Ông khói xiên? – Alice lặp lại, đầy sửng sốt – Anh muốn nói gì vậy?
– Giá mà tôi biết được điều ấy – Dick đáp, vầng trán nhăn lại trông đến là tội nghiệp – Tôi đang nói về một loại đất sét có phẩm chất rất quí hiếm. Chiếc ống khói ấy có thể là thuộc về một ngôi nhà hoặc một cơ sở sản xuất, hoặc là chỉ có trong trí tưởng tượng của ai đó. Tôi đã nghe nói đến nó hoàn toàn do một sự tình cờ. Lúc ấy tôi đang nghe điện thoại dưới tầng ngầm một cửa hàng ăn uống thì bất thần vài lời phát ra bằng một giọng đàn ông tại ca-bin kế bên đã làm tôi dỏng tai lắng nghe. Đó là câu chuyện về “một thứ đất sét tương tự với loại đất sét mà người Trung Hoa thường sử dụng”, về một “ống khói xiên” và về Blackbrigde, cô biết chứ, cái thành phố nhỏ nằm gần Camey ấy mà. Tôi đã rút ngắn cuộc điện đàm của mình với người ở đầu dây bên kia, và đã hấp tấp ra khỏi ca-bin với ý đồ hỏi thăm người ở ca-bin kế bên xem người ta có thể tìm được loại đất sét ấy ở đâu. Tiếc thay, tôi gác máy xong thì người nọ đã chẳng còn thấy tăm hơi đâu nữa.
Dick buông một tiếng thở dài.
– Tôi đã lao vào cuộc truy lùng cái ống khói ấy mỗi khi có dịp vắng mặt tại cửa tiệm – anh nói tiếp – Nhưng tất cả mọi ống khói mà tôi thấy đều thẳng tắp như những cây cột chống trời vậy.
Alice không ngăn được một nụ cười. Lấy lại vẻ nghiêm trang, cô hỏi:
– Dick à, loại đất sét Trung Hoa, như người ta quen gọi là kao-lanh, phải chăng chính là loại được dùng để sản xuất ra các đồ gốm sứ mỹ nghệ?
– Đúng, đó là loại đất sét tốt nhất. Phải chi tôi mà phát hiện được một vỉa rộng lớn loại đất ấy quanh quất đâu đây, thì tôi sẽ có thể làm được những mặt hàng đồ gốm có lẽ cũng đẹp không thua gì các đồ gốm sứ của người Trung Hoa thời cổ vậy. Và tôi sẽ có khả năng hoàn trả tiền lại cho ông Triệu.
Trước viễn cảnh này, đôi mắt Dick chợt sáng lên, nét ưu tư tan biến trên khuôn mặt, Alice chợt nghĩ sẽ phải khám phá cho bằng được chiếc ống khói xiên ấy.
– Tôi sẽ giúp anh, Dick ạ – Cô nói.
Sự ngạc nhiên khiến Dick nói không nên lời, rồi miệng anh nở một nụ cười:
– Thật hả? Cô thật tử tế quá!
– Nếu như người mà anh nghe lỏm được đã nói thật thì cái ống khói kia hẳn phải ở Black-bridge hoặc ở các vùng ven của thành phố ấy.
– Nếu vậy thì tuyệt biết bao! – Dick nói mà đôi mắt xa vắng như đang trong mơ – Tôi sẽ mở rộng cơ xưởng của mình, tôi sẽ mua thêm những lò nung mới, tôi sẽ phát triển việc kinh doanh. Chưa gì tôi đã thấy trên mặt tiền của cửa tiệm mình tấm bảng hiệu mang hàng chữ: DICK MILLTOP VÀ CÔNG TY ĐỒ GỐM SỨ MỸ NGHỆ.
Anh ta mỉm cười và nói thêm:
– Cô bỏ qua cho tôi đã thả lỏng trí tưởng tượng đi quá xa. Nhưng tôi luôn mong cho vợ tôi và đứa con gái cưng của chúng tôi được hạnh phúc và được tự hào vì tôi.
– Một đứa con gái hả? – Alice hỏi – Năm nay cháu lên mấy?
Ông bố trẻ rướn thẳng người, mặt sáng rỡ:
– Tên cháu nó là Suzanne và cháu mới mười lăm tháng tuổi, thêm sáu ngày và… – Anh ta liếc nhìn chiếc đồng hồ treo tường – Năm giờ. Tôi rất muốn cô gặp mặt cháu và làm quen với Connie, vợ tôi.
– Được thế thì còn gì bằng – Alice vừa nói vừa hất tung một lọn tóc bướng bỉnh khỏi vầng trán – Trước khi khởi hành đi tìm cái ống khói trứ danh ấy, tôi mong là anh hãy cung cấp cho tôi một số chi tiết về cách chế tạo các mặt hàng sành sứ.
Dick đưa Alice vào xưởng làm việc của mình.
Ngay giữa nhà xưởng – nơi tên trộm đã cạy cửa sổ để đột nhập – hai tấm ván dài có đặt những bộ khuôn bằng thạch cao, những bình lọ đủ loại và những hộp đủ kiểu cùng với một bàn xoay của thợ gốm. Trong một góc tường, những chậu bằng đất nung lớn hình tròn chứa đầy đất sét ẩm, theo lời giải thích của Dick thì đó là đất dành cho các “đệ tử” học nghề của anh.
– Với loại đất sét này, không thể sản xuất được loại đồ sứ tốt như với kao-lanh – Dick nói.
– Mấy cái hộp đen lớn ở đằng kia dùng làm gì vậy? – Alice hỏi và đưa tay chỉ ba vật hình vuông đặt trên một khung chân bằng kim loại.
– Đó là những lò điện, để nung các mặt hàng sau khi đã tạo hình. Đây, cô tới mà coi, một cái hiện đang hoạt động.
Qua một kẽ nhỏ, Alice thấy một ánh lửa đỏ chói chang. Bên trong, có một vật nhỏ hình nón và xa hơn, một cái bình cao cỡ hai tấc.
– Chừng nào cái hình nón nhỏ mà cô thấy trước mắt đó cong oằn lại, tôi biết là công đoạn nung đã kết thúc và sẽ tắt lửa. Khi bình đã nguội, tôi sẽ tráng lên đó một lớp men và sẽ lại nung tiếp. Sau đó, nó sẽ sẵn sàng để xuất xưởng và tung ra thị trường.
Alice và Dick trở lại tiệm. Họ còn chuyện gẫu thêm ít phút nữa.
– Bess muốn tôi ghi tên theo học các khóa dạy nghề của anh – Alice nói – Không phải là tôi không muốn… Nhưng phải đợi tới lúc tôi đã kiếm ra được cái ống khói có dính líu tới kao-lanh ấy đã.
Đúng lúc ấy, một khách hàng bước vào tiệm. Alice liền cáo từ Dick Milltop.
– Nhớ báo cho tôi việc tìm kiếm của cô đến đâu nhé. – Dick đề nghị trong lúc đưa tay mở cho Alice cánh cửa thông ra đường phố.
Alice lên xe và cho nổ máy. Xe lăn bánh trên đường hướng về Blackbridge. Cô tự hỏi: Lẽ nào lại có mối quan hệ giữa một cái ống khói xây xiêu vẹo và một vỉa đất sét kao-lanh? Có lẽ chẳng có quan hệ nào hết!
“Thế là mình đã lao vào việc truy lùng một quái vật… ba đầu sáu tay”. Cô thầm nghĩ. “Kể ra cũng bõ công thử thời vận lắm chứ!”
Bất giác, cô thấy mình lại đang phóng xe trên quãng đường vắng mà hồi hôm đã cũng đi với Bess.
Trước lúc đến cầu Thợ Săn một đoạn, Alice cho xe đi chậm lại rồi ngừng bánh.
– Ta hãy lợi dụng cơ hội để lùng sục hai bên vệ đường xem sao. Biết đâu mình lại chẳng khám phá được một dấu vết nào đó cho phép nhận dạng tên trộm.
Cô xuống xe, leo lên bờ đường đắp cao dọc theo con đường. Cỏ vẫn còn ướt đẫm nước mưa. Những dấu giày lưu lại bằng chứng về sự hoạt động của nhóm cảnh sát điều tra.
Alice đi vào khoảng bìa rừng đầy những cây con um tùm, cố phát hiện ra một chi tiết nào đó đã thoát khỏi con mắt của các thanh tra cảnh sát. Trong lúc đang chui dưới một bụi cây, một giọt nước mưa lớn đọng thành vũng trên lá cây chợt rơi xuống trúng ngay cổ, khiến Alice so vai và cô giữ cho khỏi rùng mình.
Đột nhiên, một tiếng xào xạc khe khẽ khiến cô giật mình. Cách xa một quãng, những cành cây rung nhẹ như thể có ai vừa lay động nó khi đi lướt qua. Alice đi vội đến đó.
Tim đập mạnh, hơi thở dồn dập, Alice cúi nhìn xuống mặt đất ẩm. Những dấu chân đàn ông in hằn trên nến đất mềm nhão.
Alice sắp sửa mặt đối mặt với kẻ đã lấy trộm chiếc bình chăng?