Nếu Như Được Làm Lại

CHƯƠNG 7



Anh ngủ gần như trọn ngày Chủ nhật. Đêm trước anh đã ra ngoài, sau khi quyết định dành cả tối để say sưa quên trời đất. Trong suốt nhiều năm, anh đã chứng minh chút năng khiếu trong thể loại bài tập này. Giam mình ở nhà đã bổ sung vào tình trạng lộn xộn này sự thiếu ý chí không thể chịu nổi.
Anh đẩy cánh cửa bar Novecento muộn hơn thường lệ và uống nhiều Fernet-Coca hơn thường lệ rồi rời bar trong tình trạng còn tệ hơn thường lệ. Tâm trạng rối ren vẫn tiếp diễn bởi suốt cả tối anh ngồi một mình bên quầy bar và chỉ nói chuyện với mỗi tay phục vụ quầy. Trong lúc đi lang thang giữa đêm khuya thanh vắng, người sặc sụa mùi rượu, Andrew Stilman bỗng phá lên cười như điên như dại. Tiếng cười điên dại đó nhanh chóng chuyển thành nỗi buồn trong sâu thẳm. Rồi anh ngồi bệt xuống vỉa hè, hai chân thõng xuống rãnh ven đường và nức nở suốt một tiếng đồng hồ.
Không còn nghi ngờ gì nữa, anh là kẻ u mê xuẩn ngốc nhất trần đời, nhưng anh cũng từng gặp vài kẻ như vậy trong đời rồi.
Khi tỉnh dậy, cổ khô đầu nhức vì uống quá nhiều, nhắc anh nhớ mình chẳng còn đôi mươi nữa, Andrew hiểu ra rằng mình nhớ Valérie biết bao. Anh nhớ cô da diết, cũng mãnh liệt như anh từng nhớ người phụ nữ đã gặp trong một tối khiến anh bị mê mẩn vì những lý do rất khó hiểu. Nhưng một người là vợ anh, một người là ảo ảnh. Và Andrew không nguôi nhớ đến lá thư Valérie đã viết cho anh.
Anh sẽ tìm ra cách để xin cô tha thứ, những lời biện hộ chính đáng, nói cho cùng đó chẳng phải là nghề của anh sao.
Nếu bài báo của anh, dự kiến sẽ lên trang vào ngày mai, hẳn sẽ mang lại cho anh chút vinh quang, thì chính Valérie là người anh muốn chia sẻ niềm vinh quang này.
Sáng thứ Hai, sau khi rời nhà, anh đi xuống phố Charles, như mỗi sáng thường lệ, rồi chạy những bước nhỏ về phía bờ sông để chạy thể dục.
Anh đợi đèn giao thông chuyển sang màu đỏ rồi băng qua xa lộ West. Khi vừa đặt chân đến dải phân cách giữa đường thì hình người nhỏ biểu thị người đi bộ trên cột đèn giao thông nhấp nháy, tuy vậy Andrew vẫn bước xuống lòng đường như mỗi sáng vẫn làm. Anh đáp lại tiếng còi xe inh ỏi bằng cách giơ nắm tay, ngón giữa chĩa lên trời. Rồi anh men theo lối đi trong côngviên River Park và tăng tốc.
Ngay tối nay anh sẽ đến bấm chuông cửa nhà Valérie, để nói lời xin lỗi và nói với cô rằng anh rất tiếc về cách cư xử của mình. Anh không nghi ngờ một giây phút nào nữa về tình cảm dành cho cô, và anh muốn đập đầu vào tường để tự vấn bản thân đã điên rồ đến nhường nào khi hành xử như vậy.
Một tuần lễ đã trôi qua kể từ khi họ chia tay, bảy ngày ác mộng mà người phụ nữ của đời anh phải chịu đựng, bảy ngày ích kỷ đến đê tiện, nhưng chuyện này sẽ không bao giờ tái diễn nữa, anh sẽ thề với cô như vậy. Kể từ nay, anh sẽ chỉ không ngừng làm cô hạnh phúc. Anh sẽ van xin cô quên đi mọi chuyện và ngay cả khi cô có bắt anh phải chịu con đường tối tăm nhất trong số các con đường Thập giá[1] trước khi thứ tha cho anh thì anh sẵn sàng quỳ gối lết trên con đường ấy nếu cần.
[1] Con đường Chúa Jesus đã đi qua, từ Gethsémani nơi Chúa bị bắt đến Golgotha, nơi Chúa bị đóng đinh câu rút.
Andrew Stilman đi đến ngang tầm Cầu tàu số 4 chỉ với duy một ý nghĩ trong đầu, phải chinh phục lại trái tim vợ mình.
Đột nhiên anh cảm thấy một vết thương điếng người ở cuối sống lưng, một vết rách kinh khủng kéo ngược tới tận bụng dưới. Nếu cơn đau khu trú cao hơn trong lồng ngực thì anh những tưởng mình đang bị nhồi máu. Anh cảm thấy hơi thở mình ngừng lại. Đó không phải là cảm giác, hai chân anh co rút lại và anh hầu như không còn chút sức lực nào để đưa tay về phía trước bảo vệ khuôn mặt mình khi ngã xuống.
Nằm dưới đất, mặt áp xuống lớp nhựa đường, anh những muốn có thể quay lại gọi trợ giúp. Andrew Stilman không thể nào hiểu được tại sao không có âm thanh nào phát ra từ cổ họng mình, cho đến khi cơn ho buộc anh phải khạc ra một thứ chất lỏng sền sệt.
Nhận thấy dòng chất lỏng đỏ nhạt tràn ngập phía trước, Andrew hiểu rằng đó chính là máu của mình đang chảy lênh láng trên lối đi tại công viên River Park. Vì một lý do anh không hề hay biết, anh đang bị rút sạch máu như một con vật trong lò mổ. Một bức màn đen dần dần che mờ tầm nhìn của anh.
Anh đoán là có ai đó đã bắn mình, dù rằng anh không hề nhớ đã nghe thấy tiếng súng nổ; cũng có khi anh bị đâm bằng dao găm. Vận dụng chút minh mẫn cuối cùng, Andrew tự hỏi ai có thể ra tay sát hại mình đây.
Hít thở giờ đây với anh đã gần như không thể. Tất thảy sức lực đang dần rời bỏ anh và anh sắp đến với kết cục cuối cùng của mình.
Anh chờ đợi được nhìn thấy thước phim cuộc đời được quay chậm, rình đợi tia sáng tuyệt vời phía cuối một hành lang, một giọng nói thánh thiện sẽ hướng dẫn anh đi về nơi khác. Nhưng chẳng có bất cứ thứ gì trong số đó xảy ra. Những giây phút cuối cùng còn ý thức được của Andrew Stilman chỉ là một cuộc lặn chậm rãi và đớn đau về phía hư không.
Vào hồi 7h15 một sáng thứ Hai trong tháng Bảy, ánh sáng vụt tắt, và Andrew Stilman hiểu rằng mình đang dần chết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.