếu những tia nắng cuối cùng xuống khắp thế gian.
°
Một giấc ngủ thanh bình cùng bữa ăn trưa dưới ánh mặt trời đã giúp Andrew lại sức. Lưng anh không còn đau nhức nữa.
Về đến New York vào tối Chủ nhật, anh nhấc máy gọi Simon rồi hẹn bạn đến gặp mình tại quán Starbucks vào 9 giờ sáng hôm sau.
°
Simon đến muộn, Andrew đọc báo trong lúc đợi bạn tới.
– Đừng phê phán gì tớ nhé, tớ vừa trải qua một ngày thứ Bảy thối tha nhất đời mình đấy.
– Tớ chẳng nói gì đâu.
– Bởi tớ vừa cấm cậu làm thế mà.
– Ngày thứ Bảy của cậu tệ hại đến thế là vì chuyện gì?
– Tớ đã dành trọn ngày để theo Freddy Olson, một tên ngụy trang bẩn thỉu vượt xa những gì cậu có thể hình dung.
– Đến mức thế cơ à?
– Còn tệ hơn nữa cơ. Gái gú, ăn tacos rồi lại hút hít, còn hơn thế nữa, chương trình này chỉ chiếm có nửa ngày của hắn. Sau bữa trưa, hắn còn đến nhà xác một lát, đừng hỏi tớ hắn làm gì ở đó nhé, nếu tớ theo hắn vào trong, hắn sẽ nhận ra tớ mất và tớ cũng chẳng mặn mà gì với thứ đựng trong cái tủ lạnh khổng lồ đó. Sau đó hắn đi mua hoa rồi đến bệnh viện Lenox.
– Thế sau bệnh viện thì sao?
– Hắn đi dạo ở Công viên Trung tâm, rồi hắn đến khu phố nhà cậu và hắn đi lang thang dưới nhà cậu. Sau khi đi đi lại lại tầm bốn lượt trước cánh cổng tòa nhà cậu ở, hắn vào trong tìm hộp thư của cậu rồi đột nhiên quay gót.
– Olson đến nhà tớ ư?
– Khi cậu nhắc lại từng từ những gì tớ vừa nói, điều này khiến tớ cảm thấy đây là một cuộc nói chuyện thật sự thú vị…
– Hắn điên thật rồi!
– Chắc là hắn đã đường cùng. Tớ theo hắn cho đến tận khi hắn về nhà. Sự cô độc của gã đàn ông này là một hố sâu thăm thẳm, đó là một kẻ lạc lối.
– Không chỉ mình hắn đang cảm thấy lạc lối. Sắp đến tháng Sáu rồi. Cậu thấy không, tớ không nên phàn nàn về điều này, ai có thể huênh hoang được như tớ là đã sống qua một tháng Năm những hai lần.
– Dù sao cũng chẳng phải tớ, Simon đáp. Và xét theo doanh số kỳ lạ của tháng này thì chuyện đó cũng chẳng có gì là nghiêm trọng, tháng Sáu muôn năm… trong khi chờ đợi tháng Bảy.
– Tháng Năm là tháng đã thay đổi cuộc đời tớ, Andrew thở dài, tớ đã thấy hạnh phúc và tớ vẫn chưa hủy hoại những gì tốt đẹp xảy đến với tớ.
– Cậu phải tha thứ cho chính mình, Andrew, không ai khác có thể làm điều đó thay cậu. Có hàng đống người mong ước có thể bắt đầu lại từ đầu, mong được trở lại chính thời điểm họ thất bại. Cậu cho rằng đó là điều xảy đến với cậu, thế thì hãy tranh thủ tận dụng nó thay vì ca thán số phận đi.
– Khi ta biết cái chết đang chờ dịp trả thù mình, giấc mơ nhanh chóng trở thành cơn ác mộng. Cậu sẽ chăm lo cho Valérie khi tớ không còn nữa chứ?
– Chính cậu sẽ chăm lo cho cô ấy thì có! Cả ba chúng ta sẽ vượt qua chuyện đó, cuộc đời là một căn bệnh hiểm nghèo trong một trăm phần trăm các trường hợp. Về phần mình, tớ không biết cái ngày tiền định đó là ngày nào, và tớ cũng chẳng có đủ thời giờ kéo dài thời hạn đó. Nó cũng chẳng khiến cậu yên tâm hơn khi cậu cứ nghĩ đến nó. Cậu có muốn ngày mai tớ tiễn cậu ra sân bay không?
– Không, không cần đâu.
– Tớ sẽ nhớ cậu, cậu biết đấy.
– Tớ cũng vậy.
– Thôi nào, cậu về với Valérie đi, tớ còn có hẹn.
– Với ai thế?
– Cậu sắp muộn rồi đấy, Andrew.
– Trước tiên hãy trả lời tớ đã.
– Với cô lễ tân ở bệnh viện Lenox. Tối Chủ nhật vừa rồi tớ lại quay lại xem cô ấy thế nào sau chuyến viếng thăm của Freddy, tớ thích cầu toàn mà, tớ chẳng thể làm khác được.
Andrew đứng dậy, chào Simon rồi quay ngược lại ngay khi ra đến cửa.
– Tớ có một việc muốn nhờ cậu, Simon.
– Tớ cứ tưởng là xong rồi chứ, nhưng cậu cứ nói đi.
– Tớ cần cậu đến Chicago. Đây là địa chỉ của người phụ nữ mà tớ muốn cậu canh chừng trong vài ngày.
– Từ đó suy ra là tớ sẽ không gặp lại cậu tại Buenos Aires nữa.
– Cậu nghĩ sẽ tới đó thật à?
– Va li của tớ đã đóng sẵn rồi, phòng khi cần.
– Tớ sẽ gọi cho cậu và tớ hứa là sẽ bảo cậu đến nếu cần.
– Thôi đừng chán nản nữa, tớ sẽ đi Chicago sớm nhất có thể; cậu hãy bảo trọng nhé. Cái cô vợ Capetta đó có xinh không?
Andrew ôm ghì lấy bạn thật chặt.
– Được rồi, thật là đáng yêu, nhưng tớ nghĩ là mình còn hóa đơn phải thanh toán với cô nàng phục vụ, thế nên nếu chúng ta miễn cho cô này phải chứng kiến cảnh hôn hít ngay trước mặt cô nàng thì tớ sẽ rất biết ơn cậu về điều đó.
– Hôn hít á?
– Đó là một thành ngữ vùng Québec.
– Cậu nói tiếng Québec từ khi nào vậy?
– Kathy Streinbeck từng ở Montréal. Điều mà thi thoảng cậu có thể làm tớ phát bực thật điên rồ!
°
Andrew tranh thủ ngày cuối cùng ở New York để thu xếp công việc một chút. Anh dành cả buổi sáng ở văn phòng, Freddy vắng mặt. Anh gọi cho lễ tân rồi dặn cô báo cho anh ngay khi Olson đến tòa soạn. Anh khẳng định có hẹn gặp Freddy trước tòa soạn.
Ngay sau khi gác máy, Andrew đi thám thính bàn làm việc của đồng nghiệp. Anh lục lọi các ngăn kéo và chỉ tìm ra vài cuốn sổ đầy những chú thích, ý tưởng, những bài báo chẳng chút hấp dẫn, những đề tài mà tòa soạn sẽ chẳng bao giờ cho đăng. Làm sao Olson có thể lẩn thẩn đến mức này cơ chứ? Andrew sắp sửa bỏ cuộc đến nơi thì một tờ giấy nhớ dính vào thùng đựng giấy khiến anh chú ý. Trên đó có ghi mật khẩu máy tính cá nhân của anh. Làm sao Olson có thể kiếm được nó và hắn đã làm gì trên máy tính của anh?
“Cũng giống như mi thôi” lương tâm trong anh lên tiếng, “chơi trò giải phân ấy mà”.
– Hoàn toàn khác, Andrew thì thầm, với mình Olson là một mối đe dọa tiềm tàng.
“Và với hắn thì mi cũng giống vậy thôi, ít nhất là ở khía cạnh công việc,” rốt cuộc anh thầm nghĩ.
Một ý nghĩ điên rồ vụt qua tâm trí anh, anh sử dụng mật khẩu của chính mình để truy cập dữ liệu máy tính Olson và đăng nhập thành công. Andrew suy ra rằng tính cách Freddy chẳng khác nào một con cá vàng. Hoặc là độ xảo quyệt của hắn thật đáng khâm phục. Ai có thể nghĩ đến chuyện sử dụng cùng một mật khẩu với người mà hắn đang theo dõi cơ chứ.
Ổ cứng máy tính chứa rất nhiều tài liệu, trong đó có tệp tên “SK”. Khi mở tệp tin đó ra, Andrew nhận ra giọng điệu phong phú của Spookie Kid. Olson đúng là kẻ thần kinh, anh tự nhủ trong lúc khám phá cả đống những lời chửi rủa lăng nhục nhằm vào mình. Liệu hắn có thấy khó chịu khi suốt ngày đi rêu rao lải nhải những điều như vậy hay không, nhưng ít ra thì anh vẫn thích chuyện này xuất phát từ một tay đồng nghiệp ghen ăn tức ở hơn là từ một độc giả nào đó. Andrew cắm USB vào máy tính rồi sao chép các tệp tin này để có thể thoải mái nghiên cứu sau. Anh đóng vội các file trên màn hình khi nghe thấy tiếng chuông điện thoại reo từ phía bên kia vách ngăn. Cửa thang máy mở ra, Andrew chỉ kịp cóp tệp tin có tên “Trừng phạt” rồi vội vàng đứng dậy trong lúc Freddy đang tiến bước trong hành lang.
Khi quay trở lại chỗ ngồi, Andrew nhận thấy mình đã để quên công cụ do thám của mình ở máy tính của Olson và cầu cho hắn không để ý thấy.
– Anh đã ở đâu đấy? Andrew lên tiếng hỏi khi Olson đến ngang chỗ mình.
– Sao thế? Tôi phải báo cáo cho anh à?
– Chỉ đơn giản là vì tò mò, Andrew đáp, anh đang tìm cách đánh lạc hướng chú ý của đồng nghiệp.
– Khi nào anh đi Buenos Aires, Stilman?
– Ngày mai.
– Nếu anh có thể ở hẳn lại đó thì với tôi quả là yên bình lắm đấy.
Olson nhận một cuộc điện thoại rồi rời khỏi văn phòng.
Andrew tranh thủ thời cơ sang lấy USB.
Rồi anh lấy sổ ghi chép, liếc nhìn lần cuối đồ đạc của mình rồi quyết định trở về nhà. Valérie đang đợi anh, đây là đêm cuối cùng họ bên nhau trước khi anh khởi hành đến Buenos Aires và anh không thích mình về muộn.
°
Anh đưa cô đến ăn tối tại Thượng Hải Café trong khu Little Italy. Phòng ăn nhà hàng ấm cúng hơn ở quán Joe’s nhiều. Valérie có vẻ u sầu và không tìm cách giấu anh chuyện đó. Andrew, dù rất vui được tiếp tục cuộc điều tra, vẫn cảm thấy mình có lỗi. Lẽ ra họ phải tranh thủ trọn vẹn tối bên nhau này nhưng viễn cảnh xa nhau sắp tới khiến điều này trở nên bất khả.
Valérie quyết định về nhà mình ngủ. Cô thích mình không có mặt vào lúc tờ mờ sáng khi Andrew đóng lại chiếc va li mà cô đã chuẩn bị cho anh.
Anh tiễn cô về tận nhà tại East Village và họ đứng ôm ghì lấy nhau một lúc lâu dưới chân tòa nhà cô ở.
– Em ghét anh vì anh đã để em lại một mình nơi đây, nhưng nếu anh hủy chuyến đi này thì em lại càng ghét anh hơn.
– Thế anh phải làm gì để em yêu anh thêm chút nữa?
– Ngay trước khi khởi hành thì cũng không nhiều nhặn gì đâu. Hãy nhanh trở về nhé, đó là tất cả những gì em yêu cầu anh, chưa gì em đã nhớ anh rồi.
– Chỉ có mười ngày thôi mà.
– Và mười hai đêm đấy. Anh bảo trọng nhé, và tìm cho ra hắn. Em tự hào khi là vợ anh, Andrew Stilman à. Giờ thì anh đi nhanh trước khi em không cho anh đi đâu hết.