Ngụ Ngôn Thời Hiện Đại - Cẩm Nang Xử Thế

GIỮ VỮNG ƯU THẾ



Con châu chấu Gerald là một kẻ có lắm mưu mẹo, luôn ra ngoài rong chơi và không làm gì cả. Cậu ta thường xuyên ngủ cho gần đến trưa. Sau đó, cậu làm một vài cú lừa không đáng kể trước khi tìm một ít thức ăn cho buổi trưa. Gerald luôn luôn có thời gian để nhập bọn cùng đám bạn khiêu vũ trên đồng cỏ và thường đề nghị pha chế món nước uống yêu thích từ rượu rum, kem và rượu bạc hà.



Một ngày mùa hè, châu chấu nhìn thấy một con kiến đang tha một miếng thịt rán to gấp nhiều lần cơ thể mình. Gerald nhảy vọt lên, chặn con kiến lại để bắt đầu cuộc trò chuyện.



Châu chấu duỗi dài chân ra trên cánh đồng cỏ và nói: “Khá ấn tượng đấy, anh bạn nhỏ. Cậu nên dừng việc lại”.



Kiến Antoinne càu nhàu: “Không thể dừng lại để nói chuyện. Chúng tôi phải dự trữ lương thực cho mùa đông”.



Châu chấu không quan tâm lắm đến thái độ cộc cằn của kiến. Cậu ta biết rằng gánh nặng của việc nuôi dưỡng đố kỵ chỉ làm nặng bước nhảy của mình mà thôi. Với cú nhảy thật dài, Gerald tiếp tục tìm kiếm những niềm vui trong mùa hè của mình.



Khi những ngày cuối cùng của mùa thu đã qua. Sự ra đi của các con vật di trú báo hiệu mùa đông đang bắt đầu. Gerald kiểm tra lại số thực phẩm dự trữ của mình và nhận thấy rằng mình chỉ còn nửa lọ ôliu và cocktail hành. Trong những năm trước, Gerald đã ngủ suốt mùa đông với anh bạn dế J.C. J.C không phải là loại tệ lắm nhưng cậu ta có khuynh hướng áp đặt những nguyên tắc xử thế của mình đối với châu chấu. Tuy nhiên, J.C đã ra đi đến Hollywood để tìm kiếm vận may cho mình trong nền công nghiệp phim hoạt hình.



Những cơn gió thổi ngày càng lạnh hơn và Gerald cảm thấy càng tuyệt vọng khi gõ cửa nhà của những người bạn. Hầu hết bọn họ đã đi ngủ đông nên không thể nghe thấy tiếng van xin giúp đỡ của châu chấu. Thật vậy, đây là một mùa đông không toại nguyện của Gerald.



Đột nhiên, Gerald nhớ đến phần thức ăn còn thừa thơm ngon mà chú kiến cần cù đã mang về. Nén lại sự tự cao, kiêu hãnh, vì lúc này những cái đó không làm no bụng được, châu chấu nhảy đến tổ kiến.



Châu chấu gọi vọng xuống tổ kiến và giải thích hoàn cảnh tuyệt vọng của mình. Antoinne xuất hiện ở lối vào nhà và nhìn Gerald với ánh mắt nghi ngờ. Suy nghĩ thật nhanh, Gerald bịa ra một câu chuyện hết sức chi tiết về một con bọ ngựa – kẻ mà cậu ta cho rằng rất ngoan đạo, đã đánh cắp toàn bộ phần lương thực dự trữ mùa đông của mình. Kiến không hề bị lừa phỉnh nhưng dù sao vẫn tử tế cho châu chấu thức ăn và chỗ ở. Đây thật sự là một cố gắng rất lớn đối với Antoinne để vượt qua hoàn cảnh khó xử này.



Có một câu ngạn ngữ xưa nói rằng: không có gì hơn một bữa ăn chiều miễn phí. Và điều đó đã được chứng minh thành sự thật: số tiền phải trả của châu chấu có vẻ là phải nghe một bài thuyết trình không ngừng của kiến về tai họa của việc lười biếng và phần thưởng xứng đáng của sự chăm chỉ và kiên nhẫn. Tuy vậy, chuyến thăm lãnh địa kiến đã để lại ấn tượng trong châu chấu rằng đây không phải là một khu vực nhỏ. Đầu tiên, cậu được nhìn thấy Phòng Chiến Tranh. Đây là nơi mà quân đội kiến vạch chiến lược quân sự. Kế tiếp, kiến thợ mộc hãnh diện khoe phân xưởng làm việc của mình. Thậm chí Gerald còn được chấp thuận yết kiến Nữ hoàng.



Thật ngạc nhiên, khi cố gắng giới thiệu châu chấu với gia đình của mình thì Antoinne lại nói vấp váp tên ba đứa con gái, Beth, Lana và Sarah. Vợ kiến, cô Jean Louise chớp mắt thật buồn và đi nhẹ nhàng vào nhà bếp.



Sau đó, kiến giải thích với châu chấu rằng mình rất yêu gia đình nhưng không thể dành nhiều thời gian cho họ được. Antoinne tin rằng bổn phận của người trụ cột gia đình là cung cấp nguồn thực phẩm cho cả nhà và những con gái của mình khi lớn lên sẽ hiểu được thái độ lơ đễnh của cha dành cho chúng.



Suy nghĩ về những gì kiến đã nói và gia đình anh ấy có vẻ không hạnh phúc, châu chấu nhìn chằm chằm vào đống thực phẩm khổng lồ mà Antoinne thu thập được. Chắc hẳn nó dễ dàng nuôi sống gia đình kiến trong nhiều đời nữa. Gerald biết một điều mà anh có thể mang đến cho kiến và gia đình kiến là khoảng thời gian vui vẻ. Vì thế, anh đã mời gia đình kiến cùng ngồi lại xung quanh trong khi anh vỗ hai chân sau vào nhau để trình diễn một điệu nhạc du dương tuyệt hay. Những đứa trẻ nhảy múa, ca hát và mọi người trong gia đình đã có những giây phút vui vẻ hơn trước rất nhiều.



Thời gian trôi qua, châu chấu và kiến đã hiểu nhau nhiều hơn. Cả hai đã học được một vài bài học quí giá từ nhau. Gerald học cách xác định mục tiêu, vạch kế hoạch và làm việc chăm chỉ sẽ thu về những phần thưởng xứng đáng. Anh nhận ra rằng âm nhạc của mình mang đến cho mình niềm vui thật sự trong cuộc sống. Vì thế, anh tập luyện và tập luyện cho đến khi được chấp nhận là người chỉ huy đàn violin đầu tiên trong New York Field Harmonic.



Còn người bạn mới của Gerald, Antoinne, học cách yêu quí gia đình của mình hơn. Anh phát hiện ra rằng mọi người thích khoảng thời gian mà anh dành cho gia đình hơn là có một ngôi nhà và khối lượng thực phẩm khổng lồ mà thiếu vắng người cha, người chồng. Antoinne bắt đầu vạch kế hoạch những buổi picnic cuối tuần cho cả gia đình. Anh dạy các con gái nhiều điều mới mẻ trong cuộc sống. Antoinne biết giao một số công việc giấy tờ hàng ngày cho những hướng đạo sinh mới huấn luyện vì cuối cùng anh nhận ra rằng niềm vui thực sự của mình là giảng dạy. Anh luôn luôn yêu thích những chiến lược phức tạp khi hoạch định nhiệm vụ hướng đạo nhưng rất ghét việc đi bộ nhiều giờ liền vì cái lưng của anh không khỏe. Bạn biết không, anh là một trong những người có niềm tin rất lớn về sức mạnh của bản thân.



Ghi nhớ:



Hãy tập giữ vững ưu thế của mình sẽ mang đến cho bạn một cảm giác tự tin!





Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.