Công Viên Khủng Long Kỷ Jura
5. BỜ BIỂN
– Tôi không hiểu được.
Grant:
– Tôi cũng vậy, trừ cái điều rõ ràng là chúng không thích ánh nắng.
Lúc này trên bờ biển không nắng lắm, một làn sương nhẹ bay, và ngoài biển có sương mù. Nhưng tại sao chúng bất thình lình bỏ tổ ra đi. Cái gì đã mang cả quần thể này đến bờ biển.
Đằng sau bờ biển, sâu vào trong rừng, họ nghe tiếng u u của hàng rào điện. Eilie nói:
– Ít nhất, chúng ta biết được bằng cách nào mà chúng thoát ra khỏi các hàng rào điện.
Gennaro lật mặt đồng hồ nhìn vào la bàn, và quan sát cách đứng của lũ thú:
– Tây nam. Đông bắc. Y như hồi nãy.
Rồi họ nghe tiếng của một động cơ diezel tàu thảy. Qua làn sương mù, họ thấy một chiếc tàu xuất hiện. Một chiếc tàu chở hàng lớn, chầm chậm đi về phía bắc. Gennaro nói:
– Có phải vì thế mà chúng ra đây?
Grant gật đầu:
– Hẳn chúng có nghe chiếc tàu đến.
Nhưng Grant thấy những vằn phân biệt rõ dọc theo đầu một con cái, và nó đứng ngay điểm trung tâm của cả nhóm khi chúng sắp hàng dọc bờ biển. Cũng chính con cái đó đã đứng ở trung tâm ổ trứng trong hang. Ông đoán rằng, giống như các bầy khỉ, lũ raptor được tổ chức theo tôn ti trật tự mẫu hệ, và con cái có vằn đặc biệt này là con đầu đàn. Những con đực, ông nhận thấy sắp hàng theo vòng để bảo vệ cho cả bầy.
– Ồ, lạy Chúa tôi. – Grant kêu lên.
Ông nhìn vào lũ raptor, sắp hàng dọc theo bờ biển theo một tổ chức qui củ, yên lặng nhìn chiếc tàu. Và đột nhiên hiểu mình đang nhìn điều gì.
– Mấy con thú đó – Gennaro nói, lắc đầu – rõ ràng chúng thất vọng vì không trốn thoát được nơi đây.
– Không. – Grant nói – Chúng không muốn trốn thoát chút nào.
– Chúng không muốn thoát?
– Không. Chúng muốn di trú.
– Đúng thế – Grant cười.
– Giáo sư giả sử là chúng di trú đi đâu? – Ellie hỏi.
– Tôi không biết.
– Xin mời, quý vị lên đây với chúng tôi. Xin mời, không còn thì giờ ở đây nữa.
Grant nhìn lại bãi biển nơi lũ raptor vừa ở đấy. Chúng đã đi mất hết. Tất cả lũ thú biến mất. Dường như chúng chưa hề tồn tại. Mấy người lính tới dứt khoát kéo ông đi, ông để mình bị kéo tới phía dưới hai cánh quạt đang quay và leo vào chiếc cửa lớn. Muldoon nghiêng người hét vào tai Grant:
– Họ muốn chúng ta rời khỏi đây ngay. Họ sẽ làm việc ngay bây giờ!
Mấy quân nhân đẩy Gennaro và Ellie vào chỗ ngồi và giúp họ buộc dây an toàn. Tim và Lex vẫy tay với ông và đột nhiên ông thấy chúng nhỏ bé chừng nào, và cũng kiệt sức đến chừng nào. Lex đang ngáp, và tựa đầu vào vai anh. Một sĩ quan tiến về phía Grant và hỏi:
– Thưa ngài, có phải ngài là người có trách nhiệm ở đây không?
– Không. Tôi không có trách nhiệm.
– Ai có trách nhiệm, thưa ngài?
– Tôi không biết.
Người sĩ quan đến bên Gennaro và hỏi cùng câu hỏi:
– Phải ngài là người có trách nhiệm đây không?
– Không.
Người sĩ quan nhìn Ellie, nhưng không nói gì với cô. Cửa vẫn để mở khi chiếc máy bay cất mình khỏi bờ biển, và Grant nhoài người để có thể nhìn lũ raptor một lần chót, nhưng chiếc trực thăng đã ở trên các ngọn cây cọ dừa, bay lên trên đảo về phía bắc.
– Những người kia thì sao?
Muldoon la to đáp lại:
– Họ đã để Harding và một số các người làm công đi. Hammond gặp một tai nạn. Tìm thấy ông ta trên ngọn đồi gần khu nhà nghỉ mát của ông ta. Chắc là bị té.
– Ông ta không can gì chứ?
– Chết rồi. Lũ compys tấn công ông ta.
– Còn Malcolm thì sao?
Muldoon lắc đầu.
Grant quá mệt không muốn suy nghĩ đến bất cứ điều gì nữa. ông quay đi, và nhìn lui qua cánh cửa. Lúc này trời đang tối dần và trong ánh sáng nhạt nhòa, ông có thể thấy một cách khó khăn con T-rex nhỏ, với đội hàm đầy máu, chồm lên một con hadrosaur bên cạnh hồ vịnh, nhìn lên chiếc trực thăng, và rống lên khi máy bay bay ngang.
Grant đang nhìn xuống mặt đất, và ông thoáng thấy mấy con hypsilophodont, nhảy lên một cách uyển chuyển như những con hươu cao cổ, trước khi một cú nổ khác nhoáng lửa lên dưới bụng chúng. Trực thăng của họ lấy độ cao và rồi bay về phía đông trên mặt biển.
Người sĩ quan tiến đến lần nữa, nghiêng người gần mặt ông:
– Có phải ngài chịu trách nhiệm không?
– Không.
– Vậy thưa ngài, ai là người chịu trách nhiệm?
– Không ai cả.
Chiếc trực thăng lấy tốc độ khi hướng về phía đất liền. Lúc này trời hơi lạnh, và mấy người lính đóng cửa máy bay lại. Khi họ đóng Grant cố nhìn thêm một lần nữa, và thấy hòn đảo nổi bật lên nền trời màu tím, phủ trong một làn sương che mờ. Những đám nổ trắng vang lên thật nhanh, tiếng nổ này sau tiếng nổ khác cho đến khi toàn bộ hòn đảo sáng ngời rồi mờ dần trong đêm đen.
Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.