NHÂN CHỨNG CÂM
CHƯƠNG 11: THĂM CÁC CÔ ĐỒNG TRIPP
Nào bây giờ, – Tôi nói với bạn tôi khi chúng tôi lên xe – chúng ta làm gì đây?
Đã có kinh nghiệm, lần này tôi không gợi ý quay về Luân Đôn nữa. Dù sao thì Poirot cứ việc vui đùa theo kiểu của anh tôi chẳng thấy ở đấy có gì là phiền phức cả.
Tôi rủ anh đi uống trà.
– Ý kiến gì mà lạ vậy, Hastings! Hãy xem giờ đã nào.
– Tôi vừa xem đồng hồ tôi xong, Poirot. Năm giờ rưỡi. Còn rộng thời gian để dùng bữa trà.
Poirot thở dài.
– Những người Ăng-lê các anh chẳng biết cách dùng trà gì cả! Không, bạn ơi, hôm nay chẳng trà lá gì sất! Trong một cuốn sách xã giao tôi đọc hôm nọ thấy rằng người ta không đi thăm viếng nhau sau sáu giờ. Chúng ta chỉ còn hơn nửa giờ nữa để đi đến chỗ người ta.
– Hôm nay sao mà anh thích ăn chơi giao thiệp nhiều thế, Poirot! Nào chúng ta sắp đi thăm ai đây?
– Các cô đồng Tripp.
– Phải chăng bây giờ anh lại viết một cuốn sách về thuật thông linh? Hay vẫn là cuộc đời của viên tướng họ Arundell?
– Sẽ đơn giản hơn thế rất nhiều, anh bạn ạ. Nhưng hãy hỏi xem mấy cô này ở đâu đã.
Người ta chỉ đường cho chúng tôi một cách ân cần nhưng hơi rối rắm vì không muốn để chúng tôi lạc vào các đường nhỏ ngoắt nghéo. Nơi ở của các cô đồng Tripp là một ngôi nhà nông thôn đẹp như tranh và già nua đến mức tưởng như nó sắp sập bất cứ lúc nào. Một cô bé độ mười bốn tuổi mở cửa cho chúng tôi rồi nép vào tường để cho chúng tôi vào. Nội thất lộng lẫy với những xà nhà cổ kính bằng gỗ sồi, một lò sửa rất to và những cửa sổ rất bé đến nỗi thấy ở đây gần như không có ánh sáng. Trang bị nội thất theo một phong cách giả đơn giản biểu lộ sự tìm tòi cái đẹp và sự tiện nghi. Ở đây người ta trông thấy những quả rất đẹp trong các mâm bồng bằng gỗ và trên tường thấy nhiều bức ảnh phần lớn vẫn là ảnh hai người ấy trong các tư thế khác nhau – thường là ôm những bó hoa hoặc cầm bằng cả hai tay những chiếc mũ to tướng.
Em gái đã dẫn chúng tôi vào trong khi biến đi đã nói thì thào mấy tiếng, nhưng giọng nó vang lên tầng nghe rất rõ:
– Có hai ông đến thăm cô, thưa cô.
Một giọng đàn bà líu lo cất lên và ngay lúc đó cùng với tiếng váy sột soạt, một bà đi xuống thang và duyên dáng tiến đến chỗ chúng tôi. Bà trạc xấp xỉ ngũ tuần, tóc tết theo kiểu trinh nữ được rẽ ở giữa đầu, mắt màu hạt dẻ hơi lồi. Bà mặc một bộ váy áo dài vải mútxơlin, có hoa, trông giống một người đàn ông cải trang. Poirot tiến lên một bước và bắt đầu cuộc đàm thoại bằng một lối nói rất khoa trương.
– Thưa cô, xin tha thứ cho lỗi đường đột của tôi. Tôi phải đến gặp cô bởi vì tôi đang lâm vào cảnh vô cùng lúng túng. Tôi đến đây để tìm gặp một người nhưng người ta bảo tôi rằng bà ta đã rời Market Basingding rồi và bảo rằng cô có thể cho tôi biết địa chỉ của bà ấy.
– Thật à? Ai vậy?
– Cô Lawson.
– Ồ! U Lawson. Chắc chắn rồi! Chúng tôi là bạn thân nhất của cô ấy mà! Xin mời ông ngồi, tôi xin ông, quý danh…?
– Parotti, và bạn tôi đại úy Hastings.
Cô Tripp chào và cố hết sức làm cho mình thật duyên dáng.
– Mời ông ngồi – U Lawson yêu quý ấy… Ồ! Đây là cô em tôi.
Lại có một tiếng cọ xát của vải và một bà thứ hai đến tiếp xúc với chúng tôi. Bà này mặc một chiếc váy dài bằng vải xanh mốt cũng khá phù hợp với một thiếu nữ mười sáu tuổi.
– Cô em tôi Isabel – Thưa ông… Poirot… và… ông đại úy Hawkins. Isabel thân mến, các ông đây là bạn thân của u Lawson.
Cô Isabel Tripp ít mũm mĩm hơn chị cô. Cô cũng khá gầy. Tóc cô rất vàng uốn thành những búp xoăn nhỏ hơi rối rắm. Cô làm ra vẻ kiểu cách thiếu nữ và tôi lập tức nhận ra nguyên bản của phần lớn các bức ảnh. Lồng các ngón tay vào nhau thành một cử chỉ trẻ trung, cô kêu lên:
– Thật tuyệt vời! U già thân yêu ấy của tôi! Ông đã gặp cô ta mới đây?
– Không gặp từ nhiều năm nay rồi – Poirot giải thích – Chúng tôi đã mất hút nhau. Tôi đã đi đây đi đó nhiều. Vậy nên, hãy tưởng tượng xem nỗi kinh ngạc của tôi và niềm vui của tôi khi được tin một gia tài khổng lồ vừa mới đến với bà bạn già của tôi.
– Tôi hiểu. Cô ta rất xứng đáng với nó. Một con người rất tốt, rất giản dị, rất thẳng thắn.
– Julia!
– Cái gì vậy, Isabel?
– Kìa, kinh ngạc quá! P. Chị có nhớ rằng tấm thẻ chiều hôm qua đã nhắc nhiều lần đến chữ P. không? Một vị khách đến từ bên kia đất nước và chữ cái đầu là P.
– Đúng thế! – Julia đồng ý.
Hai cô đồng đang vui sướng tràn trề cùng nhìn vào Poirot.
– Tấm thẻ không bao giờ nói dối. – Julia nói bằng một giọng dịu dàng.
– Ông có quan tâm tới thuyết thông linh không, thưa ông Parotti?
– Tôi cũng đam mê một chút, thưa cô và cũng như những người đã đi nhiều đến phương Đông, tôi xin nói thêm rằng: tồn tại nhiều điều bí ẩn không thể giải thích được bằng phương pháp tự nhiên.
– Đấy thế mới là một chân lý sâu sắc! – Julia tuyên bố.
– Phương Đông! – Isabel nhiệt tình thì thào – Tổ quốc của thuyết thần bí và của khoa huyền bí học.
Những cuộc đi của Poirot đến phương Đông, trong chừng mực mà tôi biết chỉ giới hạn ở một cuộc lưu trú ở Syrie và Iraq trong vài tuần. Nghe anh nói, người ta cứ tưởng anh đã trải qua phần lớn cuộc đời tại các rừng rậm và các chợ trời, đàm đạo thâm tình với các thầy tu khổ hạnh, các giáo sĩ hồi giáo, các thánh sống đạo Hindu.
Trong khi trò chuyện, tôi nhận thấy rằng các cô đồng Tripp là những người ăn kiêng, các nhà thần trí, các nhà thông linh và người giảng chủ thuyết của các nhà khoa học Cơ Đốc. Trò tiêu khiến của họ là chụp ảnh.
– Đôi khi, – Julia thở dài – tôi chán cảnh sống ở Market Basing… một thành phố không vẻ đẹp, không tâm hồn, phải không, đại úy Hawkins?
– Dĩ nhiên – Tôi nói vẻ hơi lúng túng – Dĩ nhiên!
– Một dân tộc không lý tưởng tất phải lụi tàn -Isabel tuyên bố – Tôi đã luôn luôn tranh luận với viên mục sư tin lành, nhưng ông ta có đầu óc hẹp hòi kinh khủng. Thưa ông Parotti, ông có tin là niềm tin tuyệt đối quá sẽ co hẹp năng lực phán đoán của ông lại không?
– Trong khi mọi sự thì quá đơn giản – Chị cô bổ xung – Tất cả chỉ là niềm vui và tình yêu.
– Cô nói rất đúng – Poirot nói – Ôi thật bất hạnh là thấy những người cãi nhau vì vấn đề tiền bạc.
– Còn vật gì nhơ nhớp hơn đồng tiền! – Julia thở dài.
– Có lẽ tiểu thư Arundell quá cố đã là một đệ tử của các cô? – Poirot liều nói.
Hai chị em, người nọ nhìn vào người kia.
– Tôi đang tự hỏi mình điều đó. – Isabel nói.
– Chúng tôi không tin chắc lắm – Julia thì thầm – Một hôm bà ta dường như đã bị thuyết phục nhưng rồi bà ta lại nói lăng nhăng những chuyện quá… quá kỳ lạ.
– A! Em có nhớ buổi lên đồng cuối cùng không, Isabel? Đã xảy ra một chuyện kỳ lạ – Julia vừa nói vừa quay đầu sang phía Poirot – Đó là một buổi chiều ngày mà tiểu thư Arundell thân mến ngã bệnh. Em tôi và tôi chúng tôi đi bên cạnh bà sau bữa chiều rồi chúng tôi tham dự một buổi lên đồng – trong bốn người chúng tôi. Và ông có biết những gì chúng tôi đã nhìn thấy không? Tất cả ba người, chúng tôi đã nhìn thấy rất rõ rệt một loại quầng sáng xung quanh đầu của tiểu thư Arundell.
– Thế nào?
– Một vầng sáng, một loại sương mù sáng. – Julia quay đầu sang phía em gái nói – Có phải em muốn giải thích như thế không, Isabel?
– Đúng thế, một làn sương mù sáng vừa đi vừa thoái biến rồi biến thành một vòng hào quang xung quanh đầu của tiểu thư Arundell. Đó là một tín hiệu… Bây giờ chúng ta biết đó là một tín hiệu thông báo về cái chết sắp đến của bà ta.
– Tuyệt vời! – Poirot nói vẻ rất xúc động – Trong buồng có tối không?
– Có. Chúng tôi luôn luôn có được những cuộc hiện hình tốt nhất trong một phòng tối. Vì trời nóng nên cũng không có cả lửa đốt trong lò sưởi nữa.
– Một âm hồn rất linh tên là Fatima đã nói với chúng tôi, – Isabel nói – đã mách bảo chúng tôi rằng hồn đã mất trong thế giới khác ở thời đại Thập tự quân. Hồn đã báo cho chúng tôi một thông điệp tuyệt vời.
– Hồn Fatima đã nói thế à?
– Không phải bằng tiếng nói tự nhiên, mà bằng những tiếng gõ. Tình yêu. Hy vọng. Cuộc sống. Những từ huy hoàng biết bao!
– Và tiểu thư Arundell đã bị ốm trong buổi lên đồng ấy à?
– Ngay lập tức sau đó. Người ta mang cho chúng tôi bánh săngđuich, rượu poóctô nhưng Arundell nói bà không thể đụng đến được vì bà cảm thấy không được khỏe. Đó là thời điểm bắt đầu căn bệnh của bà. Ơn trời bà không bị đau đớn quá lâu.
– Bà sang thế giới bên kia bốn ngày sau đó. – Isabel nói.
– Rồi chúng tôi đã nhận được những thông điệp của bà – Julia vội vàng thông báo – Bà nói rằng bà rất hạnh phúc, rằng mọi sự đều đẹp xung quanh bà, và rằng bà hy vọng rằng sự bình an và tình yêu ngự trị trong những người mà bà yêu quý.
Poirot ho húng hắng.
– Tôi e rằng điều đó không đúng.
– Cả gia đình đã cư xử rất đê hèn đối với u Lawson tội nghiệp. – Isabel nói, mặt đỏ lên vì tức giận.
– Dù sao thì cô ấy cũng là một tâm hồn hoàn toàn vô tư. – Julia đề cao thêm.
– Họ đang tính chuyện làm hại cô ấy. Họ đã nói rằng cô đã lợi dụng uy thế của mình ở bên cạnh tiểu thư Arundell để chiếm đoạt của cải của bà ta.
– Trong khi chuyện đó đối với cô là một điều ngạc nhiên thực sự.
– Cô không thể tin vào tai mình được nữa khi nghe công chứng viên đọc tờ di chúc…
– Cô đã tâm sự với chúng tôi: “Julia thân mến, cô nói với tôi, bằng một cú hích nhẹ, người ta đã đổi đời cho tôi. Vài khoản tiền cho đầy tớ, còn biệt thự Littlegreen và tất cả tài sản còn lại cho tôi, Wilhelmina Lawson!”. Người đàn bà tội nghiệp ấy quá bàng hoàng đến nỗi không thể nói lên lời. Rồi khi cô có thể lấp bắp mấy lời, cô hỏi cô được bao nhiêu nghĩ rằng chỉ độ vài trăm bảng, và Ngài công chứng Purvis, sau một đống lời nói loanh quanh mới công bố con số là ba trăm bảy mươi nhăm nghìn bảng, u Lawson tội nghiệp xuýt ngã ngửa, cô đã bảo chúng tôi như thế.
– Cô ta không có mảy may ý nghĩ rằng mối lợi bất ngờ dường ấy lại có thể đến với cô! – Cô em gái bổ xung.
– Đó là điều cô đã nói với em phải không?
– Vâng. Cô ta còn nhắc đi nhắc lại điều đó nhiều lần. Gia đình Arundell rất độc ác đã cư xử lạnh nhạt và đầy nghi kỵ đối với cô. Mà chúng ta thì đang sống ở một đất nước tự do…
– Dân tộc Anh là nạn nhân của thứ ảo tưởng ấy. – Poirot thì thào.
– Miễn là người ta cứ có quyền lựa chọn những người thừa kế của mình! Theo ý kiến tôi, tiểu thư Arundell đã hành động rất đúng. Chắc chắn bà đã không tin gia đình mình và không phải là không có lý do.
– Ái chà! – Poirot kêu lên vừa ngả người ra trước ra vẻ vụ lợi – Thật thế à?
Được động viên bởi sự chú ý có tính xu nịnh ấy, Isabel nói tiếp:
– A! Đúng, cậu Charles Arundell, cháu trai bà chủ, là một người xấu. Việc đó đã rõ ràng. Tôi cũng tin là cu cậu đang bị cảnh sát nước ngoài truy tìm. Tóm lại, một con người không ai ưa. Còn cô em nữa, tôi chẳng bao giờ nói chuyện với cô ta, nhưng đó là một cô gái lạ thường, cực kỳ hiện đại, tô son điểm phấn hết mức. Chỉ nhìn cái miệng cô ta tôi đã phát ốm; đỏ choét như máu. Tôi cũng nghi cô ta dùng ma túy, đôi khi cô có những cách sống rất kỳ lạ! Chắc cô cũng rất đẹp. Cô đã hứa hôn với bác sĩ Donaldson trẻ tuổi, tử tế. Nhưng tôi có cảm giác là thỉnh thoảng anh ta có bất hòa nhỏ với cô. Tôi hy vọng rằng anh ta sẽ sửa được sai lầm của mình và sẽ cưới một cô gái trẻ đẹp con nhà tử tế thích cảnh nông thôn và cuộc sống ở nơi thoáng khí.
– Còn các bà con khác của tiểu thư Arundell?
– Còn đấy, có nhiều chuyện để chê trách. Tất nhiên tôi không có gì phải chê trách bà Tanios. Một con người rất trầm tĩnh, nhưng hơi ngớ ngẩn hoàn toàn phụ thuộc vào chồng – theo tôi đó là một người Thổ. Đối với một phụ nữ Anh phải chăng có xấu kinh mới đi lấy một người Thổ làm chồng? Kém khiếu thưởng thức đến thế là cùng! Bà Tanios là một bà mẹ tận tâm, nhưng các con bà thì xấu xí, những đứa trẻ đáng thương!
– Như vậy, các cô cho rằng tiểu thư Arundell đã chọn cô Lawson làm người hưởng gia tài tốt nhất để trao của cải lại phải không?
Mặt thanh thản, Julia tuyên bố:
– U Lawson là một phụ nữ tuyệt vời, hoàn toàn vô tư. Cô ít nghĩ đến tiền bạc và không hà tiện gì cả.
– Thế nhưng không nghe thấy bà ta có ý kiến từ chối di sản này.
Isabel hơi lùi lại.
– Ồ! Ai lại nghĩ đến làm thế chứ?
Poirot mỉm cười.
– Tất nhiên.
– Ông hiểu không, thưa ông Parotti – Julia nói xen vào – U Lawson coi tiền của như một đồ gửi giữ, một đồ gửi giữ linh thiêng.
– Nên cô muốn giúp đỡ bà Tanios và lũ trẻ nhà Tanios. Duy nhất cô không muốn cho người chồng sờ vào số tiền đó.
– Cô còn nói rằng cô nghĩ đến lập một khoản trợ cấp cho Theresa.
– Quả là bà ta rất rộng lượng nên mới có thái độ cử xử nghĩa hiệp đến thế!
– Đúng như vậy, thưa ông Parotti, u Lawson quả là một tâm hồn độ lượng vô song. Vả lại ông đã biết rõ bà ấy rồi!
– Vâng đúng thế, – Poirot nói – tôi biết bà nhưng lai chưa biết địa chỉ của bà.
– Ô! Xin lỗi. Tôi lại quên chưa đưa nó cho ông nhỉ. Ngốc thật! Ông có muốn tôi viết cho ông không?
– Tôi sẽ ghi nó vào sổ tay tôi.
Poirot lấy sổ tay ra và ghi chép theo lời đọc của Julia.
– 17, Clanroyden Mansions, W.2; không quá xa Whiteleys. Ông sẽ báo tin cho cô ấy về tình bạn của chúng ta phải không ạ? Đã một lúc rồi mà cô ấy chưa cho chúng tôi biết tin mới về cô ấy.
Poirot đứng dậy và tôi cũng làm theo anh.
– Tôi vô cùng cám ơn các cô, cả hai cô vì những giây phút tuyệt vời vừa qua tại nhà hai cô và cũng vì địa chỉ của bà bạn tôi.
– Tôi ngạc nhiên là họ không cho ông địa chỉ này khi ở Littlegreen. Còn cả mụ Ellen nữa! Bọn con ở thì ghen tức và có đầu óc ti tiện. Nhiều lúc họ tỏ ra thô bỉ đối với u.
Julia xiết tay chúng tôi ra cái vẻ bà lớn tuyên bố:
– Cuộc viếng thăm của các ông đã làm chúng tôi hài lòng thực sự.
Bà ta còn liếc mắt như muốn dò hỏi em gái.
– Các ông có thể chấp nhận (Isabel hơi đỏ mặt) Các ông có thể chấp nhận chia sẻ với chúng tôi bữa ăn tối được không. Bữa ăn rất xuềnh xoàng… chỉ có rau sống thái nhỏ, bánh khô, bơ và hoa quả.
– Mọi thứ đó đều tuyệt vời. Rất tiếc! Bạn tôi và tôi đã có hẹn ở Luân Đôn. – Poirot vội vàng nói.
Sau khi nắm chắc trong tay những tin tức và một thông điệp mới cho bà Lawson, chúng tôi từ biệt các cô đồng Tripp.
Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.