Sao Chiếu Mệnh

Chương 16



Thứ hai sau, Lara có một khách đến gặp.

– Có một ông tên là O Brian đến đây xin gặp bà.

– Ông ta ở Sở nhà đất thành phố.

– Về chuyện gì?

– Ông ta không nói.

Lara nói qua máy truyền âm với Howard Keller:

– Anh sang đây được không, Howard? – Rồi nàng nói với thư ký – Mời ông O Brian vào. Andy O Brian là người gốc Ailen mặt to, đỏ và một giọng đặc sệt xứ sở:
– Chào bà Cameron.

Lara vẫn ngồi nguyên sau bàn giấy.

– Chào ông. Tôi có thể làm gì giúp ông, ông O Brian?

– Tôi e bà đã vi phạm pháp luật, thưa bà Cameron.

– Về chuyện gì vậy?

Bà hiện là chủ nhân của cư xá Dorchester ở phố 14 Đông phải không?

– Đúng thế.

– Tôi được báo cáo là khoảng một trăm dân vô gia cư đã vào ở chật trong đó.

– À, chuyện đó, – Lara cười. – Đúng thế đấy. Tôi nghĩ rằng thành phố không làm gì để giúp họ có chỗ trú chân cho nên tôi giúp họ. Có vậy thôi.

Howard Keller bước vào phòng giấy.

– Xin giới thiệu. Đây là ông Keller, còn đây là ông O Brian. Hai người đàn ông bắt tay nhau.
Lara quay sang nói với Howard.

– Tôi vừa nói với ông O Brian là chúng ta đã giúp thành phố, tạo nơi trú chân cho một số người vô gia cư.

– Bà mời họ vào, phải không thưa bà Cameron?

– Đúng thế.

– Bà có giấy phép của thành phố không?

– Giấy cho phép nào?

– Nếu bà tổ chức một nơi cho họ trú ngụ bà phải xin phép thành phố.

– Rất tiếc là tôi không biết điều đó. Tôi sẽ lo để có một giấy phép ngay.

– Tôi e là người ta không cấp cho bà.

– Tại sao?

– Vì mấy gia đình sống trong cư xá đó khiếu nại. Họ bảo bà tìm cách ép buộc họ phải dời đi nơi khác.

– Vô lý

– Thưa bà Cameron, thành phố cho bà bốn mươi tám tiếng đồng hồ để bà đưa đám dân vô gia cư ấy ra khỏi toà cư xá. Và sau khi họ đi rồi, chúng tôi sẽ có lệnh yêu cầu bà bỏ những tấm ván đóng kín các cửa sổ.

Lara giận dữ:

– Ông nói xong rồi chứ?

– Chưa, thưa bà. Người chủ căn hộ có sân trời trên nóc nhà kiện bà đã dựng một tấm biển để chặn tầm mắt ông ta. Bà cũng phải hạ tấm biển ấy xuống.

– Nếu tôi không hạ?

– Tôi tin là bà sẽ phải hạ. Vì nếu không bà sẽ gặp nhiều chuyện phiền toái. Báo chí sẽ kêu ầm lên. Buộc chúng tôi phải đưa bà ra toà, – ông ta gật đầu rồi nói – Chúc bà vui vẻ.

Lara và Howard nhìn theo O Brian bước ra ngoài. Howard quay sang nói với Lara:

– Chúng ta phải ngưng chương trình “từ thiện” này thôi.

– Không, – nàng ngồi suy nghĩ.

– Cô nói “không” nghĩa là sao? Ông ta đã nói rằng…

– Tôi biết câu lão ta nói. Tôi đề nghị anh đưa thêm dân vô gia cư vào nữa. Tôi muốn ngôi nhà đó chật ních dân lang thang. Anh gọi điện cho luật sư Terry Hill, kể cho ông ấy chuyện này. Bảo Hill kéo dài vụ này thêm ít ngày. Chỉ đến cuối tháng mấy hộ ương ngạnh ấy sẽ phải dọn đi. Nếu không chúng ta thiệt mất ba triệu đô- la.

° ° °

Máy truyền âm lạo sạo.

– Bác sĩ Peters muốn nói chuyện điện thoại với bà. Lara nhấc máy:
– Chào bác sĩ. – Tôi cần báo bà biết rằng ca phẫu thuật đã xong. Kết quả rất tốt. Sức khỏe cô thư ký Kathy của bà sẽ nhanh chóng hồi phục.

– Tuyệt vời. Bao giờ tôi có thể vào thăm cô ấy?

– Ngay chiều nay.

– Vậy chiều nay tôi sẽ đến. Cảm ơn ông Alan.

– Ông gửi toàn bộ hoá đơn đến để tôi thanh toán nhé?

– Vâng.

– Và ông báo cho bệnh viện biết tôi xin giúp bệnh viện năm chục ngàn đô- la. Lara nói với Tricia:
– Mua hoa tươi chất đầy phòng bệnh của Kathy cho tôi, – nàng nhìn vào lịch làm việc. – Bốn giờ chiều nay tôi sẽ đến bệnh viện.

Terry Hill bước vào.

– Có lệnh bắt bà.

– Cái gì?

– Bà được thông báo là phải giải toả đám vô gia cư ra khỏi cư xá rồi phải không?

– Đúng thế, nhưng…

– Bà sẽ gặp rắc rối đấy. Đã có một câu ngạn ngữ lâu đời “Đừng có chống lại Toà Thị chính!”.

– Họ định bắt giam tôi thật à?

– Chứ còn gì nữa? Bà đã nhận được lệnh giải toả đám vô gia cư ấy ra khỏi đó.

– Đúng vậy, – Lara nói.

– Đành đuổi họ đi thôi, – nàng quay sang Howard Keller. – Bảo họ đi, nhưng đừng có tống họ ra ngoài đường. Làm thế không nên.

Chúng ta còn một số phòng trống ở toà nhà chúng ta mới tậu nhưng chưa tiến hành sửa chữa trên phố 20 Tây. Anh bảo ai đưa họ đến đó ở tạm. Làm thế nào trong một tiếng đồng hồ nữa giải toả xong.

Nàng quay sang Terry Hill:

– Tôi tạm lánh. Họ đến cũng không thấy được tôi để mà bắt. Còn sau đấy thì vấn đề đã được giải quyết rồi.

Máy truyền âm lại lạo sạo.

– Có hai người của Viện Công tố Quận đến.

Lara ra hiệu cho Howard Keller. Anh đến cạnh máy, nói:

– Bà Lara Cameron không có ở đây.

Howard nhìn Lara. Nàng lắc đầu. Howard nói vào máy:

– Tôi không biết, – anh tắt máy.

– Tôi ra lối cửa sau, – Lara nói.

° ° °

Lara rất ghét bệnh viện. Nó làm nhớ đến hình ảnh cha nàng nằm trên giường, mặt tái nhợt và đột nhiên già khọm đi. “Mày đến đây làm gì? Dễ mày hết việc ở nhà trọ đấy hẳn?”

Nàng bước vào phòng bệnh của Kathy. Khắp phòng đầy hoa tươi. Thấy nàng, Kathy ngồi dậy.

– Cô thấy trong người thế nào? – Nàng hỏi.

Kathy cười:

– Bác sĩ bảo tôi sẽ bình phục.

– Tôi cũng rất mong cô chóng khỏe. Công việc đang chồng chất. Tôi rất cần đến cô.

– Tôi… Tôi không biết cách nào trả ơn bà đây, thưa bà chủ.

– Không cần thiết.

Lara nhấc máy điện thoại ở đầu giường, gọi về văn phòng. Nàng nói với Terry Hill.

– Họ còn ở đấy không?

– Họ vẫn ở đây. Họ đợi bà về.

– Liên hệ với ông Keller, bao giờ ông ấy giải toả hết số dân vô gia cư ra khỏi cư xá thì tôi mới về. Lara đặt máy xuống.
– Cô cần thứ gì cho tôi biết nhé, – Lara nó. – Mai tôi sẽ lại đến thăm.

Chỗ dừng chân tiếp đó của Lara là văn phòng kiến trúc của Higgin Almont Clark. Nàng được đưa vào phòng giấy của ông. Thấy nàng vào, ông ta đứng dậy.

– Sao, có chuyện bất ngờ quý báu thế này? Tôi có thể làm gì giúp bà, thưa bà Cameron?

– Tôi cần xem bản thiết kế cho khu nhà phố 14 ngay bây giờ.

– Tất nhiên là được.

– Ông ta bước đến mở ngăn kéo tủ.

– Tôi để đây.

Đấy là bản vẽ một khu nhà cao tầng rất đẹp gồm có những cư xá ở giữa và xung quanh là các cửa hiệu.

– Tôi muốn ông vẽ lại, – Lara nói.

– Tại sao?

Lara trỏ khoảng trống ở giữa khu đất.

– Một ngôi nhà đành phải để nguyên ở đây. Tôi muốn ông vẫn giữ nguyên phong cách kiến trúc này, chỉ có điều xây các toà nhà xung quanh ngôi nhà cũ

– Nghĩa là bà muốn vẫn giữ lại ngôi nhà cũ kỹ tồi tàn đó và ta chỉ xây dựng xung quanh? Không được đâu thưa bà Cameron. Làm thế trông sẽ rất chướng mắt, và…

– Tôi đề nghị ông làm theo như tôi yêu cầu. Chiều nay ông cho người đem đến văn phòng tôi ngay.

Xong việc, Lara đi.

Nàng dùng điện thoại vô tuyến trong xe gọi cho Terry Hill:

– Ông đã được tin gì của Howard chưa?

– Rồi. Đám vô gia cư đã ra khỏi đó rồi.

– Tốt. Ông gọi điện cho Viện Công tố Quận, báo họ biết là tôi đã ra lệnh giải toả đám dân nghèo ấy từ cách đây hai ngày nhưng vì thiếu phương tiện vận chuyển nên hôm nay mới giải toả xong. Bây giờ tôi về văn phòng. Ông xem họ có còn đòi bắt giữ tôi nữa hay không?

Nàng bảo lái xe:

– Cho tôi qua công viên. Cứ ung dung thôi.

Ba mươi phút sau, khi Lara về đến văn phòng thì hai nhân viên công tố đã đi rồi. Lara ngồi họp với Howard Keller và Terry Hill.
– Mấy chủ hộ ương bướng đó nhất định không chịu dời đi, – Howard nói. – Tôi đã đưa thêm tiền nhưng họ kiên quyết từ chối. Ta chỉ còn năm ngày nữa là đã phải khởi công.

Lara nói:

– Tôi đề nghị ông Clark làm lại bản thiết kế.

– Tôi đã xem, – Howard nói. – Nhưng không được. Ta không thể để cái nhà tồi tàn ấy nằm giữa cả một khu kiến trúc đồ sộ như vậy. Có lẽ tôi sẽ đến các nhà băng, đề nghị họ chịu lùi thời gian khởi công ít ngày.

– Không cần, – Lara nói. – Tôi cần khởi công ngay.

– Nghĩa là sao?

– Anh liên hệ với kỹ sư trưởng, nói rằng tôi muốn cho máy ủi làm việc ngay từ ngày mai.

– Ngày mai? Lara…

Ngay đầu giờ ngày mai. Rồi anh đem bản vẽ này đưa cho ông chủ thầu và kỹ sư trưởng.

– Làm thế để làm gì?

– Rồi anh sẽ biết.

Sáng hôm sau các hộ ương ngạnh trong cư xá Dorchesster bị tiếng xe ầm ầm đánh thức dậy. Tất cả tường của họ rung lên. Họ nhìn qua cửa sổ ra ngoài. Một chiếc xe ủi khổng lồ đang húc đổ những ngôi nhà xung quanh và tiến về phía nhà của họ. Các hộ này sửng sốt.

Ông Hershey chủ căn hộ trên tầng cao nhất, lao ra ngoài hét gọi người đốc công.

– Các ông làm cái trò gì thế? – ông ta rống lên. – Không thể làm ăn như thế được.

– Ai bảo ông thế?

– Thành phố, – Hershey lui vào ngôi nhà ông ta đang ở. – Các người không được phép đụng đến ngôi nhà của chúng tôi.

Viên đốc công chỉ vào bản vẽ đặt trước mặt.

– Đúng thế, – ông ta nói. – Chúng tôi được lệnh vẫn để nguyên ngôi nhà của ông. Herslhey cau mày.
– Sao? Cho tôi xem, – ông ta bước đến, nhìn vào bản vẽ. – Vậy là người ta vẫn xây cả khu vực này chỉ chừa ra một ngôi nhà của chúng tôi?

– Đúng thế.

– Không được. Không thể làm thế được! Ầm ĩ và bụi bậm, làm sao chúng tôi chịu nổi.

– Chuyện ấy không thuộc phạm vi chúng tôi. Thôi, ông tránh ra để xe ủi làm việc. Ba mươi phút sau, thư ký của Lara nói:
– Có ông Hershey nào đó muốn gặp bà chủ. Bảo tôi đang bận.
Chiều hôm đó, Hershey gọi đến lần thứ ba, Lara mới nhấc máy tiếp chuyện.

– Tôi đây, chào ông Hershey. Tôi có thể giúp gì ông được?

– Tôi muốn vào trực tiếp nói chuyện với bà, thưa bà Cameron.

– Rất tiếc tôi đang bận. Ông cần nói gì cứ nói qua máy cũng được.

– Tôi đã gặp những hộ còn lại. Chúng tôi bằng lòng chấp nhận đề nghị của bà và xin rời khỏi đây.

Bây giờ thì tôi lại không cần đến ngôi nhà của các vị nữa, thưa ông Hershey. Các vị cứ việc ở lại đó.

– Nếu bà tiến hành xây dựng khắp bốn xung quanh thì làm sao chúng tôi sống nổi.

– Ai bảo ông là chúng tôi xây dựng xung quanh nhà ông? – Lara hỏi. – ông kiếm thông tin ấy ở đâu vậy?

– Ông đốc công đã cho tôi xem bản vẽ và…

– Vậy à? Ông ta sẽ bị đuổi việc, – giọng Lara giận dữ. – Đấy là thông tin chỉ được biết trong nội bộ chúng tôi.

– Xin bà khoan cho một phút. Chúng tôi muốn bàn bạc với bà như giữa những người biết điều, được không? Công trình của bà sẽ rất tốt nếu như chúng tôi rời khỏi đây. Và chúng tôi xin sẵn sàng dọn đi. Tôi không muốn sống lọt thỏm giữa toàn những nhà cao tầng đồ sộ ấy.

Lara nói:

– Việc các vị dọn đi hay không liên quan gì đến tôi? – Giọng nàng dịu lại. – Nhưng thôi, thế này. Nếu các vị dọn đi trong tháng tới, tôi sẵn sàng trả các vị theo cái giá chúng tôi đề nghị hôm đầu tiên.

Lara thấy được ông ta đang tính toán. Cuối cùng ông ta đành miễn cưỡng nói:

– Thôi đành. Tôi sẽ bàn với các hộ kia, nhưng tôi tin rằng họ cũng bằng lòng thôi. Tôi xin cảm ơn bà, thưa bà Cameron.

– Chào ông, chúc ông vui vẻ, ông Hershey.

Tháng sau công việc trên công trường này đạt mức sôi động cao nhất.

° ° °

Danh tiếng Lara tăng lên rất nhanh. Hãng xây dựng Cameron đang xây toà nhà cao tầng ở Broopklyn, một trung tâm thương mại ở Westchester, một trung tâm thương mại khác ở Washington. Có những toà nhà vốn liếng ít hơn xây dựng ở Dallas và một khu cư xá ở Los Angeles. Các nhà băng đua nhau rót tiền vào. Các công ty tiết kiệm và tín dụng cũng như các cá nhân có tiền cũng tranh nhau góp tiền cho hãng Cameron. Lara đã thành người đàn bà lừng lẫy.

Kathy đã trở lại làm việc.

– Tôi đã khỏe, xin tiếp tục làm việc. Lara chăm chú nhìn cô thư ký hồi lâu:
– Cô thấy trong người ra sao? Kathy cười:
– Rất tốt. Cảm ơn bà…

– Cô thật sự khỏe khoắn rồi chứ? Kathy ngạc nhiên trước câu hỏi:
– Vâng, tôi…

– Tốt. Cô sắp phải cần nhiều đến sức khỏe đấy.

– Tôi trao cho cô chức trợ lý đlều hành. Và lương cô sẽ tăng đáng kể đấy.

– Tôi không biết trả ơn bà thế nào, thưa bà Cameron…

– Cô xứng đáng được hưởng những gì tôi làm cho cô. Lara nhìn thấy một tờ giấy trong tay Kathy.
– Cái gì thế?

– Tạp chí Gia chánh muốn được đăng món ăn bà thích nhất và cách nấu nó. Bà có muốn họ đăng không.

– Không. Bảo họ là tôi quá bận… Á, mà khoan đã, – nàng ngồi đăm chiêu một lát. Rồi nàng nói dịu dàng. – Có, tôi muốn. Tôi sẽ kể về món ăn tôi thích nhất và cách nấu nó.

Ba tháng sau mục Gia chánh trên tờ tạp chí đăng một bài như sau: Bánh gừng (món ăn truyền thông của Scotland)
Nửa bảng bột mì, một phần tư bảng [1] bơ, một chút nước lạnh, nửa thìa cà phê bột nở trộn lẫn và nhào thành bột nhuyễn. Bên trong cho hai bảng nho khô, nửa bảng hạnh nhân bóc vỏ, nửa bảng đường, hai thìa cà phê bột ca- ri, một thìa cà phê gừng và một thìa cà phê bột chanh khô, nửa thìa cà phê bột nở, một chút rượu trắng…

Lara nhìn vào bài báo rất lâu và nàng bỗng như thấy mùi vị của thứ bánh đó đang tan trên lưỡi, ngửi thấy mùi thơm ngào ngạt của nhà bếp và nghe thấy tiếng ồn ào trong phòng ăn của nhà trọ các buổi tối. Cha nàng nằm mệt nhọc trên giường…

Nàng đặt tờ tạp chí xuống.

° ° °

Lara đi đường, mọi người đều nhận ra được nàng. Và khi nàng bước vào một hiệu ăn, khách ngồi đó bao giờ cũng chụm đầu vào nhau bàn tán về nàng.

Nàng đi đâu đều có dăm sáu người đàn ông say mê bám theo và nàng nhận được không biết bao nhiêu bức thư cầu hôn với lời lẽ ca ngợi hết lời. Nhưng Lara không hề quan tâm.

Đầu óc nàng vẫn lơ lửng trên chín tầng mây và nàng vẫn thầm chờ đợi sự xuất hiện của một người.

Người mà nàng chưa hề gặp mặt.

Sáng nào cũng vậy, Lara thức dậy lúc năm giờ sáng và tài xế đã ngồi trong xe chờ ngoài cửa. Max đưa nàng đến một trong những công trình nàng đang xây dựng. Nàng thường đứng đó, ngắm tác phẩm của mình và nàng thầm nghĩ, cha đã lầm rồi. Con có thể thu tiền khách trọ được.

Đối với Lara, một ngày bắt đầu bằng tiếng búa máy kêu rat- rat- rat- rat, tiếng ì ầm của máy ủi, tiếng va vào nhau của kim loại. Nàng thường dùng thang máy công trường leo lên đến nóc toà nhà, đứng trên khung sắt, hứng gió trời thổi vào mặt. Và nàng thầm tự nhủ: Ta là chủ cái thành phố này!

° ° °

Paul Martin và Lara đang nằm trên giường.

– Tôi nghe nói hôm nay cô đuổi hai công nhân ở công trường.

– Họ đáng bị đuổi, – Lara nói. – Làm ăn tắc trách! Martin cười:
– Ít nhất thì cô cũng thôi cái trò tát thợ rồi chứ.

– Vấn đề là hắn có đáng bị tát hay không, – nàng nép vào người ông. – Em nhờ cái tát ấy mà được gặp anh.

– Tôi sắp phải đi Los Angeles, – Martin nói. – Tôi muốn rủ cô cùng đi. Cô có thể đi vắng vài ngày được không, Lara?

– Em rất muốn đi với anh, nhưng không thể được. Kế hoạch làm việc của em trong mấy ngày tới đã chật từng phút.

Martin ngồi dậy, nhìn nàng:

– Có lẽ cô làm việc nhiều quá đấy, cô em. Tôi muốn cô vì tôi mà bớt chút ít công việc đi. Lara cười và bắt đầu vuốt ve người tình.
– Anh đừng lo. Không bao giờ em vì bận việc mà từ chối anh điều gì.

Nó vẫn luôn luôn trước mặt Lara vậy mà sao nàng không nhìn thấy? Đó là một khoảnh đất trống rất lớn nằm sát biển và ngay trong khu vực thuộc phạm vi phố Wall Street, gần Trung tâm Thương Mại Quốc tế. Lại đang cần bán. Lara đã đi ngang qua đó hàng chục lần, nhưng hôm nay nàng mới chịu nhìn vào và thấy đó là miếng đất tuyệt đẹp: trong óc tưởng tượng của nàng hiện lên Toà nhà cao nhất thế giới?

Nàng biết Howard sẽ lại nói: Đầu óc cô đã in sâu cái ý định ấy và bây giờ cô không làm sao dứt bỏ nó đi được. Nhưng nàng biết rằng không gì có thể cản chân nàng, không ai có thể cản được nàng. Về đến văn phòng, nàng gọi điện triệu tập ngay bộ tham mưu.

– Khoảnh đất ở phố Wall Street nằm gần ven biển, – Lara nói. – Ta sẽ tậu nó và sẽ xây toà nhà cao nhất thế giới.

– Lara…

– Khoan, để tôi nói đã, Howard. Cho tôi trình bày rõ vài điểm. Khoảnh đất nằm ở ví trí lý tưởng, lại trong khu trung tâm của hoạt động tài chính, kinh doanh. Các doanh nghiệp sẽ tranh nhau thuê những tầng trong đó làm văn phòng của họ. Và anh nhớ đấy, nó sẽ là toà nhà cao nhất thế giới. Một điều hết sức lý thú. Nó sẽ như cột cờ chúng ta. Chúng ta sẽ đặt tên nó là Toà tháp Cameron?

– Nhưng tiền? Lấy tiền ở đâu? Lara đưa anh một tờ giấy.
Howard nhìn con số trên đó.

– Cô đúng là con người lạc quan.

– Tôi là người thực tế. Đây không còn là công trình kiến trúc nữa mà là tác phẩm mỹ thuật, là đồ nữ trang, Howard…

Howard suy nghĩ rất căng thẳng.

– Chà, ôm tham vọng lớn quá. Lara cười:
– Thì xưa nay chúng ta vẫn ôm tham vọng đấy thôi. Đâu phải chỉ lần này, anh công nhận không? Howard trầm ngâm nói:
– Toà nhà chọc trời cao nhất thế giới… Toà tháp Cameron?

– Đúng thế. Các nhà băng hôm nào cũng gọi điện cho chúng ta tha thiết quăng tiền cho chúng ta. Nghe tin này họ sẽ mừng rơn.

– Rất có thể, – Howard nói. Anh nhìn Lara. – Nhưng đúng là cô tha thiết muốn xây nó chứ, Lara? Howard thở dài. Anh nhìn khắp mặt những người trong bộ tham mưu.
– Thôi được. Bước thứ nhất là thương lượng về việc mua khoảnh đất. Lara cười:
– Việc đó đã làm xong. Và tôi xin báo các vị thêm vài tin. Lão Steve Murchinson cũng đang thương lượng để mua chính khoảnh đất đó.

– Tôi nhớ ông ta rồi. Chúng ta đã tranh của ông ta khoảnh đất ở Chicago.

Lần này ta tha cho mi, bởi ta chưa biết mi định làm gì trên cái mảnh đất ấy. Nhưng lần sau, mi hãy tránh đường ra. Mi mà còn cản chân ta thì liệu hồn!

– Đúng thế.

Steve Murchinson ngày nay đã thành một trong những nhà kinh doanh xây cất nhà cửa lớn nhất New York. Howard nói:

– Lara, lão ấy khó chơi lắm đấy. Lão rất thích làm hại người khác.

– Anh lo quá đấy thôi.

Việc tập trung tiền cho Toà tháp Cameron tiến hành trôi chẩy. Lara đoán đúng. Các chủ nhà băng đã ngửi thấy tiếng xì xào lan truyền về ngôi nhà chọc trời cao nhất thế giới. Và cái tên Cameron cũng đã trở thành cái tên có uy tín lớn. Họ đều tha thiết muốn cộng tác với nàng.

Lara đã là nhân vật lừng lẫy. Nàng là biểu tượng cho phụ nữ tham gia hoạt động xã hội, là một thần tượng. Nếu như bà ta làm được tại sao mình lại chịu. Một hãng mỹ phẩm đã lấy tên nàng. Nàng được mời đi dự tất cả các sự kiện xã hội quan trọng, là khách được trân trọng bậc nhất trong tất cả các tiệc tùng. Tên nàng gắn trên một toà nhà nào là đủ bảo đảm sự thành công của toà nhà đó.

– Chúng ta sẽ thành lập riêng một công ty, – một hôm nàng nói. – Chúng ta sẽ có những đội xây dựng và sẽ cho các nơi thuê để xây cất nhà cửa.

– Đấy là một ý hay, – Howard nói.

– Vậy thì ta tiến hành. Bao giờ ta bắt đầu khởi công xây cất toà tháp Cameron?

– Đang chuẩn bị khẩn trương. Tôi nghĩ là chỉ trong vòng ba tháng nữa thôi. Lara ngả người ra lưng ghế.
– Anh có thể tưởng tượng không, Howard? Toà tháp có thể cao nhất thế giới! Howard thầm nghĩ, không biết bác sĩ Freud sẽ giải thích thế nào về ca bệnh lý này.
Lễ khởi công toà tháp Cameron được tiến hành trong không khí như ở một rạp xiếc ba vòng. Nàng “công chúa” Cameron ở tầm điểm thu hút toàn bộ sự chú ý. Sự kiện này được báo chí tuyên truyền rầm rộ và được quảng cáo cả trên vô tuyến truyẻn hình. Trên hai trăm người đứng chờ Lara Cameron đến. Khi chiếc xe limousine của nàng đỗ lại trước công trường, đám người đó reo hò vang dội.

– Lara… Lara Cameron…

Trong lúc nàng bước ra ngoài xe, tiến về phía công trường, bắt tay Thị trưởng New York, cảnh sát và an mnh ngăn dân chúng không được đến gần.

Đám đông cứ chen lên, reo hò và gọi tên nàng. Các phóng viên nhiếp ảnh thì bám máy lia lịa.

Trong khu vực chăng dây thừng cung đầy khách khứa, gồm các chủ nhà băng, các chủ thầu, các nhà thiết kế, đại diện các tổ chức xã hội và các kiến trúc sư: Cách đó khoảng một trăm bộ là những cỗ máy ủi khổng lồ, máy búa, đang trong tư thế sẵn sàng làm việc. Năm chục xe tải gấu xếp thành hàng dài chuẩn bị chở gạch ngói, rác rưởi, đất cát đem đi đổ.

Lara đứng bên cạnh thị trưởng New York và tỉnh trưởng Manhattan. Trưởng ban giao dịch của nàng, Jerry Townsend cầm dù vội vã chạy đến, nhưng Lara mỉm cười vẫy tay ra hiệu bảo không cần.

Ông Thị trưởng nói vào máy thu hình:

– Hôm nay là ngày trọng đại đối với hòn đảo Manhattan. Lễ khởi công xây cất Toà tháp Cameron đánh dấu bước khởi đầu của một trong những đề án xây dựng lớn nhất trong lịch sử Manhattan. Sáu toà nhà sẽ được xoá đi và biến thành một khu công trình liên hoàn với nhiều toà cư xá, hai trung tâm thương mại, một trung tâm xã hội và một toà nhà chọc trời cao nhất thế giới. Đám đông vỗ tay vang dội.
– Bất cứ các vị nhìn vào chỗ nào, – Thị trưởng nói tiếp, – các vị cũng thấy sự đóng góp của cô Lara Cameron hiện lên ở dạng công trình xây cất. Bên khu hành chính công sở là toà nhà Trung tâm Cameron. Gần đó là khách sạn Cameron Plaza và nửa tá các cư xá khác. Mạng lưới khách sạn Cameron trải rộng khắp Hoa Kỳ.

Thị trưởng mỉm cười quay sang Lara Cameron:

– Cô Cameron không phải chỉ có đầu óc mà có cả nhan sắc diễm lệ nữa! Tiếng cười và tiếng vỗ tay lại rộ lên.
– Thưa ngài thị trưởng, thưa các quý bà, quý ông… Lara nhìn vào các máy Camera thu hình, mỉm cười nói:
– Tôi xin chân thành cảm ơn ngài Thị trưởng. Tôi rất sung sướng được góp phần nhỏ bé vào thành phố kỳ diệu và vĩ đại này của các quý ngài. Cha tôi khi còn sống luôn nói rằng con người ta sinh ra trên đời là để…

Nàng ngập ngừng. Nàng đột nhiên nhìn thấy một gương mặt quen quen trong đám đông. Lão Steve Murshinson. Nàng đã nhìn thấy hình lão trên báo chí. Lão đến đây làm gì? Lara nói tiểp: làm cho nơi mình ở đẹp hơn và sống dễ chịu hơn là lúc ta sinh ra. Tôi nghĩ tôi đang tìm một con đường nhỏ để thực hiện điều đó. Và tôi cũng đã làm được đôi chút.

Tiếng vỗ tay như sấm đông. Người ta đưa nàng chiếc mũ cứng công nhân và cái xẻng mới toanh.

– Đã đến giờ khởi công, thưa cô Cameron. Các máy ảnh lại nháy liên tiếp. Lara ấn xẻng vào mặt đất nham nhở và xúc lên một xẻng tượng trưng.
Sau lễ khởi công là tiệc nhẹ ; các máy thu hình tiếp tục làm việc để ghi lại không khí rộn rã vui vẻ nơi đây. Lúc Lara nhìn ra thì đã không thấy lão Steve Murchinson đâu rồi.

Nửa giờ sau, nàng ngồi trong xe Limousine về văn phòng. Jerry Townsend ngồi bên cạnh.

– Hôm nay đúng là tuyệt vời, – anh ta nói. – Tuyệt vời.

– Cũng tạm được, – nàng cười. – cảm ơn anh, Jerry.

Các bộ phận trong văn phòng của hãng Cameron chiếm cả một tầng trong toà nhà trung tâm Cameron.

Lara bước ra từ thang máy ở tầng năm và lập tức tiếng lan truyền rằng bà chủ đã đến. Các thư ký và các thành viên của ban chỉ đạo tấp nập bắt tay vào việc Lara quay sang Jerry Townsend.

– Anh vào phòng gịấy của tôi đã.

Phòng giấy của nàng chiếm cả một góc trên tầng năm và trông xuống thành phố bên dưới. Lara liếc qua mấy giấy tờ thư tín trên bàn rồi ngẩng lên nhìn Jerry.
– Cha anh thế nào rồi? Có đỡ hơn không?

– Tại sao bà ta lại biết tình hình cha mình nhỉ?

– Cha tôi… nặng lắm.

– Tôi biết. Đó là bệnh co giật Huntington phải không?

– Vâng. Căn bệnh ấy rất đáng sợ. Nó tiến triển nhanh và khắp các cơ đều bị co giật, mặt, chân tay, đồng thời trí óc cũng mụ mẫm dần.

– Tại sao bà biết cha tôi mắc bệnh, thưa bà Cameron?

– Tôi đến bệnh viện và được biết cha anh nằm tại đó. Tôi tình cờ nghe thấy hai bác sĩ trao đổi với nhau về trường hợp của cha anh.

Jerry đau đớn nói:

– Bệnh đó là nan y, không có cách chữa.

– Bệnh gì cũng chữa được nếu như tìm đúng nơi chữa, – Lara nói. – Tôi đã thử thăm dò và biết có một giáo sư ở Thuỵ Sĩ đã tìm ra được một vài cách để điều trị căn bệnh của cha anh. Tôi đã liên lạc và ông ta nhận lời chữa trị. Phí tổn tôi chịu cho.

Jerry ngây người vì ngạc nhiên.

– Anh đồng ý chứ?

Jerry không biết nói thế nào.

– Vâng, – và anh ta thầm nghĩ: đúng là mình không thể hiểu được con người này. Và cũng không ai hiểu được bà ta hết.

° ° °

Lịch sử đang được hình thành, nhưng Lara quá bận không đầu óc đâu nhận thấy được. Ronnald Reagan được tái cử và một người tên là Mikhail Gorbachev lên đứng đầu Liên Xô thay cho Chernenko.

Lara xây một loạt nhà cư xá giá rẻ ở miền Detroit.

Năm 1986, Ivan Boesky dính một trăm triệu đôìa trong một vụ bê bối về nội thương và bị kết án ba năm tù.

Lara bắt đầu phát tnển việc xây những toà cư xá sang trọng tại thành phố Queens. Các nhà đầu tư đua nhau tham gia để được hưởng một phần tên tuổi thần kỳ của nàng. Một nhóm chủ nhà băng đầu tư ở Đức đáp máy bay đến New York gặp nàng. Lara bố trí cuộc gặp ngay sau khi máy bay của họ hạ cánh.

Họ phản đối nhưng nàng nói:

– Tôi rất tiếc, thưa các vị. Nhưng tôi không còn thời gian nào khác. Tôi sắp phải bay sang Hồng Kông.

Khách Đức được tiếp cà phê. Lara dùng trà. Một trong đám khách Đức than phiền cà phê có vị không dễ chịu.

– Đấy là loại cà phê sản xuất riêng cho tôi, Lara giải thích. Đến khi đã quen với nó các vị sẽ thấy nó rất ngon. Vị nào dùng thêm nữa không?

Kết thúc buổi làm việc, Lara đạt được tất cả mọi điều nàng đề xuất.

Cuộc đời là một chuỗi phát hiện lý thú, chỉ trừ một tai nạn làm đảo lộn mọi thứ. Lara va chạm nhiều lần với Steve Murchinson về bất động sản và lần nào nàng cũng chiến thắng.

– Tôi thấy ta đừng nên dính với lão nữa, – Howard nói – Để lão rút lui trước.

Đến một buổi sáng, bưu điện đem tới một gói rất đẹp bọc trong giấy mầu hồng từ Bendel gửi tới. Kathy đặt nó trên bàn của Lara.

– Gói gì mà nặng khủng khiếp, – Kathy nói. Nếu đó là cái mũ sắt thì bà nên cẩn thận.
Tò mò, Lara mở ra. Trong gói chứa đầy chất bẩn. Một danh thiếp kèm theo đề: “Nhà thờ nghĩa trang Frank Campbell”.

Các đề án xây dựng đều được triển khai tốt đẹp.

Khi Lara đọc báo thấy tin một sân chơi trong trung tâm thành phố xây dựng mãi chưa xong chỉ do nạn quan liêu giấy tờ của cơ quan hành chính, nàng bèn nhẩy vào, nhận để công ty mình xây cất rồi tặng cho thành phố. Báo chí đưa chuyện này lên và ca ngợi nàng hết lời. Một tờ báo in dòng chữ cỡ lớn ngay trang đầu: Lara Cameron chủ trương: TÔI LÀM ĐƯỢC!

Mỗi tuần nàng gặp Paul Martin một hoặc hai lần, nhưng ngày nào nàng cũng trò chuyện điện thoại với ông.

Nàng tậu một toà biệt thự ở Southampton và sống giữa cả một loạt nữ trang đắt tiền, hàng lông thú quý và xe limousine. Các tủ của nàng đều chất đầy trang phục do các nhà may cắt thời trang nổi tiếng chế tạo. “Con cần ít quần áo để đi học”. “Vậy thì mày đến Đoàn cứu tế mà xin!”.

Lara luôn đặt may những kiểu thời trang mới nhất.

Các nhân viên của nàng là gia đình nàng. Nàng chăm lo cho họ và rất hào phóng với họ. Toàn bộ người thân của nàng chỉ là họ. Nàng nhớ ngày sinh và các ngày kỷ niệm khác của họ. Nàng tìm cho con cái họ nơi học hành tốt nhất và lập quỹ học bổng để giúp đỡ chúng. Khi ai đó cảm ơn nàng, Lara rất ngượng nghịu. Nàng không quen bộc lộ tình cảm.

Ngày xưa, mỗi khi nàng định bộc lộ tình cảm với cha, cha nàng đều chế giễu.

Lara đã dựng lên cả một bức thành bao quanh che chở cho nàng. Sẽ không ai làm hại ta nữa, nàng nghĩ. Không một ai hết.
——————————–

1. Bảng (pound) = 453 gam.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.